Chương 9: Chương 9
Thẩm Vũ
23/06/2017
Âm phủ, hàn khí vẫn bức người như cũ.
Sương mù dày đặc, hình thành một bầu không khí cổ quái. Người mới đến, mắt nhìn thấy cảnh tượng này, thần trí đã sớm bay mất ba phần, đợi đến khi được hỏi tới những chuyện cũ trước kia, không một người nào không phải là mồ hôi đầm đìa, cúi đầu nhận tội.
Hình Vệ không chút do dự đi về phía trước, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười khổ.
Mọi chuyện vẫn nên được giải quyết, ngay cả chuyện nhỏ nhất cũng không được lừa dối.
Nhưng mà, chuyện của Tề Thúc Hạo, y hy vọng có thể có ngoại lệ. Y biết đây là cưỡng cầu*, thế nhưng y lại không bỏ xuống được.
(cưỡng cầu: yêu cầu quá đáng)
“Trách! Tam thôi tứ giảng*, cuối cùng ngươi cũng chịu quay về.”
(trách: âm thanh của tiếng chắc lưỡi; tam thôi tứ giảng: ba lần bốn lượt vừa khuyên nhủ vừa thúc giục)
Hình Vệ chợt quay đầu lại, Nhạc Khải đã đứng ở phía sau y. Y vốn định tranh cãi với hắn, nhưng khi nhìn thấy quan phục Phán Quan trên người hắn, liền giật mình sửng sốt.
Nhạc Khải lắc lắc đầu thâm trầm nói: “Như thế nào? Đây chính là do ngươi chắp tay nhường cho, Diêm Vương mới thúc giục dồn ép ta nhậm chức. Bất quá nếu ngươi không phục, ta cũng có thể cởi quan phục ra, so tài cao thấp với ngươi.”
Hình Vệ đang muốn đáp lại lời hắn, bên tai liền truyền đến thanh âm của Diêm Vương.
“Hai người các ngươi mau đến hậu uyển (vườn sau) ngay lập tức”
Chỉ nghe thấy thanh âm của Diêm Vương, giờ phút này ngài ấy đang ở tại chỗ ở của mình, truyền lời tới Hình Vệ và Nhạc Khải.
Hình Vệ không dám không theo, chỉ có thể căm phẫn trừng mắt nhìn Nhạc Khải một cái, vừa chạy tới hậu uyển, vừa nói: “Ân oán của hai ta, ta sẽ từ từ tính với ngươi.”
“Bất cứ lúc nào ta cũng sẵn sàng tháp tùng*!” Nhạc Khải cũng không yếu thế trả lời.
(tháp tùng: chiều theo, nghe lời)
Hai người bước vào hậu uyển, chân vừa đứng cố định, bên trong liền truyền đến tiếng gọi to: “Vào đi.”
Sau khi đẩy cửa bước vào, một trận kim quang (ánh sáng màu vàng) ấm áp như mặt trời đập vào mắt, nhất thời khiến thân thể người ta thân vùi vào hơi thở ấm áp của ngày xuân.
Đây chính là sức mạnh của Diêm Vương.
Ở tại nơi vĩnh viễn không ngừng lạnh thấu xương, Diêm Vương lại có thể luôn khiến bốn phía quanh mình tỏa ra một cỗ ấm áp.
“Tham kiến Diêm Vương!” Hai người cùng nhau bái kiến.
Diêm Vương đứng dậy, từ trước án* đi xuống, kim quang theo đó mà lưu động. “Hình Vệ, ngươi xem Âm phủ là nơi nào hả?”
(án: là cái bàn dài dài của mấy ông quan hay ngồi trên công đường trong mấy phim cổ trang của Trung Quốc á)
“Thuộc hạ tình phi đắc dĩ*, mới tự ý rời khỏi cương vị.”
(tình phi đắc dĩ: gặp phải tình huống bất đắc dĩ)
“Tình phi đắc dĩ.” Diêm Vương cao giọng, khiến cho kim quang chậm rãi lay động. “Chẳng lẽ bởi vì bốn chữ này, bổn vương phải coi như không thấy hành vi của ngươi sao?”
“Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ nguyện chịu bất kỳ trừng phạt nào, chỉ cầu Diêm Vương có thể thả ta đến phàm trần.”
“Hừ, tội lỗi trước đó còn chưa chấm dứt, lại dám cùng nói đến điều kiện với ta.”
“Ngươi một mình rời khỏi Âm phủ, cứu người đúng ra phải chết. Khi ta phái Nhạc Khải đến gọi ngươi quay về Âm phủ, ngươi còn lần nữa chạy trốn, có phải hay không?”
“Đích thật là vậy, nhưng mà…”
Diêm Vương giơ tay, ngăn cản Hình Vệ nói tiếp: “Ngươi đã nhận tội, ta sẽ đem chức vụ Phán Quan giao cho Nhạc Khải, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
“Thuộc hạ không dám có ý kiến.”
“Tin rằng ngươi cũng không dám làm vậy!” Diêm Vương từ đầu đến cuối vẫn mắng chửi Hình Vệ, lúc này mới quay sang nhìn về phía Nhạc Khải nói: “Ngươi cứ yên tâm đi! Ta đã sớm nói hắn không dám có ý kiến mà.”
“Nhưng Diêm Vương, ta…”
Diêm Vương sớm đã đoán được hắn muốn nói cái gì, nhanh tay lẹ mắt chặn lời Nhạc Khải. “Ngươi quá coi trọng Hình Vệ rồi. Lúc trước hắn chưa chắc đã có thể thắng ngươi, hiện tại còn đến phàm trần nhiễm một thân trọc khí (khí bẩn), lại càng không phải là đối thủ của ngươi. Ngươi hãy mặc kệ hắn đi! Ta sẽ thay ngươi phạt hắn thật tốt, như vậy chắc là được rồi chứ?”
Nhạc Khải mặc dù không cam lòng nhưng Diêm Vương đã nói như thế rồi, hắn còn có thể làm gì nữa. “Tuân lệnh! Ta sẽ không khăng khăng ganh đua với hắn nữa.”
“Như vậy là tốt rồi.” Diêm Vương cao hứng gật đầu. “Không còn chuyện gì nữa, ngươi lui xuống trước đi!”
“Dạ!”
Nhạc Khải vừa rời khỏi, bóng dáng của vị Diêm Vương uy nghiêm đã sớm không còn thấy tăm hơi. Ngài đặt mông ngồi lên bàn, hai tay khoanh trước ngực, chỉ còn bộ dạng nhìn Hình Vệ như thể nhìn thấy bằng hữu (bạn) của mình.
“Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì? Ngươi còn rắp tâm muốn khiến ta trở thành tên bổn vương hồ đồ này đến khi nào hả?”
“Ta không có ý này!”
Diêm Vương và Hình Vệ cùng nhau đến Âm phủ cùng một lúc, giao hữu giữa hai người cũng không tệ, nhưng trước mặt người khác vẫn phải công tư phân minh.
“Không có ý này! Ngươi rõ ràng đã chạy trốn khỏi Âm phủ rồi, ta phái người đuổi theo ngươi cũng không chịu quay về.”
“Ta thật sự là bất đắc dĩ mới làm vậy.”
“Tiểu tử kia có khỏe không?”
Hình Vệ biết tiểu tử trong miệng Diêm Vương nói đến kia, chỉ có thể là Tề Thúc Hạo! Y không khỏi đỏ mặt.
“Trách! Nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của ngươi kìa, rõ ràng là tốt vô cùng rồi.” Diêm Vương vui vẻ. “Nhạc Khải thật đúng là đáng thương a! Hắn còn thật sự xem ngươi như đối thủ, nhưng ngươi căn bản lại không đem hắn đặt ở trong lòng, lại càng không đem chức vụ Phán Quan đặt vào mắt.”
“Ta thật sự không có ý đó.” Hình Vệ bởi vì đuối lý, cho dù Diêm Vương có nói ra những lời đầy dao kiếm, y cũng chỉ có thể im lặng chịu đòn.
“Không có là tốt nhất.” Diêm Vương gật đầu. “Nể tình giao hữu giữa chúng ta! Chỉ cần sau này ngươi làm thật chức trách của mình, sai lầm lần này của ngươi, ta có thể xem như chuyện cũ mà bỏ qua cho ngươi.”
Hình Vệ biết Diêm Vương đã đối với y võng khai một mặt*, nhưng y vẫn không thể nào chấp nhận loại an bài này, y đã hứa sẽ trở về phàm trần để gặp Tề Thúc Hạo.
(võng khai một mặt: mở một mặt lưới, ý chỉ đã tha thứ và cho Hình Vệ một cơ hội sửa lỗi)
“Ta hy vọng Diêm Vương có thể cho phép ta tạm thời đến phàm trần! Làm một người bình thường.”
“Ngươi muốn ở chung một chỗ với tên tiểu tử kia?”
“Khẩn cầu Diêm Vương thành toàn*.”
(thành toàn: giúp đỡ để người khác đạt được mục đích)
“Không được!” Diêm Vương ngữ khí kiên quyết cự tuyệt.
“Cho dù ta có bị cách chức trở thành người phàm! Không còn bất kỳ sức mạnh gì của Âm phủ nữa cũng không sao.”
“Ta nói không được là không được!”
Thấy Diêm Vương cự tuyệt, Hình Vệ cũng đánh liền một phen. “Nếu như ngươi thật sự không để cho ta rời đi, vậy ngươi nên thời thời khắc khắc đề phòng ta sẽ bỏ trốn; nếu không, mặt mũi của Diêm Vương ngươi sẽ khó mà giữ được.”
“Ngươi dám uy hiếp ta!” Thanh âm của Diêm Vương nghe không ra có chút kinh ngạc nào.
“Không phải là uy hiếp, ta chỉ đang nói điều kiện với ngươi.”
“Được lắm!” Diêm Vương vỗ tay tán thưởng. “Ngươi đã nói đến như vậy, chỉ cần ngươi có thể đáp ứng với ta một điều kiện, ta liền cho phép ngươi đến phàm trần.”
“Chỉ cần có thể đến phàm trần, điều kiện gì ta cũng đáp ứng với ngươi.”
“Ta biết thế nào ngươi cũng nói như vậy.”
Hình Vệ mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt mừng thầm của Diêm Vương, đột nhiên có cảm giác bản thân đang rơi vào bẫy. Y cẩn cẩn dực dực (thật cẩn thận) hỏi: “Vậy điều kiện là gì?”
Diêm Vương dù bận tối mắt nhưng vẫn thong dong nhìn Hình Vệ một lát, mới chậm rãi nói: “Ngươi phải đi đến Địa Ngục Cốc.”
“Địa Ngục Cốc!” Sắc mặt Hình Vệ thoáng thay đổi.
“Như thế nào? Muốn thay đổi chủ ý sao?”.
Hình Vệ cắn chặt răng, nói: “Không! Ta sẽ đi. Bất quá, chỉ cần ta có thể sống ở đó được ba tháng, thì ngươi phải thả ta đi “
“Ngươi thật là chấp mê bất ngộ a!” Một Diêm Vương vừa lắc đầu, vừa thở dài. “Thật sự sẽ không hối hận?”
“Ta sẽ không hối hận.” Hình Vệ nói như đinh đóng cột.
“Nếu ngươi đã kiên quyết như vậy, ta đành phải đáp ứng ngươi vậy.” Diêm Vương vỗ tay một cái, hướng ra phía cửa gọi to: “Minh Lão! Ngươi có thể vào được rồi.”
Thanh âm Diêm Vương vừa dứt, Minh Lão liền đẩy cửa bước vào. “Thuộc hạ tham kiến Diêm Vương.”
“Ngươi dẫn hắn đến Địa Ngục Cốc đi.”
“Địa Ngục Cốc! Này…” Minh Lão vừa nghe đến Địa Ngục Cốc, sắc mặt phút chốc trắng bệch.
“Ta không có ngược đãi hắn, đây chính là lựa chọn của hắn.”
Nghe vậy, Minh Lão hung hăng trừng mắt nhìn Hình Vệ đang đứng ở một bên, trách cứ y là cái đồ đại ngu ngốc.
Hình Vệ chỉ có thể cười gương với Minh Lão, ngoan ngoãn để cho Minh Lão áp giải y đi.
Hai người trước khi đi, Diêm Vương đột nhiên nhớ đến cái gì mà gọi bọn họ lại. “Hình Vệ, tiểu tử kia thích ngươi sao?”
Không có ngờ tới đột nhiên lại bị hỏi như thế, Hình Vệ sửng sốt một chút, gắng gượng trả lời: “Có lẽ vậy!”
“Có lẽ.” Diêm Vương đột nhiên nâng cao giọng. “Khiến cho ái tướng của ta chết mê chết mệt, còn phải chịu đựng cảnh khổ, vậy mà một chút biểu hiện cũng không có? Điều này sao có thể được!”
“Đó là do ta nguyện ý làm như vậy, không liên quan tới y.” Hình Vệ đột nhiên có dự cảm xấu.
“Không được! Ta thế nào cũng phải khiến hắn nói cho rõ ràng.” Diêm Vương trầm mặc một lúc lâu, mới tiếp tục nói: “Hay là vậy đi! Chỉ cần hắn nguyện ý đến Địa Ngục Cốc thay ngươi, chứng tỏ rằng hắn yêu ngươi, ngươi cũng có thể không cần chịu khổ lâu như vậy.”
“Không được!” Hình Vệ sợ tới mức sắc mặt xám như tro, liên tục lắc đầu. “Không được! Tề Thúc Hạo chỉ là một người phàm, y không thể chịu đựng được loại thống khổ này.”
“Ngươi cần gì phải gấp gáp như vậy! Ta chỉ muốn thử hắn một chút mà thôi. Có lẽ hắn căn bản là không hề yêu ngươi, dĩ nhiên cũng sẽ không tới chịu phạt thay ngươi. Vậy ngươi sẽ biết hắn không đáng để ngươi trả giá nhiều như vậy.”
Khuôn mặt Hình Vệ trắng bệch, lung lay sắp ngã cũng gần không đứng vững được nữa.
Y không biết đã cầu xin bao nhiêu lần, hi vọng nó có thể yêu y, hiện tại lại mãnh liệt hy vọng nó “một chút tình cảm cũng không có” với y. Mặc dù y không nắm chắc có thể chịu đựng cực hình ở Địa Ngục Cốc hay không, nhưng vẫn không hy vọng nó đến Địa Ngục Cốc thay y chịu phạt đến sớm mất mạng vì y. Chỉ cần tưởng tượng đến tình cảnh nó bước vào Địa Ngục Cốc, y cũng đã sợ đến mức sắp hồn phi phách tán.
“Ta xin ngươi! Đừng kéo y vào chuyện này. Ta có thể một mình chịu đựng đợt thí luyện này.”
“Không được! Như vậy không công bằng.” Diêm Vương từ chối yêu cầu của Hình Vệ. “Hắn dựa vào cái gì mà câu dẫn ái tướng của ta! Lại nửa điểm cũng không cần trả giá?”
“Y không có câu dẫn ta, y…”
“Ta đã quyết như vậy, ngươi không cần nói gì thêm nữa.” Diêm Vương xoay người ngồi xuống đằng sau án. “Sau khi Minh Lão áp giải ngươi đến Địa Ngục Cốc, ta sẽ lập tức đem tin tức này báo cho tiểu tử kia biết, ngươi cứ từ từ chờ xem!”
Hình Vệ biết có nhiều lời nữa cũng vô ích, hơn nữa nếu như chọc giận Diêm Vương, ngài ấy có lẽ lại nghĩ ba cái thứ quái lạ hành hạ y nữa. Y đành phải đem hết hi vọng gửi gắm lên người Minh Lão.
“Minh Lão, chúng ta đi thôi!” Hình Vệ trái lại còn thúc giục lão, khiến Minh Lão sửng sốt một chút.
Minh Lão nhìn Diêm Vương một cái, thấy ngài ấy vẫn không thay đổi tâm ý, cúi đầu ủ rũ áp giải Hình Vệ đi.
“Ta đã sớm cảnh cáo ngươi, rốt cuộc cũng phải đi đến nước này. Thiệt là!” Minh Lão thì thào nói nhỏ.
“Minh Lão, ta biết ngươi luôn luôn giúp ta, ta có thể thỉnh cầu ngươi giúp ta một chuyện hay không?”
Minh Lão dường như biết Hình Vệ nhờ vả lão là không có chuyện gì tốt, vẻ mặt khó nhìn, không tình nguyện nói: “Chuyện gì mới được?”
“Khi ngươi tìm thấy Tề Thúc Hạo, ngươi có thể ngăn cản để y ngàn vạn lần cũng đừng đến đây được hay không?”
“Ngươi a! Ngay cả bản thân mình ngươi còn khó giữ nổi, vậy mà còn ở đó đi lo lắng cho người khác.”
Lời nói móc của xú lão (ông lão xấu xí), Hình Vệ một chút cũng không hề nghiền ngẫm, vẫn ăn nói nhỏ nhẹ cầu xin: “Coi như ta nợ ngươi một ân tình, sau này nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”
“Vậy cũng phải xem ngươi còn có thể sống hay không đã.”
“Đương nhiên! Ngươi đừng có xem thường ta.”
Hình Vệ vỗ ngực cam đoan, nhưng Minh Lão vẫn lộ ra vẻ mặt đau khổ.
“Ngươi chính là quá tự cao, mới khiến Diêm Vương có cơ hội chỉnh đốn ngươi.”
“Hắn có chỉnh ta ra sao, tất cả cũng đều do ta tự chuốc lấy. Chỉ cần ngươi nhắn với Thúc Hạo giùm ta, nói y ngàn vạn lần cũng đừng tới tìm ta.”
Minh Lão thấy không lay chuyển được y, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng.
“Cám ơn! Ân tình này của Minh Lão, ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Hình Vệ giờ đây cuối cùng cũng có thể yên tâm, dốc toàn lực đối phó với đợt thí luyện tại Địa Ngục Cốc.
*************
Cuối xuân, thiên thanh khí lãng (bầu trời trong xanh, không khí trong lành).
Bầu trời xanh biếc tựa như biển khơi, màu xanh của hoa cỏ trải dài khắp nơi hệt như một tấm đệm khổng lồ, gió hiu hiu lại mang theo hơi ấm, thỉnh thoảng còn quyện thêm mùi hương nhè nhẹ.
Thời tiết tốt như vậy, nhưng vẻ mặt của Tề Thúc Hạo lại rất buồn chán, thỉnh thoảng còn thở dài.
Nó nằm nghiêng trên sàn nhà thụ ốc! Một chân duỗi ra bên ngoài ốc đung qua đưa lại.
Từ sau khi Hình Vệ rời đi, nó mỗi buổi sáng liền chạy tới nơi này, cả ngày đều đợi y ở đây, có khi còn ngủ lại qua đêm trong thụ ốc luôn.
Các sư huynh đệ chỉ biết rằng sáng sớm luôn không thấy bóng dáng của nó đâu, nhưng lại không hiểu được nó đang bận bịu việc gì.
Mục tiêu để nó tiếp tục tồn tại, vốn cũng chỉ có chuyện báo thù cho người nhà. Hiện giờ nó đã tha thứ cho Hình Vệ, cũng sẽ không có dự định đi tìm tập đoàn ám sát đã ra tay sát hại người nhà của nó nữa.
Mục đích sống đột nhiên biến mất! Khiến Tề Thúc Hạo cảm thấy ngỡ ngàng. Nó không biết bản thân nó muốn làm cái gì nữa, đối với bất cứ chuyện gì cũng đều không có hứng thú.
“Đã một tháng rồi…” Tề Thúc Hạo lại không tự chủ nhớ tới bóng dáng của Hình Vệ.
Chợt phát giác bản thân mình lại đang nhớ tới Hình Vệ, nó bỗng ngồi dậy. Bởi vì một một chân còn đang duỗi ra bên ngoài ốc, nó suýt nữa đã rơi khỏi cây rồi.
“Oa!” Nó vội vàng nắm lấy cánh cửa, mới tránh được cảnh rơi khỏi cây, nhưng trong lòng vẫn bị dọa đến tim đập thình thịch.
Nhanh chóng định hồn lại! Tề Thúc Hạo lập tức vừa chau chặt mày.
Có cái gì đó không đúng! Chuyện này vô cùng bất thường!
Số lần nó nhớ đến Hình Vệ, nhiều đến mức khiến người ta kinh hãi.
Nó đúng ra phải thật cao hứng vì cuối cùng cũng thoát khỏi chuyện phiền toái này, không phải sao?
Không có cái tên giống như sắc ma kia lởn vởn ở bên người, nó cũng không cần nơm nớp lo sợ đề phòng y, như vậy không phải rất tốt sao? Vì sao lại còn nhớ tới y chứ?
Chẳng lẽ nó đang kỳ vọng y quay về sao.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!” Tề Thúc Hạo liên tục lắc đầu.
“Có chuyện phiền não sao? Bất quá ngươi cũng không phiền não bằng ta!”
Thanh âm từ phía sau truyền đến, khiến Tề Thúc Hạo chợt quay đầu lại, lão nhân (người lớn tuổi) lần trước đã lấy dược cứu Hình Vệ lại xuất hiện.
“Lão bá!”
Tề Thúc Hạo giật mình muốn đứng lên, Minh Lão ngăn cản động tác của nó, ngồi xuống bên người nó.
Nhìn chằm chằm lão nhân trước mắt một lúc lâu, Tề Thúc Hạo mới cẩn cẩn dực dực hỏi: “Lão nhân gia ngài cũng là người của Âm phủ sao? Nếu như ngài đến tìm Hình Vệ, thì y đã quay về rồi.”
“Đúng là y đã quay về rồi, ta mới tới tìm ngươi.”
“Tìm ta? Vì chuyện gì?”
“Ngươi hẳn là rất thích Hình Vệ đi? Từ bộ dạng vì y rơi lệ của ngươi lần trước, ta liền nhìn ra được ngươi rất quan tâm đến y.”
Tề Thúc Hạo phút chốc xụ mặt, lạnh lùng nói: “Y phái ngài đến đây nói chuyện với ta sao?”
“Hôm nay ta đúng là đến đây để nói chuyện với ngươi, nhưng không phải là do Hình Vệ muốn ta tới.”
“Không phải là do Hình Vệ kêu ngài tới sao?” Tề Thúc Hạo có chút kinh ngạc. “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ta chính là không có chút quan hệ gì với những người thuộc về Âm phủ như mấy người nha.”
Minh Lão bất đắc dĩ lắc đầu. “Sao lại không có quan hệ? Ngươi rõ ràng là thích Hình Vệ, không phải sao?”
“Lão bá!” Tề Thúc Hạo thật sự tức giận. “Nếu như ngài cứ nói những lời vô vị như vậy, ta thật sự sẽ tức giận đó.”
“Được rồi, được rồi! Không nói nữa là được chứ gì. Dù sao có nói không thì sự thật vẫn cứ tồn tại.”
“Lão bá!” Tề Thúc Hạo tức giận đến muốn một quyền đánh bất tỉnh lão nhân hồ ngôn loạn ngữ*, nhưng nể tình tuổi của lão đã cao, đành phải nhịn xuống.
(hồ ngôn loạn ngữ: nói bậy nói bạ, nói xằng)
“Đừng có tức giận chứ, đối với thân thể sẽ không tốt.”
“Lão bá, ngài thật sự có việc đến tìm ta, hay là cố ý tới tìm ta để trêu chọc?”
“Đương nhiên là có việc, hơn nữa còn là việc gấp.”
“Nếu là việc gấp, vậy ngươi mau nói đi a!”
“Ngươi vì chuyện Hình Vệ nhất thời sơ xuất hại người nhà của ngươi, vẫn còn canh cánh trong lòng sao?”
Lại nữa rồi! Tề Thúc Hạo vỗ trán thở dài. “Lão bá! Chuyện này hình như không liên quan tới ngài!”
“Mặc dù không phải chuyện liên quan đến ta, nhưng đối với chuyện ta muốn nói kế tiếp, lại có liên quan rất lớn.”
Nghe nói đến có chuyện liên quan, sắc mặt Tề Thúc Hạo lúc này mới bình tĩnh lại, chậm rãi lắc đầu. “Không có! Ta đã không còn trách y nữa. Y đã xin lỗi ta rất nhiều lần! Hơn nữa y cũng không phải là cố ý.”
“Ngươi đã có thể nghĩ thông suốt được thì tốt. Thật ra thì ngươi cũng biết đó, nếu lúc ấy Hình Vệ không phải mải lo nhìn ngươi, cũng sẽ không phát sinh ra chuyện như vậy.”
“Mải lo nhìn ta? Ngài nói cái gì vậy?” Tề Thúc Hạo nhất thời mờ mịt.
“A! Thì ra Hình Vệ không có nói chuyện này cho ngươi biết sao?” Minh Lão phát hiện bản thân mình đã quá lời.
“Y chỉ nói là do y sơ sẩy mới xảy ra chuyện như vậy, cũng không hề nhắc đến ta!”
“Thì ra là vậy a!”
“Ngài phải nói rõ ràng mọi chuyện mới được.” Tề Thúc Hạo đã không còn bình tĩnh được như lúc đầu nữa, lúc này đưa mặt lại trước mặt Minh Lão, hùng hổ dọa người.
“Ngươi đừng có như vậy mà! Ta nói là được chứ gì.” Minh Lão đẩy nhẹ nó ra. “Ban đầu sở dĩ Hình Vệ lại phạm phải sai lầm, cũng là bởi vì y mải lo nhìn ngươi lúc chỉ có năm tuổi, kết quả mới giao sai tên cho Hắc Bạch Vô Thường.”
Tề Thúc Hạo vẻ mặt kinh ngạc, hai gò má thoáng ửng đỏ.
Cái tên ngốc ấy! Không chỉ là sắc ma! Mà lại còn mắc chứng luyến đồng (yêu con nít) nữa chứ.
Minh Lão thấy nó nửa ngày vẫn không nói tiếng nào, có chút lo lắng. “Sao vậy? Ngươi có khỏe không?”
“A! Ta không sao!” Tề Thúc Hạo vội vàng hồi tâm định thần (trấn định lại tinh thần).
“Không có chuyện gì là tốt rồi!” Minh Lão gật đầu tiếp tục nói: “Cho nên a! Nghiệt duyên giữa ngươi và Hình Vệ, có thể nói là lúc y nhìn thấy ngươi lần đầu tiên liền phát sinh.”
Tề Thúc Hạo yên lặng lắng nghe, không nói gì cả. Nó không cho rằng giữa mình và Hình Vệ có cái gì gọi là nghiệt duyên, cho dù y đã từng gặp qua nó lúc nhỏ, nhưng mà nó chỉ mới biết y được có mấy tháng gần đây.
“Phạm phải sai lầm như vậy, Hình Vệ đã phải chịu đủ khiển trách của lương tâm, y còn tự thỉnh cầu bị giam trong địa lao, hoàn toàn bị hạn chế mọi hành động; nhưng y lúc nào cũng quan tâm tình hình của ngươi, cho nên khi nghe được tin ngươi có đại kiếp (nạn lớn), liền liều lĩnh chạy trốn khỏi Âm phủ, đảo ngược số kiếp của ngươi.”
Lại nghe được chuyện không ngờ tới lần nữa, Tề Thúc Hạo kích động đến nói không ra lời, thật lâu mới dùng thanh âm khô khốc hỏi: “Có thật là như vậy không, tại sao ta cho tới hiện tại cái gì cũng không biết?”
“Tiểu tử Hình Vệ kia, sẽ không giải thích nhiều về việc làm của bản thân.”
“Đồ ngốc!” Tề Thúc Hạo khẽ mắng một tiếng.
“Đúng a! Y đích thực là một tên ngốc. Bất quá tên ngốc này lại đang cần ngươi đi cứu y đây!”
“Cứu y? Hình Vệ đã xảy ra chuyện gì?” Tề Thúc Hạo một phát nắm lấy vạt áo của Minh Lão, sắc mặt hoảng hốt.
“Này…” Một Minh Lão bị nắm đến không thở nổi.
Thấy mặt lão đỏ lên, Tề Thúc Hạo mới vội vàng buông tay. “Thật xin lỗi! Ta quá xúc động rồi. Nhưng mà, Hình Vệ rốt cuộc sao rồi?”
Vừa nghe thấy Hình Vệ cần nó cứu, Tề Thúc Hạo liền hoảng đến ruột gan rối bời, lòng nóng như lửa đốt muốn biết tình hình hiện tại của y.
Minh Lão sợ nó lại kích động, vội vàng nói: “Hình Vệ trước kia tự ý rời khỏi Âm phủ, lại cự tuyệt tiếp nhận mệnh lệnh truyền y hồi phủ của Diêm Vương, sau đó lại còn hy vọng Diêm Vương cho y quay về phàm trần. Diêm Vương mặc dù đã đáp ứng điều kiện của y, nhưng y lại bị đưa đến Địa Ngục Cốc.”
“Địa Ngục Cốc? Đó là chỗ nào?”
Tề Thúc Hạo vừa hỏi, Minh Lão liền rùng mình một cái, sắc mặt tái xanh.
Trong lòng Tề Thúc Hạo bỗng dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành, nó không chớp mắt nhìn Minh Lão, nín thở tập trung chờ đợi câu trả lời.
Minh Lão nhíu mi, trên trán toát mồ hôi lạnh. “Đó là một nơi ngay cả nói đến cũng còn cảm thấy đáng sợ! Nếu không phải phạm vào sai lầm to lớn, quỷ thần sẽ không đem người đến chỗ đó.”
Mặc dù Minh Lão đã nói tránh nặng tìm nhẹ*, nhưng Tề Thúc Hạo vẫn có thể hiểu rõ được tình hình, nói cách khác là Hình Vệ đang gặp phải tình huống nguy cấp.
(tránh nặng tìm nhẹ: tránh nói vào vấn đề chính)
“Ngài mới vừa nói Hình Vệ cần ta đi cứu y, chính là vì nguyên nhân này sao?” Tề Thúc Hạo đứng lên, thuận thế kéo Minh Lão đứng dậy. “Vậy chúng ta mau đi thôi! Ngài cứ nhiều lời như vậy, đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi.”
“Đợi một chút! Đừng có nóng vội.”
“Đừng có nóng vội! Ta có thể nào không nóng vội? Nghĩ đến cảnh Hình Vệ đang chịu khổ, ta liền…” Tề Thúc Hạo kinh sợ che lấy miệng, nó bị ý nghĩ trong lòng mình dọa sợ.
Nghe thấy Hình Vệ đang chịu phạt, nó lại khổ sở đến mức trái tim đau đớn tựa như bị đao cắt, hận không thể cất cánh bay đến bên cạnh y, cứu y ra.
Nó từ khi nào đã trở nên quan tâm đến Hình Vệ như vậy. Từ khi nào Hình Vệ lại chiếm vị trí quan trọng ở trong lòng nó? Nó một chút cũng không hề nhận ra.
“Ngươi thích Hình Vệ, thậm chí còn yêu y nữa!”
“Ta…” Vẻ mặt Tề Thúc Hạo đầy sợ hãi.
“Diêm Vương chính là muốn biết ngươi có thích Hình Vệ hay không, mới đề cập đến điều kiện muốn ngươi đi tới Địa Ngục Cốc. Nếu như ngươi thật sự thích Hình Vệ, ngươi nên nguyện ý tiếp nhận loại yêu cầu này đi, còn nếu như ngươi không thích Hình Vệ, thì cứ việc bỏ mặc y. Đi hay không đi, quyết định hoàn toàn thuộc về ngươi.”
“Sao tên Diêm Vương kia lại nhiều chuyện như vậy chứ!” Tề Thúc Hạo nhịn không được oán trách.
“Hình Vệ vốn là người mà Diêm Vương muốn chọn vào chức vụ Phán Quan, nhưng Hình Vệ lại vì ngươi vứt bỏ hết tất cả, Diêm Vương đương nhiên sẽ tức giận rồi.”
“Khiến cho hắn tức chết cũng tốt lắm, ta cũng đang muốn đi cứu Hình Vệ ra cho hắn nhìn một cái. Ngài mau dẫn đường đi!” Tề Thúc Hạo lại thúc giục, nhưng Minh Lão lại không hề nhúc nhích.
“Từ từ đã!”
“Lần này thì sao nữa?” Nó thật sự rất nhanh bị lão nhân lề mề này làm cho vội muốn chết.
“Mới vừa rồi chính là ý của Diêm Vương, Hình Vệ cũng có nguyện vọng muốn ta nói lại với ngươi.”
“Hình Vệ? Y có gì muốn nói với ta sao? Sao ngài không chịu nói sớm chứ?” Tề Thúc Hạo tức giận đến giậm chân.
“Hình Vệ đặc biệt dặn dò ta, ngăn cản ngươi đến Địa Ngục Cốc tìm y.”
“Cái gì?” Tề Thúc Hạo không thể tin được những gì tai mình đang nghe thấy. “Hình Vệ muốn ta đừng đi tìm y! Y như vậy là có ý gì chứ, cho rằng ta là loại người thấy chết không cứu, chỉ biết sợ chết thôi sao? Đáng ghét!”
Tề Thúc Hạo càng nói càng kích động, về sau gần như tức giận gầm lên.
Minh Lão vô tội ôm lấy hai lỗ tai, chỉ sợ lỗ tai mình chấn động đến điếc không còn dùng được nữa. Đợi Tề Thúc Hạo quát xong rồi, lão mới buông tay ra, thay Hình Vệ giải thích: “Địa Ngục Cốc là chỗ ngay cả quỷ thần nghe đến còn biến sắc, năng lực kém một chút, làm không tốt có thể sẽ hồn phi phách tán, huống chi ngươi chỉ là người phàm, Hình Vệ dĩ nhiên sẽ lo lắng cho ngươi rồi.”
“Vậy thì ta lại càng muốn đi! Ta muốn hỏi thẳng vào mặt y, dựa vào cái gì mà xem thường ta?”
Minh Lão trong bụng cũng hy vọng Tề Thúc Hạo có thể đi một chuyến, cho nên trên mặt lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhỏm. “Ta đã đem lời của hai người đó nói cho ngươi biết, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, đã bước chân vào Âm phủ, sẽ không thể quay đầu được nữa.”
“Yên tâm, ta sẽ không hối hận, mau dẫn ta đi!”
Minh Lão hất tay áo lên, một trận sương mù dâng lên, đợi đến khi sương mù tản đi, lão và Tề Thúc Hạo đã biến mất không còn thấy gì nữa.
Sương mù dày đặc, hình thành một bầu không khí cổ quái. Người mới đến, mắt nhìn thấy cảnh tượng này, thần trí đã sớm bay mất ba phần, đợi đến khi được hỏi tới những chuyện cũ trước kia, không một người nào không phải là mồ hôi đầm đìa, cúi đầu nhận tội.
Hình Vệ không chút do dự đi về phía trước, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười khổ.
Mọi chuyện vẫn nên được giải quyết, ngay cả chuyện nhỏ nhất cũng không được lừa dối.
Nhưng mà, chuyện của Tề Thúc Hạo, y hy vọng có thể có ngoại lệ. Y biết đây là cưỡng cầu*, thế nhưng y lại không bỏ xuống được.
(cưỡng cầu: yêu cầu quá đáng)
“Trách! Tam thôi tứ giảng*, cuối cùng ngươi cũng chịu quay về.”
(trách: âm thanh của tiếng chắc lưỡi; tam thôi tứ giảng: ba lần bốn lượt vừa khuyên nhủ vừa thúc giục)
Hình Vệ chợt quay đầu lại, Nhạc Khải đã đứng ở phía sau y. Y vốn định tranh cãi với hắn, nhưng khi nhìn thấy quan phục Phán Quan trên người hắn, liền giật mình sửng sốt.
Nhạc Khải lắc lắc đầu thâm trầm nói: “Như thế nào? Đây chính là do ngươi chắp tay nhường cho, Diêm Vương mới thúc giục dồn ép ta nhậm chức. Bất quá nếu ngươi không phục, ta cũng có thể cởi quan phục ra, so tài cao thấp với ngươi.”
Hình Vệ đang muốn đáp lại lời hắn, bên tai liền truyền đến thanh âm của Diêm Vương.
“Hai người các ngươi mau đến hậu uyển (vườn sau) ngay lập tức”
Chỉ nghe thấy thanh âm của Diêm Vương, giờ phút này ngài ấy đang ở tại chỗ ở của mình, truyền lời tới Hình Vệ và Nhạc Khải.
Hình Vệ không dám không theo, chỉ có thể căm phẫn trừng mắt nhìn Nhạc Khải một cái, vừa chạy tới hậu uyển, vừa nói: “Ân oán của hai ta, ta sẽ từ từ tính với ngươi.”
“Bất cứ lúc nào ta cũng sẵn sàng tháp tùng*!” Nhạc Khải cũng không yếu thế trả lời.
(tháp tùng: chiều theo, nghe lời)
Hai người bước vào hậu uyển, chân vừa đứng cố định, bên trong liền truyền đến tiếng gọi to: “Vào đi.”
Sau khi đẩy cửa bước vào, một trận kim quang (ánh sáng màu vàng) ấm áp như mặt trời đập vào mắt, nhất thời khiến thân thể người ta thân vùi vào hơi thở ấm áp của ngày xuân.
Đây chính là sức mạnh của Diêm Vương.
Ở tại nơi vĩnh viễn không ngừng lạnh thấu xương, Diêm Vương lại có thể luôn khiến bốn phía quanh mình tỏa ra một cỗ ấm áp.
“Tham kiến Diêm Vương!” Hai người cùng nhau bái kiến.
Diêm Vương đứng dậy, từ trước án* đi xuống, kim quang theo đó mà lưu động. “Hình Vệ, ngươi xem Âm phủ là nơi nào hả?”
(án: là cái bàn dài dài của mấy ông quan hay ngồi trên công đường trong mấy phim cổ trang của Trung Quốc á)
“Thuộc hạ tình phi đắc dĩ*, mới tự ý rời khỏi cương vị.”
(tình phi đắc dĩ: gặp phải tình huống bất đắc dĩ)
“Tình phi đắc dĩ.” Diêm Vương cao giọng, khiến cho kim quang chậm rãi lay động. “Chẳng lẽ bởi vì bốn chữ này, bổn vương phải coi như không thấy hành vi của ngươi sao?”
“Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ nguyện chịu bất kỳ trừng phạt nào, chỉ cầu Diêm Vương có thể thả ta đến phàm trần.”
“Hừ, tội lỗi trước đó còn chưa chấm dứt, lại dám cùng nói đến điều kiện với ta.”
“Ngươi một mình rời khỏi Âm phủ, cứu người đúng ra phải chết. Khi ta phái Nhạc Khải đến gọi ngươi quay về Âm phủ, ngươi còn lần nữa chạy trốn, có phải hay không?”
“Đích thật là vậy, nhưng mà…”
Diêm Vương giơ tay, ngăn cản Hình Vệ nói tiếp: “Ngươi đã nhận tội, ta sẽ đem chức vụ Phán Quan giao cho Nhạc Khải, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
“Thuộc hạ không dám có ý kiến.”
“Tin rằng ngươi cũng không dám làm vậy!” Diêm Vương từ đầu đến cuối vẫn mắng chửi Hình Vệ, lúc này mới quay sang nhìn về phía Nhạc Khải nói: “Ngươi cứ yên tâm đi! Ta đã sớm nói hắn không dám có ý kiến mà.”
“Nhưng Diêm Vương, ta…”
Diêm Vương sớm đã đoán được hắn muốn nói cái gì, nhanh tay lẹ mắt chặn lời Nhạc Khải. “Ngươi quá coi trọng Hình Vệ rồi. Lúc trước hắn chưa chắc đã có thể thắng ngươi, hiện tại còn đến phàm trần nhiễm một thân trọc khí (khí bẩn), lại càng không phải là đối thủ của ngươi. Ngươi hãy mặc kệ hắn đi! Ta sẽ thay ngươi phạt hắn thật tốt, như vậy chắc là được rồi chứ?”
Nhạc Khải mặc dù không cam lòng nhưng Diêm Vương đã nói như thế rồi, hắn còn có thể làm gì nữa. “Tuân lệnh! Ta sẽ không khăng khăng ganh đua với hắn nữa.”
“Như vậy là tốt rồi.” Diêm Vương cao hứng gật đầu. “Không còn chuyện gì nữa, ngươi lui xuống trước đi!”
“Dạ!”
Nhạc Khải vừa rời khỏi, bóng dáng của vị Diêm Vương uy nghiêm đã sớm không còn thấy tăm hơi. Ngài đặt mông ngồi lên bàn, hai tay khoanh trước ngực, chỉ còn bộ dạng nhìn Hình Vệ như thể nhìn thấy bằng hữu (bạn) của mình.
“Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì? Ngươi còn rắp tâm muốn khiến ta trở thành tên bổn vương hồ đồ này đến khi nào hả?”
“Ta không có ý này!”
Diêm Vương và Hình Vệ cùng nhau đến Âm phủ cùng một lúc, giao hữu giữa hai người cũng không tệ, nhưng trước mặt người khác vẫn phải công tư phân minh.
“Không có ý này! Ngươi rõ ràng đã chạy trốn khỏi Âm phủ rồi, ta phái người đuổi theo ngươi cũng không chịu quay về.”
“Ta thật sự là bất đắc dĩ mới làm vậy.”
“Tiểu tử kia có khỏe không?”
Hình Vệ biết tiểu tử trong miệng Diêm Vương nói đến kia, chỉ có thể là Tề Thúc Hạo! Y không khỏi đỏ mặt.
“Trách! Nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của ngươi kìa, rõ ràng là tốt vô cùng rồi.” Diêm Vương vui vẻ. “Nhạc Khải thật đúng là đáng thương a! Hắn còn thật sự xem ngươi như đối thủ, nhưng ngươi căn bản lại không đem hắn đặt ở trong lòng, lại càng không đem chức vụ Phán Quan đặt vào mắt.”
“Ta thật sự không có ý đó.” Hình Vệ bởi vì đuối lý, cho dù Diêm Vương có nói ra những lời đầy dao kiếm, y cũng chỉ có thể im lặng chịu đòn.
“Không có là tốt nhất.” Diêm Vương gật đầu. “Nể tình giao hữu giữa chúng ta! Chỉ cần sau này ngươi làm thật chức trách của mình, sai lầm lần này của ngươi, ta có thể xem như chuyện cũ mà bỏ qua cho ngươi.”
Hình Vệ biết Diêm Vương đã đối với y võng khai một mặt*, nhưng y vẫn không thể nào chấp nhận loại an bài này, y đã hứa sẽ trở về phàm trần để gặp Tề Thúc Hạo.
(võng khai một mặt: mở một mặt lưới, ý chỉ đã tha thứ và cho Hình Vệ một cơ hội sửa lỗi)
“Ta hy vọng Diêm Vương có thể cho phép ta tạm thời đến phàm trần! Làm một người bình thường.”
“Ngươi muốn ở chung một chỗ với tên tiểu tử kia?”
“Khẩn cầu Diêm Vương thành toàn*.”
(thành toàn: giúp đỡ để người khác đạt được mục đích)
“Không được!” Diêm Vương ngữ khí kiên quyết cự tuyệt.
“Cho dù ta có bị cách chức trở thành người phàm! Không còn bất kỳ sức mạnh gì của Âm phủ nữa cũng không sao.”
“Ta nói không được là không được!”
Thấy Diêm Vương cự tuyệt, Hình Vệ cũng đánh liền một phen. “Nếu như ngươi thật sự không để cho ta rời đi, vậy ngươi nên thời thời khắc khắc đề phòng ta sẽ bỏ trốn; nếu không, mặt mũi của Diêm Vương ngươi sẽ khó mà giữ được.”
“Ngươi dám uy hiếp ta!” Thanh âm của Diêm Vương nghe không ra có chút kinh ngạc nào.
“Không phải là uy hiếp, ta chỉ đang nói điều kiện với ngươi.”
“Được lắm!” Diêm Vương vỗ tay tán thưởng. “Ngươi đã nói đến như vậy, chỉ cần ngươi có thể đáp ứng với ta một điều kiện, ta liền cho phép ngươi đến phàm trần.”
“Chỉ cần có thể đến phàm trần, điều kiện gì ta cũng đáp ứng với ngươi.”
“Ta biết thế nào ngươi cũng nói như vậy.”
Hình Vệ mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt mừng thầm của Diêm Vương, đột nhiên có cảm giác bản thân đang rơi vào bẫy. Y cẩn cẩn dực dực (thật cẩn thận) hỏi: “Vậy điều kiện là gì?”
Diêm Vương dù bận tối mắt nhưng vẫn thong dong nhìn Hình Vệ một lát, mới chậm rãi nói: “Ngươi phải đi đến Địa Ngục Cốc.”
“Địa Ngục Cốc!” Sắc mặt Hình Vệ thoáng thay đổi.
“Như thế nào? Muốn thay đổi chủ ý sao?”.
Hình Vệ cắn chặt răng, nói: “Không! Ta sẽ đi. Bất quá, chỉ cần ta có thể sống ở đó được ba tháng, thì ngươi phải thả ta đi “
“Ngươi thật là chấp mê bất ngộ a!” Một Diêm Vương vừa lắc đầu, vừa thở dài. “Thật sự sẽ không hối hận?”
“Ta sẽ không hối hận.” Hình Vệ nói như đinh đóng cột.
“Nếu ngươi đã kiên quyết như vậy, ta đành phải đáp ứng ngươi vậy.” Diêm Vương vỗ tay một cái, hướng ra phía cửa gọi to: “Minh Lão! Ngươi có thể vào được rồi.”
Thanh âm Diêm Vương vừa dứt, Minh Lão liền đẩy cửa bước vào. “Thuộc hạ tham kiến Diêm Vương.”
“Ngươi dẫn hắn đến Địa Ngục Cốc đi.”
“Địa Ngục Cốc! Này…” Minh Lão vừa nghe đến Địa Ngục Cốc, sắc mặt phút chốc trắng bệch.
“Ta không có ngược đãi hắn, đây chính là lựa chọn của hắn.”
Nghe vậy, Minh Lão hung hăng trừng mắt nhìn Hình Vệ đang đứng ở một bên, trách cứ y là cái đồ đại ngu ngốc.
Hình Vệ chỉ có thể cười gương với Minh Lão, ngoan ngoãn để cho Minh Lão áp giải y đi.
Hai người trước khi đi, Diêm Vương đột nhiên nhớ đến cái gì mà gọi bọn họ lại. “Hình Vệ, tiểu tử kia thích ngươi sao?”
Không có ngờ tới đột nhiên lại bị hỏi như thế, Hình Vệ sửng sốt một chút, gắng gượng trả lời: “Có lẽ vậy!”
“Có lẽ.” Diêm Vương đột nhiên nâng cao giọng. “Khiến cho ái tướng của ta chết mê chết mệt, còn phải chịu đựng cảnh khổ, vậy mà một chút biểu hiện cũng không có? Điều này sao có thể được!”
“Đó là do ta nguyện ý làm như vậy, không liên quan tới y.” Hình Vệ đột nhiên có dự cảm xấu.
“Không được! Ta thế nào cũng phải khiến hắn nói cho rõ ràng.” Diêm Vương trầm mặc một lúc lâu, mới tiếp tục nói: “Hay là vậy đi! Chỉ cần hắn nguyện ý đến Địa Ngục Cốc thay ngươi, chứng tỏ rằng hắn yêu ngươi, ngươi cũng có thể không cần chịu khổ lâu như vậy.”
“Không được!” Hình Vệ sợ tới mức sắc mặt xám như tro, liên tục lắc đầu. “Không được! Tề Thúc Hạo chỉ là một người phàm, y không thể chịu đựng được loại thống khổ này.”
“Ngươi cần gì phải gấp gáp như vậy! Ta chỉ muốn thử hắn một chút mà thôi. Có lẽ hắn căn bản là không hề yêu ngươi, dĩ nhiên cũng sẽ không tới chịu phạt thay ngươi. Vậy ngươi sẽ biết hắn không đáng để ngươi trả giá nhiều như vậy.”
Khuôn mặt Hình Vệ trắng bệch, lung lay sắp ngã cũng gần không đứng vững được nữa.
Y không biết đã cầu xin bao nhiêu lần, hi vọng nó có thể yêu y, hiện tại lại mãnh liệt hy vọng nó “một chút tình cảm cũng không có” với y. Mặc dù y không nắm chắc có thể chịu đựng cực hình ở Địa Ngục Cốc hay không, nhưng vẫn không hy vọng nó đến Địa Ngục Cốc thay y chịu phạt đến sớm mất mạng vì y. Chỉ cần tưởng tượng đến tình cảnh nó bước vào Địa Ngục Cốc, y cũng đã sợ đến mức sắp hồn phi phách tán.
“Ta xin ngươi! Đừng kéo y vào chuyện này. Ta có thể một mình chịu đựng đợt thí luyện này.”
“Không được! Như vậy không công bằng.” Diêm Vương từ chối yêu cầu của Hình Vệ. “Hắn dựa vào cái gì mà câu dẫn ái tướng của ta! Lại nửa điểm cũng không cần trả giá?”
“Y không có câu dẫn ta, y…”
“Ta đã quyết như vậy, ngươi không cần nói gì thêm nữa.” Diêm Vương xoay người ngồi xuống đằng sau án. “Sau khi Minh Lão áp giải ngươi đến Địa Ngục Cốc, ta sẽ lập tức đem tin tức này báo cho tiểu tử kia biết, ngươi cứ từ từ chờ xem!”
Hình Vệ biết có nhiều lời nữa cũng vô ích, hơn nữa nếu như chọc giận Diêm Vương, ngài ấy có lẽ lại nghĩ ba cái thứ quái lạ hành hạ y nữa. Y đành phải đem hết hi vọng gửi gắm lên người Minh Lão.
“Minh Lão, chúng ta đi thôi!” Hình Vệ trái lại còn thúc giục lão, khiến Minh Lão sửng sốt một chút.
Minh Lão nhìn Diêm Vương một cái, thấy ngài ấy vẫn không thay đổi tâm ý, cúi đầu ủ rũ áp giải Hình Vệ đi.
“Ta đã sớm cảnh cáo ngươi, rốt cuộc cũng phải đi đến nước này. Thiệt là!” Minh Lão thì thào nói nhỏ.
“Minh Lão, ta biết ngươi luôn luôn giúp ta, ta có thể thỉnh cầu ngươi giúp ta một chuyện hay không?”
Minh Lão dường như biết Hình Vệ nhờ vả lão là không có chuyện gì tốt, vẻ mặt khó nhìn, không tình nguyện nói: “Chuyện gì mới được?”
“Khi ngươi tìm thấy Tề Thúc Hạo, ngươi có thể ngăn cản để y ngàn vạn lần cũng đừng đến đây được hay không?”
“Ngươi a! Ngay cả bản thân mình ngươi còn khó giữ nổi, vậy mà còn ở đó đi lo lắng cho người khác.”
Lời nói móc của xú lão (ông lão xấu xí), Hình Vệ một chút cũng không hề nghiền ngẫm, vẫn ăn nói nhỏ nhẹ cầu xin: “Coi như ta nợ ngươi một ân tình, sau này nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”
“Vậy cũng phải xem ngươi còn có thể sống hay không đã.”
“Đương nhiên! Ngươi đừng có xem thường ta.”
Hình Vệ vỗ ngực cam đoan, nhưng Minh Lão vẫn lộ ra vẻ mặt đau khổ.
“Ngươi chính là quá tự cao, mới khiến Diêm Vương có cơ hội chỉnh đốn ngươi.”
“Hắn có chỉnh ta ra sao, tất cả cũng đều do ta tự chuốc lấy. Chỉ cần ngươi nhắn với Thúc Hạo giùm ta, nói y ngàn vạn lần cũng đừng tới tìm ta.”
Minh Lão thấy không lay chuyển được y, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng.
“Cám ơn! Ân tình này của Minh Lão, ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Hình Vệ giờ đây cuối cùng cũng có thể yên tâm, dốc toàn lực đối phó với đợt thí luyện tại Địa Ngục Cốc.
*************
Cuối xuân, thiên thanh khí lãng (bầu trời trong xanh, không khí trong lành).
Bầu trời xanh biếc tựa như biển khơi, màu xanh của hoa cỏ trải dài khắp nơi hệt như một tấm đệm khổng lồ, gió hiu hiu lại mang theo hơi ấm, thỉnh thoảng còn quyện thêm mùi hương nhè nhẹ.
Thời tiết tốt như vậy, nhưng vẻ mặt của Tề Thúc Hạo lại rất buồn chán, thỉnh thoảng còn thở dài.
Nó nằm nghiêng trên sàn nhà thụ ốc! Một chân duỗi ra bên ngoài ốc đung qua đưa lại.
Từ sau khi Hình Vệ rời đi, nó mỗi buổi sáng liền chạy tới nơi này, cả ngày đều đợi y ở đây, có khi còn ngủ lại qua đêm trong thụ ốc luôn.
Các sư huynh đệ chỉ biết rằng sáng sớm luôn không thấy bóng dáng của nó đâu, nhưng lại không hiểu được nó đang bận bịu việc gì.
Mục tiêu để nó tiếp tục tồn tại, vốn cũng chỉ có chuyện báo thù cho người nhà. Hiện giờ nó đã tha thứ cho Hình Vệ, cũng sẽ không có dự định đi tìm tập đoàn ám sát đã ra tay sát hại người nhà của nó nữa.
Mục đích sống đột nhiên biến mất! Khiến Tề Thúc Hạo cảm thấy ngỡ ngàng. Nó không biết bản thân nó muốn làm cái gì nữa, đối với bất cứ chuyện gì cũng đều không có hứng thú.
“Đã một tháng rồi…” Tề Thúc Hạo lại không tự chủ nhớ tới bóng dáng của Hình Vệ.
Chợt phát giác bản thân mình lại đang nhớ tới Hình Vệ, nó bỗng ngồi dậy. Bởi vì một một chân còn đang duỗi ra bên ngoài ốc, nó suýt nữa đã rơi khỏi cây rồi.
“Oa!” Nó vội vàng nắm lấy cánh cửa, mới tránh được cảnh rơi khỏi cây, nhưng trong lòng vẫn bị dọa đến tim đập thình thịch.
Nhanh chóng định hồn lại! Tề Thúc Hạo lập tức vừa chau chặt mày.
Có cái gì đó không đúng! Chuyện này vô cùng bất thường!
Số lần nó nhớ đến Hình Vệ, nhiều đến mức khiến người ta kinh hãi.
Nó đúng ra phải thật cao hứng vì cuối cùng cũng thoát khỏi chuyện phiền toái này, không phải sao?
Không có cái tên giống như sắc ma kia lởn vởn ở bên người, nó cũng không cần nơm nớp lo sợ đề phòng y, như vậy không phải rất tốt sao? Vì sao lại còn nhớ tới y chứ?
Chẳng lẽ nó đang kỳ vọng y quay về sao.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!” Tề Thúc Hạo liên tục lắc đầu.
“Có chuyện phiền não sao? Bất quá ngươi cũng không phiền não bằng ta!”
Thanh âm từ phía sau truyền đến, khiến Tề Thúc Hạo chợt quay đầu lại, lão nhân (người lớn tuổi) lần trước đã lấy dược cứu Hình Vệ lại xuất hiện.
“Lão bá!”
Tề Thúc Hạo giật mình muốn đứng lên, Minh Lão ngăn cản động tác của nó, ngồi xuống bên người nó.
Nhìn chằm chằm lão nhân trước mắt một lúc lâu, Tề Thúc Hạo mới cẩn cẩn dực dực hỏi: “Lão nhân gia ngài cũng là người của Âm phủ sao? Nếu như ngài đến tìm Hình Vệ, thì y đã quay về rồi.”
“Đúng là y đã quay về rồi, ta mới tới tìm ngươi.”
“Tìm ta? Vì chuyện gì?”
“Ngươi hẳn là rất thích Hình Vệ đi? Từ bộ dạng vì y rơi lệ của ngươi lần trước, ta liền nhìn ra được ngươi rất quan tâm đến y.”
Tề Thúc Hạo phút chốc xụ mặt, lạnh lùng nói: “Y phái ngài đến đây nói chuyện với ta sao?”
“Hôm nay ta đúng là đến đây để nói chuyện với ngươi, nhưng không phải là do Hình Vệ muốn ta tới.”
“Không phải là do Hình Vệ kêu ngài tới sao?” Tề Thúc Hạo có chút kinh ngạc. “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ta chính là không có chút quan hệ gì với những người thuộc về Âm phủ như mấy người nha.”
Minh Lão bất đắc dĩ lắc đầu. “Sao lại không có quan hệ? Ngươi rõ ràng là thích Hình Vệ, không phải sao?”
“Lão bá!” Tề Thúc Hạo thật sự tức giận. “Nếu như ngài cứ nói những lời vô vị như vậy, ta thật sự sẽ tức giận đó.”
“Được rồi, được rồi! Không nói nữa là được chứ gì. Dù sao có nói không thì sự thật vẫn cứ tồn tại.”
“Lão bá!” Tề Thúc Hạo tức giận đến muốn một quyền đánh bất tỉnh lão nhân hồ ngôn loạn ngữ*, nhưng nể tình tuổi của lão đã cao, đành phải nhịn xuống.
(hồ ngôn loạn ngữ: nói bậy nói bạ, nói xằng)
“Đừng có tức giận chứ, đối với thân thể sẽ không tốt.”
“Lão bá, ngài thật sự có việc đến tìm ta, hay là cố ý tới tìm ta để trêu chọc?”
“Đương nhiên là có việc, hơn nữa còn là việc gấp.”
“Nếu là việc gấp, vậy ngươi mau nói đi a!”
“Ngươi vì chuyện Hình Vệ nhất thời sơ xuất hại người nhà của ngươi, vẫn còn canh cánh trong lòng sao?”
Lại nữa rồi! Tề Thúc Hạo vỗ trán thở dài. “Lão bá! Chuyện này hình như không liên quan tới ngài!”
“Mặc dù không phải chuyện liên quan đến ta, nhưng đối với chuyện ta muốn nói kế tiếp, lại có liên quan rất lớn.”
Nghe nói đến có chuyện liên quan, sắc mặt Tề Thúc Hạo lúc này mới bình tĩnh lại, chậm rãi lắc đầu. “Không có! Ta đã không còn trách y nữa. Y đã xin lỗi ta rất nhiều lần! Hơn nữa y cũng không phải là cố ý.”
“Ngươi đã có thể nghĩ thông suốt được thì tốt. Thật ra thì ngươi cũng biết đó, nếu lúc ấy Hình Vệ không phải mải lo nhìn ngươi, cũng sẽ không phát sinh ra chuyện như vậy.”
“Mải lo nhìn ta? Ngài nói cái gì vậy?” Tề Thúc Hạo nhất thời mờ mịt.
“A! Thì ra Hình Vệ không có nói chuyện này cho ngươi biết sao?” Minh Lão phát hiện bản thân mình đã quá lời.
“Y chỉ nói là do y sơ sẩy mới xảy ra chuyện như vậy, cũng không hề nhắc đến ta!”
“Thì ra là vậy a!”
“Ngài phải nói rõ ràng mọi chuyện mới được.” Tề Thúc Hạo đã không còn bình tĩnh được như lúc đầu nữa, lúc này đưa mặt lại trước mặt Minh Lão, hùng hổ dọa người.
“Ngươi đừng có như vậy mà! Ta nói là được chứ gì.” Minh Lão đẩy nhẹ nó ra. “Ban đầu sở dĩ Hình Vệ lại phạm phải sai lầm, cũng là bởi vì y mải lo nhìn ngươi lúc chỉ có năm tuổi, kết quả mới giao sai tên cho Hắc Bạch Vô Thường.”
Tề Thúc Hạo vẻ mặt kinh ngạc, hai gò má thoáng ửng đỏ.
Cái tên ngốc ấy! Không chỉ là sắc ma! Mà lại còn mắc chứng luyến đồng (yêu con nít) nữa chứ.
Minh Lão thấy nó nửa ngày vẫn không nói tiếng nào, có chút lo lắng. “Sao vậy? Ngươi có khỏe không?”
“A! Ta không sao!” Tề Thúc Hạo vội vàng hồi tâm định thần (trấn định lại tinh thần).
“Không có chuyện gì là tốt rồi!” Minh Lão gật đầu tiếp tục nói: “Cho nên a! Nghiệt duyên giữa ngươi và Hình Vệ, có thể nói là lúc y nhìn thấy ngươi lần đầu tiên liền phát sinh.”
Tề Thúc Hạo yên lặng lắng nghe, không nói gì cả. Nó không cho rằng giữa mình và Hình Vệ có cái gì gọi là nghiệt duyên, cho dù y đã từng gặp qua nó lúc nhỏ, nhưng mà nó chỉ mới biết y được có mấy tháng gần đây.
“Phạm phải sai lầm như vậy, Hình Vệ đã phải chịu đủ khiển trách của lương tâm, y còn tự thỉnh cầu bị giam trong địa lao, hoàn toàn bị hạn chế mọi hành động; nhưng y lúc nào cũng quan tâm tình hình của ngươi, cho nên khi nghe được tin ngươi có đại kiếp (nạn lớn), liền liều lĩnh chạy trốn khỏi Âm phủ, đảo ngược số kiếp của ngươi.”
Lại nghe được chuyện không ngờ tới lần nữa, Tề Thúc Hạo kích động đến nói không ra lời, thật lâu mới dùng thanh âm khô khốc hỏi: “Có thật là như vậy không, tại sao ta cho tới hiện tại cái gì cũng không biết?”
“Tiểu tử Hình Vệ kia, sẽ không giải thích nhiều về việc làm của bản thân.”
“Đồ ngốc!” Tề Thúc Hạo khẽ mắng một tiếng.
“Đúng a! Y đích thực là một tên ngốc. Bất quá tên ngốc này lại đang cần ngươi đi cứu y đây!”
“Cứu y? Hình Vệ đã xảy ra chuyện gì?” Tề Thúc Hạo một phát nắm lấy vạt áo của Minh Lão, sắc mặt hoảng hốt.
“Này…” Một Minh Lão bị nắm đến không thở nổi.
Thấy mặt lão đỏ lên, Tề Thúc Hạo mới vội vàng buông tay. “Thật xin lỗi! Ta quá xúc động rồi. Nhưng mà, Hình Vệ rốt cuộc sao rồi?”
Vừa nghe thấy Hình Vệ cần nó cứu, Tề Thúc Hạo liền hoảng đến ruột gan rối bời, lòng nóng như lửa đốt muốn biết tình hình hiện tại của y.
Minh Lão sợ nó lại kích động, vội vàng nói: “Hình Vệ trước kia tự ý rời khỏi Âm phủ, lại cự tuyệt tiếp nhận mệnh lệnh truyền y hồi phủ của Diêm Vương, sau đó lại còn hy vọng Diêm Vương cho y quay về phàm trần. Diêm Vương mặc dù đã đáp ứng điều kiện của y, nhưng y lại bị đưa đến Địa Ngục Cốc.”
“Địa Ngục Cốc? Đó là chỗ nào?”
Tề Thúc Hạo vừa hỏi, Minh Lão liền rùng mình một cái, sắc mặt tái xanh.
Trong lòng Tề Thúc Hạo bỗng dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành, nó không chớp mắt nhìn Minh Lão, nín thở tập trung chờ đợi câu trả lời.
Minh Lão nhíu mi, trên trán toát mồ hôi lạnh. “Đó là một nơi ngay cả nói đến cũng còn cảm thấy đáng sợ! Nếu không phải phạm vào sai lầm to lớn, quỷ thần sẽ không đem người đến chỗ đó.”
Mặc dù Minh Lão đã nói tránh nặng tìm nhẹ*, nhưng Tề Thúc Hạo vẫn có thể hiểu rõ được tình hình, nói cách khác là Hình Vệ đang gặp phải tình huống nguy cấp.
(tránh nặng tìm nhẹ: tránh nói vào vấn đề chính)
“Ngài mới vừa nói Hình Vệ cần ta đi cứu y, chính là vì nguyên nhân này sao?” Tề Thúc Hạo đứng lên, thuận thế kéo Minh Lão đứng dậy. “Vậy chúng ta mau đi thôi! Ngài cứ nhiều lời như vậy, đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi.”
“Đợi một chút! Đừng có nóng vội.”
“Đừng có nóng vội! Ta có thể nào không nóng vội? Nghĩ đến cảnh Hình Vệ đang chịu khổ, ta liền…” Tề Thúc Hạo kinh sợ che lấy miệng, nó bị ý nghĩ trong lòng mình dọa sợ.
Nghe thấy Hình Vệ đang chịu phạt, nó lại khổ sở đến mức trái tim đau đớn tựa như bị đao cắt, hận không thể cất cánh bay đến bên cạnh y, cứu y ra.
Nó từ khi nào đã trở nên quan tâm đến Hình Vệ như vậy. Từ khi nào Hình Vệ lại chiếm vị trí quan trọng ở trong lòng nó? Nó một chút cũng không hề nhận ra.
“Ngươi thích Hình Vệ, thậm chí còn yêu y nữa!”
“Ta…” Vẻ mặt Tề Thúc Hạo đầy sợ hãi.
“Diêm Vương chính là muốn biết ngươi có thích Hình Vệ hay không, mới đề cập đến điều kiện muốn ngươi đi tới Địa Ngục Cốc. Nếu như ngươi thật sự thích Hình Vệ, ngươi nên nguyện ý tiếp nhận loại yêu cầu này đi, còn nếu như ngươi không thích Hình Vệ, thì cứ việc bỏ mặc y. Đi hay không đi, quyết định hoàn toàn thuộc về ngươi.”
“Sao tên Diêm Vương kia lại nhiều chuyện như vậy chứ!” Tề Thúc Hạo nhịn không được oán trách.
“Hình Vệ vốn là người mà Diêm Vương muốn chọn vào chức vụ Phán Quan, nhưng Hình Vệ lại vì ngươi vứt bỏ hết tất cả, Diêm Vương đương nhiên sẽ tức giận rồi.”
“Khiến cho hắn tức chết cũng tốt lắm, ta cũng đang muốn đi cứu Hình Vệ ra cho hắn nhìn một cái. Ngài mau dẫn đường đi!” Tề Thúc Hạo lại thúc giục, nhưng Minh Lão lại không hề nhúc nhích.
“Từ từ đã!”
“Lần này thì sao nữa?” Nó thật sự rất nhanh bị lão nhân lề mề này làm cho vội muốn chết.
“Mới vừa rồi chính là ý của Diêm Vương, Hình Vệ cũng có nguyện vọng muốn ta nói lại với ngươi.”
“Hình Vệ? Y có gì muốn nói với ta sao? Sao ngài không chịu nói sớm chứ?” Tề Thúc Hạo tức giận đến giậm chân.
“Hình Vệ đặc biệt dặn dò ta, ngăn cản ngươi đến Địa Ngục Cốc tìm y.”
“Cái gì?” Tề Thúc Hạo không thể tin được những gì tai mình đang nghe thấy. “Hình Vệ muốn ta đừng đi tìm y! Y như vậy là có ý gì chứ, cho rằng ta là loại người thấy chết không cứu, chỉ biết sợ chết thôi sao? Đáng ghét!”
Tề Thúc Hạo càng nói càng kích động, về sau gần như tức giận gầm lên.
Minh Lão vô tội ôm lấy hai lỗ tai, chỉ sợ lỗ tai mình chấn động đến điếc không còn dùng được nữa. Đợi Tề Thúc Hạo quát xong rồi, lão mới buông tay ra, thay Hình Vệ giải thích: “Địa Ngục Cốc là chỗ ngay cả quỷ thần nghe đến còn biến sắc, năng lực kém một chút, làm không tốt có thể sẽ hồn phi phách tán, huống chi ngươi chỉ là người phàm, Hình Vệ dĩ nhiên sẽ lo lắng cho ngươi rồi.”
“Vậy thì ta lại càng muốn đi! Ta muốn hỏi thẳng vào mặt y, dựa vào cái gì mà xem thường ta?”
Minh Lão trong bụng cũng hy vọng Tề Thúc Hạo có thể đi một chuyến, cho nên trên mặt lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhỏm. “Ta đã đem lời của hai người đó nói cho ngươi biết, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, đã bước chân vào Âm phủ, sẽ không thể quay đầu được nữa.”
“Yên tâm, ta sẽ không hối hận, mau dẫn ta đi!”
Minh Lão hất tay áo lên, một trận sương mù dâng lên, đợi đến khi sương mù tản đi, lão và Tề Thúc Hạo đã biến mất không còn thấy gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.