Chương 2: Điền gia trung bảo hóa tử lộ - Vật báu truyền gia vật bất thường
Liễu Tàn Dương
21/05/2013
C ảnh thương tâm chợt đập vào mắt họ, Điền Tú Tú với diện mạo xanh xao nhợt nhạt đang ngồi im lìm như pho tượng bên cạnh hình hài một nữ nhân cũng nhợt nhạt xanh xao không hiểu đã nằm bất động từ lúc nào.
Có lẽ Điền Tú Tú sẽ cứ ngồi mãi như thế nếu như không nghe thanh âm của Hạ Vi Lợi chợt vang lên thì thào :
- Tú Tú, điều gì đã khiến Điền phu nhân lâm tử?
Ngước đôi mắt đã sưng húp có lẽ vì khóc lâu, Điền Tú Tú bàng hoàng khi nhìn thấy Hạ Vi Lợi đang khẽ khàng vuốt mắt cho nữ nhân vốn vẫn nằm cạnh nàng :
- Thúc thúc bảo gia mẫu đã chết ư? Không thể nào. Mẫu thân sẽ tỉnh lại thôi nếu thúc thúc chịu giúp như vẫn giúp gia mẫu thuở nào. Hạ thúc thúc, Tú nhi khẩn thiết cầu xin thúc thúc, hãy giúp mẫu thân Tú nhi tỉnh lại như bao lần trước thúc thúc đã làm.
Hạ Vi Lợi thở dài :
- Đã muộn rồi, Tú Tú. Lệnh đường sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Điền Tú Tú chợt hét vang, vật vã vì không tin đó là sự thật :
- Thúc thúc nói dối. Thúc thúc chỉ không muốn giúp mẫu thân của Tú Tú thôi. Vậy mà bấy lâu nay điệt nữ vẫn cứ tin vào thúc thúc, rằng lúc nào thúc thúc cũng quan tâm đến mẫu tử của Tú Tú. Hóa ra tất cả đều dối trá. Hóa ra tất cả đều dối trá.
Hạ Vi Lợi đặt cả hai tay lên hai vai Điền Tú Tú và phát thoại bằng giọng nghẹn ngào nhưng không kém phần nghiêm khắc :
- Hãy thôi nào, Tú Tú. Nào có ai dối trá gì Tú Tú. Trái lại, bất luận là ai cũng hết lòng quan tâm đến Tú Tú và lệnh đường. Nhưng tất cả đều đã muộn, thúc thúc dù rất muốn nhưng vẫn không thể giúp được gì cho Điền phu nhân.
Là thiên kim tiểu thư, lại chưa từng luyện qua võ nghệ - đó là theo lời Điền lão nhân nói - vậy mà Điền Tú Tú với thể chất bạc nhược đã bất chợt vùng dậy, hất mạnh hai tay Hạ Vi Lợi ra khỏi vai. Tú Tú bảo :
- Điệt nữ sẽ đi tìm phụ thân. Nhất định phụ thân sẽ có cách làm cho gia mẫu tỉnh lại, một khi thúc thúc đã khước từ lời khẩn cầu của Tú Tú.
Gương mặt Hạ Vi Lợi vụt méo xệch và Hạ Vi Lợi cũng đứng lên :
- Ngươi muốn tìm cứ tìm, cho dù phụ thân ngươi có thể đến đây cũng phải thúc thủ thôi. Vì bất luận là ai, một khi chỉ là phàm nhân chứ không phải là thần tiên hạ phàm, thì cũng không thể có năng lực cải tử hoàn sinh, làm cho người chết sống lại. Ngươi đi đi.
Sắc mặt của Tú Tú càng thêm nhợt nhạt và nàng bất chợt nhìn lại hình hài bất động của mẫu thân nàng. Có thái độ có lẽ vì câu chữ “Người chết có thể sống lại” đã đánh động mạnh vào tâm thức nàng.
Bất nhất và nhất là cảm thông, Tư Đồ Lan nhè nhẹ tiến lại gần Tú Tú :
- Những gì Hạ thúc thúc vừa nói đều là sự thật. Lệnh đường vốn sẵn có thể chất suy nhược, có lẽ vì không chịu nổi quá nhiều những thanh âm náo nhiệt, cộng thêm vào đó là có quá nhiều biến cố liên tiếp xảy ra, tất cả mọi đả kích đều là quá sức chịu đựng của lệnh đường, nên...
Tú Tú ngoa ngoắt đưa mắt nhìn Tư Đồ Lan :
- Nương nương là ai? Nương nương biết gì mà bảo gia mẫu vốn sẵn có thể chất suy nhược?
Ánh mắt nhìn của Điền Tú Tú làm cho Tư Đồ Lan chùng lòng :
- Ta là ai, điều này không quan trọng, nhưng việc ta biết rõ thể chất của lệnh đường là do tự miệng lệnh tôn nói ra. Hãy dũng cảm nhìn vào sự thật, tình thế của lệnh đường là vô phương cứu vãn.
Điền Tú Tú hốt hoảng bước lùi :
- Nhảm nhí, các ngươi đều nói những lời nhảm nhí. Điền Tú Tú này nhất quyết không thể tin. Gia mẫu rồi sẽ tỉnh lại. Không chóng thì chầy người cũng phải tỉnh lại với Tú Tú thôi.
Đang bước lùi, Điền Tú Tú chợt dừng lại vì vô tình chạm phải Cát Hiểu Phong đã đứng sẵn phía sau. Và toàn thân Tú Tú bỗng chấn động nhè nhẹ khi nghe thanh âm của một đứa bé là Cát Hiểu Phong vang lên :
- Thư thư, gia mẫu và Hạ thúc thúc không nói nhảm nhí đâu. Nhưng nếu tiểu thư muốn. Đệ sẽ đưa thư thư đi tìm Điền lão bá. Chỉ cần Điền lão bá có mặt ắt sẽ phương pháp giúp Điền bá mẫu hồi tỉnh. Chúng ta đi nào, thư thư.
Do vị thế là đứng ở phía sau Điền Tú Tú nên Hiểu Phong vừa nói vừa nháy mắt nhìn Tư Đồ Lan và Hạ Vi Lợi, những ám hiệu đó chỉ có mỗi một mình Điền Tú Tú là không nhìn thấy.
Hiểu ẩn ý của Hiểu Phong qua những ấm hiệu này, Hạ Vi Lợi vội gật đầu :
- Cát công tử nói không sai. Vậy thì phiền công tử hãy đưa Điền tiểu thư đi tìm tệ Trang chủ.
Tư Đồ Lan cũng phụ họa :
- Điền thư thư đan trong cảnh tâm thần bất định, hài tử có đưa đi cũng nên tìm cách làm cho Điền thư thư khuây khỏa. Đi đi, ở đây đã có chúng ta lo liệu.
Với sắc thái phần nào ngơ ngác, Điền Tú Tú hẽ nghe ai nói là đưa mắt nhìn người đó, là cung cách nghe nhưng không hiểu gì. Và sau cùng, ngay khi Tư Đồ Lan dứt lời, Điền Tú Tú liền quay lại, có phần yên tâm khi Cát Hiểu Phong quả nhiên chỉ là một đứa bé với vóc dáng cũng nhỏ và không cao hơn nàng là bao nhiêu. Tú Tú chộp vào tay Hiểu Phong :
- Hảo đệ đệ. Thư thư thật yên tâm nếu có đệ đệ đi cùng. Chúng ta đi thôi.
Khác với Điền Tú Tú hoàn toàn vô tâm cho dù có nhìn thấy U Minh nhị ma và hai nhân vật còn lại trong Miêu Cương tam quái đang cùng Thốc Đầu Ông hăm hở đi vào. Cát Hiểu Phong với thái độ kính nhi viễn chi vội nắm tay Tú Tú bước tránh qua một bên, nhường lối cho bọn họ. Sau đó, tuy vẫn cũng Tú Tú đi ra ngoài nhưng không lúc nào Cát Hiểu Phong lại không nghĩ đến năm nhân vật nọ. Đồng thời Cát Hiểu Phong luôn tự hỏi, liệu từng ấy người với những tính khi hoàn toàn khác biệt nếu cùng chạm mặt nhau ở chung một dãy nhà phía Tây duy nhất còn lại thì giữa họ có chuyện gì xảy ra bất ổn không?
Do bị mối nghi vấn này dằn vặt, Cát Hiểu Phong đã vô tình trầm mặc, không nói một lời nào, cho dù vẫn tiếp tục đi cùng Điền Tú Tú dạo quanh khắp nơi.
Và điều này không ngờ lại phù hợp với tâm trạng hiện giờ của Điền Tú Tú. Vì nếu cái chết bất đắc kỳ tử của mẫu thân vẫn còn làm Điền Tú Tú hoang mang thì hiện trang lúc này của Điền gia trang càng làm cho Điền Tú Tú rơi vào cảnh khủng hoảng.
Cả hai không nói gì, chỉ lặng yên đi bên nhau, cho đến lúc Cát Hiểu Phong tình cờ nhìn thấy hai thảm trạng liên tiếp xảy ra và ở kề bên nhau.
Đầu tiên là thảm trạng xảy ra cho Bạch Nhật Quang, nhân vật có nhiều biểu hiện kỳ quái khiến mọi người ngộ nhân, xem y là Hoạt Độc Nhân.
Tiếng bước chân của Hiểu Phong và Tú Tú làm cho họ Bạch đang nằm bất động bỗng cựa mình cất tiếng gọi :
- Tiểu Thư...
Hiểu Phong vội bước đến gần, vô tình kéo theo Tú Tú cùng đi.
Lúc Hiểu Phong và Tú Tú sắp đến gần thì họ Bạch hốt hoảng kêu lên :
- Mau đứng lại, chớ đến gần, cũng đừng bất cẩn chạm vào ta.
Hiểu Phong hoang mang :
- Thúc thúc vẫn tỉnh táo đấy chứ? Không còn cuồng loạn như lúc nãy nữa ư?
Họ Bạch vẫn nằm, miệng cười héo hắt :
- Nếu lúc nãy ta có phát cuồng có lẽ vì do ta quá kinh hoàng đó thôi. Điều gì đã xảy ra cho Điền gia trang? Ta đang cần gặp Điền trang chủ.
Hiểu Phong đủ tinh khôn để vắn tắt thuật lại mọi chuyện cho họ Bạch nghe, cũng là gián tiếp giúp Điền Tú Tú tỏ tường hư thực.
Sau khi nghe xong, họ Bạch chợt chép miệng luyến tiếc :
- Cũng do ta quá kinh hoàng, vô tình gây ngộ nhận cho quần hùng. Kỳ thực ta chỉ bị một hung thủ vô danh dùng chất độc gọi là Ngũ Sắc Độc Trùng Mao hạ thủ. Với năm sắc màu như có liên quan đến ngũ hành, toàn thân ta có lúc nóng lúc lạnh, khiến mọi biểu hiện thoạt nhìn cứ ngỡ ta đã hóa thành Lãnh Tuyệt Khí - Hoạt Độc Nhân.
Diễn tiến của câu chuyện đã dần dần cuốn hút Điền Tú Tú. Và với kiến văn sau quảng khó ngờ. Tú Tú chợt hỏi :
- Ngũ Sắc Độc Trùng Mao như là độc thủ thành danh của Ngũ Sắc bà bà vốn đã về Tái Bắc ẩn thoái, sao lại xuất hiện ở đây?
Học Bạch gật đầu :
- Đây là điều thuộc hạ cần bẩm báo cho Điền trang chủ. Vì thuộc hạ e rằng, nhân vật mà Điền trang chủ đang đợi, nguyên cũng đến từ vùng Tái Bắc, giá như y chính là hung thủ đã hạ độc thuộc hạ, Điền trang chủ cần phải đề phòng. Nếu không ắt đến lượt Điền trang chủ cũng bị Ngũ Sắc Độc Trùng Mao gây họa.
Hiểu Phong chầm chậm lắc đầu :
- Qua những gì đã xảy ra như tiểu điệt vừa thuật lại, có vẻ như Điền lão bá vẫn bình an vô sự cho dù đã cùng nhân vật nọ hội diện. Còn lúc này, vì sự lầm lẫn của mọi người, tất cả chúng ta đây đều lâm cảnh cá chậu chim lồng, e khó có ngày thoát.
Họ Bạch gượng cười :
- Đối với ta, mọi việc kể như xong. Chỉ cần Điền trang chủ bình an vô sự là ta yên lòng nhắm mắt. Tiểu thư, thuộc hạ xin đi trước một bước. Mong tiểu thư tự bảo trọng, hự!
Vì không thể chi trì lâu hơn, họ Bạch vừa dứt lời thì đã vật nghẻo đầu qua một bên và hồn du tiên cảnh.
Hiểu Phong và Tú Tú chưa kịp biểu lộ phản ứng bàng hoàng thì ở cách đó không xa bỗng có tiếng thì thào vang lên :
- Được chết vì chủ nhân - chết như y quả không có gì để nuối tiếc. Đâu phải như ta, chết vì bị bằng hữu bỏ rơi, Đinh Thất này dù chết cũng không thể nào nằm yên trong mộ.
Hiểu Phong quay đầu nhìn và thấy người phát thoại chính là nhân vật trong Miêu Cương tam quái đã bị thương tích nghiêm trọng.
Hiểu Phong tiến lại gần chỗ Đinh Thất :
- Mọi người bây giờ đều đã chung hội chung thuyền. Chỉ một lúc nữa thôi, thế nào bằng hữu của tôn giá cũng nhớ và tìm cách giúp tôn giá hồi phục.
Đinh thất thay vì nhìn hoặc đáp lời Hiểu Phong, chợt quắc mắt mắng Tú Tú cũng đang cùng Hiểu Phong tiến lại gần :
- Tiểu liễu đầu ngươi nhìn cái gì? Ta lâm thảm cảnh này là do lão thất phu họ Điền, phụ thân ngươi ban cho. Ta nói thật, nếu như chết đi, ta hận bằng hữu của ta một nhưng riêng hận phụ thân người thì đến mười. Cút đi, đừng để ta đến tận lúc chết vẫn cứ bị bọn Điền gia bọn ngươi ám ảnh. Mau đi khuất mắt ta.
Bất nhẫn thay cho Tú Tú, Hiểu Phong vội quay người và lôi Tú Tú bỏ đi :
- Thư thư đừng để tâm đến những lời lẽ không thông tình đạt lý đó, lão muốn hận ai cũng được nhưng đâu thể vì thế mà hận lây đến thư thư, là người vừa không có võ công vừa chịu chung cảnh ngộ như mọi người hứng chịu?
Chợt Hiểu Phong nghe Đinh Thất gọi :
- Ngươi hãy ở lại, tiểu oa nhi. Ta là người sắp chết, không lẽ ngươi cũng không ở lại với ta một chút sao? Ngươi là hậu nhân của Cát đại hiệp, lẽ nào ngươi không có chút nghĩa khí nào như song thân ngươi từng có? Ngươi nhẫn tâm để ta chết một mình trong cô quạnh sao?
Có chút dao động, Hiểu Phong quay đầu lại :
- Nhưng chính tôn giá đã nhẫn tâm trước. Điền Tú Tú thư thư nào có hại gì tôn giá, sao tôn giá trút giận vào thư thư?
Đinh Thất cố gượng dậy nhưng thất bại :
- Ả ở họ Điền và chính họ Điền đã hại tám người bọn ta, trong đó có cả song thân ngươi. Ngươi bảo ta không hận sao được.
Hiểu Phong lắc đầu :
- Tôn giá đừng quá hồ đồ quả quyết. Đây là chuyện ngoài ý muốn của Điền lão bá. Tôn giá không thấy sao, chính Điền tiểu thư cũng chung cảnh ngộ như vậy?
Tú Tú chợt gỡ tay Hiểu Phong ra :
- Ta muốn quay lại chỗ mẫu thân. Ta ổn rồi và đã hiểu tất cả rồi. Cát lão đệ cứ ở lại đây với lão. Dù sao lão cũng nói đúng, nếu gia phụ không vì nôn nóng, đã cho mừng thọ lục tuần sớm hơn ngày thọ nhật đích thực, có lẽ mọi biến cố này đã không xảy ra. hoặc có xảy ra cũng không gây họa cho mọi người. Cát lão đệ hãy ở lại cho lão khỏi cô quạnh lúc cuối đời. Nghĩa tử là nghĩa tận, Cát đệ đừng bao giờ quên chuyện đó.
Nói xong, Điền Tú Tú cứ một mình bỏ đi, cho Hiểu Phong hiểu rằng nàng đã thật sự ổn và đã hiểu toàn bộ câu chuyện xảy ra.
Và Hiểu Phong có lẽ sẽ mãi nhìn theo Tú Tú nếu như không nghe Đinh Thất bất đồ kêu lên :
- Lão họ Điền đã cố tình mừng khánh thọ lục tuần sớm hơn ngày ấn định? Chao ôi, không lẽ đây là mưu mô của lão?
Hiểu Phong đi đến gần Đinh Thất :
- Tôn gia lại hồ đồ nữa rồi. Mưu mô gì chứ nếu như Điền lão bá vì mưu nào đó đã vô tình hại luôn đến thê nhi?
Đinh Thất cười khùng khục :
- Vô độc bất trượng phu, tiểu oa nhi ngươi có nghe câu này bao giờ chưa? Nếu chưa thì bây giờ đã nghe rồi đó. Cũng như chuyện đang xảy ra đến cho ta vậy, huynh đệ ta vì tâm địa nham hiểm, chỉ biết lo cho mạng sống bản thân nên sẵn sàng bỏ rơi ta lúc ta lâm nạn. Ngươi nghe đây, đừng bao giờ tin bất kỳ ai, cho dù đó là người đã cùng ngươi lập thệ, thề đồng sanh đồng tử.
Hiểu Phong lắc đầu quầy quậy :
- Đó là hai phương diện khác nhau, đúng với câu chính tà bất lưỡng lập. Vì là tà nên khi có lợi, những bằng hữu mới sẵn sàng bỏ rơi tôn giá. Đổi lại, có lẽ tôn giá cũng có thái độ tương tự nếu người lâm nạn không phải tôn giá.
Đinh Thất bị đuối lý, cố cãi bừa :
- Trong tam quái, ta là lão đại. Đương nhiên ta phải lo cho họ nếu họ thật sự lâm nạn. Đâu như họ, vì nghĩ ta là lão đại nên họ chỉ chờ ta lo cho họ chứ họ nào đoái hoài đến ta?
Nói đến đây, Đinh Thất vươn tay kéo Hiểu Phong ngồi xuống bên cạnh :
- Hãy nghe ta, chỉ có lời của người sắp chết mới đáng để tin, đừng bao giờ tin ai khác ngoài bản thân. Tương tự, ta chỉ tin ở ta. Chỉ lúc này, vì cái chết đã đến gần, ta đành chọn ngươi để gửi gắm. Ta chỉ tin ở một đứa bé như ngươi.
Hiểu Phong cố rụt tay về nhưng không được :
- Tôn giá muốn trăn trối điều gì?
Đinh Thất thì thào :
- Ta vốn sợ cảnh tử vô địa táng, ngươi có hứa là sẽ an táng ta cẩn trọng?
Hiểu Phong mỉm cười :
- Nghĩa tử là nghĩa tận, dù tôn giá không nói, tiểu điệt cũng tin mọi người ở đây, nhất là song thân, sẽ không để tôn giá bộc lộ thi hài.
Đinh Thất bĩu môi :
- Đừng nói gì họ Hạ, vốn là người của Điền gia, đến song thân ngươi luôn ghét cái ác như kẻ thù, sẽ không ai an táng cho ta, ngươi đừng giở giọng đó với ta.
Và đột nhiên Đinh Thất gằn giọng :
- Người phải hứa là tự tay ngươi an táng ta. Nếu không, ta sẽ hóa thành ma, hiện về bóp chết ngươi. Thế nào?
Hiểu Phong giật mạnh tay về :
- Tôn giá đừng mong dọa tiểu điệt. Cho tôn giá biết, từ lâu tiểu điệt đã không tin chuyện oan hồn báo oán. Nhưng nếu cần, tiểu điệt xin hứa sẽ tự tay tìm nơi yên tinh để an táng cho tôn giá.
Đinh Thất chỉ tin có nửa phần :
- Đó là ngươi tự hứa nha?
Hiểu Phong gật đầu quả quyết :
- Nhất ngôn cửu đỉnh. Người của Cát gia không hứa thì thôi, một khi đã hứa thì quyết không sai lời.
Bỗng có tiếng Tư Đồ Lan vang lên :
- Hài tử hứa gì với họ Đinh?
Chưa kịp quay đầu lại nhìn, Cát Hiểu Phong bỗng nghe Đinh Thất thều thào như người sắp đứt hơi :
- Họ đã đến rồi... Vì ngươi đã hứa chỉ cần người giữ lời... Ta sẽ đền đáp ngươi... bằng một vật được giấu ở gót giày bên tả... Đây là điều bí mật, chỉ có ta và thêm một mình ngươi...
Thanh âm của Tư Đồ Lan vang lên gần hơn :
- Sao hài tử không đáp lời ta? Nên nhớ, đừng bao giờ hứa điều gì vượt quá năng lực. Bằng không, chính hài tử tự biến mình thành người bội tín.
Hiểu Phong quay đầu lại nhìn. Quả đúng như Đinh Thất vừa nói, ngoại trừ Điền Tú Tú không thấy đâu, hầu như mọi người đều đã xuất hiện.
Hiểu Phong chầm chậm đứng lên :
- Hài nhi chỉ hứa là tự tay an táng cho Đinh tiền bối. Như thế có được không, mẫu thân?
Tư Đồ Lan gật gù :
- Tưởng là chuyện gì. Nếu chỉ là chuyện hậu sự của Đinh Thất...
Nhị quái Miêu Cương chợt bước đến chỗ Đinh Thất. Cả hai tranh nhau nói :
- Có bọn đệ ở đây, sao đại ca nhờ người ngoài?
- Nghe đây, chuyện của Tam quái để Tam quái lo. Không cần bất kỳ ai khác xen vào.
Nào ngờ, họ vừa dứt lời thì U Minh nhị ma chợt nhảy xổ vào. Và cả hai, một thì chộp giữ Đinh Thất, một còn lại thì nâng cao song thủ. Đại Ma quát :
- Bọn ngươi đã không giữ nghĩa khí, nhẫn tâm bỏ rơi Đinh Thất lúc hoạn nạn, việc Đinh Thất không nhờ bọn ngươi lo hậu sự là phải rồi. Cứ giao Đinh Thất cho bọn ta là ổn.
Hạ Vi Lợi nghi hoặc :
- Chúng ta còn lưu lại đây không biết là bao nhiêu ngày, đương nhiên phải có những bố trí hợp lý ổn thỏa, không để bất kỳ thi hài nào bộc lộ gây bất lợi cho những người còn lại. Cần gì chư vị tranh nhau phần lo lắng hậu sự cho Đinh Thất? Trừ phi...
Nhị quái Miêu Cương chợt gắt :
- Bọn ta có tranh nhau thì liên quan gì đến ngươi?
Đại Ma cười phụ họa :
- Không sai. Việc của Đinh Thất đã có bọn ta và Nhị quái cùng lo. Hạ Vi Lợi ngươi bất tất xen vào.
Hiểu Phong lập tức có phản ứng, kêu toáng lên :
- Nhưng tiểu điệt đã hứa sẽ tự tay an táng cho Đinh tiền bối. Đừng để tiểu điệt sai lời.
Nhưng tiếng Hiểu Phong kêu đã bị chìm vào cơn hỗn loạn bỗng xảy ra. Đó là Nhị quái Miêu Cương hùng hổ lao vào Đại Ma, khai diễn ngay một trận loạn chiến chỉ để giành Đinh Thất là người sắp từ giã cõi đời.
Nhị Ma quát vang :
- Chính bọn lão ma các ngươi mới không nên xen vào. Hãy mau giao lão Đinh cho bọn ta, bằng không, chết!
Với ác tính thành danh, ngay chiêu đầu công kích Nhị quái lập tức phân khai, kẻ thì đánh vào thượng bạn Đại Ma, người thì tấn công hạ bàn, đưa Đại Ma vào tính huống bất lợi ngay tức khắc.
Có phần nao núng, Đại ma vội dịch bộ bước sang một bên, miệng hô hoán gọi Nhị Ma tiếp ứng :
- Bọn quái các ngươi định liên thủ hợp kích, đấu với một mình ta ư? Không dễ thế đâu. Lão nhị, tiếp ta một tay nào.
Nhờ Đại Ma kịp thời dịch bộ, tạo cơ hội cho Nhị Ma có khoảng trống giao chiến, lão Nhị tuy vẫn giữ khư khư Đinh Thất trong tay nhưng cũng kịp tạt chếch một kình, đỡ thẳng vào một trong hai chưởng đã được Nhị quái liên thủ phát chiêu.
Phần lão Đại vì biết chắc có lão Nhị tiếp ứng nên ung dung xuất chiêu, đối đầu với chiêu chưởng còn lại của Nhị quái.
Tiếng chạm kình vang động và dư kình lan tỏa, tạo áp lực đẩy bật Cát Hiểu Phong lùi sát vào người vừa thì thào chỉ điểm :
- U Minh nhị ma thành danh nhờ U Minh Ngọa Hồn bộ pháp. Hài tử hãy nhân cơ hội này để ý phần hạ bàn, theo dõi cách di chuyển linh hoạt của Nhị ma trong khi đối địch.
Trong khi Hiểu Phong chú ý nhìn vào cước bộ của Nhị Ma theo lời mẫu thân căn dặn. Nhị quái vì biết U Minh Ngọa Hồn bộ pháp là lợi hại nên đã bất ngờ thay đổi đấu pháp.
Cả hai xuất thủ nhanh như thoi đưa, quật liên tiếp hết ngọn kình này đến ngọn kình khác, tạo thành luồng cuồng phong bất tận, vây hãm đối phương vào hàng trăm bóng chưởng chập chùng.
Và điều này làm cho cước bộ của hai lão Ma có phần rối loạn, khiến lão Nhị Ma điên tiết quát vang :
- Nếu không vì muốn giữ lại sinh mang Đinh Thất cho bọn ngươi, lão Nhị ta đâu đến nỗi bị Quái Phong chưởng gây khó dễ. Hay là bọn ngươi muốn Đinh Thất chết thảm? Nói đi.
Câu nói của lão Nhị làm lão Đại Ma cười khùng khục :
- Lão Nhị nói rất hay. Sao không mau dùng sinh mang Đinh Thất, buộc lũ quái này thúc thủ? Hãy thử xem nào, lão Nhị.
Lập tức lão Nhị đặt hữu thủ lên lồng ngực Đinh Thất :
- Mau dừng tay. Bằng không, chớ trách lão Nhị ta độc ác.
Nào ngờ một trong Nhị quái đang giao chiến với lão Nhị Ma, thấy lão Nhị thu tay về để thực hiện trò uy hiếp, đối thủ của lão Nhị Ma liền cười sằng sặc :
- Chuyện Đinh Thất sống hay chết nào có liên quan gì đến Truyền nhị quái này. Lão Ma ngươi muốn giết cứ giết. Sau đó thì nạp mạng cho Truyền mỗ. Xem chiêu!
Hiểu Phong thấy vậy gào vang :
- Sao lại có hạng người vô sỉ như thế này.
Tư Đồ Lan càng thêm giữ chặt Hiểu Phong :
- Bọn họ sẵn có tâm địa độc ác, đâu còn biết thế nào là vô sỉ hay không. Yên tâm đi, theo mẫu thân đoán, Đinh Thất không dễ bị lão Nhị Ma lấy mạng đâu. Chỉ sợ Đinh Thất trong lúc tuyệt khí, khó chịu đựng nổi tác động của trận giao phong, thế nào cũng bị tổn hại ít nhiều.
Và diễn biến xảy ra đúng như Tư Đồ Lan đoán, lão Nhị Ma thấy uy hiếp Truyền nhị quái không được đành dùng U Minh Ngọa Hồn bộ pháp lạng người tránh bị nguy đến tính mạng.
Lão Đại Ma phần vì thất vọng, thấy chuyện uy hiếp của lão Nhị bất thành, phần vì giận dữ do cứ bị bọn quái lấn lướt, lão Đại Ma gầm vang :
- Quả thật lão Đại ta chưa thấy ai vô sỉ như bọn quái ngươi, đến sinh mạng của nghĩa huynh cũng bỏ mặc. Hay báu vật gia truyền của họ Đinh đã từ lâu lọt vào tay bọn ngươi, nên sinh mạng Đinh Thất là bất cần?
Hạ Vi Lợi chợt động dung, bước lùi lại và cố tình ngừng ngay bên cạnh Tư Đồ Lan và Cát Hiểu Kỳ :
- Tuy chưa biết đúng sai nhưng Hạ mỗ nghe lời đồn đại rằng Đinh Thất như có giữ báu vật truyền đời của Đinh gia. Cát đại hiệp và phu nhân nghĩ sao về chuyện này?
Cát Hiểu Kỳ gật đầu và thầm thì như đang đề cập đến vấn đề hệ trọng :
- Trăm năm trước từng có một dị nhân, chỉ với một ngọn quái đao đã làm chấn động khắp võ lâm thời bấy giờ. Và nghe đâu dị nhân đó cũng ở họ Đinh. Phải chăng Hạ tổng quản muốn nhắc đến chuyện này?
Hạ Vi Lợi gật gù và đột nhiên lẩm bẩm :
- Nhất Câu Hồn - Nhị Quái Đao - Tam Ma Kiếm - Tứ Bát Tiên. Câu ca này thiết tưởng sau trăm năm sẽ bị người người quên lãng. Nào ngờ hậu nhân của Quái đao lại làm cho câu ca đó sống dậy.
Và thật vô tình Cát Hiểu Phong chợt nhìn thấy mẫu thân nó - Tư Đồ Lan bỗng rùng mình nhè nhẹ. Và cùng với cảm xúc này, Tư Đồ Lan còn liếc mắt thật nhanh nhìn phụ thân nó - Cát Hiểu Kỳ - bằng ánh mắt vô cùng khác lạ.
Thế nhưng, chỉ thoát một cái là hết. Cát Hiểu Phong nghe mẫu thân lên tiếng :
- Tuy cùng họ Đinh nhưng vị tất Đinh Thất đã là hậu nhân của Đinh Quái Đao. Bằng chứng là Đinh Thất chưa hề dùng đao bao giờ và đâu có ai ngu ngốc bỏ sở trường lấy sở đoản, có đao phổ thượng thừa trong tay nhưng không luyện, lại đi luyện Quái Phong chưởng với uy lực khó thể sánh bằng tuyệt học Quái Đao.
Hạ Vi Lợi chợt cau mày hoang mang :
- Cát phu nhân nói cũng phải. Nhưng không hiểu sao, Hạ mỗ nghĩ Đinh Thất đâu phải ngẫu nhiên chọn ngoại hiệu bằng chữ Quái? Rất có thể Đinh Thất vì tiếc nuối uy danh thuở nào của tiền nhân, nên tuy Đao phổ thất truyền nhưng nhất quyết không bỏ chữ Quái đã từng giúp Đinh gia vang danh thiên hạ.
Tai tuy nghe nhưng mắt Hiểu Phong vẫn mải mê dõi theo trận chiến. Và bất thần Hiểu Phong kêu lên :
- Nguy rồi. Như Đinh tiền bối đã hồn du Địa phủ?!
Đứng bên cạnh Hiểu Phong ở phía bên kia, Cát Hiểu Kỳ vỗ vỗ vào đầu vai Hiểu Phong :
- Đinh Thất đã như đèn cạn dầu, dù không bị trận giao phong tác động thì sớm muộn gì lão cũng có kết cục đó. Hài tử yên tâm, phụ thân sẽ giúp hài tử thực hiện lời đã hứa với lão Đinh.
Đúng lúc này, Tư Đồ Lan bỗng hét vang :
- Tướng công đừng chần chừ nữa. Dường như bọn họ định phân thây xẻ thịt, qua việc tranh giành thi hài của Đinh Thất kìa.
Hiểu Phong cũng nhìn thấy như thế, tử thi của Đinh Thất đang bị Nhị quái, Nhị ma thay nhau tranh giành, kẻ nắm tay người giữ chân, bọn họ đang giằng co về tứ phía. Đồng thời họ cũng dùng những cánh tay rảnh rỗi nhưng tham lam, tranh giành nhau quyền mò tìm khắp người Đinh Thất.
Quá bất nhẫn, Hiểu Phong thét lên :
- Dưng tay ngay. Vì nếu mọi người muốn tìm vật bí ẩn gì đó của Đinh lão tiền bối thì cứ hỏi Cát Hiểu Phong này, xin đừng hành hạ thi thể người đã chết.
Đang giằng co, vừa giằng vừa trổ tài cận chiến, nhưng khi nghe Hiểu Phong thét như thế, bọn họ bốn người liền nhất loạt dừng tay.
Và như tâm lý tương đồng, bốn người bọn họ đồng loạt nhún chân, chỉ thoáng mắt đã mang thi hài Đinh Thất đến đứng trước mặt Hiểu Phong.
Tuy vậy, khi lên tiếng hỏi, họ đã không tương đồng được nữa. Trái lại, ai cũng nhao nhao hỏi, tạo thành chuỗi âm thanh náo loạn, không ai chịu nhường ai dù chỉ là một câu hoặc nửa lời :
- Ngươi biết lão Đinh cất họa đồ ở đâu ư?
- Lão Đinh đã tiết lộ những gì với ngươi?
- Bọn ta là huynh đệ kết nghĩa với lão Đinh. Ngươi chỉ nên nói với bọn ta. Đừng để U Minh nhị ma biết.
- ...!!
Thái độ của lũ Quái - Ma làm cho Tư Đồ Lan vội lôi Hiểu Phong ra phía sau và dùng thân mình để tạm thời che giấu Hiểu Phong. Sau đó, Tư Đồ Lan lên tiếng :
- Chỉ vì bất nhẫn nên tệ nhi Hiểu Phong mới nói bừa như vậy, không lẽ chư vị tin?
Lão Đại Ma cười lạnh :
- Chính Tiên tử cũng nhìn thấy, chẳng phải lúc Đinh Thất hấp hối chỉ có một mình lệnh lang ở bên cạnh họ Đinh đó sao? Nhất định họ Đinh vì biết mình khó sống, đã tiết lộ nơi cất giấu Đao phổ Đinh gia cho lệnh lang. Hay Tiên tử định một mình chiếm hữu?
Nhìn vẻ mặt của hai Quái một Ma còn lại, đều tỏ ra tin vào nhận định của lão Đại Ma. Tư Đồ Lan vẫn thản nhiên ứng đối :
- Cứ cho là như thế đi. Nhưng thử hỏi, chư vị biết nơi cất giấu Đao phổ thì sao nào? Ai trong chúng ta cũng đều lâm vào tử lộ, sống hôm nay nhưng khó biết ngày mai sẽ ra sao. Chư vị còn mơ tưởng đến chuyện thoát đi để tìm nơi cất giấu Đao phổ ư? Thật nực cười!
Đó là sự thật và “huỵch”, cả bọn Quái - Ma đều rúng động, đã tự ý buông rơi thi hài Đinh Thất, cho nặng nề gieo vào mặt đất.
Ở phía sau mẫu thân, Cát Hiểu Phong nhanh chân tiến ra.
Nhớ hành vi Hạ Vi Lợi từng thực hiện cho mẫu thân Điền Tú Tú, Cát Hiểu Phong cũng nhè nhẹ vuốt mặt cho họ Đinh. Vừa vuốt, Hiểu Phong vừa khấn thành tiếng :
- Tiền bối cứ yên tâm nhắm mắt. Tiểu điệt đã hứa quyết giữ lời, sẽ chu tất mọi hậu sự cho tiền bối. Còn sự đền đáp của tiền bối, tiểu điệt không cần đâu. Tiểu điệt sẽ giao cho họ. Miễn sao họ hối hận vì đã đối xử không đúng với tiền bối.
Và thật bất ngờ, nếu đôi mắt đang mở trừng trừng của Đinh Thất phải nhắm lại do được Hiểu Phong đưa tay vuốt qua, thì lời khẩn cầu của Hiểu Phong lại làm cho hai khóe miệng của Đinh Thất bỗng rì máu thành dòng.
Nhìn thấy và thất kinh, lão Truyền nhị quái vụt kêu lên thất thanh :
- Ôi chao, lão Đại uất hận đến phải thổ huyết thế sao? Làm thế nào bây giờ lão Tam? Không khéo lão Đại sẽ hóa thành oan hồn, hỏi tội bất nghĩa của chúng ta.
Một người tuy đã chết, nhưng vẫn rỉ máu ở khóe miệng thì chỉ là hiện tượng bình thường. Tuy nhiên, với thái độ và tiếng kêu thất thanh của Truyền nhị quái thì sự việc đã đổi khác, không còn là bình thường nữa. Trái lại, đã gây cảm giác rờn rợn cho mọi người. Huống chi, với quang cảnh lúc này của Điền gia, một dãy nhà bị thiêu hủy và hai dãy nhà bị phá vỡ tan tành, cảnh thê lương hoang vắng càng làm tăng thêm vẻ ghê rợn.
Tuy nhiên không hổ danh là Quái, là Ma, U Minh nhị ma và lão Tam Quái chỉ sau một thoáng bị tiếng kêu của Truyền nhị quái làm cho dao động đã kịp trấn định. Họ vùng cười lên, hàm ý chế diễu hành vi thiếu đởm lược của lão Truyền. Riêng phần lão Tam Quái, lão nói như quát vào mặt Truyền lão Nhị :
- Lão Nhị đừng hồ đồ nữa có được không? Lão Đại đã bị Điền thất phu dùng công phu thượng thừa hạ thủ, chúng ta dù không muốn bỏ mặc thì cũng không có cách nào khác cứu vãn tính mạng của lão Đại. Đâu phải chúng ta hại chết lão Đại.
Toàn thân Truyền nhị quái bỗng run bắn lên từng cơn :
- Lão Tam nói sai rồi. Chúng ta có lỗi vì đã bất nhân bất nghĩa, không giữ đúng những gì trước đây chúng ta đã cùng lão Đại lập thệ, kết giao. Đó! Lão Tam không nghe thấy gì ư? Hãy nghe đi, không phải đó là lời lão Đại đang oán trách chúng ta sao? Đó! Đó! Đúng là lão Đại đang nói đó.
Thần thái của Truyền lão nhị càng lúc càng kích động và lão cứ liên tục đảo mắt nhìn quanh, như đang dáo dác tìm và nghe thanh âm của lão Đại Đinh Thất, một thứ âm thanh rõ ràng chỉ có một mình lão Truyền nghe.
Và điều này làm cho bao đởm lược của lão Tam Quái tan biến. Đến lượt lão Tam cũng dớn dác ngó quanh với sắc diện tỏ ra khiếp hãi thực sự.
Cảm giác ghê rợn này ngay lập tức tăng lên đỉnh điểm, khi Truyền nhị quái đột ngột tự bưng chặt hai tai, vừa cuống cuồng bỏ chạy vừa kêu la ầm ĩ :
- Ta biết lỗi rồi. Lão Đại đừng oán trách nữa. Ta không muốn nghe. Lão Đại đừng nói nữa có được không? Ta không muốn nge... Ta không muốn nghe...
Chính Cát Hiểu Phong cũng rùng mình kinh hoàng và giương mắt sợ hãi hết nhìn lão Truyền đang bỏ chạy lại đưa mắt nhìn qua hình hài bất động của Đinh Thất, vẫn đang an tường nằm cạnh nó.
Cử chỉ của Hiểu Phong lẽ đương nhiên không thể nào lọt qua ánh mắt lúc nào cũng dò xét của U Minh nhị ma.
Và với một động tác thần tốc, lão Đại Ma bỗng chộp vào Hiểu Phong :
- Là ngươi đã giở trò, chủ ý là làm cho bọn ta sợ?
Tư Đồ Lan thất kinh bước đến :
- Dừng lại ngày! Đinh Thất thổ huyết là do bọn Quái - Ma các ngươi giao đấu, khiến dư kình tác động vào. Đâu liên quan đến Tiểu Cát Tử tệ nhi.
Lão Đại Ma cười hềnh hệch, nháy nhó với đồng bọn là lão Nhị Ma :
- Lão đệ đã nghe Tiên tử Cát phu nhân giải thích rồi chứ? Vậy thì tốt, phiền lão Nhị để mắt đến họ. Đích thân ta sẽ có cách làm cho tiểu oa nhi tiết lộ điều bí ẩn của họ Đinh Cát Hiểu Kỳ rùng mình :
- Đến Tiểu Cát Tử chỉ là một đứa bé, U Minh nhị ma cũng không chịu buông tha ư? Thật vô sỉ.
Lão Đại Ma vẫn cười hềnh hệch :
- Đến bây giờ Cát đại hiệp mới biết bọn ta vô sỉ ư? Đáng tiếc thay, vì đối với bọn ta đó là lời tán dương không hơn không kém. Nếu Cát đại hiệp muốn lệnh lang an toàn thì tốt hơn hết đừng nên xen vào.
Đang giương giương đắc ý, lão Đại Ma bỗng nghe tiếng lão Nhị ma đề tỉnh :
- Lão Đại hãy tránh mau. Còn Vệ tam quái, đỡ!
Chợt hiểu đang bị lão Tam Quái ám toán. Lão Đại Ma vội nhấc Cát Hiểu Phong lên và nhảy qua một bên.
Thật may cho lão Đại Ma vì cùng lúc đó hai tiếng chấn kình như vang lên cùng lúc.
Và khi ngoảnh đầu nhìn lại, lão Đại Ma rùng mình vì thấy chỗ lão đứng lúc nãy bây giờ hiển hiện một hố đất sâu hoắm. Và lão hiểu đó là kết quả từ ngọn chưởng tập kích bất ngờ của lão Tam Quái họ Vệ.
Phần Quái lão Vệ do bị hụt kình nên mất đà, khiến không kịp né tránh chiêu chưởng phản ứng thần tốc của lão Nhị Ma. Và kết quả là Vệ lão Quái đang xiểng niểng, miệng thổ huyết lai láng không sao kềm nén được.
Đang phấn khích và được lão Nhị Ma tiếp ứng kịp lúc, lão Đại Ma bỗng thất kinh khi nghe thanh âm của Tư Đồ Lan lanh lảnh bên tai :
- Còn không mau buông tệ nhi ra ư? Đỡ!!
Và một ngọn kình lợi hại cũng theo đó phủ xuống khắp người lão Đại Ma.
Không dám chần chừ, lão Đại Ma vừa nhảy lui vừa hối hả gọi lão Nhị Ma :
- Mau ngăn tiện nhân Tư Đồ Lan lại, lão Nhị.
Nhưng tiếng quát của Cát Hiểu Kỳ đúng lúc này cũng vang lên lồng lộng :
- Có muốn ngăn cũng không còn cơ hội. Hãy xem chiêu!
Diễn biến xảy ra thật nhanh và phu phụ Cát Hiểu Kỳ đã phân khai. Chia nhau giao đấu với hai lão U Minh nhị ma.
Không những thế, vì không muốn lão Đại Ma có cơ hội dùng sinh mệnh Cát Hiểu Phong để uy hiếp ngược lại, Tư Đồ Lan đã tận lực bình sinh, tấn công và phát chiêu dồn dập vào đối thủ.
Bị dồn bức đến luống cuồng tay chân, lão Đại Ma liền bộc lộ hung tánh qua đôi mắt phát xạ hung quang. Và lão bất ngờ dụng lực ném Hiểu Phong vào giữa luồng chưởng phong Tư Đồ Lan đã thi triển trọn đà. Đồng thời với hành động này, lão Đại Ma còn cười độc ác :
- Để xem Tư Đồ tiên tử bản lãnh cao minh sẽ làm thế nào để bảo toàn tính mạng cho tiểu oa nhi. Hừ!
Lời của lão Đại Ma hoàn toàn đúng. Vì Tư Đồ Lan dù thừa biết U Minh nhị ma vốn có tâm địa độc ác nhưng bản thân nàng bất ngờ trước thủ đoạn ngoài sức tưởng tượng này của đối phương. Do đó, Tư Đồ Lan vừa hối hả thu bớt kinh về vừa rụng rời tứ chi khi biết rằng với ngọn kình chỉ được thu hồi một ít là quá đủ để xé toang thân hình nhỏ nhoi của Hiểu Phong.
Đúng lúc sinh mệnh của Hiểu Phong sắp đến hồi hi hữu bỗng có một bóng nhân ảnh thần tốc lao vào giữa bóng kình của Tư Đồ Lan.
Và sau một tiếng kình vang dội buộc phải xảy ra, ai ai cũng nhìn thấy Hạ Vi Lợi tuy lảo đảo nhưng vẫn kịp ôm gọn Cát Hiểu Phong vào vòng tay rắn chắc.
Chợt hiểu Hạ Vi Lợi đã mạo hiểm bất kể sinh mạng để cứu nguy cho Hiểu Phong. Tư Đồ Lan bàng hoàng nhìn họ Hạ bằng đôi mắt đầy cảm kích :
- Hạ huynh hãy mau tọa công dưỡng thần, kẻo thương thế càng để lâu càng thêm nguy hiểm.
Hạ Vi Lợi gượng cười và chầm chậm hít vào một hơi thật sau như muốn đè nén những đợt khí chực chờ trào dâng :
- Đến bây giờ Hạ mỗ mới biết danh xưng Nghĩa Hiệp Hứa Xương không phải ngoa truyền. Cũng may lệnh lang vẫn bình yên vô sự.
Chợt có tràng cười vang lên :
- Vị tất đã bình yên vô sự như lời ngươi nói đâu. Hay bọn ngươi quên rằng vẫn còn Thốc Đầu Ông ta ở đây?
Và để chứng tỏ sự lợi hại của lời nói đó, thanh âm của Thốc Đầu Ông một lần nữa vang lên tiếp nối :
- Họ Hạ thì đã bị chưởng thương, Nhị quái thì không còn gì để nói. Sao chúng ta không nhân cơ hội này liên thủ, vĩnh viễn loại trừ bọn tự xung là chính nhân quân tử? Lão Trương, lão Khả, động thủ nào!
Rồi chính Thốc Đầu Ông là người đầu tiên lao ngay vào Tư Đồ Lan với một chưởng kình thập phần thâm hậu.
Chợt hiểu ý của Thốc Đầu Ông, ngoài lão Nhị Ma họ Khả cũng vội cùng Cát Hiểu Kỳ tái diễn trận đấu, lão Đại Ma lập tức lao vào Hạ Vi Lợi với tiếng quát tràn đầy phẫn hận :
- Thốc Đầu Ông nói không sai. Chính tà bất lưỡng lập, nơi nào đã có bọn ta thì không thể cùng một lúc tồn tại bọn chính nhân quân tử.
Và ngọn chưởng kình liền ào ào quật vào Hạ Vi Lợi.
kinh tâm và phẫn nộ, Hạ Vi Lợi cấp tốc đẩy Hiểu Phong ra ngoài, đồng thời vận lực quật trả vào lão Đại Ma một chưởng.
Tiếng chạm kình vang lên náo loạn, biến khung cảnh đổ nát của Điền gia trang thành nơi sinh tử một mất một còn giữa hai nhóm người thuộc hai phe Hắc Bạch luôn đối đầu nhau.
Hai phe sau năm bảy loạt chạm chiêu đã tạm thời phân chia cao thấp. Và nếu lão Nhị ma và Thốc Đầu Ông chưa có cách nào chiếm thượng phong trước bản lãnh danh bất hư truyền của phu phụ Cát Hiểu Kỳ thì Hạ Vi Lợi đã càng lúc càng kém thế, suýt mấy lần bị lão Đại Ma lấy mạng.
Đắc ý về kết quả này, Đại Ma cười khoái trá :
- Lão Nhị và Thốc Đầu Ông hãy yên tâm chi trì cục diện. Chỉ cần ta hóa kiếp xong tên họ Hạ vô dụng này sẽ cùng nhau kết liễu đôi cẩu nam nữ họ Cát.
Lời nói của Đại Ma U Minh ngay lập tức gây kinh hoàng cho Tư Đồ Lan.
Nhưng thật đúng lúc, tràng cười đầy hàm ý của Cát Hiểu Kỳ đã vang lên, đem lại niềm tin cho Tư Đồ Lan. Và Cát Hiểu Kỳ chợt lên tiếng, bộc lộ rõ ý đồ :
- Trương lão đại khoan đắc ý vội. Hãy chờ xem thủ đoạn của phu phụ Cát Hiểu Kỳ đã. Phu nhân, Nhật Nguyệt Hợp Chiếu, nào!
Vừa nghe phu quân dứt lời, Tư Đồ Lan lập tức đẩy thốc một kình và mượn đà di hình hoán vị về phía Hạ Vi Lợi.
Cùng lúc đó, Cát Hiểu Kỳ sau khi quật bừa một kình vào Khả nhị ma cũng cấp tốc lao về phía họ Hạ.
Sự xuất hiện bất ngờ của đôi phu phụ Nghĩa Hiệp thành Hứa Xương lập tức gây ngỡ ngàng cho lão Trương đại ma.
Thế nhưng lão Trương còn bất ngờ hơn nữa khi thấy Cát Hiểu Kỳ và Tư Đồ Lan sau khi chiếm lĩnh hai phương vị tả hữu ở hai bên họ Hạ, đã cùng nhau hợp kình, xuất phát hai đạo chưởng phong, một dương cương một âm nhu, tạo thành hai gọng kềm uy bức gã.
Đến bây giờ mới hiểu thế nào là Nhật Nguyệt Hợp Chiếu, Trương đại ma lập tức thoái hồi cước bộ. Miệng gầm vang :
- Được. Để xem hợp kình của bọn ngươi liệu có sánh nổi hợp lực của bọn ta không. Lão Nhị, đánh...
Vừa dứt lời, cũng là lúc Khả nhị ma và Thốc Đầu Ông kịp lao đến tiếp ứng, lão Đại lấp tức hất kình, hòa vào hai ngọn chưởng đã được lão Nhị Ma và Thốc Đầu Ông cùng xô ra.
Tiếng chạm chưởng vang lên ì ì và kết quả ngoài sức tưởng tượng của U Minh nhị ma và Thốc Đầu Ông.
Đó là do nhị kình hợp lại của phu phụ Cát Hiểu Kỳ bao gồm đủ âm dương nên uy lực bỗng tăng lên gấp bội. Khiến hợp kình của bọn ác ma tuy có đến ba người nhưng vẫn chỉ tạo kết quả bình thủ, không bên nào kém bên nào.
Cảm nhân được công phu Nhật Nguyệt Hợp Chiếu của phu phụ Cát Hiểu Kỳ là biến bảo, khó đối phó và nhất là khó thủ thắng trong lúc nhất thời, một lần nữa Thốc Đầu Ông lại chứng tỏ bản thân có thủ đoạn hơn người. Lão quát :
- Đừng để họ hợp lại, phải phân chia họ ra và nhất là tránh cùng họ chạm chưởng.
Chợt hiểu nhận định của Thốc Đầu Ông là đúng. U Minh nhị ma lập tức phụ họa và đồng loạt vận dụng bộ pháp U Minh Ngọa Hồn chia nhau ra, bám sát vào Cát Hiểu Kỳ và Tư Đồ Lan.
Đấu pháp này của U Minh nhị ma lập tức phá vỡ thế Nhật Nguyệt Hợp Chiếu, khiến phu phụ Cát Hiểu Kỳ hầu như không còn cách nào tiếp ứng cho Hạ Vi Lợi, cho dù cả hai cùng nhìn thấy Hạ Vi Lợi đang bị Thốc Đầu Ông uy hiếp sinh mạng.
Chính Hạ Vi Lợi cũng cảm thấy cái chết đã cận kề khi bị Thốc Đầu Ông dồn dập tấn công.
Bỗng có tiếng Cát Hiểu Phong vang lên :
- Nếu mọi người không chịu dừng tay, búc họa đồ bí ẩn này lập tức sẽ bị phá hủy.
Đây là lần thứ hai thanh âm của Cát Hiểu Phong tuy nhỏ bé nhưng lại có tác động như tiếng sấm nổ ngang tai. Tất cả cùng dừng lại và tất cả đều nhìn thấy Cát Hiểu Phong đang huơ huơ một mành hoa tiên ngay trên đầu. Cạnh đó là thi hài của Đinh Thất đã bị lột bỏ chiếc giày bên tả.
Tất cả cùng hiểu, vậy là trước lúc chết Đinh Thất đã điểm chỉ chỗ cất giấu họa đồ cho Cát Hiểu Phong biết và đó là ở chân giày bên tả không thể nào khác.
Bị mảnh hoa tiên cuốn hút. U Minh nhị ma và Thốc Đầu Ông từ từ dịch chuyển, tiến dần về phía Cát Hiểu Phong.
Với chủ ý là dùng họa đồ để cứu nguy cho Hạ Vi Lợi và bây giờ chủ ý đã đạt. Cát Hiểu Phong cũng từ từ đi về phía U Minh nhị ma, cũng thu dần khoảng cách với Thốc Đầu Ông.
Để khi song phương sắp chạm mặt với nhau, Cát Hiểu Phong chợt hất hàm, nói với U Minh nhị ma :
- Họa đồ chỉ có một, tiểu điệt biết giao cho ai trong chư vị đây?
Vụt hiểu, U Minh nhị ma liền từ hai phía cùng quật kình vào Thốc Đầu Ông là nhân vật vô tình đứng giữa họ :
- Đừng trách bọn ta nha?
- Bọn ta đâu còn sự lựa chọn nào khác. Đỡ!
Bất ngờ bị lâm vào tình thế này, Thốc Đầu Ông hoàn toàn thúc thủ, đành hứng chịu đủ hai kình của U Minh nhị ma.
Tuy nhiên, thay vì lấy đó làm oán hận, Thốc Đầu Ông bỗng há miệng cười vang :
- Bọn ngươi thật ngốc mới không nhận ra kế mọn của một đứa bé miệng còn hôi sữa. Để xem bọn ngươi rồi sẽ đối phó thế nào nếu chỉ còn lại hai người bọn ngươi.
Vẫn cười như thế, Thốc Đầu Ông quay người chạy đi.
Và đúng như Thốc Đầu Ông nói, ngay khi lão đi khuất dạng, U Minh nhị ma liền bị phu phụ Cát Hiểu Kỳ xông đến phát chiêu tiếp diễn trận động thủ.
Thừa dịp này, Cát Hiểu Phong vội chạy về phía Hạ Vi Lợi :
- Nhờ Hạ thúc thúc kịp giải nguy, lúc này tiểu điệt mới toàn mạng. Đại ân của Hạ thúc thúc...
Hạ Vi Lợi buông phịch người ngồi xuống, thất vọng nhìn Cát Hiểu Phong :
- Chỉ vì muốn vãn hồi cục diện, Cát công tử không biết rằng dùng thủ đoạn như vừa rồi là bôi nhọ thanh danh nghĩa hiệp của song thân ư?
Cát Hiểu Phong ngơ ngác :
- Nhưng đó nào phải chủ ý của tiểu điệt? Thúc thúc cứ xem đây thì rõ, chính Đinh tiền bối lưu tự, bảo phải dùng kế ly gián để phân hóa địch nhân nếu có nhiều người muốn cùng mưu đoạt họa đồ.
Lời nói của trẻ thơ làm Hạ Vi Lợi bất ngờ, buộc Hạ Vi Lợi phải đưa tay, định cầm lấy bức họa đồ đang được Cát Hiểu Phong trao ra để xem cho rõ.
Nhưng trước khi Hạ Vi Lợi chạm tay vào bức họa đồ bỗng bị một bàn tay khác nhanh hơn đoạt mất.
Hạ Vi Lợi thất kinh, đưa mắt nhìn và thấy kẻ chiếm đoạt bức họa đồ là Vệ tam quái.
Không hề thất kinh như Hạ Vi Lợi, Cát Hiểu Phong lại bất ngờ vỗ tay reo :
- Đinh tiền bối liệu việc quả như thần. Kẻ bất nghĩa tất bị trừng phạt, đúng như Đinh tiền bối lưu tự.
Lập tức Vệ tam quái buông rơi tấm họa đồ và dùng cả hai tay dụi liên hồi vào hai mắt :
- A... Độc Phấn Vô Nhãn Châu?! A... a...
Vệ tam quái càng dụi hai mắt càng ngầu đỏ. Sau cùng, có lẽ không chịu đựng nổi sự đau đớn đang hành hạ hai mắt, Vệ tam quái vừa kêu la vừa cuống cuồng chạy bừa, như người đang gặp cảnh tâm thần thác loạn.
Hạ Vi Lợi bàng hoàng nhìn theo và thấy Vệ tam quái sau nhiều lần tự vấp ngã đã đâm đầu chạy thẳng về phía Đông Nam, lối xuất nhập duy nhất của Điền gia trang và là nơi đã bị Điền trang chủ dùng kỳ trân phong tỏa với nhiều hỏa dược chôn vùi lấp, giấu bên trong trận.
Và chuyện gì đến phải đến.
“Đoàng”, một tiếng nổ chói tai đã vang lên, kéo theo một bưng bụi mù bay thốc lên từ giữa trận.
Tiếng nổ đã làm U Minh nhị ma và phu phụ Cát Hiểu Kỳ giật mình dừng tay.
Sau một lúc ngơ ngác nhìn nhau, Tư Đồ Lan và Cát Hiểu Kỳ tranh nhau hỏi và cật vấn Hạ Vi Lợi và Cát Hiểu Phong :
- Có phải đó là hỏa dược ở bên trong kỳ trận đã phát nổ?
- Chuyện gì xảy ra, Hiểu Phong? Sau mảnh họa đồ đó không ở trong tay hài tử?
Câu hỏi sau của Tư Đồ Lan vô tình đã giúp U Minh nhị ma nhìn thấy mảnh họa đồ rơi chỏng chơ trên mặt đất.
Cả hai lập tức nhảy xổ đến, cùng giành giật bức họa đồ.
Quá hối hận vì điều đã xảy ra cho Vệ tam quái, Cát Hiểu Phong bất nhẫn kêu lên :
- Trên mảnh họa đồ có độc, nhị vị tiền bối chớ chạm vào.
Nghe Cát Hiểu Phong kêu, lão Đại ma lập tức thu tay về, chỉ để một mình lão Nhị Ma ung dung đắc thủ vật báu.
Tay vừa chạm vào bức họa đồ, thái độ của lão Nhị ma hoàn toàn giống như Vệ tam quái khi nãy.
Lão cũng sợ hãi, buông rơi bức họa đồ, rồi dùng cả hai tay đưa lên dụi vào mắt. Kế đó, lão Nhị Ma cũng kêu lên :
- Độc Phấn Vô Nhãn Châu?! A... ta bị mù mắt rồi, lão Đại. Lão hãy mau giúp ta. Lão không được bỏ mặc ta.
Lão Đại Ma bối rối, hết nhìn vào bức họa đồ lại nhìn vẻ mặt đang càng lúc càng tỏ ra đau đớn của lão Nhị.
Phần vì đau, phần vì không nghe lão Đại Ma lên tiếng đáp ứng, lão Nhị Ma phát cuồng và bất ngờ bật lao về phía lão Đại Ma :
- Sao lão không lên tiếng? Lão bỏ mặc ta thật sao?
Vì phát cuồng nên lão Nhị Ma cũng quật kình tới tấp vào phương vị lão Đại Ma đang đứng.
Cố nhẫn nại, lão Đại Ma vừa hồi bộ tránh chiêu vừa ôn tồn khuyên giải lão Nhị :
- Hãy bình tĩnh nào, lão Nhị. Nào ai bỏ mặc lão. Nhưng chí ít lão phải cho ta thời gian để tìm cách giúp lão phục hồi thị lực. Lão Nhị đừng quá xúc nộ như thế.
Bị hụt chiêu vì lão Đại Ma kịp tránh, lời của lão Đại chỉ càng khiến lão Nhị Ma phát cuồng. Lão Nhị cứ chiếu theo nơi xuất phát thanh âm của lão Đại Ma mà tiếp tục xuất kình :
- Lão bảo ta không xúc nộ được sao? Vì đâu phải lão mà chính ta đang chịu đau đớn tột cùng ở đôi mắt, lão muốn bỏ ta thì lão phải chết!
Biết khó lòng khuyên giải và càng không thể nhẫn tâm cùng lão Nhị tạo cảnh huynh đệ tương tàn. Lão Đại Ma đành âm thầm thoái bộ, không xuất chiêu cũng không phát thoại, hầu tránh lão Nhị phát hiện phương vị.
Đánh mãi nhưng không thu kết quả, cũng như Vệ tam quái lúc nãy, lão Nhị Ma vì không chịu nổi sự đau đớn, bỗng tung thân chạy bừa. Nhưng thay vì chạy về phía Đông Nam như Vệ tam quái, lão Nhị Ma vô tình chạy thẳng về phía hậu.
Bị cảnh thương tâm gây khích động. Cát Hiểu Kỳ vội đuổi theo lão Nhị Ma :
- Hướng lão chạy là hướng có vực sâu. Sao lão không nghe lão Đại, dừng lại và bình tâm chờ mọi người tìm phương cứu vãn?
Động thái của Cát Hiểu Kỳ khiến người người cảm phục và kết quả là tùy theo năng lực còn lại của mỗi người, ai ai cũng vội chạy theo.
Và Cát Hiểu Phong chợt nhận ra sự thật, mọi người vì vội đuổi theo Cát Hiểu Kỳ, phụ thân nó, đã vô tình bỏ quên, không ai đưa Hiểu Phong cùng đi. Nó đành lủi thủi chạy theo. Do chưa luyện được bao nhiêu công phu nên Hiểu Phong dù đã cố sức nhưng vẫn không sao đuổi kịp Hạ Vi Lợi vốn đã bị nội thương khi liều thân cứu nó, nói gì đến lão Đại Ma hoặc mẫu thân nó vẫn còn đủ đầy công lực.
Đến khi nó định há miệng gọi mẫu thân thì vỡ lẽ rằng mẫu thân không phải vô tình bỏ quên nó. Trái lại, dù có nhớ, mẫu thân vẫn cố tình không đếm xỉa gì đến nó. Nguyên nhân chỉ vì nó đã có những hành vi bất minh, như lời Hạ Vi Lợi lúc nãy có hỏi, và đó là những hành vì mà những bậc chính nhân quân tử không thể chấp nhận.
Hoang mang vì suy nghĩ này, Hiểu Phong đâm sợ, đến nỗi hai chân cũng chậm dần lại vì không dám đuổi theo.
Do đó nó đã chậm càng thêm chậm. Để khi đến chỗ mọi người đang đứng, một cơn chấn động đột nhiên xuất hiện và lập tức lan tỏa khắp chân thân Hiểu Phong.
Cử chỉ của mọi người thật khác lạ. Ai nấy đứng yên với nửa thân trên hơi nghiêng về phía trước và cúi xuống, như thể họ đang nhìn ngó vật gì đó ở một nơi sâu thật sâu trước mặt họ.
Có tất cả năm người đứng chắn ngang trước mặt Hiểu Phong. Và tuy họ đều đưa lưng về phía này nhưng nó vẫn có thể thấy qua vóc dáng bên ngoài để tuần tự nhận ra họ là ai.
Có mẫu thân nó, Tư Đồ Lan. Cạnh mẫu thân nó là Hạ Vi Lợi. Đưng phía bên kia mẫu thân là Truyền nhị quái. Kế Nhị Quái là Thốc Đầu Ông. Nhân vật đứng ngoài cùng là lão Đại Ma.
Không thấy phụ thân nó đâu. Kể cả lão Nhị Ma họ Khả cũng không thấy.
Hiểu Phong vụt hiểu. Chắn phía sau Điền gia trang là vực sâu, năm nhân vật nọ đâu phải ngẫu nhiên cùng nghiêng đầu nhìn xuống vực sâu. Đủ cho Hiểu Phong hiểu phụ thân nó và cả lão Nhị Ma nữa có lẽ đã cùng rơi xuống và tan xác dưới đáy vực.
Nhận thức được sự thật phũ phàng này và nhất là sự thật đó bắt nguồn từ hành vi không được quang minh lỗi lạc của bản thân, khiến lúc này trước sau đã có ba nhân vật thảm tử - trong đó có phụ thân nó - Cát Hiểu Phong bỗng bật ré lên một tiếng và ngã vật ra hôn mê bất định :
- Phụ thân...
Có lẽ Điền Tú Tú sẽ cứ ngồi mãi như thế nếu như không nghe thanh âm của Hạ Vi Lợi chợt vang lên thì thào :
- Tú Tú, điều gì đã khiến Điền phu nhân lâm tử?
Ngước đôi mắt đã sưng húp có lẽ vì khóc lâu, Điền Tú Tú bàng hoàng khi nhìn thấy Hạ Vi Lợi đang khẽ khàng vuốt mắt cho nữ nhân vốn vẫn nằm cạnh nàng :
- Thúc thúc bảo gia mẫu đã chết ư? Không thể nào. Mẫu thân sẽ tỉnh lại thôi nếu thúc thúc chịu giúp như vẫn giúp gia mẫu thuở nào. Hạ thúc thúc, Tú nhi khẩn thiết cầu xin thúc thúc, hãy giúp mẫu thân Tú nhi tỉnh lại như bao lần trước thúc thúc đã làm.
Hạ Vi Lợi thở dài :
- Đã muộn rồi, Tú Tú. Lệnh đường sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Điền Tú Tú chợt hét vang, vật vã vì không tin đó là sự thật :
- Thúc thúc nói dối. Thúc thúc chỉ không muốn giúp mẫu thân của Tú Tú thôi. Vậy mà bấy lâu nay điệt nữ vẫn cứ tin vào thúc thúc, rằng lúc nào thúc thúc cũng quan tâm đến mẫu tử của Tú Tú. Hóa ra tất cả đều dối trá. Hóa ra tất cả đều dối trá.
Hạ Vi Lợi đặt cả hai tay lên hai vai Điền Tú Tú và phát thoại bằng giọng nghẹn ngào nhưng không kém phần nghiêm khắc :
- Hãy thôi nào, Tú Tú. Nào có ai dối trá gì Tú Tú. Trái lại, bất luận là ai cũng hết lòng quan tâm đến Tú Tú và lệnh đường. Nhưng tất cả đều đã muộn, thúc thúc dù rất muốn nhưng vẫn không thể giúp được gì cho Điền phu nhân.
Là thiên kim tiểu thư, lại chưa từng luyện qua võ nghệ - đó là theo lời Điền lão nhân nói - vậy mà Điền Tú Tú với thể chất bạc nhược đã bất chợt vùng dậy, hất mạnh hai tay Hạ Vi Lợi ra khỏi vai. Tú Tú bảo :
- Điệt nữ sẽ đi tìm phụ thân. Nhất định phụ thân sẽ có cách làm cho gia mẫu tỉnh lại, một khi thúc thúc đã khước từ lời khẩn cầu của Tú Tú.
Gương mặt Hạ Vi Lợi vụt méo xệch và Hạ Vi Lợi cũng đứng lên :
- Ngươi muốn tìm cứ tìm, cho dù phụ thân ngươi có thể đến đây cũng phải thúc thủ thôi. Vì bất luận là ai, một khi chỉ là phàm nhân chứ không phải là thần tiên hạ phàm, thì cũng không thể có năng lực cải tử hoàn sinh, làm cho người chết sống lại. Ngươi đi đi.
Sắc mặt của Tú Tú càng thêm nhợt nhạt và nàng bất chợt nhìn lại hình hài bất động của mẫu thân nàng. Có thái độ có lẽ vì câu chữ “Người chết có thể sống lại” đã đánh động mạnh vào tâm thức nàng.
Bất nhất và nhất là cảm thông, Tư Đồ Lan nhè nhẹ tiến lại gần Tú Tú :
- Những gì Hạ thúc thúc vừa nói đều là sự thật. Lệnh đường vốn sẵn có thể chất suy nhược, có lẽ vì không chịu nổi quá nhiều những thanh âm náo nhiệt, cộng thêm vào đó là có quá nhiều biến cố liên tiếp xảy ra, tất cả mọi đả kích đều là quá sức chịu đựng của lệnh đường, nên...
Tú Tú ngoa ngoắt đưa mắt nhìn Tư Đồ Lan :
- Nương nương là ai? Nương nương biết gì mà bảo gia mẫu vốn sẵn có thể chất suy nhược?
Ánh mắt nhìn của Điền Tú Tú làm cho Tư Đồ Lan chùng lòng :
- Ta là ai, điều này không quan trọng, nhưng việc ta biết rõ thể chất của lệnh đường là do tự miệng lệnh tôn nói ra. Hãy dũng cảm nhìn vào sự thật, tình thế của lệnh đường là vô phương cứu vãn.
Điền Tú Tú hốt hoảng bước lùi :
- Nhảm nhí, các ngươi đều nói những lời nhảm nhí. Điền Tú Tú này nhất quyết không thể tin. Gia mẫu rồi sẽ tỉnh lại. Không chóng thì chầy người cũng phải tỉnh lại với Tú Tú thôi.
Đang bước lùi, Điền Tú Tú chợt dừng lại vì vô tình chạm phải Cát Hiểu Phong đã đứng sẵn phía sau. Và toàn thân Tú Tú bỗng chấn động nhè nhẹ khi nghe thanh âm của một đứa bé là Cát Hiểu Phong vang lên :
- Thư thư, gia mẫu và Hạ thúc thúc không nói nhảm nhí đâu. Nhưng nếu tiểu thư muốn. Đệ sẽ đưa thư thư đi tìm Điền lão bá. Chỉ cần Điền lão bá có mặt ắt sẽ phương pháp giúp Điền bá mẫu hồi tỉnh. Chúng ta đi nào, thư thư.
Do vị thế là đứng ở phía sau Điền Tú Tú nên Hiểu Phong vừa nói vừa nháy mắt nhìn Tư Đồ Lan và Hạ Vi Lợi, những ám hiệu đó chỉ có mỗi một mình Điền Tú Tú là không nhìn thấy.
Hiểu ẩn ý của Hiểu Phong qua những ấm hiệu này, Hạ Vi Lợi vội gật đầu :
- Cát công tử nói không sai. Vậy thì phiền công tử hãy đưa Điền tiểu thư đi tìm tệ Trang chủ.
Tư Đồ Lan cũng phụ họa :
- Điền thư thư đan trong cảnh tâm thần bất định, hài tử có đưa đi cũng nên tìm cách làm cho Điền thư thư khuây khỏa. Đi đi, ở đây đã có chúng ta lo liệu.
Với sắc thái phần nào ngơ ngác, Điền Tú Tú hẽ nghe ai nói là đưa mắt nhìn người đó, là cung cách nghe nhưng không hiểu gì. Và sau cùng, ngay khi Tư Đồ Lan dứt lời, Điền Tú Tú liền quay lại, có phần yên tâm khi Cát Hiểu Phong quả nhiên chỉ là một đứa bé với vóc dáng cũng nhỏ và không cao hơn nàng là bao nhiêu. Tú Tú chộp vào tay Hiểu Phong :
- Hảo đệ đệ. Thư thư thật yên tâm nếu có đệ đệ đi cùng. Chúng ta đi thôi.
Khác với Điền Tú Tú hoàn toàn vô tâm cho dù có nhìn thấy U Minh nhị ma và hai nhân vật còn lại trong Miêu Cương tam quái đang cùng Thốc Đầu Ông hăm hở đi vào. Cát Hiểu Phong với thái độ kính nhi viễn chi vội nắm tay Tú Tú bước tránh qua một bên, nhường lối cho bọn họ. Sau đó, tuy vẫn cũng Tú Tú đi ra ngoài nhưng không lúc nào Cát Hiểu Phong lại không nghĩ đến năm nhân vật nọ. Đồng thời Cát Hiểu Phong luôn tự hỏi, liệu từng ấy người với những tính khi hoàn toàn khác biệt nếu cùng chạm mặt nhau ở chung một dãy nhà phía Tây duy nhất còn lại thì giữa họ có chuyện gì xảy ra bất ổn không?
Do bị mối nghi vấn này dằn vặt, Cát Hiểu Phong đã vô tình trầm mặc, không nói một lời nào, cho dù vẫn tiếp tục đi cùng Điền Tú Tú dạo quanh khắp nơi.
Và điều này không ngờ lại phù hợp với tâm trạng hiện giờ của Điền Tú Tú. Vì nếu cái chết bất đắc kỳ tử của mẫu thân vẫn còn làm Điền Tú Tú hoang mang thì hiện trang lúc này của Điền gia trang càng làm cho Điền Tú Tú rơi vào cảnh khủng hoảng.
Cả hai không nói gì, chỉ lặng yên đi bên nhau, cho đến lúc Cát Hiểu Phong tình cờ nhìn thấy hai thảm trạng liên tiếp xảy ra và ở kề bên nhau.
Đầu tiên là thảm trạng xảy ra cho Bạch Nhật Quang, nhân vật có nhiều biểu hiện kỳ quái khiến mọi người ngộ nhân, xem y là Hoạt Độc Nhân.
Tiếng bước chân của Hiểu Phong và Tú Tú làm cho họ Bạch đang nằm bất động bỗng cựa mình cất tiếng gọi :
- Tiểu Thư...
Hiểu Phong vội bước đến gần, vô tình kéo theo Tú Tú cùng đi.
Lúc Hiểu Phong và Tú Tú sắp đến gần thì họ Bạch hốt hoảng kêu lên :
- Mau đứng lại, chớ đến gần, cũng đừng bất cẩn chạm vào ta.
Hiểu Phong hoang mang :
- Thúc thúc vẫn tỉnh táo đấy chứ? Không còn cuồng loạn như lúc nãy nữa ư?
Họ Bạch vẫn nằm, miệng cười héo hắt :
- Nếu lúc nãy ta có phát cuồng có lẽ vì do ta quá kinh hoàng đó thôi. Điều gì đã xảy ra cho Điền gia trang? Ta đang cần gặp Điền trang chủ.
Hiểu Phong đủ tinh khôn để vắn tắt thuật lại mọi chuyện cho họ Bạch nghe, cũng là gián tiếp giúp Điền Tú Tú tỏ tường hư thực.
Sau khi nghe xong, họ Bạch chợt chép miệng luyến tiếc :
- Cũng do ta quá kinh hoàng, vô tình gây ngộ nhận cho quần hùng. Kỳ thực ta chỉ bị một hung thủ vô danh dùng chất độc gọi là Ngũ Sắc Độc Trùng Mao hạ thủ. Với năm sắc màu như có liên quan đến ngũ hành, toàn thân ta có lúc nóng lúc lạnh, khiến mọi biểu hiện thoạt nhìn cứ ngỡ ta đã hóa thành Lãnh Tuyệt Khí - Hoạt Độc Nhân.
Diễn tiến của câu chuyện đã dần dần cuốn hút Điền Tú Tú. Và với kiến văn sau quảng khó ngờ. Tú Tú chợt hỏi :
- Ngũ Sắc Độc Trùng Mao như là độc thủ thành danh của Ngũ Sắc bà bà vốn đã về Tái Bắc ẩn thoái, sao lại xuất hiện ở đây?
Học Bạch gật đầu :
- Đây là điều thuộc hạ cần bẩm báo cho Điền trang chủ. Vì thuộc hạ e rằng, nhân vật mà Điền trang chủ đang đợi, nguyên cũng đến từ vùng Tái Bắc, giá như y chính là hung thủ đã hạ độc thuộc hạ, Điền trang chủ cần phải đề phòng. Nếu không ắt đến lượt Điền trang chủ cũng bị Ngũ Sắc Độc Trùng Mao gây họa.
Hiểu Phong chầm chậm lắc đầu :
- Qua những gì đã xảy ra như tiểu điệt vừa thuật lại, có vẻ như Điền lão bá vẫn bình an vô sự cho dù đã cùng nhân vật nọ hội diện. Còn lúc này, vì sự lầm lẫn của mọi người, tất cả chúng ta đây đều lâm cảnh cá chậu chim lồng, e khó có ngày thoát.
Họ Bạch gượng cười :
- Đối với ta, mọi việc kể như xong. Chỉ cần Điền trang chủ bình an vô sự là ta yên lòng nhắm mắt. Tiểu thư, thuộc hạ xin đi trước một bước. Mong tiểu thư tự bảo trọng, hự!
Vì không thể chi trì lâu hơn, họ Bạch vừa dứt lời thì đã vật nghẻo đầu qua một bên và hồn du tiên cảnh.
Hiểu Phong và Tú Tú chưa kịp biểu lộ phản ứng bàng hoàng thì ở cách đó không xa bỗng có tiếng thì thào vang lên :
- Được chết vì chủ nhân - chết như y quả không có gì để nuối tiếc. Đâu phải như ta, chết vì bị bằng hữu bỏ rơi, Đinh Thất này dù chết cũng không thể nào nằm yên trong mộ.
Hiểu Phong quay đầu nhìn và thấy người phát thoại chính là nhân vật trong Miêu Cương tam quái đã bị thương tích nghiêm trọng.
Hiểu Phong tiến lại gần chỗ Đinh Thất :
- Mọi người bây giờ đều đã chung hội chung thuyền. Chỉ một lúc nữa thôi, thế nào bằng hữu của tôn giá cũng nhớ và tìm cách giúp tôn giá hồi phục.
Đinh thất thay vì nhìn hoặc đáp lời Hiểu Phong, chợt quắc mắt mắng Tú Tú cũng đang cùng Hiểu Phong tiến lại gần :
- Tiểu liễu đầu ngươi nhìn cái gì? Ta lâm thảm cảnh này là do lão thất phu họ Điền, phụ thân ngươi ban cho. Ta nói thật, nếu như chết đi, ta hận bằng hữu của ta một nhưng riêng hận phụ thân người thì đến mười. Cút đi, đừng để ta đến tận lúc chết vẫn cứ bị bọn Điền gia bọn ngươi ám ảnh. Mau đi khuất mắt ta.
Bất nhẫn thay cho Tú Tú, Hiểu Phong vội quay người và lôi Tú Tú bỏ đi :
- Thư thư đừng để tâm đến những lời lẽ không thông tình đạt lý đó, lão muốn hận ai cũng được nhưng đâu thể vì thế mà hận lây đến thư thư, là người vừa không có võ công vừa chịu chung cảnh ngộ như mọi người hứng chịu?
Chợt Hiểu Phong nghe Đinh Thất gọi :
- Ngươi hãy ở lại, tiểu oa nhi. Ta là người sắp chết, không lẽ ngươi cũng không ở lại với ta một chút sao? Ngươi là hậu nhân của Cát đại hiệp, lẽ nào ngươi không có chút nghĩa khí nào như song thân ngươi từng có? Ngươi nhẫn tâm để ta chết một mình trong cô quạnh sao?
Có chút dao động, Hiểu Phong quay đầu lại :
- Nhưng chính tôn giá đã nhẫn tâm trước. Điền Tú Tú thư thư nào có hại gì tôn giá, sao tôn giá trút giận vào thư thư?
Đinh Thất cố gượng dậy nhưng thất bại :
- Ả ở họ Điền và chính họ Điền đã hại tám người bọn ta, trong đó có cả song thân ngươi. Ngươi bảo ta không hận sao được.
Hiểu Phong lắc đầu :
- Tôn giá đừng quá hồ đồ quả quyết. Đây là chuyện ngoài ý muốn của Điền lão bá. Tôn giá không thấy sao, chính Điền tiểu thư cũng chung cảnh ngộ như vậy?
Tú Tú chợt gỡ tay Hiểu Phong ra :
- Ta muốn quay lại chỗ mẫu thân. Ta ổn rồi và đã hiểu tất cả rồi. Cát lão đệ cứ ở lại đây với lão. Dù sao lão cũng nói đúng, nếu gia phụ không vì nôn nóng, đã cho mừng thọ lục tuần sớm hơn ngày thọ nhật đích thực, có lẽ mọi biến cố này đã không xảy ra. hoặc có xảy ra cũng không gây họa cho mọi người. Cát lão đệ hãy ở lại cho lão khỏi cô quạnh lúc cuối đời. Nghĩa tử là nghĩa tận, Cát đệ đừng bao giờ quên chuyện đó.
Nói xong, Điền Tú Tú cứ một mình bỏ đi, cho Hiểu Phong hiểu rằng nàng đã thật sự ổn và đã hiểu toàn bộ câu chuyện xảy ra.
Và Hiểu Phong có lẽ sẽ mãi nhìn theo Tú Tú nếu như không nghe Đinh Thất bất đồ kêu lên :
- Lão họ Điền đã cố tình mừng khánh thọ lục tuần sớm hơn ngày ấn định? Chao ôi, không lẽ đây là mưu mô của lão?
Hiểu Phong đi đến gần Đinh Thất :
- Tôn gia lại hồ đồ nữa rồi. Mưu mô gì chứ nếu như Điền lão bá vì mưu nào đó đã vô tình hại luôn đến thê nhi?
Đinh Thất cười khùng khục :
- Vô độc bất trượng phu, tiểu oa nhi ngươi có nghe câu này bao giờ chưa? Nếu chưa thì bây giờ đã nghe rồi đó. Cũng như chuyện đang xảy ra đến cho ta vậy, huynh đệ ta vì tâm địa nham hiểm, chỉ biết lo cho mạng sống bản thân nên sẵn sàng bỏ rơi ta lúc ta lâm nạn. Ngươi nghe đây, đừng bao giờ tin bất kỳ ai, cho dù đó là người đã cùng ngươi lập thệ, thề đồng sanh đồng tử.
Hiểu Phong lắc đầu quầy quậy :
- Đó là hai phương diện khác nhau, đúng với câu chính tà bất lưỡng lập. Vì là tà nên khi có lợi, những bằng hữu mới sẵn sàng bỏ rơi tôn giá. Đổi lại, có lẽ tôn giá cũng có thái độ tương tự nếu người lâm nạn không phải tôn giá.
Đinh Thất bị đuối lý, cố cãi bừa :
- Trong tam quái, ta là lão đại. Đương nhiên ta phải lo cho họ nếu họ thật sự lâm nạn. Đâu như họ, vì nghĩ ta là lão đại nên họ chỉ chờ ta lo cho họ chứ họ nào đoái hoài đến ta?
Nói đến đây, Đinh Thất vươn tay kéo Hiểu Phong ngồi xuống bên cạnh :
- Hãy nghe ta, chỉ có lời của người sắp chết mới đáng để tin, đừng bao giờ tin ai khác ngoài bản thân. Tương tự, ta chỉ tin ở ta. Chỉ lúc này, vì cái chết đã đến gần, ta đành chọn ngươi để gửi gắm. Ta chỉ tin ở một đứa bé như ngươi.
Hiểu Phong cố rụt tay về nhưng không được :
- Tôn giá muốn trăn trối điều gì?
Đinh Thất thì thào :
- Ta vốn sợ cảnh tử vô địa táng, ngươi có hứa là sẽ an táng ta cẩn trọng?
Hiểu Phong mỉm cười :
- Nghĩa tử là nghĩa tận, dù tôn giá không nói, tiểu điệt cũng tin mọi người ở đây, nhất là song thân, sẽ không để tôn giá bộc lộ thi hài.
Đinh Thất bĩu môi :
- Đừng nói gì họ Hạ, vốn là người của Điền gia, đến song thân ngươi luôn ghét cái ác như kẻ thù, sẽ không ai an táng cho ta, ngươi đừng giở giọng đó với ta.
Và đột nhiên Đinh Thất gằn giọng :
- Người phải hứa là tự tay ngươi an táng ta. Nếu không, ta sẽ hóa thành ma, hiện về bóp chết ngươi. Thế nào?
Hiểu Phong giật mạnh tay về :
- Tôn giá đừng mong dọa tiểu điệt. Cho tôn giá biết, từ lâu tiểu điệt đã không tin chuyện oan hồn báo oán. Nhưng nếu cần, tiểu điệt xin hứa sẽ tự tay tìm nơi yên tinh để an táng cho tôn giá.
Đinh Thất chỉ tin có nửa phần :
- Đó là ngươi tự hứa nha?
Hiểu Phong gật đầu quả quyết :
- Nhất ngôn cửu đỉnh. Người của Cát gia không hứa thì thôi, một khi đã hứa thì quyết không sai lời.
Bỗng có tiếng Tư Đồ Lan vang lên :
- Hài tử hứa gì với họ Đinh?
Chưa kịp quay đầu lại nhìn, Cát Hiểu Phong bỗng nghe Đinh Thất thều thào như người sắp đứt hơi :
- Họ đã đến rồi... Vì ngươi đã hứa chỉ cần người giữ lời... Ta sẽ đền đáp ngươi... bằng một vật được giấu ở gót giày bên tả... Đây là điều bí mật, chỉ có ta và thêm một mình ngươi...
Thanh âm của Tư Đồ Lan vang lên gần hơn :
- Sao hài tử không đáp lời ta? Nên nhớ, đừng bao giờ hứa điều gì vượt quá năng lực. Bằng không, chính hài tử tự biến mình thành người bội tín.
Hiểu Phong quay đầu lại nhìn. Quả đúng như Đinh Thất vừa nói, ngoại trừ Điền Tú Tú không thấy đâu, hầu như mọi người đều đã xuất hiện.
Hiểu Phong chầm chậm đứng lên :
- Hài nhi chỉ hứa là tự tay an táng cho Đinh tiền bối. Như thế có được không, mẫu thân?
Tư Đồ Lan gật gù :
- Tưởng là chuyện gì. Nếu chỉ là chuyện hậu sự của Đinh Thất...
Nhị quái Miêu Cương chợt bước đến chỗ Đinh Thất. Cả hai tranh nhau nói :
- Có bọn đệ ở đây, sao đại ca nhờ người ngoài?
- Nghe đây, chuyện của Tam quái để Tam quái lo. Không cần bất kỳ ai khác xen vào.
Nào ngờ, họ vừa dứt lời thì U Minh nhị ma chợt nhảy xổ vào. Và cả hai, một thì chộp giữ Đinh Thất, một còn lại thì nâng cao song thủ. Đại Ma quát :
- Bọn ngươi đã không giữ nghĩa khí, nhẫn tâm bỏ rơi Đinh Thất lúc hoạn nạn, việc Đinh Thất không nhờ bọn ngươi lo hậu sự là phải rồi. Cứ giao Đinh Thất cho bọn ta là ổn.
Hạ Vi Lợi nghi hoặc :
- Chúng ta còn lưu lại đây không biết là bao nhiêu ngày, đương nhiên phải có những bố trí hợp lý ổn thỏa, không để bất kỳ thi hài nào bộc lộ gây bất lợi cho những người còn lại. Cần gì chư vị tranh nhau phần lo lắng hậu sự cho Đinh Thất? Trừ phi...
Nhị quái Miêu Cương chợt gắt :
- Bọn ta có tranh nhau thì liên quan gì đến ngươi?
Đại Ma cười phụ họa :
- Không sai. Việc của Đinh Thất đã có bọn ta và Nhị quái cùng lo. Hạ Vi Lợi ngươi bất tất xen vào.
Hiểu Phong lập tức có phản ứng, kêu toáng lên :
- Nhưng tiểu điệt đã hứa sẽ tự tay an táng cho Đinh tiền bối. Đừng để tiểu điệt sai lời.
Nhưng tiếng Hiểu Phong kêu đã bị chìm vào cơn hỗn loạn bỗng xảy ra. Đó là Nhị quái Miêu Cương hùng hổ lao vào Đại Ma, khai diễn ngay một trận loạn chiến chỉ để giành Đinh Thất là người sắp từ giã cõi đời.
Nhị Ma quát vang :
- Chính bọn lão ma các ngươi mới không nên xen vào. Hãy mau giao lão Đinh cho bọn ta, bằng không, chết!
Với ác tính thành danh, ngay chiêu đầu công kích Nhị quái lập tức phân khai, kẻ thì đánh vào thượng bạn Đại Ma, người thì tấn công hạ bàn, đưa Đại Ma vào tính huống bất lợi ngay tức khắc.
Có phần nao núng, Đại ma vội dịch bộ bước sang một bên, miệng hô hoán gọi Nhị Ma tiếp ứng :
- Bọn quái các ngươi định liên thủ hợp kích, đấu với một mình ta ư? Không dễ thế đâu. Lão nhị, tiếp ta một tay nào.
Nhờ Đại Ma kịp thời dịch bộ, tạo cơ hội cho Nhị Ma có khoảng trống giao chiến, lão Nhị tuy vẫn giữ khư khư Đinh Thất trong tay nhưng cũng kịp tạt chếch một kình, đỡ thẳng vào một trong hai chưởng đã được Nhị quái liên thủ phát chiêu.
Phần lão Đại vì biết chắc có lão Nhị tiếp ứng nên ung dung xuất chiêu, đối đầu với chiêu chưởng còn lại của Nhị quái.
Tiếng chạm kình vang động và dư kình lan tỏa, tạo áp lực đẩy bật Cát Hiểu Phong lùi sát vào người vừa thì thào chỉ điểm :
- U Minh nhị ma thành danh nhờ U Minh Ngọa Hồn bộ pháp. Hài tử hãy nhân cơ hội này để ý phần hạ bàn, theo dõi cách di chuyển linh hoạt của Nhị ma trong khi đối địch.
Trong khi Hiểu Phong chú ý nhìn vào cước bộ của Nhị Ma theo lời mẫu thân căn dặn. Nhị quái vì biết U Minh Ngọa Hồn bộ pháp là lợi hại nên đã bất ngờ thay đổi đấu pháp.
Cả hai xuất thủ nhanh như thoi đưa, quật liên tiếp hết ngọn kình này đến ngọn kình khác, tạo thành luồng cuồng phong bất tận, vây hãm đối phương vào hàng trăm bóng chưởng chập chùng.
Và điều này làm cho cước bộ của hai lão Ma có phần rối loạn, khiến lão Nhị Ma điên tiết quát vang :
- Nếu không vì muốn giữ lại sinh mang Đinh Thất cho bọn ngươi, lão Nhị ta đâu đến nỗi bị Quái Phong chưởng gây khó dễ. Hay là bọn ngươi muốn Đinh Thất chết thảm? Nói đi.
Câu nói của lão Nhị làm lão Đại Ma cười khùng khục :
- Lão Nhị nói rất hay. Sao không mau dùng sinh mang Đinh Thất, buộc lũ quái này thúc thủ? Hãy thử xem nào, lão Nhị.
Lập tức lão Nhị đặt hữu thủ lên lồng ngực Đinh Thất :
- Mau dừng tay. Bằng không, chớ trách lão Nhị ta độc ác.
Nào ngờ một trong Nhị quái đang giao chiến với lão Nhị Ma, thấy lão Nhị thu tay về để thực hiện trò uy hiếp, đối thủ của lão Nhị Ma liền cười sằng sặc :
- Chuyện Đinh Thất sống hay chết nào có liên quan gì đến Truyền nhị quái này. Lão Ma ngươi muốn giết cứ giết. Sau đó thì nạp mạng cho Truyền mỗ. Xem chiêu!
Hiểu Phong thấy vậy gào vang :
- Sao lại có hạng người vô sỉ như thế này.
Tư Đồ Lan càng thêm giữ chặt Hiểu Phong :
- Bọn họ sẵn có tâm địa độc ác, đâu còn biết thế nào là vô sỉ hay không. Yên tâm đi, theo mẫu thân đoán, Đinh Thất không dễ bị lão Nhị Ma lấy mạng đâu. Chỉ sợ Đinh Thất trong lúc tuyệt khí, khó chịu đựng nổi tác động của trận giao phong, thế nào cũng bị tổn hại ít nhiều.
Và diễn biến xảy ra đúng như Tư Đồ Lan đoán, lão Nhị Ma thấy uy hiếp Truyền nhị quái không được đành dùng U Minh Ngọa Hồn bộ pháp lạng người tránh bị nguy đến tính mạng.
Lão Đại Ma phần vì thất vọng, thấy chuyện uy hiếp của lão Nhị bất thành, phần vì giận dữ do cứ bị bọn quái lấn lướt, lão Đại Ma gầm vang :
- Quả thật lão Đại ta chưa thấy ai vô sỉ như bọn quái ngươi, đến sinh mạng của nghĩa huynh cũng bỏ mặc. Hay báu vật gia truyền của họ Đinh đã từ lâu lọt vào tay bọn ngươi, nên sinh mạng Đinh Thất là bất cần?
Hạ Vi Lợi chợt động dung, bước lùi lại và cố tình ngừng ngay bên cạnh Tư Đồ Lan và Cát Hiểu Kỳ :
- Tuy chưa biết đúng sai nhưng Hạ mỗ nghe lời đồn đại rằng Đinh Thất như có giữ báu vật truyền đời của Đinh gia. Cát đại hiệp và phu nhân nghĩ sao về chuyện này?
Cát Hiểu Kỳ gật đầu và thầm thì như đang đề cập đến vấn đề hệ trọng :
- Trăm năm trước từng có một dị nhân, chỉ với một ngọn quái đao đã làm chấn động khắp võ lâm thời bấy giờ. Và nghe đâu dị nhân đó cũng ở họ Đinh. Phải chăng Hạ tổng quản muốn nhắc đến chuyện này?
Hạ Vi Lợi gật gù và đột nhiên lẩm bẩm :
- Nhất Câu Hồn - Nhị Quái Đao - Tam Ma Kiếm - Tứ Bát Tiên. Câu ca này thiết tưởng sau trăm năm sẽ bị người người quên lãng. Nào ngờ hậu nhân của Quái đao lại làm cho câu ca đó sống dậy.
Và thật vô tình Cát Hiểu Phong chợt nhìn thấy mẫu thân nó - Tư Đồ Lan bỗng rùng mình nhè nhẹ. Và cùng với cảm xúc này, Tư Đồ Lan còn liếc mắt thật nhanh nhìn phụ thân nó - Cát Hiểu Kỳ - bằng ánh mắt vô cùng khác lạ.
Thế nhưng, chỉ thoát một cái là hết. Cát Hiểu Phong nghe mẫu thân lên tiếng :
- Tuy cùng họ Đinh nhưng vị tất Đinh Thất đã là hậu nhân của Đinh Quái Đao. Bằng chứng là Đinh Thất chưa hề dùng đao bao giờ và đâu có ai ngu ngốc bỏ sở trường lấy sở đoản, có đao phổ thượng thừa trong tay nhưng không luyện, lại đi luyện Quái Phong chưởng với uy lực khó thể sánh bằng tuyệt học Quái Đao.
Hạ Vi Lợi chợt cau mày hoang mang :
- Cát phu nhân nói cũng phải. Nhưng không hiểu sao, Hạ mỗ nghĩ Đinh Thất đâu phải ngẫu nhiên chọn ngoại hiệu bằng chữ Quái? Rất có thể Đinh Thất vì tiếc nuối uy danh thuở nào của tiền nhân, nên tuy Đao phổ thất truyền nhưng nhất quyết không bỏ chữ Quái đã từng giúp Đinh gia vang danh thiên hạ.
Tai tuy nghe nhưng mắt Hiểu Phong vẫn mải mê dõi theo trận chiến. Và bất thần Hiểu Phong kêu lên :
- Nguy rồi. Như Đinh tiền bối đã hồn du Địa phủ?!
Đứng bên cạnh Hiểu Phong ở phía bên kia, Cát Hiểu Kỳ vỗ vỗ vào đầu vai Hiểu Phong :
- Đinh Thất đã như đèn cạn dầu, dù không bị trận giao phong tác động thì sớm muộn gì lão cũng có kết cục đó. Hài tử yên tâm, phụ thân sẽ giúp hài tử thực hiện lời đã hứa với lão Đinh.
Đúng lúc này, Tư Đồ Lan bỗng hét vang :
- Tướng công đừng chần chừ nữa. Dường như bọn họ định phân thây xẻ thịt, qua việc tranh giành thi hài của Đinh Thất kìa.
Hiểu Phong cũng nhìn thấy như thế, tử thi của Đinh Thất đang bị Nhị quái, Nhị ma thay nhau tranh giành, kẻ nắm tay người giữ chân, bọn họ đang giằng co về tứ phía. Đồng thời họ cũng dùng những cánh tay rảnh rỗi nhưng tham lam, tranh giành nhau quyền mò tìm khắp người Đinh Thất.
Quá bất nhẫn, Hiểu Phong thét lên :
- Dưng tay ngay. Vì nếu mọi người muốn tìm vật bí ẩn gì đó của Đinh lão tiền bối thì cứ hỏi Cát Hiểu Phong này, xin đừng hành hạ thi thể người đã chết.
Đang giằng co, vừa giằng vừa trổ tài cận chiến, nhưng khi nghe Hiểu Phong thét như thế, bọn họ bốn người liền nhất loạt dừng tay.
Và như tâm lý tương đồng, bốn người bọn họ đồng loạt nhún chân, chỉ thoáng mắt đã mang thi hài Đinh Thất đến đứng trước mặt Hiểu Phong.
Tuy vậy, khi lên tiếng hỏi, họ đã không tương đồng được nữa. Trái lại, ai cũng nhao nhao hỏi, tạo thành chuỗi âm thanh náo loạn, không ai chịu nhường ai dù chỉ là một câu hoặc nửa lời :
- Ngươi biết lão Đinh cất họa đồ ở đâu ư?
- Lão Đinh đã tiết lộ những gì với ngươi?
- Bọn ta là huynh đệ kết nghĩa với lão Đinh. Ngươi chỉ nên nói với bọn ta. Đừng để U Minh nhị ma biết.
- ...!!
Thái độ của lũ Quái - Ma làm cho Tư Đồ Lan vội lôi Hiểu Phong ra phía sau và dùng thân mình để tạm thời che giấu Hiểu Phong. Sau đó, Tư Đồ Lan lên tiếng :
- Chỉ vì bất nhẫn nên tệ nhi Hiểu Phong mới nói bừa như vậy, không lẽ chư vị tin?
Lão Đại Ma cười lạnh :
- Chính Tiên tử cũng nhìn thấy, chẳng phải lúc Đinh Thất hấp hối chỉ có một mình lệnh lang ở bên cạnh họ Đinh đó sao? Nhất định họ Đinh vì biết mình khó sống, đã tiết lộ nơi cất giấu Đao phổ Đinh gia cho lệnh lang. Hay Tiên tử định một mình chiếm hữu?
Nhìn vẻ mặt của hai Quái một Ma còn lại, đều tỏ ra tin vào nhận định của lão Đại Ma. Tư Đồ Lan vẫn thản nhiên ứng đối :
- Cứ cho là như thế đi. Nhưng thử hỏi, chư vị biết nơi cất giấu Đao phổ thì sao nào? Ai trong chúng ta cũng đều lâm vào tử lộ, sống hôm nay nhưng khó biết ngày mai sẽ ra sao. Chư vị còn mơ tưởng đến chuyện thoát đi để tìm nơi cất giấu Đao phổ ư? Thật nực cười!
Đó là sự thật và “huỵch”, cả bọn Quái - Ma đều rúng động, đã tự ý buông rơi thi hài Đinh Thất, cho nặng nề gieo vào mặt đất.
Ở phía sau mẫu thân, Cát Hiểu Phong nhanh chân tiến ra.
Nhớ hành vi Hạ Vi Lợi từng thực hiện cho mẫu thân Điền Tú Tú, Cát Hiểu Phong cũng nhè nhẹ vuốt mặt cho họ Đinh. Vừa vuốt, Hiểu Phong vừa khấn thành tiếng :
- Tiền bối cứ yên tâm nhắm mắt. Tiểu điệt đã hứa quyết giữ lời, sẽ chu tất mọi hậu sự cho tiền bối. Còn sự đền đáp của tiền bối, tiểu điệt không cần đâu. Tiểu điệt sẽ giao cho họ. Miễn sao họ hối hận vì đã đối xử không đúng với tiền bối.
Và thật bất ngờ, nếu đôi mắt đang mở trừng trừng của Đinh Thất phải nhắm lại do được Hiểu Phong đưa tay vuốt qua, thì lời khẩn cầu của Hiểu Phong lại làm cho hai khóe miệng của Đinh Thất bỗng rì máu thành dòng.
Nhìn thấy và thất kinh, lão Truyền nhị quái vụt kêu lên thất thanh :
- Ôi chao, lão Đại uất hận đến phải thổ huyết thế sao? Làm thế nào bây giờ lão Tam? Không khéo lão Đại sẽ hóa thành oan hồn, hỏi tội bất nghĩa của chúng ta.
Một người tuy đã chết, nhưng vẫn rỉ máu ở khóe miệng thì chỉ là hiện tượng bình thường. Tuy nhiên, với thái độ và tiếng kêu thất thanh của Truyền nhị quái thì sự việc đã đổi khác, không còn là bình thường nữa. Trái lại, đã gây cảm giác rờn rợn cho mọi người. Huống chi, với quang cảnh lúc này của Điền gia, một dãy nhà bị thiêu hủy và hai dãy nhà bị phá vỡ tan tành, cảnh thê lương hoang vắng càng làm tăng thêm vẻ ghê rợn.
Tuy nhiên không hổ danh là Quái, là Ma, U Minh nhị ma và lão Tam Quái chỉ sau một thoáng bị tiếng kêu của Truyền nhị quái làm cho dao động đã kịp trấn định. Họ vùng cười lên, hàm ý chế diễu hành vi thiếu đởm lược của lão Truyền. Riêng phần lão Tam Quái, lão nói như quát vào mặt Truyền lão Nhị :
- Lão Nhị đừng hồ đồ nữa có được không? Lão Đại đã bị Điền thất phu dùng công phu thượng thừa hạ thủ, chúng ta dù không muốn bỏ mặc thì cũng không có cách nào khác cứu vãn tính mạng của lão Đại. Đâu phải chúng ta hại chết lão Đại.
Toàn thân Truyền nhị quái bỗng run bắn lên từng cơn :
- Lão Tam nói sai rồi. Chúng ta có lỗi vì đã bất nhân bất nghĩa, không giữ đúng những gì trước đây chúng ta đã cùng lão Đại lập thệ, kết giao. Đó! Lão Tam không nghe thấy gì ư? Hãy nghe đi, không phải đó là lời lão Đại đang oán trách chúng ta sao? Đó! Đó! Đúng là lão Đại đang nói đó.
Thần thái của Truyền lão nhị càng lúc càng kích động và lão cứ liên tục đảo mắt nhìn quanh, như đang dáo dác tìm và nghe thanh âm của lão Đại Đinh Thất, một thứ âm thanh rõ ràng chỉ có một mình lão Truyền nghe.
Và điều này làm cho bao đởm lược của lão Tam Quái tan biến. Đến lượt lão Tam cũng dớn dác ngó quanh với sắc diện tỏ ra khiếp hãi thực sự.
Cảm giác ghê rợn này ngay lập tức tăng lên đỉnh điểm, khi Truyền nhị quái đột ngột tự bưng chặt hai tai, vừa cuống cuồng bỏ chạy vừa kêu la ầm ĩ :
- Ta biết lỗi rồi. Lão Đại đừng oán trách nữa. Ta không muốn nghe. Lão Đại đừng nói nữa có được không? Ta không muốn nge... Ta không muốn nghe...
Chính Cát Hiểu Phong cũng rùng mình kinh hoàng và giương mắt sợ hãi hết nhìn lão Truyền đang bỏ chạy lại đưa mắt nhìn qua hình hài bất động của Đinh Thất, vẫn đang an tường nằm cạnh nó.
Cử chỉ của Hiểu Phong lẽ đương nhiên không thể nào lọt qua ánh mắt lúc nào cũng dò xét của U Minh nhị ma.
Và với một động tác thần tốc, lão Đại Ma bỗng chộp vào Hiểu Phong :
- Là ngươi đã giở trò, chủ ý là làm cho bọn ta sợ?
Tư Đồ Lan thất kinh bước đến :
- Dừng lại ngày! Đinh Thất thổ huyết là do bọn Quái - Ma các ngươi giao đấu, khiến dư kình tác động vào. Đâu liên quan đến Tiểu Cát Tử tệ nhi.
Lão Đại Ma cười hềnh hệch, nháy nhó với đồng bọn là lão Nhị Ma :
- Lão đệ đã nghe Tiên tử Cát phu nhân giải thích rồi chứ? Vậy thì tốt, phiền lão Nhị để mắt đến họ. Đích thân ta sẽ có cách làm cho tiểu oa nhi tiết lộ điều bí ẩn của họ Đinh Cát Hiểu Kỳ rùng mình :
- Đến Tiểu Cát Tử chỉ là một đứa bé, U Minh nhị ma cũng không chịu buông tha ư? Thật vô sỉ.
Lão Đại Ma vẫn cười hềnh hệch :
- Đến bây giờ Cát đại hiệp mới biết bọn ta vô sỉ ư? Đáng tiếc thay, vì đối với bọn ta đó là lời tán dương không hơn không kém. Nếu Cát đại hiệp muốn lệnh lang an toàn thì tốt hơn hết đừng nên xen vào.
Đang giương giương đắc ý, lão Đại Ma bỗng nghe tiếng lão Nhị ma đề tỉnh :
- Lão Đại hãy tránh mau. Còn Vệ tam quái, đỡ!
Chợt hiểu đang bị lão Tam Quái ám toán. Lão Đại Ma vội nhấc Cát Hiểu Phong lên và nhảy qua một bên.
Thật may cho lão Đại Ma vì cùng lúc đó hai tiếng chấn kình như vang lên cùng lúc.
Và khi ngoảnh đầu nhìn lại, lão Đại Ma rùng mình vì thấy chỗ lão đứng lúc nãy bây giờ hiển hiện một hố đất sâu hoắm. Và lão hiểu đó là kết quả từ ngọn chưởng tập kích bất ngờ của lão Tam Quái họ Vệ.
Phần Quái lão Vệ do bị hụt kình nên mất đà, khiến không kịp né tránh chiêu chưởng phản ứng thần tốc của lão Nhị Ma. Và kết quả là Vệ lão Quái đang xiểng niểng, miệng thổ huyết lai láng không sao kềm nén được.
Đang phấn khích và được lão Nhị Ma tiếp ứng kịp lúc, lão Đại Ma bỗng thất kinh khi nghe thanh âm của Tư Đồ Lan lanh lảnh bên tai :
- Còn không mau buông tệ nhi ra ư? Đỡ!!
Và một ngọn kình lợi hại cũng theo đó phủ xuống khắp người lão Đại Ma.
Không dám chần chừ, lão Đại Ma vừa nhảy lui vừa hối hả gọi lão Nhị Ma :
- Mau ngăn tiện nhân Tư Đồ Lan lại, lão Nhị.
Nhưng tiếng quát của Cát Hiểu Kỳ đúng lúc này cũng vang lên lồng lộng :
- Có muốn ngăn cũng không còn cơ hội. Hãy xem chiêu!
Diễn biến xảy ra thật nhanh và phu phụ Cát Hiểu Kỳ đã phân khai. Chia nhau giao đấu với hai lão U Minh nhị ma.
Không những thế, vì không muốn lão Đại Ma có cơ hội dùng sinh mệnh Cát Hiểu Phong để uy hiếp ngược lại, Tư Đồ Lan đã tận lực bình sinh, tấn công và phát chiêu dồn dập vào đối thủ.
Bị dồn bức đến luống cuồng tay chân, lão Đại Ma liền bộc lộ hung tánh qua đôi mắt phát xạ hung quang. Và lão bất ngờ dụng lực ném Hiểu Phong vào giữa luồng chưởng phong Tư Đồ Lan đã thi triển trọn đà. Đồng thời với hành động này, lão Đại Ma còn cười độc ác :
- Để xem Tư Đồ tiên tử bản lãnh cao minh sẽ làm thế nào để bảo toàn tính mạng cho tiểu oa nhi. Hừ!
Lời của lão Đại Ma hoàn toàn đúng. Vì Tư Đồ Lan dù thừa biết U Minh nhị ma vốn có tâm địa độc ác nhưng bản thân nàng bất ngờ trước thủ đoạn ngoài sức tưởng tượng này của đối phương. Do đó, Tư Đồ Lan vừa hối hả thu bớt kinh về vừa rụng rời tứ chi khi biết rằng với ngọn kình chỉ được thu hồi một ít là quá đủ để xé toang thân hình nhỏ nhoi của Hiểu Phong.
Đúng lúc sinh mệnh của Hiểu Phong sắp đến hồi hi hữu bỗng có một bóng nhân ảnh thần tốc lao vào giữa bóng kình của Tư Đồ Lan.
Và sau một tiếng kình vang dội buộc phải xảy ra, ai ai cũng nhìn thấy Hạ Vi Lợi tuy lảo đảo nhưng vẫn kịp ôm gọn Cát Hiểu Phong vào vòng tay rắn chắc.
Chợt hiểu Hạ Vi Lợi đã mạo hiểm bất kể sinh mạng để cứu nguy cho Hiểu Phong. Tư Đồ Lan bàng hoàng nhìn họ Hạ bằng đôi mắt đầy cảm kích :
- Hạ huynh hãy mau tọa công dưỡng thần, kẻo thương thế càng để lâu càng thêm nguy hiểm.
Hạ Vi Lợi gượng cười và chầm chậm hít vào một hơi thật sau như muốn đè nén những đợt khí chực chờ trào dâng :
- Đến bây giờ Hạ mỗ mới biết danh xưng Nghĩa Hiệp Hứa Xương không phải ngoa truyền. Cũng may lệnh lang vẫn bình yên vô sự.
Chợt có tràng cười vang lên :
- Vị tất đã bình yên vô sự như lời ngươi nói đâu. Hay bọn ngươi quên rằng vẫn còn Thốc Đầu Ông ta ở đây?
Và để chứng tỏ sự lợi hại của lời nói đó, thanh âm của Thốc Đầu Ông một lần nữa vang lên tiếp nối :
- Họ Hạ thì đã bị chưởng thương, Nhị quái thì không còn gì để nói. Sao chúng ta không nhân cơ hội này liên thủ, vĩnh viễn loại trừ bọn tự xung là chính nhân quân tử? Lão Trương, lão Khả, động thủ nào!
Rồi chính Thốc Đầu Ông là người đầu tiên lao ngay vào Tư Đồ Lan với một chưởng kình thập phần thâm hậu.
Chợt hiểu ý của Thốc Đầu Ông, ngoài lão Nhị Ma họ Khả cũng vội cùng Cát Hiểu Kỳ tái diễn trận đấu, lão Đại Ma lập tức lao vào Hạ Vi Lợi với tiếng quát tràn đầy phẫn hận :
- Thốc Đầu Ông nói không sai. Chính tà bất lưỡng lập, nơi nào đã có bọn ta thì không thể cùng một lúc tồn tại bọn chính nhân quân tử.
Và ngọn chưởng kình liền ào ào quật vào Hạ Vi Lợi.
kinh tâm và phẫn nộ, Hạ Vi Lợi cấp tốc đẩy Hiểu Phong ra ngoài, đồng thời vận lực quật trả vào lão Đại Ma một chưởng.
Tiếng chạm kình vang lên náo loạn, biến khung cảnh đổ nát của Điền gia trang thành nơi sinh tử một mất một còn giữa hai nhóm người thuộc hai phe Hắc Bạch luôn đối đầu nhau.
Hai phe sau năm bảy loạt chạm chiêu đã tạm thời phân chia cao thấp. Và nếu lão Nhị ma và Thốc Đầu Ông chưa có cách nào chiếm thượng phong trước bản lãnh danh bất hư truyền của phu phụ Cát Hiểu Kỳ thì Hạ Vi Lợi đã càng lúc càng kém thế, suýt mấy lần bị lão Đại Ma lấy mạng.
Đắc ý về kết quả này, Đại Ma cười khoái trá :
- Lão Nhị và Thốc Đầu Ông hãy yên tâm chi trì cục diện. Chỉ cần ta hóa kiếp xong tên họ Hạ vô dụng này sẽ cùng nhau kết liễu đôi cẩu nam nữ họ Cát.
Lời nói của Đại Ma U Minh ngay lập tức gây kinh hoàng cho Tư Đồ Lan.
Nhưng thật đúng lúc, tràng cười đầy hàm ý của Cát Hiểu Kỳ đã vang lên, đem lại niềm tin cho Tư Đồ Lan. Và Cát Hiểu Kỳ chợt lên tiếng, bộc lộ rõ ý đồ :
- Trương lão đại khoan đắc ý vội. Hãy chờ xem thủ đoạn của phu phụ Cát Hiểu Kỳ đã. Phu nhân, Nhật Nguyệt Hợp Chiếu, nào!
Vừa nghe phu quân dứt lời, Tư Đồ Lan lập tức đẩy thốc một kình và mượn đà di hình hoán vị về phía Hạ Vi Lợi.
Cùng lúc đó, Cát Hiểu Kỳ sau khi quật bừa một kình vào Khả nhị ma cũng cấp tốc lao về phía họ Hạ.
Sự xuất hiện bất ngờ của đôi phu phụ Nghĩa Hiệp thành Hứa Xương lập tức gây ngỡ ngàng cho lão Trương đại ma.
Thế nhưng lão Trương còn bất ngờ hơn nữa khi thấy Cát Hiểu Kỳ và Tư Đồ Lan sau khi chiếm lĩnh hai phương vị tả hữu ở hai bên họ Hạ, đã cùng nhau hợp kình, xuất phát hai đạo chưởng phong, một dương cương một âm nhu, tạo thành hai gọng kềm uy bức gã.
Đến bây giờ mới hiểu thế nào là Nhật Nguyệt Hợp Chiếu, Trương đại ma lập tức thoái hồi cước bộ. Miệng gầm vang :
- Được. Để xem hợp kình của bọn ngươi liệu có sánh nổi hợp lực của bọn ta không. Lão Nhị, đánh...
Vừa dứt lời, cũng là lúc Khả nhị ma và Thốc Đầu Ông kịp lao đến tiếp ứng, lão Đại lấp tức hất kình, hòa vào hai ngọn chưởng đã được lão Nhị Ma và Thốc Đầu Ông cùng xô ra.
Tiếng chạm chưởng vang lên ì ì và kết quả ngoài sức tưởng tượng của U Minh nhị ma và Thốc Đầu Ông.
Đó là do nhị kình hợp lại của phu phụ Cát Hiểu Kỳ bao gồm đủ âm dương nên uy lực bỗng tăng lên gấp bội. Khiến hợp kình của bọn ác ma tuy có đến ba người nhưng vẫn chỉ tạo kết quả bình thủ, không bên nào kém bên nào.
Cảm nhân được công phu Nhật Nguyệt Hợp Chiếu của phu phụ Cát Hiểu Kỳ là biến bảo, khó đối phó và nhất là khó thủ thắng trong lúc nhất thời, một lần nữa Thốc Đầu Ông lại chứng tỏ bản thân có thủ đoạn hơn người. Lão quát :
- Đừng để họ hợp lại, phải phân chia họ ra và nhất là tránh cùng họ chạm chưởng.
Chợt hiểu nhận định của Thốc Đầu Ông là đúng. U Minh nhị ma lập tức phụ họa và đồng loạt vận dụng bộ pháp U Minh Ngọa Hồn chia nhau ra, bám sát vào Cát Hiểu Kỳ và Tư Đồ Lan.
Đấu pháp này của U Minh nhị ma lập tức phá vỡ thế Nhật Nguyệt Hợp Chiếu, khiến phu phụ Cát Hiểu Kỳ hầu như không còn cách nào tiếp ứng cho Hạ Vi Lợi, cho dù cả hai cùng nhìn thấy Hạ Vi Lợi đang bị Thốc Đầu Ông uy hiếp sinh mạng.
Chính Hạ Vi Lợi cũng cảm thấy cái chết đã cận kề khi bị Thốc Đầu Ông dồn dập tấn công.
Bỗng có tiếng Cát Hiểu Phong vang lên :
- Nếu mọi người không chịu dừng tay, búc họa đồ bí ẩn này lập tức sẽ bị phá hủy.
Đây là lần thứ hai thanh âm của Cát Hiểu Phong tuy nhỏ bé nhưng lại có tác động như tiếng sấm nổ ngang tai. Tất cả cùng dừng lại và tất cả đều nhìn thấy Cát Hiểu Phong đang huơ huơ một mành hoa tiên ngay trên đầu. Cạnh đó là thi hài của Đinh Thất đã bị lột bỏ chiếc giày bên tả.
Tất cả cùng hiểu, vậy là trước lúc chết Đinh Thất đã điểm chỉ chỗ cất giấu họa đồ cho Cát Hiểu Phong biết và đó là ở chân giày bên tả không thể nào khác.
Bị mảnh hoa tiên cuốn hút. U Minh nhị ma và Thốc Đầu Ông từ từ dịch chuyển, tiến dần về phía Cát Hiểu Phong.
Với chủ ý là dùng họa đồ để cứu nguy cho Hạ Vi Lợi và bây giờ chủ ý đã đạt. Cát Hiểu Phong cũng từ từ đi về phía U Minh nhị ma, cũng thu dần khoảng cách với Thốc Đầu Ông.
Để khi song phương sắp chạm mặt với nhau, Cát Hiểu Phong chợt hất hàm, nói với U Minh nhị ma :
- Họa đồ chỉ có một, tiểu điệt biết giao cho ai trong chư vị đây?
Vụt hiểu, U Minh nhị ma liền từ hai phía cùng quật kình vào Thốc Đầu Ông là nhân vật vô tình đứng giữa họ :
- Đừng trách bọn ta nha?
- Bọn ta đâu còn sự lựa chọn nào khác. Đỡ!
Bất ngờ bị lâm vào tình thế này, Thốc Đầu Ông hoàn toàn thúc thủ, đành hứng chịu đủ hai kình của U Minh nhị ma.
Tuy nhiên, thay vì lấy đó làm oán hận, Thốc Đầu Ông bỗng há miệng cười vang :
- Bọn ngươi thật ngốc mới không nhận ra kế mọn của một đứa bé miệng còn hôi sữa. Để xem bọn ngươi rồi sẽ đối phó thế nào nếu chỉ còn lại hai người bọn ngươi.
Vẫn cười như thế, Thốc Đầu Ông quay người chạy đi.
Và đúng như Thốc Đầu Ông nói, ngay khi lão đi khuất dạng, U Minh nhị ma liền bị phu phụ Cát Hiểu Kỳ xông đến phát chiêu tiếp diễn trận động thủ.
Thừa dịp này, Cát Hiểu Phong vội chạy về phía Hạ Vi Lợi :
- Nhờ Hạ thúc thúc kịp giải nguy, lúc này tiểu điệt mới toàn mạng. Đại ân của Hạ thúc thúc...
Hạ Vi Lợi buông phịch người ngồi xuống, thất vọng nhìn Cát Hiểu Phong :
- Chỉ vì muốn vãn hồi cục diện, Cát công tử không biết rằng dùng thủ đoạn như vừa rồi là bôi nhọ thanh danh nghĩa hiệp của song thân ư?
Cát Hiểu Phong ngơ ngác :
- Nhưng đó nào phải chủ ý của tiểu điệt? Thúc thúc cứ xem đây thì rõ, chính Đinh tiền bối lưu tự, bảo phải dùng kế ly gián để phân hóa địch nhân nếu có nhiều người muốn cùng mưu đoạt họa đồ.
Lời nói của trẻ thơ làm Hạ Vi Lợi bất ngờ, buộc Hạ Vi Lợi phải đưa tay, định cầm lấy bức họa đồ đang được Cát Hiểu Phong trao ra để xem cho rõ.
Nhưng trước khi Hạ Vi Lợi chạm tay vào bức họa đồ bỗng bị một bàn tay khác nhanh hơn đoạt mất.
Hạ Vi Lợi thất kinh, đưa mắt nhìn và thấy kẻ chiếm đoạt bức họa đồ là Vệ tam quái.
Không hề thất kinh như Hạ Vi Lợi, Cát Hiểu Phong lại bất ngờ vỗ tay reo :
- Đinh tiền bối liệu việc quả như thần. Kẻ bất nghĩa tất bị trừng phạt, đúng như Đinh tiền bối lưu tự.
Lập tức Vệ tam quái buông rơi tấm họa đồ và dùng cả hai tay dụi liên hồi vào hai mắt :
- A... Độc Phấn Vô Nhãn Châu?! A... a...
Vệ tam quái càng dụi hai mắt càng ngầu đỏ. Sau cùng, có lẽ không chịu đựng nổi sự đau đớn đang hành hạ hai mắt, Vệ tam quái vừa kêu la vừa cuống cuồng chạy bừa, như người đang gặp cảnh tâm thần thác loạn.
Hạ Vi Lợi bàng hoàng nhìn theo và thấy Vệ tam quái sau nhiều lần tự vấp ngã đã đâm đầu chạy thẳng về phía Đông Nam, lối xuất nhập duy nhất của Điền gia trang và là nơi đã bị Điền trang chủ dùng kỳ trân phong tỏa với nhiều hỏa dược chôn vùi lấp, giấu bên trong trận.
Và chuyện gì đến phải đến.
“Đoàng”, một tiếng nổ chói tai đã vang lên, kéo theo một bưng bụi mù bay thốc lên từ giữa trận.
Tiếng nổ đã làm U Minh nhị ma và phu phụ Cát Hiểu Kỳ giật mình dừng tay.
Sau một lúc ngơ ngác nhìn nhau, Tư Đồ Lan và Cát Hiểu Kỳ tranh nhau hỏi và cật vấn Hạ Vi Lợi và Cát Hiểu Phong :
- Có phải đó là hỏa dược ở bên trong kỳ trận đã phát nổ?
- Chuyện gì xảy ra, Hiểu Phong? Sau mảnh họa đồ đó không ở trong tay hài tử?
Câu hỏi sau của Tư Đồ Lan vô tình đã giúp U Minh nhị ma nhìn thấy mảnh họa đồ rơi chỏng chơ trên mặt đất.
Cả hai lập tức nhảy xổ đến, cùng giành giật bức họa đồ.
Quá hối hận vì điều đã xảy ra cho Vệ tam quái, Cát Hiểu Phong bất nhẫn kêu lên :
- Trên mảnh họa đồ có độc, nhị vị tiền bối chớ chạm vào.
Nghe Cát Hiểu Phong kêu, lão Đại ma lập tức thu tay về, chỉ để một mình lão Nhị Ma ung dung đắc thủ vật báu.
Tay vừa chạm vào bức họa đồ, thái độ của lão Nhị ma hoàn toàn giống như Vệ tam quái khi nãy.
Lão cũng sợ hãi, buông rơi bức họa đồ, rồi dùng cả hai tay đưa lên dụi vào mắt. Kế đó, lão Nhị Ma cũng kêu lên :
- Độc Phấn Vô Nhãn Châu?! A... ta bị mù mắt rồi, lão Đại. Lão hãy mau giúp ta. Lão không được bỏ mặc ta.
Lão Đại Ma bối rối, hết nhìn vào bức họa đồ lại nhìn vẻ mặt đang càng lúc càng tỏ ra đau đớn của lão Nhị.
Phần vì đau, phần vì không nghe lão Đại Ma lên tiếng đáp ứng, lão Nhị Ma phát cuồng và bất ngờ bật lao về phía lão Đại Ma :
- Sao lão không lên tiếng? Lão bỏ mặc ta thật sao?
Vì phát cuồng nên lão Nhị Ma cũng quật kình tới tấp vào phương vị lão Đại Ma đang đứng.
Cố nhẫn nại, lão Đại Ma vừa hồi bộ tránh chiêu vừa ôn tồn khuyên giải lão Nhị :
- Hãy bình tĩnh nào, lão Nhị. Nào ai bỏ mặc lão. Nhưng chí ít lão phải cho ta thời gian để tìm cách giúp lão phục hồi thị lực. Lão Nhị đừng quá xúc nộ như thế.
Bị hụt chiêu vì lão Đại Ma kịp tránh, lời của lão Đại chỉ càng khiến lão Nhị Ma phát cuồng. Lão Nhị cứ chiếu theo nơi xuất phát thanh âm của lão Đại Ma mà tiếp tục xuất kình :
- Lão bảo ta không xúc nộ được sao? Vì đâu phải lão mà chính ta đang chịu đau đớn tột cùng ở đôi mắt, lão muốn bỏ ta thì lão phải chết!
Biết khó lòng khuyên giải và càng không thể nhẫn tâm cùng lão Nhị tạo cảnh huynh đệ tương tàn. Lão Đại Ma đành âm thầm thoái bộ, không xuất chiêu cũng không phát thoại, hầu tránh lão Nhị phát hiện phương vị.
Đánh mãi nhưng không thu kết quả, cũng như Vệ tam quái lúc nãy, lão Nhị Ma vì không chịu nổi sự đau đớn, bỗng tung thân chạy bừa. Nhưng thay vì chạy về phía Đông Nam như Vệ tam quái, lão Nhị Ma vô tình chạy thẳng về phía hậu.
Bị cảnh thương tâm gây khích động. Cát Hiểu Kỳ vội đuổi theo lão Nhị Ma :
- Hướng lão chạy là hướng có vực sâu. Sao lão không nghe lão Đại, dừng lại và bình tâm chờ mọi người tìm phương cứu vãn?
Động thái của Cát Hiểu Kỳ khiến người người cảm phục và kết quả là tùy theo năng lực còn lại của mỗi người, ai ai cũng vội chạy theo.
Và Cát Hiểu Phong chợt nhận ra sự thật, mọi người vì vội đuổi theo Cát Hiểu Kỳ, phụ thân nó, đã vô tình bỏ quên, không ai đưa Hiểu Phong cùng đi. Nó đành lủi thủi chạy theo. Do chưa luyện được bao nhiêu công phu nên Hiểu Phong dù đã cố sức nhưng vẫn không sao đuổi kịp Hạ Vi Lợi vốn đã bị nội thương khi liều thân cứu nó, nói gì đến lão Đại Ma hoặc mẫu thân nó vẫn còn đủ đầy công lực.
Đến khi nó định há miệng gọi mẫu thân thì vỡ lẽ rằng mẫu thân không phải vô tình bỏ quên nó. Trái lại, dù có nhớ, mẫu thân vẫn cố tình không đếm xỉa gì đến nó. Nguyên nhân chỉ vì nó đã có những hành vi bất minh, như lời Hạ Vi Lợi lúc nãy có hỏi, và đó là những hành vì mà những bậc chính nhân quân tử không thể chấp nhận.
Hoang mang vì suy nghĩ này, Hiểu Phong đâm sợ, đến nỗi hai chân cũng chậm dần lại vì không dám đuổi theo.
Do đó nó đã chậm càng thêm chậm. Để khi đến chỗ mọi người đang đứng, một cơn chấn động đột nhiên xuất hiện và lập tức lan tỏa khắp chân thân Hiểu Phong.
Cử chỉ của mọi người thật khác lạ. Ai nấy đứng yên với nửa thân trên hơi nghiêng về phía trước và cúi xuống, như thể họ đang nhìn ngó vật gì đó ở một nơi sâu thật sâu trước mặt họ.
Có tất cả năm người đứng chắn ngang trước mặt Hiểu Phong. Và tuy họ đều đưa lưng về phía này nhưng nó vẫn có thể thấy qua vóc dáng bên ngoài để tuần tự nhận ra họ là ai.
Có mẫu thân nó, Tư Đồ Lan. Cạnh mẫu thân nó là Hạ Vi Lợi. Đưng phía bên kia mẫu thân là Truyền nhị quái. Kế Nhị Quái là Thốc Đầu Ông. Nhân vật đứng ngoài cùng là lão Đại Ma.
Không thấy phụ thân nó đâu. Kể cả lão Nhị Ma họ Khả cũng không thấy.
Hiểu Phong vụt hiểu. Chắn phía sau Điền gia trang là vực sâu, năm nhân vật nọ đâu phải ngẫu nhiên cùng nghiêng đầu nhìn xuống vực sâu. Đủ cho Hiểu Phong hiểu phụ thân nó và cả lão Nhị Ma nữa có lẽ đã cùng rơi xuống và tan xác dưới đáy vực.
Nhận thức được sự thật phũ phàng này và nhất là sự thật đó bắt nguồn từ hành vi không được quang minh lỗi lạc của bản thân, khiến lúc này trước sau đã có ba nhân vật thảm tử - trong đó có phụ thân nó - Cát Hiểu Phong bỗng bật ré lên một tiếng và ngã vật ra hôn mê bất định :
- Phụ thân...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.