Chương 3: Bệnh viện ma quái
Dạ Bạch Vô Nha
04/05/2023
"Anh ơi."
Cậu đang bực bội thì có một giọng nói hút hít gọi khẽ bên tai, một bàn tay nhỏ nhỏ lành lạnh khẽ chạm vào cánh tay cậu rồi sau đó lại rút về, cậu theo quán tính mà trở tay cầm ngược lại, đặt bàn tay nhỏ bé ấy vào lòng bàn tay, cậu nắm thật chặt như muốn truyền tất cả độ ấm của mình đi.
Cậu ngước mặt lên nhìn, không biết từ lúc nào trước mặt cậu lại có thêm một người, nói chính xác hơn là một cô bé, cô bé đang dùng một đôi mắt to tròn long lanh nhìn cậu, cái mũi nhỏ vẫn hút hít trong rất đáng thương.
Đây có lẽ là trẻ con duy nhất trong căn phòng này đi.
Cậu không ngừng ngại mà chỉnh lại tư thế ngồi của mình, buông bàn tay đang cầm tay cô bé sau đó duỗi cả hai tay nhất bỗng cơ thể của cô bé rồi kéo vào lòng.
Nhẹ, rất nhẹ.
Lạnh, thật sự rất lạnh.
Khi ôm cô bé vào lòng đây là cảm nhận đầu tiên của cậu, đúng là trong căn phòng này rất lạnh nhưng nó lại không thể khiến cơ thể người lạnh đến mức này được, trừ phi...
Chỉ nghĩ đến đây thôi đã khiến cậu rùng mình, cậu bất giác ôm chặt cô bé.
Trong phòng tiếp tục một mảnh im lặng, bầu không khí trở nên ngột ngạt không ai muốn là người đầu tiên lên tiếng, bất đắt dĩ người lớn tuổi nhất ở đây đành phải phá vỡ bầu không khí này.
"Tôi tên La Phúc, mọi người hay gọi tôi ông La, còn các cô cậu."
"Cháu là Thành Tân." Cậu thấy không ai muốn trả lời nên đành nói trước.
Sau đó cậu cũng biết được tên của những người trong đây, cậu bạn thanh mai của cậu tên Tử Lâm, vì lúc nhỏ hay gọi ngốc tử nên dần dần cậu cũng không nhớ được tên của cậu ta. Hai chị em sinh đôi người dịu dàng tên Như, người nóng nảy tên Lam. Tiếp theo chàng trai xinh đẹp là Thuận và chú trung niên là Trung.
Cậu trai ngồi trong góc là Tuấn, ba cô gái lần lượt là Trâm, Tú, Vy, còn cặp đôi kia cô gái tên Hà, chàng trai là Hưng, hai anh em thì người kia là Cảnh, người đeo kính là Sâm, còn cô bé trong lòng cậu tên Tiểu Khả.
"Ngồi một chỗ cũng không phải là cách hay, chúng ta chia nhau tìm cửa ra ngoài xem sao." Ông La đề nghị.
Không một ai phản đối, mọi người đều lục đục cầm theo đèn bắt đầu mò cửa ra.
"Đây là phòng hầm hẳn sẽ có hai đường một là ra ngoài hai là xuống hầm, nếu ai tìm thấy một khe nhỏ thì gọi tôi, còn tìm thấy một ký tự lạ thì tránh xa chỗ ấy." Chú Trung lên tiếng nhắc nhỡ.
Căn phòng có thể nói không quá lớn nên chỉ cần một lúc thì đã có người tìm thấy một khe hở nhỏ, sau đó chú Trung nhấn vào một cục rạch cách khe hở không xa.
Cạch, cạch, cạch, rầm.
Một cái gì đó va chạm vào bức tường khiến khe hở của bức tường bắt đầu nứt ra, tuy nói ra sẽ rất chậm nhưng cảnh tượng diễn ra này lại rất nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt từ một căn phòng với bốn bức tường bây giờ đã có một cánh cửa.
Cánh cửa mở ra, mọi người lục đục bước ra ngoài, cậu cũng vậy, một tay cậu cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Khả, chân vừa bước đến cạnh cửa thì có một bàn tay nắm chặt cánh tay còn lại của cậu từ phía sau, sau đó bàn tay ấy trượt xuống nắm lòng bàn tay của cậu khiến cho mười ngón tay đan vào nhau.
Không cần nhìn cậu cũng biết chủ nhân của nó là ai, cậu định xoay xuống trừng mắt hâm dọa, nhưng cậu lại cảm nhận được sự lo lắng hiếm có của cậu ta nên đành nắm chặt lại bàn tay rồi kéo cậu ta cùng đi.
Bên ngoài cánh cửa này sẽ có ánh nắng của bầu trời hay sẽ có ánh sáng dịu nhẹ của ánh trăng, không... không có, không giống những gì mọi người nghĩ, ở đây không có thứ gì cả. Bầu trời thì đỏ như máu, sấm sét thì ầm ầm vang, xung quanh chỉ toàn cây với cỏ trải dài, chỉ có một con đường duy nhất được tách ra riêng biệt.
"Đây, đây, đây..." Lam hoảng hốt không thể nói hết câu.
"Đúng như chúng ta nghĩ, thúc thúc." Sắc mặt trở nên nghiêm trọng Thuận nhìn sang chú Trung.
Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn chằm chằm Thuận, mong muốn được một lời giải thích.
"Đây là huyệt, hoặc có thể gọi là âm giới." Chú Trung bình tĩnh nói.
"Huyệt, âm giới đấy là thứ gì." Ông La sốt ruột hỏi.
"Người sống có thế giới riêng của người sống, người chết có thế giới của người chết, âm giới chính là thế giới của người chết, hay còn gọi là thế giới của linh hồn." Chú Trung ngừng một chút rồi nói tiếp: "Linh hồn của họ có thể tái tạo lại nơi họ sinh ra hoặc nơi họ chết đi, có thể là nơi họ có chấp niệm cao nhất, chấp niệm được chia thành hai loại, chấp niệm do ký ức ngọt ngào, hạnh phúc hay chấp niệm do quá khứ đau đớn, tuyệt vọng."
"Huyệt chính là một cái động, đây là động do quá khứ đau đớn, tuyệt vọng tạo thành, nhưng để tạo thành nó thì không chỉ do một mà là do rất nhiều oán hận từ nhiều linh hồn".
"Vậy sao chúng ta lại ở đây." Lam đã bình tĩnh lại nhưng khi nghe chú Trung nói thì nóng nãy.
"Do duyên hoặc do số kiếp, dù là thứ gì cũng không tốt đẹp." Thuận tùy ý trả lời.
Bầu không khí xung quanh trở nên trầm trọng.
Cậu nãy giờ lẳng lặng nghe trong lòng nháy mắt trở nên kinh hãi.
Huyệt, cái tên không quá quen thuộc nhưng cũng không xa lạ gì, những người làm nghề như ông cậu ai không biết đến cái này, ông cậu cũng từng nói dù người đó có giỏi đến đâu nhưng khi lọt vào huyệt rồi thì có vào mà không có ra, tuy không phải tất cả nhưng nó là một nỗi ám ảnh.
Bây giờ cậu cũng đã hiểu ra tại sao ngốc tử lại lo lắng như thế, đây thật sự là một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Cậu đang bực bội thì có một giọng nói hút hít gọi khẽ bên tai, một bàn tay nhỏ nhỏ lành lạnh khẽ chạm vào cánh tay cậu rồi sau đó lại rút về, cậu theo quán tính mà trở tay cầm ngược lại, đặt bàn tay nhỏ bé ấy vào lòng bàn tay, cậu nắm thật chặt như muốn truyền tất cả độ ấm của mình đi.
Cậu ngước mặt lên nhìn, không biết từ lúc nào trước mặt cậu lại có thêm một người, nói chính xác hơn là một cô bé, cô bé đang dùng một đôi mắt to tròn long lanh nhìn cậu, cái mũi nhỏ vẫn hút hít trong rất đáng thương.
Đây có lẽ là trẻ con duy nhất trong căn phòng này đi.
Cậu không ngừng ngại mà chỉnh lại tư thế ngồi của mình, buông bàn tay đang cầm tay cô bé sau đó duỗi cả hai tay nhất bỗng cơ thể của cô bé rồi kéo vào lòng.
Nhẹ, rất nhẹ.
Lạnh, thật sự rất lạnh.
Khi ôm cô bé vào lòng đây là cảm nhận đầu tiên của cậu, đúng là trong căn phòng này rất lạnh nhưng nó lại không thể khiến cơ thể người lạnh đến mức này được, trừ phi...
Chỉ nghĩ đến đây thôi đã khiến cậu rùng mình, cậu bất giác ôm chặt cô bé.
Trong phòng tiếp tục một mảnh im lặng, bầu không khí trở nên ngột ngạt không ai muốn là người đầu tiên lên tiếng, bất đắt dĩ người lớn tuổi nhất ở đây đành phải phá vỡ bầu không khí này.
"Tôi tên La Phúc, mọi người hay gọi tôi ông La, còn các cô cậu."
"Cháu là Thành Tân." Cậu thấy không ai muốn trả lời nên đành nói trước.
Sau đó cậu cũng biết được tên của những người trong đây, cậu bạn thanh mai của cậu tên Tử Lâm, vì lúc nhỏ hay gọi ngốc tử nên dần dần cậu cũng không nhớ được tên của cậu ta. Hai chị em sinh đôi người dịu dàng tên Như, người nóng nảy tên Lam. Tiếp theo chàng trai xinh đẹp là Thuận và chú trung niên là Trung.
Cậu trai ngồi trong góc là Tuấn, ba cô gái lần lượt là Trâm, Tú, Vy, còn cặp đôi kia cô gái tên Hà, chàng trai là Hưng, hai anh em thì người kia là Cảnh, người đeo kính là Sâm, còn cô bé trong lòng cậu tên Tiểu Khả.
"Ngồi một chỗ cũng không phải là cách hay, chúng ta chia nhau tìm cửa ra ngoài xem sao." Ông La đề nghị.
Không một ai phản đối, mọi người đều lục đục cầm theo đèn bắt đầu mò cửa ra.
"Đây là phòng hầm hẳn sẽ có hai đường một là ra ngoài hai là xuống hầm, nếu ai tìm thấy một khe nhỏ thì gọi tôi, còn tìm thấy một ký tự lạ thì tránh xa chỗ ấy." Chú Trung lên tiếng nhắc nhỡ.
Căn phòng có thể nói không quá lớn nên chỉ cần một lúc thì đã có người tìm thấy một khe hở nhỏ, sau đó chú Trung nhấn vào một cục rạch cách khe hở không xa.
Cạch, cạch, cạch, rầm.
Một cái gì đó va chạm vào bức tường khiến khe hở của bức tường bắt đầu nứt ra, tuy nói ra sẽ rất chậm nhưng cảnh tượng diễn ra này lại rất nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt từ một căn phòng với bốn bức tường bây giờ đã có một cánh cửa.
Cánh cửa mở ra, mọi người lục đục bước ra ngoài, cậu cũng vậy, một tay cậu cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Khả, chân vừa bước đến cạnh cửa thì có một bàn tay nắm chặt cánh tay còn lại của cậu từ phía sau, sau đó bàn tay ấy trượt xuống nắm lòng bàn tay của cậu khiến cho mười ngón tay đan vào nhau.
Không cần nhìn cậu cũng biết chủ nhân của nó là ai, cậu định xoay xuống trừng mắt hâm dọa, nhưng cậu lại cảm nhận được sự lo lắng hiếm có của cậu ta nên đành nắm chặt lại bàn tay rồi kéo cậu ta cùng đi.
Bên ngoài cánh cửa này sẽ có ánh nắng của bầu trời hay sẽ có ánh sáng dịu nhẹ của ánh trăng, không... không có, không giống những gì mọi người nghĩ, ở đây không có thứ gì cả. Bầu trời thì đỏ như máu, sấm sét thì ầm ầm vang, xung quanh chỉ toàn cây với cỏ trải dài, chỉ có một con đường duy nhất được tách ra riêng biệt.
"Đây, đây, đây..." Lam hoảng hốt không thể nói hết câu.
"Đúng như chúng ta nghĩ, thúc thúc." Sắc mặt trở nên nghiêm trọng Thuận nhìn sang chú Trung.
Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn chằm chằm Thuận, mong muốn được một lời giải thích.
"Đây là huyệt, hoặc có thể gọi là âm giới." Chú Trung bình tĩnh nói.
"Huyệt, âm giới đấy là thứ gì." Ông La sốt ruột hỏi.
"Người sống có thế giới riêng của người sống, người chết có thế giới của người chết, âm giới chính là thế giới của người chết, hay còn gọi là thế giới của linh hồn." Chú Trung ngừng một chút rồi nói tiếp: "Linh hồn của họ có thể tái tạo lại nơi họ sinh ra hoặc nơi họ chết đi, có thể là nơi họ có chấp niệm cao nhất, chấp niệm được chia thành hai loại, chấp niệm do ký ức ngọt ngào, hạnh phúc hay chấp niệm do quá khứ đau đớn, tuyệt vọng."
"Huyệt chính là một cái động, đây là động do quá khứ đau đớn, tuyệt vọng tạo thành, nhưng để tạo thành nó thì không chỉ do một mà là do rất nhiều oán hận từ nhiều linh hồn".
"Vậy sao chúng ta lại ở đây." Lam đã bình tĩnh lại nhưng khi nghe chú Trung nói thì nóng nãy.
"Do duyên hoặc do số kiếp, dù là thứ gì cũng không tốt đẹp." Thuận tùy ý trả lời.
Bầu không khí xung quanh trở nên trầm trọng.
Cậu nãy giờ lẳng lặng nghe trong lòng nháy mắt trở nên kinh hãi.
Huyệt, cái tên không quá quen thuộc nhưng cũng không xa lạ gì, những người làm nghề như ông cậu ai không biết đến cái này, ông cậu cũng từng nói dù người đó có giỏi đến đâu nhưng khi lọt vào huyệt rồi thì có vào mà không có ra, tuy không phải tất cả nhưng nó là một nỗi ám ảnh.
Bây giờ cậu cũng đã hiểu ra tại sao ngốc tử lại lo lắng như thế, đây thật sự là một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.