Chương 12: Bệnh viện ma quái
Dạ Bạch Vô Nha
04/05/2023
Bốn người khiên thêm một người chạy nhanh ra cửa, lúc này bên ngoài cửa Vy, Như cùng Tiểu Khả đang vừa hoảng hốt vừa bất an, khuôn mặt trắng bệch tràn đầy lo lắng.
"Có chuyện gì vậy, Hưng đâu." Tử Lâm nhìn bọn họ hỏi.
Vy giật bắn người khi nghe tiếng sau đó nhìn thấy nhóm cậu đi ra mới thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Hưng, anh Hưng không biết tại sao lại nổi điên đẩy ngã tụi tôi rồi chạy mất tiêu." Như run rẩy trả lời, nhớ lại phản ứng như điên như khùng của anh ta mà cô cảm thấy sợ hãi.
"Chúng tôi không dám đuổi theo, lúc đó anh ta thực sự rất đáng sợ." Vy tiếp lời của Như.
Cậu nghe vậy liền trầm mặc, nhìn Tiểu Khả run rẩy đứng một bên liền cảm thấy có lỗi, chuyện xảy ra hai người lớn sẽ không sao nhưng đối với một đứa trẻ thì lại rất đáng sợ.
"Tiểu Khả, lại đây." Cậu ngồi xổm xuống quắc tay về phía cô bé.
Tiểu Khả nghe tiếng gọi liền ngợ ngác nhìn qua, sau đó nước mắt của cô bé không kìm được mà lách tách rơi khỏi hốc mắt.
"Anh ơi." Cô bé nghẹn ngào gọi rồi chạy nhanh òa vào lòng cậu nức nở.
Cậu ôm chặt cô bé rồi vụng về dỗ dành "Ngoan nào, ngoan nào, Tiểu Khả không khóc, không khóc."
Tử Lâm nhìn cậu vụng về an ủi cô bé, ánh mắt đầy dịu dàng.
Vy nhìn Hà trên tay ba người liền khó khăn hỏi, nhìn da thịt be bét máu trên người cô khiến người ta ghê rợn.
"Hà không sao chứ, máu chảy nhiều quá."
"Cô ấy ngất rồi, trước tiên phải tìm dụng cụ cầm máu đã." Sâm thấp giọng trả lời, hiện tại bốn người đều dính máu, không ít thì nhiều đều cảm thấy nhớp nháp khó chịu.
"Trong tầng này có phòng an toàn không." Tử Lâm suy nghĩ sau đó hỏi.
Cảnh gật đầu "Có, phòng dưỡng sức cách đây bốn phòng."
"Vậy đến đó trước đã." Tử Lâm quyết định rồi ra hiệu cho Sâm cùng Cảnh phối hợp di chuyển.
Vy cùng Như không hỏi nhiều mà đi theo.
Cậu ôm Tiểu Khả vẫn đang nhỏ giọng nức nở lên đi theo sau mọi người, có lẽ sợ bọn họ bỏ rơi nên cô bé không dám khóc lớn làm phiền đến bọn họ.
Đúng là một cô bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn.
Sáu người chầm chậm đi trên hành lang tối tăm, bởi vì không gian yên tĩnh khiến cho người khác suy nghĩ nhiều hơn.
Vy cùng Như càng đi càng dính chặt lấy nhau, hai người cảm thấy xung quanh trở nên vặn vẹo đáng sợ, trong tai giống như có ai đó đang thì thầm, tiếng bước chân của họ cũng khiến trái tim họ đập nhanh như trống đánh.
Đoạn đường như tra tấn người khác cuối cùng cũng dừng lại, bọn họ đã đứng trước căn phòng dưỡng sức.
Vy đi lên mở cửa ra, bọn họ liền đi vào trong.
"Từ từ thôi." Tử Lâm nói rồi cùng Sâm cùng Cảnh nhẹ nhàng để Hà lên chiếc giường cũ kỹ ở bên tường.
"Tuấn đâu." Cậu ôm Tiểu Khả vào cuối cùng, sau khi đóng cửa lại liền thấy lạ mà hỏi.
"Sao vậy." Tử Lâm nhìn qua.
"Không thấy Tuấn đâu nữa, mọi người có thấy không." Nhìn xung quanh phòng sau khi chắc chắn không có người cậu liền nói.
Những người khác nghe vậy liền giật mình nhìn xung quanh, lúc này trong phòng dưỡng sức ngoại trừ bảy người bọn họ cùng Hà đang nằm trên giường thì không còn ai nữa.
"Thật sự không có Tuấn." Vy hoảng hốt.
"Cậu ấy biến mất từ lúc nào vậy." Như mặt trắng bệch, hoảng sợ hỏi.
Tử Lâm trầm mặc suy nghĩ, lúc nãy vì vội cứu người nên cậu ta cũng không mấy để ý đến người khác.
"Khi chúng ta chạy vào cứu người thì Tuấn đứng ở bên ngoài." Cảnh bỗng nhiên nhớ ra.
Sâm cũng gật đầu xác định "Đúng vậy, cậu ta hoàn toàn không chạy theo chúng ta."
Vy cùng Như kinh ngạc trợn to mắt "Không thể nào, chẳng lẽ cậu ta dám đi loanh quanh ở nơi quỷ quái này một mình."
Lúc này Tử Lâm mới nhìn bọn họ một vòng rồi thở dài ngồi lên cái giường cũ kỹ còn lại trong phòng.
"Những người cũ sẽ không nói điều này cho người mới biết nhưng chuyện càng ngày càng phức tạp nên tôi sẽ nói cho mọi người biết."
"Nhưng nếu tôi nói ra sự thật thì các người sẽ không thể thoát khỏi vòng lẩn quẩn của thế giới này, hãy suy nghĩ cẩn thận." Tử Lâm nhìn cậu, ánh mắt đầy bất lực, giống như không thể ngăn cản được một thứ gì đó đáng sợ cứ quấn lấy cậu sau đó kéo cậu vào địa ngục vĩnh viễn.
Cậu bình tĩnh nhìn Tử Lâm rồi nở nụ cười "Ngốc tử, tôi không phải trẻ con, vì vậy tôi sẽ nghe lý do tại sao tôi xuất hiện ở nơi này."
"Cậu đúng là không thay đổi gì cả, lâu rồi không gặp Tân Tân." Tử Lâm nhìn cậu đầy dịu dàng sau đó đưa tay về phía cậu.
Cậu không nghĩ ngợi gì mà đưa tay đặt vào lòng bàn tay ấy sau đó bị nắm chặt rồi kéo qua.
"A." Cậu giật mình bật hốt, tay còn lại ôm chặt Tiểu Khả trong lòng.
Bất giác cậu rơi vào cái ôm ẩm áp của Tử Lâm, hai tay cậu ta siết chặt, cằm gác lên vai cậu.
"Ngốc tử cậu làm đau Tiểu Khả mất." Cậu vội vàng nói, cơ thể khẽ cựa quậy.
"Hắc, hắc, hắc." Tiểu Khả ở giữa lòng ngực hai người vui vẻ mà cười khúc khích.
"Để vậy một chút thôi, đã rất lâu rồi tôi không có giấc ngủ ngon nào cả, bên cậu lúc nào cũng thật ấm áp." Tử Lâm lầu bầu nói vào tai cậu.
Hai người lúc này rất gần nhau.
"Có chuyện gì vậy, Hưng đâu." Tử Lâm nhìn bọn họ hỏi.
Vy giật bắn người khi nghe tiếng sau đó nhìn thấy nhóm cậu đi ra mới thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Hưng, anh Hưng không biết tại sao lại nổi điên đẩy ngã tụi tôi rồi chạy mất tiêu." Như run rẩy trả lời, nhớ lại phản ứng như điên như khùng của anh ta mà cô cảm thấy sợ hãi.
"Chúng tôi không dám đuổi theo, lúc đó anh ta thực sự rất đáng sợ." Vy tiếp lời của Như.
Cậu nghe vậy liền trầm mặc, nhìn Tiểu Khả run rẩy đứng một bên liền cảm thấy có lỗi, chuyện xảy ra hai người lớn sẽ không sao nhưng đối với một đứa trẻ thì lại rất đáng sợ.
"Tiểu Khả, lại đây." Cậu ngồi xổm xuống quắc tay về phía cô bé.
Tiểu Khả nghe tiếng gọi liền ngợ ngác nhìn qua, sau đó nước mắt của cô bé không kìm được mà lách tách rơi khỏi hốc mắt.
"Anh ơi." Cô bé nghẹn ngào gọi rồi chạy nhanh òa vào lòng cậu nức nở.
Cậu ôm chặt cô bé rồi vụng về dỗ dành "Ngoan nào, ngoan nào, Tiểu Khả không khóc, không khóc."
Tử Lâm nhìn cậu vụng về an ủi cô bé, ánh mắt đầy dịu dàng.
Vy nhìn Hà trên tay ba người liền khó khăn hỏi, nhìn da thịt be bét máu trên người cô khiến người ta ghê rợn.
"Hà không sao chứ, máu chảy nhiều quá."
"Cô ấy ngất rồi, trước tiên phải tìm dụng cụ cầm máu đã." Sâm thấp giọng trả lời, hiện tại bốn người đều dính máu, không ít thì nhiều đều cảm thấy nhớp nháp khó chịu.
"Trong tầng này có phòng an toàn không." Tử Lâm suy nghĩ sau đó hỏi.
Cảnh gật đầu "Có, phòng dưỡng sức cách đây bốn phòng."
"Vậy đến đó trước đã." Tử Lâm quyết định rồi ra hiệu cho Sâm cùng Cảnh phối hợp di chuyển.
Vy cùng Như không hỏi nhiều mà đi theo.
Cậu ôm Tiểu Khả vẫn đang nhỏ giọng nức nở lên đi theo sau mọi người, có lẽ sợ bọn họ bỏ rơi nên cô bé không dám khóc lớn làm phiền đến bọn họ.
Đúng là một cô bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn.
Sáu người chầm chậm đi trên hành lang tối tăm, bởi vì không gian yên tĩnh khiến cho người khác suy nghĩ nhiều hơn.
Vy cùng Như càng đi càng dính chặt lấy nhau, hai người cảm thấy xung quanh trở nên vặn vẹo đáng sợ, trong tai giống như có ai đó đang thì thầm, tiếng bước chân của họ cũng khiến trái tim họ đập nhanh như trống đánh.
Đoạn đường như tra tấn người khác cuối cùng cũng dừng lại, bọn họ đã đứng trước căn phòng dưỡng sức.
Vy đi lên mở cửa ra, bọn họ liền đi vào trong.
"Từ từ thôi." Tử Lâm nói rồi cùng Sâm cùng Cảnh nhẹ nhàng để Hà lên chiếc giường cũ kỹ ở bên tường.
"Tuấn đâu." Cậu ôm Tiểu Khả vào cuối cùng, sau khi đóng cửa lại liền thấy lạ mà hỏi.
"Sao vậy." Tử Lâm nhìn qua.
"Không thấy Tuấn đâu nữa, mọi người có thấy không." Nhìn xung quanh phòng sau khi chắc chắn không có người cậu liền nói.
Những người khác nghe vậy liền giật mình nhìn xung quanh, lúc này trong phòng dưỡng sức ngoại trừ bảy người bọn họ cùng Hà đang nằm trên giường thì không còn ai nữa.
"Thật sự không có Tuấn." Vy hoảng hốt.
"Cậu ấy biến mất từ lúc nào vậy." Như mặt trắng bệch, hoảng sợ hỏi.
Tử Lâm trầm mặc suy nghĩ, lúc nãy vì vội cứu người nên cậu ta cũng không mấy để ý đến người khác.
"Khi chúng ta chạy vào cứu người thì Tuấn đứng ở bên ngoài." Cảnh bỗng nhiên nhớ ra.
Sâm cũng gật đầu xác định "Đúng vậy, cậu ta hoàn toàn không chạy theo chúng ta."
Vy cùng Như kinh ngạc trợn to mắt "Không thể nào, chẳng lẽ cậu ta dám đi loanh quanh ở nơi quỷ quái này một mình."
Lúc này Tử Lâm mới nhìn bọn họ một vòng rồi thở dài ngồi lên cái giường cũ kỹ còn lại trong phòng.
"Những người cũ sẽ không nói điều này cho người mới biết nhưng chuyện càng ngày càng phức tạp nên tôi sẽ nói cho mọi người biết."
"Nhưng nếu tôi nói ra sự thật thì các người sẽ không thể thoát khỏi vòng lẩn quẩn của thế giới này, hãy suy nghĩ cẩn thận." Tử Lâm nhìn cậu, ánh mắt đầy bất lực, giống như không thể ngăn cản được một thứ gì đó đáng sợ cứ quấn lấy cậu sau đó kéo cậu vào địa ngục vĩnh viễn.
Cậu bình tĩnh nhìn Tử Lâm rồi nở nụ cười "Ngốc tử, tôi không phải trẻ con, vì vậy tôi sẽ nghe lý do tại sao tôi xuất hiện ở nơi này."
"Cậu đúng là không thay đổi gì cả, lâu rồi không gặp Tân Tân." Tử Lâm nhìn cậu đầy dịu dàng sau đó đưa tay về phía cậu.
Cậu không nghĩ ngợi gì mà đưa tay đặt vào lòng bàn tay ấy sau đó bị nắm chặt rồi kéo qua.
"A." Cậu giật mình bật hốt, tay còn lại ôm chặt Tiểu Khả trong lòng.
Bất giác cậu rơi vào cái ôm ẩm áp của Tử Lâm, hai tay cậu ta siết chặt, cằm gác lên vai cậu.
"Ngốc tử cậu làm đau Tiểu Khả mất." Cậu vội vàng nói, cơ thể khẽ cựa quậy.
"Hắc, hắc, hắc." Tiểu Khả ở giữa lòng ngực hai người vui vẻ mà cười khúc khích.
"Để vậy một chút thôi, đã rất lâu rồi tôi không có giấc ngủ ngon nào cả, bên cậu lúc nào cũng thật ấm áp." Tử Lâm lầu bầu nói vào tai cậu.
Hai người lúc này rất gần nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.