Chương 18: Bệnh viện ma quái
Dạ Bạch Vô Nha
04/05/2023
"Không... Không sao."
Vy cùng Như mở cửa tủ ra đi ra ngoài sau đó ngồi phịch xuống sàn rồi không ngừng run rẩy.
"Thật đáng sợ, thật đáng sợ." Hai đôi mắt Vy đỏ dần, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống "Chỉ hiếu chút nữa thôi là tôi đã chạy ra ngoài rồi."
Như cũng rất sợ hãi nhưng thấy Vy như vậy liền ôm lấy cô ấy rồi an ủi "Không sao, không sao, chúng ta qua rồi, không sao nữa rồi."
Sâm ra khỏi thùng giấy liền đi đến chỗ em trai mình, khi anh ta xoay cửa tủ ra ngoài thì Cảnh liền vọt ra rồi ôm chầm lấy anh ta.
"Anh... Anh..." Cảnh nghẹn ngào gọi, người đau khổ sợ hãi cùng hoang mang nhất lúc này có lẽ chính là cậu ta, bởi vì cậu ta đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, nếu lúc nãy người bên trong tủ lùn này là Vy hoặc Như thì có lẽ các cô sẽ không thoát được.
Chỉ cần nhìn bộ dạng của cô y tá lúc nãy thì chắc chắn rất ít người có thể nhịn được mà không hét toáng lên.
Cậu được Tử Lâm dìu đứng dậy thì nhìn thấy hai bên đang ôm lấy nhau an ủi cũng không nói gì, chuyện xảy ra ở đây đối với những người chuyên về lĩnh vực còn thấy đáng sợ thì sao những người bình thường như bọn họ có thể bình tĩnh cho được.
"Tân, cậu có cần một cái ôm không." Tử Lâm thì thầm vào tai cậu.
"Không cần, cảm ơn." Cậu lạnh nhạt nói, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Tử Lâm nhìn cậu như vậy liền nở nụ cười, cậu ta thật sự rất thích vẻ nặt này của cậu.
"Ngốc tử." Nhìn thấy cậu ta cười cậu liền đỏ mặt xoay đầu qua chỗ khác thầm mắng.
Tử Lâm thấy tai cậu cũng đỏ lên thì cười cười rồi nhìn cô bé trong lòng cậu nói "Ngủ cũng ngon thật, chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra."
"Như vậy không tốt sao." Cậu nhìn Tiểu Khả đầy dịu dàng"Chỉ cần chúng ta bảo vệ tốt cho cô bé là được, bé còn quá nhỏ để biết về những thứ đáng sợ này."
"Đúng vậy, cậu chỉ cần bảo vệ tốt cho cô bé." Tử Lâm đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cậu "Còn tôi có trách nhiệm bảo vệ tốt cho em."
"Cậu..."
"Đừng nói gì cả, nếu như chúng ta có thể ra khỏi đây tôi sẽ đến tìm cậu." Tử Lâm cắt ngang lời nói của cậu sau đó đi thẳng đến cửa.
Cậu ta kéo nhẹ cửa vào trong sau đó nhìn ra ngoài.
Hành lang bên ngoài tối đen như mực, không có bất kỳ tiếng động nào.
"Chúng ta cần nhanh chóng rời đi." Tử Lâm xoay đầu nói nhỏ với những người trong phòng.
"Đúng rồi, phải mau chóng rời đi." Cảnh lúc này đã bình tĩnh, sau khi nghe Tử Lâm nói liền gật đầu đồng ý "Thứ lúc nãy vào phòng là một y tá, trước khi rời đi còn cầm một bịch máu đông, tuy tôi không thấy rõ nhưng chắc chắn là máu đông."
"Làm sao lại vậy, ở đây làm gì có người khác." Sâm khó hiểu.
"Cô ta không phải người, khuôn mặt cô ta toàn máu, hai mắt lòi ra khỏi hốc mắt, cái miệng bị khoét rộng..." Cảnh lắc đầu khó khăn nói.
"Đừng, đừng nói nữa." Vy hoảng sợ cắt ngang.
"Nếu giống như những gì Cảnh nói thì chắc chắn cô ta sẽ còn quay lại." Tử Lâm trầm ngâm nói sau đó mở banh cửa ra thúc giục "Mau, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây."
Sâm cùng Cảnh nhanh chóng chạy ra ngoài, Như cũng dìu lấy Vy đang run rẩy cùng nhau đi ra, cậu cũng ôm Tiểu Khả chạy ra, cuối cùng là Tử Lâm đóng cửa lại rồi chạy ở cuối cùng.
Sáu người không dám tiếp tục ở tầng bốn nữa mà chạy nhanh đến tầng năm.
Lúc này bên trên tầng năm vang lên những tiếng động rất kỳ lạ.
Sáu người nhanh chóng dừng lại ở trên cầu thang, khuôn mặt đầy sợ hãi.
"Bên trên... Bên trên có thứ gì đó." Vy sợ hãi nói.
"Chúng ta làm sao đây." Sâm nhìn lên tầng năm hỏi.
Hiện tại căn phòng an toàn ở trên tầng năm là căn phòng kế bên cầu thang, nếu bọn họ chạy nhanh thì có thể quẹo thẳng vào, dù cho bên trên có thứ gì đi nữa.
"Chúng ta lên thôi, nếu bây giờ chạy xuống cũng không an toàn." Tử Lâm chau mày sau đó nhanh chóng quyết định.
Cậu gật đầu đồng ý với quyết định của cậu ta"Đúng vậy, rất có thể cô y tá kia đang ở dưới đón đầu chúng ta, ít nhất khi vào được phòng ăn toàn chúng ta sẽ sống."
Bốn người khác suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu, đây đúng là ý kiến tốt nhất đối với tình hình của bọn họ lúc này.
"Vậy mọi người phải đi sát cạnh nhau, sau khi tôi mở cửa liền nhanh chóng chạy vào trong." Tử Lâm dặn dò rồi dẫn đầu đi trước.
Cậu thoáng nhìn qua cậu ta rồi quyết định đi sau cùng, không phải cậu không sợ hãi, nhưng hiện tại cậu là người có thể đảm nhiệm người điều này.
Tử Lâm nhìn xuống cậu tuy mày nhăn lại nhưng cũng không nói gì, cậu ta từ từ đi trên cầu thang, phía sau là Như, Vy, tiếp đến là Sâm cùng Cảnh, cuối cùng mới là cậu đang ôm Tiểu Khả.
Sáu người đi sát gần nhau tuy không cùng hàng nhưng cũng không tách rời nhau.
Cầu thang lên tầng cũng không quá dài nhưng sau mười hai bậc thang sẽ theo đường cong của cầu thang mà tiếp tục đi thêm mười hai bậc thang.
Sau khi chạm lên hành lang của tần năm Tử Lâm liền nhanh chóng dựa vào tường sau đó nhìn ra ngoài hành lang bên phải nơi mà căn phòng an toàn đang ở cạnh tường.
Bên ngoài tối đen, tiếng động vẫn rất vang dội nhưng lại không thấy thứ gì bên ngoài hành lang.
Tử Lâm nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng an toàn rồi mở ra, những người phía sau cũng nhanh chóng chạy vào trong, sau khi cậu chạy vào cậu ta liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Vy cùng Như mở cửa tủ ra đi ra ngoài sau đó ngồi phịch xuống sàn rồi không ngừng run rẩy.
"Thật đáng sợ, thật đáng sợ." Hai đôi mắt Vy đỏ dần, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống "Chỉ hiếu chút nữa thôi là tôi đã chạy ra ngoài rồi."
Như cũng rất sợ hãi nhưng thấy Vy như vậy liền ôm lấy cô ấy rồi an ủi "Không sao, không sao, chúng ta qua rồi, không sao nữa rồi."
Sâm ra khỏi thùng giấy liền đi đến chỗ em trai mình, khi anh ta xoay cửa tủ ra ngoài thì Cảnh liền vọt ra rồi ôm chầm lấy anh ta.
"Anh... Anh..." Cảnh nghẹn ngào gọi, người đau khổ sợ hãi cùng hoang mang nhất lúc này có lẽ chính là cậu ta, bởi vì cậu ta đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, nếu lúc nãy người bên trong tủ lùn này là Vy hoặc Như thì có lẽ các cô sẽ không thoát được.
Chỉ cần nhìn bộ dạng của cô y tá lúc nãy thì chắc chắn rất ít người có thể nhịn được mà không hét toáng lên.
Cậu được Tử Lâm dìu đứng dậy thì nhìn thấy hai bên đang ôm lấy nhau an ủi cũng không nói gì, chuyện xảy ra ở đây đối với những người chuyên về lĩnh vực còn thấy đáng sợ thì sao những người bình thường như bọn họ có thể bình tĩnh cho được.
"Tân, cậu có cần một cái ôm không." Tử Lâm thì thầm vào tai cậu.
"Không cần, cảm ơn." Cậu lạnh nhạt nói, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Tử Lâm nhìn cậu như vậy liền nở nụ cười, cậu ta thật sự rất thích vẻ nặt này của cậu.
"Ngốc tử." Nhìn thấy cậu ta cười cậu liền đỏ mặt xoay đầu qua chỗ khác thầm mắng.
Tử Lâm thấy tai cậu cũng đỏ lên thì cười cười rồi nhìn cô bé trong lòng cậu nói "Ngủ cũng ngon thật, chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra."
"Như vậy không tốt sao." Cậu nhìn Tiểu Khả đầy dịu dàng"Chỉ cần chúng ta bảo vệ tốt cho cô bé là được, bé còn quá nhỏ để biết về những thứ đáng sợ này."
"Đúng vậy, cậu chỉ cần bảo vệ tốt cho cô bé." Tử Lâm đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cậu "Còn tôi có trách nhiệm bảo vệ tốt cho em."
"Cậu..."
"Đừng nói gì cả, nếu như chúng ta có thể ra khỏi đây tôi sẽ đến tìm cậu." Tử Lâm cắt ngang lời nói của cậu sau đó đi thẳng đến cửa.
Cậu ta kéo nhẹ cửa vào trong sau đó nhìn ra ngoài.
Hành lang bên ngoài tối đen như mực, không có bất kỳ tiếng động nào.
"Chúng ta cần nhanh chóng rời đi." Tử Lâm xoay đầu nói nhỏ với những người trong phòng.
"Đúng rồi, phải mau chóng rời đi." Cảnh lúc này đã bình tĩnh, sau khi nghe Tử Lâm nói liền gật đầu đồng ý "Thứ lúc nãy vào phòng là một y tá, trước khi rời đi còn cầm một bịch máu đông, tuy tôi không thấy rõ nhưng chắc chắn là máu đông."
"Làm sao lại vậy, ở đây làm gì có người khác." Sâm khó hiểu.
"Cô ta không phải người, khuôn mặt cô ta toàn máu, hai mắt lòi ra khỏi hốc mắt, cái miệng bị khoét rộng..." Cảnh lắc đầu khó khăn nói.
"Đừng, đừng nói nữa." Vy hoảng sợ cắt ngang.
"Nếu giống như những gì Cảnh nói thì chắc chắn cô ta sẽ còn quay lại." Tử Lâm trầm ngâm nói sau đó mở banh cửa ra thúc giục "Mau, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây."
Sâm cùng Cảnh nhanh chóng chạy ra ngoài, Như cũng dìu lấy Vy đang run rẩy cùng nhau đi ra, cậu cũng ôm Tiểu Khả chạy ra, cuối cùng là Tử Lâm đóng cửa lại rồi chạy ở cuối cùng.
Sáu người không dám tiếp tục ở tầng bốn nữa mà chạy nhanh đến tầng năm.
Lúc này bên trên tầng năm vang lên những tiếng động rất kỳ lạ.
Sáu người nhanh chóng dừng lại ở trên cầu thang, khuôn mặt đầy sợ hãi.
"Bên trên... Bên trên có thứ gì đó." Vy sợ hãi nói.
"Chúng ta làm sao đây." Sâm nhìn lên tầng năm hỏi.
Hiện tại căn phòng an toàn ở trên tầng năm là căn phòng kế bên cầu thang, nếu bọn họ chạy nhanh thì có thể quẹo thẳng vào, dù cho bên trên có thứ gì đi nữa.
"Chúng ta lên thôi, nếu bây giờ chạy xuống cũng không an toàn." Tử Lâm chau mày sau đó nhanh chóng quyết định.
Cậu gật đầu đồng ý với quyết định của cậu ta"Đúng vậy, rất có thể cô y tá kia đang ở dưới đón đầu chúng ta, ít nhất khi vào được phòng ăn toàn chúng ta sẽ sống."
Bốn người khác suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu, đây đúng là ý kiến tốt nhất đối với tình hình của bọn họ lúc này.
"Vậy mọi người phải đi sát cạnh nhau, sau khi tôi mở cửa liền nhanh chóng chạy vào trong." Tử Lâm dặn dò rồi dẫn đầu đi trước.
Cậu thoáng nhìn qua cậu ta rồi quyết định đi sau cùng, không phải cậu không sợ hãi, nhưng hiện tại cậu là người có thể đảm nhiệm người điều này.
Tử Lâm nhìn xuống cậu tuy mày nhăn lại nhưng cũng không nói gì, cậu ta từ từ đi trên cầu thang, phía sau là Như, Vy, tiếp đến là Sâm cùng Cảnh, cuối cùng mới là cậu đang ôm Tiểu Khả.
Sáu người đi sát gần nhau tuy không cùng hàng nhưng cũng không tách rời nhau.
Cầu thang lên tầng cũng không quá dài nhưng sau mười hai bậc thang sẽ theo đường cong của cầu thang mà tiếp tục đi thêm mười hai bậc thang.
Sau khi chạm lên hành lang của tần năm Tử Lâm liền nhanh chóng dựa vào tường sau đó nhìn ra ngoài hành lang bên phải nơi mà căn phòng an toàn đang ở cạnh tường.
Bên ngoài tối đen, tiếng động vẫn rất vang dội nhưng lại không thấy thứ gì bên ngoài hành lang.
Tử Lâm nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng an toàn rồi mở ra, những người phía sau cũng nhanh chóng chạy vào trong, sau khi cậu chạy vào cậu ta liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.