Chương 67
Dạ Bạch Vô Nha
04/05/2023
"Sao cậu có thể tự tiện quyết định như vậy." Cậu hừ lạnh nói.
Sau khi nói xong thì khuôn mặt mới từ từ đỏ lên giống như lúc này mới phản ứng kịp Tử Lâm đang có ý với mình.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu Tử Lâm cảm thấy vui vẻ, nở một nụ cười ngốc nghếch, hai tay ôm chặt cậu hơn, giống như sợ cậu chạy mất vậy.
"Tân Tân... Tôi yêu em" Tử Lâm hôn nhẹ lên trán cậu thì thầm "Ở bên tôi nhé."
Hai người chẳng thèm nhìn hoàn cảnh xung quanh mà ôm ôm ấp ấp với nhau, Trương Trí lúc nhìn thấy Tử Lâm chạy đi liền kinh ngạc rồi đuổi theo nhưng khi nhìn thấy cậu ta chạy đến ôm lấy cậu liền dừng lại bước chân.
Anh ta không muốn chạy lại làm bóng đèn liền xoay đầu tìm kiếm ba người Ẩn gia, nhưng không ngờ trước khi nhìn thấy bóng dán của ba người đó, anh ta đã nhìn thấy hai cô nàng không đội trời chung với Tử Lâm.
Cả hai đều ở cách chỗ bọn họ không xa, đang dùng ánh mắt đầy căm ghét nhìn Tử Lâm, sau khi phát hiện có người nhìn thì hai ả liền liếc mắt đầy thâm độc nhìn anh ta rồi xoay người rời đi.
"Trương Trí..." Ẩn Cao sau khi thoát khỏi không gian độc lập cũng nhanh chóng tìm nhóm Tử Lâm.
"Ẩn Cao, mọi người không sao chứ." Trương Trí nhìn qua sau đó hỏi.
Ẩn Cao xấu hổ gật đầu sau đó thở dài nói "May mắn được Thành Tân thu hút con quái vật rời đi, nếu không chúng tôi không thể chóng đỡ nổi rồi."
"Không biết cậu ấy thế nào rồi." Ẩn Sơn cũng xen vào nói.
Bọn họ cũng không ngờ được sau khi cậu chạy ra một hướng khác, con quái vật liền đuổi theo mà bọn họ lại chẳng được nó để vào mắt.
Lúc đầu bọn họ cũng không hiểu tại sao, nhưng nếu bởi vì cậu chạy đi một mình mới bị con quái vật nhắm tới thì bọn họ không thoát khỏi liên quan. lo lắng một mình cậu không thể nào thoát nổi con quái vật họ liền nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng bên trong không gian độc lập đó là điều không có khả năng, họ không thể tìm thấy cậu thay bất kỳ ai khác, cảm giác áy náy ủa vây khiến họ muốn nhanh chóng xác nhận xem cậu thế nào rồi.
Trương Trí nhìn ba người rồi thở dài sau đó chỉ về phía sau.
Ba người Ẩn gia nhanh chóng nhìn theo đường chỉ của cậu thì thấy hai người phía sau đang ôm ấp nhau liền xấu hổ cúi đầu.
"Hay là chúng ta đừng quấy rầy bọn họ." Ẩn Kỳ ho khẽ một tiếng nói.
Những người khác nhất trí gật đầu rồi nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Nhưng dù bốn người không có ý định phá thoại bầu không khí của bọn họ, thì vẫn có người không có mắt mà chạy lại.
Ngay lúc Tử Lâm đang tỏ tình với cậu thì một giọng nói cắt ngang.
"Tử Lâm..." Một giọng nữ vui vẻ hốt lên, cô ta giống như không nhìn thấy tình cảnh không thích hợp để bị cắt ngang ngây trước mặt.
Tử Lâm chưa nghe được câu trả lời đã bị quấy rối liền buồn bực không thôi, cậu ta lạnh mặt ngước nhìn người không biết điều ở trước mặt.
Cô ta giống như không nhìn thấy sự khó chịu trong mắt của Tử Lâm mà tiếp tục nói "Cậu là Tử Lâm đúng không, may quá vậy mà lần này có thể vào cùng huyệt động với cậu."
"Cô là ai..." Tử Lâm lạnh lùng hỏi, tay vẫn ôm chặt cậu trong lòng.
"Anh chắc không biết tôi đâu..." Cô ta ngại ngùng nói, hai mắt giống như phát sáng nhìn Tử Lâm "Lúc nhỏ chúng ta từng học chung một lớp đấy."
"Tôi đã luôn..."
Nhưng không để cô ta nói hết câu, cậu liền ngước mặt khỏi lòng ngực của Tử Lâm mà nhìn cô ta hài hước nói "Ồ, học cùng lớp sao, nhưng tôi không biết cô."
Cô ta nhìn thấy khuôn mắt xinh đẹp của cậu liền không khỏi ghen tị, mà nghe cậu nói cậu không biết mình liền cười châm chọc nói "Làm sao cậu biết tôi được, chúng ta nào có học cùng lớp đâu."
"À..." Cậu kéo dài giọng nói sau đó thở dài giống như đầy tiếc nuối "Đúng vậy làm sao chúng ta học cùng nhau được..."
"Sau khi tôi cùng Tử Lâm học cùng nhau thì gia đình của ông Hoàng cũng đã chuyển nhà đi rồi, thật đáng tiếc."
Cô ta nghe cậu nói sắc mặt liền trắng bệch, không ngờ cậu có thể nhớ rõ như vậy, cô ta lắp bắp hỏi.
"Sao cậu biết ông tôi."
Lúc này cậu không trả lời mà để Tử Lâm nói thay "Tân Tân từ nhỏ đã rất thông mình, cả làng có bao nhiêu hộ gia đình cậu ấy đều nhớ rõ ràng, kể cả khuôn mặt."
"Tuy chưa từng gặp cô nhưng khuôn mặt này của cô rất tương tự với bà nội đã mất của mình"
Cô ta nghe vậy liền hiểu được, tại sao lời nói dối của mình lại bị vạch trần nhanh chóng đến vậy.
Đúng là trước đây cô ta từng ở cùng thôn với hai người, nhưng năm cô lên lớp sáu thì gia đình đã chuyển vào thành phố sinh sống, đến nay chưa từng trở về thôn.
Ông nội của cô họ Hoàng, trước đây cũng làm nghề bối toán, nhưng bởi vì càng về già càng không còn sức để tính mệnh nữa nên đã về hưu, sau đó bà nội cô ta mất nên ông mới chấp nhận dọn lên thành phố để sống cùng con cháu mà cô cũng đi cùng ông để sống cùng bố mẹ mình.
Bởi vì từ nhỏ đã sống cùng ông nội nên tên của cô ta cũng là do ông nội đặt, ông cô tên Hoàng Tú, bà cô có một chữ Trâm nên ông đã ghép cả hai tên lại để thành tên cô ta là Hoàng Tú Trâm.
Thực ra cô ta không hề quen biết Tử Lâm, nhưng từ nhỏ ông nội luôn nhắc với cô ta về cậu ta, ông từng nói, khi cậu ta còn nhỏ ông đã tính được một quẻ cho cậu ta, số mệnh của cậu ta cực kỳ hợp với cô ta, nếu sau này hai người có thể thành đôi thì thực sự rất tốt.
Bởi vì ông nội nên từ nhỏ cô ta luôn suy nghĩ về Tử Lâm, cô ta luôn nghĩ chắc chắn hai người sẽ có duyên phận với nhau, nhưng cấp một hai người hoàn toàn không học chung trường, sau khi cấp hai cô ta may mắn được vào chung lớp với cậu ta thì gia đình chuyển đi.
Nhưng cô ta chưa từng bỏ cuộc vẫn mơ mông một ngày nào đó sẽ gặp lại cậu ta, nhưng khi cô ta nghe ngóng được tin tức của cậu ta thì lúc đó cậu ta đã ra nước ngoài du học rồi.
Cô ta cảm thấy chẳng lẽ ông nội đã tính sai, hai người chưa từng có duyên với nhau dù chỉ một lần, những năm tháng sau đó cô ta không còn suy nghĩ về chuyện này nữa, nhưng rồi một lần vô tình cô ta lọt vào trong huyệt động, bởi vì gia tộc cô cũng là đạo sĩ, trên người cô cũng chảy dòng máu ấy nên từ nhỏ cô cũng đã học được một chút bản lĩnh của ông nội mình.
Rất may mắn trong mỗi lần cô vào huyệt động đều có những người tài giỏi giúp đỡ, sau đó cô gặp chàng trai của Lư gia, một đường đi theo cậu ta mà đến nay cô vẫn sống sót.
Cứ nghĩ mọi thứ sẽ như thế mà trôi qua, nhưng không ngờ cô ta lại nghe được tin tức về Tử Lâm, tuy cô ta đã định sẽ cùng Lư gia kết hôn, nhưng chấp niệm từ bé đến giờ không phải muốn bỏ thì có thể bỏ được, vì vậy cô ta vẫn nghe ngóng tin tức về cậu ta.
Đến hiện tại cô ta cuối cùng cũng được gặp người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm thì làm sao có thể không chạy lại hỏi thăm đây, cho dù cậu ta đang ôm trong lòng một chàng trai khác.
Sau khi nói xong thì khuôn mặt mới từ từ đỏ lên giống như lúc này mới phản ứng kịp Tử Lâm đang có ý với mình.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu Tử Lâm cảm thấy vui vẻ, nở một nụ cười ngốc nghếch, hai tay ôm chặt cậu hơn, giống như sợ cậu chạy mất vậy.
"Tân Tân... Tôi yêu em" Tử Lâm hôn nhẹ lên trán cậu thì thầm "Ở bên tôi nhé."
Hai người chẳng thèm nhìn hoàn cảnh xung quanh mà ôm ôm ấp ấp với nhau, Trương Trí lúc nhìn thấy Tử Lâm chạy đi liền kinh ngạc rồi đuổi theo nhưng khi nhìn thấy cậu ta chạy đến ôm lấy cậu liền dừng lại bước chân.
Anh ta không muốn chạy lại làm bóng đèn liền xoay đầu tìm kiếm ba người Ẩn gia, nhưng không ngờ trước khi nhìn thấy bóng dán của ba người đó, anh ta đã nhìn thấy hai cô nàng không đội trời chung với Tử Lâm.
Cả hai đều ở cách chỗ bọn họ không xa, đang dùng ánh mắt đầy căm ghét nhìn Tử Lâm, sau khi phát hiện có người nhìn thì hai ả liền liếc mắt đầy thâm độc nhìn anh ta rồi xoay người rời đi.
"Trương Trí..." Ẩn Cao sau khi thoát khỏi không gian độc lập cũng nhanh chóng tìm nhóm Tử Lâm.
"Ẩn Cao, mọi người không sao chứ." Trương Trí nhìn qua sau đó hỏi.
Ẩn Cao xấu hổ gật đầu sau đó thở dài nói "May mắn được Thành Tân thu hút con quái vật rời đi, nếu không chúng tôi không thể chóng đỡ nổi rồi."
"Không biết cậu ấy thế nào rồi." Ẩn Sơn cũng xen vào nói.
Bọn họ cũng không ngờ được sau khi cậu chạy ra một hướng khác, con quái vật liền đuổi theo mà bọn họ lại chẳng được nó để vào mắt.
Lúc đầu bọn họ cũng không hiểu tại sao, nhưng nếu bởi vì cậu chạy đi một mình mới bị con quái vật nhắm tới thì bọn họ không thoát khỏi liên quan. lo lắng một mình cậu không thể nào thoát nổi con quái vật họ liền nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng bên trong không gian độc lập đó là điều không có khả năng, họ không thể tìm thấy cậu thay bất kỳ ai khác, cảm giác áy náy ủa vây khiến họ muốn nhanh chóng xác nhận xem cậu thế nào rồi.
Trương Trí nhìn ba người rồi thở dài sau đó chỉ về phía sau.
Ba người Ẩn gia nhanh chóng nhìn theo đường chỉ của cậu thì thấy hai người phía sau đang ôm ấp nhau liền xấu hổ cúi đầu.
"Hay là chúng ta đừng quấy rầy bọn họ." Ẩn Kỳ ho khẽ một tiếng nói.
Những người khác nhất trí gật đầu rồi nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Nhưng dù bốn người không có ý định phá thoại bầu không khí của bọn họ, thì vẫn có người không có mắt mà chạy lại.
Ngay lúc Tử Lâm đang tỏ tình với cậu thì một giọng nói cắt ngang.
"Tử Lâm..." Một giọng nữ vui vẻ hốt lên, cô ta giống như không nhìn thấy tình cảnh không thích hợp để bị cắt ngang ngây trước mặt.
Tử Lâm chưa nghe được câu trả lời đã bị quấy rối liền buồn bực không thôi, cậu ta lạnh mặt ngước nhìn người không biết điều ở trước mặt.
Cô ta giống như không nhìn thấy sự khó chịu trong mắt của Tử Lâm mà tiếp tục nói "Cậu là Tử Lâm đúng không, may quá vậy mà lần này có thể vào cùng huyệt động với cậu."
"Cô là ai..." Tử Lâm lạnh lùng hỏi, tay vẫn ôm chặt cậu trong lòng.
"Anh chắc không biết tôi đâu..." Cô ta ngại ngùng nói, hai mắt giống như phát sáng nhìn Tử Lâm "Lúc nhỏ chúng ta từng học chung một lớp đấy."
"Tôi đã luôn..."
Nhưng không để cô ta nói hết câu, cậu liền ngước mặt khỏi lòng ngực của Tử Lâm mà nhìn cô ta hài hước nói "Ồ, học cùng lớp sao, nhưng tôi không biết cô."
Cô ta nhìn thấy khuôn mắt xinh đẹp của cậu liền không khỏi ghen tị, mà nghe cậu nói cậu không biết mình liền cười châm chọc nói "Làm sao cậu biết tôi được, chúng ta nào có học cùng lớp đâu."
"À..." Cậu kéo dài giọng nói sau đó thở dài giống như đầy tiếc nuối "Đúng vậy làm sao chúng ta học cùng nhau được..."
"Sau khi tôi cùng Tử Lâm học cùng nhau thì gia đình của ông Hoàng cũng đã chuyển nhà đi rồi, thật đáng tiếc."
Cô ta nghe cậu nói sắc mặt liền trắng bệch, không ngờ cậu có thể nhớ rõ như vậy, cô ta lắp bắp hỏi.
"Sao cậu biết ông tôi."
Lúc này cậu không trả lời mà để Tử Lâm nói thay "Tân Tân từ nhỏ đã rất thông mình, cả làng có bao nhiêu hộ gia đình cậu ấy đều nhớ rõ ràng, kể cả khuôn mặt."
"Tuy chưa từng gặp cô nhưng khuôn mặt này của cô rất tương tự với bà nội đã mất của mình"
Cô ta nghe vậy liền hiểu được, tại sao lời nói dối của mình lại bị vạch trần nhanh chóng đến vậy.
Đúng là trước đây cô ta từng ở cùng thôn với hai người, nhưng năm cô lên lớp sáu thì gia đình đã chuyển vào thành phố sinh sống, đến nay chưa từng trở về thôn.
Ông nội của cô họ Hoàng, trước đây cũng làm nghề bối toán, nhưng bởi vì càng về già càng không còn sức để tính mệnh nữa nên đã về hưu, sau đó bà nội cô ta mất nên ông mới chấp nhận dọn lên thành phố để sống cùng con cháu mà cô cũng đi cùng ông để sống cùng bố mẹ mình.
Bởi vì từ nhỏ đã sống cùng ông nội nên tên của cô ta cũng là do ông nội đặt, ông cô tên Hoàng Tú, bà cô có một chữ Trâm nên ông đã ghép cả hai tên lại để thành tên cô ta là Hoàng Tú Trâm.
Thực ra cô ta không hề quen biết Tử Lâm, nhưng từ nhỏ ông nội luôn nhắc với cô ta về cậu ta, ông từng nói, khi cậu ta còn nhỏ ông đã tính được một quẻ cho cậu ta, số mệnh của cậu ta cực kỳ hợp với cô ta, nếu sau này hai người có thể thành đôi thì thực sự rất tốt.
Bởi vì ông nội nên từ nhỏ cô ta luôn suy nghĩ về Tử Lâm, cô ta luôn nghĩ chắc chắn hai người sẽ có duyên phận với nhau, nhưng cấp một hai người hoàn toàn không học chung trường, sau khi cấp hai cô ta may mắn được vào chung lớp với cậu ta thì gia đình chuyển đi.
Nhưng cô ta chưa từng bỏ cuộc vẫn mơ mông một ngày nào đó sẽ gặp lại cậu ta, nhưng khi cô ta nghe ngóng được tin tức của cậu ta thì lúc đó cậu ta đã ra nước ngoài du học rồi.
Cô ta cảm thấy chẳng lẽ ông nội đã tính sai, hai người chưa từng có duyên với nhau dù chỉ một lần, những năm tháng sau đó cô ta không còn suy nghĩ về chuyện này nữa, nhưng rồi một lần vô tình cô ta lọt vào trong huyệt động, bởi vì gia tộc cô cũng là đạo sĩ, trên người cô cũng chảy dòng máu ấy nên từ nhỏ cô cũng đã học được một chút bản lĩnh của ông nội mình.
Rất may mắn trong mỗi lần cô vào huyệt động đều có những người tài giỏi giúp đỡ, sau đó cô gặp chàng trai của Lư gia, một đường đi theo cậu ta mà đến nay cô vẫn sống sót.
Cứ nghĩ mọi thứ sẽ như thế mà trôi qua, nhưng không ngờ cô ta lại nghe được tin tức về Tử Lâm, tuy cô ta đã định sẽ cùng Lư gia kết hôn, nhưng chấp niệm từ bé đến giờ không phải muốn bỏ thì có thể bỏ được, vì vậy cô ta vẫn nghe ngóng tin tức về cậu ta.
Đến hiện tại cô ta cuối cùng cũng được gặp người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm thì làm sao có thể không chạy lại hỏi thăm đây, cho dù cậu ta đang ôm trong lòng một chàng trai khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.