Chương 87
Dạ Bạch Vô Nha
04/05/2023
Ông lão dẫn bọn họ đi vào sâu trong làng trước bao nhiêu con mắt đánh giá của người dân trong thôn sau đó dừng lại ở một căn nhà khá to, khác hoàn toàn với những căn nhà khác trong thôn. Ông lão dùng hai con mắt đục ngầu của mình nhìn bọn họ rồi nói:
“Đây là căn nha lớn nhất trong thôn chúng tôi, mọi người cứ vào ở tạm nhé.”
“Chúng tôi xin cảm ơn.” Một người đàn ông trong nhóm nhanh chóng đáp lại ông lão. Ông lão gật đầu rồi chầm chầm rời đi.
“Ánh mắt của ông ta khiến tôi thật khó chịu.” Một chàng trai bận trang phục thể thao cau nhàu.
“Rốt cuộc đây là loại huyệt động gì.” Một người phụ nữ liếc nhìn xung quanh rồi hỏi: “Có ai từng trải qua huyệt động nào như thế này không.”
Những người khác nghe hỏi liền lắc đầu, chưa từng có người trải qua huyệt động như thế này. Người đàn ông lúc nãy đáp lại ông lão lắc đầu nói: “Khoan nói ở đây đã, chúng ta vào nhà trước đi.”
Lúc này những người khác mới gật đầu sau đó đi đến trước cửa nhà rồi đẩy cửa vào, bên trong căn nhà không có một ánh đèn, ở giữa nhà là một cái bàn cùng vài cái ghế đơn giản, cầu thang để lên tầng nằm ở giữa lối đi từ cổng đi thẳng vào.
“Cấu trúc của căn nhà quá kỳ lạ.” Một người đàn ông để râu cau mày nhìn bố cục trong nhà.
“Đúng là kỳ lạ.” Những người khác cũng đồng tình mà gật đầu, khi xây nhà rất ít ai xây đầu thang chỉa ra cửa như thế này, đa số sẽ cong đầu cầu thang ngang qua hoặc trực tiếp cuốn vào trong.
“Chúng ta khoang bàn chuyện đã, mọi người tự giới thiệu trước đi” Người đàn ông lên tiếng nói: “Các vị dường như đều là người củ cả rồi.”
Nhưng ông ta vừa dứt lời thì hai cô gái trẻ sau khi xem xét căn nhà liền nhanh chóng đi lên tầng chẳng thèm nói bất kỳ lời nào, không chỉ hai cô còn vài nhóm người cũng không muốn giới thiệu mà lên tiếng nói rồi rời đi.
Người đàn ông cũng không mấy quan tâm nhìn tám người còn ở lại liền mỉm cười giới thiệu: “Tôi là An Lương, mọi người cứ kêu tôi chú Lương hoặc tên tôi là được.”
"Mọi người cứ gọi tôi là Hải lão là được, trong nhóm chúng ta chắc tôi là người lớn tuổi nhất.
“Tôi là Minh Hoàng, hai người này là vệ sĩ của tôi.” Chàng trai đi cùng hai người đàn ông cao lớn nói. Hai người bên cạnh cậu ta cũng gật dầu giới thiệu, một người tên Minh, một người tên Phú.
Sau khi bọn họ giới thiệu xong bốn người bên cậu cũng nói tên ra. Khi những người khác nghe tên Tử Lâm liền nhìn chằm chằm cậu ta rồi thở dài lẫm bẫm: “Đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Hải lão nhìn cậu ta sau đó nhìn cậu, nhìn thấy tay hai người đang nắm lấy nhau liền cười tủm tỉm hỏi: “Rước được người rồi à, chúc mừng chàng trai trẻ.”
“Cảm ơn.” Tử Lâm nghe vậy liền cong cong mắt gật đầu. Cậu nhìn Tử Lâm bỗng nhiên cười liền khó hiểu hỏi: “Sao ông lại nói vậy ạ.”
“Cậu nhóc không biết à, trong giới này ai mà không biết Tử Lâm có một thanh mai chúc mã xinh đẹp, cậu ta thầm mến người đó rất lâu rồi nhưng chưa rước được người về.” Hải lão nghe cậu hỏi liền nháy mắt trêu chọc kể lại những sự tích mà ông được nghe người khác kể lại.
Thời đại này đã phát triển rất nhiều rồi, tuy ông đã già nhưng tư tưởng rất thoáng chẳng hề cổ hữu chút nào, đối với cặp tình hân đồng giới trước mặt này ông chẳng cảm thấy gì cả, miễn sao những người trẻ tuổi biết trân trọng hạnh phúc trước mắt là tốt rồi.
Cậu bị ông lão trêu mà đỏ bừng mặt, không ngờ truyện này mà Tử Lâm lại đi rêu rao nhiều như vậy đúng là xấu hổ chết mất. Cậu lén trừng mắt nhìn cậu ta cuối cùng nhận lại được cái mỉm cười dày thỏa mãn.
“Anh thật sự là cái tên Tử Lâm đó.” Minh Hoàng hai mắt đầy khó tin hỏi, rõ ràng trong tin đồn anh ta rất lạnh lùng khó gần mà sao hiện tại giống như một con cún con đang không ngừng lấy lòng chủ như vậy.
“Cậu em à, mấy người độc thân như chúng ta không hiểu được phấn hồng bay phấp phới là như thế nào đâu. Đừng ngạc nhiên.” Cảnh đi lại gần cậu ta vỗ nhẹ vai nói lời thấm thía.
“Được rồi, chúng ta nói về huyệt động lần này đi.” An Lương nhanh chóng lên tiếng cắt ngang bọn họ: “Huyệt động này hoàn toàn khác những huyệt động trước đây tôi từng tham gia. Mọi người cũng vậy phải không.”
Cậu cùng những người khác gật đầu xác nhận, chưa từng có ai trải qua những huyệt động mà có người giống như người bình thường như thế này.
“Tôi cảm thấy lần này không đơn giản, đa số huyệt động đều phải giải xong bí mật của nó rồi tìm ra lối thoát, nhưng chúng ta hoàn toàn không có hạn chế bất kỳ thứ gì, ngoại trừ những quái vật do ác linh tạo ra hoặc những linh hồn tràn ngập hận thù thì chúng ta không có gì trở ngại trong việc tìm kiếm cả.” An Lương tiếp tục nói, ông ta bắt đúng trong tâm mà những người khác quan tâm. Khi vào huyệt động bọn họ được toàn quyền tự do bên trong ngoại trừ phải tránh quái vật cùng những linh hồn oán hận thì không có trở ngại nào, nhưng hiện tại trong huyệt động này có người dân sinh sống, bọn họ không thể thực sự làm ra bất kỳ hành động không đúng như đột nhập nhà dân được, lỡ như chọc giận dân làng thì bọn họ chỉ có con đường chết.
“Mọi người có cảm thấy trong làng kỳ lạ không.” Trong lúc mọi người đang trầm tư thì Tử Lâm lên tiếng.
“Ánh mắt họ rất kỳ lạ.” Minh Hoàng nói. Đến bây giờ khi nhớ lại ánh mắt cảu dân làng cậu ta còn cảm thấy kinh sợ.
Tử Lâm nghe vậy thì lắc đầu, ý của cậu ta không phải chuyện này.
“Phụ nữ không có, dân làng đa số đều là đàn ông.” Hải lão vuốt râu nói. Sâm gật đầu tiếp lời của ông:
“Không những vậy trẻ em cũng rất ít, chỉ có nam không có nữ.”
“Đúng vậy, nếu như có trẻ em thì chắc chắn phải có phụ nữ trong làng, nhưng khi chúng ta đi ngang qua những ngôi nhà trong làng lại không thấy bóng dáng của bất kỳ người phụ nữ. Rất kỳ lạ.” Tử Lâm gật đầu.
“Cậu nói đúng, có thể ngôi làng này phong kiến nên con gái sinh ra sẽ bị cha mẹ giết hại nên trong làng chỉ có con trai, nhưng phụ nữ thì sao có thể không có được.” Cậu cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, cho dù đây là một đoạn dữ liệu được nhập vào nhưng nó phải có logic mới có thể chạy được nếu không nó sẽ không thể diễn ra một cách suông sẽ tự nhiên như vậy.
“Trước tiên chúng ta cứ đi ra ngoài xem xét đi đã, Mọi người chú ý cẩn thận người dân trong làng.” Hải lão thở dài nói. Hiện tại manh mối thật sự quá ít, huyệt động đối với bọn họ đã là con đường chết, hiện tại còn khó khăn hơn.
Tám người còn lại gật đầu đồng ý với ông. Chín người chia nhau mỗi người một hướng mà rời khỏi nhà.
“Đây là căn nha lớn nhất trong thôn chúng tôi, mọi người cứ vào ở tạm nhé.”
“Chúng tôi xin cảm ơn.” Một người đàn ông trong nhóm nhanh chóng đáp lại ông lão. Ông lão gật đầu rồi chầm chầm rời đi.
“Ánh mắt của ông ta khiến tôi thật khó chịu.” Một chàng trai bận trang phục thể thao cau nhàu.
“Rốt cuộc đây là loại huyệt động gì.” Một người phụ nữ liếc nhìn xung quanh rồi hỏi: “Có ai từng trải qua huyệt động nào như thế này không.”
Những người khác nghe hỏi liền lắc đầu, chưa từng có người trải qua huyệt động như thế này. Người đàn ông lúc nãy đáp lại ông lão lắc đầu nói: “Khoan nói ở đây đã, chúng ta vào nhà trước đi.”
Lúc này những người khác mới gật đầu sau đó đi đến trước cửa nhà rồi đẩy cửa vào, bên trong căn nhà không có một ánh đèn, ở giữa nhà là một cái bàn cùng vài cái ghế đơn giản, cầu thang để lên tầng nằm ở giữa lối đi từ cổng đi thẳng vào.
“Cấu trúc của căn nhà quá kỳ lạ.” Một người đàn ông để râu cau mày nhìn bố cục trong nhà.
“Đúng là kỳ lạ.” Những người khác cũng đồng tình mà gật đầu, khi xây nhà rất ít ai xây đầu thang chỉa ra cửa như thế này, đa số sẽ cong đầu cầu thang ngang qua hoặc trực tiếp cuốn vào trong.
“Chúng ta khoang bàn chuyện đã, mọi người tự giới thiệu trước đi” Người đàn ông lên tiếng nói: “Các vị dường như đều là người củ cả rồi.”
Nhưng ông ta vừa dứt lời thì hai cô gái trẻ sau khi xem xét căn nhà liền nhanh chóng đi lên tầng chẳng thèm nói bất kỳ lời nào, không chỉ hai cô còn vài nhóm người cũng không muốn giới thiệu mà lên tiếng nói rồi rời đi.
Người đàn ông cũng không mấy quan tâm nhìn tám người còn ở lại liền mỉm cười giới thiệu: “Tôi là An Lương, mọi người cứ kêu tôi chú Lương hoặc tên tôi là được.”
"Mọi người cứ gọi tôi là Hải lão là được, trong nhóm chúng ta chắc tôi là người lớn tuổi nhất.
“Tôi là Minh Hoàng, hai người này là vệ sĩ của tôi.” Chàng trai đi cùng hai người đàn ông cao lớn nói. Hai người bên cạnh cậu ta cũng gật dầu giới thiệu, một người tên Minh, một người tên Phú.
Sau khi bọn họ giới thiệu xong bốn người bên cậu cũng nói tên ra. Khi những người khác nghe tên Tử Lâm liền nhìn chằm chằm cậu ta rồi thở dài lẫm bẫm: “Đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Hải lão nhìn cậu ta sau đó nhìn cậu, nhìn thấy tay hai người đang nắm lấy nhau liền cười tủm tỉm hỏi: “Rước được người rồi à, chúc mừng chàng trai trẻ.”
“Cảm ơn.” Tử Lâm nghe vậy liền cong cong mắt gật đầu. Cậu nhìn Tử Lâm bỗng nhiên cười liền khó hiểu hỏi: “Sao ông lại nói vậy ạ.”
“Cậu nhóc không biết à, trong giới này ai mà không biết Tử Lâm có một thanh mai chúc mã xinh đẹp, cậu ta thầm mến người đó rất lâu rồi nhưng chưa rước được người về.” Hải lão nghe cậu hỏi liền nháy mắt trêu chọc kể lại những sự tích mà ông được nghe người khác kể lại.
Thời đại này đã phát triển rất nhiều rồi, tuy ông đã già nhưng tư tưởng rất thoáng chẳng hề cổ hữu chút nào, đối với cặp tình hân đồng giới trước mặt này ông chẳng cảm thấy gì cả, miễn sao những người trẻ tuổi biết trân trọng hạnh phúc trước mắt là tốt rồi.
Cậu bị ông lão trêu mà đỏ bừng mặt, không ngờ truyện này mà Tử Lâm lại đi rêu rao nhiều như vậy đúng là xấu hổ chết mất. Cậu lén trừng mắt nhìn cậu ta cuối cùng nhận lại được cái mỉm cười dày thỏa mãn.
“Anh thật sự là cái tên Tử Lâm đó.” Minh Hoàng hai mắt đầy khó tin hỏi, rõ ràng trong tin đồn anh ta rất lạnh lùng khó gần mà sao hiện tại giống như một con cún con đang không ngừng lấy lòng chủ như vậy.
“Cậu em à, mấy người độc thân như chúng ta không hiểu được phấn hồng bay phấp phới là như thế nào đâu. Đừng ngạc nhiên.” Cảnh đi lại gần cậu ta vỗ nhẹ vai nói lời thấm thía.
“Được rồi, chúng ta nói về huyệt động lần này đi.” An Lương nhanh chóng lên tiếng cắt ngang bọn họ: “Huyệt động này hoàn toàn khác những huyệt động trước đây tôi từng tham gia. Mọi người cũng vậy phải không.”
Cậu cùng những người khác gật đầu xác nhận, chưa từng có ai trải qua những huyệt động mà có người giống như người bình thường như thế này.
“Tôi cảm thấy lần này không đơn giản, đa số huyệt động đều phải giải xong bí mật của nó rồi tìm ra lối thoát, nhưng chúng ta hoàn toàn không có hạn chế bất kỳ thứ gì, ngoại trừ những quái vật do ác linh tạo ra hoặc những linh hồn tràn ngập hận thù thì chúng ta không có gì trở ngại trong việc tìm kiếm cả.” An Lương tiếp tục nói, ông ta bắt đúng trong tâm mà những người khác quan tâm. Khi vào huyệt động bọn họ được toàn quyền tự do bên trong ngoại trừ phải tránh quái vật cùng những linh hồn oán hận thì không có trở ngại nào, nhưng hiện tại trong huyệt động này có người dân sinh sống, bọn họ không thể thực sự làm ra bất kỳ hành động không đúng như đột nhập nhà dân được, lỡ như chọc giận dân làng thì bọn họ chỉ có con đường chết.
“Mọi người có cảm thấy trong làng kỳ lạ không.” Trong lúc mọi người đang trầm tư thì Tử Lâm lên tiếng.
“Ánh mắt họ rất kỳ lạ.” Minh Hoàng nói. Đến bây giờ khi nhớ lại ánh mắt cảu dân làng cậu ta còn cảm thấy kinh sợ.
Tử Lâm nghe vậy thì lắc đầu, ý của cậu ta không phải chuyện này.
“Phụ nữ không có, dân làng đa số đều là đàn ông.” Hải lão vuốt râu nói. Sâm gật đầu tiếp lời của ông:
“Không những vậy trẻ em cũng rất ít, chỉ có nam không có nữ.”
“Đúng vậy, nếu như có trẻ em thì chắc chắn phải có phụ nữ trong làng, nhưng khi chúng ta đi ngang qua những ngôi nhà trong làng lại không thấy bóng dáng của bất kỳ người phụ nữ. Rất kỳ lạ.” Tử Lâm gật đầu.
“Cậu nói đúng, có thể ngôi làng này phong kiến nên con gái sinh ra sẽ bị cha mẹ giết hại nên trong làng chỉ có con trai, nhưng phụ nữ thì sao có thể không có được.” Cậu cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, cho dù đây là một đoạn dữ liệu được nhập vào nhưng nó phải có logic mới có thể chạy được nếu không nó sẽ không thể diễn ra một cách suông sẽ tự nhiên như vậy.
“Trước tiên chúng ta cứ đi ra ngoài xem xét đi đã, Mọi người chú ý cẩn thận người dân trong làng.” Hải lão thở dài nói. Hiện tại manh mối thật sự quá ít, huyệt động đối với bọn họ đã là con đường chết, hiện tại còn khó khăn hơn.
Tám người còn lại gật đầu đồng ý với ông. Chín người chia nhau mỗi người một hướng mà rời khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.