Chương 41: Hiện thực
Dạ Bạch Vô Nha
04/05/2023
"Cậu làm gì vậy." Cậu khó hiểu nhìn Tử Lâm chặn trước mặt "Cậu không chọn phòng đi."
Tử Lâm nắm lấy tay cậu rồi kéo vào trong "Chúng ta ở cùng sẽ an toàn hơn."
Bên trong căn phòng chỉ có duy nhất một cái giường, một cái bàn nhỏ, loại bàn học dính liền ghế, tủ đồ nhỏ xíu chỉ có thể xếp gọn vào không thể máng lên, cửa sổ đóng chặt, đèn trong phòng là loại đèn ngủ.
"Nhưng chỉ có một cái giường." Cậu lắc đầu nói, cái giường này quá nhỏ không thể chứa nổi hai chàng trai cao lớn được.
"Không sao, tôi không cần ngủ." Tử Lâm kéo cậu ngồi lên giường còn mình thì ngồi vào bàn học.
"Nhưng..." Cậu cau mày muốn nói thêm gì đó nhưng Tử Lâm đã cắt ngang.
"Cậu nhìn thử nơi này giống cái gì."
Bị vấn đề của Tử Lâm làm bất ngờ cậu liền không nhớ mình muốn nói gì mà liền nhanh chóng quan sát xung quanh rồi suy nghĩ.
"Có phải giống ký túc xá hay không." Tử Lâm nói ra đáp án.
Cậu thoáng gật đầu rồi lại lắc đầu "Rất giống ký túc xá nhưng lại không giống ký túc xá giành cho học sinh."
"Có cảm giác rất gò bó cùng mâu thuẫn."
Tử Lâm gật đầu "Tối hôm qua tôi có điều tra một chút, tuy thông tin dường như bị ém nhẹm đi nhưng vẫn đào ra được vài chuyện rất kỳ lạ."
Cậu nghe vậy liền nghiêm túc nhìn cậu ta, bộ dáng chăm chú lắng nghe.
"Một công ty nổi tiếng XX đã mua hòn đảo này rồi xây dựng một trường học giáo dục cho những thanh niên phá phách."
"Vậy có nghĩa là nơi này giống như trại cải tạo." Cậu nghi hoặc.
Tử Lâm gật đầu "Đúng vậy, nhưng không ai thực sự biết nó dạy thế nào."
"Bốn mươi năm trước, không ai biết tại sao nơi này lại bị ngập, số người sống sót chỉ có bốn người, nhưng khi được hỏi chẳng ai dám nói gì về những chuyện xảy ra bên trên hòn đảo này."
"Thông tin của bốn người đó thế nào." Cậu híp mắt hỏi.
"Bảo mật, không thể điều tra." Tử Lâm lắc đầu nói, người phía sau chuyện này có thế lực rất lớn, mọi manh mối điều tra đều bị ém nhẹm không thể lộ ra ánh sáng.
Cậu nghe vậy liền thở dài, đúng là trên đời này có rất nhiều chuyện oan khuất.
"Cậu đói bụng không." Tử Lâm bỗng nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu mà hỏi một câu chẳng liên quan gì.
"Hở." Cậu giật mình nhìn cậu ta, lúc này cậu mới ngửi thấy một mùi hương rất thơm đang thoang thoảng bên trong không khí.
Bụng cậu cũng chẳng khiêm tốn mà kêu lên 'Ọt, ọt'.
"Ha ha." Tử Lâm bật cười "Đi thôi."
Cậu ngại ngùng đỏ mặt, nhưng không muốn chịu thua, thấy Tử Lâm đứng dậy mở cửa cậu liền không khách khí mà đi ra, lúc đi ngang qua cậu ta liền trừng mắt với cậu ta một cái rồi mới đi ra khỏi phòng.
Tử Lâm buồn cười nhìn cậu rồi đi ra đóng cửa lại.
Hai người cũng không gọi Trương Trí mà đi xuống dưới tầng.
Bên trong phòng ăn đã ngồi vài người, trên bàn ăn có rất nhiều món ăn, mùi thơm từ những món ăn bay trong không khí, đồ ăn cũng nóng hổi giống như vừa được nấu xong.
Nhưng những người ngồi vào bàn ăn lại là những thanh niên trẻ tuổi, mặt bọn họ lộ ra sợ hãi, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào những món ăn trên bàn.
Cậu cùng Tử Lâm ngồi vào ghế, lúc này mới nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Giờ làm sao, ăn không."
"Nhưng chúng ta rõ ràng không thấy có ai nấu cả, vậy mà lại được để lên bàn."
"Nơi này đúng là kỳ quái, nhìn mà thấy sợ."
"Nhưng tao đói quá, hay là cứ ăn đi."
"Mày không nghe tao nói à, nơi này có khi đang bắt cóc hay buôn bán gì đó, có khi trong đây có tẩm thuốc rồi."
"Đừng nóng, cứ đợi có người ăn rồi chúng ta ăn cũng không muộn."
Cậu nghe xong liền cảm thấy bọn trẻ này cũng không quá ngu ngốc, tuy nhiên vì tính tò mò mà bước lên du thuyền đã là một sai lầm.
"Ăn đi." Tử Lâm gắp cho cậu một miếng thịt bò được cắt mỏng rồi nói.
Cậu nhìn Tử Lâm rồi không nói gì mà gắp miếng thịt cho vào miệng, mọi cử động của cậu đều có thêm vài ánh mắt nhìn chằm chằm.
Cậu nhấm nháp mùi vị, sau đó nuốt xuống, hai mắt liền trở nên sáng rực "Ngon."
"Còn cái này nữa." Tử Lâm thấy cậu thích liền gắp cho cậu một con mực nhỏ.
Nhóm thanh niên trẻ tuổi bên kia thấy hai người ăn uống ngon lành liền không sợ hãi nữa mà bắt đầu càn quét.
Vài phút sau, những người ở trên tầng lầu cũng lục đục đi xuống.
Trương Trí đi xuống nhìn thấy cậu cùng Tử Lâm liền muốn đi đến mà cằn nhằn sao bọn họ đi ăn mà không rủ mình, nhưng khi lại gần nhìn thấy hai người đang vui vẻ mà gắp đồ ăn cho nhau liền câm miệng sau đó chọn một cái ghế xa nhất mà ngồi xuống.
Người ta thường nói nếu chen vào hai người đang nói chuyện yêu đương thì chắc chắn sẽ bị lừa đá đó, vì vậy để bảo toàn tính mạng anh ta nên cách xa hai con người mộng mị kia ra, nhất là cái người mà vẫn chỉ biết theo đuổi trong im lặng mà không chịu nói ra, vẻ mặt thì luôn lạnh lùng kia.
Một bữa ăn đầy đủ hương vị, đồ ăn nóng hổi ngon lành.
Sau khi dùng bữa xong, mọi người đều nhanh chóng vào phòng, đây có lẽ là sự cảnh giác trong im lặng đối với tất cả những người tham gia vào huyệt động, bọn họ dường như đã đạt thành hiệp nghị ở ngoài thế giới thật không được kiếm chuyện hay làm tổn thương bất kỳ ai.
Một đêm ngon giấc.
Tử Lâm nắm lấy tay cậu rồi kéo vào trong "Chúng ta ở cùng sẽ an toàn hơn."
Bên trong căn phòng chỉ có duy nhất một cái giường, một cái bàn nhỏ, loại bàn học dính liền ghế, tủ đồ nhỏ xíu chỉ có thể xếp gọn vào không thể máng lên, cửa sổ đóng chặt, đèn trong phòng là loại đèn ngủ.
"Nhưng chỉ có một cái giường." Cậu lắc đầu nói, cái giường này quá nhỏ không thể chứa nổi hai chàng trai cao lớn được.
"Không sao, tôi không cần ngủ." Tử Lâm kéo cậu ngồi lên giường còn mình thì ngồi vào bàn học.
"Nhưng..." Cậu cau mày muốn nói thêm gì đó nhưng Tử Lâm đã cắt ngang.
"Cậu nhìn thử nơi này giống cái gì."
Bị vấn đề của Tử Lâm làm bất ngờ cậu liền không nhớ mình muốn nói gì mà liền nhanh chóng quan sát xung quanh rồi suy nghĩ.
"Có phải giống ký túc xá hay không." Tử Lâm nói ra đáp án.
Cậu thoáng gật đầu rồi lại lắc đầu "Rất giống ký túc xá nhưng lại không giống ký túc xá giành cho học sinh."
"Có cảm giác rất gò bó cùng mâu thuẫn."
Tử Lâm gật đầu "Tối hôm qua tôi có điều tra một chút, tuy thông tin dường như bị ém nhẹm đi nhưng vẫn đào ra được vài chuyện rất kỳ lạ."
Cậu nghe vậy liền nghiêm túc nhìn cậu ta, bộ dáng chăm chú lắng nghe.
"Một công ty nổi tiếng XX đã mua hòn đảo này rồi xây dựng một trường học giáo dục cho những thanh niên phá phách."
"Vậy có nghĩa là nơi này giống như trại cải tạo." Cậu nghi hoặc.
Tử Lâm gật đầu "Đúng vậy, nhưng không ai thực sự biết nó dạy thế nào."
"Bốn mươi năm trước, không ai biết tại sao nơi này lại bị ngập, số người sống sót chỉ có bốn người, nhưng khi được hỏi chẳng ai dám nói gì về những chuyện xảy ra bên trên hòn đảo này."
"Thông tin của bốn người đó thế nào." Cậu híp mắt hỏi.
"Bảo mật, không thể điều tra." Tử Lâm lắc đầu nói, người phía sau chuyện này có thế lực rất lớn, mọi manh mối điều tra đều bị ém nhẹm không thể lộ ra ánh sáng.
Cậu nghe vậy liền thở dài, đúng là trên đời này có rất nhiều chuyện oan khuất.
"Cậu đói bụng không." Tử Lâm bỗng nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu mà hỏi một câu chẳng liên quan gì.
"Hở." Cậu giật mình nhìn cậu ta, lúc này cậu mới ngửi thấy một mùi hương rất thơm đang thoang thoảng bên trong không khí.
Bụng cậu cũng chẳng khiêm tốn mà kêu lên 'Ọt, ọt'.
"Ha ha." Tử Lâm bật cười "Đi thôi."
Cậu ngại ngùng đỏ mặt, nhưng không muốn chịu thua, thấy Tử Lâm đứng dậy mở cửa cậu liền không khách khí mà đi ra, lúc đi ngang qua cậu ta liền trừng mắt với cậu ta một cái rồi mới đi ra khỏi phòng.
Tử Lâm buồn cười nhìn cậu rồi đi ra đóng cửa lại.
Hai người cũng không gọi Trương Trí mà đi xuống dưới tầng.
Bên trong phòng ăn đã ngồi vài người, trên bàn ăn có rất nhiều món ăn, mùi thơm từ những món ăn bay trong không khí, đồ ăn cũng nóng hổi giống như vừa được nấu xong.
Nhưng những người ngồi vào bàn ăn lại là những thanh niên trẻ tuổi, mặt bọn họ lộ ra sợ hãi, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào những món ăn trên bàn.
Cậu cùng Tử Lâm ngồi vào ghế, lúc này mới nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Giờ làm sao, ăn không."
"Nhưng chúng ta rõ ràng không thấy có ai nấu cả, vậy mà lại được để lên bàn."
"Nơi này đúng là kỳ quái, nhìn mà thấy sợ."
"Nhưng tao đói quá, hay là cứ ăn đi."
"Mày không nghe tao nói à, nơi này có khi đang bắt cóc hay buôn bán gì đó, có khi trong đây có tẩm thuốc rồi."
"Đừng nóng, cứ đợi có người ăn rồi chúng ta ăn cũng không muộn."
Cậu nghe xong liền cảm thấy bọn trẻ này cũng không quá ngu ngốc, tuy nhiên vì tính tò mò mà bước lên du thuyền đã là một sai lầm.
"Ăn đi." Tử Lâm gắp cho cậu một miếng thịt bò được cắt mỏng rồi nói.
Cậu nhìn Tử Lâm rồi không nói gì mà gắp miếng thịt cho vào miệng, mọi cử động của cậu đều có thêm vài ánh mắt nhìn chằm chằm.
Cậu nhấm nháp mùi vị, sau đó nuốt xuống, hai mắt liền trở nên sáng rực "Ngon."
"Còn cái này nữa." Tử Lâm thấy cậu thích liền gắp cho cậu một con mực nhỏ.
Nhóm thanh niên trẻ tuổi bên kia thấy hai người ăn uống ngon lành liền không sợ hãi nữa mà bắt đầu càn quét.
Vài phút sau, những người ở trên tầng lầu cũng lục đục đi xuống.
Trương Trí đi xuống nhìn thấy cậu cùng Tử Lâm liền muốn đi đến mà cằn nhằn sao bọn họ đi ăn mà không rủ mình, nhưng khi lại gần nhìn thấy hai người đang vui vẻ mà gắp đồ ăn cho nhau liền câm miệng sau đó chọn một cái ghế xa nhất mà ngồi xuống.
Người ta thường nói nếu chen vào hai người đang nói chuyện yêu đương thì chắc chắn sẽ bị lừa đá đó, vì vậy để bảo toàn tính mạng anh ta nên cách xa hai con người mộng mị kia ra, nhất là cái người mà vẫn chỉ biết theo đuổi trong im lặng mà không chịu nói ra, vẻ mặt thì luôn lạnh lùng kia.
Một bữa ăn đầy đủ hương vị, đồ ăn nóng hổi ngon lành.
Sau khi dùng bữa xong, mọi người đều nhanh chóng vào phòng, đây có lẽ là sự cảnh giác trong im lặng đối với tất cả những người tham gia vào huyệt động, bọn họ dường như đã đạt thành hiệp nghị ở ngoài thế giới thật không được kiếm chuyện hay làm tổn thương bất kỳ ai.
Một đêm ngon giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.