Chương 44: Trường đào tạo ác mộng
Dạ Bạch Vô Nha
04/05/2023
Cậu trừng mắt nhìn vao trong bóng tối, hai tay nắm chặt lại với nhau
thầm nguyện cầu, cậu lo lắng nếu bay giờ mình nhìn ra ngòai sẽ thấy thứ
gì đó.
Trái tim cậu đập liên tục trong lòng ngực, hai tai vẫn cố rắng nghe ngóng âm thanh.
Cậu lo lắng cho Tử Lâm, cũng lo lắng cho chính mình, sợ hãi thứ kia đã phát hiện ra Tử Lâm, cũng sợ hãi người nằm bên cạnh cậu bỗng nhiên tỉnh dậy rồi phát ra tiếng động.
Thời gian chờ đợi đúng là cực hình, thần kinh của cậu căng chặc, nhưng phòng của Tử Lâm ngoại trừ tiếng đẩy mạnh cửa vao thì không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Cậu không biết thứ bên ngoài đang lam cái gì, đang ở đâu nhưng trực giác mách bảo cậu đứng nên động đậy vao lúc này.
Kịch.
Trong khi thần kinh cậu căng chặt, phía trên giường giống như có thứ gì rớt xuống giường phát ra âm thanh va đập.
Cậu trợn trừng mắt đầy sợ hãi, hai tay vội vàng bụm chặt miệng mình, sau khi phản ứng lại cậu nhanh chóng nhìn sang người ngủ say bên cạnh, may mắn thay anh ta hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Kịch.
Lại một tiếng động nữa phát ra, lúc này trong lòng cậu âm thầm may mắn, may sao cái giường nay được làm từ gỗ cứng, dù vật nặng rớt xuống cũng không làm thủng giường hay lũng xuống, nếu không bọn họ sẽ bị thứ ngoài kia phát hiện ra.
Đây đúng là một huyệt động do ác linh mở ra, sự nguy hiểm của những thứ nó tạo ra hoàn toàn không còn đơn giản nữa rồi, chúng có thể tìm cách để dụ người khác xuất hiện, hoặc khiến người khác sợ hãi cùng cực.
Trong giới huyền môn có nhiều gia tộc sẽ không biết, ác linh không bao giờ ở cùng nhau, bọn chúng sẽ cắn sẽ lẫn nhau, đến cuối cùng một ác linh mạnh nhất sẽ là chủ nhân của huyệt động.
Nó có thể điều khiển mọi thứ trong động, giống như một tró chơi, nó tạo ra một ngôi nha cùng rất nhiều người thân, nó điên cuồng thiết lập những suy nghĩ của mình, rồi nó lại đem quá khứ làm liền đề, tiếp tục tạo ra những cơn ác mộng, cuối cùng chỉ cần đợi người vô tình lạc vào vùng đất của nó.
Nhưng điều này đã thay đổi khi một thứ khác xuất hiện trong lãnh địa của ác linh.
Nó xem những thứ này là một vở kịch để mua vui cho mình vì vậy nó lập ra quy chế, nó lấy đi ánh mắt của ác linh, nó thiết lập vùng an toàn, cuối cùng là nó vui vẻ xem một bộ phim hay.
Cậu biết không phải thứ kia không thể phát hiện ra cậu mà do nó đã bị hạn chế hoặc thứ gì đó đã chắn lại tầm nhìn của nó tạo ra một vùng an toàn cho người tham gia.
Nếu như bộ phim kết thúc quá sớm thì còn gì là niềm vui nữa.
Cậu nằm dưới gầm giường không biết qua bao lâu, tiếng kịch, kịch giống như tra tấn người khác không biết đã dừng lại từ lúc nào.
Bên ngoài mọi thứ đều chìm vào im lặng, cậu không còn nghe bất kỳ âm thanh nào nữa, thứ đó không biết đã rời đi chưa.
Trong đầu cậu suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng cậu lại không dám chui ra ngoài, lỡ như thứ đó lại dụ cậu ra thì sao, có khi nó đang ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm khắp nơi.
Càng nghĩ cậu càng sợ hãi đến nỗi không dám thở mạnh, chỉ có thể thả chậm hô hấp, từ từ hít thở.
"Tân." Một tiếng gọi quen thuộc khiến cậu mừng rỡ.
"Tử Lâm." Cậu gọi nhỏ một tiếng rồi bò ra khỏi gầm giường.
Tử Lâm ngồi xổm ở bên giường, vừa thấy cậu bò ra liền nhanh chóng méo cậu ra rồi nhanh chóng ôm cậu vào lòng.
Khuôn mặt lúc này của Tử Lâm đầy sự mừng rỡ, giống như bảo bối của mình cứ tưởng là mất đi nhưng không ngờ có thể tìm về.
Tuy cậu ta biết cậu không yếu ớt đến nỗi không có cậu ta liền không xong, nhưng sự lo lắng luôn quẩn quanh trong lòng không thể nao nguôi ngoai được.
Tử Lâm cũng không biết rốt cuộc mình bị thế nào, những mỗi giây mỗi phút cậu ta đều muốn nhìn thấy cậu.
"Cậu không sao chứ, tôi nghe thấy tiếng nó mở cửa." Cậu cũng ôm chặt lấy cậu ta rồi hỏi.
Sự sợ hãi trong lòng cả hai người chỉ có thể để cái ôm thật chặt này để bình ổn lại.
"Không sao, tôi nghĩ thứ đó sẽ không để chúng ta chết nhanh như vậy đâu, sau khi nghe thấy tiếng bước chân tôi liền muốn nhanh chóng chạy qua chỗ cậu, nhưng tôi sợ nó thấy mình rồi làm liên lụy đến cậu." Tử Lâm khan giọng nói, thật sự lúc đó cậu ta muốn bất chấp tất cả mà lao đến cùng cậu, nhưng cuối cùng lý trí đã giữ cậu ta lại.
Cậu nghe vậy liền cảm thấy tức giận, sao con người này có thể ngu ngốc đến vậy, rõ rang mạng của cậu ta cũng rất quan trọng mà, cậu ta phải sống thật tốt.
Càng nghĩ hai mắt cậu càng đỏ, nước mắt cũng chảy ra khóe mắt, cậu đẩy người Tử Lâm ra sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
"Nghe đây, tôi không cần cậu bảo vệ, hãy cố gắng cùng nhau sống sót chứ đừng bao giờ làm gì ngu ngốc, được chứ."
Tử Lâm im lặng nhìn cậu nhưng không gật đầu.
Cậu nhìn cậu ta tức giận "Ngốc tử tôi nói là tôi không cần sự bảo vệ chết tiệt đỏ của cậu, nếu như cậu không muốn sống thì đừng có mà chết trước mặt tôi, có nghe không."
Tử Lâm khó khăn nhìn cậu, cả khuôn mặt đều cứng đờ, cậu ta không biết mình phải làm gì nhưng cậu ta lại không muốn đồng ý chuyện này.
Nhưng cậu không thể không có lời hứa của cậu ta, cuối cùng cậu không nhịn nổi nữa liền bật khóc nức nở.
"Nếu cậu không hứa với tôi thì từ nay trở về sau tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa."
"Không được." Tử Lâm nóng vội quát lớn, nhưng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cậu, cậu ta lại không thể lam gì khác được.
Cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý với cậu "Tôi hứa, chúng ta sống sẽ cùng sống, như vậy có được không."
Cậu nhìn cậu ta, tuy lời hứa nay không khiến cậu quá hài lòng nhưng cậu biết cái con người nay rất cứng đầu, vì vậy chỉ cần cùng sống để cậu ta đừng lam chuyện gì liều lĩnh là được.
Trái tim cậu đập liên tục trong lòng ngực, hai tai vẫn cố rắng nghe ngóng âm thanh.
Cậu lo lắng cho Tử Lâm, cũng lo lắng cho chính mình, sợ hãi thứ kia đã phát hiện ra Tử Lâm, cũng sợ hãi người nằm bên cạnh cậu bỗng nhiên tỉnh dậy rồi phát ra tiếng động.
Thời gian chờ đợi đúng là cực hình, thần kinh của cậu căng chặc, nhưng phòng của Tử Lâm ngoại trừ tiếng đẩy mạnh cửa vao thì không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Cậu không biết thứ bên ngoài đang lam cái gì, đang ở đâu nhưng trực giác mách bảo cậu đứng nên động đậy vao lúc này.
Kịch.
Trong khi thần kinh cậu căng chặt, phía trên giường giống như có thứ gì rớt xuống giường phát ra âm thanh va đập.
Cậu trợn trừng mắt đầy sợ hãi, hai tay vội vàng bụm chặt miệng mình, sau khi phản ứng lại cậu nhanh chóng nhìn sang người ngủ say bên cạnh, may mắn thay anh ta hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Kịch.
Lại một tiếng động nữa phát ra, lúc này trong lòng cậu âm thầm may mắn, may sao cái giường nay được làm từ gỗ cứng, dù vật nặng rớt xuống cũng không làm thủng giường hay lũng xuống, nếu không bọn họ sẽ bị thứ ngoài kia phát hiện ra.
Đây đúng là một huyệt động do ác linh mở ra, sự nguy hiểm của những thứ nó tạo ra hoàn toàn không còn đơn giản nữa rồi, chúng có thể tìm cách để dụ người khác xuất hiện, hoặc khiến người khác sợ hãi cùng cực.
Trong giới huyền môn có nhiều gia tộc sẽ không biết, ác linh không bao giờ ở cùng nhau, bọn chúng sẽ cắn sẽ lẫn nhau, đến cuối cùng một ác linh mạnh nhất sẽ là chủ nhân của huyệt động.
Nó có thể điều khiển mọi thứ trong động, giống như một tró chơi, nó tạo ra một ngôi nha cùng rất nhiều người thân, nó điên cuồng thiết lập những suy nghĩ của mình, rồi nó lại đem quá khứ làm liền đề, tiếp tục tạo ra những cơn ác mộng, cuối cùng chỉ cần đợi người vô tình lạc vào vùng đất của nó.
Nhưng điều này đã thay đổi khi một thứ khác xuất hiện trong lãnh địa của ác linh.
Nó xem những thứ này là một vở kịch để mua vui cho mình vì vậy nó lập ra quy chế, nó lấy đi ánh mắt của ác linh, nó thiết lập vùng an toàn, cuối cùng là nó vui vẻ xem một bộ phim hay.
Cậu biết không phải thứ kia không thể phát hiện ra cậu mà do nó đã bị hạn chế hoặc thứ gì đó đã chắn lại tầm nhìn của nó tạo ra một vùng an toàn cho người tham gia.
Nếu như bộ phim kết thúc quá sớm thì còn gì là niềm vui nữa.
Cậu nằm dưới gầm giường không biết qua bao lâu, tiếng kịch, kịch giống như tra tấn người khác không biết đã dừng lại từ lúc nào.
Bên ngoài mọi thứ đều chìm vào im lặng, cậu không còn nghe bất kỳ âm thanh nào nữa, thứ đó không biết đã rời đi chưa.
Trong đầu cậu suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng cậu lại không dám chui ra ngoài, lỡ như thứ đó lại dụ cậu ra thì sao, có khi nó đang ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm khắp nơi.
Càng nghĩ cậu càng sợ hãi đến nỗi không dám thở mạnh, chỉ có thể thả chậm hô hấp, từ từ hít thở.
"Tân." Một tiếng gọi quen thuộc khiến cậu mừng rỡ.
"Tử Lâm." Cậu gọi nhỏ một tiếng rồi bò ra khỏi gầm giường.
Tử Lâm ngồi xổm ở bên giường, vừa thấy cậu bò ra liền nhanh chóng méo cậu ra rồi nhanh chóng ôm cậu vào lòng.
Khuôn mặt lúc này của Tử Lâm đầy sự mừng rỡ, giống như bảo bối của mình cứ tưởng là mất đi nhưng không ngờ có thể tìm về.
Tuy cậu ta biết cậu không yếu ớt đến nỗi không có cậu ta liền không xong, nhưng sự lo lắng luôn quẩn quanh trong lòng không thể nao nguôi ngoai được.
Tử Lâm cũng không biết rốt cuộc mình bị thế nào, những mỗi giây mỗi phút cậu ta đều muốn nhìn thấy cậu.
"Cậu không sao chứ, tôi nghe thấy tiếng nó mở cửa." Cậu cũng ôm chặt lấy cậu ta rồi hỏi.
Sự sợ hãi trong lòng cả hai người chỉ có thể để cái ôm thật chặt này để bình ổn lại.
"Không sao, tôi nghĩ thứ đó sẽ không để chúng ta chết nhanh như vậy đâu, sau khi nghe thấy tiếng bước chân tôi liền muốn nhanh chóng chạy qua chỗ cậu, nhưng tôi sợ nó thấy mình rồi làm liên lụy đến cậu." Tử Lâm khan giọng nói, thật sự lúc đó cậu ta muốn bất chấp tất cả mà lao đến cùng cậu, nhưng cuối cùng lý trí đã giữ cậu ta lại.
Cậu nghe vậy liền cảm thấy tức giận, sao con người này có thể ngu ngốc đến vậy, rõ rang mạng của cậu ta cũng rất quan trọng mà, cậu ta phải sống thật tốt.
Càng nghĩ hai mắt cậu càng đỏ, nước mắt cũng chảy ra khóe mắt, cậu đẩy người Tử Lâm ra sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
"Nghe đây, tôi không cần cậu bảo vệ, hãy cố gắng cùng nhau sống sót chứ đừng bao giờ làm gì ngu ngốc, được chứ."
Tử Lâm im lặng nhìn cậu nhưng không gật đầu.
Cậu nhìn cậu ta tức giận "Ngốc tử tôi nói là tôi không cần sự bảo vệ chết tiệt đỏ của cậu, nếu như cậu không muốn sống thì đừng có mà chết trước mặt tôi, có nghe không."
Tử Lâm khó khăn nhìn cậu, cả khuôn mặt đều cứng đờ, cậu ta không biết mình phải làm gì nhưng cậu ta lại không muốn đồng ý chuyện này.
Nhưng cậu không thể không có lời hứa của cậu ta, cuối cùng cậu không nhịn nổi nữa liền bật khóc nức nở.
"Nếu cậu không hứa với tôi thì từ nay trở về sau tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa."
"Không được." Tử Lâm nóng vội quát lớn, nhưng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cậu, cậu ta lại không thể lam gì khác được.
Cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý với cậu "Tôi hứa, chúng ta sống sẽ cùng sống, như vậy có được không."
Cậu nhìn cậu ta, tuy lời hứa nay không khiến cậu quá hài lòng nhưng cậu biết cái con người nay rất cứng đầu, vì vậy chỉ cần cùng sống để cậu ta đừng lam chuyện gì liều lĩnh là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.