Chương 18: Dường như không có việc gì
Tùng Tử Trà
06/08/2022
Quý Thư Ngôn trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường nhưng rốt cuộc cũng không ngủ nổi.
Thời điểm anh đi ra khỏi cửa là hơn 3 giờ, khi quay về cũng đã gần 5 giờ, mắt thấy chân trời chỉ trong vòng hai giờ đã trở lên trắng như bụng cá, anh trừng mắt nhìn trần nhà không hề có chút buồn ngủ nào, so với lúc vừa ra cửa còn có tinh thần hơn.
Anh quả thực hối hận, nếu không ngủ được thì cứ thành thật ở trong phòng, không có việc thì ra ngoài đi bộ làm cái gì cơ chứ.
Cũng không phải là không thể đi, vốn dĩ bầu không khí hôm qua rất ấm áp, anh là một phụ huynh có tấm lòng rộng lượng, thấy người trẻ tuổi bởi vì come out mà nháo với người trong gia đình đến thương tâm buồn rầu, đi an ủi một chút cũng không quá mức.
Ngàn sai vạn sai, nói đến cùng, anh cũng không nên uống thứ bia rượu kia.
Cồn quá hại người!
Quý Thư Ngôn thống khổ che mặt, huyệt Thái Dương đột nhiên trở lên đau nhói. Cho đến bây giờ anh vẫn còn cảm thấy môi mình hơi đau, vừa rồi Đoàn Chấp không khác gì dã thú xổng chuồng, vừa hung hăng lại táo bạo.
Anh hiếm khi ở trong lòng mắng một câu thô tục, mắng xong lại còn ngại không đủ nhẹ giọng mắng thêm một câu, "Nhãi ranh."
Cũng không phải chỉ là một tên nhãi ranh mới lớn thôi sao.
Ở trong trường học có nhiều sinh viên trẻ tuổi lại không thích, một hai phải dây dưa với anh, một người trưởng bối lớn hơn cậu ta mười mấy tuổi. Vốn dĩ anh còn nhọc lòng lo lắng cho đoạn tình cảm đã cắm rễ sâu của Đoàn Chấp đối với Quý Viên, nhưng bây giờ nghĩ lại, còn không bằng Đoàn Chấp thích Quý Viên đi.
Quý Thư Ngôn đầy một bụng tâm sự, cho đến khi trời hửng sáng khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng anh cũng chỉ ngủ được tổng cộng 2 tiếng, hơn 9 giờ ngày hôm sau Quý Viên cẩn trọng tới gõ cửa phòng anh, kêu anh xuống ăn cơm sáng.
Anh day day hai bên Thái Dương vẫn còn đau nhức, rất muốn lôi Quý Viên ra đánh vài cái.
Quý Viên hoàn toàn không biết chính mình đang ở trong nguy hiểm, ở bên ngoài lớn tiếng ồn ào.
"Cậu ơi, cậu đừng ngủ nướng nữa, Đoàn Chấp đang nấu bữa sáng rồi, bọn con còn gọi thêm món điểm tâm dim sum(1) ở nhà hàng mang tới, ăn rất ngon, bỏ lỡ thì tiếc lắm."
(1) Còn được gọi là điểm tâm Quảng Đông. Dim sum là tên gọi chung của tất cả các món ăn được chế biến theo kiểu bọc một lớp bột mỏng ở bên ngoài, bên trong là nhân, bao gồm cả đồ mặn, đồ ngọt, đồ chiên hay đồ hấp..
Ai muốn ăn dim sum.
Quý Thư Ngôn bất đắc dĩ che mặt cũng không muốn đứng dậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không gọi được anh dậy thì không đi của Quý Viên, chỉ có thể bất lực nói. "Biết rồi, đừng gõ nữa, cháu xuống nhà ăn trước đi."
"A, vậy cậu nhanh lên nha." Quý Viên lộc cộc chạy đi.
Quý Thư Ngôn nằm trên giường thêm vài phút, mới không tình nguyện đứng dậy thay quần áo, động tác chậm chạp thong thả giống như đang kéo dài thời gian.
Vừa rồi khi nghe thấy hai chữ "Đoàn Chấp" trong lòng anh lộp bộp một tiếng. Anh còn chưa đến mức không nhớ được chuyện đã xảy ra, nghĩ phải ngồi cùng bàn ăn với thằng nhóc vừa mới tỏ tình với mình tối ngày hôm qua, trong lòng anh lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng không ra ngoài không được, tránh được nhất thời chứ không tránh được cả đời.
Chưa kể đến chuyến du lịch còn chưa kết thúc, bọn họ sớm muộn gì cũng phải cùng nhau đến Ngô Thành, còn có cả quan hệ thân thiết như anh em giữa Đoàn Chấp và Quý Viên, anh cũng không có khả năng khiến Quý Viên tuyệt giao với Đoàn Chấp, chung quy bọn họ vẫn không tránh được phải nói chuyện với nhau.
Quý Thư Ngôn cài xong cúc áo sơmi, nhìn thoáng qua mình trong gương, một đêm không ngủ sắc mặt anh có chút nhợt nhạt, bọng mắt màu xanh tím, vừa nhìn liền biết nghỉ ngơi không tốt. Nhưng về cơ bản thì không có vấn đề gì, cùng ngày thường không khác nhau là mấy . Anh cho chính mình một phút xây dựng tâm lý, mới đẩy cửa đi ra, bước xuống bậc thang tới nhà ăn ở lầu một, anh liếc mắt một cái liền trông thấy Đoàn Chấp đang bày bữa sáng lên trên bàn ăn.
Mà Đoàn Chấp cũng đúng lúc ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người chạm nhau, bầu không khí nhanh chóng yên tĩnh lại.
Quý Thư Ngôn nhìn thoáng qua Đoàn Chấp đã không còn vẻ sáng láng rạng rỡ như ngày thường, tóc tai rối bù, trong mắt còn vương tơ máu, tinh thần sa sút, vết thương trên môi chưa lành kết thành một cái vảy sậm màu.
Cũng may bề ngoài cậu ta đủ đẹp, cho dù tinh thần có kém đến mấy cũng chỉ toát lên loại mỹ cảm sa sút mà thôi.
Thấy Quý Thư Ngôn đi lại đây Đoàn Chấp sững sờ trong chốc lát, một lúc sau mới cúi đầu xuống thản nhiên như không có chuyện gì nói một câu.
"Chú Quý, buổi sáng tốt lành."
Chú Quý.
Quý Thư Ngôn mím môi dưới, bây giờ lại biết trên biết dưới ngoan ngoãn như vậy, không phải tối qua còn đè anh xuống gọi "Quý Thư Ngôn" sao.
Nhưng Đoàn Chấp có thể biết thức thời làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, anh cũng không đến mức tính toán chi li, gật gật đầu, cũng bình thản như người ở đối diện.
"Chào buổi sáng."
Bữa sáng trên bàn đã chuẩn bị tốt, quả thật như lời Quý Viên nói, rất phong phú, Quý Thư Ngôn liếc mắt nhìn lướt qua, đến 90% là món anh thích ăn. Anh không khỏi nhớ tới lần trước Đoàn Chấp ngủ ở nhà mình, buổi sáng tỉnh lại cũng ân cần chu đáo như thế này, chỉ là khi đó anh một lòng cho rằng bản tính của Đoàn Chấp là như vậy, kỳ thật anh cũng không nghĩ tới Đoàn Chấp đang lấy lòng mình.
Anh cầm lấy đôi đũa có chút chân tay luống cuống.
Đoàn Chấp ngồi ở đối diện không nói một lời chỉ cúi đầu uống sữa đậu nành.
Chỉ có Quý Viên hoàn toàn ở trạng thái hướng ngoại, một chút cũng không cảm giác được có gì không đúng, cậu cầm lấy một hộp dim sum trong rỏ tre đặt đến trước mặt Quý Thư Ngôn.
"Cậu nếm thử cái này xem, đây là điểm tâm dim sum, là đặc sản ở nơi này, Đoàn Chấp biết cậu thích nên đặc biệt mua riêng cho cậu đấy."
Quý Thư Ngôn: "......"
Anh nhìn điểm tâm, lại nhìn Quý Viên, rất muốn đập cái đũa này vào trán Quý Viên. Nhưng điểm tâm đều đã được đưa đến trước mặt, anh mím mím môi, vẫn gắp một cái.
Anh dùng khoé mắt nhìn về phía đối diện, từ đầu đến cuối Đoàn Chấp phi thường im lặng, ngay cả đầu cũng chưa từng ngẩng lên, giống như những chuyện bên này đều không liên quan đến cậu ta.
Trong bầu không khí quỷ dị mỗi người đều ôm tâm tư khác nhau, cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng, Quý Thư Ngôn đặt bát đĩa vào phòng bếp của biệt thự, chờ lát nữa sẽ có người phục vụ tới thu dọn.
Anh pha một ly nước chanh mật ong, bỏ thêm hai cục đá, một hơi uống cạn sạch, nghĩ đến chuyến du lịch ngày hôm nay cơn đau đầu của anh càng thêm trầm trọng.
Đây mới chân chính là bài kiểm tra thực sự.
Cùng với Đoàn Chấp ở bên nhau cả một ngày không rời, chỉ cần nghĩ thôi cả người đã không được tự nhiên. Nhưng chờ đến khi anh từ trong phòng bếp đi ra, phòng khách chỉ còn lại một mình Quý Viên, đầu đội mũ che nắng vai đeo cái cặp nhỏ.
"Đoàn Chấp đâu?" Anh hỏi.
"Đoàn Chấp nói cơ thể cậu ấy không thoải mái." Quý Viên cau mày, trên mặt đầy lo lắng. "Vừa rồi vẫn còn tốt, ăn xong bữa sáng cậu ấy đột nhiên nói mình đau đầu, không muốn đi ra ngoài, nên hôm nay để hai cậu cháu mình đi với nhau, nhưng con nói muốn đưa cậu ấy đến bệnh viện, cậu ấy lại không chịu nói không nghiêm trọng lắm, nằm một lúc sẽ tốt."
Quý Thư Ngôn nhìn thoáng qua trên lầu.
Anh không ngốc bạch ngọt như Quý Viên, đương nhiên anh biết rõ căn bản Đoàn Chấp không phải không thoải mái, mà là đang tìm lý do để trốn tránh. Ngày hôm qua nhất thời xúc động mới tỏ tình, có khi không phải chỉ một mình anh cảm thấy khó xử.
Đoàn Chấp cũng biết rằng cả hai sẽ không được vui khi đi cùng với nhau ngày hôm nay.
"Vậy cứ để cậu ta ngủ đi." Quý Thư Ngôn nói. "Cậu ta cũng không phải trẻ con, sẽ tự biết chăm sóc cho mình."
Quý Viên vẫn không yên tâm. "Nhưng mà..."
Quý Thư Ngôn đãy gãy lời nói của cậu. "Nếu buổi tối về cậu ta vẫn còn không khoẻ, cậu sẽ đi gặp cậu ta. Không cần lo lắng."
Quý Viên ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, Quý Thư Ngôn là bác sĩ nếu thật sự có chuyện gì cũng có thể xử lý.
"Vậy được ạ, chúng ta sẽ mang quà lưu niệm về cho cậu ấy." Quý Viên xắn tay áo lên "Đi, xem lâm viên với viện bảo tàng đi."
Lâm viên: khu rừng được sử dụng như một vườn công cộng lớn.
Thời điểm anh đi ra khỏi cửa là hơn 3 giờ, khi quay về cũng đã gần 5 giờ, mắt thấy chân trời chỉ trong vòng hai giờ đã trở lên trắng như bụng cá, anh trừng mắt nhìn trần nhà không hề có chút buồn ngủ nào, so với lúc vừa ra cửa còn có tinh thần hơn.
Anh quả thực hối hận, nếu không ngủ được thì cứ thành thật ở trong phòng, không có việc thì ra ngoài đi bộ làm cái gì cơ chứ.
Cũng không phải là không thể đi, vốn dĩ bầu không khí hôm qua rất ấm áp, anh là một phụ huynh có tấm lòng rộng lượng, thấy người trẻ tuổi bởi vì come out mà nháo với người trong gia đình đến thương tâm buồn rầu, đi an ủi một chút cũng không quá mức.
Ngàn sai vạn sai, nói đến cùng, anh cũng không nên uống thứ bia rượu kia.
Cồn quá hại người!
Quý Thư Ngôn thống khổ che mặt, huyệt Thái Dương đột nhiên trở lên đau nhói. Cho đến bây giờ anh vẫn còn cảm thấy môi mình hơi đau, vừa rồi Đoàn Chấp không khác gì dã thú xổng chuồng, vừa hung hăng lại táo bạo.
Anh hiếm khi ở trong lòng mắng một câu thô tục, mắng xong lại còn ngại không đủ nhẹ giọng mắng thêm một câu, "Nhãi ranh."
Cũng không phải chỉ là một tên nhãi ranh mới lớn thôi sao.
Ở trong trường học có nhiều sinh viên trẻ tuổi lại không thích, một hai phải dây dưa với anh, một người trưởng bối lớn hơn cậu ta mười mấy tuổi. Vốn dĩ anh còn nhọc lòng lo lắng cho đoạn tình cảm đã cắm rễ sâu của Đoàn Chấp đối với Quý Viên, nhưng bây giờ nghĩ lại, còn không bằng Đoàn Chấp thích Quý Viên đi.
Quý Thư Ngôn đầy một bụng tâm sự, cho đến khi trời hửng sáng khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng anh cũng chỉ ngủ được tổng cộng 2 tiếng, hơn 9 giờ ngày hôm sau Quý Viên cẩn trọng tới gõ cửa phòng anh, kêu anh xuống ăn cơm sáng.
Anh day day hai bên Thái Dương vẫn còn đau nhức, rất muốn lôi Quý Viên ra đánh vài cái.
Quý Viên hoàn toàn không biết chính mình đang ở trong nguy hiểm, ở bên ngoài lớn tiếng ồn ào.
"Cậu ơi, cậu đừng ngủ nướng nữa, Đoàn Chấp đang nấu bữa sáng rồi, bọn con còn gọi thêm món điểm tâm dim sum(1) ở nhà hàng mang tới, ăn rất ngon, bỏ lỡ thì tiếc lắm."
(1) Còn được gọi là điểm tâm Quảng Đông. Dim sum là tên gọi chung của tất cả các món ăn được chế biến theo kiểu bọc một lớp bột mỏng ở bên ngoài, bên trong là nhân, bao gồm cả đồ mặn, đồ ngọt, đồ chiên hay đồ hấp..
Ai muốn ăn dim sum.
Quý Thư Ngôn bất đắc dĩ che mặt cũng không muốn đứng dậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không gọi được anh dậy thì không đi của Quý Viên, chỉ có thể bất lực nói. "Biết rồi, đừng gõ nữa, cháu xuống nhà ăn trước đi."
"A, vậy cậu nhanh lên nha." Quý Viên lộc cộc chạy đi.
Quý Thư Ngôn nằm trên giường thêm vài phút, mới không tình nguyện đứng dậy thay quần áo, động tác chậm chạp thong thả giống như đang kéo dài thời gian.
Vừa rồi khi nghe thấy hai chữ "Đoàn Chấp" trong lòng anh lộp bộp một tiếng. Anh còn chưa đến mức không nhớ được chuyện đã xảy ra, nghĩ phải ngồi cùng bàn ăn với thằng nhóc vừa mới tỏ tình với mình tối ngày hôm qua, trong lòng anh lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng không ra ngoài không được, tránh được nhất thời chứ không tránh được cả đời.
Chưa kể đến chuyến du lịch còn chưa kết thúc, bọn họ sớm muộn gì cũng phải cùng nhau đến Ngô Thành, còn có cả quan hệ thân thiết như anh em giữa Đoàn Chấp và Quý Viên, anh cũng không có khả năng khiến Quý Viên tuyệt giao với Đoàn Chấp, chung quy bọn họ vẫn không tránh được phải nói chuyện với nhau.
Quý Thư Ngôn cài xong cúc áo sơmi, nhìn thoáng qua mình trong gương, một đêm không ngủ sắc mặt anh có chút nhợt nhạt, bọng mắt màu xanh tím, vừa nhìn liền biết nghỉ ngơi không tốt. Nhưng về cơ bản thì không có vấn đề gì, cùng ngày thường không khác nhau là mấy . Anh cho chính mình một phút xây dựng tâm lý, mới đẩy cửa đi ra, bước xuống bậc thang tới nhà ăn ở lầu một, anh liếc mắt một cái liền trông thấy Đoàn Chấp đang bày bữa sáng lên trên bàn ăn.
Mà Đoàn Chấp cũng đúng lúc ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người chạm nhau, bầu không khí nhanh chóng yên tĩnh lại.
Quý Thư Ngôn nhìn thoáng qua Đoàn Chấp đã không còn vẻ sáng láng rạng rỡ như ngày thường, tóc tai rối bù, trong mắt còn vương tơ máu, tinh thần sa sút, vết thương trên môi chưa lành kết thành một cái vảy sậm màu.
Cũng may bề ngoài cậu ta đủ đẹp, cho dù tinh thần có kém đến mấy cũng chỉ toát lên loại mỹ cảm sa sút mà thôi.
Thấy Quý Thư Ngôn đi lại đây Đoàn Chấp sững sờ trong chốc lát, một lúc sau mới cúi đầu xuống thản nhiên như không có chuyện gì nói một câu.
"Chú Quý, buổi sáng tốt lành."
Chú Quý.
Quý Thư Ngôn mím môi dưới, bây giờ lại biết trên biết dưới ngoan ngoãn như vậy, không phải tối qua còn đè anh xuống gọi "Quý Thư Ngôn" sao.
Nhưng Đoàn Chấp có thể biết thức thời làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, anh cũng không đến mức tính toán chi li, gật gật đầu, cũng bình thản như người ở đối diện.
"Chào buổi sáng."
Bữa sáng trên bàn đã chuẩn bị tốt, quả thật như lời Quý Viên nói, rất phong phú, Quý Thư Ngôn liếc mắt nhìn lướt qua, đến 90% là món anh thích ăn. Anh không khỏi nhớ tới lần trước Đoàn Chấp ngủ ở nhà mình, buổi sáng tỉnh lại cũng ân cần chu đáo như thế này, chỉ là khi đó anh một lòng cho rằng bản tính của Đoàn Chấp là như vậy, kỳ thật anh cũng không nghĩ tới Đoàn Chấp đang lấy lòng mình.
Anh cầm lấy đôi đũa có chút chân tay luống cuống.
Đoàn Chấp ngồi ở đối diện không nói một lời chỉ cúi đầu uống sữa đậu nành.
Chỉ có Quý Viên hoàn toàn ở trạng thái hướng ngoại, một chút cũng không cảm giác được có gì không đúng, cậu cầm lấy một hộp dim sum trong rỏ tre đặt đến trước mặt Quý Thư Ngôn.
"Cậu nếm thử cái này xem, đây là điểm tâm dim sum, là đặc sản ở nơi này, Đoàn Chấp biết cậu thích nên đặc biệt mua riêng cho cậu đấy."
Quý Thư Ngôn: "......"
Anh nhìn điểm tâm, lại nhìn Quý Viên, rất muốn đập cái đũa này vào trán Quý Viên. Nhưng điểm tâm đều đã được đưa đến trước mặt, anh mím mím môi, vẫn gắp một cái.
Anh dùng khoé mắt nhìn về phía đối diện, từ đầu đến cuối Đoàn Chấp phi thường im lặng, ngay cả đầu cũng chưa từng ngẩng lên, giống như những chuyện bên này đều không liên quan đến cậu ta.
Trong bầu không khí quỷ dị mỗi người đều ôm tâm tư khác nhau, cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng, Quý Thư Ngôn đặt bát đĩa vào phòng bếp của biệt thự, chờ lát nữa sẽ có người phục vụ tới thu dọn.
Anh pha một ly nước chanh mật ong, bỏ thêm hai cục đá, một hơi uống cạn sạch, nghĩ đến chuyến du lịch ngày hôm nay cơn đau đầu của anh càng thêm trầm trọng.
Đây mới chân chính là bài kiểm tra thực sự.
Cùng với Đoàn Chấp ở bên nhau cả một ngày không rời, chỉ cần nghĩ thôi cả người đã không được tự nhiên. Nhưng chờ đến khi anh từ trong phòng bếp đi ra, phòng khách chỉ còn lại một mình Quý Viên, đầu đội mũ che nắng vai đeo cái cặp nhỏ.
"Đoàn Chấp đâu?" Anh hỏi.
"Đoàn Chấp nói cơ thể cậu ấy không thoải mái." Quý Viên cau mày, trên mặt đầy lo lắng. "Vừa rồi vẫn còn tốt, ăn xong bữa sáng cậu ấy đột nhiên nói mình đau đầu, không muốn đi ra ngoài, nên hôm nay để hai cậu cháu mình đi với nhau, nhưng con nói muốn đưa cậu ấy đến bệnh viện, cậu ấy lại không chịu nói không nghiêm trọng lắm, nằm một lúc sẽ tốt."
Quý Thư Ngôn nhìn thoáng qua trên lầu.
Anh không ngốc bạch ngọt như Quý Viên, đương nhiên anh biết rõ căn bản Đoàn Chấp không phải không thoải mái, mà là đang tìm lý do để trốn tránh. Ngày hôm qua nhất thời xúc động mới tỏ tình, có khi không phải chỉ một mình anh cảm thấy khó xử.
Đoàn Chấp cũng biết rằng cả hai sẽ không được vui khi đi cùng với nhau ngày hôm nay.
"Vậy cứ để cậu ta ngủ đi." Quý Thư Ngôn nói. "Cậu ta cũng không phải trẻ con, sẽ tự biết chăm sóc cho mình."
Quý Viên vẫn không yên tâm. "Nhưng mà..."
Quý Thư Ngôn đãy gãy lời nói của cậu. "Nếu buổi tối về cậu ta vẫn còn không khoẻ, cậu sẽ đi gặp cậu ta. Không cần lo lắng."
Quý Viên ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, Quý Thư Ngôn là bác sĩ nếu thật sự có chuyện gì cũng có thể xử lý.
"Vậy được ạ, chúng ta sẽ mang quà lưu niệm về cho cậu ấy." Quý Viên xắn tay áo lên "Đi, xem lâm viên với viện bảo tàng đi."
Lâm viên: khu rừng được sử dụng như một vườn công cộng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.