Chương 43: Thiên vị
Tùng Tử Trà
06/08/2022
Ngay
từ đầu Đoàn Chấp đã không nghe rõ Quý Thư Ngôn đang nói gì, trận bóng đã vào hồi gay cấn, fan bóng đá toàn trường đều hô to, thiếu chút nữa hất
văng giọng nói của Quý Thư Ngôn đi mất.
"Anh nói cái gì?" Đoàn Chấp lại hỏi một lần.
Nhưng lần này Quý Thư Ngôn lại do dự.
Kỳ thật vừa rồi anh nói ra những lời này còn mang theo một chút xúc động.
Như vậy quả thực không giống anh, nhiều năm qua anh vẫn luôn tuân thủ theo các khuôn phép cũ, khắc kỷ thủ lễ (*), thế nhưng từ khi gặp Đoàn Chấp điểm ấy của anh bị đánh tan tác hết cả, hiện tại cư nhiên anh còn bắt đầu suy xét đến việc sống chung, nghĩ đến đau đầu rồi.
(*)克己守礼: tự kiềm chế (yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân), Tuân theo các lễ tiết, lễ nghi
Nhưng anh chỉ do dự vài giây, lại lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa.
"Anh nói, Quý Viên phát hiện cũng không sao cả." Anh nhẹ giọng, "Bởi vì anh đã suy nghĩ kĩ rồi, vẫn không nên gạt nó."
Lúc này Đoàn Chấp đã nghe rõ.
Hắn nhíu mày, hơi kinh ngạc nhìn Quý Thư Ngôn.
Hắn không nghĩ tới sau hơn một tháng suy nghĩ, Quý Thư Ngôn vẫn lựa chọn sẽ ngả bài với gia đình.
"Anh nghiêm túc sao?" Hắn hỏi.
Quý Thư Ngôn gật gật đầu, "Anh muốn nói cho Quý Viên biết thậm chí nói cả cho người trong nhà, xác thật có khả năng sẽ phải đối diện với cục diện giống như lúc em come out, nhưng sớm hay muộn cũng đều phải nói, anh vẫn muốn đối mặt từ trước."
Trừ phi bọn họ chia tay trong vòng vài năm tới, nan đề này sẽ tự sụp đổ.
Kỳ thật đây cũng là chuyện rất có khả năng sẽ xảy ra.
Một nam sinh viên 21 tuổi ở cùng với một bác sĩ nam 33 tuổi, cho dù thế nào cũng đều có cảm giác không xứng, giống như một đoạn nhân duyên điên loan đảo phượng, tùy thời đều sẽ bị bình định. Nếu Quý Thư Ngôn là người đứng xem, anh đại khái cũng muốn khuyên chính mình bình tĩnh lại. Nhưng trong non nửa cuộc đời này của anh, gió sương cũng đã đủ nhiều. Khó có được một lần anh không suy nghĩ dựa trên lý tính.
Anh nhìn Đoàn Chấp, "Anh biết em lo lắng chuyện gì, nếu Quý Viên cùng cha mẹ anh phản đối có khả năng anh sẽ hối hận vì đã ở bên em. Nhưng anh bảo đảm với em, sẽ không, anh sẽ không bởi vì bất kì ai mà từ bỏ em. Chuyện tình cảm là chuyện riêng của hai người chúng ta, chỉ cần em không rời bỏ anh, chỉ cần em còn yêu anh, anh nhất định sẽ không chia tay em."
Những lời này xem như là lời âu yếm, ít nhất đối Quý Thư Ngôn thì đúng như vậy.
Thật ra anh rất ít khi hứa hẹn với người khác. Bởi vì nếu không nắm chắc được mọi chuyện anh căn bản sẽ không nói ra. Ở trong trí tưởng tượng của anh, lời thề hay lời hứa hẹn nên để dành đến nghi thức trong hôn lễ mới nói, có lẽ anh cùng cô dâu chưa từng gặp mặt kia không có tình yêu sâu sắc, nhưng một khi anh đã chọn cô, anh sẽ toàn tâm toàn ý cố gắng trở thành một người chồng tốt, một người bạn đời trách nhiệm, mưa gió không bỏ, cùng nhau vượt qua nửa đời còn lại.
Nhưng hiện thực lại khác hoàn toàn, lúc anh nói ra những lời này là khi vừa mới ăn xong bữa khuya, ngồi trong lòng một người đàn ông khác ở trên sô pha, xem trận bóng đá không đoán được thắng thua được chiếu trên TV.
Một chút đều không nghiêm túc, ngược lại giống như đang đùa giỡn.
Nhưng khi Đoàn Chấp nghe được những lời này, lông mi hơi rung động, còn có ánh mắt không thể tin được lại khiến anh có loại cảm giác thỏa mãn kỳ diệu. Anh cười cười với Đoàn Chấp, nói tiếp nửa câu sau: "Sau khi anh nói cho Quý Viên biết, nếu em nguyện ý có thể dọn tới đây."
Đây quả thực là hai câu sát thương trí mạng. Đoàn Chấp còn chưa tỉnh lại từ trong niềm sung sướng khi được Quý Thư Ngôn thổ lộ, lại đón đầu một kích nữa, trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.
Ở chung?
Trong đầu hắn chỉ mới hiện ra hai chữ này, ánh mắt nhìn Quý Thư Ngôn đã không thể dùng từ phức tạp mà hình dung được nữa. Hắn giống như một kẻ mê man, vốn dĩ cho rằng phải trải qua ngàn khó vạn hiểm mới có thể tìm được ngôi sao thuộc về chính mình. Nhưng đột nhiên không hề có dấu hiệu báo trước, ngôi sao hắn luôn khát cầu kia lại dừng ở trong tay hắn.
Quý Thư Ngôn không chú ý tới sắc mặt của Đoàn Chấp, nói xong những lời này lại cảm thấy không quá phù hợp, lập tức bổ sung thêm, "Đương nhiên nếu em không muốn cũng không sao, anh không cưỡng ép em......"
Nhưng anh còn chưa nói xong, Đoàn Chấp đã cho anh câu trả lời.
"Em nguyện ý."
Trả lời rất chắc chắn, chém đinh chặt sắt.
Quý Thư Ngôn còn chưa nói hết, nửa câu sau đã tiêu tán trong không khí. Anh nâng mắt nhìn Đoàn Chấp, Đoàn Chấp cũng nhìn anh.
Trong phòng khách, hoa đỗ quyên vừa mới chớm nở nụ hoa, ánh vàng của nhụy hoa xen giữa tông màu trắng. Trận bóng đã tới hồi cuối, toàn thể những người mê bóng đứng dậy gào thét lung tung rối loạn cả lên.
Thời gian đã qua 12 giờ, một ngày mới lại bắt đầu.
"Em nguyện ý," Đoàn Chấp lặp lại một lần nữa, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đôi mắt hổ phách giống như biển sao trời lấp lánh, "Em nằm mơ cũng muốn sống chung với anh."
Hắn nắm tay Quý Thư Ngôn, gương mặt nhẹ nhàng cọ vào mu bàn tay anh. Hắn không cho Quý Thư Ngôn nói chuyện với Quý Viên, kỳ thật là có lý do.
Hắn quá rõ ràng Quý Thư Ngôn yêu thương Quý Viên bao nhiêu, nếu Quý Viên kịch liệt phản đối, kiên quyết không chịu chấp nhận, hắn cũng không quá tin tưởng Quý Thư Ngôn sẽ lựa chọn hắn. Cho nên hắn chọn lảng tránh vấn đề này, cam tâm tình nguyện làm một tình nhân trong bóng tối.
Nhưng hắn không nghĩ tới, hắn nguyện ý, Quý Thư Ngôn lại không muốn.
Quý Thư Ngôn kiên định lại nghiêm túc nói cho hắn biết, mặc kệ ai phản đối, chuyện tình yêu là của riêng hai người họ. Anh là kiểu người đã nói thì sẽ làm, anh nói như nào sẽ làm như vậy.
Hắn biết rõ, Quý Thư Ngôn đang thiên vị hắn.
Đoàn Chấp vuốt ve mu bàn tay của Quý Thư Ngôn, lại ngả ngớn cười, "Chú Quý, lại cho chú một cơ hội cuối cùng, chú thật sự không hối hận sao?"
Hắn là một người có lòng tham. Một khi Quý Thư Ngôn đã đáp ứng hắn, hắn sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhưng Quý Thư Ngôn lại không quý trọng cơ hội này.
"Sẽ không." Anh trả lời một cách nhẹ nhàng bâng quơ, cùng với vẻ mặt nghiêm túc.
Đoàn Chấp cười to ra tiếng.
Không còn kịp rồi, hắn nghĩ, Quý Thư Ngôn tự mình muốn chui vào lưới của hắn, vậy thì đời này hắn sẽ không thả anh rời đi nữa.
"Chú Quý, em rất vui." Hắn nói.
Hắn cúi đầu, cọ cọ vào cổ Quý Thư Ngôn vừa giống như làm nũng lại giống như cậy sủng mà kiêu. Quý Thư Ngôn đột nhiên bị Đoàn Chấp nhào lên suýt chút nữa ngã xuống ghế sô pha, nhưng khoé môi anh lại không kiềm chế được mà cong lên. Anh có thể cảm giác được Đoàn Chấp đang vui vẻ, mà sự vui vẻ ấy khiến anh cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Anh cũng duỗi tay ôm lấy Đoàn Chấp, "Em có thể mang tất cả đồ đạc tới đây, muốn cái gì đều có thể nói cho anh biết, em không phải ở nhờ mà là giống như Quý Viên vậy, dù anh không có nhà, em vẫn có thể trở về bất cứ lúc nào."
Cả người Đoàn Chấp cương cứng trong nháy mắt nhưng rất nhanh đã thả lỏng xuống. Hắn nhắm hai mắt lại nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Lúc trước hắn lựa chọn tới thành phố này để học đại học, chẳng qua là đã suy tính về sau, cho rằng nơi này thích hợp để phát triển tương lai. Hắn xách theo hành lý đi vào ký túc xá, trong lòng đối với thành phố này không có chút cảm tình nào, chỉ cảm thấy đây có phần giống với nơi mình sinh ra.
Nhưng chỉ chớp mắt một cái, hắn không chỉ gặp được mối tình đầu mà mình chôn giấu trong lòng ở thành phố này, còn yêu nhau nữa, thậm chí hắn còn có một nơi gọi là mái nhà.
Lần đầu tiên hắn lý giải được cái gọi là may mắn.
Hắn thật may mắn!
_
Nhìn chung bởi vì không khí quá dịu dàng thắm thiết, Quý Thư Ngôn khó có lúc không ngại Đoàn Chấp ôm ấp thật chặt, dung túng cho Đoàn Chấp ôm mình.
Nhưng ôm được một lát anh liền cảm giác được chỗ nào đó không đúng. Anh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhìn chằm chằm bàn tay đang chui vào bên trong quần áo của mình, "Em làm gì?"
Đoàn Chấp cười cười, khuôn mặt góc cạnh như tượng tạc, đôi mắt hơi hơi rũ xuống, nhìn rất nguy hiểm.
"Làm anh." Lời ít ý nhiều.
Nói xong liền đè Quý Thư Ngôn xuống sô pha.
Quý Thư Ngôn khiếp sợ chớp chớp mắt, sau khi lấy lại tinh thần, mặt lại càng đỏ hơn, cũng không biết do xấu hổ hay tức giận.
"Hư hỏng." Anh quở trách.
Đoàn Chấp lại hoàn toàn không thèm để ý đến, liếm vành tai anh, "Chú Quý à, em còn có thể càng hư hỏng hơn nữa cơ."
Hắn vừa nói, ngón tay vừa chạy dọc khắp người Quý Thư Ngôn, giống như đang đánh đàn lại như đang chậm rãi vuốt ve, tấu một bản tình ca nóng bỏng trên người Quý Thư Ngôn.
Hơn một giờ trước mới vừa mới làm xong, đến bây giờ Quý Thư Ngôn vẫn còn cảm thấy eo đau chân mỏi, nhưng lại mẫn cảm hơn so với ngày thường. Sức lực của anh vốn dĩ không bằng Đoàn Chấp, lúc này lại càng tránh không thoát chỉ có thể dùng lời nói đe dọa.
"Em kiềm chế một chút." Anh cố lùi về sau, trên mặt tỏ vẻ nghiêm túc, "Tuổi còn trẻ đừng không biết tiết chế, có phải em muốn bị hư thận hay không?"
Thân là bác sĩ, anh cảm thấy lời uy hiếp của mình vẫn còn dùng được. Nhưng Đoàn Chấp lại cười nhạo một tiếng, đối với lời nói của anh căn bản khinh thường để tâm.
"Vậy anh thử xem." Đoàn Chấp kiêu ngạo cắn bờ môi anh, thứ giữa hai chân ái muội ngẩng đầu.
Xem ra mềm cứng không ăn.
Quý Thư Ngôn không còn cách nào khác.
Mắt thấy lau súng cướp cò ngày càng kịch liệt, đến cuối cùng anh chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin, "Ít nhất đợi đến lúc về phòng được không? Nơi này không được."
Anh còn chưa dứt lời, máu trên người Đoàn Chấp đã đổ dồn hết xuống nơi đó. Dáng vẻ mặt đỏ tai hồng nhẫn nhịn cầu xin này không khỏi quá đáng yêu đi, ai có thể nhịn được đến khi về phòng chứ.
Đoàn Chấp vừa dây dưa với Quý Thư Ngôn vừa dụ dỗ anh, "Em sẽ không đi vào, chỉ cọ cọ một chút thôi."
Quý Thư Ngôn: "......"
Anh lại muốn mắng người.
Loại chuyện quỷ quái này, dù anh có 18 tuổi cũng đều không tin. Nhưng anh còn chưa kịp nói gì đã bị Đoàn Chấp chặn miệng bằng một nụ hôn nóng bỏng.
Đêm còn rất dài, hiện tại mới chỉ là màn dạo đầu.
"Anh nói cái gì?" Đoàn Chấp lại hỏi một lần.
Nhưng lần này Quý Thư Ngôn lại do dự.
Kỳ thật vừa rồi anh nói ra những lời này còn mang theo một chút xúc động.
Như vậy quả thực không giống anh, nhiều năm qua anh vẫn luôn tuân thủ theo các khuôn phép cũ, khắc kỷ thủ lễ (*), thế nhưng từ khi gặp Đoàn Chấp điểm ấy của anh bị đánh tan tác hết cả, hiện tại cư nhiên anh còn bắt đầu suy xét đến việc sống chung, nghĩ đến đau đầu rồi.
(*)克己守礼: tự kiềm chế (yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân), Tuân theo các lễ tiết, lễ nghi
Nhưng anh chỉ do dự vài giây, lại lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa.
"Anh nói, Quý Viên phát hiện cũng không sao cả." Anh nhẹ giọng, "Bởi vì anh đã suy nghĩ kĩ rồi, vẫn không nên gạt nó."
Lúc này Đoàn Chấp đã nghe rõ.
Hắn nhíu mày, hơi kinh ngạc nhìn Quý Thư Ngôn.
Hắn không nghĩ tới sau hơn một tháng suy nghĩ, Quý Thư Ngôn vẫn lựa chọn sẽ ngả bài với gia đình.
"Anh nghiêm túc sao?" Hắn hỏi.
Quý Thư Ngôn gật gật đầu, "Anh muốn nói cho Quý Viên biết thậm chí nói cả cho người trong nhà, xác thật có khả năng sẽ phải đối diện với cục diện giống như lúc em come out, nhưng sớm hay muộn cũng đều phải nói, anh vẫn muốn đối mặt từ trước."
Trừ phi bọn họ chia tay trong vòng vài năm tới, nan đề này sẽ tự sụp đổ.
Kỳ thật đây cũng là chuyện rất có khả năng sẽ xảy ra.
Một nam sinh viên 21 tuổi ở cùng với một bác sĩ nam 33 tuổi, cho dù thế nào cũng đều có cảm giác không xứng, giống như một đoạn nhân duyên điên loan đảo phượng, tùy thời đều sẽ bị bình định. Nếu Quý Thư Ngôn là người đứng xem, anh đại khái cũng muốn khuyên chính mình bình tĩnh lại. Nhưng trong non nửa cuộc đời này của anh, gió sương cũng đã đủ nhiều. Khó có được một lần anh không suy nghĩ dựa trên lý tính.
Anh nhìn Đoàn Chấp, "Anh biết em lo lắng chuyện gì, nếu Quý Viên cùng cha mẹ anh phản đối có khả năng anh sẽ hối hận vì đã ở bên em. Nhưng anh bảo đảm với em, sẽ không, anh sẽ không bởi vì bất kì ai mà từ bỏ em. Chuyện tình cảm là chuyện riêng của hai người chúng ta, chỉ cần em không rời bỏ anh, chỉ cần em còn yêu anh, anh nhất định sẽ không chia tay em."
Những lời này xem như là lời âu yếm, ít nhất đối Quý Thư Ngôn thì đúng như vậy.
Thật ra anh rất ít khi hứa hẹn với người khác. Bởi vì nếu không nắm chắc được mọi chuyện anh căn bản sẽ không nói ra. Ở trong trí tưởng tượng của anh, lời thề hay lời hứa hẹn nên để dành đến nghi thức trong hôn lễ mới nói, có lẽ anh cùng cô dâu chưa từng gặp mặt kia không có tình yêu sâu sắc, nhưng một khi anh đã chọn cô, anh sẽ toàn tâm toàn ý cố gắng trở thành một người chồng tốt, một người bạn đời trách nhiệm, mưa gió không bỏ, cùng nhau vượt qua nửa đời còn lại.
Nhưng hiện thực lại khác hoàn toàn, lúc anh nói ra những lời này là khi vừa mới ăn xong bữa khuya, ngồi trong lòng một người đàn ông khác ở trên sô pha, xem trận bóng đá không đoán được thắng thua được chiếu trên TV.
Một chút đều không nghiêm túc, ngược lại giống như đang đùa giỡn.
Nhưng khi Đoàn Chấp nghe được những lời này, lông mi hơi rung động, còn có ánh mắt không thể tin được lại khiến anh có loại cảm giác thỏa mãn kỳ diệu. Anh cười cười với Đoàn Chấp, nói tiếp nửa câu sau: "Sau khi anh nói cho Quý Viên biết, nếu em nguyện ý có thể dọn tới đây."
Đây quả thực là hai câu sát thương trí mạng. Đoàn Chấp còn chưa tỉnh lại từ trong niềm sung sướng khi được Quý Thư Ngôn thổ lộ, lại đón đầu một kích nữa, trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.
Ở chung?
Trong đầu hắn chỉ mới hiện ra hai chữ này, ánh mắt nhìn Quý Thư Ngôn đã không thể dùng từ phức tạp mà hình dung được nữa. Hắn giống như một kẻ mê man, vốn dĩ cho rằng phải trải qua ngàn khó vạn hiểm mới có thể tìm được ngôi sao thuộc về chính mình. Nhưng đột nhiên không hề có dấu hiệu báo trước, ngôi sao hắn luôn khát cầu kia lại dừng ở trong tay hắn.
Quý Thư Ngôn không chú ý tới sắc mặt của Đoàn Chấp, nói xong những lời này lại cảm thấy không quá phù hợp, lập tức bổ sung thêm, "Đương nhiên nếu em không muốn cũng không sao, anh không cưỡng ép em......"
Nhưng anh còn chưa nói xong, Đoàn Chấp đã cho anh câu trả lời.
"Em nguyện ý."
Trả lời rất chắc chắn, chém đinh chặt sắt.
Quý Thư Ngôn còn chưa nói hết, nửa câu sau đã tiêu tán trong không khí. Anh nâng mắt nhìn Đoàn Chấp, Đoàn Chấp cũng nhìn anh.
Trong phòng khách, hoa đỗ quyên vừa mới chớm nở nụ hoa, ánh vàng của nhụy hoa xen giữa tông màu trắng. Trận bóng đã tới hồi cuối, toàn thể những người mê bóng đứng dậy gào thét lung tung rối loạn cả lên.
Thời gian đã qua 12 giờ, một ngày mới lại bắt đầu.
"Em nguyện ý," Đoàn Chấp lặp lại một lần nữa, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đôi mắt hổ phách giống như biển sao trời lấp lánh, "Em nằm mơ cũng muốn sống chung với anh."
Hắn nắm tay Quý Thư Ngôn, gương mặt nhẹ nhàng cọ vào mu bàn tay anh. Hắn không cho Quý Thư Ngôn nói chuyện với Quý Viên, kỳ thật là có lý do.
Hắn quá rõ ràng Quý Thư Ngôn yêu thương Quý Viên bao nhiêu, nếu Quý Viên kịch liệt phản đối, kiên quyết không chịu chấp nhận, hắn cũng không quá tin tưởng Quý Thư Ngôn sẽ lựa chọn hắn. Cho nên hắn chọn lảng tránh vấn đề này, cam tâm tình nguyện làm một tình nhân trong bóng tối.
Nhưng hắn không nghĩ tới, hắn nguyện ý, Quý Thư Ngôn lại không muốn.
Quý Thư Ngôn kiên định lại nghiêm túc nói cho hắn biết, mặc kệ ai phản đối, chuyện tình yêu là của riêng hai người họ. Anh là kiểu người đã nói thì sẽ làm, anh nói như nào sẽ làm như vậy.
Hắn biết rõ, Quý Thư Ngôn đang thiên vị hắn.
Đoàn Chấp vuốt ve mu bàn tay của Quý Thư Ngôn, lại ngả ngớn cười, "Chú Quý, lại cho chú một cơ hội cuối cùng, chú thật sự không hối hận sao?"
Hắn là một người có lòng tham. Một khi Quý Thư Ngôn đã đáp ứng hắn, hắn sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhưng Quý Thư Ngôn lại không quý trọng cơ hội này.
"Sẽ không." Anh trả lời một cách nhẹ nhàng bâng quơ, cùng với vẻ mặt nghiêm túc.
Đoàn Chấp cười to ra tiếng.
Không còn kịp rồi, hắn nghĩ, Quý Thư Ngôn tự mình muốn chui vào lưới của hắn, vậy thì đời này hắn sẽ không thả anh rời đi nữa.
"Chú Quý, em rất vui." Hắn nói.
Hắn cúi đầu, cọ cọ vào cổ Quý Thư Ngôn vừa giống như làm nũng lại giống như cậy sủng mà kiêu. Quý Thư Ngôn đột nhiên bị Đoàn Chấp nhào lên suýt chút nữa ngã xuống ghế sô pha, nhưng khoé môi anh lại không kiềm chế được mà cong lên. Anh có thể cảm giác được Đoàn Chấp đang vui vẻ, mà sự vui vẻ ấy khiến anh cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Anh cũng duỗi tay ôm lấy Đoàn Chấp, "Em có thể mang tất cả đồ đạc tới đây, muốn cái gì đều có thể nói cho anh biết, em không phải ở nhờ mà là giống như Quý Viên vậy, dù anh không có nhà, em vẫn có thể trở về bất cứ lúc nào."
Cả người Đoàn Chấp cương cứng trong nháy mắt nhưng rất nhanh đã thả lỏng xuống. Hắn nhắm hai mắt lại nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Lúc trước hắn lựa chọn tới thành phố này để học đại học, chẳng qua là đã suy tính về sau, cho rằng nơi này thích hợp để phát triển tương lai. Hắn xách theo hành lý đi vào ký túc xá, trong lòng đối với thành phố này không có chút cảm tình nào, chỉ cảm thấy đây có phần giống với nơi mình sinh ra.
Nhưng chỉ chớp mắt một cái, hắn không chỉ gặp được mối tình đầu mà mình chôn giấu trong lòng ở thành phố này, còn yêu nhau nữa, thậm chí hắn còn có một nơi gọi là mái nhà.
Lần đầu tiên hắn lý giải được cái gọi là may mắn.
Hắn thật may mắn!
_
Nhìn chung bởi vì không khí quá dịu dàng thắm thiết, Quý Thư Ngôn khó có lúc không ngại Đoàn Chấp ôm ấp thật chặt, dung túng cho Đoàn Chấp ôm mình.
Nhưng ôm được một lát anh liền cảm giác được chỗ nào đó không đúng. Anh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhìn chằm chằm bàn tay đang chui vào bên trong quần áo của mình, "Em làm gì?"
Đoàn Chấp cười cười, khuôn mặt góc cạnh như tượng tạc, đôi mắt hơi hơi rũ xuống, nhìn rất nguy hiểm.
"Làm anh." Lời ít ý nhiều.
Nói xong liền đè Quý Thư Ngôn xuống sô pha.
Quý Thư Ngôn khiếp sợ chớp chớp mắt, sau khi lấy lại tinh thần, mặt lại càng đỏ hơn, cũng không biết do xấu hổ hay tức giận.
"Hư hỏng." Anh quở trách.
Đoàn Chấp lại hoàn toàn không thèm để ý đến, liếm vành tai anh, "Chú Quý à, em còn có thể càng hư hỏng hơn nữa cơ."
Hắn vừa nói, ngón tay vừa chạy dọc khắp người Quý Thư Ngôn, giống như đang đánh đàn lại như đang chậm rãi vuốt ve, tấu một bản tình ca nóng bỏng trên người Quý Thư Ngôn.
Hơn một giờ trước mới vừa mới làm xong, đến bây giờ Quý Thư Ngôn vẫn còn cảm thấy eo đau chân mỏi, nhưng lại mẫn cảm hơn so với ngày thường. Sức lực của anh vốn dĩ không bằng Đoàn Chấp, lúc này lại càng tránh không thoát chỉ có thể dùng lời nói đe dọa.
"Em kiềm chế một chút." Anh cố lùi về sau, trên mặt tỏ vẻ nghiêm túc, "Tuổi còn trẻ đừng không biết tiết chế, có phải em muốn bị hư thận hay không?"
Thân là bác sĩ, anh cảm thấy lời uy hiếp của mình vẫn còn dùng được. Nhưng Đoàn Chấp lại cười nhạo một tiếng, đối với lời nói của anh căn bản khinh thường để tâm.
"Vậy anh thử xem." Đoàn Chấp kiêu ngạo cắn bờ môi anh, thứ giữa hai chân ái muội ngẩng đầu.
Xem ra mềm cứng không ăn.
Quý Thư Ngôn không còn cách nào khác.
Mắt thấy lau súng cướp cò ngày càng kịch liệt, đến cuối cùng anh chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin, "Ít nhất đợi đến lúc về phòng được không? Nơi này không được."
Anh còn chưa dứt lời, máu trên người Đoàn Chấp đã đổ dồn hết xuống nơi đó. Dáng vẻ mặt đỏ tai hồng nhẫn nhịn cầu xin này không khỏi quá đáng yêu đi, ai có thể nhịn được đến khi về phòng chứ.
Đoàn Chấp vừa dây dưa với Quý Thư Ngôn vừa dụ dỗ anh, "Em sẽ không đi vào, chỉ cọ cọ một chút thôi."
Quý Thư Ngôn: "......"
Anh lại muốn mắng người.
Loại chuyện quỷ quái này, dù anh có 18 tuổi cũng đều không tin. Nhưng anh còn chưa kịp nói gì đã bị Đoàn Chấp chặn miệng bằng một nụ hôn nóng bỏng.
Đêm còn rất dài, hiện tại mới chỉ là màn dạo đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.