Chương 22: Nghi ngờ đầu
Ánh Sully
09/02/2015
“Sao Mai…Mày có bị sao không?” Bình An khuôn mặt hớt hải chạy đến bên Sao Mai.
Sao Mai lắc đâu: “Chó cắn ấy mà”
Bình An nhăn mặt: “Chó gì mà ghê thế. Cắn mày bị thương thế này chắc cũng không phải hạng vừa”
Đang cười tươi chợt khuôn mặt cô tắt ngúm.
“Oáp…Mới đến lớp đã thấy chó đen”
Hoàng Anh liếc nhìn cánh tay bị băng bó của Sao Mai và ngáp dài chán ngán.
Sao Mai thấy anh ta có ý chọc mình nhưng do tổn thất bản thân nên không thể ra tay được đành đợi Hoàng Anh ngồi xuống ghế. Sau đó mới mở lời:
“Này. Của cậu”
Cô chìa chiếc điện thoại ra trước mặt Hoàng Anh.
Anh với tay nhận lấy không một lời cảm ơn.
“Máy tôi mà hư thì cô chết nghe chưa?”
Sao Mai lườm anh ta một cái đầy chết chóc.
“Không dám đâu”
Bình An từ nãy đến giờ như bị hoá đá vậy.
Nó chưa bao giờ thấy hai người họ nói chuyện với nhau. Rất lạ đấy!
Khẽ huých tay Sao Mai và nói: “Gì đây?”
Sao Mai nheo mắt nhìn con bạn đang cười nham nhở: “Gì là gì?”
“Rù…rù…” Tiếng điện thoại ai đó đang rung.
Sao Mai sờ tay vào túi. Nhưng điện thoại cô đang im lặng.
Là của Hoàng Anh.
Anh ta đi ra ngoài nghe điện thoại.
Ai mà cần bí mật thế chứ?
Sao Mai hơi tò mò. Nhưng thôi kệ vậy. Cô làm gì có quyền.
“Ê” Hoàng Anh gọi Sao Mai.
Cô nhìn ra, Hoàng Anh đanh vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô ra ngoài.
Sao Mai chắp tay ra đằng sau và khệnh khạng đi.
“Sao?”
Hoàng Anh đưa chiếc điện thoại cho cô.
Cô chẳng hiểu gì?
“Sao em lại đưa máy cho nó?” Một giọng đàn ông giận dữ vang lên.
Sao Mai sững người.
Ơ!
Ai vậy nhỉ?
“Ai?”
“Tôi hỏi, tại sao máy em mà hắn lại trả lời”
“Ai …thế ạ?”
Cô nhìn Hoàng Anh. Anh ta đang có chút gì đó không thoải mái.
“Tôi”.
Chỉ một từ gọn lỏn. Nói thế thì chó nó biết à?
Sao Mai đưa máy cho Hoàng Anh nhún vai nói: “Tôi chẳng biết hắn là tên điên nào cả”
Hoàng Anh nhận lại chiếc điện thoại, đưa lên tai: “Đồ điên. Anh là ai hả?”
“Tôi…là Long Kim” Tiếng nói của người đó rất to.
Gì?
Cô có nghe nhầm không?
Long…Kim.
Sao Mai nhanh chóng giật lại chiếc điện thoại trên tay Hoàng Anh.
“Nói đi. Tìm tôi có việc gì?”
Mặt cô tím lại. Với tất cả mội chuyện làm sao cô có thể không sợ được.
“Ai?” Hoàng Anh hỏi lại bằng ánh mắt đầy ngờ vực.
Sao Mai lắc đầu.
“Tại sao thằng nhóc đó lại nghe máy?”
“Có cần tôi phải báo cáo với anh không?”
Con người này tại sao lại bám lấy cô như đĩa vậy chứ.
“Nói.”
“Anh đang ra lệnh cho tôi sao? Tôi đâu phải thuộc hạ của phe các người”
“Thôi được. Ra ngoài gặp tôi”
“Tôi gần vào học rồi. Có gì nói sau”
Đang định cúp máy thì anh ta đã buông ra một lời đe doạ khiến Sao Mai phải chết đứng.
“Nếu muốn…hắn biến mất”
“Tút…tút…tút…”
Long Kim cúp máy rồi.
Vậy điều hắn muốn là gì đây?
Sao Mai lắc đâu: “Chó cắn ấy mà”
Bình An nhăn mặt: “Chó gì mà ghê thế. Cắn mày bị thương thế này chắc cũng không phải hạng vừa”
Đang cười tươi chợt khuôn mặt cô tắt ngúm.
“Oáp…Mới đến lớp đã thấy chó đen”
Hoàng Anh liếc nhìn cánh tay bị băng bó của Sao Mai và ngáp dài chán ngán.
Sao Mai thấy anh ta có ý chọc mình nhưng do tổn thất bản thân nên không thể ra tay được đành đợi Hoàng Anh ngồi xuống ghế. Sau đó mới mở lời:
“Này. Của cậu”
Cô chìa chiếc điện thoại ra trước mặt Hoàng Anh.
Anh với tay nhận lấy không một lời cảm ơn.
“Máy tôi mà hư thì cô chết nghe chưa?”
Sao Mai lườm anh ta một cái đầy chết chóc.
“Không dám đâu”
Bình An từ nãy đến giờ như bị hoá đá vậy.
Nó chưa bao giờ thấy hai người họ nói chuyện với nhau. Rất lạ đấy!
Khẽ huých tay Sao Mai và nói: “Gì đây?”
Sao Mai nheo mắt nhìn con bạn đang cười nham nhở: “Gì là gì?”
“Rù…rù…” Tiếng điện thoại ai đó đang rung.
Sao Mai sờ tay vào túi. Nhưng điện thoại cô đang im lặng.
Là của Hoàng Anh.
Anh ta đi ra ngoài nghe điện thoại.
Ai mà cần bí mật thế chứ?
Sao Mai hơi tò mò. Nhưng thôi kệ vậy. Cô làm gì có quyền.
“Ê” Hoàng Anh gọi Sao Mai.
Cô nhìn ra, Hoàng Anh đanh vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô ra ngoài.
Sao Mai chắp tay ra đằng sau và khệnh khạng đi.
“Sao?”
Hoàng Anh đưa chiếc điện thoại cho cô.
Cô chẳng hiểu gì?
“Sao em lại đưa máy cho nó?” Một giọng đàn ông giận dữ vang lên.
Sao Mai sững người.
Ơ!
Ai vậy nhỉ?
“Ai?”
“Tôi hỏi, tại sao máy em mà hắn lại trả lời”
“Ai …thế ạ?”
Cô nhìn Hoàng Anh. Anh ta đang có chút gì đó không thoải mái.
“Tôi”.
Chỉ một từ gọn lỏn. Nói thế thì chó nó biết à?
Sao Mai đưa máy cho Hoàng Anh nhún vai nói: “Tôi chẳng biết hắn là tên điên nào cả”
Hoàng Anh nhận lại chiếc điện thoại, đưa lên tai: “Đồ điên. Anh là ai hả?”
“Tôi…là Long Kim” Tiếng nói của người đó rất to.
Gì?
Cô có nghe nhầm không?
Long…Kim.
Sao Mai nhanh chóng giật lại chiếc điện thoại trên tay Hoàng Anh.
“Nói đi. Tìm tôi có việc gì?”
Mặt cô tím lại. Với tất cả mội chuyện làm sao cô có thể không sợ được.
“Ai?” Hoàng Anh hỏi lại bằng ánh mắt đầy ngờ vực.
Sao Mai lắc đầu.
“Tại sao thằng nhóc đó lại nghe máy?”
“Có cần tôi phải báo cáo với anh không?”
Con người này tại sao lại bám lấy cô như đĩa vậy chứ.
“Nói.”
“Anh đang ra lệnh cho tôi sao? Tôi đâu phải thuộc hạ của phe các người”
“Thôi được. Ra ngoài gặp tôi”
“Tôi gần vào học rồi. Có gì nói sau”
Đang định cúp máy thì anh ta đã buông ra một lời đe doạ khiến Sao Mai phải chết đứng.
“Nếu muốn…hắn biến mất”
“Tút…tút…tút…”
Long Kim cúp máy rồi.
Vậy điều hắn muốn là gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.