Chương 8: Sự thật bất ngờ
Ánh Sully
09/02/2015
“Hoàng Anh ơi, chiều qua nhà tớ chơi nhé! Không có ai ở nhà cả nên tớ buồn lắm”.
Hương Ly ngồi trên xe đạp của Hoàng Anh. Giọng nũng nịu.
Hoàng Anh ước còn không được nữa là. Dù quen Hương Ly cũng đã lâu nhưng chưa bao giờ anh đặt chân vào nhà cô ấy. Nên anh thật sự rất tò mò.
Hoàng Anh ngây thơ đâu biết rằng, người con gái ngồi sau lưng anh không phải là một người bình thường mà là Nữ Hoàng Bóng Đêm đáng sợ.
Chỉ cần anh yêu cô ta một cách điên cuồng, dám hi sinh vì cô ta thì anh đâu biết rằng chính tay cô ta sẽ moi tim anh ra và vứt anh như vứt một cái giẻ chùi chân.
Hoàng Anh gật đầu không cần nghĩ suy. Hương Ly lại nở một nụ cười gian tà.
“RẦM”
“Ái! Đau” Hương Ly nhăn mặt. Cô đang nằm sóng soài trên mặt đường bỏng rát.
Hoàng Anh cũng bị ngã nhưng rất may anh không sao. Chạy ngay lại bên Hương Ly đỡ tay và dìu cô vào bóng râm ven đường.
Vụ đụng xe này may không có ai chết.
“Cô có sao không ạ?” Hoàng Anh đến bên một người phụ nữ trung niên, giúp bà ấy dựng xe và không quên dìu bà ấy vào ngồi cùng với Hương Ly.
Mẹ Sao Mai cười và xua tay: “Cô không sao, cháu yên tâm.”
Hương Ly nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Có một năng lượng lớn khủng khiếp phát ra từ người bà ta. Hương Ly nhìn chằm chằm bà ta như nhìn thấy một sinh vật lạ vậy.
“Cô cảm ơn cháu” Mẹ Sao Mai nhìn Hoàng Anh rất thân mật.
Hoàng Anh lắc đầu.
Không đơị anh nói một lờ nào, bà chỉ tay về phía Hương Ly và hỏi: “Sao bạn cháu nhìn cô mãi thế?”
Hoàng Anh chỉ cười. Anh nghĩ chắc cô ấy lo mẹ Sao Mai bị gì đó thôi mà.
Hương Ly cũng không nói gì.
Mẹ Sao Mai chợt quay lại. Nhìn cô gái một cách rất khó hiểu và nói: “Cháu lạ cô lắm sao?”
Không thể nào?...Chẳng lẽ bà ta sao?...Là bà ta?
“Dạ…khô…không ạ” Hương Ly nói lắp bắp như sợ hãi điều gì đó.
Mẹ Sao Mai mỉm cười nhìn cô sau đó xích lại gần cô và thì thầm.
“Tại sao người lại ở đây? Thưa Nữ Hoàng kính mến”.
Hương Ly run bắn người. Chưa bao giờ cô có nỗi sợ như vậy. Nếu cô ở gần bà ta, ít phút nữa thôi cô sẽ hiện nguyên hình.
Hương Ly vội vàng chạy lại chỗ Hoàng Anh. Khuôn mặt tái mét nhưng cô ta hiểu rằng không phải vì vụ ngã xe khi nãy.
“Về”. Một từ thôi nhưng Hoàng Anh biết ý cô là gì.
Hoàng Anh lễ phép chào mẹ Sao Mai và chở Hương Ly đi thẳng về nhà.
Bọn khốn kiếp, định ngăn cản kế hoạch của ta. Nếu không nhanh chóng để thằng nhãi này yêu mình thì bọn chúng sẽ phá huỷ kế hoạch mà mình hao tâm khổ tứ bấy lâu nay.
Hương Ly cay nghiến. Bộ dạng của cô lúc này như muốn giết chết Hoàng Anh vậy.
Mẹ Sao Mai khẽ nhếch mép cười.
Bà sẽ không bao giờ hoàn thành tâm nguyện của mình đâu Nữ Hoàng độc ác ạ.
…….
Trời cũng đã nhá nhem tối.
Sao Mai và Diệp Anh lọc cọc đạp chiếc xe đạp nặng nề lao dốc để về nhà. Hai đứa vừa mới đi chơi bóng chuyền về.
Diệp Anh rất yêu thể thao, chính cô đã dạy cho Sao Mai tất cả.
“Nhớ tối nay nhé!” Diệp Anh vẫy tay chào Sao Mai và nói rõ to.
Sao Mai gật đầu mệt mỏi.
Nhà Diệp Anh rẽ tay trái còn nhà cô rẽ tay phải nên chưa bao giờ hai đứa đi với nhau xa hơn. Đi về một mình cũng hơi buồn.
“Công chúa về rồi đây”.
Vừa về đến nhà Sao Mai đã lên tiếng. Đúng là một cô gái không biết mệt.
Thằng em bốn tuổi chạy ra.
“Mama. Quỷ cái về”.
Sao Mai nghe thấy liền chạy đuổi theo để đánh vào đít vài chưởng nhưng mà nó nhanh hơn.
Bất lực.
Sao hôm nay nhà mình yên ắng thế nhỉ?.
Mặc kệ.
Cô đi thẳng lên phòng. Tắm rửa và làm bài tập sau đó xuống nhà ăn cơm.
Thấy bố mẹ hết nhìn Sao Mai rồi lại nhìn nhau Sao Mai cảm thấy hơi bực.
“Bố mẹ có gì muốn nói à?”
Bố cô cười méo mó. Mẹ cô bình tĩnh đặt đôi đũa xuống mâm cơm rồi nhìn Sao Mai.
“Nghe này con gái…”
Sao Mai gật đầu.
“Hương Ly … không phải là một con người”
Sao Mai đang cho miếng thịt vào miệng ngon lành, nghe đến đây cô để miếng thịt rơi một cách nhanh chóng xuống mặt bàn.
Và đưa ánh mắt kinh ngạc về phía bố mẹ.
Mẹ cô nói tiếp: “Bà ta là Nữ Hoàng bóng đêm. Hiện giờ năng lực trong người bà ta đang có hạn, sẽ không thể làm hại con nhưng con vẫn phải cẩn trọng.”
Dừng một lúc mẹ cô hỏi: “Con biết Hoàng Anh chứ?”
Cái tên đó không thể dùng từ “biết” được mà ấn tượng hắn để lại quá sâu sắc rồi.
Đi xe quẹt vào váy người khác không xin lỗi.
Giẫm lên chân người khác không xin lỗi.
Một tên vì Hương Ly mà thay đổi thói quen ngủ trong giờ học.
Nói chung hắn là một tên vô liêm sỉ.
Sao Mai gật gật đầu.
“Cậu ấy là người mang một nguồn ánh sáng rất lớn”.
“cộc…cộc”.
Từng chiếc đũa trên tay Sao Mai thay nhau rơi xuống mặt bàn.
“Nghĩa…là…là cậu ta…là…là…con…trai…của…Đức Vua…sao?”
Bố mẹ đồng lòng gật đầu để lại cho đứa con gái hai chữ “KINH HÃI”.
“Vì thế…cả gia đình ta được đưa xuống đây để bảo vệ nguồn năng lượng ấy. Con hiểu chứ?”
Cô đang mơ hay sao vậy. Cái gì đây?. Hoàng Anh là Nhật Thái Tử. Làm sao để mà tin được đây?. Đau tim quá!
Hương Ly ngồi trên xe đạp của Hoàng Anh. Giọng nũng nịu.
Hoàng Anh ước còn không được nữa là. Dù quen Hương Ly cũng đã lâu nhưng chưa bao giờ anh đặt chân vào nhà cô ấy. Nên anh thật sự rất tò mò.
Hoàng Anh ngây thơ đâu biết rằng, người con gái ngồi sau lưng anh không phải là một người bình thường mà là Nữ Hoàng Bóng Đêm đáng sợ.
Chỉ cần anh yêu cô ta một cách điên cuồng, dám hi sinh vì cô ta thì anh đâu biết rằng chính tay cô ta sẽ moi tim anh ra và vứt anh như vứt một cái giẻ chùi chân.
Hoàng Anh gật đầu không cần nghĩ suy. Hương Ly lại nở một nụ cười gian tà.
“RẦM”
“Ái! Đau” Hương Ly nhăn mặt. Cô đang nằm sóng soài trên mặt đường bỏng rát.
Hoàng Anh cũng bị ngã nhưng rất may anh không sao. Chạy ngay lại bên Hương Ly đỡ tay và dìu cô vào bóng râm ven đường.
Vụ đụng xe này may không có ai chết.
“Cô có sao không ạ?” Hoàng Anh đến bên một người phụ nữ trung niên, giúp bà ấy dựng xe và không quên dìu bà ấy vào ngồi cùng với Hương Ly.
Mẹ Sao Mai cười và xua tay: “Cô không sao, cháu yên tâm.”
Hương Ly nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Có một năng lượng lớn khủng khiếp phát ra từ người bà ta. Hương Ly nhìn chằm chằm bà ta như nhìn thấy một sinh vật lạ vậy.
“Cô cảm ơn cháu” Mẹ Sao Mai nhìn Hoàng Anh rất thân mật.
Hoàng Anh lắc đầu.
Không đơị anh nói một lờ nào, bà chỉ tay về phía Hương Ly và hỏi: “Sao bạn cháu nhìn cô mãi thế?”
Hoàng Anh chỉ cười. Anh nghĩ chắc cô ấy lo mẹ Sao Mai bị gì đó thôi mà.
Hương Ly cũng không nói gì.
Mẹ Sao Mai chợt quay lại. Nhìn cô gái một cách rất khó hiểu và nói: “Cháu lạ cô lắm sao?”
Không thể nào?...Chẳng lẽ bà ta sao?...Là bà ta?
“Dạ…khô…không ạ” Hương Ly nói lắp bắp như sợ hãi điều gì đó.
Mẹ Sao Mai mỉm cười nhìn cô sau đó xích lại gần cô và thì thầm.
“Tại sao người lại ở đây? Thưa Nữ Hoàng kính mến”.
Hương Ly run bắn người. Chưa bao giờ cô có nỗi sợ như vậy. Nếu cô ở gần bà ta, ít phút nữa thôi cô sẽ hiện nguyên hình.
Hương Ly vội vàng chạy lại chỗ Hoàng Anh. Khuôn mặt tái mét nhưng cô ta hiểu rằng không phải vì vụ ngã xe khi nãy.
“Về”. Một từ thôi nhưng Hoàng Anh biết ý cô là gì.
Hoàng Anh lễ phép chào mẹ Sao Mai và chở Hương Ly đi thẳng về nhà.
Bọn khốn kiếp, định ngăn cản kế hoạch của ta. Nếu không nhanh chóng để thằng nhãi này yêu mình thì bọn chúng sẽ phá huỷ kế hoạch mà mình hao tâm khổ tứ bấy lâu nay.
Hương Ly cay nghiến. Bộ dạng của cô lúc này như muốn giết chết Hoàng Anh vậy.
Mẹ Sao Mai khẽ nhếch mép cười.
Bà sẽ không bao giờ hoàn thành tâm nguyện của mình đâu Nữ Hoàng độc ác ạ.
…….
Trời cũng đã nhá nhem tối.
Sao Mai và Diệp Anh lọc cọc đạp chiếc xe đạp nặng nề lao dốc để về nhà. Hai đứa vừa mới đi chơi bóng chuyền về.
Diệp Anh rất yêu thể thao, chính cô đã dạy cho Sao Mai tất cả.
“Nhớ tối nay nhé!” Diệp Anh vẫy tay chào Sao Mai và nói rõ to.
Sao Mai gật đầu mệt mỏi.
Nhà Diệp Anh rẽ tay trái còn nhà cô rẽ tay phải nên chưa bao giờ hai đứa đi với nhau xa hơn. Đi về một mình cũng hơi buồn.
“Công chúa về rồi đây”.
Vừa về đến nhà Sao Mai đã lên tiếng. Đúng là một cô gái không biết mệt.
Thằng em bốn tuổi chạy ra.
“Mama. Quỷ cái về”.
Sao Mai nghe thấy liền chạy đuổi theo để đánh vào đít vài chưởng nhưng mà nó nhanh hơn.
Bất lực.
Sao hôm nay nhà mình yên ắng thế nhỉ?.
Mặc kệ.
Cô đi thẳng lên phòng. Tắm rửa và làm bài tập sau đó xuống nhà ăn cơm.
Thấy bố mẹ hết nhìn Sao Mai rồi lại nhìn nhau Sao Mai cảm thấy hơi bực.
“Bố mẹ có gì muốn nói à?”
Bố cô cười méo mó. Mẹ cô bình tĩnh đặt đôi đũa xuống mâm cơm rồi nhìn Sao Mai.
“Nghe này con gái…”
Sao Mai gật đầu.
“Hương Ly … không phải là một con người”
Sao Mai đang cho miếng thịt vào miệng ngon lành, nghe đến đây cô để miếng thịt rơi một cách nhanh chóng xuống mặt bàn.
Và đưa ánh mắt kinh ngạc về phía bố mẹ.
Mẹ cô nói tiếp: “Bà ta là Nữ Hoàng bóng đêm. Hiện giờ năng lực trong người bà ta đang có hạn, sẽ không thể làm hại con nhưng con vẫn phải cẩn trọng.”
Dừng một lúc mẹ cô hỏi: “Con biết Hoàng Anh chứ?”
Cái tên đó không thể dùng từ “biết” được mà ấn tượng hắn để lại quá sâu sắc rồi.
Đi xe quẹt vào váy người khác không xin lỗi.
Giẫm lên chân người khác không xin lỗi.
Một tên vì Hương Ly mà thay đổi thói quen ngủ trong giờ học.
Nói chung hắn là một tên vô liêm sỉ.
Sao Mai gật gật đầu.
“Cậu ấy là người mang một nguồn ánh sáng rất lớn”.
“cộc…cộc”.
Từng chiếc đũa trên tay Sao Mai thay nhau rơi xuống mặt bàn.
“Nghĩa…là…là cậu ta…là…là…con…trai…của…Đức Vua…sao?”
Bố mẹ đồng lòng gật đầu để lại cho đứa con gái hai chữ “KINH HÃI”.
“Vì thế…cả gia đình ta được đưa xuống đây để bảo vệ nguồn năng lượng ấy. Con hiểu chứ?”
Cô đang mơ hay sao vậy. Cái gì đây?. Hoàng Anh là Nhật Thái Tử. Làm sao để mà tin được đây?. Đau tim quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.