Cậu Là Ánh Sáng Của Cuộc Đời Tôi
Chương 23: Hun
Chimuonanvangu
01/09/2023
" Ha...đ* " - Tiêu Dao dùng chân đưa lên cao và lấy lực rồi một quyền thẳng vào giữa đầu tên cướp ..* rầm *
Khoảnh khắc chiếc mặt lạ rơi xuống Dạ cũng đứng hình ngơ người luôn rồi lẩm bẩm " Chị "
Tên cướp choáng kiểu / Cíu tao / -> hồn bay
Nghe thấy tiếng động tên cướp bên ngoài cần súng xông vào phòng 102 nói " Có chuyện gì..."
Tiêu Dao xuất hiện trước mặt tên cướp mỉm cười nói " Hello .." rồi dùng một trưởng đá ngang vào đầu tên cướp còn lại ..
Hai tên cướp được giải quyết trong tích tắc và Tiêu Dao vuốt tóc lên nói " Hừm... , đ* bọn ngu ngốc cứ làm cho bà đây phải bực " .
Dạ Hàn đi dần về phía Tiêu Dao rồi ôm trầm lấy cô từ đằng sau , đầu ngả áp sát vào lưng Tiêu Dao nói chậm dãi " Chị , em rất nhớ..rất nhớ ..chị "
Tiêu Dao quay lại định cho Dạ ăn phát đấm nói " Mày biến..." , cô ngớ người luôn khi nhìn thấy thiếu niên trước mặt đang khóc thút thít và nhìn mình với ánh mắt đỏ ửng đẫm lệ ..
" ?? Tôi, có làm gì cậu đâu mà khóc zậy .."
Dạ Hàn càng khóc như một đứa trẻ * oa ×3 *
" Tại chị hết á , em đã cố gắng tìm kiếm chị nhiều năm như vậy tại sao bây giờ chị mới xuất hiện "
?? Tiêu Dao khó hiểu chỉ vào bản thân hỏi " Cậu quen biết tôi sao ? "
Dạ Hàn sững người , cảm giác cậu trở nên tồi tệ hơn " Chị, sao chị không nhớ em sao ? Em biết bản thân có lỗi với chị nhưng chị đừng giận em nữa có được không " , mặt cúi xuống nước mắt lã chã rơi ..
" Ashhh Gì vậy trời..." , Tiêu lấy tay nâng cằm của Dạ nên , khuôn mặt ướt lệ mắt ửng đỏ , dù là khóc nhưng vẫn thật toả sáng long lanh .
" Này, nín dùm cái .Tôi không biết lúc trước có làm gì với cậu đâu nên ngừng khóc đi .." - Tiêu Dao vừa nói vừa ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào Dạ , bởi vì cô chưa từng đối mặt với người thiếu niên vì cô mà khóc..
Dạ Hàn thấy Tiêu Dao không thèm nhìn mình và nghĩ cô ấy ghét mình liền nhào sà vào lồng ngực Tiêu Dao sầm xuống " Chị..chị giận em thì đánh em hay mắng em cũng được nhưng đừng bỏ rơi em được không ?? Em rất nhớ chị.."
Tiêu Dao bối rối ngập ngừng nói " Thật ra tôi không biết cậu là ai đâu ? Nên ..."
Dạ Hàn phát giác ra điều gì đó không đúng liền nói " Chị muốn lại lừa em nữa sao ? Chị lại muốn bỏ rơi em rồi biến mất nữa đúng ko ? "
" Dù màu tóc chị có khác hay tính cách chị thay đổi đi chăng nữa thì người em không thể bao giờ quên chính là chị " - Dạ Hàn cười nhẹ cùng ánh mắt nặng chĩu nỗi buồn và đặt tay lên gò má Tiêu Dao .
Tiêu Dao cũng không phản bác được gì , cảm giác trong cô có chút nhói lòng nhưng không thể nhớ cậu thiếu niên trước mặt là ai nhưng cảm giác tin tưởng tận đáy lòng đối với chàng thiếu niên này vô cùng mãnh liệt cô gượng cười nói
" Không phải tôi muốn lừa cậu đâu .Nhưng thật ra tôi không còn chút kí ức gì cả. "
" Chị không còn chút kí ức gì sao ? " - Dạ Hàn suy nghĩ " Nếu vậy 3 năm trước chị ấy đã trải qua những gì ? Chết tiệt sao mình không nhận ra chứ .."
" Khiến cậu nhọc tâm rồi .Tôi hầu như chẳng nhớ gì về quá khứ lúc trước của mình nên cậu cũng không cần.." - Tiêu Dao hiểu được thái độ chân thành của Dạ nhưng cô không còn chút cảm xúc gì đối với những người quen trước kia của cô.
Rồi Dạ đứng thẳng hơn cô nửa cái cằm rồi ôm trầm cô nói " Em xin lỗi ! em đúng là tồi tệ. Thật sự cuộc sống không có chị thì mọi thứ xung quanh em ko cần tồn tại cũng được. Bởi vì .."
" CHỊ LÀ ĐIỀU DUY NHẤT KHIẾN EM TỒN TẠI ..Lần này em sẽ buông tay đâu..Em sẽ giữ chị bên cạnh không cho chị rời em nửa bước.."
" Nói một hồi thì tôi có câu hỏi muốn hỏi cậu MỐI QUAN HỆ CỦA CHÚNG TA là gì vậy , tại sao lại nhọc tâm bởi người không còn chút kí ức như tôi .."
" Chị hỏi mối quan hệ của chúng ta sao ? "
Dạ Hàn mỉm cười rạng rỡ nói " Chúng ta là NGƯỜI YÊU của nhau mà .."
" Này cậu , bao nhiêu tuổi " , nghĩ " Nhìn thằng nhóc này nhỏ tuổi hơn mình mà.."
" Sắp 19 tuổi à hì hì.." - Dạ Hàn vui vẻ đáp
Tiêu Dao nghĩ kiểu " Vãi không lẽ gu mình mặn mọi đến vậy sao ? Đi thích thằng nhóc nhỏ hơn 2 tuổi .."
Dạ Hàn nghiêng đầu nói " Chị ơi...Sao vậy " ..
" Không có gì , mà chúng ta là người yêu thật hả ? "
Dạ ỉu xìu nói " Chị không thích sao ? Hay chị không muốn chịu trách nhiệm với em nữa .." ,
" Hể ? Chịu trách nhiệm gì troy..."
" Hức..hức chị quên rồi. Rõ ràng vừa nãy chị đè lên người em nói sẽ chịu trách nhiệm bây giờ lại thất hứa rồi .."
" Nhưng mà tôi..."
Rồi hai tên cướp từ từ mở mắt " Ui.."
" Mà thôi ko nói nữa tôi cần phải giải quyết . Bữa tiệc chắc sắp kết thúc rồi , bọn chúng sẽ hành động nhanh thôi. Vậy nên.." - Tiêu Dao vừa nói vừa trói hai tên cướp lại ..
Dạ Hàn vui vẻ nói " Chị yên tâm, người của em sắp tới rồi nên chị hãy .."
" Người nào ??? "
" A, thật ra vụ cướp lần này là trong tính toán của em rồi , ban đầu là cũng không định ra tay đâu nhưng .." - Dạ đột nhiên nhìn tên cướp bằng ánh mắt đáng sợ .
Hai tên cướp run lẩy bẩy nhìn Đại Ma Vương trước mặt lẩm bẩm " Thôi rồi , xuân này con ko về....."
" Nhưng , vừa nãy bọn chúng đã làm chị bị thương nên đương nhiên không thể tha thứ .." - Dạ cười khẩy .
" .. ?? "
Dạ sờ lên vết xước nhỏ ở vành tai Tiêu Dao " Đây nè..nó làm em đau lòng lắm đấy .." - vô cùng toả sáng
Hai tên cướp kiểu " Đụ mẹ vừa bị đánh rồi còn bị cho ăn cơm chó nữa.."
Sau đó ở ngoài tiếng trực thăng và tàu ngầm rồi thuyền động cơ mạnh đã bao vậy xung quanh con thuyền chứa những tên cướp xấu số " chưa cướp được cái mợ gì thì đã bị tóm "
" Ha..hà, vậy tôi tốn công vô ích rồi.. " , nghĩ thầm " Lần đầu thấy nhiệm vụ nhàn ghê .." , rồi nhìn sang Dạ
Dạ cười ngây ngốc sau đó nắm tay Tiêu Dao nói " Chị, bây giờ chị trở về cùng em đi .."
Tiêu nghĩ thầm " A.. rắc rối lớn là thằng nhóc này đây ,không biết mình đã làm ra chuyện gì mà khiến thằng nhóc này có chấp niệm lớn đối với mình như vậy .
" Hzz xin lỗi chắc ko được rồi ..."
Mặt Dạ liền tối sấm nói " Chị chúng ta là người yêu mà , chị lại muốn bỏ rơi em nữa sao ? "
" Tôi ko có chút ký ức gì về lúc trước của bản thân nên bây giờ yêu đương đối với tôi là điều không thể "
" Tại sao chứ ! Chị chúng ta có thể hàn g..."
Tiêu Dao che miệng Dạ lại nói " Không thể được, nếu như tôi từng yêu đương với cậu thì bây giờ coi như kết thúc đi là lỗi của tôi. Mối quan hệ giữa chúng ta coi như chấm dứt " , vừa dứt lời Tiêu Dao cảm thấy áy náy và nhức nhối vô cùng nhưng cô không muốn phải tiếp tục mối quan hệ sẽ làm tổn thương đối phương bởi vì cô không còn chút tình cảm gì..
Dạ Hàn vuốt tóc " Ha..Chị thật sự muốn kết thúc như vậy ".. , rồi Dạ Hàn kéo Tiêu Dao * hôn sâu *
" Ể "
~ um ~
Hai tên cướp kiểu " Chúng tôi là bù nhìn là bù nhìn không nhìn thấy gì hết.."
Tiêu Dao dùng sức đẩy Dạ ra nhưng không thể đẩy được vì sức lực cậu rất lớn , Dạ ôm chặt Tiêu Dao rồi hôn cô vô cùng mãnh liệt
Khoảnh khắc chiếc mặt lạ rơi xuống Dạ cũng đứng hình ngơ người luôn rồi lẩm bẩm " Chị "
Tên cướp choáng kiểu / Cíu tao / -> hồn bay
Nghe thấy tiếng động tên cướp bên ngoài cần súng xông vào phòng 102 nói " Có chuyện gì..."
Tiêu Dao xuất hiện trước mặt tên cướp mỉm cười nói " Hello .." rồi dùng một trưởng đá ngang vào đầu tên cướp còn lại ..
Hai tên cướp được giải quyết trong tích tắc và Tiêu Dao vuốt tóc lên nói " Hừm... , đ* bọn ngu ngốc cứ làm cho bà đây phải bực " .
Dạ Hàn đi dần về phía Tiêu Dao rồi ôm trầm lấy cô từ đằng sau , đầu ngả áp sát vào lưng Tiêu Dao nói chậm dãi " Chị , em rất nhớ..rất nhớ ..chị "
Tiêu Dao quay lại định cho Dạ ăn phát đấm nói " Mày biến..." , cô ngớ người luôn khi nhìn thấy thiếu niên trước mặt đang khóc thút thít và nhìn mình với ánh mắt đỏ ửng đẫm lệ ..
" ?? Tôi, có làm gì cậu đâu mà khóc zậy .."
Dạ Hàn càng khóc như một đứa trẻ * oa ×3 *
" Tại chị hết á , em đã cố gắng tìm kiếm chị nhiều năm như vậy tại sao bây giờ chị mới xuất hiện "
?? Tiêu Dao khó hiểu chỉ vào bản thân hỏi " Cậu quen biết tôi sao ? "
Dạ Hàn sững người , cảm giác cậu trở nên tồi tệ hơn " Chị, sao chị không nhớ em sao ? Em biết bản thân có lỗi với chị nhưng chị đừng giận em nữa có được không " , mặt cúi xuống nước mắt lã chã rơi ..
" Ashhh Gì vậy trời..." , Tiêu lấy tay nâng cằm của Dạ nên , khuôn mặt ướt lệ mắt ửng đỏ , dù là khóc nhưng vẫn thật toả sáng long lanh .
" Này, nín dùm cái .Tôi không biết lúc trước có làm gì với cậu đâu nên ngừng khóc đi .." - Tiêu Dao vừa nói vừa ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào Dạ , bởi vì cô chưa từng đối mặt với người thiếu niên vì cô mà khóc..
Dạ Hàn thấy Tiêu Dao không thèm nhìn mình và nghĩ cô ấy ghét mình liền nhào sà vào lồng ngực Tiêu Dao sầm xuống " Chị..chị giận em thì đánh em hay mắng em cũng được nhưng đừng bỏ rơi em được không ?? Em rất nhớ chị.."
Tiêu Dao bối rối ngập ngừng nói " Thật ra tôi không biết cậu là ai đâu ? Nên ..."
Dạ Hàn phát giác ra điều gì đó không đúng liền nói " Chị muốn lại lừa em nữa sao ? Chị lại muốn bỏ rơi em rồi biến mất nữa đúng ko ? "
" Dù màu tóc chị có khác hay tính cách chị thay đổi đi chăng nữa thì người em không thể bao giờ quên chính là chị " - Dạ Hàn cười nhẹ cùng ánh mắt nặng chĩu nỗi buồn và đặt tay lên gò má Tiêu Dao .
Tiêu Dao cũng không phản bác được gì , cảm giác trong cô có chút nhói lòng nhưng không thể nhớ cậu thiếu niên trước mặt là ai nhưng cảm giác tin tưởng tận đáy lòng đối với chàng thiếu niên này vô cùng mãnh liệt cô gượng cười nói
" Không phải tôi muốn lừa cậu đâu .Nhưng thật ra tôi không còn chút kí ức gì cả. "
" Chị không còn chút kí ức gì sao ? " - Dạ Hàn suy nghĩ " Nếu vậy 3 năm trước chị ấy đã trải qua những gì ? Chết tiệt sao mình không nhận ra chứ .."
" Khiến cậu nhọc tâm rồi .Tôi hầu như chẳng nhớ gì về quá khứ lúc trước của mình nên cậu cũng không cần.." - Tiêu Dao hiểu được thái độ chân thành của Dạ nhưng cô không còn chút cảm xúc gì đối với những người quen trước kia của cô.
Rồi Dạ đứng thẳng hơn cô nửa cái cằm rồi ôm trầm cô nói " Em xin lỗi ! em đúng là tồi tệ. Thật sự cuộc sống không có chị thì mọi thứ xung quanh em ko cần tồn tại cũng được. Bởi vì .."
" CHỊ LÀ ĐIỀU DUY NHẤT KHIẾN EM TỒN TẠI ..Lần này em sẽ buông tay đâu..Em sẽ giữ chị bên cạnh không cho chị rời em nửa bước.."
" Nói một hồi thì tôi có câu hỏi muốn hỏi cậu MỐI QUAN HỆ CỦA CHÚNG TA là gì vậy , tại sao lại nhọc tâm bởi người không còn chút kí ức như tôi .."
" Chị hỏi mối quan hệ của chúng ta sao ? "
Dạ Hàn mỉm cười rạng rỡ nói " Chúng ta là NGƯỜI YÊU của nhau mà .."
" Này cậu , bao nhiêu tuổi " , nghĩ " Nhìn thằng nhóc này nhỏ tuổi hơn mình mà.."
" Sắp 19 tuổi à hì hì.." - Dạ Hàn vui vẻ đáp
Tiêu Dao nghĩ kiểu " Vãi không lẽ gu mình mặn mọi đến vậy sao ? Đi thích thằng nhóc nhỏ hơn 2 tuổi .."
Dạ Hàn nghiêng đầu nói " Chị ơi...Sao vậy " ..
" Không có gì , mà chúng ta là người yêu thật hả ? "
Dạ ỉu xìu nói " Chị không thích sao ? Hay chị không muốn chịu trách nhiệm với em nữa .." ,
" Hể ? Chịu trách nhiệm gì troy..."
" Hức..hức chị quên rồi. Rõ ràng vừa nãy chị đè lên người em nói sẽ chịu trách nhiệm bây giờ lại thất hứa rồi .."
" Nhưng mà tôi..."
Rồi hai tên cướp từ từ mở mắt " Ui.."
" Mà thôi ko nói nữa tôi cần phải giải quyết . Bữa tiệc chắc sắp kết thúc rồi , bọn chúng sẽ hành động nhanh thôi. Vậy nên.." - Tiêu Dao vừa nói vừa trói hai tên cướp lại ..
Dạ Hàn vui vẻ nói " Chị yên tâm, người của em sắp tới rồi nên chị hãy .."
" Người nào ??? "
" A, thật ra vụ cướp lần này là trong tính toán của em rồi , ban đầu là cũng không định ra tay đâu nhưng .." - Dạ đột nhiên nhìn tên cướp bằng ánh mắt đáng sợ .
Hai tên cướp run lẩy bẩy nhìn Đại Ma Vương trước mặt lẩm bẩm " Thôi rồi , xuân này con ko về....."
" Nhưng , vừa nãy bọn chúng đã làm chị bị thương nên đương nhiên không thể tha thứ .." - Dạ cười khẩy .
" .. ?? "
Dạ sờ lên vết xước nhỏ ở vành tai Tiêu Dao " Đây nè..nó làm em đau lòng lắm đấy .." - vô cùng toả sáng
Hai tên cướp kiểu " Đụ mẹ vừa bị đánh rồi còn bị cho ăn cơm chó nữa.."
Sau đó ở ngoài tiếng trực thăng và tàu ngầm rồi thuyền động cơ mạnh đã bao vậy xung quanh con thuyền chứa những tên cướp xấu số " chưa cướp được cái mợ gì thì đã bị tóm "
" Ha..hà, vậy tôi tốn công vô ích rồi.. " , nghĩ thầm " Lần đầu thấy nhiệm vụ nhàn ghê .." , rồi nhìn sang Dạ
Dạ cười ngây ngốc sau đó nắm tay Tiêu Dao nói " Chị, bây giờ chị trở về cùng em đi .."
Tiêu nghĩ thầm " A.. rắc rối lớn là thằng nhóc này đây ,không biết mình đã làm ra chuyện gì mà khiến thằng nhóc này có chấp niệm lớn đối với mình như vậy .
" Hzz xin lỗi chắc ko được rồi ..."
Mặt Dạ liền tối sấm nói " Chị chúng ta là người yêu mà , chị lại muốn bỏ rơi em nữa sao ? "
" Tôi ko có chút ký ức gì về lúc trước của bản thân nên bây giờ yêu đương đối với tôi là điều không thể "
" Tại sao chứ ! Chị chúng ta có thể hàn g..."
Tiêu Dao che miệng Dạ lại nói " Không thể được, nếu như tôi từng yêu đương với cậu thì bây giờ coi như kết thúc đi là lỗi của tôi. Mối quan hệ giữa chúng ta coi như chấm dứt " , vừa dứt lời Tiêu Dao cảm thấy áy náy và nhức nhối vô cùng nhưng cô không muốn phải tiếp tục mối quan hệ sẽ làm tổn thương đối phương bởi vì cô không còn chút tình cảm gì..
Dạ Hàn vuốt tóc " Ha..Chị thật sự muốn kết thúc như vậy ".. , rồi Dạ Hàn kéo Tiêu Dao * hôn sâu *
" Ể "
~ um ~
Hai tên cướp kiểu " Chúng tôi là bù nhìn là bù nhìn không nhìn thấy gì hết.."
Tiêu Dao dùng sức đẩy Dạ ra nhưng không thể đẩy được vì sức lực cậu rất lớn , Dạ ôm chặt Tiêu Dao rồi hôn cô vô cùng mãnh liệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.