Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi!

Chương 18

Salary1109

13/04/2016

Tôi lần theo cái địa chỉ ghi trong tờ giấy, và trước mặt tôi bây giờ là một công ti vừa to lại vừa đẹp. Thậm chí công ti trước đây bố mẹ tôi làm việc cũng chẳng to như thế này.

Bố…mẹ…ừm, không nói nữa.

Tôi lò dò dắt xe đạp tấp vào gần một bồn cây trên vỉa hè. Tháo lãng hoa ra tiến gần chỗ ông bảo vệ đang nằm đắp báo lên mặt ngủ.

“Khò…khò…!” Tiếng ngáy to của ông bảo vệ áo xanh làm cho tờ báo cũng cứ phập phồng theo.

Hic, thế này trộm vào khua hết công ty cũng chắc ổng cũng chả biết gì!

“Bác ơi! Bác..!” Tôi rón rén lấy ngón tay chọc chọc vào cái bụng căng phồng của bác bảo vệ, rồi kéo nhẹ tờ báo ra chọc chọc vào bả vai.

“Khò…khò!” Đáp lại tiếng gọi nhẹ nhàng của tôi vẫn là tiếng ngáy đều đều, không hề có sự đả động gì liên quan tới việc đã tỉnh ngủ cả.

“Bác ơi!Bác!” Tôi đứng thẳng dậy, lấy chân đá đá vào cái ghế mà ổng đang ngồi

“Ưm…” Ông bảo vệ cau mày, mắt vẫn nhắm tịt “Ai, cái gì?”

“Cháu có lãng hoa mà ở công ti này đặt, cháu…”

“Khò….”

Vầng! Thế đấy! Tôi còn chưa kịp nói hết!

Thôi được rồi! Dẹp! Không yểu điệu thục nữ gì hết! Bảo vệ gì mà chẳng trông nom gì cứ ngủ như gặp thời ý!

“Này bác!” Tôi đá mạnh vào cái ghế

“Cái gì!!!!!” Bác đó đột nhiên bật dậy rồi gầm lên

Tôi loạng choạng lùi ra sau vài bước, hic, cũng may là khỏe tim không thì chắc là đột tử mất!

“Cháu có lãng hoa, bảo gửi mà gọi mãi bác chả dậy!” Tôi cũng chẳng vừa, cau mày nói chả lễ nghĩa gì nữa

“Hoa hoét gì thì mày đi mà mang vào trong kia, mày không thấy người ta đang chuyển hoa rầm rầm thế kia à?!” Bác đó lườm tôi 1 cái

“Thì ban nãy cháu không thấy cháu mới phải gọi bác, bác ngủ thế này thì trộm có vào khoắng sạch cũng chả biết gì!” Tôi hằn học

“Được rồi! Cô đi vào đi, nói nhiều quá! Mất cả giấc ngủ của người ta!” Ông bác kéo cái mũ đội lên đầu, nhăn mặt

Tôi hất mặt tính đi ra ngoài,tranh thủ lườm nguýt ông bảo vệ một cái, nhưng như chợt nhớ ra gì đó, tôi dừng lại rồi lùi về phía sau vài bước

Tôi đứng cạnh bác bảo vệ,cúi thấp người xuống ghé vào tai ổng thì thầm:

“Này bác. Thực ra cháu muốn hỏi 1 điều!”

“Gì?!” Bác đó nhếch 1 bên lông mày nhìn tôi

“Bác..” Tôi ngắt quãng, liếc xuống cái bụng của bác bảo vệ rồi cười gian “…chửa mấy tháng rồi thế?!”

Tôi nói rồi từ từ đứng dậy, cầm lãng hoa trên tay thong thả bước ra ngoài, cười thầm trong bụng.

“Hả? Là sao?!” Đi ra khỏi phòng bảo vệ, tôi mới nghe thấy tiếng hỏi ngu ngơ đấy của ông bảo vệ sau một hồi nghệt mặt, liền bước nhanh hơn.

“Nghĩa…nghĩa là… Con bé kia!!!! Đứng lại!!”

Tới bây giờ không thể nhịn cười được nữa, bèn há mồm ra vừa cười ha hả vừa chạy về hướng thang máy.

“Con bé chết tiệt kia! Đứng lại! Dám bảo tao có bầu à?” Tôi ngoái lại nhìn, ông bác đó mặt mũi đỏ gay, cầm cái gậy chạy về phía tôi

“Phụt….hahahaha!” Dù rằng biết là thế, nhưng khi nghe chính miệng ông bảo vệ nói câu đấy tôi lại không kiềm nén được, vừa cười như điên vừa phi vào thang máy, ấn nút đóng lại liên tục.

Cho tới khi ông bảo vệ lịch bịch vác theo cái “bụng bầu ” cùng cái gậy tới gần cửa thang máy, thì nó đã đóng lại không thương tiếc.

Hahaha, tuy nghe có vẻ thú tính nhưng trêu ông này hay thật!

Tôi cứ vừa cầm lãng hoa cười khùng khục. Thậm chí còn chẳng hề biết có người cùng đứng trong thang máy nhìn mình bằng cái ánh mắt không bình thường.

“Em có vẻ vui, nhỉ?!” Một giọng nói trầm đậm chất tổng tài vang lên làm ngưng cái hành động cười như điên của tôi lại

Tôi quay đầu lại nhìn người vừa phát ra tiếng nói. Chợt giật mình lùi ra phiá sau mấy bước.

Là…là… tên Duy Anh đó.

Hic, sao đời tôi lắm oan gia thế? Tôi thậm chí còn đang định xin nghỉ làm ở quán cà phê hôm đó để tránh mặt tên Duy Anh này vì không biết trả lời thế nào. Vậy mà bây gìơ lại gặp ở đây!

“À, xin lỗi!” Tôi nói khe khẽ,không dám nhìn hắn thêm nữa.

“Lời đề nghị của tôi sao rồi!” Hắn nói tiếp.

“Hả? Lời đề nghị nào? Anh nhận lầm người rồi!” Tôi quyết định giả nai, vừa nói vừa nuốt nước bọt

“Tôi sẽ coi như chưa nghe thấy câu đó!” Tôi nghe thấy tiếng “hừ” nhẹ thốt ra từ khóe miệng Duy Anh.

“Tôi cũng sẽ coi như là chưa nghe thấy câu anh vừa nói!”

“Vậy nghĩa là em hiểu tại vì sao tôi nói như vậy! Nói hẳn hoi đi! Tôi không có thời gian đâu!” Hắn đút hai tay vào túi quần, nghếch mặt lên nhìn tôi

” Thì…trước tiên… À, tôi có lãng hoa này chuyển tới đây! Tôi phải mang nó đi đâu?!” Tôi có chuyển chủ đề.

” Nói chuyện kia trước đi!”

“Thực ra…chuyện đấy tôi cũng chưa nghĩ ra. Dù sao cũng đã tới hẹn đâu. Haha.haha!” Tôi vừa nói vừa giơ giỏ hoa cầm trên tay ” Thật sự là tôi muốn biết cần phải để giỏ hoa này ở đâu mà!”

“Đi theo tôi!” Hắn hất mặt về phía trước và bước ra ngoài khi cái thang máy vừa mở cửa

Tôi cũng chẳng dám hó hé nhiều, cứ lẳng lặng cầm lãng hoa mà lò tò đi theo hắn.

“Em đặt ở đấy, chỗ nào cũng được!” Duy Anh chỉ tay về phía đầu hành lang, rồi nói tiếp “Xong thì đi vào đây!”

Tôi nhìn theo bóng dáng Duy Anh đang đi vào trong phòng làm việc mà cười thầm trong bụng! Hơ hơ, ngu gì mà đi vào đấy!

Tôi nhẹ nhàng đặt giỏ hoa đúng nơi quy định, rồi tiếp tục “nhẹ nhàng” lướt qua cái phòng chỗ mà tên kia vừa đi vào để tiến đến cái thang máy…

Hihi! Sắp qua rồi!

“Và đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây!” Giọng nói phát ra từ căn phòng đằng sau cái cửa nâu gỗ im lìm làm tôi giật mình.

Tôi đưa mắt nhìn chăm chăm vào cái cửa, cửa đóng kín thế này, thì làm sao mà nhìn thấy gì? Chắc hẳn hắn đang nói chuyện điện thoại.

Tôi tự nhủ rồi đứng thẳng lên tiếp tục đi 1 cách công khai. Đùa chứ, tôi không muốn vào cái căn phòng đấy đâu! Chỉ nghĩ đến việc phải trả lời như thế nào thì tôi đã thấy mệt rồi. Chứ đâu cần nói đến những chuyện linh tinh khác nữa!?

“Dừng lại đấy trước khi tôi đi ra và lôi em vào đây!” Giọng nói lại tiếp tục vang lên, có phải đang nói với mình không nhỉ? Cái cửa gỗ vẫn đóng im lìm mà. Làm sao lại nhìn thấy được?! Chắc chắn đang nói chuyện điện thoại.

“Cạch!” Cánh cửa màu nâu đậm mở ra. Kèm theo đó là một dáng người cao thanh thoát đứng lấp ló nửa vời đằng sau nó.

“Có cần tôi dùng bạo lực không?!” Hai hàng lông mày của Duy Anh nhíu lại như dính vào nhau, một tay đút túi quần còn 1 tay thì nắm lấy cái vặn cửa.

“Không cần! Tôi đi, tôi đang đi đây! Hơ hơ!” Tôi cười phớ lớ, chân lùi về phiá sau theo nhịp.

“Tiến thẳng về phiá trước! Thực hiện ngay trước khi tôi tức giận!” Lông mày hắn bây gìơ trông như một đường thẳng. Cái mặt thì như núi lửa sắp phun trào.

Không! Còn lâu! Tôi phải mạnh mẽ lên, không được ủy khuất.

Chuẩn rồi! Phải đứng lên chiến đấu!

“Ồ, nghĩa là tôi không cần trả tiền cho lãng hoa kia nữa đúng không???. Cảm ơn!” Hắn phũ phàng phun ra 1 câu, làm tôi như bừng tỉnh phi đến giữ lấy cái tay đang đóng cửa lại của Duy Anh

Hic! Ý chí chiến đấu thì là thế. Nhưng nhìn cái mặt như vừa bị ăn dép của tên tổng giám đốc này, lại thêm cả câu nói chí mạng kia nữa là cảm giác bao nhiêu dũng khí nó cứ như đang chổng mông vào mặt tôi rồi vừa đi vừa ngoáy mông thật lực, không quên vẫy tay chào tạm biệt!

“Hihi,hihi!” Tôi nhẹ nhàng lấy 2 ngón tay trỏ kéo dãn 2 bên lông mày của Duy Anh ra , mồm miệng liến thoắng ” Tôi vào là được chứ gì! Sao phải căng thế!”

Tôi tiếp tục 1 loạt hành động vô cùng “nhẹ nhàng” đẩy hắn ra. “Nhẹ nhàng” đặt mông xuống ghế sofa ngay cạnh cửa sổ. Tự chỉnh tư thế cho ngay ngắn ngồi chờ hắn.

“Chuyện tôi nói. Em nghĩ sao rồi?!”Duy Anh ngồi vắt chân ở chiếc ghế đối diện, chậm rãi nhấp một ngụm trà hòi tôi.

“Ừ thì….tôi chưa biết!” Tôi ngắc ngứ, tránh ánh mắt của hắn.

“Chưa biết?! Là sao?!” Hắn nhíu mày.

“Tôi, có thể trả lời sau khi suy nghĩ thật kĩ được không?! ”

“Được, vậy khi nào thực sự cảm nhận rằng mình muốn trở thành 1 ca sĩ thì hãy gọi cho tôi! Tôi trông chờ vào quyết định của em.” Duy Anh vừa lật tờ giấy vừa nói.

“Vậy… cảm ơn anh! Khi nào tôi thực sự suy nghĩ kĩ và có quyết định thì tôi sẽ liên lạc với anh!” Tôi nắm chặt tay, đứng dậy cúi người chào, rồi lầm lũi bước ra cửa.

“À phải rồi…tôi..” tôi đang đi thì quay phắt lại, nhớ ra chưa lấy tiền hoa (-_-)

“Cạch..Bốp!” Cái cửa đột nhiên bật ra, liền sau đó đập bốp vào lưng tôi khiến tôi ngã dập mặt về phiá trước.

“Au ui!” Tôi ôm trán, nằm ngã ra sàn

“Anh, em đến chơi với anh đây!” Một bóng người có chất giọng đặc sệt xuất hiện sau cánh cửa, vừa đập vào lưng tôi 1 cái liền khuyến mại thêm 1 phát đá vào chân.

“Ai thế này? Nguyệt Linh?!” Cái gì thế này? Lại gặp người quen à?

Hở? Duy Nam?!

Tôi bị đả kích 2 phát định nhảy lên chửi tên đó 1 trận. Thì ngay khi nhìn thấy cái bản mặt quen thuộc của cái thằng cha Duy Nam lắm mồm đấy đơ luôn.

“Này em gái, em theo dõi anh đấy à? Sao đi đâu cũng gặp em thế?!” Hắn ta lại mang nụ cười khả ố có thương hiệu của mình ra trình làng. Cái mặt nhìn rất muốn đấm.

Tôi đứng dậy, phủi bụi quần áo, lườm hắn 1 cái cháy mắt.

“Em đến đây làm gì thế? Chả lẽ là theo dõi anh thật? Có đúng thế cũng đừng nói ra nhé. Anh xấu hổ chết mất!” Tên thần kinh đấy lại tiếp tục cười man rợ.

Vầng! Thế đấy. Cuộc sống có thể thiếu thốn cái gì đấy. Nhưng chả bao gìơ vắng mặt 1 thằng khốn nạn, đã thế bọn họ còn cứ vây quanh tôi như kiểu tôi đi ban phước cho họ.

“Đã đàn bà lắm mồm lại còn bị điên. Con nào mà cưới phải thằng dở người chắc phải sắm vài cái mã tấu mà băm thằng này như băm thịt lợn mất!” Tôi lẩm bẩm, đủ to để cho Duy Nam và kể cả Duy Anh cùng nghe thấy.

“Cái gì..? Cô ..cô !” Hắn trợn mắt long sòng sọc, giơ tay run run chỉ vào người tôi.

Tôi chả thèm quan tâm, lò dò đi đến cạnh bàn làm việc của Duy Anh,làm nốt việc định làm.

“Tôi quên mất, cho tôi xin tiền hoa đi!” Tôi chià tay ra trước mặt Duy Anh, mặt nghiêm túc.

“Này.. cô là người rừng đấy à? Người ta đường hoàng là tổng giám đốc, lại đi chià tay ra xin tiền hoa.” Tên Duy Nam vừa đặt mông xuống cái ghế sofa. Đưa nước lên uống liền ho sặc sụa khi nghe thấy câu nói của tôi.



“Kệ tôi! Anh ta nói là sẽ trả tiền cho tôi. Không xin anh ta thì xin ai. Ông nói ít thôi! Liên quan gì đến ông?!” Tôi cau mày, hơi cao giọng.

“Này,ổng là anh tôi. Đương nhiên tôi phải quan tâm chứ!” Hắn gân cổ lên cãi.

Cái gì? Anh?

“Là anh ruột à?!” Tôi nhíu mày hỏi

“Chứ còn gì? Nhìn tụi anh không giống nhau à?!” Duy Nam dựa lưng vào thành ghế, chân vắt chéo tạo dáng.

Tôi lướt qua mặt tên Duy Anh đang ngồi im lặng làm việc, rồi lại nhìn cái thằng cha kiêu ngạo Duy Nam, lạnh lùng phán:

“Không. 1 người thì cao sang phải biết. Còn 1 thằng nhìn như ăn xin tập làm dân chơi!”

“Cái gì cơ? Này cô…!” Hắn nhảy dựng lên, mặt đỏ như cà chua.

Tôi cười thầm trong bụng, rồi quay sang Duy Anh nhắc lại:

“Làm ơn trả tiền cho tôi.”

“Trả tiền cho cô ấy hộ anh!” Hắn vẫn không rời mắt khỏi đống giấy tờ, nói.

“Nói em à?!” Tên Duy Nam mặt nghệt ra tự chỉ vào mình .

Duy Anh không nói gì, chỉ liếc 1 cái như muốn nói: ‘chả em thì ai?!’

“Nhưng em hết tiền rồi!” Duy Nam trân trối.

“Hôm qua anh vừa đưa tiền cho em, trả cho người ta có 1 lãng hoa thì thấm thoát vào đâu?!”

Thằng cha Duy Nam tuy không phục nhưng vẫn phải chịu ủy khuất mà rút ví ra đưa tiền cho tôi.

Tôi cau mày nhìn hắn đếm từng đồng tiền lẻ mà đưa cho tôi.

Hờ, hóa ra hắn cũng chỉ là “đạo gia tiền lẻ”.

Tôi cầm tiền, lẩm nhẩm đếm từng tờ,cau mày:

“Này, thiếu 5 nghìn!”

“Gì cơ?” Cái đầu đỏ của hắn vốn đã chổng lên trời giờ càng nhướn cao hơn như bị giật điện “thiếu có 5 nghìn mà cũng phải đòi!”

“Chúng tôi hưởng lãi ở cái 5 nghìn đấy đấy!” Tôi rít lên qua kẽ răng, nói như đang đe dọa

“Rồi! Để chị trả!” Một giọng nói vang lên ngay sau lưng khiến tôi giật thót cả mình.

Ơ… chị Quỳnh!

Chị Quỳnh giật đống tiền lẻ trong tay tôi rồi rút ra 1 tờ 500k xanh lét mới coóng nhét lại vào tay tôi.

“Không cần trả lại đâu!”

Ơ…!

“Nhưng còn thừa hơn 100k cơ ạ!” Tôi ngớ người.

“Không sao!” Chị ấy phẩy tay “Coi như đền bù thiệt hại lần trước!”

Lần trước?!

Là lần tên Duy Nam phá quán ấy hả?

Nhưng chị ấy đã đền rồi mà!

Thấy chị Quỳnh không nói gì nữa, tôi cũng cúi gập người nói cảm ơn. Tiệm thể lườm tên Duy Nam một cái.

Thật là! Giao có 1 lãng hoa mà gặp toàn oan gia, lằng nhằng mệt hết cả người…

.

.

.

Tôi ra sức chạy, cái cổng trường ở ngay trước mặt rồi. Cũng may là chân khỏi rồi, không chắc tôi phải bò đến trường mất. Khổ thật, tự dưng trễ mất xe buýt, thành ra bây gìơ khổ sở thế này đây.

Khoan đã, đừng đóng, đừng đóng vội!

“Rầm!” Tôi đâm sầm vào cánh cổng to đùng màu xanh trước mặt.

Khốn nạn thật, thế quái nào mà mình vừa chạy tới nơi thì nó đóng lại là sao?!

Tôi xoa trán ấm ức đứng dậy, nhìn bác bảo vệ vừa phủi mông đi vào trong bằng ánh mắt căm hờn.

Tôi đi vòng ra phiá sân sau của trường, nhìn ngó bức tường rồi xác định vị trí.

Phải đấy, tôi đang định trèo tường đây!

Bức tường này khá cao, nhưng không sao, đối với tôi, nó không phải trở ngại.

Không phải là vì tôi hay đi học muộn nên dày dặn kinh nghiệm, mà là do trèo tường là nghề của tôi.

Nói ra hơi ngại, nhưng nhiều lúc lên cơn với lại rảnh rỗi, tôi đi học về nhà toàn trèo qua cánh cổng sắt ở trước để mở cửa phiá trong, và khi làm thế thì tôi không phải chạy ra khóa cổng trước lại nữa.

Tôi kéo cái balô cho chắc, lấy sức đạp một chân lên tường lấy đà, hai tay bám vào tường rồi nhanh chân đạp thêm một phát nữa, sau đó lấy hai tay vịn vào thành tường, đẩy người vào trong.

Tôi nhảy xuống, phủi phủi rồi chỉnh chu lại quần áo, tính đi thong dong vào trường nhưng chợt thấy một thứ gì đó tròn tròn thấp thấp đang di chuyển trên hành lang tầng 2.

Là…thầy giám thị sao?!

Tôi vội ù té chạy vào trong hành lang tầng 1, rẽ vào một cái lối đi nho nhỏ dẫn vào nhà kho của trường, lấp sau một cái khe rồi chui vào trong đống bià các-tông hỗn độn.

Tôi ngồi im thin thít chờ đợi cho thầy “Phệ” đi qua rồi sẽ chạy lên lớp.

Nhưng cuộc đời có vẻ không được như mong đợi. Vì thầy Phệ đang đứng ngay trước cái khe , nhìn thẳng vào đống bià các tông nơi mà tôi đang trú ngụ.

Qua khe hở nhỏ giữa mấy cái bià các tông, tôi nhìn thấy thầy phệ đang cố ních cái bụng của mình chui vào trong cái khe, giơ tay ra định kéo cái bià.

Tôi nuốt nước bọt ừng ực. Chết tiệt, sao tôi lại quên mất ngày nào thầy cũng chui vào đây và tóm được vài đứa nhỉ?!

Bình thường ngồi trên lớp tôi có thể nhìn thấy chỗ này và ngày nào cũng thấy vài ba đứa bị tóm chui từ khe này ra, lúc đấy còn cười khinh bọn nó. Bây gìơ thì khinh ai đây?!

Mẹ ơi, thần linh ơi, cứu con. Diệu Anh ơi, Khánh Minh ơi, cứu tao….

“Thầy Phúc!” Một tiếng gọi vang lên, tôi mở mắt đang nhắm tịt lại ra.

Ôi may quá, thầy Phệ đang chui ra rồi.

“Ừ, em gọi gì?!”

Là…Nguyễn Hoàng Phong.

Thầy Phệ đang quay lưng về phiá tôi để nói chuyện với tên Phong đó.

Tôi đơ ra một lúc, chợt nhìn thấy hắn đang nháy mắt với tôi, rồi hất đầu về phiá hành lang.

Hiểu ra ý hắn.Tôi vội chớp thời cơ, chui ra rồi lần theo từng cái cây chạy lên lớp.

Tôi vừa chạy vừa ngó xem có ai xung quanh không, còn để tránh thầy giám thị ra nữa.

Cầu trời cầu Phật! Cho dù hắn làm gì đi chăng nữa thì cũng cảm ơn hắn. Nhờ vậy mà thoát nguyên một kiếp nạn. Nếu mà bị thầy giám thị tóm thì tiêu đời rồi.

“Chào buổi sáng!” Tôi đang chạy lên lớp, bỗng đâm sầm vào một vật thể biết nói không xác định.

Tôi lùi về sau mấy bước, ngẩng cái mặt lên nhìn, và ngay lập tức bị đứng hình.

Hơ hơ.Mải nghĩ về thầy giám thị mà tôi quên mất còn 1 vấn đề nan giải hơn, chính là thằng cha sao đỏ.

“Haha, chào buổi sáng!” Tôi cũng cười trừ, miệng thì nói và chân cứ bước.

Thấy tôi đi thằng sao đỏ cũng đi theo, cái mồm nó cứ ngoác ra tận mang tai.

“Hôm nay đẹp trời nhờ!” Nó lại cười, cứ đi theo tôi.

“Ừ!” Nó sẽ đẹp nếu như tao bị đui.

Rêt thấy bà cố nội, đẹp cái tiên sư cha nhà mầy!

Dù đây là lần đầu đi học muộn, nhưng tôi lại rất có duyên với tên sao đỏ này. Vì tôi học chung cấp 2 với hắn. Và khi đấy thì ở chung lớp, lúc đó chẳng hiểu vì sao mà rất ghét nhau, nên cứ như kiểu thù chuyền kiếp luôn rồi.

“Hôm nay đẹp giời. Cho mình xin cái họ tên điạ chỉ với cái chữ kí bạn ơi!” Nó lại cười.

Tôi cắn răng, tiếp tục cười trừ, dích chân từng bước hòng có cơ hội là chạy.

“Haha, haha!” Tôi cứ nhe răng ra khoe như được lập trình, chân thì không ngừng bước.

“Gì nhỉ?!” Nó lật quyển vở, bấm cái đầu bút ” Trần Nguyệt Linh à?! Lớp nào nhỉ?!”

Tôi giả vờ ỏn ẻn gẩy cái phần tóc đang xõa lên phiá trước hòng lấp cái bảng tên lại.

Nhưng nó vẫn không tha cho tôi, nó lấy cái đầu bút, hất tóc tôi ra

“À…lớp 10a1!” Nhìn cái mặt nhơn nhơn của nó, tôi chỉ muốn đấm cho 1 phát nó bất tỉnh nhân sự luôn đi.

Cuộc đời không như là mơ. Nghĩ là thế. Nhưng làm sao tôi dám làm cơ chứ?!!!

Tôi ngậm ngùi kí vào cái ô nhỏ nhỏ ở mép quyển vở của nó. Hằn học nhìn cái mặt nhăn nhở ra vì sướng của cái thằng cha đấy, lầm lũi đi về lớp.

——————-

Tôi chậm rãi đi vào lớp. Bây gìơ mới là gìơ truy bài, nên không có giáo viên nào cả, chỉ có nhỏ Chi lớp trưởng đang ngồi trên bàn giáo viên mà thôi.

Vứt cái cặp lên mặt bàn, tôi ngồi phịch xuống ghế, nằm ra bàn.

“Học sinh gương mẫu cũng đi học muộn cơ à?!”Khánh Minh nói. Dù không nhìn thì tôi cũng biết nó đang nhếch mép với cái giọng điệu kiểu đấy.

“Ảnh hưởng đến gia phả nhà mày à?!” Tôi liếc nó, bỗng chân đạp phải cái thứ gì gì đấy.

Tôi cúi xuống gầm bàn. Gì đây? Là 1 cái hộp.



Tôi cau mày, gạt cái hộp sang một bên. Tiện thể rút sách vở trong cặp ra cho vào ngăn bàn.

“Cộp!” Ở dưới ngăn bàn có cái thứ gì vậy? Sao nhét mãi không được cái đống sách vở thế này?

Tôi đưa tay ra, định thò vào ngăn bàn quờ quạng xem có cái gì…

Khoan…Stop!

Rút kinh nghiệm của 3 năm về trước, tốt nhất là nên cúi xuống nhìn chứ chẳng nên sờ.

Chuyện là… 3 năm về trước. Chính cái thằng đang ngồi vắt chân như công tử ở đằng sau này câu kết với cái con nhỏ điệu chảy mỡ thích màu hồng ngồi ở trên này. Thả nguyên 1 đống tạp nham nhện rết gián đủ loại vào trong ngăn bàn tôi. Làm tôi khi đấy sợ tới mức nhảy choi choi như con khỉ đột, còn chúng nó thì cứ ngoác miệng ra cười.

Tôi cúi xuống nhìn, lại 1 đống hộp lớn hộp bé ở trong ngăn bàn.

Tôi vơ hết 1 loạt đặt lên mặt bàn, vỗ vai Diệu Anh nãy gìơ còn chăm chú ghi chép cái gì đấy, hỏi:

“Cái gì đây?!”

Diệu Anh liếc đống hộp, hờ hững nói:” Mày hỏi đầu gối ý!” (-_-)

Tôi lại quay xuống Khánh Minh, lặp lại câu hỏi ban nãy.

“Sáng nay tao đi học sớm. Thấy một đoàn mấy thằng đực rựa lò dò vào hỏi chỗ mày ngồi. Cứ 1 chốc lại có 1 thằng!Xong nó để mấy cái hộp ở đấy.” Nó vừa lật quyển sách vừa nói.

Tôi cầm vài hộp quà lật đi lật lại mấy tấm thiếp treo lủng lẳng ở ngoài. Chẳng thể hiểu nổi là cái dịp gì. Thiệp thì toàn tim phổi hoa lá cành. Chẳng biết lúc mở ra là có cái con gì bay ra không nữa.

“Có phải trò của mày không đấy?!” Tôi nhăn mặt, hỏi Khánh Minh.

“Trò gì?!”

“Mày cố tình đặt cái đống này ở đây để chơi tao chứ gì!”

“Im đi con dở!” Nó gằn “Tao có chơi mày cũng chỉ làm mấy cái hộp đểu đểu thôi. Tiền đâu mà đặt cả 1 đống như thế!”

Ờ. Cũng đúng!

“Mày không biết à?!” Diệu Anh quay xuống hóng hớt

“Biết gì?!” Tôi vừa hỏi, vừa xếp đống hộp xuống gầm bàn.

“Ở trường này có cái luật gì đấy chẳng hiểu do ai nghĩ ra. Là sau bữa tiệc mùa thu của trường tròn nửa tháng. Nếu tặng quà cho người mình thích trong đó có 1 bông hồng và 1 cái khăn tay ghi lời tỏ tình thì sẽ thành đôi!” Nó giải thích, xong kê tay vào thành ghế, tựa cằm xuống rồi chợt thở dài “Tao chờ từ sáng đến gìơ chả có thằng nào mò đến tặng cho tao. Trong khi chúng nó tặng mày cả đống có khi đủ xây cả nhà.”

Hơ, hoa hồng với khăn tay. Không có cái gì ăn được à?!

Hơ hơ…thế thôi! Dẹp!

“Này! Cho mày tất!” Tôi gạt mấy hộp quà dưới đất lên chỗ nó.

“Không thèm!” Ô hay con này, mồm bảo muốn người ta tặng, mà cho thì lại trưng ra cái mặt dỗi đấy

“Ai thèm tất của mày!” Nó vẩu môi.

-_- cái đầu nó đang nghĩ gì thế?!

“Mày có muốn tao cũng chả cho mày tất của tao. Còn có 3 đôi. Cho mày để mà móm à?!” Tôi nhăn mặt.

“Mày đeo tất bằng răng à?!” Cái thằng chết tiệt này. Nó không móc lời tôi nói thì nó bị táo bón hay sao ý?!

Tôi chả thèm để ý đến lời của Khánh Minh. Hay đúng hơn là chẳng thể nói được cái gì nó.

“Tao bảo tao cho mày cái này cơ mà!” Tôi duỗi chân lên đá đá vào dưới ghế của Diệu Anh, muốn nó nhìn xuống dưới.

“Xớ. Mày coi tao là cái gì?! Tí nữa cũng sẽ có 1 thằng đẹp trai lai láng đến tặng cho tao!” Nó hất mặt.

Tôi phẩy tay. Ý bảo nó quay lên, đến phát mệt với nó.

Tôi cúi xuống ngăn bàn rút vài quyển tập và cái hộp bút. Cô Trúc cũng vừa đi vào lớp.

“Cả lớp. Đứng!” Nhỏ Chi hô lên.

Tôi cũng đứng dậy theo hiệu lệnh. Cúi người chào cô như mọi ngày vẫn làm.

Cô Trúc đứng thẳng giữa lớp , nghiêm giọng: “Ngồi xuống đi!”

“Ừm…. tuần sau chúng ta sẽ thi vòng 2 vào thứ 2, thứ 3 được nghỉ và thứ 4 thi vòng 3. Vòng 2 là hỏi đáp kiến thức và vòng 3 là tài năng cá nhân. Sau đó sẽ đi học bình thường để chuẩn bị thi giữa kì!” Cô Trúc thông báo một loạt, mặt vẫn không biến đổi cảm xúc.

Tôi nhìn cái mặt không cảm xúc của cô, rồi nhớ đến cái tin nhắn chết tiệt kia, khẽ nuốt nước bọt.

“Và còn….Nguyệt Linh!”

“Dạ!” Tôi đứng bật dậy theo phản xạ, tim đập thình thịch.

Hic, chắc là tiêu rồi!

“Sau tiết 5 lên phòng giáo viên gặp tôi!!” Thôi chết, chắc sắp bị ăn chởi rồi.

“Vâng ạ!” Tôi khẽ thở dài, lặng lẽ ngồi xuống

.

.

.

“Renggggggg…..”

Tôi thở dài, gấp mấy quyển sách ở trên bàn lại, sắp thành 1 đống rồi nhét xuống ngăn bàn, tiện thể đứng lên chào thầy dạy Toán theo phản xạ.

Ôi trời, sau này phải cẩn thận hơn mới được. Đến gìơ ăn còn không được đớp chỉ vì một cái tội lỗi mà mình không hề làm. Mệt người!!

Ôm quyển sách dày cộp đi đến chỗ bàn làm việc của cô Trúc, tim tôi cứ đập thình thịch. Cho dù mình chẳng hề làm gì sai. Nhưng giải thích cho cô tin được là cả vấn đề.

“Ngồi xuống!” Cô Trúc chau mày, quay cái ghế xoay về hướng tôi.

Tôi cũng kéo cái ghế xoay ở bên cạnh đặt mông xuống,rồi để quyển sách lên mặt bàn. Ngồi ngay ngắn nghiêm túc vô cùng.

Im lặng…

Im lặng…

Im lặng…

Cô cứ nhìn tôi chòng chọc, tôi cũng cứ nhìn cô, cảm giác tim đang nhảy ‘aloha’ ý! (-_-)

Thôi được rồi, mình lên tiếng trước vậy!

“Thưa cô…”

“Có lẽ em biết vì sao tôi gọi em lên đây chứ?!!” Cô Trúc vẫn gĩư nguyên cái bản mặt đấy, chậm rãi lên tiếng.

“Dạ!”

“Em gửi tin nhắn này cho tôi…!” Cô giơ cái máy điện thoại lên “….là có ý gì?!”

Hic, vậy là đúng rồi.

“Thưa cô, cái đấy, em không hề làm!” Tôi ngẩng đầu lên, ngồi thẳng lưng, nói giọng chắc nịch.

“Em muốn chối?!”

“Thưa cô, em không nói dối.!” Tôi rút cái điện thoại trong túi áo khoác ra “Tin nhắn cô nhận được bao gồm 9 người khác nữa. Có cả Diệu Anh và Khánh Minh. Cô có thể hỏi bọn nó làm chứng!”

Cô Trúc nhìn tôi nghi hoặc.

“Diệu Anh và Khánh Minh là bạn thân của em. Các em ấy có thể sẽ bao che cho em.”

Ôi mẹ ơi, nói vậy mà cô vẫn chưa tin, chắc đập đầu vào tường mà tự tử quá.

“Em nói thật mà cô! Khoảng thời gian cái tin nhắn đó gửi tới cho cô là khoảng 3h. Khi đó em đang xếp hàng để thi vòng 1 Miss Teen mà ạ! Cô có thể xem camera ạ!”Tôi nói như sắp khóc. Hic, ai hiểu cái nỗi khổ này của tôi???

Nhìn cái mặt cô bây gìơ tôi chẳng đoán nổi là cô đang nghĩ gì nữa.

Tôi không dám thở mạnh, thiếu 1 chút là nín thở khi nhìn cái bản mặt không cảm xúc của cô.

Dù sao thì, vì cô không tin Diệu Anh và Khánh Minh nữa. Nhưng cái trường to kiểu này, thể nào chả có camera. Hi vọng là vậy.

“Ở sân trường không lắp camera!”

Đùng!

Đoàng!

Tôi đơ toàn tập, nghe tiếng nổ vang lên bên tai rồi cứ luẩn quẩn trong đầu.

Tôi thực sự muốn đập đầu vào tường tự sát bây gìơ đây!

“Thôi được rồi! Cô nể mặt em dù sao cũng không phải là học sinh chuyên nổi loạn, nhưng vì không có gì để chứng minh em đúng cả. Nên tôi chỉ cho em một hình phạt nhẹ. Lát nữa em đi ăn cơm rồi quét lá dưới sân trường. Không được ngủ trưa. Tôi sẽ đi kiểm tra đấy!”

Hơ…hẳn là 1 hình phạt rất nhẹ cơ đấy!

“Dạ!” Tôi uể oải đứng dậy, cúi chào cô Trúc rồi lặng lẽ xuống căn tin ăn cơm.

Tôi lấy suất cơm muộn,định rút điện thoại ra nhắn tin cho Khánh Minh là tôi không đi ngủ trưa thì nó với Diệu Anh đã ngồi trước mặt tôi từ bao gìơ.

“Cô bảo gì?!” Diệu Anh giật lấy cái điện thoại nhằm chuyển hướng nhìn của tôi.

“Phạt quét sân trường!” Tôi cụp mắt, lấy lại cái điện thoại.

“Hơ hơ, ngon..!” Con nhỏ này, không an ủi thì thôi lại còn.

Tiên sư cha nhà nó, thật là khiến người ta muốn chửi thề mà. Điên không chứ lị, lớp nào cũng có 2 cái camera từ 2 phiá. Thế mà ở sân trường thì lại không có. Hại tôi vừa thiệt hại về kinh tế, vừa tổn thất về tinh thần và danh dự, lại còn hao tổn cả thể lực.

Hơ hơ, đúng là 1 công “ba” việc mà!

Tôi đuổi chúng nó đi ngủ, ngồi nhai nốt suất cơm rồi đi vào phòng lao công lấy chổi đi ra sân trường.

Haizzz, mệt rồi đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook