Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi!

Chương 22

Salary1109

13/04/2016

Tôi bị sốc tâm lí, thực sự sốc!

Làm gì có chuyện nó kinh hoàng đến thế?!

“Mày đừng đùa thế. Chẳng hay đâu!” Tôi cười ngố, nuốt khan nước bọt.

“Tao cũng muốn đấy là đùa lắm!” Nó cười khổ “…mà không được!”

Như thế…có nghiã là thật?!

Nhưng một người như Diệu Anh sẽ không bao gìơ đùa như vậy cả. Đặc biệt là về chị Lan.

Chị Lan…là chị gái ruột của nó,từ bé đã suốt ngày quấn quýt bên chị Lan. Trừ những lúc ở với bọn tôi, thời gian còn lại chỉ toàn kè kè bên chị ấy. sao bây gìơ lại có chuyện ngặt ngẽo như thế này chứ?

“Từ bao giờ?!” Tôi muốn nuốt nước bọt, nhưng cổ họng trở nên đắng ngắt, chẳng thể nuốt nổi.

“2 tiếng trước!”

Tôi mím môi, nước mắt cứ thế mà dần dần trào ra..

Sao….sao lại có loại chuyện nghiệt ngã thế này chứ?!

“Vì cái gì?!” Tôi hỏi.

“Tai nạn giao thông!” Nó vẫn cười như 1 con ngố.

Tôi khóc.

“Thôi đi con điên. Chị tao, tao không khóc, mày khóc gì chứ!” Diệu Anh quay lưng về phiá tôi, vai nó khẽ rung lên.

Đúng thế, nó không khóc,tôi khóc làm gì? Khóc thay cho nó sao?

“Hai con nhỏ này, sao suốt ngày bắt nạt Khánh Minh thế?!” Chị Lan cau mày.

“Nó cứ trêu bọn em!” Tôi và Diệu Anh đồng thanh đến bất ngờ.

“Đâu có!” Khánh Minh tròn mắt, chối đây đẩy.

“Lại còn không có!” Những con người mà trong cùng 1 thời điểm có cùng chung chí hướng :3, thường rất ăn ý, điển hình là tôi với con nhỏ đứng cạnh tôi đây, bình thường thì chẳng giống nhau tí nào, mà chả hiểu sao giờ cứ đồng thanh tập thể.

“Ơ…Chị Lan, em không làm thật mà” Khánh Minh tiếp tục chối

Thằng này rõ điêu mà, nó vừa cầm chuột dọa bọn tôi xong!

“Chị Lan!” tôi kéo kéo vạt áo của chị ấy, rồi lấy mũi giầy khều khều con chuột giả “Nó vừa cầm cái này trêu bọn em!”

“Phạt 3 đứa nhảy cóc 10 cái!”

“Ơ…”

“Không ơ, nhanh lên!”

—-

“chị Lan, cho em tiền mua kẹo đi chị Lan”

“Chị Lan, Khánh Minh nó….”

“Chị Lan…”

“Chị Lan…”

.

.

.

“Chị…”

Tôi nhớ lại từng câu chuyện như 1 thước phim, thậm chí bây giờ cái tên thân thuộc ấy cũng không thể phát ra hoàn chỉnh khỏi miệng.

Tôi khóc thành tiếng.

Cảm giác đau đớn lại dâng trào, cứ như tôi đang trải qua việc mất đi bố mẹ lần thứ hai vậy. Rất đau! Rất khó chịu! Và chẳng biết phải làm gì vào lúc này cả!

“Im đi con điên! Nhức đầu quá!” Diệu Anh khó chịu gằn giọng

Tôi im lặng, vẫn tiếp tục khóc, về cơ bản là không thể dừng lại được.

“Ngậm mồm lại! Nhìn mày tởm quá!” Nó tiếp tục càu nhàu.

Tôi ngừng khóc, không hiểu sao lại cảm thấy điên tiết.

Giật đứt phăng dây truyền nước, tôi đứng bật dậy khỏi giường, hoàn toàn quên cái tay đau đó mà đầy Diệu Anh ngã xuống nền đất bằng một lực không mạnh nhưng đủ để cho nó ngã xuống nền đất, rồi gào lên, nước mắt giàn giụa:

“Đồ điên! Mày đừng có cố tỏ vẻ nữa, con điên!”

Nó im lặng cười, rồi bỗng dưng bật khóc.

Tôi còn đang hăng máu chửi nó, bỗng thấy nó khóc thì ngừng hẳn…

“Vừa lòng mày chưa?! Mày biết tao phải cố như thế nào để không khóc chứ? Giờ thì mày phá tất cả rồi đấy! Mày thì gãy tay! Thằng Minh thì đang phẫu thuật, như nào còn chưa rõ, còn chị tao thì chết rồi! Tao phải khóc bao nhiêu cho đủ chứ?!” nó khóc hu hu

Tôi nhìn Diệu Anh khóc rưng rức, nhưng không hề cảm thấy hối hận. Thà để nó xả bớt ra, còn hơn là cứ cười giả ngây giả ngô như 1 con ngố.

——————

Như mọi ngày, tôi lại tới trường, nhưng gìơ có cái tay gãy, bó bột dày cộp.

Không có Khánh Minh, Diệu Anh cũng không.

Đã 2 ngày trôi qua rồi….

“Ê, hôm nay đi học một mình à?!” Hằng cùng mấy đứa chơi trong hội của nó và thằng Cường chạy tới, chúng nó khoác vai tôi.

“Ừ!” Tôi cười miễn cưỡng “Khánh Minh đang nằm hồi sức, còn Diệu Anh lo tang chị!”

“Lo tang chị?!” Cả lũ tròn mắt lên “Chị ruột nó á?! Mất rồi á?!”

“Ừ!” Tôi cười, bây gìơ tôi chẳng muốn nói gì hơn thế.

“Vậy chiều tao với bọn mày tới thăm nó! Còn mày tay bị như thế này thì cả ngày hôm nay đi với bọn tao đi, chứ ở một mình tao không yên tâm!” Cái Hằng gật đầu quả quyết.

Tôi không nói gì, chỉ cười, may mà vẫn còn mấy đứa bạn cùng lớp tốt bụng.

.

.

Quả thực chỉ còn 1 tay để dùng rất bất tiện!

Tôi lấy sách vở trong cặp ra quả thực là cả một vấn đề vô cùng nan giải, đã vậy cái bàn là bàn đơn bé tí. Thực ra nó không phải quá bé, nhưng so với cái tay cuốn băng quá khổ của tôi thì…

Đồ đạc trên bàn cứ 1 chốc lại rơi xuống đất bởi tôi cứ ngọ nguậy là cái tay lại chạm vào đồ vật nào đó, và vì chẳng có cảm giác gì nên cứ thế hất bay luôn ,tự cúi xuống nhặt cũng rất khó khăn.

Vậy mà mới hết có 1 tiết!

4 tiết còn lại, tôi phải xoay thế nào chứ!

Tôi hoàn toàn chán nản, gục mặt xuống bàn!

Bỗng dưng cái tên mà tôi đã thề sẽ căm tận xương tủy từ khi hắn đốt quyển sổ của tôi, lại đứng lên, xuống dưới lớp lấy cái bàn thừa đặt cạnh bàn tôi.

Thậm chí hắn còn nhẹ nhàng cầm cái tay gẫy của tôi đặt lùi sang cái bàn đó, rồi kéo cái ghế tôi đang đặt mông lên ra giữa 2 cái bàn.

“Mọi người lùi sang trái 1 chút!” Hắn nói to, rồi bắt đầu kéo bàn của mình dịch sang trái, mấy người ngồi ở dãy đó cũng dịch sang.

Tôi nhìn Quốc Thiên bằng ánh mắt nghi hoặc, tên này định bày trò gì vậy chứ?! Chẳng lẽ hắn để cái gì trong cái ngăn bàn này à? Hay tranh thủ lúc trang bị thì đổ mắm tôm vào giày tôi.

Nhận được ánh mắt của tôi, hắn chỉ lờ đi chẳng nói gì, ngồi vào bàn.

Tôi nhìn xung quanh, đúng là chẳng có gì bất thường cả, hơn nữa đồ đạc cũng không bị rơi nữa.

Chắc hắn có ý tốt!

Tôi nghĩ vậy.

.

.

.

Tôi lại lọ mọ xuống căng tin ăn cơm sau 5 tiết học, nhờ có thằng Cường lấy hộ nên cũng không quá khó khăn.

Cả lũ ngồi vào cái bàn trống, rồi ăn cơm.

Một cái chân đá vào phiá dưới mặt bàn ăn làm mấy hộp cơm liền nảy lên.

Tôi ngửa mặt lên nhìn, chụp lại cái mặt của đứa con gái vừa đá bàn bằng ánh mắt rồi cúi xuống ăn tiếp đồng thời lục lọi trí nhớ xem mình có quen nó không?

Nhỏ đeo cái nơ màu hồng trên tóc, kính cận bản to, nhìn có vẻ là tạo hình ngây thơ.

Hình như không quen.



À mà hình như mình gặp nhỏ này ở đâu nhỉ?

“Này Trần Nguyệt Linh!”

“Hứ?!” Tôi ư hử 1 tiếng, không hề ngẩng mặt.

Muốn gây sự với tôi, chắc chắn tôi sẽ không coi ra gì.

“Mau quay ra đây nhìn tôi!” Nhỏ nơ hồng gào lên

Sao nhìn nhỏ này quen quen mà không nhớ ra nhỉ?

“Nhìn rồi!” Tôi húp soạt nước canh bí.

Ừm,canh ngon đấy!

“Nhìn tôi và nói chuyện!”

“Chờ tí!” Tôi cắn miếng xúc xích “Ban nãy cậu đá bàn tí nữa mất miếng ăn của cả bọn, phải ăn hết chứ không cậu làm phát nữa thì hết ăn!”

Tôi nói như đùa, ngẩng lên nhìn mấy đứa trong lớp: “ăn mau lên không là hết ăn bây giờ!”

Cả bọn đều cười khúc khích.

“Thôi nào bạn gái!” Nhỏ Chi vừa cười vừa nói “Bạn đi về từ bây giờ đi, chứ cứ chai mặt khoảng 5 phút nữa là tổn thương cả tinh thần và cái bề ngoài của bạn đấy!”

Thực ra cả lũ chẳng đứa nào có phản ứng gì vì cứ dăm ba hôm lại có đứa con gái tìm tôi gây sự, hết giờ học trên lớp lại đến giờ ăn, hết lớp cao cho tới lớp bé, và với đủ các lí do mà chẳng biết là sao lại có nó.

Điều khác biệt duy nhất của ngày hôm nay là nhỏ này trông có vẻ khá quen, chứ không lạ hoắc như mấy nhỏ lần trước.

Đang định đưa miếng xúc xích lên mồm cắn thì cái tay sơn màu xanh neon từ đâu thò ra hất bay suất cơm của tôi, và cái thià có miếng xúc xích cũng vì thế mà rời bỏ tôi bay theo tiếng gọi của mặt đất

“Chết tiệt!”tôi cười ” Lên đến mồm rồi còn mất!”

Tôi đứng dậy, tính đi vào góc lấy chổi lau nhà.

Cánh tay bị giữ lại, kèm theo đó là một cái tát!

Lại bị ăn tát à?

Tôi chỉ cười, cố kiềm nén dù hơi bực: ” hơi đau đấy!” Tôi nói

“Đấy là quá xứng đáng cho việc mày gây ra với Khánh Minh!” Nhỏ gào lên

Khánh Minh?

À nhớ rồi, nhỏ này chính là người đi cùng con nhỏ lớp 10a4 hôm đó, nhỏ là người hỏi về Khánh Minh liên tục rồi còn ghi chép vào sổ nữa. Bảo sao thấy quen quen!

“Cậu bị ngã thì tự đi mà hưởng, Khánh Minh vốn đã bị thương lại còn chạy ra chỗ cậu vì thế mới bị đưa đi phẫu thuật trong tình trạng nguy kịch. Còn cậu ở đây cười nói ăn cơm như chẳng có gì xảy ra!” Nhỏ nơ hồng càng nói càng hăng, gào tướng lên.

“Bạn gái à! Nên giữ giọng 1 chút!” Tôi đặt tay nên vai nhỏ ta, nói vừa đủ nghe “Tôi muốn tôi bị ngã xuống sân khấu để mà bị gãy tay thế này à? Tôi muốn Khánh Minh bị như thế à?! Bớt nói nhảm đi!”

Tôi cười, đẩy nhỏ tránh xa mình, nói tiếp:

“Với lại, không phải là có người cố tình hại tôi ra nông nỗi này sao?!” Lần này thì tôi nói to cho đủ bao nhiêu con người đều nghe thấy.

Tiếng xì xào ban nãy bay biến, bây giờ thì ai nấy đều im bặt.

Nghĩ kĩ xem, bao nhiêu người đi qua đều chẳng sao, tới lượt của tôi thì sân khấu lại có vấn đề. Với lại trước khi bị ngất, tôi đã nhìn thấy có một cái cưa sắt, chỉ cần cưa vài thanh kệ đỡ, thì khi đi qua nó, sụp là chuyện chắc chắn.

Tôi nhếch mép, quay đi lấy khăn lau

“Không phải vết thương ở lưng cậu ấy là do cậu sao?! Cậu biết điều đó mà!”.tiếng nói vọng lên từ đằng sau.

“Gì cơ?!” Tôi dừng chân.

“Chẳng phải vết thương đó đáng ra là của cậu, nhưng Khánh Minh đỡ thay cho cậu sao?!” Nhỏ nói tiếp

“Vết thương nào?!” Tôi hỏi.

“Tính giả ngu à! Vết thương ở lưng ấy!” Nhỏ gào lên

Chuyện này thú vị hơn tôi tưởng đấy!

“Vậy à?!” Tôi cười nửa miệng “Tôi không nhớ lắm, có thể kể lại rõ ràng ra cho tôi nhớ lại không?”

Nhỏ đó không hề mảy may nghi ngờ, kể lại rất chi tiết:

“Cậu bị gọi vào nhà kho để cứu Diệu Anh, mục đích là làm cậu bị thương, thế mà Khánh Minh lại ngu ngốc chạy trước nên bị đâm thay cho cậu. Thật đáng ghét!”

“À, là vậy sao?!” Tôi cười giả lả “Sao cậu biết rõ thế?! Chuyện tôi bị hại này chỉ có Diệu Anh, Khánh Minh và tôi biết thôi mà, thậm chí bạn cùng lớp với tôi còn không biết, mà cậu biết hay vậy?!”

Nhỏ đó tái mặt.

Bắt được thóp rồi!

“Hình như cậu biết là mình lỡ lời?!” Tôi hỏi nửa chừng, tiến lại gần vài bước “Chết thật! Cậu định nói gì tiếp theo đây?!”

Nhỏ đó hoàn toàn cứng họng, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, nhìn loanh quanh mà nói ngắc ngứ không ra câu.

“Ơ…tôi…việc này….”

Tôi tiến gần hơn vào mặt nhỏ, nói trầm giọng :” Cậu có muốn biện minh gì không?!”

“Việc này…tôi…”

“Này Lan Nhi, mày làm gì ở đấy thế?!” Một nhỏ cũng đeo phụ kiện lòe loẹt chẳng kém, tóc thỳ ngắn ngang vai, trông lạ hoắc.

Nhỏ đó quay về hướng tôi nhìn, kiểu áy náy:”Nguyệt Linh à, xin lỗi nhé!”

Ơ, là nhỏ lớp 10a4 mà. Tôi nhớ ngày trước nhỏ ta tóc dài mà nhỉ! Chắc mới cắt tóc.

Rồi tôi nhìn thấy nhỏ đó quay sang nhìn con nhỏ vừa được gọi là Lan Nhi đó, trách cứ:”không phải là mày bảo tao chờ mày à! Sao chờ mãi không thấy? Đi tìm lại thấy mày ở đây kiếm chuyện với cậu ấy!”

“Ơ, tao đâu có bảo…!”

“Đi thôi!” Nhỏ lớp 10a4 đó ngắt lời Lan Nhi, còn hơi cau mày.

Gì đây?

Rõ ràng là có gì đó mờ ám mà.

“Nguyệt Linh à! Thật xin lỗi cậu quá!” Nói rồi nhỏ đó kéo tay nhỏ kia, tính chạy.

“Này khoan đã!” Tôi nhanh tay kéo cái mũ áo của nhỏ đó lại

“Chuyện..chuyện gì vậy?!” Nhỏ nói lắp

“Không phải lần trước cậu nói muốn làm bạn sao? Tôi vẫn chưa biết tên cậu!” Nói rồi tôi kéo cái khăn của nhỏ lớp 10a4 đó ra, để lộ cái bảng tên

Trần Thị Ngọc Hà.

Chà, cùng họ với tôi!

Nhỏ đó giựt lấy túm tóc trong tay tôi, che lại cái bảng tên, gượng cười rồi quay đi chạy biến.

Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ!?

.

.

.

Tôi ngồi trên xích đu đung đưa, hôm nay cũng chỉ có 18°,trời có chút nắng yếu ớt, cũng chẳng phải là quá lạnh.

Tôi chán nản tựa đầu vào dây xích,Nhìn cánh tay một màu trắng bệch, chẳng biết bao gìơ mới lành lại.

“Chà, cậu đang nhớ tôi sao!?” Một kẻ nào đó vô cùng thản nhiên ngồi xuống cái xích đu cạnh tôi, câu nói sặc mùi tự luyến

Biết ngay lại là tên điên này mà!

“Tay cậu….” Hắn có vẻ ngạc nhiên bởi cánh tay của tôi “Sao thế?!”

“Không thấy sao còn hỏi?!” Tôi cau mày, hắn đã biến đi đâu mất suốt gần 2 tuần qua chứ?

“Thế này không được!” Hoàng Phong nhăn mặt ” tôi mới nghỉ học chưa lâu vì vướng việc, mà cậu đã ra nông nỗi này rồi sao?!”

Việc? “Việc gì?!”

Hắn ta hình như đang định há mồm ra để nói cái gì đó, nhưng chợt ngừng lại, rồi nở 1 nụ cười…dâm tặc.

Tên đó đột nhiên dí sát vào mặt tôi, tôi hơi lùi lại: “Cậu tò mò à?!” Hắn cười

“Ai thèm tò mò chứ! Đâu phải việc của tôi. Chẳng qua lâu lâu không thấy, nên hỏi câu xã giao thôi!” Mặt tôi thoáng đỏ,ừm, chắc do trời nóng lên.

Thôi đi Nguyệt Linh, cái thời tiết này thì nóng cái khỉ gió gì chứ?!

Nghĩ rồi tôi nghiêm mặt, bật trở về chế độ mặt đá.

Hắn ta nhìn tôi một lúc.

Bật cười.

“Này Nguyệt Linh, nếu nhớ tôi cậu có thể nói ra!”

“Ảo tưởng ít thôi, tôi thèm gì nhớ cậu chứ?!” Tôi cau mày, câu này tôi nói thật lòng mà, sao lại cứ cảm thấy ngượng nhỉ?



“Ai cha!” Hắn tiến gần vào tôi hơn chút nữa

Tôi lùi ra sau.

“Cậu có biết mỗi lần nói dối lòng mình mặt cậu đều hơi đỏ và…” hắn nói ngắt đoạn.

Và cái gì chứ?

Mắt tôi đảo loạn lung tung, chẳng dám nhìn thẳng vào hắn

Hoàng Phong lại tiến gần hơn nữa, khoảng cách gần như bằng không.

Thế này…không phải gần quá rồi sao?

Bây giờ thỳ tôi không lùi được nữa, vì bây giờ mà lùi thì chỉ có nước lộn cổ vập mồm xuống đất, tạo hàm răng vâu đặc sắc khỏi mất tiền.

“Cậu có biết làm thế trông rất đáng yêu không?!” Hắn nói 1 câu cực kì sến sẩm.

Khiếp! Nghe kinh quá, nổi hết cả da gà da vịt.

“Tránh ra đi, tránh ra!” Tôi quay mặt sang một bên, vừa gào lên vừa dùng chân quẫy đạp liên hồi.

Nhưng hắn chẳng có vẻ gì là muốn nhúc nhích cả!

“A A A, cậu đè vào tay đau của tôi đau quá!” Tôi nhăn mặt gào lên, nghe cực kì giả tạo.

Chưa bao giờ khả năng đóng kịch của tôi lại tệ như thế này, thật đấy!

Hắn không nói gì, chỉ cười rồi ngồi lùi ra đằng sau.

Tôi cũng ngồi thẳng dậy, mặt vẫn còn hơi đỏ.

À mà khoan, giờ là lúc nào mà sao mày lại tốn thời gian ngượng ngùng vì mấy cái việc vô bổ này chứ?

“Được rồi, tôi đi đây!” Hắn đút tay vào túi quần, đứng dậy rồi thong dong bước ra cửa.

Tôi chẳng nói gì, chỉ ngồi im lặng ngắm mấy ngôi nhà cao tầng xung quanh trường mọc san sát nhau.

Im lặng hồi lâu..

Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, chắc hẳn hắn đã đi rồi.

Thật chán quá, Diệu Anh và Khánh Minh đều không đi học, chẳng có ai chơi với tôi.

Ánh nắng của mùa đông này quả thực rất đẹp.

“Này Nguyệt Linh!” Đang ngồi nghĩ miên man, đột nhiên một kẻ nào đó thù lù xuất hiện trước mặt tôi, giật bắn cả mình!

Gì thế? Vẫn là Hoàng Phong sao? Ban nãy hắn đi rồi mà.

Đột nhiên…

Tôi mở thao láo mắt.

Tim đập thình thịch liên hồi.

Đầu óc trống rỗng.

Cảm giác càng lúc càng khó thở.

Chỉ cảm nhận được hơi thở ấm nóng nơi bờ môi.

Hắn ta…làm gì thế này?!

Trong thâm tâm thực sự rất muốn đẩy cậu ta ra, nhưng quả thực hắn đã rút hết sức lực của tôi rồi.

Một lúc sau, khi tôi cảm giác như mình không thể thở được nữa, hắn ngừng lại.

Chuyện vừa rồi… là cái gì thế?!

“Sốc không?!” Hoàng Phong vẫn cười, thốt lên 2 từ vô duyên hết sức

Tôi vẫn đần thối mặt. Bây giờ phải nói cái gì chứ?!

Không đúng, tại sao hắn lại làm thế? Có lẽ nào hắn chỉ muốn chọc ghẹo tôi không? Đúng thế, là chọc ghẹo. Hoặc là hắn lỡ vấp chân, định nói cái gì nhưng lại bị ngã nên mới thành như thế. Hoặc là….

“Tôi thích cậu! Nguyệt Linh à!” Hắn thốt ra 5 chữ cái, thành công đạp bay những giả thiết ban nãy mà tôi đặt ra.

Cái gì thế này?!

—————

Thế nào là yêu từ cái nhìn đầu tiên, có lẽ bây giờ tôi đã biết.

Tôi là một thằng con trai ăn chơi, thay người yêu còn hơn cả thay áo. Dĩ nhiên, bố mẹ chẳng biết gì về chuyện này. Ông bà già chỉ cần căn cứ vào điểm số của tôi, để mà biết tôi có bị ăn chửi hay không.

Đối với tôi, có điểm cao chẳng có gì là khó khăn cả, chỉ tùy thuộc vào tôi muốn hay không thôi.

Nghe thì có vẻ là kiêu căng, nhưng đúng là thế đấy!

Chà, ngu thật, đáng ra nên làm nốt mấy câu cuối thay vì bỏ vì chán và đi ngủ, thì lúc này đã ở cùng lớp với con nhỏ đó rồi.

Đáng lẽ ra không nên bỏ mấy buổi học cuối năm lớp 9 để đi chơi gái ,không thì giờ đã cùng lớp với con nhỏ đó rồi!

Chẹp, đúng là ngu thật!

Lần đầu tiên nhìn thấy con nhỏ đó, chính là ở cửa hàng tiện lợi. Ấn tượng đầu tiên với con nhỏ đó chính là: Xinh! Đúng, chỉ vậy thôi. Vì thế chẳng mấy khó khăn khi nhỏ đó lọt vào tầm mắt của tôi.

Lần tiếp theo tôi đến, lại đúng lúc có kịch hay. Tôi rút một chai nước trong tủ đá, đứng xem kịch vui.

Có vài ba thằng bặm trợn đang cầm trên tay đủ loại mã tấu, ống nước, quát tháo con nhỏ đó, nói rằng bán cho bọn chúng đồ đểu có nguyên một con thạch sùng. Rồi còn bảo là phải giả lại tiền, phải cho hắn lấy đồ trong cửa hàng để bồi thường. Vậy mà mặt mũi cô ta chẳng có cảm xúc gì.

Tôi đưa chai nước lên miệng uống 1 ngụm.Hừm, rất có cá tính!

Thậm chí chẳng liếc đến tên bặm trợn một lần, nhỏ đó chỉ dùng tay di di con chuột, bấm một cái gì đó, rồi quay màn hình máy tính ra ngoài cho bọn đó xem.

Ồ, là CCTV!

Dù đứng xa, tôi vẫm nhìn rõ cảnh 1 tên to con mặc áo màu xanh neon chói lóa, thuộc đồng bọn của hội kia, đang cúi xuống làm gì đó. Nhỏ ta zoom màn hình lên, thì thấy hoàn toàn rõ tay hắn đang cầm một con thạch sùng bự tổ chảng ở ống nước lên.

Chà, chất lượng CCTV tốt đấy!

Mấy tên đó hoàn toàn cứng họng.

“À, CCTV mới mua được 2 ngày, hẵ,n tốt lắm. Có cần tôi để HD xem cho rõ không?!” Đến giờ nhỏ đó mới lên tiếng.

Giọng nói khá hay, nhưng lại có chút gì sầu đời.

Rồi nhỏ lại bấm bấm vài cái,mặt ông đại ca hiện lên trên màn hình.

Tiếp tục nhấc cái điện thoại bàn lên, nhấn 3 chữ số,không nói 1 lời nào…

“Alo, cảnh sát à? Ơ cửa hàng tiện lợi..” mới nói tới đó, bọn kia đã sợ xanh mặt, vội dựt lấy cái ống nghe dập xuống rồi chạy ra ngoài .

Ấn tượng đó với tôi khá sâu sắc.

Thế nhưng mấy hôm sau đến, đã không thấy nhỏ đó đâu nữa, nghe nói không còn làm ở đấy.

Cảm giác khá là thất vọng.

Tôi chợt giật mình. :”từ khi nào mình quan tâm tới một đứa con gái thế?!”

Đó là lần đầu tiên xuất hiện 1 sinh vật khác giống khiến tôi đêm nàl cũng nghĩ tới.

Nhưng quả là có duyên và phận.

Như mọi học sinh lớp 9, tôi thi vào trường cấp 3. Tôi chọn Karishma, bởi vì nó có sân thượng để hóng mát, có sân sau để lamg thang, có sân bóng rổ, có bể bơi,có thư viện đẹp… nhưng quan trọng nhất là…. có cái nhà vệ sinh sạch chứ không tởm kinh hoàng nữa ! Mọi thứ đều hơn hẳn cái trường cấp 2 của tôi.

Tôi không đi học hè, chỉ bắt đầu học từ hôm khai giảng.Vậy mà tình cờ thay, trong ngày đầu tiên khai giảng, tôi gặp lại con bé đó trên bục phát biểu.

Hóa ra nhỏ bằng tuổi tôi, thế mà tôi cứ nghĩ đó là một con nhóc lớp 8 hay gì đấy!

Vẫn lại là sự tình cờ. Tôi lại gặp nhỏ đó trên sân thượng, đang nằm ngủ chỗ cái xích đu mà tôi đã tia từ hôm đi thăm quan cái trường này từ trước.

Nhỏ đó trông lạnh lùng cá tính là thế, đến nỗi đi ngủ mặt vẫn lạnh tanh,mà tự dưng trở mình gọi mẹ giống như kiểu mẹ của nhỏ đó đang phá đám giấc ngủ vậy!

Đang mỉm cười vì thấy thú vị, tôi bỗng đứng hình.

Có một giọt nước mắt lăn từ khóe mi của nhỏ xuống. Nhanh thôi, nhưng cũng đủ cho tôi nhìn thấy rõ, rất rõ.

Sau này mới biết, hóa ra nhỏ bị mẹ bỏ. Bởi vậy nên mới khóc.

Hừ, hay thật. Người thì khóc vì bị bố mẹ bỏ rơi, kẻ thì muốn bị bỏ rơi cũng không được.

Tôi cười dưới ánh hoàng hôn mỏng manh của mùa đông. Vẫn một mình sải bước đi loanh quanh khu phố phồn hoa.

Từ giây phút ấy, tôi đã quyết định sẽ bảo vệ cho Nguyệt Linh!

Thế mà hay thật, ấn tượng đầu tiên con bé đó về tôi lại là một tên biến thái không hơn không kém!

Không sao cả! Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Giờ thì Nguyễn Hoàng Phong này đã khác trước rồi!

Nguyệt Linh à! Từ giờ cậu sẽ thuộc về tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook