Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi!
Chương 24
Salary1109
13/04/2016
Tôi đang ở đâu thế này?
Ặc! Sao mà đầu nặng trịch thế này?
Tôi phải gắng gượng lắm mới mở nổi mắt ra để nhìn xung quanh
Tôi chẳng nhìn thấy gì cả vì cả cái chỗ này tối om.
Tốt rồi ! Giờ thì mình đang ở cái chỗ quái quỷ nào thế này?
Hình như lúc đó tôi đã nhìn thấy người phụ nữ giống mẹ tôi đó đang đứng cùng 1 người đàn ông trao đổi gì đó. Sau đó họ bỏ đi, sau đó tôi định đi theo, sau đó… có phải là tôi bị đánh mạnh vào đầu và rồi bị vác đi.
Hay thật, sao toàn nhằm những lúc tôi chẳng lành lặn tí nào thì gặp toàn những việc khốn nạn thế nhỉ? Bây giờ tôi thậm chí còn không rõ mình đang rơi vào hoàn cảnh gì.
“Tỉnh rồi à?!” Đột nhiên có một tiếng nói phát ra từ trong góc. Lúc này tôi mới để ý hóa ra có 1 người đàn ông đang ngồi vắt chân chữ ngũ trên một chiếc ghế tựa, tay bấm bấm điện thoại.
Người đó ném điện thoại xuống cái phịch, rồi đứng dậy nói vọng ra ngoài :” Đại tỷ, nó tỉnh rồi!”
Ngay sau đó là một loạt những tiếng bước chân, rồi cánh cửa bị đạp bật ra cái rầm, rồi bóng dáng nhỏ bé mà tôi vẫn luôn để ý suốt từ chiều hiện ra sau cánh cửa.
“Bật cái điện lên đi để tao còn nhìn rõ cái mặt nó!” “Đại tỷ” quay lại nói với mấy tên tay sai, ngay lập tức căn phòng bừng sáng ánh điện
Lúc này đầu óc tôi mới tỉnh táo hơn một chút. Xung quanh tôi không có gì đặc sắc, chỉ là một căn phòng có 1 cái giường mà tôi đang nằm đây, và một cái ghế mà người ban nãy vừa ngồi.
“Hình như tao từng nhìn thấy mày ở đâu rồi?!” Người phụ nữ đó tiến vài bước tới gần tôi, rồi nhấc cằm tôi lên, nhíu mày nghĩ ngợi
Tôi không nói gì cả, chỉ im lặng ngắm người đang đứng trước mặt.
Rõ ràng đây là mẹ Diệp, tới nước này rồi sao còn có thể chối cãi được chứ?
“À” Người phụ nữ đó kéo dài giọng ” Hình như mày là con nhỏ trong cái tiệm đồ ăn nhanh tồi tàn đó sao? Aaa, lần đó tao đói gần chết, khốn kiếp lại còn hết sạch tiền, mãi mới vặt được 1 ít tiền thì đi mua đồ để nhét vào mồm lại gặp con khốn nạn như mày. Mẹ kiếp, lại còn luôn miệng nhận là con tao. Hôm nay lại còn bám theo tao, mày quả thực rất có hứng thú với tao nhỉ?” Người phụ nữ đó càng nói càng gằn giọng lại, bỗng nhiên tôi có cảm giác khó nói thành lời.
“….”
” Này con ranh!” “Mẹ Diệp” buông tay ra rồi hất mặt tôi một cái, cúi người xuống dí sát vào mặt tôi “Mày chẳng lẽ không biết tao là ai sao? Còn dám cả gan đi theo tao?!”
“….”
“Nói gì đi chứ! Mày câm à?” Người phụ nữ đó nhíu chặt đôi lông mày dày và rậm.
Tôi… tôi phải nói gì vào lúc này đây cơ chứ?!
“Nói!” Người phụ nữ đó trợn trừng mắt, rồi gào lên khiến tôi giật bắn mình, đôi mắt bất chợt đỏ nhìn thẳng vào tôi làm người tôi khẽ run lên.
Gương mặt ấy là của mẹ Diệp, nhưng cái cách mà mẹ Diệp đối xử với tôi đâu có như thế này bao giờ.
“Chết tiệt!” Người phụ nữ đó có vẻ điên tiết vì sự lì lợm của tôi.
“Nói mau đi! Là ai sai mày đi bám theo tao hả? Mày vì mục đích gì mà bám theo tao? Tao không có nhiều sự kiên nhẫn dành cho mày đâu!” Cổ tôi bị túm chặt rồi bóp mạnh bằng 2 bàn tay của người mà tôi luôn nghĩ là mẹ ấy.
Trong lòng tôi, cảm giác thất vọng càng lúc càng chiếm hữu toàn bộ tâm trí.
Nếu đây không phải mẹ Diệp, được thôi, tôi có thể dễ dàng chấp nhận được rằng vì sao người đó lại có thể ra tay với tôi như thế. Bởi vốn bà ta là bà trùm trong giang hồ. Thế nhưng có nghiã là tôi vẫn không thể biết được mẹ Diệp của mình ở đâu.
Nhưng nếu đây chính là bà ấy. Thì làm sao tôi có thể tin nổi là người mẹ hiền từ mà tôi luôn trân trọng bấy lâu lại đối xử với tôi như thế, lại trở thành đại tỷ của giang hồ, trở thành kẻ mà phạm pháp như là cơm bữa?
Tôi có cảm giác như chỉ cần một rung động nhẹ, nước mắt của tôi sẽ trào ra khỏi khóe mi cũng giống như trái tim thủy tinh của tôi có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
“Mẹ…Diệp…!” không khí trong phổi đang cạn dần, tôi cố gắng lắm mới rặn ra được 2 từ mà tôi nghĩ đến duy nhất vào lúc này.
Người phụ nữ đó chỉ nhíu chặt đôi lông mày, có vẻ nộ khí đã giảm bớt, thả tay ra khỏi cổ tôi, gương mặt chẳng biểu lộ 1 tí cảm xúc nào.
Có lẽ nào… chính là mẹ Diệp thật?
Chờ cho tới khi tôi ho sặc sụa và bồi lại không khí vào trong phổi xong xuôi, bà ta mới thốt lên “Nói lại!”
Vậy có nghiã là… bà ấy không nghe rõ, và cũng không phải là thả tay ra vì tôi đã gọi bà ấy là mẹ Diệp. Mà đơn giản chỉ vì bà ta cứ nghĩ rằng tôi vừa nói ra rằng có 1 ai đó đứng sau chuyện tôi bám theo bà ấy?
Tôi cảm nhận thấy như có cái gì ướt ướt trên gò má liền dùng tay lau đi.
Nước mắt sao?
Hừ, nực cười thật, tại sao tôi phải khóc?!
“Nói mau….!” Người phụ nữ đó bất chợt gằn giọng
“Tôi nghĩ bà là mẹ của tôi!” Tôi tự dưng gào lên, ngắt câu nói của bà ta. Chẳng hiểu vì sao mà cảm thấy điên tiết.
“Gì cơ?!” Bà ta nheo mắt lại, rồi chợt bật cười. “Mày điên à?!”
“Bố mẹ tôi đã bỏ đi từ 1 năm trước. Và bà có gương mặt giống hệt mẹ tôi.” Tôi nói thẳng, bỏ qua lời châm biếm của bà ta.
Im lặng…
“Chính bởi vì thế mà tôi mới đi theo bà! Bà vừa lòng chưa? Chẳng có ai đứng sau cái gì cả!” Tôi càng nói càng hăng máu.
Đáp lại thái độ của tôi, bà ta chỉ im lặng.
“Đúng là tao có 1 đứa con!” Chợt người phụ nữ đó lên tiếng với chất giọng trầm trầm
Tôi thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường. Con thì mỗi người đều có thể có. Có gì mà ngạc nhiên chứ? Bà ta nói thế đâu đồng nghĩa với việc tôi là con bà ta?
“Đại tỷ!” mấy tên to cao bặm trợn đứng cạnh người phụ nữ đó trợn mắt lên nhìn người mà họ gọi 2 tiếng “đại tỷ” với vẻ mặt ngạc nhiên hết sức
“Đại tỷ nói thế có nghĩa là… nếu như có con, thì mọi thứ sẽ bị cản trở nhiều lắm!”
“Đúng thế đại tỷ!”
“Bây giờ tỷ là đại ca của giới giang hồ, nếu có con thì rất khó xoay xở. ”
“Sao bây giờ tỷ mới nói cho bọn em chuyện này?”
“Tỷ….”
“Chúng mày câm miệng lại cho tao!” Người phụ nữ đó gầm lên, mặt mày cau có “Ai cho chúng mày cái thói nhảy vào mồm tao thế hả? Tao còn chưa nói gì mà chúng mày cứ nhảy chổm lên là sao?”
Bọn tay sai nghe vậy lập tức ngậm miệng lại.
Chờ một lúc cho tới khi có vẻ cơn giận đã nguôi ngoai, “đại tỷ” mới tiếp tục lên tiếng:
“Nó chết rồi!”
3 từ, nhẹ nhàng, đơn giản mà chẳng hiểu tại sao nó khiến trái tim tôi nặng trĩu, giống như có một thứ gì đè lêm vậy.
“Thật ra tao cũng chẳng nhớ nổi mặt đứa con của tao nữa rồi. Vả lại, lần trước chính tai tao nghe được đứa con mình bị giết chết mà chẳng thể làm gì được. Vậy nên, mày đừng có mà xuất hiện trước mặt tao mà cứ khăng khăng gọi tao là mẹ nữa. Để tao ngứa mắt thì không yên đâu.” Nói rồi người phụ nữ đó trừng mắt với tôi.
Tôi trầm mặc hồi lâu. Không phải tôi đã bỏ cái giả định đây là mẹ tôi, nhưng những lời lẽ đó khiến tôi lung lay phần nhiều. Bởi tôi vẫn còn sống, và mẹ của tôi trong mắt tôi luôn hiền từ và bình tĩnh. Không phải dạng người máu lạnh như thế này.
Thấy người đó quay lưng định đi ra ngoài, tôi liền gọi lớn:
“Vậy bà mau thả tôi ra đi. Rốt cuộc chúng ta đâu liên quan gì tới nhau?” Thấy người đó quay lưng định đi ra ngoài , tôi vội vàng lên tiếng
Bà ta vẫn đứng nguyên, chỉ quay mặt lại chậm rãi lên tiếng:
” Về vụ làm ăn của tao, mày nhìn thấy hết từ đầu đến đuôi. Vậy mày thử nói xem, tao nên thả mày ra hay không?!”
Cũng đúng thật, sự thật là tôi đã có suy nghĩ rằng sẽ báo cho cảnh sát biết về việc giao dịch gì đó như thế sau khi tìm hiểu rõ hơn trong đó có đúng là chất cấm không. Và bây giờ thì chẳng làm được việc gì, đã thế còn bị trói tay trói chân ở cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa.
“Tôi…sẽ không nói đâu. Tin tôi đi!” Tôi cố gắng thuyết phục, mai là kiểm tra giữa kỳ, tôi dạo này học hành quá chểnh mảng rồi, tôi cần phải duy trì học bổng .
“Tại sao lại phải tin mày?!” Người phụ nữ cười khẩy, chậm rãi nói tiếp ” Trên đời này, ít nhất là trong từ điển của tao, không bao giờ xuất hiện 2 chữ “tin tưởng” ”
Nói rồi người đó bỏ đi, không để cho tôi nói thêm từ nào nữa!
Chết tiệt!
Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, vội gào to : ” Nhưng cho dù phi vụ làm ăn này của bà xong xuôi rồi, tôi vẫn có thể đi báo cảnh sát được mà !”
Đáp lại tiếng nói của tôi chỉ là một không gian lặng như tờ….
Chết tiệt thật, mau quay lại đây đi!
“Mày nói gì?!” Tôi giật bắn mình bởi giọng nói đầy nộ khí.
Nhìn vào dáng người nhỏ con mà có gương mặt vô cùng hung tợn trước mắt, tôi trong phút chốc lại cảm thấy sợ hãi tột độ, liền vội vàng phân bua:
“Ý tôi là, cho dù phi vụ này của bà thành công tốt đẹp thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn có thể báo cảnh sát được. Nên thay vì giữ tôi ở đây vài ngày, làm ơn thả cho tôi ra ngoài đi. Tôi cần phải ra ngoài lúc này! Tôi sẽ không nói ra đâu.”
“Mày lấy thứ gì đảm bảo?!” Người phụ nữ đó nhướn đôi lông mày, mặt hiện rõ hai chữ “nghi ngờ”
Lấy gì để đảm bảo? Tiền bạc sao? Thậm chí tôi còn chẳng đủ tiền để kiếm cho mình một bữa ăn hẳn hoi. Tôi có thể mang ra cái gì để đảm bảo cơ chứ?!
“Mạng sống!” Tôi lập cập, cất lên 2 từ một cách thận trọng nhất có thể.
Người phụ nữ đó bỗng nhiên bật cười, 1 cách khinh bỉ!
“Mày nghĩ tao cần đến cái mạng sống thối nát của mày? Khôn hồn thì cứ ngồi im ở đây và đừng có cố mà thốt ra một từ ngữ nào liên quan đến tao cho lũ cảnh sát biết.”
Tôi đúng là ngu ngốc thật. Mạng sống của tôi, đối với người phụ nữ này làm gì có tí ý nghiã nào cơ chứ?!
Người phụ nữ đó bỏ ra ngoài.
Tôi….
Tôi….
Tại sao tôi phải sống như thế này chứ?
“Cái cuộc sống thối tha này, tôi chỉ muốn sống một cước sống bình thường thôi mà. Trừ những người thực sự yêu quý tôi ra, tất cả đều đáng chết. Bố, mẹ và tất cả những kẻ khác! “Tôi không hiểu sao tự dưng phát tiết lên, gầm gào rồi chửi bới lung tung, chân đạp loạn xạ.
Nước mắt tôi cứ thế trào ra, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt lại tới mức đau nhói.
Tôi… tôi đã làm gì sai cơ chứ? Tại sao tất cả những chuyện đáng ghét này cứ đổ dồn lên đầu tôi? Tôi cũng chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi mà thôi.
Tôi cứ thế mà bật khóc cho tới lúc thiếp đi vì mệt.
“Mẹ xin lỗi con yêu. Vì con, mẹ buộc phải làm vậy”
Trong cơn mê man, dường như có một giọng nói thoảng qua tai tôi…
.
.
.
Thoắt cái mà đã 3 ngày tôi bị nhốt trong này rồi.
Tôi vẫn được ăn uống, được sống như bình thường nhưng không gian chỉ gói gọn trong căn phòng đó.
Kể cũng lạ thật! Đầu gấu gì mà tốt bụng thế? Tôi còn cứ nghĩ mình sẽ bị bỏ đói ở nơi đây, thậm chí nhu cầu cơ bản nhất của con người là đi vệ sinh có khi là còn chẳng được.
Thật tốt là vì chỗ này không phải là một ổ trụy lạc, cũng không phải nơi giết người diệt khẩu.
Tôi đã bỏ qua kì thi giữa kì rồi, chắc hẳn hai đứa kia cũng thế. Chỉ còn 1 điều tự hỏi là chẳng biết bao giờ mới có thể được thả ra.
Tôi bỗng dưng trầm mặc.
“Này, cái con nhỏ mới bị đại tỷ bắt về xinh thế mày!” Một giọng nói ồm ồm vang lên giữa bốn bề lặng ngắt làm tôi giật bắn mình.
Không có tiếng đáp lại, người kia tiếp tục nói:
“Nhìn nó ngon ra phết mày ạ! Tao thèm chết đi được!”
Một giọng cười khả ố vang lên.
Tôi rùng mình, có khi nào là nói tôi không? Hay nhỡ còn ai khác bị bắt ở đây?
“Có thèm cũng chả đến lượt mày!” Một người khác hừ nhẹ 1 tiếng rồi nói tiếp: ” Đại tỷ bảo bọn tao chăm sóc nó cho tốt, rồi bán cho ổ mại dâm bên nước ngoài. Còn dặn bọn tao không được chạm vào nó. Nếu không phải nể tỷ ấy, bọn tao đã thịt nó đâu rồi!”
Tôi há hốc mồm bởi câu nói đó.
Dù không chắc là nói tôi, nhưng một cảm giác run sợ không hiểu sao lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Chết tiệt!
Tôi cứ trông chờ sẽ được thả ra mà không mảy may nghi ngờ. Thậm chí còn không hề cố gắng làm gì để thoát ra khỏi nơi này cả.
Cánh tay bị gãy của tôi còn chưa lành hẳn, tự bản thân tôi có thể làm gì cơ chứ?
Nhưng bây giờ, đâu thể trông chờ vào Khánh Minh hay Diệu Anh.
Rốt cuộc tôi phải làm gì bây gìơ cơ chứ?
“Cốc cốc!” Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, liền ngẩng mặt lên nhìn cái cửa gỗ ngay trước mặt.
Thế nhưng nó không có vẻ gì là sẽ có người mở cánh cửa ra. Nó vẫn cứ nằm im lìm chẳng hề nhúc nhích.
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa một lần nữa vang lên.
Hình như nó phát ra từ phiá cửa sổ.
Tôi lập tức quay đầu lại nhìn, chợt thấy một bóng người đứng phiá sau cửa sổ.
Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc khi nhìn ra rõ ràng gương mặt của người đứng sau cửa sổ.
Đó là…là… Vũ Quốc Thiên!
Cậu ta….tới đây là có ý gì cơ chứ?!
Cảm giác hoài nghi của tôi ngày một lớn dần, rốt cuộc là cái tên đáng ghét đó ở đây làm gì chứ?
Nhưng trái với suy nghĩ của tôi,cậu ta cố kéo cái cửa ra, định ném một mảnh sắt nhỏ để tôi cắt dây trói thì đột nhiên có tiếng lạch cạch mở cửa.
Tôi giật bắn mình, liếc nhìn thấy tên Thiên đã ngay lập tức cúi xuống đồng thời kéo mạnh cái cửa sổ khiến nó phát ra một âm thanh khá lớn.
Một tên to cao cầm theo suất cơm trên tay đứng trước cửa, nghe thấy tiếng động liền đặt suất cơm xuống giường rồi tiến đền gần cửa.
Tim tôi như dựng đứng, vội vàng liếc ra đằng sau.
Hi vọng hắn trốn được, bị bắt được là chết chắc!
Tim tôi cứ đập thình thịch liên hồi không thôi.
May thay hình như tên to cao không nhìn ra gì cả liền quay lại tháo dây trói cho tôi, cất giọng : “Ăn đi!”
Tôi ngoan ngoãn nghe theo, cầm thìa lên cho từng miếng cơm vào miệng.
Tên to cao đó vẫn cứ như mọi lần, ngồi bấm điện thoại và chẳng liếc lấy tôi 1 cái.
“Tôi ăn xong rồi!” Một lúc sau, tôi chìa ra trước mặt hắn 1 cái khay trống trơn chẳng còn sót lại tới 1 hạt cơm.
“Ăn gì mà kĩ thế, đến vài hạt cơm cũng không bớt lại. Chắc khỏi cần rửa khay nữa!” Tên to cao 1 lần nữa mặt nhăn mày nhó, không khỏi cảm thán khi nhìn thấy cái khay cơm sáng bóng như chưa từng sử dụng bao giờ của tôi.
Khổ! Từ hồi còn bé tí, bố mẹ luôn dạy tôi cần phải ăn hết cơm, nên tôi đã luôn tạo thành thói quen mà không bao giờ chừa lại cơm trong bát cả mà phải vét sạch sẽ mới thôi. Đặc biệt là bây giờ đói khổ hơn nhiều, tôi hầu như bỏ bữa nếu có thể nên đức tính đó của tôi ngày càng được phát huy.
Tôi chỉ cười cười.
Tên đó đặt khay cơm xuống, lại trói tay tôi vào ghế.
Cuối cùng thì tên đó cũng đi ra khỏi, không quên khóa lại cánh cửa gỗ.
Mãi cho tới khi tôi không còn nghe thấy tiếng động nào nữa, tôi mới dám quay đầu lại đằng sau.
Nhìn ngó mãi tôi vẫn chẳng thấy cái gì ở ngoài cửa sổ ngoài một màn đêm đen sì cả.
Biết ngay mà, chắc hẳn hắn đã đi về từ lâu rồi.
“Leng keng…” Một tiếng động nhỏ vang lên.
Tôi liền nhìn xuống, chợt thấy một mảnh sắt nhỏ, vừa nhìn qua đã thấy vô cùng sắc nhọn rơi ngay cạnh chân tôi.
Tôi mừng rỡ trong lòng, mắt như lóe lên 1 tia hi vọng, nhưng chợt như nhận ra điều gì, tôi lập tức ỉu xìu.
Đùa nhau à? Tay tôi bị trói vào ghế, thì làm sao mà có thể nhặt được cái mảnh sắt rơi dưới chân cơ chứ.
Chân tôi rốt cục cũng bị trói vào ghế, bây giờ muốn nhặt chỉ có duy nhất 1 cách là cố dích ghế lên rồi ngả ra đằng sau để làm đổ ghế thì tay tôi mới có thể nhặt được nó ở mặt đất lên. Thế nhưng như vậy thì sẽ gây ra tiếng động rất lớn. Chẳng những thế, với cái tay què của tôi thì sẽ làm được gì cơ chứ?
Khốn nạn thật! Giờ thì phải làm thế nào đây?
Rốt cục là tôi vẫn phải ngồi bất lực mà nhìn cái mảnh nhỏ nhỏ kia lóe sáng trong đêm tối như muốn trêu ngươi người khác.
Bực mình, tôi tính dơ chân lên đạp cho mảnh sắt đó 1 phát. Nhưng vì quên mất chân đang bị trói nên suýt thì ngã ngửa ra đằng sau.
Bỗng nhiên có tiếng lục cục ở phiá cánh cửa. Nhìn bóng người hiện lên trên bức tường trước mặt, tôi có thể đoán được rằng đang có ai đó đang trèo qua cửa sổ.
Dần dần người đó xuất hiện trước mặt tôi, cúi xuống nhặt lấy mảnh sắt đấy và cứa vào sợi dây trói, đồng thời mấp máy môi: “Ngu ngốc!”
Ngu ngốc cái mốc khô! Hắn rõ ràng cứu người còn không biết cách.
Tôi đương nhiên là không nói ra, dù là vì lí do gì nhưng dù sao hắn cũng đang cứu tôi, bây giờ hắn mà lật mặt thì khốn.
Sau một hồi cứa cắt các kiểu, cuối cùng thì tay chân tôi cũng được thả lỏng ra hoàn toàn.
Mặt của tên Vũ Quốc Thiên đó vẫn cứ lầm lì, cạy răng cũng chẳng nói nửa lời.
Tôi sau khi được tháo trói liền đi ra góc xách cái balô lên.Sau đó, tên Thiên túm lấy cổ tay tôi, đẩy người tôi lên cho tôi dễ bước ra ngoài cửa sổ.
Tôi cũng phối hợp với hắn, tự động dùng kinh nghiệm trèo tường dày dặn của mình kết hợp với sự trợ giúp của tên Thiên nên ra ngoài không gặp nhiều khó khăn cho dù cái tay đau có chút cản trở
Liền ngay sau đó hắn cũng đẩy mình lên trèo ra ngoài.
Tôi bất giác thở phào một cái. Dù sao thì tạm thời thoát khỏi căn phòng đó cũng là thoát chết được 1 nửa.
Đang định quay sang nhìn hắn cảm kích, bất chợt 1 tiếng hét thất thanh vang lên làm tôi đứng sững lại:
“Đại tỷ! Con nhỏ đó chạy trốn rồi!”
Chết tiệt! Mày đang nghĩ cái quái gì thế hả Nguyệt Linh? Còn cứ tưởng mình thoát chết rồi cơ đấy.
Vũ Quốc Thiên mặt không hề biến sắc, chỉ quay sang nhìn tôi, trong khóe mắt lóe lên sự khinh bỉ.
Khinh bỉ gì chứ?
Tôi quay mặt đi, hừ nhẹ 1 cái, rồi giật tay hắn ra, cố lần theo tường mà tự trèo xuống 1 mình.
Mẹ tôi từng nói, gặp những tình huống thế này, cuống quýt lên chỉ làm trò cười . Bình tĩnh là trên hết!
Kể từ hôm cánh tay trái này bị gãy đến nay cũng chỉ được 1 tuần. Trong khi thông thường phải cần từ 1 tháng đến 6 tuần xương mới liền lại được. Bởi vậy, nói gì thì nói, kinh nghiệm trèo tường của tôi có dồi dào đến đâu thì bây giờ cũng chỉ có thể sánh bằng mấy đứa con gái tiểu thư mà chưa từng 1 lần thử cái môn “nghệ thuật “này.
Ít ra tôi chỉ phải trèo từ tầng 2 xuống, hơn nữa tòa nhà này lại thấp. Tôi đúng là ăn ở có đức nên được ông trời phù hộ mà.
Trong khi tôi còn đang chật vật để trèo xuống 1 cách từ tốn, Vũ Quốc Thiên không biết đã ở dưới mặt đất từ lúc nào, giơ 2 tay tóm lấy eo tôi mà nhấc bổng lên đặt xuống đất, y như kiểu tôi chỉ là một con ma nơ canh ấy.
“Ngu ngốc!” Hắn lườm tôi, lại thốt ra 2 từ đó.
Ngu ngốc còn hơn là nghe theo cậu!
“Con nhãi kia, đứng yên đó!” Bất chợt tiếng gầm to từ phiá sau vang lên.
Tôi sợ hãi tột độ, quay lại đằng sau thì thấy người phụ nữ có gương mặt giống mẹ tôi và theo sau là cả đàn hậu duệ của bà ta.
Không đợi cho tôi kịp cảm thấy sợ hãi tột độ, Vũ Quốc Thiên nắm chặt lấy bàn tay tôi mà lôi tôi xềnh xệch.
Tôi tí nữa thì ngã dập cả mặt vì phần dưới còn đang đứng im mà ở trên bị kéo rõ là mạnh, cũng may là tôi kịp đưa chân ra đỡ rồi chạy theo hắn.
Tôi từng tham gia chạy thi ma-ra-tông của trường nên chả mấy khó khăn để đuổi kịp tốc độ của tên Thiên.
Chỉ có điều hắn cứ chạy lạng lách khắp mọi ngóc ngách để trốn khỏi tầm nhìn của mấy kẻ phiá sau nên tôi suýt thì bị ngã mấy lần liền
Tuy thế nhìn cái cách chạy trốn điệu nghệ của cậu ta, tôi cũng không khỏi cảm thán trong lòng: Kinh thật, chắc tên này suốt ngày xem phim hành động, kinh nghiệm đuổi bắt đầy mình.
Tôi thực sự là đang cực kì sợ rằng bọn kia sẽ bắt được bọn tôi, đến lúc ấy chẳng biết mình sẽ ra nông nỗi nào nữa.
Thế nhưng vào lúc này đây, số mệnh của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào tên Thiên đó, vì thế tôi không muốn vì cái cảm xúc sợ hãi vô dụng đó cản trở hắn. Cho nên tôi cứ cố nghĩ linh tinh, cố quên đi mấy kẻ đang điên cuồng đuổi theo đằng sau kia, cố cảm giác như kiểu mình đang chạy đua vậy.
Tôi bất chợt cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng tên con trai ở phiá trước, trong lòng bỗng trở nên bâng khuâng.
Khi tôi chạy theo hắn, hắn gạt bỏ tôi, khi hắn chạy theo tôi, bản thân tôi lại gạt bỏ hắn. Và đến khi tôi cứ ngỡ rằng hắn và tôi, rồi sẽ chẳng còn ai liên quan tới nhau nữa khi mà cả 2 người cùng buông tay thì hắn lại trở về, cầm lấy bàn tay tôi và kéo tôi đi cùng hắn.
Tôi khẽ nhếch mép, trên đời này, thứ khó đoán nhất có lẽ chính là tình cảm của con người.
Chúng tôi chạy mãi ra tới tận khu trung tâm mua sắm, đang vào buổi tối nên nó đặc biệt đông đúc.
Quốc Thiên đi chậm dần lại, tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Có lẽ vì nơi này đông người, lại có cảnh sát trật tự đi xung quanh đây rất nhiều nên đám người kia bớt manh động hơn, tôi cũng đi chậm lại theo hắn, hòa vào dòng người 1 cách vô cùng tự nhiên.
Đi bộ thản nhiên 1 lúc lâu sau, khi mà cả tôi và Quốc Thiên đều nghĩ rằng bọn họ đã bỏ cuộc rồi, hắn liền bỏ tay ra.
“Tôi đi đây!” Hắn liếc tôi 1 cái, chỉ thốt lên vỏn vẹn 3 từ.
Tôi chỉ “Ừ!”
Nhưng đến khi hắn đi được vài bước chân, tôi vội chạy theo cầm tay hắn lại
Hắn nhìn tôi, ánh mắt như muốn hỏi: “Gì!?”
“Tôi….” không hiểu sao tự dưng lại thấy ngại ngùng “cảm ơn!”
Hắn chỉ im lặng, đáy mắt lóe lên tia phức tạp.
Rồi hắn bỏ đi.
Tôi cứ đứng tần ngần ở đó nhìn theo bóng lưng hắn.
.
.
.
.
Tôi vì có chút sợ, và còn mấy ngày liền rồi không được gặp Diệu Anh với Khánh Minh, nên quyết định đi đến bệnh viện.
Tôi đã bỏ thi giữa kì, mặc dù nó không ảnh hưởng tới kết quả cuối kì của tôi nhưng có thể vì thế mà sẽ bỏ lỡ học bổng.
Mang theo tâm trạng nặng chĩu, tôi mở cánh cửa phòng bệnh của thằng Minh.
Vừa nhìn thấy mặt Anh Anh, tôi liền chạy ùa vào ôm nó, như đang cố trút hết mọi gánh nặng đi.
Diệu Anh có lẽ cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng đẩy tôi ra.
“Linh, mày làm gì mà hôm nay mới thấy mặt mũi?! Gọi điện cũng không thấy nghe, tao lại cứ tưởng mày bế quan để đi thi nữa đấy!!”
Tôi chẳng muốn khóc lóc sợ hãi gì, ngồi xuống kể cho nó hết từ đầu đến cuối, và cả với Khánh Minh đang nằm trên giường bệnh nữa.
Chúng nó nghe xong, đều trở nên trầm mặc.
“Sao mày trốn được?!” Diệu Anh nhíu mày hỏi.
“Là cái kẻ điên đó!” Tôi nói, tranh thủ chú thích thêm “Chính là Vũ Quốc Thiên!”
Từ lúc tên đó đốt quyển album của tôi, tôi đã luôn gọi hắn là kẻ điên.
“Vũ Quốc Thiên?!” Cả 2 đứa nó dường như không tin nổi vào tai mình, trợn tròn mắt lên hỏi tôi.
“Đúng thế!”Tôi gật đầu.
Chắc chắn chúng nó đều suy nghĩ như tôi, là vì sao mà kẻ đó lại cứu giúp tôi.
Dù sao tôi cũng thoát ra khỏi đó rồi, tôi không muốn suy nghĩ về nó nữa.
“Thôi được rồi. Mày đến đây rồi thì ở đây luôn đi. Tao muốn về nhà tắm rửa, bẩn quá rồi!” Diệu Anh nhăn mặt.
Đấy, bệnh ưa sạch sẽ lại tái phát rồi. Cho dù là mùa đông, con nhỏ này vẫn tắm đều đặn đến phát ớn.
Tắm nhiều làm gì chứ? Chỉ tổ nhạt thịt!
“Ờ!” Diệu Anh xách cái túi xách rồi quay ra đi về.
Trong phòng giờ chỉ còn tôi và Khánh Minh.
“Mày vẫn còn chưa ăn cơm nữa à!” Tôi nhìn thấy hộp cơm để trên tủ, quay sang hỏi Khánh Minh.
“Ừ! Diệu Anh định đút cho tao thì mày xuất hiện!” Khánh Minh trả lời.
Ý nó là tôi đút cho nó chứ gì?!
Tôi cầm thìa lên, xúc vài thìa cơm đưa vào miệng nó.
“Mày sợ không?!” Đột nhiên Khánh Minh hỏi tôi.
Chắc hẳn nó đang hỏi về việc tôi bị bắt đi
“Sợ!”Sợ chứ, đương nhiên sợ, tôi có phải thần thánh đâu mà không sợ chứ.
Hơn nữa, chính mắt tôi đã chứng kiến người phụ nữ kìa giật đứt cả 1 túm tóc của chị gái kia một cách rõ-ràng nhất, làm sao tôi biết được bà ta sẽ làm gì với tôi chứ?
“Xin lỗi vì không bảo vệ được mày!” Nó nói tiếp
“Khiếp, sao hôm nay ăn nói tình cảm thế !” Tôi bĩu môi, nhăn mặt nhìn nó, rồi cũng nói nghiêm túc lại “Mày vì tao mà phải nằm trên giường bệnh, còn bảo vệ cái gì nữa chứ!”
Tôi nói rồi im lặng, chìm vào khoảng suy nghĩ riêng của bản thân.
Cứ nghĩ tới việc nó vì tôi mà ra nông nỗi này, thậm chí còn phải vào phòng cấp cứu trong trạng thái nguy kịch, tôi lại càng ghét bản thân mình thêm!
Cũng thật may là nó không có mệnh hệ gì, nếu không chắc tôi sẽ chết vì hối hận mất.
“Mày thấy có lỗi à!?” Khánh Minh cất giọng, khe khẽ cười
Thằng dở này, lúc nào rồi mà còn cười được.
Tôi chỉ ừ 1 tiếng, xúc thìa cơm cuối cùng đưa vào miệng nó.
Tôi đứng dậy rót cho nó cốc nước, chờ nó nhai hết miếng cơm rồi lại xúc cho nó từng thìa nước.
Đến khi uống nước xong xuôi, nó cứ nằm im lặng ở đấy 1 lúc, rồi chợt gọi tên tôi :
“Này Nguyệt Linh!”
“Gì?!”
“Nếu mày thấy có lỗi, thì làm cho tao việc này đi!” Nó nói tiếp
“Gì?!” Tôi nhìn nó nghi hoặc, nhưng bản thân lại chẳng muốn từ chối nó vào lúc này.
Khánh Minh cười: “Bình thường tao hay tiến đến sát mặt mày, nhưng bây giờ tao không thể, nên mày tiến sát vào mặt tao đi!”
Tôi cau mày nhìn nó :” Mày điên à? Lại định làm gì nữa thế?!”
Nó chỉ im lặng nhìn tôi cười cười, cái mặt tuy bình thản hết mức như kiểu chắc chắn là tôi sẽ làm theo lời nó.
Và đúng là tôi đã làm theo lời nó.
Nhìn cái tình cảnh của nó lúc này, tôi thực sự chẳng muốn phản bác Khánh Minh 1 tí nào.
Tôi cúi gập người xuống.
Khánh Minh vẫn chẳng nói gì, chỉ nhìn vào mắt tôi, rồi cứ giữ cái điệu cười ấy.
Biết ngay mà, có khi cái thằng này lại bảo là nhìn mặt tôi cực kì giải trí, cả tuần giời nó nằm trong viện chán chết nên nhìn cái mặt tôi cho nó hứng thú chứ gì. Đến lúc này rồi mà thằng đểu vẫn cứ mãi đều mà thôi!
Mãi một lúc chẳng thấy nó nói gì, tôi cau mày, tính đứng dậy.
“Tao thích mày!” Đột nhiên có tiếng nói vang lên.
Động tác của tôi lập tức dừng lại, tôi quay sang nhìn mặt Khánh Minh. Nó vẫn cứ giữ cái bản mặt y như ban nãy, như kiểu 3 từ ban nãy chẳng phải là do nó nói ra.
Có khi nào nó chỉ đùa không?
Nhưng nó đã bao giờ đùa tôi về cái chuyện này đâu??
Tôi hoàn toàn chẳng biết làm gì vào lúc này, chỉ đứng im đó, đơ ra 1 lúc rồi phì cười :
“Thằng rảnh đời này! Mày toàn đùa vớ vẩn!” Chắc là nó chỉ đùa thôi.
Tôi đứng thẳng dậy, đang định quay đi ra ngoài để đi vệ sinh, đồng thời tiêu hóa bớt cái câu nói đùa linh tinh của thằng cha này, thì chất giọng trầm đều của Khánh Minh lại vang lên :
“Tao thích mày! Linh ạ! Tao cố im lặng để mày tự nhận ra, nhưng mày ngu như bò!”
———————————
HẾT CHAP
Hihihi, hiện tại chả biết nói gì
Nhớ vote và cmt nhận xét cho mình nha :3 với lại thời gian rảnh để mình viết truyện nó cũng khá rời rạc nên cũng có những tình tiết mình đã viết ra mà lại không nhớ. Nên trong truyện có vài thứ mâu thuẫn với nhau. Nếu nhận ra thì cmt giúp mình để mình sửa chữa, làm cho truyện của mình hoàn thiện hơn nhé :)
Cảm ơn!
Ặc! Sao mà đầu nặng trịch thế này?
Tôi phải gắng gượng lắm mới mở nổi mắt ra để nhìn xung quanh
Tôi chẳng nhìn thấy gì cả vì cả cái chỗ này tối om.
Tốt rồi ! Giờ thì mình đang ở cái chỗ quái quỷ nào thế này?
Hình như lúc đó tôi đã nhìn thấy người phụ nữ giống mẹ tôi đó đang đứng cùng 1 người đàn ông trao đổi gì đó. Sau đó họ bỏ đi, sau đó tôi định đi theo, sau đó… có phải là tôi bị đánh mạnh vào đầu và rồi bị vác đi.
Hay thật, sao toàn nhằm những lúc tôi chẳng lành lặn tí nào thì gặp toàn những việc khốn nạn thế nhỉ? Bây giờ tôi thậm chí còn không rõ mình đang rơi vào hoàn cảnh gì.
“Tỉnh rồi à?!” Đột nhiên có một tiếng nói phát ra từ trong góc. Lúc này tôi mới để ý hóa ra có 1 người đàn ông đang ngồi vắt chân chữ ngũ trên một chiếc ghế tựa, tay bấm bấm điện thoại.
Người đó ném điện thoại xuống cái phịch, rồi đứng dậy nói vọng ra ngoài :” Đại tỷ, nó tỉnh rồi!”
Ngay sau đó là một loạt những tiếng bước chân, rồi cánh cửa bị đạp bật ra cái rầm, rồi bóng dáng nhỏ bé mà tôi vẫn luôn để ý suốt từ chiều hiện ra sau cánh cửa.
“Bật cái điện lên đi để tao còn nhìn rõ cái mặt nó!” “Đại tỷ” quay lại nói với mấy tên tay sai, ngay lập tức căn phòng bừng sáng ánh điện
Lúc này đầu óc tôi mới tỉnh táo hơn một chút. Xung quanh tôi không có gì đặc sắc, chỉ là một căn phòng có 1 cái giường mà tôi đang nằm đây, và một cái ghế mà người ban nãy vừa ngồi.
“Hình như tao từng nhìn thấy mày ở đâu rồi?!” Người phụ nữ đó tiến vài bước tới gần tôi, rồi nhấc cằm tôi lên, nhíu mày nghĩ ngợi
Tôi không nói gì cả, chỉ im lặng ngắm người đang đứng trước mặt.
Rõ ràng đây là mẹ Diệp, tới nước này rồi sao còn có thể chối cãi được chứ?
“À” Người phụ nữ đó kéo dài giọng ” Hình như mày là con nhỏ trong cái tiệm đồ ăn nhanh tồi tàn đó sao? Aaa, lần đó tao đói gần chết, khốn kiếp lại còn hết sạch tiền, mãi mới vặt được 1 ít tiền thì đi mua đồ để nhét vào mồm lại gặp con khốn nạn như mày. Mẹ kiếp, lại còn luôn miệng nhận là con tao. Hôm nay lại còn bám theo tao, mày quả thực rất có hứng thú với tao nhỉ?” Người phụ nữ đó càng nói càng gằn giọng lại, bỗng nhiên tôi có cảm giác khó nói thành lời.
“….”
” Này con ranh!” “Mẹ Diệp” buông tay ra rồi hất mặt tôi một cái, cúi người xuống dí sát vào mặt tôi “Mày chẳng lẽ không biết tao là ai sao? Còn dám cả gan đi theo tao?!”
“….”
“Nói gì đi chứ! Mày câm à?” Người phụ nữ đó nhíu chặt đôi lông mày dày và rậm.
Tôi… tôi phải nói gì vào lúc này đây cơ chứ?!
“Nói!” Người phụ nữ đó trợn trừng mắt, rồi gào lên khiến tôi giật bắn mình, đôi mắt bất chợt đỏ nhìn thẳng vào tôi làm người tôi khẽ run lên.
Gương mặt ấy là của mẹ Diệp, nhưng cái cách mà mẹ Diệp đối xử với tôi đâu có như thế này bao giờ.
“Chết tiệt!” Người phụ nữ đó có vẻ điên tiết vì sự lì lợm của tôi.
“Nói mau đi! Là ai sai mày đi bám theo tao hả? Mày vì mục đích gì mà bám theo tao? Tao không có nhiều sự kiên nhẫn dành cho mày đâu!” Cổ tôi bị túm chặt rồi bóp mạnh bằng 2 bàn tay của người mà tôi luôn nghĩ là mẹ ấy.
Trong lòng tôi, cảm giác thất vọng càng lúc càng chiếm hữu toàn bộ tâm trí.
Nếu đây không phải mẹ Diệp, được thôi, tôi có thể dễ dàng chấp nhận được rằng vì sao người đó lại có thể ra tay với tôi như thế. Bởi vốn bà ta là bà trùm trong giang hồ. Thế nhưng có nghiã là tôi vẫn không thể biết được mẹ Diệp của mình ở đâu.
Nhưng nếu đây chính là bà ấy. Thì làm sao tôi có thể tin nổi là người mẹ hiền từ mà tôi luôn trân trọng bấy lâu lại đối xử với tôi như thế, lại trở thành đại tỷ của giang hồ, trở thành kẻ mà phạm pháp như là cơm bữa?
Tôi có cảm giác như chỉ cần một rung động nhẹ, nước mắt của tôi sẽ trào ra khỏi khóe mi cũng giống như trái tim thủy tinh của tôi có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
“Mẹ…Diệp…!” không khí trong phổi đang cạn dần, tôi cố gắng lắm mới rặn ra được 2 từ mà tôi nghĩ đến duy nhất vào lúc này.
Người phụ nữ đó chỉ nhíu chặt đôi lông mày, có vẻ nộ khí đã giảm bớt, thả tay ra khỏi cổ tôi, gương mặt chẳng biểu lộ 1 tí cảm xúc nào.
Có lẽ nào… chính là mẹ Diệp thật?
Chờ cho tới khi tôi ho sặc sụa và bồi lại không khí vào trong phổi xong xuôi, bà ta mới thốt lên “Nói lại!”
Vậy có nghiã là… bà ấy không nghe rõ, và cũng không phải là thả tay ra vì tôi đã gọi bà ấy là mẹ Diệp. Mà đơn giản chỉ vì bà ta cứ nghĩ rằng tôi vừa nói ra rằng có 1 ai đó đứng sau chuyện tôi bám theo bà ấy?
Tôi cảm nhận thấy như có cái gì ướt ướt trên gò má liền dùng tay lau đi.
Nước mắt sao?
Hừ, nực cười thật, tại sao tôi phải khóc?!
“Nói mau….!” Người phụ nữ đó bất chợt gằn giọng
“Tôi nghĩ bà là mẹ của tôi!” Tôi tự dưng gào lên, ngắt câu nói của bà ta. Chẳng hiểu vì sao mà cảm thấy điên tiết.
“Gì cơ?!” Bà ta nheo mắt lại, rồi chợt bật cười. “Mày điên à?!”
“Bố mẹ tôi đã bỏ đi từ 1 năm trước. Và bà có gương mặt giống hệt mẹ tôi.” Tôi nói thẳng, bỏ qua lời châm biếm của bà ta.
Im lặng…
“Chính bởi vì thế mà tôi mới đi theo bà! Bà vừa lòng chưa? Chẳng có ai đứng sau cái gì cả!” Tôi càng nói càng hăng máu.
Đáp lại thái độ của tôi, bà ta chỉ im lặng.
“Đúng là tao có 1 đứa con!” Chợt người phụ nữ đó lên tiếng với chất giọng trầm trầm
Tôi thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường. Con thì mỗi người đều có thể có. Có gì mà ngạc nhiên chứ? Bà ta nói thế đâu đồng nghĩa với việc tôi là con bà ta?
“Đại tỷ!” mấy tên to cao bặm trợn đứng cạnh người phụ nữ đó trợn mắt lên nhìn người mà họ gọi 2 tiếng “đại tỷ” với vẻ mặt ngạc nhiên hết sức
“Đại tỷ nói thế có nghĩa là… nếu như có con, thì mọi thứ sẽ bị cản trở nhiều lắm!”
“Đúng thế đại tỷ!”
“Bây giờ tỷ là đại ca của giới giang hồ, nếu có con thì rất khó xoay xở. ”
“Sao bây giờ tỷ mới nói cho bọn em chuyện này?”
“Tỷ….”
“Chúng mày câm miệng lại cho tao!” Người phụ nữ đó gầm lên, mặt mày cau có “Ai cho chúng mày cái thói nhảy vào mồm tao thế hả? Tao còn chưa nói gì mà chúng mày cứ nhảy chổm lên là sao?”
Bọn tay sai nghe vậy lập tức ngậm miệng lại.
Chờ một lúc cho tới khi có vẻ cơn giận đã nguôi ngoai, “đại tỷ” mới tiếp tục lên tiếng:
“Nó chết rồi!”
3 từ, nhẹ nhàng, đơn giản mà chẳng hiểu tại sao nó khiến trái tim tôi nặng trĩu, giống như có một thứ gì đè lêm vậy.
“Thật ra tao cũng chẳng nhớ nổi mặt đứa con của tao nữa rồi. Vả lại, lần trước chính tai tao nghe được đứa con mình bị giết chết mà chẳng thể làm gì được. Vậy nên, mày đừng có mà xuất hiện trước mặt tao mà cứ khăng khăng gọi tao là mẹ nữa. Để tao ngứa mắt thì không yên đâu.” Nói rồi người phụ nữ đó trừng mắt với tôi.
Tôi trầm mặc hồi lâu. Không phải tôi đã bỏ cái giả định đây là mẹ tôi, nhưng những lời lẽ đó khiến tôi lung lay phần nhiều. Bởi tôi vẫn còn sống, và mẹ của tôi trong mắt tôi luôn hiền từ và bình tĩnh. Không phải dạng người máu lạnh như thế này.
Thấy người đó quay lưng định đi ra ngoài, tôi liền gọi lớn:
“Vậy bà mau thả tôi ra đi. Rốt cuộc chúng ta đâu liên quan gì tới nhau?” Thấy người đó quay lưng định đi ra ngoài , tôi vội vàng lên tiếng
Bà ta vẫn đứng nguyên, chỉ quay mặt lại chậm rãi lên tiếng:
” Về vụ làm ăn của tao, mày nhìn thấy hết từ đầu đến đuôi. Vậy mày thử nói xem, tao nên thả mày ra hay không?!”
Cũng đúng thật, sự thật là tôi đã có suy nghĩ rằng sẽ báo cho cảnh sát biết về việc giao dịch gì đó như thế sau khi tìm hiểu rõ hơn trong đó có đúng là chất cấm không. Và bây giờ thì chẳng làm được việc gì, đã thế còn bị trói tay trói chân ở cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa.
“Tôi…sẽ không nói đâu. Tin tôi đi!” Tôi cố gắng thuyết phục, mai là kiểm tra giữa kỳ, tôi dạo này học hành quá chểnh mảng rồi, tôi cần phải duy trì học bổng .
“Tại sao lại phải tin mày?!” Người phụ nữ cười khẩy, chậm rãi nói tiếp ” Trên đời này, ít nhất là trong từ điển của tao, không bao giờ xuất hiện 2 chữ “tin tưởng” ”
Nói rồi người đó bỏ đi, không để cho tôi nói thêm từ nào nữa!
Chết tiệt!
Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, vội gào to : ” Nhưng cho dù phi vụ làm ăn này của bà xong xuôi rồi, tôi vẫn có thể đi báo cảnh sát được mà !”
Đáp lại tiếng nói của tôi chỉ là một không gian lặng như tờ….
Chết tiệt thật, mau quay lại đây đi!
“Mày nói gì?!” Tôi giật bắn mình bởi giọng nói đầy nộ khí.
Nhìn vào dáng người nhỏ con mà có gương mặt vô cùng hung tợn trước mắt, tôi trong phút chốc lại cảm thấy sợ hãi tột độ, liền vội vàng phân bua:
“Ý tôi là, cho dù phi vụ này của bà thành công tốt đẹp thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn có thể báo cảnh sát được. Nên thay vì giữ tôi ở đây vài ngày, làm ơn thả cho tôi ra ngoài đi. Tôi cần phải ra ngoài lúc này! Tôi sẽ không nói ra đâu.”
“Mày lấy thứ gì đảm bảo?!” Người phụ nữ đó nhướn đôi lông mày, mặt hiện rõ hai chữ “nghi ngờ”
Lấy gì để đảm bảo? Tiền bạc sao? Thậm chí tôi còn chẳng đủ tiền để kiếm cho mình một bữa ăn hẳn hoi. Tôi có thể mang ra cái gì để đảm bảo cơ chứ?!
“Mạng sống!” Tôi lập cập, cất lên 2 từ một cách thận trọng nhất có thể.
Người phụ nữ đó bỗng nhiên bật cười, 1 cách khinh bỉ!
“Mày nghĩ tao cần đến cái mạng sống thối nát của mày? Khôn hồn thì cứ ngồi im ở đây và đừng có cố mà thốt ra một từ ngữ nào liên quan đến tao cho lũ cảnh sát biết.”
Tôi đúng là ngu ngốc thật. Mạng sống của tôi, đối với người phụ nữ này làm gì có tí ý nghiã nào cơ chứ?!
Người phụ nữ đó bỏ ra ngoài.
Tôi….
Tôi….
Tại sao tôi phải sống như thế này chứ?
“Cái cuộc sống thối tha này, tôi chỉ muốn sống một cước sống bình thường thôi mà. Trừ những người thực sự yêu quý tôi ra, tất cả đều đáng chết. Bố, mẹ và tất cả những kẻ khác! “Tôi không hiểu sao tự dưng phát tiết lên, gầm gào rồi chửi bới lung tung, chân đạp loạn xạ.
Nước mắt tôi cứ thế trào ra, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt lại tới mức đau nhói.
Tôi… tôi đã làm gì sai cơ chứ? Tại sao tất cả những chuyện đáng ghét này cứ đổ dồn lên đầu tôi? Tôi cũng chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi mà thôi.
Tôi cứ thế mà bật khóc cho tới lúc thiếp đi vì mệt.
“Mẹ xin lỗi con yêu. Vì con, mẹ buộc phải làm vậy”
Trong cơn mê man, dường như có một giọng nói thoảng qua tai tôi…
.
.
.
Thoắt cái mà đã 3 ngày tôi bị nhốt trong này rồi.
Tôi vẫn được ăn uống, được sống như bình thường nhưng không gian chỉ gói gọn trong căn phòng đó.
Kể cũng lạ thật! Đầu gấu gì mà tốt bụng thế? Tôi còn cứ nghĩ mình sẽ bị bỏ đói ở nơi đây, thậm chí nhu cầu cơ bản nhất của con người là đi vệ sinh có khi là còn chẳng được.
Thật tốt là vì chỗ này không phải là một ổ trụy lạc, cũng không phải nơi giết người diệt khẩu.
Tôi đã bỏ qua kì thi giữa kì rồi, chắc hẳn hai đứa kia cũng thế. Chỉ còn 1 điều tự hỏi là chẳng biết bao giờ mới có thể được thả ra.
Tôi bỗng dưng trầm mặc.
“Này, cái con nhỏ mới bị đại tỷ bắt về xinh thế mày!” Một giọng nói ồm ồm vang lên giữa bốn bề lặng ngắt làm tôi giật bắn mình.
Không có tiếng đáp lại, người kia tiếp tục nói:
“Nhìn nó ngon ra phết mày ạ! Tao thèm chết đi được!”
Một giọng cười khả ố vang lên.
Tôi rùng mình, có khi nào là nói tôi không? Hay nhỡ còn ai khác bị bắt ở đây?
“Có thèm cũng chả đến lượt mày!” Một người khác hừ nhẹ 1 tiếng rồi nói tiếp: ” Đại tỷ bảo bọn tao chăm sóc nó cho tốt, rồi bán cho ổ mại dâm bên nước ngoài. Còn dặn bọn tao không được chạm vào nó. Nếu không phải nể tỷ ấy, bọn tao đã thịt nó đâu rồi!”
Tôi há hốc mồm bởi câu nói đó.
Dù không chắc là nói tôi, nhưng một cảm giác run sợ không hiểu sao lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Chết tiệt!
Tôi cứ trông chờ sẽ được thả ra mà không mảy may nghi ngờ. Thậm chí còn không hề cố gắng làm gì để thoát ra khỏi nơi này cả.
Cánh tay bị gãy của tôi còn chưa lành hẳn, tự bản thân tôi có thể làm gì cơ chứ?
Nhưng bây giờ, đâu thể trông chờ vào Khánh Minh hay Diệu Anh.
Rốt cuộc tôi phải làm gì bây gìơ cơ chứ?
“Cốc cốc!” Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, liền ngẩng mặt lên nhìn cái cửa gỗ ngay trước mặt.
Thế nhưng nó không có vẻ gì là sẽ có người mở cánh cửa ra. Nó vẫn cứ nằm im lìm chẳng hề nhúc nhích.
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa một lần nữa vang lên.
Hình như nó phát ra từ phiá cửa sổ.
Tôi lập tức quay đầu lại nhìn, chợt thấy một bóng người đứng phiá sau cửa sổ.
Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc khi nhìn ra rõ ràng gương mặt của người đứng sau cửa sổ.
Đó là…là… Vũ Quốc Thiên!
Cậu ta….tới đây là có ý gì cơ chứ?!
Cảm giác hoài nghi của tôi ngày một lớn dần, rốt cuộc là cái tên đáng ghét đó ở đây làm gì chứ?
Nhưng trái với suy nghĩ của tôi,cậu ta cố kéo cái cửa ra, định ném một mảnh sắt nhỏ để tôi cắt dây trói thì đột nhiên có tiếng lạch cạch mở cửa.
Tôi giật bắn mình, liếc nhìn thấy tên Thiên đã ngay lập tức cúi xuống đồng thời kéo mạnh cái cửa sổ khiến nó phát ra một âm thanh khá lớn.
Một tên to cao cầm theo suất cơm trên tay đứng trước cửa, nghe thấy tiếng động liền đặt suất cơm xuống giường rồi tiến đền gần cửa.
Tim tôi như dựng đứng, vội vàng liếc ra đằng sau.
Hi vọng hắn trốn được, bị bắt được là chết chắc!
Tim tôi cứ đập thình thịch liên hồi không thôi.
May thay hình như tên to cao không nhìn ra gì cả liền quay lại tháo dây trói cho tôi, cất giọng : “Ăn đi!”
Tôi ngoan ngoãn nghe theo, cầm thìa lên cho từng miếng cơm vào miệng.
Tên to cao đó vẫn cứ như mọi lần, ngồi bấm điện thoại và chẳng liếc lấy tôi 1 cái.
“Tôi ăn xong rồi!” Một lúc sau, tôi chìa ra trước mặt hắn 1 cái khay trống trơn chẳng còn sót lại tới 1 hạt cơm.
“Ăn gì mà kĩ thế, đến vài hạt cơm cũng không bớt lại. Chắc khỏi cần rửa khay nữa!” Tên to cao 1 lần nữa mặt nhăn mày nhó, không khỏi cảm thán khi nhìn thấy cái khay cơm sáng bóng như chưa từng sử dụng bao giờ của tôi.
Khổ! Từ hồi còn bé tí, bố mẹ luôn dạy tôi cần phải ăn hết cơm, nên tôi đã luôn tạo thành thói quen mà không bao giờ chừa lại cơm trong bát cả mà phải vét sạch sẽ mới thôi. Đặc biệt là bây giờ đói khổ hơn nhiều, tôi hầu như bỏ bữa nếu có thể nên đức tính đó của tôi ngày càng được phát huy.
Tôi chỉ cười cười.
Tên đó đặt khay cơm xuống, lại trói tay tôi vào ghế.
Cuối cùng thì tên đó cũng đi ra khỏi, không quên khóa lại cánh cửa gỗ.
Mãi cho tới khi tôi không còn nghe thấy tiếng động nào nữa, tôi mới dám quay đầu lại đằng sau.
Nhìn ngó mãi tôi vẫn chẳng thấy cái gì ở ngoài cửa sổ ngoài một màn đêm đen sì cả.
Biết ngay mà, chắc hẳn hắn đã đi về từ lâu rồi.
“Leng keng…” Một tiếng động nhỏ vang lên.
Tôi liền nhìn xuống, chợt thấy một mảnh sắt nhỏ, vừa nhìn qua đã thấy vô cùng sắc nhọn rơi ngay cạnh chân tôi.
Tôi mừng rỡ trong lòng, mắt như lóe lên 1 tia hi vọng, nhưng chợt như nhận ra điều gì, tôi lập tức ỉu xìu.
Đùa nhau à? Tay tôi bị trói vào ghế, thì làm sao mà có thể nhặt được cái mảnh sắt rơi dưới chân cơ chứ.
Chân tôi rốt cục cũng bị trói vào ghế, bây giờ muốn nhặt chỉ có duy nhất 1 cách là cố dích ghế lên rồi ngả ra đằng sau để làm đổ ghế thì tay tôi mới có thể nhặt được nó ở mặt đất lên. Thế nhưng như vậy thì sẽ gây ra tiếng động rất lớn. Chẳng những thế, với cái tay què của tôi thì sẽ làm được gì cơ chứ?
Khốn nạn thật! Giờ thì phải làm thế nào đây?
Rốt cục là tôi vẫn phải ngồi bất lực mà nhìn cái mảnh nhỏ nhỏ kia lóe sáng trong đêm tối như muốn trêu ngươi người khác.
Bực mình, tôi tính dơ chân lên đạp cho mảnh sắt đó 1 phát. Nhưng vì quên mất chân đang bị trói nên suýt thì ngã ngửa ra đằng sau.
Bỗng nhiên có tiếng lục cục ở phiá cánh cửa. Nhìn bóng người hiện lên trên bức tường trước mặt, tôi có thể đoán được rằng đang có ai đó đang trèo qua cửa sổ.
Dần dần người đó xuất hiện trước mặt tôi, cúi xuống nhặt lấy mảnh sắt đấy và cứa vào sợi dây trói, đồng thời mấp máy môi: “Ngu ngốc!”
Ngu ngốc cái mốc khô! Hắn rõ ràng cứu người còn không biết cách.
Tôi đương nhiên là không nói ra, dù là vì lí do gì nhưng dù sao hắn cũng đang cứu tôi, bây giờ hắn mà lật mặt thì khốn.
Sau một hồi cứa cắt các kiểu, cuối cùng thì tay chân tôi cũng được thả lỏng ra hoàn toàn.
Mặt của tên Vũ Quốc Thiên đó vẫn cứ lầm lì, cạy răng cũng chẳng nói nửa lời.
Tôi sau khi được tháo trói liền đi ra góc xách cái balô lên.Sau đó, tên Thiên túm lấy cổ tay tôi, đẩy người tôi lên cho tôi dễ bước ra ngoài cửa sổ.
Tôi cũng phối hợp với hắn, tự động dùng kinh nghiệm trèo tường dày dặn của mình kết hợp với sự trợ giúp của tên Thiên nên ra ngoài không gặp nhiều khó khăn cho dù cái tay đau có chút cản trở
Liền ngay sau đó hắn cũng đẩy mình lên trèo ra ngoài.
Tôi bất giác thở phào một cái. Dù sao thì tạm thời thoát khỏi căn phòng đó cũng là thoát chết được 1 nửa.
Đang định quay sang nhìn hắn cảm kích, bất chợt 1 tiếng hét thất thanh vang lên làm tôi đứng sững lại:
“Đại tỷ! Con nhỏ đó chạy trốn rồi!”
Chết tiệt! Mày đang nghĩ cái quái gì thế hả Nguyệt Linh? Còn cứ tưởng mình thoát chết rồi cơ đấy.
Vũ Quốc Thiên mặt không hề biến sắc, chỉ quay sang nhìn tôi, trong khóe mắt lóe lên sự khinh bỉ.
Khinh bỉ gì chứ?
Tôi quay mặt đi, hừ nhẹ 1 cái, rồi giật tay hắn ra, cố lần theo tường mà tự trèo xuống 1 mình.
Mẹ tôi từng nói, gặp những tình huống thế này, cuống quýt lên chỉ làm trò cười . Bình tĩnh là trên hết!
Kể từ hôm cánh tay trái này bị gãy đến nay cũng chỉ được 1 tuần. Trong khi thông thường phải cần từ 1 tháng đến 6 tuần xương mới liền lại được. Bởi vậy, nói gì thì nói, kinh nghiệm trèo tường của tôi có dồi dào đến đâu thì bây giờ cũng chỉ có thể sánh bằng mấy đứa con gái tiểu thư mà chưa từng 1 lần thử cái môn “nghệ thuật “này.
Ít ra tôi chỉ phải trèo từ tầng 2 xuống, hơn nữa tòa nhà này lại thấp. Tôi đúng là ăn ở có đức nên được ông trời phù hộ mà.
Trong khi tôi còn đang chật vật để trèo xuống 1 cách từ tốn, Vũ Quốc Thiên không biết đã ở dưới mặt đất từ lúc nào, giơ 2 tay tóm lấy eo tôi mà nhấc bổng lên đặt xuống đất, y như kiểu tôi chỉ là một con ma nơ canh ấy.
“Ngu ngốc!” Hắn lườm tôi, lại thốt ra 2 từ đó.
Ngu ngốc còn hơn là nghe theo cậu!
“Con nhãi kia, đứng yên đó!” Bất chợt tiếng gầm to từ phiá sau vang lên.
Tôi sợ hãi tột độ, quay lại đằng sau thì thấy người phụ nữ có gương mặt giống mẹ tôi và theo sau là cả đàn hậu duệ của bà ta.
Không đợi cho tôi kịp cảm thấy sợ hãi tột độ, Vũ Quốc Thiên nắm chặt lấy bàn tay tôi mà lôi tôi xềnh xệch.
Tôi tí nữa thì ngã dập cả mặt vì phần dưới còn đang đứng im mà ở trên bị kéo rõ là mạnh, cũng may là tôi kịp đưa chân ra đỡ rồi chạy theo hắn.
Tôi từng tham gia chạy thi ma-ra-tông của trường nên chả mấy khó khăn để đuổi kịp tốc độ của tên Thiên.
Chỉ có điều hắn cứ chạy lạng lách khắp mọi ngóc ngách để trốn khỏi tầm nhìn của mấy kẻ phiá sau nên tôi suýt thì bị ngã mấy lần liền
Tuy thế nhìn cái cách chạy trốn điệu nghệ của cậu ta, tôi cũng không khỏi cảm thán trong lòng: Kinh thật, chắc tên này suốt ngày xem phim hành động, kinh nghiệm đuổi bắt đầy mình.
Tôi thực sự là đang cực kì sợ rằng bọn kia sẽ bắt được bọn tôi, đến lúc ấy chẳng biết mình sẽ ra nông nỗi nào nữa.
Thế nhưng vào lúc này đây, số mệnh của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào tên Thiên đó, vì thế tôi không muốn vì cái cảm xúc sợ hãi vô dụng đó cản trở hắn. Cho nên tôi cứ cố nghĩ linh tinh, cố quên đi mấy kẻ đang điên cuồng đuổi theo đằng sau kia, cố cảm giác như kiểu mình đang chạy đua vậy.
Tôi bất chợt cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng tên con trai ở phiá trước, trong lòng bỗng trở nên bâng khuâng.
Khi tôi chạy theo hắn, hắn gạt bỏ tôi, khi hắn chạy theo tôi, bản thân tôi lại gạt bỏ hắn. Và đến khi tôi cứ ngỡ rằng hắn và tôi, rồi sẽ chẳng còn ai liên quan tới nhau nữa khi mà cả 2 người cùng buông tay thì hắn lại trở về, cầm lấy bàn tay tôi và kéo tôi đi cùng hắn.
Tôi khẽ nhếch mép, trên đời này, thứ khó đoán nhất có lẽ chính là tình cảm của con người.
Chúng tôi chạy mãi ra tới tận khu trung tâm mua sắm, đang vào buổi tối nên nó đặc biệt đông đúc.
Quốc Thiên đi chậm dần lại, tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Có lẽ vì nơi này đông người, lại có cảnh sát trật tự đi xung quanh đây rất nhiều nên đám người kia bớt manh động hơn, tôi cũng đi chậm lại theo hắn, hòa vào dòng người 1 cách vô cùng tự nhiên.
Đi bộ thản nhiên 1 lúc lâu sau, khi mà cả tôi và Quốc Thiên đều nghĩ rằng bọn họ đã bỏ cuộc rồi, hắn liền bỏ tay ra.
“Tôi đi đây!” Hắn liếc tôi 1 cái, chỉ thốt lên vỏn vẹn 3 từ.
Tôi chỉ “Ừ!”
Nhưng đến khi hắn đi được vài bước chân, tôi vội chạy theo cầm tay hắn lại
Hắn nhìn tôi, ánh mắt như muốn hỏi: “Gì!?”
“Tôi….” không hiểu sao tự dưng lại thấy ngại ngùng “cảm ơn!”
Hắn chỉ im lặng, đáy mắt lóe lên tia phức tạp.
Rồi hắn bỏ đi.
Tôi cứ đứng tần ngần ở đó nhìn theo bóng lưng hắn.
.
.
.
.
Tôi vì có chút sợ, và còn mấy ngày liền rồi không được gặp Diệu Anh với Khánh Minh, nên quyết định đi đến bệnh viện.
Tôi đã bỏ thi giữa kì, mặc dù nó không ảnh hưởng tới kết quả cuối kì của tôi nhưng có thể vì thế mà sẽ bỏ lỡ học bổng.
Mang theo tâm trạng nặng chĩu, tôi mở cánh cửa phòng bệnh của thằng Minh.
Vừa nhìn thấy mặt Anh Anh, tôi liền chạy ùa vào ôm nó, như đang cố trút hết mọi gánh nặng đi.
Diệu Anh có lẽ cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng đẩy tôi ra.
“Linh, mày làm gì mà hôm nay mới thấy mặt mũi?! Gọi điện cũng không thấy nghe, tao lại cứ tưởng mày bế quan để đi thi nữa đấy!!”
Tôi chẳng muốn khóc lóc sợ hãi gì, ngồi xuống kể cho nó hết từ đầu đến cuối, và cả với Khánh Minh đang nằm trên giường bệnh nữa.
Chúng nó nghe xong, đều trở nên trầm mặc.
“Sao mày trốn được?!” Diệu Anh nhíu mày hỏi.
“Là cái kẻ điên đó!” Tôi nói, tranh thủ chú thích thêm “Chính là Vũ Quốc Thiên!”
Từ lúc tên đó đốt quyển album của tôi, tôi đã luôn gọi hắn là kẻ điên.
“Vũ Quốc Thiên?!” Cả 2 đứa nó dường như không tin nổi vào tai mình, trợn tròn mắt lên hỏi tôi.
“Đúng thế!”Tôi gật đầu.
Chắc chắn chúng nó đều suy nghĩ như tôi, là vì sao mà kẻ đó lại cứu giúp tôi.
Dù sao tôi cũng thoát ra khỏi đó rồi, tôi không muốn suy nghĩ về nó nữa.
“Thôi được rồi. Mày đến đây rồi thì ở đây luôn đi. Tao muốn về nhà tắm rửa, bẩn quá rồi!” Diệu Anh nhăn mặt.
Đấy, bệnh ưa sạch sẽ lại tái phát rồi. Cho dù là mùa đông, con nhỏ này vẫn tắm đều đặn đến phát ớn.
Tắm nhiều làm gì chứ? Chỉ tổ nhạt thịt!
“Ờ!” Diệu Anh xách cái túi xách rồi quay ra đi về.
Trong phòng giờ chỉ còn tôi và Khánh Minh.
“Mày vẫn còn chưa ăn cơm nữa à!” Tôi nhìn thấy hộp cơm để trên tủ, quay sang hỏi Khánh Minh.
“Ừ! Diệu Anh định đút cho tao thì mày xuất hiện!” Khánh Minh trả lời.
Ý nó là tôi đút cho nó chứ gì?!
Tôi cầm thìa lên, xúc vài thìa cơm đưa vào miệng nó.
“Mày sợ không?!” Đột nhiên Khánh Minh hỏi tôi.
Chắc hẳn nó đang hỏi về việc tôi bị bắt đi
“Sợ!”Sợ chứ, đương nhiên sợ, tôi có phải thần thánh đâu mà không sợ chứ.
Hơn nữa, chính mắt tôi đã chứng kiến người phụ nữ kìa giật đứt cả 1 túm tóc của chị gái kia một cách rõ-ràng nhất, làm sao tôi biết được bà ta sẽ làm gì với tôi chứ?
“Xin lỗi vì không bảo vệ được mày!” Nó nói tiếp
“Khiếp, sao hôm nay ăn nói tình cảm thế !” Tôi bĩu môi, nhăn mặt nhìn nó, rồi cũng nói nghiêm túc lại “Mày vì tao mà phải nằm trên giường bệnh, còn bảo vệ cái gì nữa chứ!”
Tôi nói rồi im lặng, chìm vào khoảng suy nghĩ riêng của bản thân.
Cứ nghĩ tới việc nó vì tôi mà ra nông nỗi này, thậm chí còn phải vào phòng cấp cứu trong trạng thái nguy kịch, tôi lại càng ghét bản thân mình thêm!
Cũng thật may là nó không có mệnh hệ gì, nếu không chắc tôi sẽ chết vì hối hận mất.
“Mày thấy có lỗi à!?” Khánh Minh cất giọng, khe khẽ cười
Thằng dở này, lúc nào rồi mà còn cười được.
Tôi chỉ ừ 1 tiếng, xúc thìa cơm cuối cùng đưa vào miệng nó.
Tôi đứng dậy rót cho nó cốc nước, chờ nó nhai hết miếng cơm rồi lại xúc cho nó từng thìa nước.
Đến khi uống nước xong xuôi, nó cứ nằm im lặng ở đấy 1 lúc, rồi chợt gọi tên tôi :
“Này Nguyệt Linh!”
“Gì?!”
“Nếu mày thấy có lỗi, thì làm cho tao việc này đi!” Nó nói tiếp
“Gì?!” Tôi nhìn nó nghi hoặc, nhưng bản thân lại chẳng muốn từ chối nó vào lúc này.
Khánh Minh cười: “Bình thường tao hay tiến đến sát mặt mày, nhưng bây giờ tao không thể, nên mày tiến sát vào mặt tao đi!”
Tôi cau mày nhìn nó :” Mày điên à? Lại định làm gì nữa thế?!”
Nó chỉ im lặng nhìn tôi cười cười, cái mặt tuy bình thản hết mức như kiểu chắc chắn là tôi sẽ làm theo lời nó.
Và đúng là tôi đã làm theo lời nó.
Nhìn cái tình cảnh của nó lúc này, tôi thực sự chẳng muốn phản bác Khánh Minh 1 tí nào.
Tôi cúi gập người xuống.
Khánh Minh vẫn chẳng nói gì, chỉ nhìn vào mắt tôi, rồi cứ giữ cái điệu cười ấy.
Biết ngay mà, có khi cái thằng này lại bảo là nhìn mặt tôi cực kì giải trí, cả tuần giời nó nằm trong viện chán chết nên nhìn cái mặt tôi cho nó hứng thú chứ gì. Đến lúc này rồi mà thằng đểu vẫn cứ mãi đều mà thôi!
Mãi một lúc chẳng thấy nó nói gì, tôi cau mày, tính đứng dậy.
“Tao thích mày!” Đột nhiên có tiếng nói vang lên.
Động tác của tôi lập tức dừng lại, tôi quay sang nhìn mặt Khánh Minh. Nó vẫn cứ giữ cái bản mặt y như ban nãy, như kiểu 3 từ ban nãy chẳng phải là do nó nói ra.
Có khi nào nó chỉ đùa không?
Nhưng nó đã bao giờ đùa tôi về cái chuyện này đâu??
Tôi hoàn toàn chẳng biết làm gì vào lúc này, chỉ đứng im đó, đơ ra 1 lúc rồi phì cười :
“Thằng rảnh đời này! Mày toàn đùa vớ vẩn!” Chắc là nó chỉ đùa thôi.
Tôi đứng thẳng dậy, đang định quay đi ra ngoài để đi vệ sinh, đồng thời tiêu hóa bớt cái câu nói đùa linh tinh của thằng cha này, thì chất giọng trầm đều của Khánh Minh lại vang lên :
“Tao thích mày! Linh ạ! Tao cố im lặng để mày tự nhận ra, nhưng mày ngu như bò!”
———————————
HẾT CHAP
Hihihi, hiện tại chả biết nói gì
Nhớ vote và cmt nhận xét cho mình nha :3 với lại thời gian rảnh để mình viết truyện nó cũng khá rời rạc nên cũng có những tình tiết mình đã viết ra mà lại không nhớ. Nên trong truyện có vài thứ mâu thuẫn với nhau. Nếu nhận ra thì cmt giúp mình để mình sửa chữa, làm cho truyện của mình hoàn thiện hơn nhé :)
Cảm ơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.