Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi!
Chương 28
Salary1109
17/06/2016
Tôi sắp sách vở vào cặp, chuẩn bị mọi thứ đi tới nhà Khánh Minh.
Hôm nay trường tôi cho nghỉ một buổi để các thầy cô tổng kết sổ và điểm số, cũng như thành tích của cả một năm học, nên chúng tôi được nghỉ, và khoảng đầu tháng 5 là được nghỉ hè rồi.
Nhưng chúng tôi vẫn còn một đợt thi nữa, để xác định xem lên lớp có học ở cái lớp cũ nữa hay không, nếu không đủ khả năng thì sẽ chuyển xuống lớp khác, và đương nhiên, những người thành tích tốt hơn sẽ chuyển lên lớp trên, là những lớp gắn thương hiệu lớp chọn hay chất lượng cao.
Đương nhiên, làm vậy để duy trì thành tích đỗ đại học của trường.
Kể ra thì cũng hợp lí phết, vì nếu nghỉ hè xong mới thi thì trong đầu tôi đã chẳng còn 1 mống kiến thức nào dù là một vệt sáng nhỏ nhoi.
Và tôi đến nhà Khánh Minh vì mục đích học nhóm.
Vừa đến nơi, tôi đã nghe tiếng nhạc xập xình từ trong phát ra, chỉ nghe thôi cũng đủ biết trong nhà loạn đến cỡ nào.
Khiếp, mới sáng sớm, làm gì mà bốc thế?!
Tôi tự động mở cổng, đầu tiên là quay qua xoa đầu bé Gâu một cách thỏa thích, âu yếm nó 1 lát mới đi vào.
Không thấy chú Hưng, cũng không thấy cô Bích.
Tầng 1 hoàn toàn trống không, chẳng có ai ở dưới này cả.
Thế mà còn không khóa cửa, đúng là chẳng hiểu nổi mấy con người này.
Chỉ có điều là, tôi nhận ra xe của anh Tuấn đang đỗ ở ngoài sân.
Tôi chẳng hiểu sao tự dưng vui vẻ, nhảy chân sáo lên từng bậc cầu thang.
Tôi mở cửa phòng Khánh Minh ra, và không ngoài dự đoán, anh Tuấn mặc một cái áo phông đỏ chói, thêm một cái quần đùi kẻ caro, đang ngồi chồm hỗm trên cá ghế xoay và đọc sách (-_-)
Nhấn mạnh là ngồi chồm hỗm, ngồi chồm hỗm đấy nhé!
Ai mà nghĩ được đây là cái phong thái đĩnh đạc và quyết đoán của một bác sĩ vốn có chứ!
Tôi nhìn quanh căn phòng, trong góc phòng là một cái loa nhỏ nhưng âm thanh thì không hề nhỏ, và nó chính là nguyên nhân của mọi âm thanh đinh tai nhức óc kia.
Còn cái căn phòng này thì hoàn toàn là một bãi chiến trường.
Con nhỏ Diệu Anh đang nằm chổng mông trên giường, ngủ say không biết trời đất.
Vào hoàn cảnh này mà còn ngủ được, bái phục!
“A, chào em gái!” Anh Tuấn thả hai chân xuống, chuyển sang tư thế vắt chân quý tộc, vươn tay tính xoa đầu tôi.
Tôi kịp thời ngăn lại, mặt nghiêm túc:”Anh đừng xoa đầu em nữa, làm thế em không cao được nữa đâu!”.
Anh ấy chợt đứng dậy, thô bạo ấn đầu tôi áp sát vào ngực mình, lấy tay đo chiều cao của tôi tới chỗ nào của ổng, rồi đẩy ra, nhăn mặt:
“Cao thế được rồi, cao nữa mà thành cái sào chọc…”
“Này!” Tôi gắt lên, lườm một cái cháy mắt, tay vẫn còn đang xoa xoa cái chán bị đau ban nãy.
Anh Tuấn cười hề hề.
Ôi, hình mẫu trong bao lòng chị em, một tí khí chất cũng chẳng tìm thấy!
“Khánh Minh đâu ạ?!” Một lúc sau, tôi dịu bớt, nhẹ giọng hỏi.
Anh Tuấn xoa xoa cái tóc vốn chẳng gọn gàng gì, mặt hiện rõ vẻ hào hứng:” À, thằng cu vào siêu thị để bốc ít đồ ăn vặt rồi! Nhị vị phụ huynh không có nhà, đương nhiên là phải làm một bữa ra trò rồi.”
À, thảo nào.
Hóa ra là phụ huynh không có nhà,nên mới sáng ra đã phá làng phá xóm.
Đột nhiên cánh cửa sau lưng tôi bật ra, đáp một lực không hề nhẹ vào… ừm…quả phao câu đệm đỡ của tôi, khiến tôi ngã chúi mặt vào cái giường nằm chềnh ềnh giữa phòng.
Ôi trời, mệnh tôi đúng là mệnh chó mà !
Tôi nhanh nhẹn đỡ tay vào cái giường, nếu không thì không biết đã có mấy cái răng khăn gói ra đi rồi.
“Ô, xin chào người nổi tiếng!” Giọng Khánh Minh vang lên sau lưng tôi.
Nghe xong câu nói ấy, tôi liền không vui, ngồi thẳng người dậy, càm ràm : “Đừng có gọi tao như thế!”
Khi ổn định chỗ ngồi, tôi mới liếc mắt lên nhìn Khánh Minh, và ngay lập tức, tôi bị kinh hãi bởi đống đồ trên tay nó.
“Mày vác cả siêu thị về đấy à?!” Nhìn 2 túi đồ to đùng, tôi không khỏi cảm thán
Khánh Minh làm mặt tỉnh bơ: “Muốn có một trận chơi đã đời và ra trò, ngần này đồ còn là ít!”
Nó giơ chân lên, đạp Diệu Anh ra khỏi giường, nhường chỗ cho 2 túi đồ.
Hay đấy nhỉ, đạp người nhường chỗ cho đồ.
Chỉ có điều là, Diệu Anh dù bị lăn từ trên giường xuống nhưng vẫn ngủ ngon lành.
Phải rồi, nhạc to thế kia nó còn ngủ được, một cái đạp trong phút chốc thì có nhằm nhò gì.
Anh Tuấn chẳng ngần ngại, lập tức xông vào, bày biện đồ đạc tứ tung, đương nhiên có sự góp sức của Khánh Minh, vả cả Diệu Anh với cắt mặt ngơ ngơ ngu không tả nổi.
Cuối cùng thì “học nhóm” chỉ là cái mác.
Còn cả ngày hôm nay, cả lũ chúng tôi chỉ toàn là ăn chơi, quậy phá mọi thứ, căn nhà to đẹp sạch sẽ bây giờ có lẽ lại trở thành hiện trường vụ ẩu đả , tàn tạ không còn gì để nói.
.
.
.
Tôi nằm ngửa cái bụng no căng vì vừa nhét đống đồ ăn vào lúc ban nãy.
Tôi có cảm giác bụng mình chắc sẽ nổ tung lúc nào không biết mất!
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ chắc khoảng 1 giờ chiều , mặt trời lên cao nhất, ánh nắng chói chang len lỏi qua từng kẽ lá , rọi vào trong căn phòng.
Tôi liền nhíu mày, giơ cánh tay che lại cho hết chói mắt , rồi đứng dậy kéo rèm vào, và lại gục xuống giường.
Ngọ nguậy một lúc không ngủ nổi, tôi quyết định không ngủ nữa.
Đứng dậy, kéo cái ghế xoay vào trước cửa sổ, rồi tôi thò đầu qua tấm rèm, nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.
Tôi chợt nhớ ra rằng, nơi đây gắn đầy những kỉ niệm của tôi về một thời ấu thơ tươi đẹp.
Nhà tôi cách nhà Diệu Anh khoảng 2 cây số, và cách nhà Khánh Minh khoảng 15 phút đi xe đạp.
Hồi bé, nếu muốn đi qua nhà Khánh Minh chơi, tôi và Diệu Anh đều phải nhờ người lớn đưa đi 1 chút, lớn hơn 1 chút thì tập đi xe đạp để đi qua nhà nó cho tiện.
Tôi biết đi xe đạp trước, còn Diệu Anh tập 1 lần đầu tiên bị ngã tòe cả mông, lần đó về nó bị bầm tím hết cả chân tay, chưa kể cả khuỷu tay lẫn đầu gối đều bị trầy xước, sau đó nó sợ quá, không dám tập đi nữa.
Kể từ đó cho tới bây giờ, Diệu Anh vẫn không biết đi xe đạp
Từ nhiều lần tôi tập luyện ,sau đó cuối cùng cũng biết đi xe đạp, nên tôi khoái chí lắm, chiều nào cũng tí tởn đạp xe qua nhà Diệu Anh, rồi chở nó ra nhà Khánh Minh, ngày qua ngày quậy phá ở đây dưới cái mác “đi học nhóm”
Mọi chuyện chỉ chấm dứt khi mà Khánh Minh đi du học.
Nghĩ lại mới thấy, 14 tuổi, đi du học gì chứ? Có phải là quá bạo động rồi không?
Giỏi dã man gì chứ, thi cấp 3 còn kém điểm tôi.
Tôi cười thầm một cách khinh bỉ, trong lòng thầm nhạo báng thằng cha Minh.
“Không ngủ à?!” Giọng nói của kẻ tôi vừa thầm phỉ báng vang lên ngay sau tai khiến tôi giật mình.
Không giật mình sao được? Vừa thầm nói xấu nó thì nó đột nhiên xuất hiện.
Vội chui đầu ra khỏi rèm, ngay sau đó hiện ra trước mắt là bộ dạng nhếch nhác hết chỗ nói của Khánh Minh, đang cầm chai nước lên tu ừng ực.
Tôi cười hơ hơ :”Không ngủ nổi!”
“Ăn cho lắm vào rồi bội thực không ngủ nổi chứ gì?!” nó thẳng tay ném chai nước trống không vào góc phòng.
Tôi nhếch mép, ai ăn nhiều hơn ai?
“Minh này!” Tôi gạt cái rèm ra, quyết định trêu ngươi anh Tuấn, cho ánh nắng chiếu vào mặt ổng, nhưng chẳng xi nhê gì cả.
“Gì?!”
” Tao sắp chuyển nhà rồi!”
Nó vừa mở lon bia, đang định đưa lên uống thì chợt ngừng lại.
“Khi nào?”
“Tuần sau thôi, tao phải chuyển đi, vì nhà của tao bị phát hiện rồi!” Tôi đáp lại.
Khánh Minh cười nhạt.
Tôi im lặng, theo dõi từng cử chỉ của nó.
Khánh Minh nhìn tôi 1 lúc lâu, từ từ đặt lon bia vừa mở nắp xuống cái bàn gỗ ngay đó,tiến đến gần tôi.
Nó áp 2 bàn tay của mình vào 2 bên tai tôi, bịt thật chặt.
Mọi âm thanh ồn ào của xe cộ xung quanh biến mất.
Hình như Khánh Minh có nói điều gì đó, nhưng nó bịt chặt tai tôi, khiến tôi chẳng nghe được gì cả.
Một lát sau, nó bỏ tay ra khỏi đầu tôi, quay lưng bỏ đi.
Tôi ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng nó, tôi chợt khó hiểu, nó vừa làm cái khỉ gì thế?!
“Con nhỏ ngu si, vì tao đã buông tay, nên đừng khiến cho tao phải hối hận bởi quyết định của mình!”
.
.
.
.
Bây giờ thì tôi đã thực sự hiểu cái gì gọi là sự bất tiện khi làm một người nổi tiếng.
Có lần mới sáng ra ngủ dậy,đánh răng rửa mặt xong, tôi chẳng nghĩ nhiều mà xỏ tạm đôi tông lào, ăn mặc lôi thôi lếch thếch đi ra đầu đường ăn phở. Kết quả là bị chụp ảnh tới tấp, và cũng ngay lập tức, những thứ đấy được đưa lên mạng.
Nhưng nó không nghiêm trọng lắm, tôi vẫn được bao che là dù sao cũng chỉ là một học sinh bình thường trước khi trở nên nổi tiếng, nên người thường làm những việc như thế được thì tôi cũng thế.
Nhưng lại có người nói rằng : Dù sao là người của công chúng, cần phải chăm chút hình ảnh một chút, sao có thể kệch cỡm như vậy mà ra ngoài đường?
Có người lại đáp : Họ cũng chỉ là người phàm thôi, chẳng lẽ không được một lần thoải mái ra ngoài đường mà đi ăn phở?
Người kia lại cãi lại : Người phàm, nhưng khác với người bình thường ở chỗ họ có nhiều người biết đến!
Người nọ không chịu thua: Dù nhiều người biết đến cũng chỉ là người bình thường mà thôi!
Cứ thế đấu qua đấu lại, tôi cũng nản luôn.
Nếu không phải vì kế sinh nhai, cho dù có ước mơ ước mộng gì, tôi có chết cũng không dấn thân vào con đường này.
Nhưng điều đó chưa đủ đáng sợ.
Vì bây giờ đã sang mùa hè, trời không còn lạnh nữa nên tôi vứt đống chăn ngày trước dùng làm nệm ra một xó mà nằm ra đất, dạng háng ra, và không hiểu tại sao hình ảnh đấy của tôi cũng bị chụp lại được. Và theo góc chụp tôi đoán là nó từ cửa sổ.
Theo bức hình đó là một lời dẫn :” Mình đã phải bắc thang trèo lên tầng 2 của nhà Nguyệt Linh mới có thể ghi lại hình ảnh đặc sắc này đấy.”
Và một lần nữa, những bình luận ở dưới lại có nội dung xoay quanh việc một người nổi tiếng phải như thế nào, phải khác với người thường.
Tôi thực sự đã đập bàn mà gào lên, người nổi tiếng thì sao chứ, bà mày đi ngủ thì có thể biết được cái mốc khô gì?
Thật uổng phí tôi đã hi sinh 70k đăng kí 3G chỉ để cập nhật tin tức của bản thân, toàn những cái tin nhảm nhí và xâm phạm đời tư của tôi nghiêm trọng.
Ấy thế nhưng nó vẫn chưa đủ độ ghê rợn so với chuyện này.
Phải, nhà tôi bị đột nhập.
10h đêm, tôi đang chăm chú vào học bài, tự dưng vai có cảm giác bị ai đó chạm vào.
Tôi dựng hết cả tóc gáy lên, ban đầu thì không dám quay ra sau nhìn, nhưng một lúc sau thì vai ngày càng bị lay mạnh, đến lúc lấy hết dũng khí quay ra đằng sau thì thấy một gương mặt lạ hoắc. Sau khi chạm vào tôi thì lùi ra sau rú lên: “Mình… mình chạm được tay vào Nguyệt Linh này!”
Tôi thực sự không còn gì để nói.
Người đó còn bắt tôi kí tên.
Tôi vì không muốn rắc rối nên vẫn kí tên, nhưng gương mặt tỏ rõ ràng sự khó chịu.
Và đương nhiên, sau bao nhiêu sự vặn vẹo nói khéo để bảo người đấy ra khỏi nhà mình không thành, tôi đành phải chuyển sang đe dọa thì kẻ đó mới chịu đi.
Ngay lập tức hôm sau toàn bộ khung cảnh cái nhà to đùng nhưng trống huơ trống hoác được đưa lên mạng.
Rồi lại một cuộc cãi nhau nữa.
Thực sự là trước giờ tôi chưa từng nghĩ, những người nổi tiếng phải khổ sở như thế, đấy là chưa kể tôi mới chỉ là ma mới, được chú ý là do ra mắt trong một công ty có tiếng.
Tôi vứt phịch cái điện thoại xuống bàn, uể oải đứng dậy.
Tôi rất muốn bỏ cuộc.
Đó là điều duy nhất mà tôi suy nghĩ trong đầu lúc này.
Nhưng, nếu bỏ cuộc khi còn chưa có gì bắt đầu, quả thực quá hèn nhát.
Hơn nữa, nếu dừng lại, tôi lấy cái gì để ăn cơ chứ?
Số phận của tôi, quả là chẳng ra cái thể thống gì.
Thôi thì kiếp này cố mà sống tốt, để kiếp sau không còn phải sống cuộc sống làm trâu làm bò như vậy nữa.
Tôi cảm thấy cuộc đời mình bi thảm hết mức, mang theo tâm trạng nặng như đeo chì mà chuẩn bị để đi học.
Cầm cái cặp , tôi mới thấy tự dưng nó rất nặng, bèn dốc ngược lên mà đổ hết mọi thứ ra.
Ngay lập tức một đống đồ gì gì đấy ở chỗ nào ra tôi cũng chẳng nhớ nổi nữa nằm la liệt trên sàn nhà.
Bảo sao cặp nặng!
Đột nhiên, có một bức thư đơn giản, không hề họa tiết cầu kì như những bức thư khác rơi ra làm thu hút sự chú ý của tôi.
Đó… là bức thư mà chị quản lí nói rằng là người hâm mộ đầu tiên gửi thư cho tôi.
Tôi cầm nó lên, cẩn thận bóc ra, bên trong cũng đơn giản y như cốt cách bên ngoài của nó, chỉ một tờ giấy kẻ màu sữa được tách từ tập vở ra.
Tôi mở ra, nhìn thoáng qua.
Là đặc trưng cho chữ viết của con trai, không hề theo hàng lối, nét chữ có chút lộn xộn, nhưng không thể gọi là khó đọc.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Gửi Nguyệt Linh!
Gửi đứa con gái đáng ghét đã luôn ngự trị trong tâm can tôi từ lúc nào mà bản thân tôi cũng chẳng biết rõ.
Lúc cậu đọc bức thư này, có lẽ tôi đã đi đến một nơi rất xa rồi.
Hôm nay là một ngày tháng 4, ánh nắng tràn ngập.
Một buổi sáng trong trẻo và tươi mát.
Tôi nhớ đến cậu!
Tôi nhớ đến ngày mà tôi đã khuyên cậu từ bỏ theo đuổi tôi. Đó là vào một ngày tháng 4 của 2 năm về trước. Là mùa hoa anh đào nở rộ, một loài hoa đẹp mà buồn tới nao lòng.
Lần đó, tôi nhìn thấy một cô bé luôn tươi cười vui vẻ, đội một chiếc mũ len màu đỏ giống chiếc cậu hay đội khi trước.
Và tôi nhớ đến cậu!
Tôi biết cậu từng thích tôi, còn tôi vẫn luôn thích cậu.
Nhưng tôi chưa bao giờ thể hiện ra cho cậu thấy điều đó, bởi vì bố mẹ tôi không hề thích gia đình cậu. Họ đều là những kẻ giả tạo, mặc dù ngoài mặt luôn đón tiếp nhưng không hề quan tâm đến cậu một chút nào cả. Và nếu họ phát hiện ra rằng tôi thích cậu, họ sẽ không để cậu yên.
Người lớn, họ đều là những kẻ toan tính và giỏi diễn kịch, họ dạy ta những bài học về đạo đức nhưng chẳng có hai chữ “đạo đức” tồn tại trong họ.
Tôi hoàn toàn đồng ý điều này với hắn, như một người đã trải qua.
Những kẻ hai mặt đáng ghê tởm, những con người nhỏ nhen và ích kỉ.
Còn về lí do bố mẹ tôi không thích gia đình cậu…
Cậu không nên biết vẫn hơn.
Tôi quả thực là một đứa con trai kém cỏi, phải không?
Tôi phải đốt đi cuốn album về cha mẹ cậu, mặc dù tôi biết là câu vô cùng trân trọng nó.
Tôi biết rằng cha mẹ cậu bỏ đi, nhưng tôi lại chẳng thể làm gì giúp cậu được.
Tôi biết là cậu bị tổn thương rất nhiều rồi, vậy mà tôi lại khoét thêm những vết thương cho cậu.
Tôi không dám đứng lên chống lại cha mẹ của tôi để đi theo tình cảm của bản thân mình.
Tôi thực sự kém cỏi, và tôi cảm thấy xấu hổ về điều đó.
Điều duy nhất tôi có thể làm được, chỉ là âm thầm dõi theo cậu, chỉ là lặng lẽ quan sát bóng lưng của cậu. Cho dù vậy, tôi chẳng thể làm gì cho cậu cả. Vì tôi sợ, tôi chỉ cần đứng cạnh cậu 1 giây, tôi sẽ không thể chịu đựng nổi mà lại quay sang ôm chầm lấy thân ảnh nhỏ bé của cậu.
Nhưng….
Tôi đã kìm nén điều này từ rất lâu rồi…
Tôi nhớ cậu, Nguyệt Linh à! Nhớ đến phát điên lên được.
Dù sao thì…. Nguyệt Linh à, tôi luôn muốn rằng cậu sẽ là của tôi! Bây giờ và mãi mãi!!!
Nếu có thể, xin cậu hãy chờ tôi, để một ngày tôi trở về, đứng cạnh bên cậu, và trở thành một người quan trọng trong cuộc sống của cậu, để mỗi sáng thức dậy người đầu tiên tôi nhìn thấy là cậu.
Nhưng nếu không được….
Vậy tôi sẽ luôn tôn trọng cậu, hãy đi tìm lấy hạnh phúc cho riêng bản thân mình nhé!
Cảm ơn vì cậu đã xuất hiện trên cõi đời này, và quan trọng nhất là đã có mặt trong cuộc sống của tôi, khiến cho những quãng ngày chán nản vì sống trong sự dối trá của tôi biến mất mỗi khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào như một ly kem mát lạnh của cậu.
Cảm ơn Nguyệt Linh.
~Quốc Thiên~
~~~~~~~~
Tôi không biết mặt tôi đã lấm lem vì nước mắt từ bao giờ.
Tâm trạng của tôi vốn đã không tốt đẹp gì, nay lại càng thêm tồi tệ.
“Nguyệt Linh!” Chợt có người gọi tên tôi, kèm theo tiếng đập cửa.
Tôi lau vội nước mắt, cố chỉnh chu lại cho bản thân trở nên bình thường nhất.
Rồi chạy ra mở cửa.
Là Khánh Minh.
Nó vô cùng tự nhiên đi vào nhà tôi, tự nhiên mở mấy cái tủ bếp để làm màu trong nhà tôi, lôi ra vài gói mì, càng tự nhiên đặt xoong nồi lên nấu mì.
Đúng là họ hàng nhà ruồi mà!
“Mày có mưu đồ gì?!” Tôi ngước mắt lên nhìn nó nghi hoặc, dù có cố tỏ ra bình thường nhưng giọng vẫn cứ ngai ngái vì bị nghẹt mũi.
“Tao…” nó đưa tay lên, hình như định vò tóc tôi, nhưng bàn tay nó chợt dừng lại trên không trung:”Mày khóc đấy à?!”
“Đâu…” tôi tròn mắt, thằng này là thần thánh à, sao vẫn đoán ra được?
“Thôi đi,trình mày mà lừa được tao chắc?” Khánh Minh bĩu môi, nhưng có vẻ thấy tôi không có hứng cười đùa nên nó không nói gì nữa, cúi xuống tiếp tục nấu mì.
Tôi lặng lẽ ngồi xuống sàn, tiếp tục sắp xếp các thứ trong cặp, cẩn thận cầm bức thư ban nãy nhìn ngắm thật lâu.
“Mày đừng giấu nữa!” Thằng Minh đột nhiên lên tiếng ” Tao biết là có chuyện gì đó mày mới khóc!”
“Không phải đâu, tao hơi ức chế chỉ vì mấy cái bình luận nhảm nhí trên mạng thôi, đâu có gì to tát đâu!” Tôi cười xòa, xua tay.
Nó không nói gì nữa.
“Từ ngày hôm nay cho tới lúc mày chuyển đi, tao và Diệu Anh sẽ thường xuyên đến đây!” Khánh Minh đập mấy quả trứng vào trong nồi, rồi đảo đảo mì lên.
Tôi ừ.
Càng nhìn vào bức thư chẳng màu mè, chẳng vẽ vời gì kia, tôi càng cảm thấy trong lòng thêm một nặng trĩu.
Đột nhiên, sau lưng tôi truyền tới thân nhiệt của một người khác.
Kẻ đó kéo tôi đứng dậy, quay người tôi để tôi áp mặt vào ngực hắn.
“Khóc đi!” Khánh Minh nói nhẹ nhàng.
Và tôi khóc thật.
Tôi thực sự cảm thấy rất đau lòng, chỉ hi vọng cho mọi cảm giác đau thương kia trôi đi theo nước mắt.
Vũ Quốc Thiên, xin lỗi vì đã hiểu nhầm cậu.
Và hãy chờ tôi!
———————————–
HẾT CHAP
hihi mình vừa thi xong nhưng chẳng thấy dễ chịu tí nào.
Văn vẻ cũng cạn kiệt cả rồi T^T
Chap này kể ra ngắn lắm, nhưng là mấu chốt của nhiều vấn đề lắm đấy nhé.
Nhớ vote và cmt nhen :D
(còn tiếp)
Hôm nay trường tôi cho nghỉ một buổi để các thầy cô tổng kết sổ và điểm số, cũng như thành tích của cả một năm học, nên chúng tôi được nghỉ, và khoảng đầu tháng 5 là được nghỉ hè rồi.
Nhưng chúng tôi vẫn còn một đợt thi nữa, để xác định xem lên lớp có học ở cái lớp cũ nữa hay không, nếu không đủ khả năng thì sẽ chuyển xuống lớp khác, và đương nhiên, những người thành tích tốt hơn sẽ chuyển lên lớp trên, là những lớp gắn thương hiệu lớp chọn hay chất lượng cao.
Đương nhiên, làm vậy để duy trì thành tích đỗ đại học của trường.
Kể ra thì cũng hợp lí phết, vì nếu nghỉ hè xong mới thi thì trong đầu tôi đã chẳng còn 1 mống kiến thức nào dù là một vệt sáng nhỏ nhoi.
Và tôi đến nhà Khánh Minh vì mục đích học nhóm.
Vừa đến nơi, tôi đã nghe tiếng nhạc xập xình từ trong phát ra, chỉ nghe thôi cũng đủ biết trong nhà loạn đến cỡ nào.
Khiếp, mới sáng sớm, làm gì mà bốc thế?!
Tôi tự động mở cổng, đầu tiên là quay qua xoa đầu bé Gâu một cách thỏa thích, âu yếm nó 1 lát mới đi vào.
Không thấy chú Hưng, cũng không thấy cô Bích.
Tầng 1 hoàn toàn trống không, chẳng có ai ở dưới này cả.
Thế mà còn không khóa cửa, đúng là chẳng hiểu nổi mấy con người này.
Chỉ có điều là, tôi nhận ra xe của anh Tuấn đang đỗ ở ngoài sân.
Tôi chẳng hiểu sao tự dưng vui vẻ, nhảy chân sáo lên từng bậc cầu thang.
Tôi mở cửa phòng Khánh Minh ra, và không ngoài dự đoán, anh Tuấn mặc một cái áo phông đỏ chói, thêm một cái quần đùi kẻ caro, đang ngồi chồm hỗm trên cá ghế xoay và đọc sách (-_-)
Nhấn mạnh là ngồi chồm hỗm, ngồi chồm hỗm đấy nhé!
Ai mà nghĩ được đây là cái phong thái đĩnh đạc và quyết đoán của một bác sĩ vốn có chứ!
Tôi nhìn quanh căn phòng, trong góc phòng là một cái loa nhỏ nhưng âm thanh thì không hề nhỏ, và nó chính là nguyên nhân của mọi âm thanh đinh tai nhức óc kia.
Còn cái căn phòng này thì hoàn toàn là một bãi chiến trường.
Con nhỏ Diệu Anh đang nằm chổng mông trên giường, ngủ say không biết trời đất.
Vào hoàn cảnh này mà còn ngủ được, bái phục!
“A, chào em gái!” Anh Tuấn thả hai chân xuống, chuyển sang tư thế vắt chân quý tộc, vươn tay tính xoa đầu tôi.
Tôi kịp thời ngăn lại, mặt nghiêm túc:”Anh đừng xoa đầu em nữa, làm thế em không cao được nữa đâu!”.
Anh ấy chợt đứng dậy, thô bạo ấn đầu tôi áp sát vào ngực mình, lấy tay đo chiều cao của tôi tới chỗ nào của ổng, rồi đẩy ra, nhăn mặt:
“Cao thế được rồi, cao nữa mà thành cái sào chọc…”
“Này!” Tôi gắt lên, lườm một cái cháy mắt, tay vẫn còn đang xoa xoa cái chán bị đau ban nãy.
Anh Tuấn cười hề hề.
Ôi, hình mẫu trong bao lòng chị em, một tí khí chất cũng chẳng tìm thấy!
“Khánh Minh đâu ạ?!” Một lúc sau, tôi dịu bớt, nhẹ giọng hỏi.
Anh Tuấn xoa xoa cái tóc vốn chẳng gọn gàng gì, mặt hiện rõ vẻ hào hứng:” À, thằng cu vào siêu thị để bốc ít đồ ăn vặt rồi! Nhị vị phụ huynh không có nhà, đương nhiên là phải làm một bữa ra trò rồi.”
À, thảo nào.
Hóa ra là phụ huynh không có nhà,nên mới sáng ra đã phá làng phá xóm.
Đột nhiên cánh cửa sau lưng tôi bật ra, đáp một lực không hề nhẹ vào… ừm…quả phao câu đệm đỡ của tôi, khiến tôi ngã chúi mặt vào cái giường nằm chềnh ềnh giữa phòng.
Ôi trời, mệnh tôi đúng là mệnh chó mà !
Tôi nhanh nhẹn đỡ tay vào cái giường, nếu không thì không biết đã có mấy cái răng khăn gói ra đi rồi.
“Ô, xin chào người nổi tiếng!” Giọng Khánh Minh vang lên sau lưng tôi.
Nghe xong câu nói ấy, tôi liền không vui, ngồi thẳng người dậy, càm ràm : “Đừng có gọi tao như thế!”
Khi ổn định chỗ ngồi, tôi mới liếc mắt lên nhìn Khánh Minh, và ngay lập tức, tôi bị kinh hãi bởi đống đồ trên tay nó.
“Mày vác cả siêu thị về đấy à?!” Nhìn 2 túi đồ to đùng, tôi không khỏi cảm thán
Khánh Minh làm mặt tỉnh bơ: “Muốn có một trận chơi đã đời và ra trò, ngần này đồ còn là ít!”
Nó giơ chân lên, đạp Diệu Anh ra khỏi giường, nhường chỗ cho 2 túi đồ.
Hay đấy nhỉ, đạp người nhường chỗ cho đồ.
Chỉ có điều là, Diệu Anh dù bị lăn từ trên giường xuống nhưng vẫn ngủ ngon lành.
Phải rồi, nhạc to thế kia nó còn ngủ được, một cái đạp trong phút chốc thì có nhằm nhò gì.
Anh Tuấn chẳng ngần ngại, lập tức xông vào, bày biện đồ đạc tứ tung, đương nhiên có sự góp sức của Khánh Minh, vả cả Diệu Anh với cắt mặt ngơ ngơ ngu không tả nổi.
Cuối cùng thì “học nhóm” chỉ là cái mác.
Còn cả ngày hôm nay, cả lũ chúng tôi chỉ toàn là ăn chơi, quậy phá mọi thứ, căn nhà to đẹp sạch sẽ bây giờ có lẽ lại trở thành hiện trường vụ ẩu đả , tàn tạ không còn gì để nói.
.
.
.
Tôi nằm ngửa cái bụng no căng vì vừa nhét đống đồ ăn vào lúc ban nãy.
Tôi có cảm giác bụng mình chắc sẽ nổ tung lúc nào không biết mất!
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ chắc khoảng 1 giờ chiều , mặt trời lên cao nhất, ánh nắng chói chang len lỏi qua từng kẽ lá , rọi vào trong căn phòng.
Tôi liền nhíu mày, giơ cánh tay che lại cho hết chói mắt , rồi đứng dậy kéo rèm vào, và lại gục xuống giường.
Ngọ nguậy một lúc không ngủ nổi, tôi quyết định không ngủ nữa.
Đứng dậy, kéo cái ghế xoay vào trước cửa sổ, rồi tôi thò đầu qua tấm rèm, nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.
Tôi chợt nhớ ra rằng, nơi đây gắn đầy những kỉ niệm của tôi về một thời ấu thơ tươi đẹp.
Nhà tôi cách nhà Diệu Anh khoảng 2 cây số, và cách nhà Khánh Minh khoảng 15 phút đi xe đạp.
Hồi bé, nếu muốn đi qua nhà Khánh Minh chơi, tôi và Diệu Anh đều phải nhờ người lớn đưa đi 1 chút, lớn hơn 1 chút thì tập đi xe đạp để đi qua nhà nó cho tiện.
Tôi biết đi xe đạp trước, còn Diệu Anh tập 1 lần đầu tiên bị ngã tòe cả mông, lần đó về nó bị bầm tím hết cả chân tay, chưa kể cả khuỷu tay lẫn đầu gối đều bị trầy xước, sau đó nó sợ quá, không dám tập đi nữa.
Kể từ đó cho tới bây giờ, Diệu Anh vẫn không biết đi xe đạp
Từ nhiều lần tôi tập luyện ,sau đó cuối cùng cũng biết đi xe đạp, nên tôi khoái chí lắm, chiều nào cũng tí tởn đạp xe qua nhà Diệu Anh, rồi chở nó ra nhà Khánh Minh, ngày qua ngày quậy phá ở đây dưới cái mác “đi học nhóm”
Mọi chuyện chỉ chấm dứt khi mà Khánh Minh đi du học.
Nghĩ lại mới thấy, 14 tuổi, đi du học gì chứ? Có phải là quá bạo động rồi không?
Giỏi dã man gì chứ, thi cấp 3 còn kém điểm tôi.
Tôi cười thầm một cách khinh bỉ, trong lòng thầm nhạo báng thằng cha Minh.
“Không ngủ à?!” Giọng nói của kẻ tôi vừa thầm phỉ báng vang lên ngay sau tai khiến tôi giật mình.
Không giật mình sao được? Vừa thầm nói xấu nó thì nó đột nhiên xuất hiện.
Vội chui đầu ra khỏi rèm, ngay sau đó hiện ra trước mắt là bộ dạng nhếch nhác hết chỗ nói của Khánh Minh, đang cầm chai nước lên tu ừng ực.
Tôi cười hơ hơ :”Không ngủ nổi!”
“Ăn cho lắm vào rồi bội thực không ngủ nổi chứ gì?!” nó thẳng tay ném chai nước trống không vào góc phòng.
Tôi nhếch mép, ai ăn nhiều hơn ai?
“Minh này!” Tôi gạt cái rèm ra, quyết định trêu ngươi anh Tuấn, cho ánh nắng chiếu vào mặt ổng, nhưng chẳng xi nhê gì cả.
“Gì?!”
” Tao sắp chuyển nhà rồi!”
Nó vừa mở lon bia, đang định đưa lên uống thì chợt ngừng lại.
“Khi nào?”
“Tuần sau thôi, tao phải chuyển đi, vì nhà của tao bị phát hiện rồi!” Tôi đáp lại.
Khánh Minh cười nhạt.
Tôi im lặng, theo dõi từng cử chỉ của nó.
Khánh Minh nhìn tôi 1 lúc lâu, từ từ đặt lon bia vừa mở nắp xuống cái bàn gỗ ngay đó,tiến đến gần tôi.
Nó áp 2 bàn tay của mình vào 2 bên tai tôi, bịt thật chặt.
Mọi âm thanh ồn ào của xe cộ xung quanh biến mất.
Hình như Khánh Minh có nói điều gì đó, nhưng nó bịt chặt tai tôi, khiến tôi chẳng nghe được gì cả.
Một lát sau, nó bỏ tay ra khỏi đầu tôi, quay lưng bỏ đi.
Tôi ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng nó, tôi chợt khó hiểu, nó vừa làm cái khỉ gì thế?!
“Con nhỏ ngu si, vì tao đã buông tay, nên đừng khiến cho tao phải hối hận bởi quyết định của mình!”
.
.
.
.
Bây giờ thì tôi đã thực sự hiểu cái gì gọi là sự bất tiện khi làm một người nổi tiếng.
Có lần mới sáng ra ngủ dậy,đánh răng rửa mặt xong, tôi chẳng nghĩ nhiều mà xỏ tạm đôi tông lào, ăn mặc lôi thôi lếch thếch đi ra đầu đường ăn phở. Kết quả là bị chụp ảnh tới tấp, và cũng ngay lập tức, những thứ đấy được đưa lên mạng.
Nhưng nó không nghiêm trọng lắm, tôi vẫn được bao che là dù sao cũng chỉ là một học sinh bình thường trước khi trở nên nổi tiếng, nên người thường làm những việc như thế được thì tôi cũng thế.
Nhưng lại có người nói rằng : Dù sao là người của công chúng, cần phải chăm chút hình ảnh một chút, sao có thể kệch cỡm như vậy mà ra ngoài đường?
Có người lại đáp : Họ cũng chỉ là người phàm thôi, chẳng lẽ không được một lần thoải mái ra ngoài đường mà đi ăn phở?
Người kia lại cãi lại : Người phàm, nhưng khác với người bình thường ở chỗ họ có nhiều người biết đến!
Người nọ không chịu thua: Dù nhiều người biết đến cũng chỉ là người bình thường mà thôi!
Cứ thế đấu qua đấu lại, tôi cũng nản luôn.
Nếu không phải vì kế sinh nhai, cho dù có ước mơ ước mộng gì, tôi có chết cũng không dấn thân vào con đường này.
Nhưng điều đó chưa đủ đáng sợ.
Vì bây giờ đã sang mùa hè, trời không còn lạnh nữa nên tôi vứt đống chăn ngày trước dùng làm nệm ra một xó mà nằm ra đất, dạng háng ra, và không hiểu tại sao hình ảnh đấy của tôi cũng bị chụp lại được. Và theo góc chụp tôi đoán là nó từ cửa sổ.
Theo bức hình đó là một lời dẫn :” Mình đã phải bắc thang trèo lên tầng 2 của nhà Nguyệt Linh mới có thể ghi lại hình ảnh đặc sắc này đấy.”
Và một lần nữa, những bình luận ở dưới lại có nội dung xoay quanh việc một người nổi tiếng phải như thế nào, phải khác với người thường.
Tôi thực sự đã đập bàn mà gào lên, người nổi tiếng thì sao chứ, bà mày đi ngủ thì có thể biết được cái mốc khô gì?
Thật uổng phí tôi đã hi sinh 70k đăng kí 3G chỉ để cập nhật tin tức của bản thân, toàn những cái tin nhảm nhí và xâm phạm đời tư của tôi nghiêm trọng.
Ấy thế nhưng nó vẫn chưa đủ độ ghê rợn so với chuyện này.
Phải, nhà tôi bị đột nhập.
10h đêm, tôi đang chăm chú vào học bài, tự dưng vai có cảm giác bị ai đó chạm vào.
Tôi dựng hết cả tóc gáy lên, ban đầu thì không dám quay ra sau nhìn, nhưng một lúc sau thì vai ngày càng bị lay mạnh, đến lúc lấy hết dũng khí quay ra đằng sau thì thấy một gương mặt lạ hoắc. Sau khi chạm vào tôi thì lùi ra sau rú lên: “Mình… mình chạm được tay vào Nguyệt Linh này!”
Tôi thực sự không còn gì để nói.
Người đó còn bắt tôi kí tên.
Tôi vì không muốn rắc rối nên vẫn kí tên, nhưng gương mặt tỏ rõ ràng sự khó chịu.
Và đương nhiên, sau bao nhiêu sự vặn vẹo nói khéo để bảo người đấy ra khỏi nhà mình không thành, tôi đành phải chuyển sang đe dọa thì kẻ đó mới chịu đi.
Ngay lập tức hôm sau toàn bộ khung cảnh cái nhà to đùng nhưng trống huơ trống hoác được đưa lên mạng.
Rồi lại một cuộc cãi nhau nữa.
Thực sự là trước giờ tôi chưa từng nghĩ, những người nổi tiếng phải khổ sở như thế, đấy là chưa kể tôi mới chỉ là ma mới, được chú ý là do ra mắt trong một công ty có tiếng.
Tôi vứt phịch cái điện thoại xuống bàn, uể oải đứng dậy.
Tôi rất muốn bỏ cuộc.
Đó là điều duy nhất mà tôi suy nghĩ trong đầu lúc này.
Nhưng, nếu bỏ cuộc khi còn chưa có gì bắt đầu, quả thực quá hèn nhát.
Hơn nữa, nếu dừng lại, tôi lấy cái gì để ăn cơ chứ?
Số phận của tôi, quả là chẳng ra cái thể thống gì.
Thôi thì kiếp này cố mà sống tốt, để kiếp sau không còn phải sống cuộc sống làm trâu làm bò như vậy nữa.
Tôi cảm thấy cuộc đời mình bi thảm hết mức, mang theo tâm trạng nặng như đeo chì mà chuẩn bị để đi học.
Cầm cái cặp , tôi mới thấy tự dưng nó rất nặng, bèn dốc ngược lên mà đổ hết mọi thứ ra.
Ngay lập tức một đống đồ gì gì đấy ở chỗ nào ra tôi cũng chẳng nhớ nổi nữa nằm la liệt trên sàn nhà.
Bảo sao cặp nặng!
Đột nhiên, có một bức thư đơn giản, không hề họa tiết cầu kì như những bức thư khác rơi ra làm thu hút sự chú ý của tôi.
Đó… là bức thư mà chị quản lí nói rằng là người hâm mộ đầu tiên gửi thư cho tôi.
Tôi cầm nó lên, cẩn thận bóc ra, bên trong cũng đơn giản y như cốt cách bên ngoài của nó, chỉ một tờ giấy kẻ màu sữa được tách từ tập vở ra.
Tôi mở ra, nhìn thoáng qua.
Là đặc trưng cho chữ viết của con trai, không hề theo hàng lối, nét chữ có chút lộn xộn, nhưng không thể gọi là khó đọc.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Gửi Nguyệt Linh!
Gửi đứa con gái đáng ghét đã luôn ngự trị trong tâm can tôi từ lúc nào mà bản thân tôi cũng chẳng biết rõ.
Lúc cậu đọc bức thư này, có lẽ tôi đã đi đến một nơi rất xa rồi.
Hôm nay là một ngày tháng 4, ánh nắng tràn ngập.
Một buổi sáng trong trẻo và tươi mát.
Tôi nhớ đến cậu!
Tôi nhớ đến ngày mà tôi đã khuyên cậu từ bỏ theo đuổi tôi. Đó là vào một ngày tháng 4 của 2 năm về trước. Là mùa hoa anh đào nở rộ, một loài hoa đẹp mà buồn tới nao lòng.
Lần đó, tôi nhìn thấy một cô bé luôn tươi cười vui vẻ, đội một chiếc mũ len màu đỏ giống chiếc cậu hay đội khi trước.
Và tôi nhớ đến cậu!
Tôi biết cậu từng thích tôi, còn tôi vẫn luôn thích cậu.
Nhưng tôi chưa bao giờ thể hiện ra cho cậu thấy điều đó, bởi vì bố mẹ tôi không hề thích gia đình cậu. Họ đều là những kẻ giả tạo, mặc dù ngoài mặt luôn đón tiếp nhưng không hề quan tâm đến cậu một chút nào cả. Và nếu họ phát hiện ra rằng tôi thích cậu, họ sẽ không để cậu yên.
Người lớn, họ đều là những kẻ toan tính và giỏi diễn kịch, họ dạy ta những bài học về đạo đức nhưng chẳng có hai chữ “đạo đức” tồn tại trong họ.
Tôi hoàn toàn đồng ý điều này với hắn, như một người đã trải qua.
Những kẻ hai mặt đáng ghê tởm, những con người nhỏ nhen và ích kỉ.
Còn về lí do bố mẹ tôi không thích gia đình cậu…
Cậu không nên biết vẫn hơn.
Tôi quả thực là một đứa con trai kém cỏi, phải không?
Tôi phải đốt đi cuốn album về cha mẹ cậu, mặc dù tôi biết là câu vô cùng trân trọng nó.
Tôi biết rằng cha mẹ cậu bỏ đi, nhưng tôi lại chẳng thể làm gì giúp cậu được.
Tôi biết là cậu bị tổn thương rất nhiều rồi, vậy mà tôi lại khoét thêm những vết thương cho cậu.
Tôi không dám đứng lên chống lại cha mẹ của tôi để đi theo tình cảm của bản thân mình.
Tôi thực sự kém cỏi, và tôi cảm thấy xấu hổ về điều đó.
Điều duy nhất tôi có thể làm được, chỉ là âm thầm dõi theo cậu, chỉ là lặng lẽ quan sát bóng lưng của cậu. Cho dù vậy, tôi chẳng thể làm gì cho cậu cả. Vì tôi sợ, tôi chỉ cần đứng cạnh cậu 1 giây, tôi sẽ không thể chịu đựng nổi mà lại quay sang ôm chầm lấy thân ảnh nhỏ bé của cậu.
Nhưng….
Tôi đã kìm nén điều này từ rất lâu rồi…
Tôi nhớ cậu, Nguyệt Linh à! Nhớ đến phát điên lên được.
Dù sao thì…. Nguyệt Linh à, tôi luôn muốn rằng cậu sẽ là của tôi! Bây giờ và mãi mãi!!!
Nếu có thể, xin cậu hãy chờ tôi, để một ngày tôi trở về, đứng cạnh bên cậu, và trở thành một người quan trọng trong cuộc sống của cậu, để mỗi sáng thức dậy người đầu tiên tôi nhìn thấy là cậu.
Nhưng nếu không được….
Vậy tôi sẽ luôn tôn trọng cậu, hãy đi tìm lấy hạnh phúc cho riêng bản thân mình nhé!
Cảm ơn vì cậu đã xuất hiện trên cõi đời này, và quan trọng nhất là đã có mặt trong cuộc sống của tôi, khiến cho những quãng ngày chán nản vì sống trong sự dối trá của tôi biến mất mỗi khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào như một ly kem mát lạnh của cậu.
Cảm ơn Nguyệt Linh.
~Quốc Thiên~
~~~~~~~~
Tôi không biết mặt tôi đã lấm lem vì nước mắt từ bao giờ.
Tâm trạng của tôi vốn đã không tốt đẹp gì, nay lại càng thêm tồi tệ.
“Nguyệt Linh!” Chợt có người gọi tên tôi, kèm theo tiếng đập cửa.
Tôi lau vội nước mắt, cố chỉnh chu lại cho bản thân trở nên bình thường nhất.
Rồi chạy ra mở cửa.
Là Khánh Minh.
Nó vô cùng tự nhiên đi vào nhà tôi, tự nhiên mở mấy cái tủ bếp để làm màu trong nhà tôi, lôi ra vài gói mì, càng tự nhiên đặt xoong nồi lên nấu mì.
Đúng là họ hàng nhà ruồi mà!
“Mày có mưu đồ gì?!” Tôi ngước mắt lên nhìn nó nghi hoặc, dù có cố tỏ ra bình thường nhưng giọng vẫn cứ ngai ngái vì bị nghẹt mũi.
“Tao…” nó đưa tay lên, hình như định vò tóc tôi, nhưng bàn tay nó chợt dừng lại trên không trung:”Mày khóc đấy à?!”
“Đâu…” tôi tròn mắt, thằng này là thần thánh à, sao vẫn đoán ra được?
“Thôi đi,trình mày mà lừa được tao chắc?” Khánh Minh bĩu môi, nhưng có vẻ thấy tôi không có hứng cười đùa nên nó không nói gì nữa, cúi xuống tiếp tục nấu mì.
Tôi lặng lẽ ngồi xuống sàn, tiếp tục sắp xếp các thứ trong cặp, cẩn thận cầm bức thư ban nãy nhìn ngắm thật lâu.
“Mày đừng giấu nữa!” Thằng Minh đột nhiên lên tiếng ” Tao biết là có chuyện gì đó mày mới khóc!”
“Không phải đâu, tao hơi ức chế chỉ vì mấy cái bình luận nhảm nhí trên mạng thôi, đâu có gì to tát đâu!” Tôi cười xòa, xua tay.
Nó không nói gì nữa.
“Từ ngày hôm nay cho tới lúc mày chuyển đi, tao và Diệu Anh sẽ thường xuyên đến đây!” Khánh Minh đập mấy quả trứng vào trong nồi, rồi đảo đảo mì lên.
Tôi ừ.
Càng nhìn vào bức thư chẳng màu mè, chẳng vẽ vời gì kia, tôi càng cảm thấy trong lòng thêm một nặng trĩu.
Đột nhiên, sau lưng tôi truyền tới thân nhiệt của một người khác.
Kẻ đó kéo tôi đứng dậy, quay người tôi để tôi áp mặt vào ngực hắn.
“Khóc đi!” Khánh Minh nói nhẹ nhàng.
Và tôi khóc thật.
Tôi thực sự cảm thấy rất đau lòng, chỉ hi vọng cho mọi cảm giác đau thương kia trôi đi theo nước mắt.
Vũ Quốc Thiên, xin lỗi vì đã hiểu nhầm cậu.
Và hãy chờ tôi!
———————————–
HẾT CHAP
hihi mình vừa thi xong nhưng chẳng thấy dễ chịu tí nào.
Văn vẻ cũng cạn kiệt cả rồi T^T
Chap này kể ra ngắn lắm, nhưng là mấu chốt của nhiều vấn đề lắm đấy nhé.
Nhớ vote và cmt nhen :D
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.