Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi!
Chương 32
Salary1109
21/02/2018
Sau một chặng đường dài, xe buýt chầm chậm dừng lại.
Từ khi bị bắt buộc phải chuyển nhà, căn nhà mới của tôi tuy vừa to vừa tiện nghi hơn, nhưng hoàn toàn cách xa nhà chị Tiên, và cũng cách xa nhà Khánh Minh và Diệu Anh, một mình ở cái nơi rừng rú, tôi cũng chẳng giỏi làm quen với hàng xóm. Tarzan ít ra còn chơi được với khỉ, tôi đến khỉ cũng chẳng có mà chơi.
To hơn đúng là chả để làm cái tích sự gì, dù sao cũng chỉ có mình tôi ở, to hơn thì càng trống trải hơn, lại ở xa người quen, vừa cô độc vừa bất tiện.
Vừa bước xuống khỏi xe, tôi đã cảm nhận được vài hạt mưa rơi lất phất, trong khi ấy thì mặt trời vẫn rọi chói con mắt
Người ta toàn nói mưa và nắng trái ngược với nhau, mà cái kiểu thời tiết gì đây không biết nữa, mưa trong lúc nắng!
Gần 1 tuần nay mưa bão cứ triền miên, cái mùa hè Hà Nội cứ hôm nay nắng ngày mai mưa to, thời tiết thất thường cứ lên lên lại xuống xuống, khiến người vốn ít ốm yếu như tôi cũng cảm thấy có chút uể oải.
Thế mà cái tên dở hơi đi cạnh tôi cứ tưng tửng tưng tửng, tay đút túi quần miệng thì tủm tỉm cười, cái túi tôi vừa giật lại bây giờ đã lại treo lủng lẳng trước cổ hắn.
Có lẽ cái thời tiết này làm tôi mệt mỏi, thì đồng thời nó cũng làm hắn phát điên.
Tôi lườm hắn 1 cái lác cả mắt rồi đi nhanh vào bến xe để tránh mưa, Hoàng Phong cũng từ từ tiến bước theo tôi.
Tôi lặng lẽ đứng trước bến xe, ngẩn người nhìn ra ngoài, xe cộ đang chen chúc nhau từng kẽ hở bé tí, tiếng còi xe inh ỏi đến nhức óc.
Đối diện cổng khu mua sắm đang có một đống người tụ tập ở đó, đang tíu tít xếp hàng chờ gửi xe.
Chắn ngang tầm mắt của tôi là một đám học sinh đang phóng qua vèo vèo, tôi cũng sẽ chẳng để ý đâu nếu như một giọng nói lanh lảnh không vọng vào tai tôi:
"Đ** m* con chó kia mày phóng nhanh thế sao bố mày đuổi kịp?"
Hơ.
Hơ.
Hơ.
Hờ.
Tôi chả biết mình bị gì nữa, đầu óc đang vô cùng đình trệ.
Cuối cùng, lọt vào tầm mắt của tôi, là một ninja lead, bên trong mặc áo chống nắng hình hoa, đặc sắc hơn là bên ngoài còn mặc cái áo mưa xẻ vạt nữa, mặt hoàn toàn bịt kín, và vẫn đang đeo kính râm, cùng chiếc mũ bảo hiểm có vành phía trước mà lúc nào tôi xem ti vi cũng thấy người ta tuyên truyền đấy là hàng đểu.
Hừm, gu thời trang khá là khó hiểu, mà tôi thấy nó đẹp ấy chứ.
Chị gái ninja lead đang đỗ xe táp vào hiệu thuốc, và tôi cứ dán mắt vào nhìn mãi thôi.
"Con điên, đúng là điếc không sợ còi, đường đã tắc rồi còn đứng thộn mặt ở đấy nhìn nhìn cái *** gì không biết nữa!" Giọng nam cao đang gào thét từ hướng nào đó , tôi rời ánh mắt từ chị gái ninja lead sang hướng phát ra tiếng nói.
Tôi ngơ ngác.
Nói tôi đấy à?
Một thanh niên ngồi trên con xe Wave trắng, đội mũ bảo hiểm hình nón lưỡi trai cũng màu trắng nốt, đeo chiếc khẩu trang y tế để chừa ra phần mũi,hở ra đôi mắt trắng dã đang trợn trừng lên nhìn tôi chằm chằm.
Hơ, đúng là nói tôi rồi.
Tôi nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, tôi đang đứng trên vỉa hè, và tôi vừa bị chửi vì mình đang đứng trên vỉa hè bởi một người đang đi xe máy trên vỉa hè.
Tôi có làm gì sai đâu?
Lại nhìn tên Wave trắng, hắn vẫn đang trừng mắt lên nhìn tôi,không nặng không nhẹ nói tiếp: "Đã điếc lại còn bị ngu à? Dẹp vào cho bố đi!"
Hay thật đấy.
Đã thế tôi mặc kệ, không thèm tránh.
"Mày có biết có bao nhiêu người đang chờ mày dẹp vào để người ta đi không hả? Dẹp vào cho tao đi con ngu kia."
Tức lắm rồi đấy nhé.
"Con điên này nữa, tao đâm chết m* mày giờ!"
Á à thế cơ, bà đứng cho mày đâm này.
Tôi kéo thấp cái mũ lưỡi trai xuống một chút, dẩu mỏ, vểnh ngược mặt lên trời , nói ngắn gọn: "Đ** cho đi!"
Nói thì bảo nói tục, chứ đời thực nó vốn dĩ bẩn tưởi vô duyên thế này đấy.
Tôi chả phải hay chửi tục gì cho cam, ai bảo tình thế khốn nạn.
Thật đấy.
Tôi không hay chửi bậy đâu.
Thời thế nó bắt buộc thôi.
Hay ít nhất cứ cho là như thế.
Tôi biết là đằng ấy đang tức lắm, nhưng biết sao được? Càng tức thì tôi càng hả hê.
Đột nhiên tôi thấy đèn xe lóe sáng một cái, người bị kéo giật ra đằng sau, đầu óc còn không kịp phản ứng.
Tôi chỉ cảm thấy mình tựa vào cái gì đó ấm ấm mà mềm mềm, và rồi Wave trắng lướt qua tôi, không quên trao cho tôi một ánh nhìn cháy bỏng.
Hơ, đúng là thanh niên Việt Nam, nói là làm.
Tôi quay ra sau nhìn, thấy tên Phong nhìn tôi cười cười, nói một câu trách mà giọng điệu chả có gì trách cứ: "Ăn gì ngu vậy, mấy thằng cha đấy lại chả không dám đâm cậu ấy."
Tôi dẩu môi :" Hắn đâm tôi tôi có què cũng phải bám bằng được xe hắn mà ăn vạ nhé, tưởng đâm tôi mà dễ ấy."
Nói rồi quay ra tìm bóng dáng ninja lead, chỉ tiếc người ấy đã đi về nơi xa xôi nào không tìm nổi.
Hoàng Phong giơ tay nhấc cái mũ lưỡi trai của tôi lên búng trán tôi một cái rồi lại kéo xuống, chả đau gì hết, mà tôi cứ giả vờ xoa xoa rồi lườm hắn một cái, hắn cười: "Cậu còn có gan làm được như vậy cơ đấy!"
Đáng ra chỉ mất có 20 phút đi từ nhà tôi đến nhà chị Tiên, bây giờ đã trôi qua tròn 1 tiếng 30 phút rồi, mệt nhoài hết cả người.
Tôi cầm cái tờ giấy vẽ lối vào, ngước mắt nhìn xung quanh đầy lạ lẫm.
Rõ ràng 6 năm trước chỗ này còn là nhà của tôi, mà bây giờ đã lạ hoắc lạ huơ, chẳng còn tí cảm giác quen thuộc nào.
Tôi giỏi cái gì thì tôi cũng chẳng rõ, chỉ biết là tôi là thiên tài bẩm sinh đã ngu trong chuyện dò đường tìm nhà tìm địa chỉ. Còn nhớ hồi bé mẹ tôi đưa đón tôi đi học thêm mỗi tuần đều đặn 2 buổi, mà suốt 3tháng rưỡi tôi vẫn không nhớ nổi đường đi, về sau tự đi học còn lạc đường mãi mới nhớ nổi cái đường đi lối rẽ.
Bây giờ chỉ nhờ vào một cái tờ giấy vẽ loằng ngoằng lung tung, đường phố thì không theo cái quy luật nào, có khi còn lâu tôi mới tìm nổi đích đến.
"Này, rốt cuộc cậu có đi đúng đường không đấy?!" Hoàng Phong hỏi tôi, đưa đồng hồ đeo tay lên nhìn, " cái khu phố này thì bé tí mà cậu lượn đi lượn lại hết 20 phút rồi đấy!"
Tôi đang không đi đâu vào đâu, thấy hắn móc mỉa liền lườm một cái lác cả mắt: " Quên đi nhé! Phố nhà tôi hơi bị to đấy!"
Hắn xoa xoa đầu ra vẻ chán nản.
"To gì tôi không biết, nhưng mà tôi và cậu đã đi ngang qua cái nhà lùn lùn màu vàng nằm giữa cái ngôi nhà treo đầy hoa hoét kia và cái nhà có mấy thằng trẻ con đang trêu con chó bị vâu kia được 6 lần rồi đấy, chuẩn bị sang lần thứ 7."
Tôi toát mồ hôi hột nhìn theo hướng mấy ngôi nhà hắn vừa tả, dù biết mình đang quê độ khủng khiếp nhưng vẫn cố gông cổ lên cãi cố: "Làm gì có con chó nào bị vâu, cậu bị ấm đầu à?!"
"Chó mà mỏ nó cứ nhô ra chả bị vâu thì là gì!"
"Chó nào mà mỏ chả nhô ra!"
"Nhưng mà mỏ con này đặc biệt nhô ra!" Hắn dùng cái vẻ mặt "đúng thế còn gì" nhìn tôi, tay còn chỉ vào con chó.
Tôi không nói nổi cái lý thuyết của hắn, đành bắt bẻ cái khác :"Mà người ta gọi là mõm chó chứ ai gọi là mỏ chó?!"
"Thế sao người ta không gọi là mõm gà mà lại gọi là mỏ gà?!" Hắn không chịu khuất phục một tí nào cả.
"Mỏ chim chứ mỏ gà gì!" Tôi cũng không vừa, cãi lại. Nhưng mà thực ra mỏ chim với mỏ gà có khác gì nhau đâu.
"Chim với gà là họ hàng còn gì nữa!" Hoàng Phong nhăn mặt.
"Thế chó với chim làm gì có họ hàng mà gọi là mỏ chó?" Nhăn mặt gì chứ, tôi phải là người nhăn mới đúng.
" Thế tôi với cậu có họ hàng gì đâu mà đều gọi là miệng người?!"
"Này!" Tôi dư dứ nắm đấm trước mặt hắn " Tôi đấm cho cậu một phát nhé, nói như cậu thì con chim với con gà nào cũng đều có họ hàng với nhau à!"
"Thì chả thế, cùng là lớp chim còn gì!"
"Thế tôi và cậu không ở cùng họ người à?! Hay tôi là họ người cậu là họ chó?" Tôi bày ra bộ mặt hết nói nổi, hắn còn thốt ra câu nào nữa tôi sẽ vứt hắn ở đây để chết dí cùng cái đống mỏ chó với mỏ vịt của hắn
"Ơ nhưng mà..." Tên Phong bày ra cái bộ mặt ngây thơ kiểu 'sao tôi chả hiểu gì'.
"Nhưng nhị cái gì!" Tôi gắt.
"Người và chó chả cùng là động vật có vú còn gì, sao gọi mõm chó mà không gọi mõm người nhỉ?!"
Tôi gần như phát điên lên, mà thực ra cũng chả nói lại nổi cái tư duy logic lung ta lung tung mà loay hoay kiểu gì lại nghe cũng có lý của hắn.
Tên dở hơi này có phải sinh viên đại học không thế, sao lại thắc mắc như kiểu mấy đứa trẻ con mới đi học mẫu giáo thế? Ai đó giải thích cho tôi hắn làm sao mà sống qua được 12 năm trường lớp với cái tư duy mỏ chó ấy vậy?
"Cậu làm tôi không tập trung tìm đường được đây này, về nhà mà tìm hiểu cái vấn đề mõm chó của cậu!" Tôi nạt hắn, mà cũng muốn tự mình giải thoát khỏi cái vấn đề mỏ chó mỏ người này, tôi tốn quá nhiều IQ quý giá của mình dành cho cái câu chuyện vớ vẩn và lãng xẹt này rồi.
"Cậu có tìm nổi chỗ cần đến không đấy?" Hắn giật lấy cái tờ giấy vẽ loằng ngoằng đường xá từ trên tay tôi, nhìn vào địa chỉ cần đến, rồi nhìn xung quanh.
Hoàng Phong thở dài một cái, rồi giơ tay lên véo má tôi một cái, đau lắm.
Trong lúc tôi còn đang hướng ánh mắt đầy tia lửa điện về hướng hắn, hắn chầm chậm đưa cánh tay chỉ vào cái ngôi nhà hoa hoét ngự trị ngay cạnh ngôi nhà lùn lùn màu vàng và ngôi nhà có mấy thằng trẻ con đang trêu chó, còn nói dõng dạc: "HOA THỦY TIÊN nhé, là cậu không muốn nhìn thấy hay cố tình không nhìn thấy thế?!"
Tôi thẹn quá hóa giận, đánh cho hắn một cái rồi giật lại tờ giấy từ trên tay hắn, dùng dằng tiến thẳng vào phía ngôi nhà hoa hoét đấy.
Tôi chỉ thấy hắn kêu lên một tiếng rồi còn cười tôi, thằng cha đểu cáng, làm tôi mất bao nhiêu thời gian cãi nhau với hắn chuyện chó gà gì đấy rồi dìm tôi thê thảm.
" Chị Tiên ơi, em đến rồi!"
Tôi giơ tay mở cánh cửa kính,lớn giọng gọi, chiếc chuông nhỏ treo ở cửa rung lên, phát ra âm thanh leng keng êm tai.
Chị Tiên đang đứng tư vấn cho khách, nhìn thấy tôi chỉ mỉm cười chào hỏi :" Chờ tí chị đang bận!"
Tôi biết điều tự kiếm một cái ghế rồi ngồi xuống, nhìn quanh nhìn quất mới thấy cửa hàng của chị ấy đã lớn gấp đôi trước đây, còn mở rộng lên cả tầng 2 nữa, trang trí từ trong ra ngoài, đẹp cực kì luôn.
Khoảng mấy năm về trước, lúc tôi còn đang chật vật với mấy cái sự kiện nhảm nhí dành cho người nổi tiếng đấy, lúc về muộn lắm rồi tôi mới nhớ ra rằng lâu lắm không nhớ đến chị Tiên nữa, nên mới gọi điện.
Tôi thấy các cụ có câu cuộc đời ai biết đâu chữ ngờ quả chẳng sai một li, đúng cái thời điểm ấy, gia đình và công việc của chị ấy đều đang gặp rắc rối, tôi chẳng có thời gian mà đến gặp, chị ấy cũng chẳng có thời gian mà gặp tôi. Tôi còn nhớ hồi ấy đêm nào chị cũng thức muộn lắm, nên tôi dù không sớm thì cũng muộn, gọi điện tâm sự với chị.
Chuyện rằng anh nhà chị chật vật lắm mới tự mình dựng được một cái công ti, tuy cũng không phải là lớn lao nổi tiếng gì vươn ra tầm vóc thế giới gì nhưng hoạt động được vài năm cũng gọi là ăn nên làm ra, gia đình cũng gọi là khá giả.
Nhưng mà cuối cùng thì lại bị người ta lừa mất hết thế nào đấy, công ty vốn là của mình thì chính mình lại là kẻ bị đuổi đi.
Chị Tiên nói với tôi hồi ấy anh nhà stress lắm, về nhà cứ quát nạt chị ấy với cả nhóc Long, hồi xưa cưng chiều bao nhiêu thì bây giờ chỉ toàn nghe thấy mấy lời lẽ khó nghe.
"Anh ấy vốn đang trên đà phát triển, cũng có cái là lấy oai tự mình nuôi vợ nuôi con được ăn sung mặc sướng, đột nhiên mất hết thì cáu kỉnh cũng là chuyện dễ hiểu. Thôi thì chị đành là chỗ xả stress cho anh ấy vậy." Hồi đó chị Tiên nói với tôi như vậy đấy, mà tôi chỉ biết gật gù rồi nhẹ giọng khuyên nhủ chị ấy vài câu chứ cũng đâu biết nói gì, chỉ ngồi nghe thôi.
Thế là cái cửa hàng này, với khởi điểm là chỗ chị Tiên mở ra chỉ để bán hàng cho vui và đỡ nhàm chán, phục vụ sở thích, chợt quay ngoắt sang làm chỗ dựa của cả gia đình 3 người.
Bởi thế mà cửa hàng không ngừng mở rộng quy mô, bây giờ cũng to cao hoành tráng lắm, bây giờ là ngày đi làm mà còn đang là 3 giờ chiều, thế mà cửa hàng của chị ấy cũng đang đông khách lượn qua lượn lại xem hoa lắm, chứng tỏ làm ăn khá khẩm không kém.
Nhưng tôi nghe nói gần đây anh nhà chị cũng đã tự mở được công ty một lần nữa rồi, tuy là chưa thể bằng được cái cũ nhưng cũng đang trên đà tiến lên. Chị Tiên bảo hóa ra thất bại một lần lại hay, bây giờ thì thuận đường quen người, công ty mới mở mà danh tiếng phát triển cũng rất nhanh.
Thế là vui rồi, ai cũng viên mãn.
Tiếng chuông cửa lại vang lên, tôi theo phản xạ hướng ánh mắt ra cửa.
Tưởng ai, hóa ra là 'thằng cha mỏ chó'!
Ôi có phải tôi thô bỉ quá rồi không, gọi hắn bằng đủ thể loại khinh thường, hết biến thái lại mỏ chó.
Mà thôi kệ, ai bảo hắn vừa dâm vừa ngu.
Hơ, tôi thô bỉ thật!
Nghĩ xong tôi giật mình tự vả vào mặt mình một cái, tôi đã quyết không nói bậy để tích đức cho con cháu cũng như cho kiếp sau của mình.
Lạy các cụ trên cao, con chỉ muốn nói cậu ta vừa háo sắc vừa ngốc nghếch thôi ạ, không phải chửi rủa gì đâu, con xin sám hối.
Hoàng Phong tự nhiên như ruồi kéo cái ghế gần đấy ngồi xuống cạnh tôi.
Vốn dĩ có một bà chị đang ngồi trên một chiếc ghế khác rồi gác chân lên cái ghế hắn vừa mới giật đi mất,đột nhiên mất chỗ tựa làm chị ấy bị hụt tí thì ngã đập mặt xuống sàn.
Tôi nuốt nước bọt nhìn bà chị hất tóc từ từ ngóc đầu dậy, nhìn tên mỏ chó với ánh mắt toé tia lửa điện.
Chỉ tiếc là vừa liếc giây trước giây sau mắt đã ánh hồng trái tim, miệng cười tủm tỉm.
Ôi, sức mạnh của trai đẹp thật không thể đùa, gặp thằng nào xấu xấu xem, có khi chị gái đã dùng ghế đánh cho toè cái mỏ chó của hắn rồi.
Ôi, lạy các cụ trên cao, con lại thế nữa rồi, con xin sám hối, sám hối!
"Cậu nhớ tôi quá nên tự vả vào mặt mình ý hả?! " Hắn cười.
"Này, cậu học cái thứ logic 'lan quyên' đấy ở đâu thế hả? Sao nhớ cậu mà lại phải vả vào mặt? " tôi cau mày nhìn cậu ta.
"Thì rõ là mê trai cơ mà lại muốn phủ nhận, nên tự tát vào mặt mình cho tỉnh ngộ chứ sao! " Hắn ấn nhẹ vào đầu tôi.
Có mà mê cái mông cậu ta.
Mà sao nghe lại biến thái thế nhỉ?
"Đừng có mà ảo tưởng, có mê trai cũng không phải cậu! " tôi dùng cái giọng chua lét đáp lại.
"Mà 'lan quyên' là cái gì?! " Mỏ chó hỏi tôi.
"Là liên quan đấy! " nhà quê thế không biết "Thuật ngữ của giới trẻ ngày nay đấy! "
"Thằng trẻ con nào dạy cậu cái thứ ngôn ngữ sao hoả đấy thế? " Hắn lại giơ tay lên cốc nhẹ vào trán tôi.
Trẻ con gì chứ, cái từ đấy là tôi nghe Duy Nam nói suốt ngày nên bị ngộ đấy chứ, thỉnh thoảng lại cứ "lan quyên" với chả "lan quyến".
"Mà cũng đừng có cố tỏ ra mình còn trẻ trung nữa đi!" Tên đó lại búng nhẹ vào tai tôi.
Tôi lườm hắn.
"Tôi không thèm nhé!" tôi bĩu môi rồi thầm khinh bỉ hắn một cái "Chị đây trẻ trung sẵn nhé, không cần phải tỏ ra."
Hoàng Phong lại cười nhẹ, tay lại cốc nhẹ lên trán tôi.
Có phải tôi điên rồi không? Sao hắn chỉ cười một cách rất chi là bình thường mà tôi lại thấy rất thích mỗi lần hắn cười như vậy.
Nó mang lại cảm giác...cưng chiều? Có chút sự bao bọc nữa?
Ôi Linh ơi, mày dại trai quá thể rồi đó!
Tự vả vào cái bản mặt dày của mình hàng trăm lần đi Trần Nguyệt Linh.
Sao đi làm mấy năm trời, gặp bao nhiêu trai đẹp chẳng có cảm giác, mà hắn chỉ cười nhẹ vài cái mà tôi cứ như cái đứa bị dở hơi.
"Sao cậu cứ đánh tôi thùm thụp thế?!" mà thực ra hắn chỉ chạm tôi mấy cái nhẹ hều.
Hắn lại cười.
Ôi trời ạ, đừng có mà cười nữa đi!
"Đánh tôi vui lắm à mà cứ cười cười thế?! " tôi nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.
"Ừ, vui lắm! " hắn vẫn cười.
Tôi thấy chị Tiên tiếp xong mấy vị khách đến mua hàng , từ đằng xa đang tiến lại gần chỗ tôi ngồi nên không dám mở miệng nói thêm câu nào với cái kẻ ở bên cạnh này nữa, chỉ sợ hắn lại làm gì khiến tôi xấu hổ, chị Tiên mà thấy được sẽ cười tôi nguyên một tháng mất.
Ấy thế nhưng, các cụ đã nói thì cấm có mà sai, người tính làm sao có thể bằng trời tính.
Kẻ dở hơi cứ cười cười đang ngồi cạnh tôi đây, nguyên tên cúng cơm là Nguyễn Hoàng Phong, vốn là đang yên đang lành đột nhiên lại tiến gần đến chỗ tôi rồi thì thào:
"Đánh cậu vui lắm! " Cậu ta nhắc lại "Ai bảo cậu lại đáng yêu thế chứ?! "
Ai bảo cậu lại đáng yêu thế chứ?!
Ai bảo cậu lại đáng yêu thế chứ?!
Ai bảo cậu lại đáng yêu thế chứ?!
Này là hắn đang khen tôi đấy à?
Vốn cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi nghe được những lời này từ người khác.
Nói thật là làm người nổi tiếng, được khen xinh đẹp, đáng yêu, tài giỏi vân vân cũng vì phép xã giao cùng với phúc từ những người yêu quý mình mà nghe tới mòn đôi tai.
Cớ làm sao mà, cùng là câu nói như thế, mà do tên biến thái nói ra, cảm giác lại không giống lúc những người khác nói chút nào?
Trần Nguyệt Linh! Con nhỏ dở hơi tên Linh đệm Nguyệt họ Trần, mày điên rồi, đúng là điên rồi!
"Gì đây?!" chị Tiên đưa cho tôi và cả cái tên bên cạnh mỗi người một cốc nước, cười đầy ẩn ý liếc mắt sang "tên bên cạnh" tôi.
Tôi biết thừa rằng chị Tiên đang trêu tôi với tên bên cạnh, kể ra thì ngồi đây có mấy phút thôi thế nhưng kẻ điên ngồi cạnh tôi đã làm đủ thứ trò dị hợm, cũng không nhiều nhưng vừa đủ để người khác hiểu nhầm.
Tôi cau mặt nhìn chị ấy đang kéo cái ghế ra ngồi trước mặt bọn tôi, hai chữ "không vui" có lẽ hiện rõ mồn một trên mặt tôi bây giờ.
Chị thấy thế thì cũng không trêu nữa, quay sang hỏi tên Phong:"Giới thiệu tí chứ nhỉ?! "
Hắn thấy như thế chỉ cười cười.
"Dạ chào chị" Hắn nhìn tôi một cái rồi nhìn chị Tiên "Em rể tương lai, em tên Phong ạ!"
Cái gì thế?
Tôi nhìn hắn chằm chằm, hắn nói em rể tương lai à, ý là sao?
Chị Tiên chỉ cười: " À, em rể tương lai." Vô cùng nhấn mạnh 4 chữ ấy.
Huhu, chị gái yêu quý, chị có nhất thiết phải làm thế không.
Tôi vừa xấu hổ lại ngại, lảng lảng đi vệ sinh, tôi chỉ muốn trốn khỏi đây lúc này thôi, mà không hiểu tên Hoảng Phong kia và chị Tiên gì mà có nhiều thứ để nói thế, cứ thao thao mãi không dứt.
"Chị Linh!" Tôi nghe cái tiếng gọi quen quen.
Ôi chao, là nhóc Long này, à mà giờ còn gọi là nhóc Long gì nữa, lớn đùng thế này rồi.
"Ôi Long hả?" Tôi vui lắm, lướt mắt nhìn tên nhóc từ trên xuống một lượt.
Nhóc mặt mày tươi tỉnh tiến đến chỗ tôi, chả nói chả rằng giơ điện thoại lên chụp một cái.
Tôi nhìn nó nghi ngờ , chả hiểu gì cả mà vẫn rất tương tác cho nó chụp "Nhóc làm trò gì đấy?".
Cái trò tương tác này tôi như kiểu phản xạ, ai giơ máy lên là cứ phải tươi tỉnh mặt mũi luôn.
Ái chà, 16 tuổi rồi, cười đúng kiểu dửng dưng lãng tử :"Em cược với bạn, em bảo bọn bạn là em quen chị mà chúng nó không tin, em cược với tụi nó rồi, may mẹ bảo hôm nay chị tới ăn cơm, em phải chụp luôn chứ."
"Á à" Tôi cốc đầu nó "Chị mày mãi mày mới gặp mà mày chả quan tâm hỏi han, lại lấy ra làm trò cá cược."
Nhóc Long chỉ cười cười.
Tôi nhìn cái ảnh rồi lại nhìn nhóc Long, rồi nói với nó: "Mày chụp thế này thì đứa nào thèm tin! Dốt thế. Ảnh kiểu này chị chụp đầy với người lạ."
"Ơ thế ạ!" Nó tròn mắt nhìn tôi.
"Ờ chả thế thì sao!" Tôi bĩu môi "Mày phải lấy cái ảnh từ hồi trẻ trâu mày cứ đòi lấy chị làm vợ ấy thì bọn nó mới tin!"
"Em như thế bao giờ?"
"Mày cứ khéo đùa chị, ái chà chẳng nhớ cái hồi nào ấy, cứ có thanh niên nào mở mồm ra là : sau này em sẽ lấy chị Linh, chị Linh xinh thứ 2 chỉ sau mẹ em thôi, sau này em sẽ cưới chị Linh về làm vợ ấy nhỉ!"
Tôi cười cười, bọn trẻ con tầm tuổi dậy thì mà bị trêu về cái chuyện hồi trẻ trâu thì chỉ có nước nhục mặt mà đi đầu xuống đất. Đáng tiếc Trần Nguyệt Linh tôi đây sống 22 năm trên cuộc đời mặt cũng đã dày dù chưa tới được trình độ cái thớt gỗ nhưng mà cũng tầm cái mặt bàn, nên dù có ai ngồi liệt kê danh sách trẻ trâu của tôi thì cũng chỉ thấy buồn cười chứ chẳng xấu hổ nữa.
Nhóc Long xấu hổ còn giơ tay định bịt miệng tôi, tôi buồn cười, nói:
"Không thì đưa điện thoại đây, làm thế này người ta mới tin này."
Tôi đón lấy điện thoại từ tay nhóc Long, hỏi luôn :" Bạn cưng tên gì?"
"Duy với cả Hưng"
Tôi ấn nút quay phim:
"Chào Duy, chào Hưng, chị là Nguyệt Linh đây, đây là thằng em chị Long." Tôi quàng tay qua cổ Long "Mấy em ạ nhóc này thực ra mê chị dã man lắm, nó cứ đòi cưới chị suốt thôi, nhóc này trông thế thôi chứ cùi bắp lắm, mấy em xem thế nào thu nhận nó làm đệ tử nhé." Nói xong tôi còn cười rạng rỡ.
"Cái bà chị này!" Nhóc Long vội vàng giật lại cái điện thoại.
Tôi thì buồn cười gần chết, nhóc Long thì kéo tôi vào bếp phụ nấu cơm, nhóc con trông thế mà đảm đang phết.
.
.
Chẳng mấy chốc mà màn đêm đã bao phủ.
Tôi ăn cơm xong xuôi thì bây giờ đã là tối muộn.
Không khí của một buổi tối vào mùa thu có chút cảm giác gì đó thật khác biệt, nó dường như khiến cho lòng người trở nên thanh thản lạ thường. Mùi mưa thoảng qua hòa lẫn cùng với gió, nhẹ nhàng mơn trớn từng tán lá.
Tôi cùng Hoàng Phong bước lên chuyến xe buýt cuối cùng.
Tìm một hàng ghế ở phía cuối, tôi ngồi xuống, cậu ta cũng ngồi cạnh tôi.
"Này!" tên Phong chợt gọi tôi.
Không khí trong lành mát mẻ khiến tôi vẫn chỉ muốn đắm chìm vào suy nghĩ riêng của mình, chẳng mảy may để ý tới người bên cạnh.
"Ê!" Cậu ta đẩy nhẹ tôi một cái "Tôi hỏi thật nhé!"
Tôi không trả lời, chỉ liếc hắn một cái.
"Nói chung là tôi thắc mắc lâu lắm rồi đấy!" Hắn lèm bèm
"Thì hỏi đi!" Tôi gắt, cảm tưởng hai mắt đang long sòng sọc.
"Tôi xem phim toàn thấy người ta đến cái lúc hôn nhau một lần là yêu nhau đắm đuối rồi..." Cậu ta bỏ lửng câu nói.
Tôi không lên tiếng, chợt có chút linh cảm chẳng mấy hay ho về câu tiếp theo cậu ta định nói.
"Mà sao..."
"Cậu mà cũng xem phim tình cảm cơ đấy!" Tôi ngắt lời Hoàng Phong.
Hắn bị ngắt lời, hơi ngớ người ra chút rồi cũng cười cười:" Chẳng lẽ tôi không được xem?!"
Tôi quay sang, bĩu môi nhìn hắn một cái:" Thì vốn dĩ con trai thường không hay xem cái đấy!"
Hắn không chịu thua:" Thế tôi cũng phải làm giống như tất cả những thằng con trai khác à?!"
Thực ra tôi từ đầu đã biết lí sự của mình cùn,cãi thế nào cũng không thắng nổi.
Mà hơn thế nữa, chuyên ngành học của cậu ta là về luật, phần thua mười mươi là dành cho tôi chứ chẳng phải ai khác.
Nhưng thôi kệ, có cùn đến mấy cũng phải vớt lại cái thứ sĩ diện của nợ này.
Lỡ cùn rồi, cùn thêm tí nữa cũng đâu có sao?
Nhỉ?!
"Thế tại sao những thằng con trai khác không xem mà cậu lại xem? Tại sao nhiều thằng con trai không xem? Vì lí do gì mà nhiều thằng con trai không xem phim tình cảm? Đều có nguyên nhân cả chứ?!" Thực ra tôi cũng chẳng hiểu chính mình đang nói cái gì nữa.
Hắn chẳng quan tâm, nhếch mép một cái:" Pháp luật Việt Nam đâu có cấm con trai xem phim tình cảm?!"
Thôi, tôi chịu thua.
Đâu phải tự dưng mà người ta học chuyên ngành luật.
Cũng đâu phải tự nhiên mà tôi biết mình lí sự cùn.
Cậu ta đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, giơ tay cốc vào đầu tôi một cái:" Tại cái đầu nhúng nước của cậu mà vấn đề chính nó bay xa bay cao tận đâu rồi ấy!"
Tôi vừa bị đau vừa bị sỉ nhục, lườm hắn một cái cháy bỏng!
"Có mà cái đầu cậu nhúng nước ấy!"
"Mặc kệ đầu ai nhúng nước, để tôi hỏi tiếp..." Hoàng Phong lại lên tiếng "Rõ ràng cậu và tôi..."
"Này cậu học luật để dành ra bắt bẻ tôi đấy à?" Tôi lại nhảy vào họng cậu ta "Đàn ông con trai gì mà lí lẽ với con gái thế không biết!"
"Ơ thế cậu sai lè ra tôi chả lí lẽ! Luật pháp Việt Nam có quy định đàn ông con trai...."
"Rồi rồi thì không quy định!" Tiếp tục một lần nữa tôi lại nhảy vào họng cậu ta ngồi "Thế cái lí thuyết chó vâu với chả mỏ chó của cậu thì đúng ở đâu?"
Hắn đáp:"Tôi thấy nó đúng mà!"
"Đúng cái gì không biết nữa!" Tôi chua ngoa trả lời.
"Mà thôi kệ đúng sai không quan trọng, quan trọng là rõ ràng tôi và cậu đã..."
"Này sắp xuống rồi đấy chuẩn bị đi!" Tôi lại tiếp tục kế hoạch ngắt lời của mình
Thực sự tôi có một cái linh cảm mãnh liệt về cái câu hỏi hắn định dành cho tôi sẽ chẳng hay ho gì.
Chỉ là cái lần này cái câu xen ngang của tôi thực sự quá là ngu ngốc luôn ấy.
Sắp xuống cái gì không biết nữa, vốn dĩ phải ngồi xe buýt đến tận bến cuối cùng mới xuống, tôi cũng tự thấy mình ngu không tả được, nói gì chẳng nói lại nói cái thứ ngu si đần độn ấy.
Hắn đơ ra một lúc, rồi cũng ngờ ra, cười nhẹ một tiếng: "Cậu đang ngắt lời tôi!"
Tôi tròn xoe cả mắt, làm ra vẻ cái mặt ngạc nhiên lắm, nhưng cứ nhìn chăm chăm về phía trước, một chút cũng không dám quay sang nhìn hắn, chỉ sợ hắn đọc được hết suy nghĩ trong mắt tôi mà thôi.
Tôi đáp lại:" Đâu có!"
Trần Nguyệt Linh, mày đích thị là con nhỏ vô dụng, đầu tư bao nhiêu tiền đi học diễn xuất diễn cho thiên hạ xem, thế mà bây giờ đến một chiêu cũng không dùng được.
"Rõ ràng thế còn chối!" Lại cái kiểu cười nhẹ đấy, kiểu cười nhẹ giết người chết tiệt ấy!
"Haha không có đâu!" Đáp lại kiểu cười nhẹ nhàng của cậu ta là kiểu cười giả tạo của tôi "Tại sao tôi phải ngắt lời cậu? Tôi đâu có lí do gì để ngắt lời cậu!"
"Thế cơ à? Cậu dám chắc không?"
"Chắc, tôi ngắt lời cậu làm gì!" Tôi khẳng định bằng cái giọng thảo mai vô cùng
"Tôi mà phát hiện cậu ngắt lời tôi thì cậu phải chịu phạt nhé!"
Tôi ra vẻ đồng ý vô cùng tự tin, nhưng thực ra tôi làm bộ vậy thôi, chẳng biết hắn định phạt tôi cái gì, mà tôi thì không thể nào ngừng việc ngắt lời hắn lại được.
Hắn nhìn tôi một lúc rồi cười, tôi thì chỉ dám chăm chăm nhìn về phía trước, sợ hắn đọc vị mình.
Im lặng một lát, Hoàng Phong cất chất giọng trầm trầm :" Vậy thì tại sao, tôi và cậu rõ ràng đã..."
"Trời lại mưa rồi kìa!" Tôi nói rồi mà, có chết cũng không từ bỏ việc ngắt lời đâu, linh cảm xấu của tôi nó cứ càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.
Nhưng tôi chưa kịp nhận ra điều gì, thì chợt thấy gò má mình có cảm giác ấm áp và mềm mại.
Hắn chạm môi vào má tôi.
Hoàng Phong giữ nguyên khoảng cách ở gần tôi vô cùng, ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn,vào bờ môi đang di chuyển từ gò má sang cánh mũi tôi , chầm chậm di chuyển xuống dưới.
Cậu ta hướng đôi mắt nâu đầy mê hoặc của mình nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi như bị bỏ bùa, đắm chìm vào sự mê hoặc đó, bờ môi cảm thấy sự ấm nóng mềm mại như lông vũ lướt qua vô cùng nhẹ nhàng và nhanh chóng.
"Tôi và cậu đã là lần thứ 3 rồi, tại sao chỉ mình tôi là thích cậu đến vậy?"
----------------------------
HẾT CHAP 32
Mọi người thấy hay thì vote và cmt nhé, ủng hộ của các bạn là động lực của mình.
Mình biết mình ra chap mới chậm vãi chưởng nhưng mà mình sẽ cố gắng hoàn thành xong câu truyện này èn ra new sì to ri.
Mình chẳng biết còn ai đọc truyện của mình không mà thôi kệ, mình thích nên mình cứ viết hoy, dù đã qua tết rồi mà chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé. Chăm tập thể dục thể thao cho bé khỏe bé đẹp ha.
Chúc ngày tốt lành.
Từ khi bị bắt buộc phải chuyển nhà, căn nhà mới của tôi tuy vừa to vừa tiện nghi hơn, nhưng hoàn toàn cách xa nhà chị Tiên, và cũng cách xa nhà Khánh Minh và Diệu Anh, một mình ở cái nơi rừng rú, tôi cũng chẳng giỏi làm quen với hàng xóm. Tarzan ít ra còn chơi được với khỉ, tôi đến khỉ cũng chẳng có mà chơi.
To hơn đúng là chả để làm cái tích sự gì, dù sao cũng chỉ có mình tôi ở, to hơn thì càng trống trải hơn, lại ở xa người quen, vừa cô độc vừa bất tiện.
Vừa bước xuống khỏi xe, tôi đã cảm nhận được vài hạt mưa rơi lất phất, trong khi ấy thì mặt trời vẫn rọi chói con mắt
Người ta toàn nói mưa và nắng trái ngược với nhau, mà cái kiểu thời tiết gì đây không biết nữa, mưa trong lúc nắng!
Gần 1 tuần nay mưa bão cứ triền miên, cái mùa hè Hà Nội cứ hôm nay nắng ngày mai mưa to, thời tiết thất thường cứ lên lên lại xuống xuống, khiến người vốn ít ốm yếu như tôi cũng cảm thấy có chút uể oải.
Thế mà cái tên dở hơi đi cạnh tôi cứ tưng tửng tưng tửng, tay đút túi quần miệng thì tủm tỉm cười, cái túi tôi vừa giật lại bây giờ đã lại treo lủng lẳng trước cổ hắn.
Có lẽ cái thời tiết này làm tôi mệt mỏi, thì đồng thời nó cũng làm hắn phát điên.
Tôi lườm hắn 1 cái lác cả mắt rồi đi nhanh vào bến xe để tránh mưa, Hoàng Phong cũng từ từ tiến bước theo tôi.
Tôi lặng lẽ đứng trước bến xe, ngẩn người nhìn ra ngoài, xe cộ đang chen chúc nhau từng kẽ hở bé tí, tiếng còi xe inh ỏi đến nhức óc.
Đối diện cổng khu mua sắm đang có một đống người tụ tập ở đó, đang tíu tít xếp hàng chờ gửi xe.
Chắn ngang tầm mắt của tôi là một đám học sinh đang phóng qua vèo vèo, tôi cũng sẽ chẳng để ý đâu nếu như một giọng nói lanh lảnh không vọng vào tai tôi:
"Đ** m* con chó kia mày phóng nhanh thế sao bố mày đuổi kịp?"
Hơ.
Hơ.
Hơ.
Hờ.
Tôi chả biết mình bị gì nữa, đầu óc đang vô cùng đình trệ.
Cuối cùng, lọt vào tầm mắt của tôi, là một ninja lead, bên trong mặc áo chống nắng hình hoa, đặc sắc hơn là bên ngoài còn mặc cái áo mưa xẻ vạt nữa, mặt hoàn toàn bịt kín, và vẫn đang đeo kính râm, cùng chiếc mũ bảo hiểm có vành phía trước mà lúc nào tôi xem ti vi cũng thấy người ta tuyên truyền đấy là hàng đểu.
Hừm, gu thời trang khá là khó hiểu, mà tôi thấy nó đẹp ấy chứ.
Chị gái ninja lead đang đỗ xe táp vào hiệu thuốc, và tôi cứ dán mắt vào nhìn mãi thôi.
"Con điên, đúng là điếc không sợ còi, đường đã tắc rồi còn đứng thộn mặt ở đấy nhìn nhìn cái *** gì không biết nữa!" Giọng nam cao đang gào thét từ hướng nào đó , tôi rời ánh mắt từ chị gái ninja lead sang hướng phát ra tiếng nói.
Tôi ngơ ngác.
Nói tôi đấy à?
Một thanh niên ngồi trên con xe Wave trắng, đội mũ bảo hiểm hình nón lưỡi trai cũng màu trắng nốt, đeo chiếc khẩu trang y tế để chừa ra phần mũi,hở ra đôi mắt trắng dã đang trợn trừng lên nhìn tôi chằm chằm.
Hơ, đúng là nói tôi rồi.
Tôi nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, tôi đang đứng trên vỉa hè, và tôi vừa bị chửi vì mình đang đứng trên vỉa hè bởi một người đang đi xe máy trên vỉa hè.
Tôi có làm gì sai đâu?
Lại nhìn tên Wave trắng, hắn vẫn đang trừng mắt lên nhìn tôi,không nặng không nhẹ nói tiếp: "Đã điếc lại còn bị ngu à? Dẹp vào cho bố đi!"
Hay thật đấy.
Đã thế tôi mặc kệ, không thèm tránh.
"Mày có biết có bao nhiêu người đang chờ mày dẹp vào để người ta đi không hả? Dẹp vào cho tao đi con ngu kia."
Tức lắm rồi đấy nhé.
"Con điên này nữa, tao đâm chết m* mày giờ!"
Á à thế cơ, bà đứng cho mày đâm này.
Tôi kéo thấp cái mũ lưỡi trai xuống một chút, dẩu mỏ, vểnh ngược mặt lên trời , nói ngắn gọn: "Đ** cho đi!"
Nói thì bảo nói tục, chứ đời thực nó vốn dĩ bẩn tưởi vô duyên thế này đấy.
Tôi chả phải hay chửi tục gì cho cam, ai bảo tình thế khốn nạn.
Thật đấy.
Tôi không hay chửi bậy đâu.
Thời thế nó bắt buộc thôi.
Hay ít nhất cứ cho là như thế.
Tôi biết là đằng ấy đang tức lắm, nhưng biết sao được? Càng tức thì tôi càng hả hê.
Đột nhiên tôi thấy đèn xe lóe sáng một cái, người bị kéo giật ra đằng sau, đầu óc còn không kịp phản ứng.
Tôi chỉ cảm thấy mình tựa vào cái gì đó ấm ấm mà mềm mềm, và rồi Wave trắng lướt qua tôi, không quên trao cho tôi một ánh nhìn cháy bỏng.
Hơ, đúng là thanh niên Việt Nam, nói là làm.
Tôi quay ra sau nhìn, thấy tên Phong nhìn tôi cười cười, nói một câu trách mà giọng điệu chả có gì trách cứ: "Ăn gì ngu vậy, mấy thằng cha đấy lại chả không dám đâm cậu ấy."
Tôi dẩu môi :" Hắn đâm tôi tôi có què cũng phải bám bằng được xe hắn mà ăn vạ nhé, tưởng đâm tôi mà dễ ấy."
Nói rồi quay ra tìm bóng dáng ninja lead, chỉ tiếc người ấy đã đi về nơi xa xôi nào không tìm nổi.
Hoàng Phong giơ tay nhấc cái mũ lưỡi trai của tôi lên búng trán tôi một cái rồi lại kéo xuống, chả đau gì hết, mà tôi cứ giả vờ xoa xoa rồi lườm hắn một cái, hắn cười: "Cậu còn có gan làm được như vậy cơ đấy!"
Đáng ra chỉ mất có 20 phút đi từ nhà tôi đến nhà chị Tiên, bây giờ đã trôi qua tròn 1 tiếng 30 phút rồi, mệt nhoài hết cả người.
Tôi cầm cái tờ giấy vẽ lối vào, ngước mắt nhìn xung quanh đầy lạ lẫm.
Rõ ràng 6 năm trước chỗ này còn là nhà của tôi, mà bây giờ đã lạ hoắc lạ huơ, chẳng còn tí cảm giác quen thuộc nào.
Tôi giỏi cái gì thì tôi cũng chẳng rõ, chỉ biết là tôi là thiên tài bẩm sinh đã ngu trong chuyện dò đường tìm nhà tìm địa chỉ. Còn nhớ hồi bé mẹ tôi đưa đón tôi đi học thêm mỗi tuần đều đặn 2 buổi, mà suốt 3tháng rưỡi tôi vẫn không nhớ nổi đường đi, về sau tự đi học còn lạc đường mãi mới nhớ nổi cái đường đi lối rẽ.
Bây giờ chỉ nhờ vào một cái tờ giấy vẽ loằng ngoằng lung tung, đường phố thì không theo cái quy luật nào, có khi còn lâu tôi mới tìm nổi đích đến.
"Này, rốt cuộc cậu có đi đúng đường không đấy?!" Hoàng Phong hỏi tôi, đưa đồng hồ đeo tay lên nhìn, " cái khu phố này thì bé tí mà cậu lượn đi lượn lại hết 20 phút rồi đấy!"
Tôi đang không đi đâu vào đâu, thấy hắn móc mỉa liền lườm một cái lác cả mắt: " Quên đi nhé! Phố nhà tôi hơi bị to đấy!"
Hắn xoa xoa đầu ra vẻ chán nản.
"To gì tôi không biết, nhưng mà tôi và cậu đã đi ngang qua cái nhà lùn lùn màu vàng nằm giữa cái ngôi nhà treo đầy hoa hoét kia và cái nhà có mấy thằng trẻ con đang trêu con chó bị vâu kia được 6 lần rồi đấy, chuẩn bị sang lần thứ 7."
Tôi toát mồ hôi hột nhìn theo hướng mấy ngôi nhà hắn vừa tả, dù biết mình đang quê độ khủng khiếp nhưng vẫn cố gông cổ lên cãi cố: "Làm gì có con chó nào bị vâu, cậu bị ấm đầu à?!"
"Chó mà mỏ nó cứ nhô ra chả bị vâu thì là gì!"
"Chó nào mà mỏ chả nhô ra!"
"Nhưng mà mỏ con này đặc biệt nhô ra!" Hắn dùng cái vẻ mặt "đúng thế còn gì" nhìn tôi, tay còn chỉ vào con chó.
Tôi không nói nổi cái lý thuyết của hắn, đành bắt bẻ cái khác :"Mà người ta gọi là mõm chó chứ ai gọi là mỏ chó?!"
"Thế sao người ta không gọi là mõm gà mà lại gọi là mỏ gà?!" Hắn không chịu khuất phục một tí nào cả.
"Mỏ chim chứ mỏ gà gì!" Tôi cũng không vừa, cãi lại. Nhưng mà thực ra mỏ chim với mỏ gà có khác gì nhau đâu.
"Chim với gà là họ hàng còn gì nữa!" Hoàng Phong nhăn mặt.
"Thế chó với chim làm gì có họ hàng mà gọi là mỏ chó?" Nhăn mặt gì chứ, tôi phải là người nhăn mới đúng.
" Thế tôi với cậu có họ hàng gì đâu mà đều gọi là miệng người?!"
"Này!" Tôi dư dứ nắm đấm trước mặt hắn " Tôi đấm cho cậu một phát nhé, nói như cậu thì con chim với con gà nào cũng đều có họ hàng với nhau à!"
"Thì chả thế, cùng là lớp chim còn gì!"
"Thế tôi và cậu không ở cùng họ người à?! Hay tôi là họ người cậu là họ chó?" Tôi bày ra bộ mặt hết nói nổi, hắn còn thốt ra câu nào nữa tôi sẽ vứt hắn ở đây để chết dí cùng cái đống mỏ chó với mỏ vịt của hắn
"Ơ nhưng mà..." Tên Phong bày ra cái bộ mặt ngây thơ kiểu 'sao tôi chả hiểu gì'.
"Nhưng nhị cái gì!" Tôi gắt.
"Người và chó chả cùng là động vật có vú còn gì, sao gọi mõm chó mà không gọi mõm người nhỉ?!"
Tôi gần như phát điên lên, mà thực ra cũng chả nói lại nổi cái tư duy logic lung ta lung tung mà loay hoay kiểu gì lại nghe cũng có lý của hắn.
Tên dở hơi này có phải sinh viên đại học không thế, sao lại thắc mắc như kiểu mấy đứa trẻ con mới đi học mẫu giáo thế? Ai đó giải thích cho tôi hắn làm sao mà sống qua được 12 năm trường lớp với cái tư duy mỏ chó ấy vậy?
"Cậu làm tôi không tập trung tìm đường được đây này, về nhà mà tìm hiểu cái vấn đề mõm chó của cậu!" Tôi nạt hắn, mà cũng muốn tự mình giải thoát khỏi cái vấn đề mỏ chó mỏ người này, tôi tốn quá nhiều IQ quý giá của mình dành cho cái câu chuyện vớ vẩn và lãng xẹt này rồi.
"Cậu có tìm nổi chỗ cần đến không đấy?" Hắn giật lấy cái tờ giấy vẽ loằng ngoằng đường xá từ trên tay tôi, nhìn vào địa chỉ cần đến, rồi nhìn xung quanh.
Hoàng Phong thở dài một cái, rồi giơ tay lên véo má tôi một cái, đau lắm.
Trong lúc tôi còn đang hướng ánh mắt đầy tia lửa điện về hướng hắn, hắn chầm chậm đưa cánh tay chỉ vào cái ngôi nhà hoa hoét ngự trị ngay cạnh ngôi nhà lùn lùn màu vàng và ngôi nhà có mấy thằng trẻ con đang trêu chó, còn nói dõng dạc: "HOA THỦY TIÊN nhé, là cậu không muốn nhìn thấy hay cố tình không nhìn thấy thế?!"
Tôi thẹn quá hóa giận, đánh cho hắn một cái rồi giật lại tờ giấy từ trên tay hắn, dùng dằng tiến thẳng vào phía ngôi nhà hoa hoét đấy.
Tôi chỉ thấy hắn kêu lên một tiếng rồi còn cười tôi, thằng cha đểu cáng, làm tôi mất bao nhiêu thời gian cãi nhau với hắn chuyện chó gà gì đấy rồi dìm tôi thê thảm.
" Chị Tiên ơi, em đến rồi!"
Tôi giơ tay mở cánh cửa kính,lớn giọng gọi, chiếc chuông nhỏ treo ở cửa rung lên, phát ra âm thanh leng keng êm tai.
Chị Tiên đang đứng tư vấn cho khách, nhìn thấy tôi chỉ mỉm cười chào hỏi :" Chờ tí chị đang bận!"
Tôi biết điều tự kiếm một cái ghế rồi ngồi xuống, nhìn quanh nhìn quất mới thấy cửa hàng của chị ấy đã lớn gấp đôi trước đây, còn mở rộng lên cả tầng 2 nữa, trang trí từ trong ra ngoài, đẹp cực kì luôn.
Khoảng mấy năm về trước, lúc tôi còn đang chật vật với mấy cái sự kiện nhảm nhí dành cho người nổi tiếng đấy, lúc về muộn lắm rồi tôi mới nhớ ra rằng lâu lắm không nhớ đến chị Tiên nữa, nên mới gọi điện.
Tôi thấy các cụ có câu cuộc đời ai biết đâu chữ ngờ quả chẳng sai một li, đúng cái thời điểm ấy, gia đình và công việc của chị ấy đều đang gặp rắc rối, tôi chẳng có thời gian mà đến gặp, chị ấy cũng chẳng có thời gian mà gặp tôi. Tôi còn nhớ hồi ấy đêm nào chị cũng thức muộn lắm, nên tôi dù không sớm thì cũng muộn, gọi điện tâm sự với chị.
Chuyện rằng anh nhà chị chật vật lắm mới tự mình dựng được một cái công ti, tuy cũng không phải là lớn lao nổi tiếng gì vươn ra tầm vóc thế giới gì nhưng hoạt động được vài năm cũng gọi là ăn nên làm ra, gia đình cũng gọi là khá giả.
Nhưng mà cuối cùng thì lại bị người ta lừa mất hết thế nào đấy, công ty vốn là của mình thì chính mình lại là kẻ bị đuổi đi.
Chị Tiên nói với tôi hồi ấy anh nhà stress lắm, về nhà cứ quát nạt chị ấy với cả nhóc Long, hồi xưa cưng chiều bao nhiêu thì bây giờ chỉ toàn nghe thấy mấy lời lẽ khó nghe.
"Anh ấy vốn đang trên đà phát triển, cũng có cái là lấy oai tự mình nuôi vợ nuôi con được ăn sung mặc sướng, đột nhiên mất hết thì cáu kỉnh cũng là chuyện dễ hiểu. Thôi thì chị đành là chỗ xả stress cho anh ấy vậy." Hồi đó chị Tiên nói với tôi như vậy đấy, mà tôi chỉ biết gật gù rồi nhẹ giọng khuyên nhủ chị ấy vài câu chứ cũng đâu biết nói gì, chỉ ngồi nghe thôi.
Thế là cái cửa hàng này, với khởi điểm là chỗ chị Tiên mở ra chỉ để bán hàng cho vui và đỡ nhàm chán, phục vụ sở thích, chợt quay ngoắt sang làm chỗ dựa của cả gia đình 3 người.
Bởi thế mà cửa hàng không ngừng mở rộng quy mô, bây giờ cũng to cao hoành tráng lắm, bây giờ là ngày đi làm mà còn đang là 3 giờ chiều, thế mà cửa hàng của chị ấy cũng đang đông khách lượn qua lượn lại xem hoa lắm, chứng tỏ làm ăn khá khẩm không kém.
Nhưng tôi nghe nói gần đây anh nhà chị cũng đã tự mở được công ty một lần nữa rồi, tuy là chưa thể bằng được cái cũ nhưng cũng đang trên đà tiến lên. Chị Tiên bảo hóa ra thất bại một lần lại hay, bây giờ thì thuận đường quen người, công ty mới mở mà danh tiếng phát triển cũng rất nhanh.
Thế là vui rồi, ai cũng viên mãn.
Tiếng chuông cửa lại vang lên, tôi theo phản xạ hướng ánh mắt ra cửa.
Tưởng ai, hóa ra là 'thằng cha mỏ chó'!
Ôi có phải tôi thô bỉ quá rồi không, gọi hắn bằng đủ thể loại khinh thường, hết biến thái lại mỏ chó.
Mà thôi kệ, ai bảo hắn vừa dâm vừa ngu.
Hơ, tôi thô bỉ thật!
Nghĩ xong tôi giật mình tự vả vào mặt mình một cái, tôi đã quyết không nói bậy để tích đức cho con cháu cũng như cho kiếp sau của mình.
Lạy các cụ trên cao, con chỉ muốn nói cậu ta vừa háo sắc vừa ngốc nghếch thôi ạ, không phải chửi rủa gì đâu, con xin sám hối.
Hoàng Phong tự nhiên như ruồi kéo cái ghế gần đấy ngồi xuống cạnh tôi.
Vốn dĩ có một bà chị đang ngồi trên một chiếc ghế khác rồi gác chân lên cái ghế hắn vừa mới giật đi mất,đột nhiên mất chỗ tựa làm chị ấy bị hụt tí thì ngã đập mặt xuống sàn.
Tôi nuốt nước bọt nhìn bà chị hất tóc từ từ ngóc đầu dậy, nhìn tên mỏ chó với ánh mắt toé tia lửa điện.
Chỉ tiếc là vừa liếc giây trước giây sau mắt đã ánh hồng trái tim, miệng cười tủm tỉm.
Ôi, sức mạnh của trai đẹp thật không thể đùa, gặp thằng nào xấu xấu xem, có khi chị gái đã dùng ghế đánh cho toè cái mỏ chó của hắn rồi.
Ôi, lạy các cụ trên cao, con lại thế nữa rồi, con xin sám hối, sám hối!
"Cậu nhớ tôi quá nên tự vả vào mặt mình ý hả?! " Hắn cười.
"Này, cậu học cái thứ logic 'lan quyên' đấy ở đâu thế hả? Sao nhớ cậu mà lại phải vả vào mặt? " tôi cau mày nhìn cậu ta.
"Thì rõ là mê trai cơ mà lại muốn phủ nhận, nên tự tát vào mặt mình cho tỉnh ngộ chứ sao! " Hắn ấn nhẹ vào đầu tôi.
Có mà mê cái mông cậu ta.
Mà sao nghe lại biến thái thế nhỉ?
"Đừng có mà ảo tưởng, có mê trai cũng không phải cậu! " tôi dùng cái giọng chua lét đáp lại.
"Mà 'lan quyên' là cái gì?! " Mỏ chó hỏi tôi.
"Là liên quan đấy! " nhà quê thế không biết "Thuật ngữ của giới trẻ ngày nay đấy! "
"Thằng trẻ con nào dạy cậu cái thứ ngôn ngữ sao hoả đấy thế? " Hắn lại giơ tay lên cốc nhẹ vào trán tôi.
Trẻ con gì chứ, cái từ đấy là tôi nghe Duy Nam nói suốt ngày nên bị ngộ đấy chứ, thỉnh thoảng lại cứ "lan quyên" với chả "lan quyến".
"Mà cũng đừng có cố tỏ ra mình còn trẻ trung nữa đi!" Tên đó lại búng nhẹ vào tai tôi.
Tôi lườm hắn.
"Tôi không thèm nhé!" tôi bĩu môi rồi thầm khinh bỉ hắn một cái "Chị đây trẻ trung sẵn nhé, không cần phải tỏ ra."
Hoàng Phong lại cười nhẹ, tay lại cốc nhẹ lên trán tôi.
Có phải tôi điên rồi không? Sao hắn chỉ cười một cách rất chi là bình thường mà tôi lại thấy rất thích mỗi lần hắn cười như vậy.
Nó mang lại cảm giác...cưng chiều? Có chút sự bao bọc nữa?
Ôi Linh ơi, mày dại trai quá thể rồi đó!
Tự vả vào cái bản mặt dày của mình hàng trăm lần đi Trần Nguyệt Linh.
Sao đi làm mấy năm trời, gặp bao nhiêu trai đẹp chẳng có cảm giác, mà hắn chỉ cười nhẹ vài cái mà tôi cứ như cái đứa bị dở hơi.
"Sao cậu cứ đánh tôi thùm thụp thế?!" mà thực ra hắn chỉ chạm tôi mấy cái nhẹ hều.
Hắn lại cười.
Ôi trời ạ, đừng có mà cười nữa đi!
"Đánh tôi vui lắm à mà cứ cười cười thế?! " tôi nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.
"Ừ, vui lắm! " hắn vẫn cười.
Tôi thấy chị Tiên tiếp xong mấy vị khách đến mua hàng , từ đằng xa đang tiến lại gần chỗ tôi ngồi nên không dám mở miệng nói thêm câu nào với cái kẻ ở bên cạnh này nữa, chỉ sợ hắn lại làm gì khiến tôi xấu hổ, chị Tiên mà thấy được sẽ cười tôi nguyên một tháng mất.
Ấy thế nhưng, các cụ đã nói thì cấm có mà sai, người tính làm sao có thể bằng trời tính.
Kẻ dở hơi cứ cười cười đang ngồi cạnh tôi đây, nguyên tên cúng cơm là Nguyễn Hoàng Phong, vốn là đang yên đang lành đột nhiên lại tiến gần đến chỗ tôi rồi thì thào:
"Đánh cậu vui lắm! " Cậu ta nhắc lại "Ai bảo cậu lại đáng yêu thế chứ?! "
Ai bảo cậu lại đáng yêu thế chứ?!
Ai bảo cậu lại đáng yêu thế chứ?!
Ai bảo cậu lại đáng yêu thế chứ?!
Này là hắn đang khen tôi đấy à?
Vốn cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi nghe được những lời này từ người khác.
Nói thật là làm người nổi tiếng, được khen xinh đẹp, đáng yêu, tài giỏi vân vân cũng vì phép xã giao cùng với phúc từ những người yêu quý mình mà nghe tới mòn đôi tai.
Cớ làm sao mà, cùng là câu nói như thế, mà do tên biến thái nói ra, cảm giác lại không giống lúc những người khác nói chút nào?
Trần Nguyệt Linh! Con nhỏ dở hơi tên Linh đệm Nguyệt họ Trần, mày điên rồi, đúng là điên rồi!
"Gì đây?!" chị Tiên đưa cho tôi và cả cái tên bên cạnh mỗi người một cốc nước, cười đầy ẩn ý liếc mắt sang "tên bên cạnh" tôi.
Tôi biết thừa rằng chị Tiên đang trêu tôi với tên bên cạnh, kể ra thì ngồi đây có mấy phút thôi thế nhưng kẻ điên ngồi cạnh tôi đã làm đủ thứ trò dị hợm, cũng không nhiều nhưng vừa đủ để người khác hiểu nhầm.
Tôi cau mặt nhìn chị ấy đang kéo cái ghế ra ngồi trước mặt bọn tôi, hai chữ "không vui" có lẽ hiện rõ mồn một trên mặt tôi bây giờ.
Chị thấy thế thì cũng không trêu nữa, quay sang hỏi tên Phong:"Giới thiệu tí chứ nhỉ?! "
Hắn thấy như thế chỉ cười cười.
"Dạ chào chị" Hắn nhìn tôi một cái rồi nhìn chị Tiên "Em rể tương lai, em tên Phong ạ!"
Cái gì thế?
Tôi nhìn hắn chằm chằm, hắn nói em rể tương lai à, ý là sao?
Chị Tiên chỉ cười: " À, em rể tương lai." Vô cùng nhấn mạnh 4 chữ ấy.
Huhu, chị gái yêu quý, chị có nhất thiết phải làm thế không.
Tôi vừa xấu hổ lại ngại, lảng lảng đi vệ sinh, tôi chỉ muốn trốn khỏi đây lúc này thôi, mà không hiểu tên Hoảng Phong kia và chị Tiên gì mà có nhiều thứ để nói thế, cứ thao thao mãi không dứt.
"Chị Linh!" Tôi nghe cái tiếng gọi quen quen.
Ôi chao, là nhóc Long này, à mà giờ còn gọi là nhóc Long gì nữa, lớn đùng thế này rồi.
"Ôi Long hả?" Tôi vui lắm, lướt mắt nhìn tên nhóc từ trên xuống một lượt.
Nhóc mặt mày tươi tỉnh tiến đến chỗ tôi, chả nói chả rằng giơ điện thoại lên chụp một cái.
Tôi nhìn nó nghi ngờ , chả hiểu gì cả mà vẫn rất tương tác cho nó chụp "Nhóc làm trò gì đấy?".
Cái trò tương tác này tôi như kiểu phản xạ, ai giơ máy lên là cứ phải tươi tỉnh mặt mũi luôn.
Ái chà, 16 tuổi rồi, cười đúng kiểu dửng dưng lãng tử :"Em cược với bạn, em bảo bọn bạn là em quen chị mà chúng nó không tin, em cược với tụi nó rồi, may mẹ bảo hôm nay chị tới ăn cơm, em phải chụp luôn chứ."
"Á à" Tôi cốc đầu nó "Chị mày mãi mày mới gặp mà mày chả quan tâm hỏi han, lại lấy ra làm trò cá cược."
Nhóc Long chỉ cười cười.
Tôi nhìn cái ảnh rồi lại nhìn nhóc Long, rồi nói với nó: "Mày chụp thế này thì đứa nào thèm tin! Dốt thế. Ảnh kiểu này chị chụp đầy với người lạ."
"Ơ thế ạ!" Nó tròn mắt nhìn tôi.
"Ờ chả thế thì sao!" Tôi bĩu môi "Mày phải lấy cái ảnh từ hồi trẻ trâu mày cứ đòi lấy chị làm vợ ấy thì bọn nó mới tin!"
"Em như thế bao giờ?"
"Mày cứ khéo đùa chị, ái chà chẳng nhớ cái hồi nào ấy, cứ có thanh niên nào mở mồm ra là : sau này em sẽ lấy chị Linh, chị Linh xinh thứ 2 chỉ sau mẹ em thôi, sau này em sẽ cưới chị Linh về làm vợ ấy nhỉ!"
Tôi cười cười, bọn trẻ con tầm tuổi dậy thì mà bị trêu về cái chuyện hồi trẻ trâu thì chỉ có nước nhục mặt mà đi đầu xuống đất. Đáng tiếc Trần Nguyệt Linh tôi đây sống 22 năm trên cuộc đời mặt cũng đã dày dù chưa tới được trình độ cái thớt gỗ nhưng mà cũng tầm cái mặt bàn, nên dù có ai ngồi liệt kê danh sách trẻ trâu của tôi thì cũng chỉ thấy buồn cười chứ chẳng xấu hổ nữa.
Nhóc Long xấu hổ còn giơ tay định bịt miệng tôi, tôi buồn cười, nói:
"Không thì đưa điện thoại đây, làm thế này người ta mới tin này."
Tôi đón lấy điện thoại từ tay nhóc Long, hỏi luôn :" Bạn cưng tên gì?"
"Duy với cả Hưng"
Tôi ấn nút quay phim:
"Chào Duy, chào Hưng, chị là Nguyệt Linh đây, đây là thằng em chị Long." Tôi quàng tay qua cổ Long "Mấy em ạ nhóc này thực ra mê chị dã man lắm, nó cứ đòi cưới chị suốt thôi, nhóc này trông thế thôi chứ cùi bắp lắm, mấy em xem thế nào thu nhận nó làm đệ tử nhé." Nói xong tôi còn cười rạng rỡ.
"Cái bà chị này!" Nhóc Long vội vàng giật lại cái điện thoại.
Tôi thì buồn cười gần chết, nhóc Long thì kéo tôi vào bếp phụ nấu cơm, nhóc con trông thế mà đảm đang phết.
.
.
Chẳng mấy chốc mà màn đêm đã bao phủ.
Tôi ăn cơm xong xuôi thì bây giờ đã là tối muộn.
Không khí của một buổi tối vào mùa thu có chút cảm giác gì đó thật khác biệt, nó dường như khiến cho lòng người trở nên thanh thản lạ thường. Mùi mưa thoảng qua hòa lẫn cùng với gió, nhẹ nhàng mơn trớn từng tán lá.
Tôi cùng Hoàng Phong bước lên chuyến xe buýt cuối cùng.
Tìm một hàng ghế ở phía cuối, tôi ngồi xuống, cậu ta cũng ngồi cạnh tôi.
"Này!" tên Phong chợt gọi tôi.
Không khí trong lành mát mẻ khiến tôi vẫn chỉ muốn đắm chìm vào suy nghĩ riêng của mình, chẳng mảy may để ý tới người bên cạnh.
"Ê!" Cậu ta đẩy nhẹ tôi một cái "Tôi hỏi thật nhé!"
Tôi không trả lời, chỉ liếc hắn một cái.
"Nói chung là tôi thắc mắc lâu lắm rồi đấy!" Hắn lèm bèm
"Thì hỏi đi!" Tôi gắt, cảm tưởng hai mắt đang long sòng sọc.
"Tôi xem phim toàn thấy người ta đến cái lúc hôn nhau một lần là yêu nhau đắm đuối rồi..." Cậu ta bỏ lửng câu nói.
Tôi không lên tiếng, chợt có chút linh cảm chẳng mấy hay ho về câu tiếp theo cậu ta định nói.
"Mà sao..."
"Cậu mà cũng xem phim tình cảm cơ đấy!" Tôi ngắt lời Hoàng Phong.
Hắn bị ngắt lời, hơi ngớ người ra chút rồi cũng cười cười:" Chẳng lẽ tôi không được xem?!"
Tôi quay sang, bĩu môi nhìn hắn một cái:" Thì vốn dĩ con trai thường không hay xem cái đấy!"
Hắn không chịu thua:" Thế tôi cũng phải làm giống như tất cả những thằng con trai khác à?!"
Thực ra tôi từ đầu đã biết lí sự của mình cùn,cãi thế nào cũng không thắng nổi.
Mà hơn thế nữa, chuyên ngành học của cậu ta là về luật, phần thua mười mươi là dành cho tôi chứ chẳng phải ai khác.
Nhưng thôi kệ, có cùn đến mấy cũng phải vớt lại cái thứ sĩ diện của nợ này.
Lỡ cùn rồi, cùn thêm tí nữa cũng đâu có sao?
Nhỉ?!
"Thế tại sao những thằng con trai khác không xem mà cậu lại xem? Tại sao nhiều thằng con trai không xem? Vì lí do gì mà nhiều thằng con trai không xem phim tình cảm? Đều có nguyên nhân cả chứ?!" Thực ra tôi cũng chẳng hiểu chính mình đang nói cái gì nữa.
Hắn chẳng quan tâm, nhếch mép một cái:" Pháp luật Việt Nam đâu có cấm con trai xem phim tình cảm?!"
Thôi, tôi chịu thua.
Đâu phải tự dưng mà người ta học chuyên ngành luật.
Cũng đâu phải tự nhiên mà tôi biết mình lí sự cùn.
Cậu ta đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, giơ tay cốc vào đầu tôi một cái:" Tại cái đầu nhúng nước của cậu mà vấn đề chính nó bay xa bay cao tận đâu rồi ấy!"
Tôi vừa bị đau vừa bị sỉ nhục, lườm hắn một cái cháy bỏng!
"Có mà cái đầu cậu nhúng nước ấy!"
"Mặc kệ đầu ai nhúng nước, để tôi hỏi tiếp..." Hoàng Phong lại lên tiếng "Rõ ràng cậu và tôi..."
"Này cậu học luật để dành ra bắt bẻ tôi đấy à?" Tôi lại nhảy vào họng cậu ta "Đàn ông con trai gì mà lí lẽ với con gái thế không biết!"
"Ơ thế cậu sai lè ra tôi chả lí lẽ! Luật pháp Việt Nam có quy định đàn ông con trai...."
"Rồi rồi thì không quy định!" Tiếp tục một lần nữa tôi lại nhảy vào họng cậu ta ngồi "Thế cái lí thuyết chó vâu với chả mỏ chó của cậu thì đúng ở đâu?"
Hắn đáp:"Tôi thấy nó đúng mà!"
"Đúng cái gì không biết nữa!" Tôi chua ngoa trả lời.
"Mà thôi kệ đúng sai không quan trọng, quan trọng là rõ ràng tôi và cậu đã..."
"Này sắp xuống rồi đấy chuẩn bị đi!" Tôi lại tiếp tục kế hoạch ngắt lời của mình
Thực sự tôi có một cái linh cảm mãnh liệt về cái câu hỏi hắn định dành cho tôi sẽ chẳng hay ho gì.
Chỉ là cái lần này cái câu xen ngang của tôi thực sự quá là ngu ngốc luôn ấy.
Sắp xuống cái gì không biết nữa, vốn dĩ phải ngồi xe buýt đến tận bến cuối cùng mới xuống, tôi cũng tự thấy mình ngu không tả được, nói gì chẳng nói lại nói cái thứ ngu si đần độn ấy.
Hắn đơ ra một lúc, rồi cũng ngờ ra, cười nhẹ một tiếng: "Cậu đang ngắt lời tôi!"
Tôi tròn xoe cả mắt, làm ra vẻ cái mặt ngạc nhiên lắm, nhưng cứ nhìn chăm chăm về phía trước, một chút cũng không dám quay sang nhìn hắn, chỉ sợ hắn đọc được hết suy nghĩ trong mắt tôi mà thôi.
Tôi đáp lại:" Đâu có!"
Trần Nguyệt Linh, mày đích thị là con nhỏ vô dụng, đầu tư bao nhiêu tiền đi học diễn xuất diễn cho thiên hạ xem, thế mà bây giờ đến một chiêu cũng không dùng được.
"Rõ ràng thế còn chối!" Lại cái kiểu cười nhẹ đấy, kiểu cười nhẹ giết người chết tiệt ấy!
"Haha không có đâu!" Đáp lại kiểu cười nhẹ nhàng của cậu ta là kiểu cười giả tạo của tôi "Tại sao tôi phải ngắt lời cậu? Tôi đâu có lí do gì để ngắt lời cậu!"
"Thế cơ à? Cậu dám chắc không?"
"Chắc, tôi ngắt lời cậu làm gì!" Tôi khẳng định bằng cái giọng thảo mai vô cùng
"Tôi mà phát hiện cậu ngắt lời tôi thì cậu phải chịu phạt nhé!"
Tôi ra vẻ đồng ý vô cùng tự tin, nhưng thực ra tôi làm bộ vậy thôi, chẳng biết hắn định phạt tôi cái gì, mà tôi thì không thể nào ngừng việc ngắt lời hắn lại được.
Hắn nhìn tôi một lúc rồi cười, tôi thì chỉ dám chăm chăm nhìn về phía trước, sợ hắn đọc vị mình.
Im lặng một lát, Hoàng Phong cất chất giọng trầm trầm :" Vậy thì tại sao, tôi và cậu rõ ràng đã..."
"Trời lại mưa rồi kìa!" Tôi nói rồi mà, có chết cũng không từ bỏ việc ngắt lời đâu, linh cảm xấu của tôi nó cứ càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.
Nhưng tôi chưa kịp nhận ra điều gì, thì chợt thấy gò má mình có cảm giác ấm áp và mềm mại.
Hắn chạm môi vào má tôi.
Hoàng Phong giữ nguyên khoảng cách ở gần tôi vô cùng, ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn,vào bờ môi đang di chuyển từ gò má sang cánh mũi tôi , chầm chậm di chuyển xuống dưới.
Cậu ta hướng đôi mắt nâu đầy mê hoặc của mình nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi như bị bỏ bùa, đắm chìm vào sự mê hoặc đó, bờ môi cảm thấy sự ấm nóng mềm mại như lông vũ lướt qua vô cùng nhẹ nhàng và nhanh chóng.
"Tôi và cậu đã là lần thứ 3 rồi, tại sao chỉ mình tôi là thích cậu đến vậy?"
----------------------------
HẾT CHAP 32
Mọi người thấy hay thì vote và cmt nhé, ủng hộ của các bạn là động lực của mình.
Mình biết mình ra chap mới chậm vãi chưởng nhưng mà mình sẽ cố gắng hoàn thành xong câu truyện này èn ra new sì to ri.
Mình chẳng biết còn ai đọc truyện của mình không mà thôi kệ, mình thích nên mình cứ viết hoy, dù đã qua tết rồi mà chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé. Chăm tập thể dục thể thao cho bé khỏe bé đẹp ha.
Chúc ngày tốt lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.