Chương 92: Về bố Mạch Đinh
Angelina
30/11/2016
Sáng sớm cuối tuần, Mạch Đinh không để An Tử Yến được ngủ yên, ở trên giường hết giật chăn lại ầm ĩ, nhất định phải khiến An Tử Yến rời giường cùng đi theo dõi bố Mạch Đinh .
Cái này phải nhắc đến hôm qua, hôm qua theo thường lệ Mạch Đinh về nhà chơi, chợt nghe mẹ cậu than thở: “Bố mày gần đây không biết đang làm cái quỷ gì, luôn lén lút, đi sớm về muộn, hỏi ổng, ổng cũng không nói.”.
“Không lẽ có tình nhân bên ngoài.” Mạch Đinh nói giỡn .
Mẹ Mạch Đinh trợn mắt nhìn cậu: “Ngậm cái miệng quạ đen của mày lại.”.
“Con nói đùa thôi mà, mẹ đừng lo, có thể có việc thật, không muốn để mẹ phải lo lắng, người như bố con mà mẹ còn không yên tâm à, làm vợ chồng với nhau bao nhiêu năm, bố đã khi nào làm chuyện có lỗi với mẹ chưa.”.
Mấy lời của Mạch Đinh, khiến tâm tình của mẹ cậu tốt lên nhiều. Sau khi ăn uống no say, Mạch Đinh chuẩn bị quay về chỗ An Tử Yến, giờ đã là buổi tối, con đường này cậu rất quen thuộc, cho nên Mạch Đinh cũng không vội, chậm rãi đi bộ. Đột nhiên cậu trông thấy trên ghế đá trong quảng trường có hai người đàn ông đang ngồi, có hóa thành tro Mạch Đinh cũng có thể nhận ra, một người trong số đó là bố cậu. Mạch Đinh kinh hãi kêu a một tiếng, hoàn toàn không thể tiếp thu, bắt đầu miên man suy ngẫm, tối rồi không về nhà, lại cùng một người đàn ông khác ngồi trong công viên, chẳng lẽ là...? Có khi nào vì mỗi ngày trông thấy mình và An Tử Yến mà chịu ảnh hưởng, nhưng bố là người đã có gia đình a, sao có thể. Mạch Đinh không dám nhìn nữa, chạy như điên về nhà, đá văng cửa phòng, vẻ mặt như sắp tận thế dòm An Tử Yến: “An Tử Yến, xong rồi xong rồi, xảy ra việc lớn, là bố di truyền cho tớ.”.
“Cậu không sợ bị sét đánh chết à.”.
“Có biến, cậu có biết vừa nãy tớ trông thấy gì không, nói ra chưa chắc cậu đã tin.”.
“Bố cậu chém mẹ cậu?”.
Mạch Đinh lắc đầu nguây nguẩy: “Bố tớ thế nhưng ở cùng với một người đàn ông khác.” Mạch Đinh giật tóc mình, không khống chế được đi qua đi lại trước mặt An Tử Yến: “Bỏ mịa rồi, việc này rất nghiêm trọng, tớ biết ăn nói thế nào với mẹ, tớ phải đối mặt thế nào với bố, An Tử Yến, cậu nói tớ phải làm gì bây giờ?”.
An Tử Yến hoàn toàn không để lời nói của Mạch Đinh vào lòng: “Ai bảo với cậu hai người đàn ông ở chung một chỗ là có quan hệ đó.”.
“Bằng không thì là cái gì? Chỉ có kẻ ngây thơ mới cho rằng đó là quan hệ bạn bè thông thường.”.
“Lão tử thấy cậu chẳng có vẻ gì là ngây thơ cả.”.
“Không được, tớ nhất định phải làm rõ chuyện này, ngày mai cậu giúp tớ đi theo dõi bố.”.
“Vớ vẩn,”.
“Việc này liên quan đến hạnh phúc gia đình, sao lại vớ vẩn.”.
“Dù sao tớ cũng không hùa theo cậu làm cái việc nhàm chán này.”.
Thế cho nên, mới sáng ra, Mạch Đinh không ngừng ồn ào nhốn nháo, nhất định phải lôi An Tử Yến đi cùng. Nếu hắn không đồng ý sẽ không để hắn ngủ, cuối cùng An Tử Yến đành thỏa hiệp, cực kỳ không muốn cùng Mạch Đinh tới trước cửa nhà trốn sau bụi cây, Mạch Đinh ngồi xổm lén lút thò đầu ra xem động tĩnh, quay đầu thì thấy An Tử Yến vẫn đứng ở đó, kéo An Tử Yến xuống: “Đang trốn mà cậu đứng làm cái khỉ gì, sẽ bị người ta phát hiện ra.”.
“Trốn cái rắm.”.
Đúng lúc ấy bố Mạch Đinh cầm một cái làn đi ra, tâm tình dường như rất tốt, lại còn huýt sáo, không đi xe đạp, chậm rãi hướng về phía chợ, Mạch Đinh kéo An Tử Yến thật cẩn thận theo sau, vừa đi vừa giải thích với An Tử Yến: “Bình thưởng chỉ cần cuối tuần nghỉ ở nhà, bố tớ sẽ giúp mẹ ra ngoài mua thức ăn.”.
An Tử Yến chẳng hề lên tiếng, theo sau, dù sao nói gì cũng vô dụng .
Mạch Đinh thấy bố tay đỡ thắt lưng cúi xuống mua đồ, thắt lưng của bố vẫn không tốt, Mạch Đinh có chút đau lòng, đã bao lâu rồi, không cẩn thận quan tâm đến bố, vốn cho rằng bố ở bên cạnh đối tốt với mình là chuyện đương nhiên, bố cho mình tiền là chuyện đương nhiên, lải nhải dài dòng không ngại phiền là chuyện đương nhiên. Lại không biết rằng trong lúc ấy, bố mẹ cũng đang dần dần già đi, thấy bố giờ đọc báo phải đeo kính lão, tay nổi đồi mồi, vẫn cứ nghĩ bố sẽ không thay đổi, vẫn cứ nghĩ bố mới ba mươi .
Cho đến một ngày nhận ra thân ảnh tập tễnh của bố, mới bắt đầu hối hận không kịp .
An Tử Yến thấy được thần sắc trong mắt Mạch Đinh: “Từ giờ trở đi cũng không tính là muộn.”.
Mạch Đinh kinh ngạc quay sang, sau đó cười gật đầu, sau khi bố Mạch Đinh mua xong thức ăn, lập tức quay về nhà. Mạch Đinh vẫn không chịu từ bỏ, An Tử Yến liền mắng: “Chẳng phải ban nãy cậu nói phải hiếu thuận với ba sao.”.
“Hiếu thuận là một chuyện, điều tra rõ chân tướng lại là chuyện khác.”.
Một lát sau, bố Mạch Đinh lại ra ngoài, thần sắc quải dị dáo dác nhìn quanh, khi đã chắc chắn không có ai, mới đi về phía đầu kia con phố, Mạch Đinh phát hiện có biến, kéo An Tử Yến lập tức bám theo. Sau đó, đi vào một quán cà phê, Mạch Đinh lắc đầu: “Cậu xem, khẳng định có quỷ, trực giác của tớ không tồi đấy chứ.”.
“Tớ mặc xác cậu.”.
Một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ bố Mạch Đinh bước tới, hai người uống cà phê lén lút thảo luận gì đó.”.
“Mờ ám, cực kỳ mờ ám, cậu nhìn thấy chưa.”.
Lại có thêm một người nữa đi đến, ngồi xuống cạnh họ, Mạch Đinh không thể tin được: “Lẽ nào là 3p?”.
An Tử Yến liền đạp một phát lên gáy Mạch Đinh: “Cậu dâm cũng vừa vừa phải phải thôi.”.
“Một bên là bố tớ, một bên là mẹ tớ, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, tớ phải làm sao đây, tớ không thể chịu được việc gia đình mình tan vỡ.”.
An Tử Yến trợn trắng mắt, cái tên này bị bệnh rồi à? Tuy có hơi lén lút, nhưng mờ ám ở chỗ nào, ánh mắt của Mạch Đinh kiểu gì thế không biết .
“Không được, đàn bà con gái luôn là bên chịu thiệt thòi, tớ không thể gạt mẹ được.” Dứt lời kéo An Tử Yến về nhà .
“Mạch Đinh, nguyên nhân duy nhất khiến gia đình cậu tan vỡ chính là đã sinh ra cậu.”.
Mạch Đinh đã không thèm để tâm đến những gì An Tử Yến nói, trong lòng cực kỳ loạn, nếu nói với mẹ, mẹ sẽ phản ứng thế nào. Nhưng nếu không nói, càng để lâu càng bị tổn thương. An Tử Yến cũng không ngăn cản Mạch Đinh, dù sao cũng đang chán, để xem cậu bày ra được trò gì .
Mạch Đinh vô cùng lo lắng bước vào nhà: “Mẹ, con, mẹ, con, mẹ, con.”.
“Mày muốn chết à.”.
“Giờ không phải lúc để nói đùa, có một chuyện con không biết có nên nói với mẹ không, mẹ nghe xong nhất định phải bình tĩnh.”.
“Đừng nói với mẹ là mày có thai đấy nhé, mẹ mày chắc chắc bị hù chết.”.
Mạch Đinh nghe thấy tiếng cười khẽ đằng sau của An Tử Yến, quay đầu trừng mắt liếc An Tử Yến một cái: “Mẹ, cái kia.”.
Việc này biết nói thế nào mới phải, dù sao người kia không phải ai khác, mà chính là bố mình, trong lòng Mạch Đinh loạn muốn chết. Cứ do dự, lúng túng mãi, hai mươi phút trôi qua, bố Mạch Đinh đã quay về, thấy Mạch Đinh và An Tử Yến ở nhà, An Tử Yến đang ngồi trên sô pha xem tivi, Mạch Đinh dáng vẻ lo lắng bám sau lưng mẹ nấu cơm trong nhà bếp .
An Tử Yến trông thấy bố Mạch Đinh trở về: “Chú ạ, chú đã về?”.
“Ấy, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây chơi.”.
Mạch Đinh vừa nghe thấy giọng bố, thần sắc cực kỳ ngưng trọng đi ra: “Bố!”.
Còn chưa đợi Mạch Đinh nói tiếp, bố Mạch Đinh đã mở miệng trước: “Con đến thư phòng, bố có lời muốn nói với con. Tử Yến, cháu cũng tới đó đi.”.
“Đúng lúc con cũng có việc muốn nói với bố.” Mạch Đinh nghiêm túc .
Sau khi An Tử Yến và Mạch Đinh vào thư phòng, bố Mạch Đinh liền khóa cửa phòng lại, Mạch Đinh rốt cuộc nhịn hết nổi, vẻ mặt chân thành: “Bố, việc này bố nên suy xét thật kỹ, vì một người đàn ông mà từ bỏ gia đình của mình, con đường này không dễ đi, như hiện tại, chúng con ở bên nhau vất vả biết chừng nào, mỗi ngày phải hứng chịu ánh mắt của bao người, cậu ấy bắt đầu trở nên sa sút tinh thần, hút thuốc, uống rượu, cãi nhau với con, đôi khi còn đánh nhau. Bố đừng cho rằng con rất hạnh phúc, giả đấy. Hôm qua cậu ấy tát con một cái, con hối hận vì đã chọn con đường này, cho nên, đừng học theo con, coi như con cầu xin bố.” Trước cứ mặc kệ đã, Mạch Đinh bịa đặt ra sự thống khổ khi hai người ở bên nhau như thật, để dọa bố Mạch Đinh biết khó mà lui. Cậu không trông thấy An Tử Yến ở phía sau mặt càng ngày càng đen .
Bố Mạch Đinh khó hiểu: “Rốt cuộc con đang gì vậy?”.
“Không phải bố bảo bọn con vào đây để khai thật à?”.
“Khai thật cái gì, bố bảo các con vào đây là bởi vì sắp tới sinh nhật mẹ con rồi, bố muốn tổ chức cho mẹ, mới nãy bố còn tìm và người bạn và đồng sự của mẹ, cho mẹ một cái kinh hỉ. Không nói cho các con biết trước vì sợ phá hỏng kế hoạch, nhưng vẫn cần các con giúp bố.”.
“A ——?!” Mạch Đinh há hốc miệng, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu .
“A cái gì mà a, vừa rồi con nói cái gì hả, các con đánh nhau?”.
“Ha ha —— đùa bố thôi, bố còn cho là thật à, ha ha —— An Tử Yến, cậu xem bố tin thật kìa.”.
Bố Mạch Đinh cảm thấy Mạch Đinh như người điên, ông mở cửa thư phòng ra: “Bố đi giúp mẹ con nấu cơm, nhớ phải giữ bí mật.”.
Cửa thư phòng đóng lại, Mạch Đinh cứng ngắc quay đầu lại: “Tớ, tớ ban nãy nói bừa thôi.”.
An Tử Yến nở nụ cười, lại là nụ cười ấy, lắc đầu áp sát Mạch Đinh: “Cậu không nói bừa, nói rất đúng.”.
“An Tử Yến, ha ha —— cậu không nỡ đánh tớ đâu, phải không a, chồng tốt ——” Mạch Đinh chớp chớp hai mắt, giờ này chỉ còn cách giả vờ đáng yêu .
“Cậu cho rằng chúng ta rất hạnh phúc sao, giả cả đấy.” Dứt lời đặt Mạch Đinh lên bàn, ra sức đánh .
________________________________.
Khi bạn còn rất nhỏ.... .
Bố mẹ dành rất nhiều thời gian, dạy bạn cầm thìa, dùng đũa, nên ăn như thế nào... .
Dạy bạn mặc quần áo, đeo tất, buộc dây giày.. .
Dạy bạn rửa mặt, dạy bạn chải đầu.. .
Dạy bạn đạo lý làm người... .
Bạn có còn nhớ chăng thường xuyên ép hỏi bố mẹ, bạn từ đâu ra? ...........Cho nên........... .
Cho nên, đến một ngày bố mẹ già đi... .
Xin đừng trách tội họ.. .
Khi họ bắt đầu quên cách buộc dây giầy, quên đeo tất... .
Khi đôi tay chải đầu của họ bắt đầu run rẩy không ngừng.... .
Xin đừng thúc giục họ, bởi vì khi bạn đang từ từ trưởng thành, thì họ lại dần dần già đi... .
Chỉ cần bạn luôn ở trước mắt họ... .
Trái tim của họ sẽ thực sự ấm áp... .
Nếu có một ngày, khi họ không còn đứng vững, muốn đi cũng không được.. .
Xin bạn hãy siết chặt lấy tay họ, ở bên cạnh họ chậm rãi bước đi... .
Tựa như.. .
Tựa như năm đó bố mẹ nắm lấy tay bạn... .
Cái này phải nhắc đến hôm qua, hôm qua theo thường lệ Mạch Đinh về nhà chơi, chợt nghe mẹ cậu than thở: “Bố mày gần đây không biết đang làm cái quỷ gì, luôn lén lút, đi sớm về muộn, hỏi ổng, ổng cũng không nói.”.
“Không lẽ có tình nhân bên ngoài.” Mạch Đinh nói giỡn .
Mẹ Mạch Đinh trợn mắt nhìn cậu: “Ngậm cái miệng quạ đen của mày lại.”.
“Con nói đùa thôi mà, mẹ đừng lo, có thể có việc thật, không muốn để mẹ phải lo lắng, người như bố con mà mẹ còn không yên tâm à, làm vợ chồng với nhau bao nhiêu năm, bố đã khi nào làm chuyện có lỗi với mẹ chưa.”.
Mấy lời của Mạch Đinh, khiến tâm tình của mẹ cậu tốt lên nhiều. Sau khi ăn uống no say, Mạch Đinh chuẩn bị quay về chỗ An Tử Yến, giờ đã là buổi tối, con đường này cậu rất quen thuộc, cho nên Mạch Đinh cũng không vội, chậm rãi đi bộ. Đột nhiên cậu trông thấy trên ghế đá trong quảng trường có hai người đàn ông đang ngồi, có hóa thành tro Mạch Đinh cũng có thể nhận ra, một người trong số đó là bố cậu. Mạch Đinh kinh hãi kêu a một tiếng, hoàn toàn không thể tiếp thu, bắt đầu miên man suy ngẫm, tối rồi không về nhà, lại cùng một người đàn ông khác ngồi trong công viên, chẳng lẽ là...? Có khi nào vì mỗi ngày trông thấy mình và An Tử Yến mà chịu ảnh hưởng, nhưng bố là người đã có gia đình a, sao có thể. Mạch Đinh không dám nhìn nữa, chạy như điên về nhà, đá văng cửa phòng, vẻ mặt như sắp tận thế dòm An Tử Yến: “An Tử Yến, xong rồi xong rồi, xảy ra việc lớn, là bố di truyền cho tớ.”.
“Cậu không sợ bị sét đánh chết à.”.
“Có biến, cậu có biết vừa nãy tớ trông thấy gì không, nói ra chưa chắc cậu đã tin.”.
“Bố cậu chém mẹ cậu?”.
Mạch Đinh lắc đầu nguây nguẩy: “Bố tớ thế nhưng ở cùng với một người đàn ông khác.” Mạch Đinh giật tóc mình, không khống chế được đi qua đi lại trước mặt An Tử Yến: “Bỏ mịa rồi, việc này rất nghiêm trọng, tớ biết ăn nói thế nào với mẹ, tớ phải đối mặt thế nào với bố, An Tử Yến, cậu nói tớ phải làm gì bây giờ?”.
An Tử Yến hoàn toàn không để lời nói của Mạch Đinh vào lòng: “Ai bảo với cậu hai người đàn ông ở chung một chỗ là có quan hệ đó.”.
“Bằng không thì là cái gì? Chỉ có kẻ ngây thơ mới cho rằng đó là quan hệ bạn bè thông thường.”.
“Lão tử thấy cậu chẳng có vẻ gì là ngây thơ cả.”.
“Không được, tớ nhất định phải làm rõ chuyện này, ngày mai cậu giúp tớ đi theo dõi bố.”.
“Vớ vẩn,”.
“Việc này liên quan đến hạnh phúc gia đình, sao lại vớ vẩn.”.
“Dù sao tớ cũng không hùa theo cậu làm cái việc nhàm chán này.”.
Thế cho nên, mới sáng ra, Mạch Đinh không ngừng ồn ào nhốn nháo, nhất định phải lôi An Tử Yến đi cùng. Nếu hắn không đồng ý sẽ không để hắn ngủ, cuối cùng An Tử Yến đành thỏa hiệp, cực kỳ không muốn cùng Mạch Đinh tới trước cửa nhà trốn sau bụi cây, Mạch Đinh ngồi xổm lén lút thò đầu ra xem động tĩnh, quay đầu thì thấy An Tử Yến vẫn đứng ở đó, kéo An Tử Yến xuống: “Đang trốn mà cậu đứng làm cái khỉ gì, sẽ bị người ta phát hiện ra.”.
“Trốn cái rắm.”.
Đúng lúc ấy bố Mạch Đinh cầm một cái làn đi ra, tâm tình dường như rất tốt, lại còn huýt sáo, không đi xe đạp, chậm rãi hướng về phía chợ, Mạch Đinh kéo An Tử Yến thật cẩn thận theo sau, vừa đi vừa giải thích với An Tử Yến: “Bình thưởng chỉ cần cuối tuần nghỉ ở nhà, bố tớ sẽ giúp mẹ ra ngoài mua thức ăn.”.
An Tử Yến chẳng hề lên tiếng, theo sau, dù sao nói gì cũng vô dụng .
Mạch Đinh thấy bố tay đỡ thắt lưng cúi xuống mua đồ, thắt lưng của bố vẫn không tốt, Mạch Đinh có chút đau lòng, đã bao lâu rồi, không cẩn thận quan tâm đến bố, vốn cho rằng bố ở bên cạnh đối tốt với mình là chuyện đương nhiên, bố cho mình tiền là chuyện đương nhiên, lải nhải dài dòng không ngại phiền là chuyện đương nhiên. Lại không biết rằng trong lúc ấy, bố mẹ cũng đang dần dần già đi, thấy bố giờ đọc báo phải đeo kính lão, tay nổi đồi mồi, vẫn cứ nghĩ bố sẽ không thay đổi, vẫn cứ nghĩ bố mới ba mươi .
Cho đến một ngày nhận ra thân ảnh tập tễnh của bố, mới bắt đầu hối hận không kịp .
An Tử Yến thấy được thần sắc trong mắt Mạch Đinh: “Từ giờ trở đi cũng không tính là muộn.”.
Mạch Đinh kinh ngạc quay sang, sau đó cười gật đầu, sau khi bố Mạch Đinh mua xong thức ăn, lập tức quay về nhà. Mạch Đinh vẫn không chịu từ bỏ, An Tử Yến liền mắng: “Chẳng phải ban nãy cậu nói phải hiếu thuận với ba sao.”.
“Hiếu thuận là một chuyện, điều tra rõ chân tướng lại là chuyện khác.”.
Một lát sau, bố Mạch Đinh lại ra ngoài, thần sắc quải dị dáo dác nhìn quanh, khi đã chắc chắn không có ai, mới đi về phía đầu kia con phố, Mạch Đinh phát hiện có biến, kéo An Tử Yến lập tức bám theo. Sau đó, đi vào một quán cà phê, Mạch Đinh lắc đầu: “Cậu xem, khẳng định có quỷ, trực giác của tớ không tồi đấy chứ.”.
“Tớ mặc xác cậu.”.
Một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ bố Mạch Đinh bước tới, hai người uống cà phê lén lút thảo luận gì đó.”.
“Mờ ám, cực kỳ mờ ám, cậu nhìn thấy chưa.”.
Lại có thêm một người nữa đi đến, ngồi xuống cạnh họ, Mạch Đinh không thể tin được: “Lẽ nào là 3p?”.
An Tử Yến liền đạp một phát lên gáy Mạch Đinh: “Cậu dâm cũng vừa vừa phải phải thôi.”.
“Một bên là bố tớ, một bên là mẹ tớ, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, tớ phải làm sao đây, tớ không thể chịu được việc gia đình mình tan vỡ.”.
An Tử Yến trợn trắng mắt, cái tên này bị bệnh rồi à? Tuy có hơi lén lút, nhưng mờ ám ở chỗ nào, ánh mắt của Mạch Đinh kiểu gì thế không biết .
“Không được, đàn bà con gái luôn là bên chịu thiệt thòi, tớ không thể gạt mẹ được.” Dứt lời kéo An Tử Yến về nhà .
“Mạch Đinh, nguyên nhân duy nhất khiến gia đình cậu tan vỡ chính là đã sinh ra cậu.”.
Mạch Đinh đã không thèm để tâm đến những gì An Tử Yến nói, trong lòng cực kỳ loạn, nếu nói với mẹ, mẹ sẽ phản ứng thế nào. Nhưng nếu không nói, càng để lâu càng bị tổn thương. An Tử Yến cũng không ngăn cản Mạch Đinh, dù sao cũng đang chán, để xem cậu bày ra được trò gì .
Mạch Đinh vô cùng lo lắng bước vào nhà: “Mẹ, con, mẹ, con, mẹ, con.”.
“Mày muốn chết à.”.
“Giờ không phải lúc để nói đùa, có một chuyện con không biết có nên nói với mẹ không, mẹ nghe xong nhất định phải bình tĩnh.”.
“Đừng nói với mẹ là mày có thai đấy nhé, mẹ mày chắc chắc bị hù chết.”.
Mạch Đinh nghe thấy tiếng cười khẽ đằng sau của An Tử Yến, quay đầu trừng mắt liếc An Tử Yến một cái: “Mẹ, cái kia.”.
Việc này biết nói thế nào mới phải, dù sao người kia không phải ai khác, mà chính là bố mình, trong lòng Mạch Đinh loạn muốn chết. Cứ do dự, lúng túng mãi, hai mươi phút trôi qua, bố Mạch Đinh đã quay về, thấy Mạch Đinh và An Tử Yến ở nhà, An Tử Yến đang ngồi trên sô pha xem tivi, Mạch Đinh dáng vẻ lo lắng bám sau lưng mẹ nấu cơm trong nhà bếp .
An Tử Yến trông thấy bố Mạch Đinh trở về: “Chú ạ, chú đã về?”.
“Ấy, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây chơi.”.
Mạch Đinh vừa nghe thấy giọng bố, thần sắc cực kỳ ngưng trọng đi ra: “Bố!”.
Còn chưa đợi Mạch Đinh nói tiếp, bố Mạch Đinh đã mở miệng trước: “Con đến thư phòng, bố có lời muốn nói với con. Tử Yến, cháu cũng tới đó đi.”.
“Đúng lúc con cũng có việc muốn nói với bố.” Mạch Đinh nghiêm túc .
Sau khi An Tử Yến và Mạch Đinh vào thư phòng, bố Mạch Đinh liền khóa cửa phòng lại, Mạch Đinh rốt cuộc nhịn hết nổi, vẻ mặt chân thành: “Bố, việc này bố nên suy xét thật kỹ, vì một người đàn ông mà từ bỏ gia đình của mình, con đường này không dễ đi, như hiện tại, chúng con ở bên nhau vất vả biết chừng nào, mỗi ngày phải hứng chịu ánh mắt của bao người, cậu ấy bắt đầu trở nên sa sút tinh thần, hút thuốc, uống rượu, cãi nhau với con, đôi khi còn đánh nhau. Bố đừng cho rằng con rất hạnh phúc, giả đấy. Hôm qua cậu ấy tát con một cái, con hối hận vì đã chọn con đường này, cho nên, đừng học theo con, coi như con cầu xin bố.” Trước cứ mặc kệ đã, Mạch Đinh bịa đặt ra sự thống khổ khi hai người ở bên nhau như thật, để dọa bố Mạch Đinh biết khó mà lui. Cậu không trông thấy An Tử Yến ở phía sau mặt càng ngày càng đen .
Bố Mạch Đinh khó hiểu: “Rốt cuộc con đang gì vậy?”.
“Không phải bố bảo bọn con vào đây để khai thật à?”.
“Khai thật cái gì, bố bảo các con vào đây là bởi vì sắp tới sinh nhật mẹ con rồi, bố muốn tổ chức cho mẹ, mới nãy bố còn tìm và người bạn và đồng sự của mẹ, cho mẹ một cái kinh hỉ. Không nói cho các con biết trước vì sợ phá hỏng kế hoạch, nhưng vẫn cần các con giúp bố.”.
“A ——?!” Mạch Đinh há hốc miệng, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu .
“A cái gì mà a, vừa rồi con nói cái gì hả, các con đánh nhau?”.
“Ha ha —— đùa bố thôi, bố còn cho là thật à, ha ha —— An Tử Yến, cậu xem bố tin thật kìa.”.
Bố Mạch Đinh cảm thấy Mạch Đinh như người điên, ông mở cửa thư phòng ra: “Bố đi giúp mẹ con nấu cơm, nhớ phải giữ bí mật.”.
Cửa thư phòng đóng lại, Mạch Đinh cứng ngắc quay đầu lại: “Tớ, tớ ban nãy nói bừa thôi.”.
An Tử Yến nở nụ cười, lại là nụ cười ấy, lắc đầu áp sát Mạch Đinh: “Cậu không nói bừa, nói rất đúng.”.
“An Tử Yến, ha ha —— cậu không nỡ đánh tớ đâu, phải không a, chồng tốt ——” Mạch Đinh chớp chớp hai mắt, giờ này chỉ còn cách giả vờ đáng yêu .
“Cậu cho rằng chúng ta rất hạnh phúc sao, giả cả đấy.” Dứt lời đặt Mạch Đinh lên bàn, ra sức đánh .
________________________________.
Khi bạn còn rất nhỏ.... .
Bố mẹ dành rất nhiều thời gian, dạy bạn cầm thìa, dùng đũa, nên ăn như thế nào... .
Dạy bạn mặc quần áo, đeo tất, buộc dây giày.. .
Dạy bạn rửa mặt, dạy bạn chải đầu.. .
Dạy bạn đạo lý làm người... .
Bạn có còn nhớ chăng thường xuyên ép hỏi bố mẹ, bạn từ đâu ra? ...........Cho nên........... .
Cho nên, đến một ngày bố mẹ già đi... .
Xin đừng trách tội họ.. .
Khi họ bắt đầu quên cách buộc dây giầy, quên đeo tất... .
Khi đôi tay chải đầu của họ bắt đầu run rẩy không ngừng.... .
Xin đừng thúc giục họ, bởi vì khi bạn đang từ từ trưởng thành, thì họ lại dần dần già đi... .
Chỉ cần bạn luôn ở trước mắt họ... .
Trái tim của họ sẽ thực sự ấm áp... .
Nếu có một ngày, khi họ không còn đứng vững, muốn đi cũng không được.. .
Xin bạn hãy siết chặt lấy tay họ, ở bên cạnh họ chậm rãi bước đi... .
Tựa như.. .
Tựa như năm đó bố mẹ nắm lấy tay bạn... .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.