Chương 19: Để tôi thương em (H)
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
06/08/2022
" A..."
Diêm Hàn cúi đầu hôn xuống hai cánh mông đỏ ửng, còn dọc theo kẻ mông xuống nơi xấu hổ vẫn còn có chút đỏ do bị làm quá nhiều.
Nơi này bởi vì Lam Từ lại muốn phát tình mà trở nên mềm mại dị thường, dù không đến nổi chảy nước đến lênh láng nhưng cũng là thơm ngào ngạt, ướt mềm.
" A... Ưm..."
Tiếng động d.âm mị vang lên bên tai khiến Lam Từ vừa xấu hổ lại mềm nhũn cả người.
Eo mông bị anh nhấc lên thật cao, toàn thân bị tin tức tố của anh bao quanh, sức lực không có chỉ biết úp mặt xuống nệm, mặc người tận tình hầu hạ bằng đầu lưỡi ấm nóng.
" A...!!"
Cậu nhỏ rỉ nước bị bàn tay to nắm lấy, tuột lộng.
Xúc cảm từ hai nơi mẫn cảm bên dưới hạ thân không ngừng lan tràn toàn thân, chiếm đoạt lý trí của Lam Từ, môi càng phát ra nhiều tiếng rên rỉ đè nén.
" A!"
Diêm Hàn chẳng mất bao lâu đã khiến cậu bắn ra, nhìn thân thể ửng hồng xụi lơ nằm trên nệm giường, khoé mắt ướt át cùng cái miệng nhỏ hơi hé không ngừng phát ra tiếng rên ngọt nị chọc người trướng đau đến nổ tung.
Lam Từ vừa bắn chưa kịp thả lỏng được bao nhiêu lại bị người nắm eo bắt phải ưỡn mông thừa nhận thứ to lớn của người.
" Hức... A..."
Lam Từ ưỡn lưng cong cả người.
Sống lưng thon dài, đường cong lưu sướng tạo ra một cảnh đẹp mị hoặc lòng người.
" Quay lại, tôi muốn hôn em."
Giọng nói trầm khàn phả ra bên tai, cằm cậu bị Diêm Hàn nắm lấy, bắt phải quay đầu, đôi môi hơi hé nhanh chóng bị nuốt mất.
" Ưm... Ha... A..."
Lam Từ nắm chặt nệm giường, ngửa cổ mặc người hôn, vách thịt mềm mại trong u cốc bị cự long ma sát đến ướt át, cậu nhỏ vừa bắn lại cứng lên trong tay anh, cùng nhau được chăm sóc hầu hạ, không khác đêm trước chút nào mang lại cho cậu khoái cảm lớn nhất, mãnh liệt nhất.
" A sâu quá... Đừng mà a..."
Nơi tận cùng bên trong u cốc bị anh giã đến bức bối từng cơn, cậu cảm thấy lạ lắm...
Diêm Hàn giống như bắt được tín hiệu, không ngừng giã vào nơi đó.
Khoái cảm quá lớn khi vách thịt xoắn chặt lấy cậu nhỏ của anh khiến đôi song đồng không biết từ lúc nào trở nên vàng rực, đôi mắt sói nhìn chằm chằm cổ của Lam Từ, có xúc động muốn cắn lấy, phá nát, lại rót vào càng nhiều tin tức tố của bản thân.
Anh cúi đầu gặm lên tuyến thể của cậu, lâu lâu còn lấy răng nanh mài mài, mài đến Lam Từ căng thẳng cả người, vách thịt cũng bởi vì vậy mà xoắn lại càng chặt.
" Hít... Thả lỏng... Tôi không cắn nữa, em cũng chịu không nổi..."
Diêm Hàn khàn giọng dỗ dành con mèo nhỏ đang hoảng sợ.
Dù cho là lúc khoái cảm nhất Diêm Hàn cũng không quên để tâm tới cảm xúc của Lam Từ, biết lúc nào nên trấn an cậu, lại lúc nào cho cậu điều tốt đẹp nhất.
" Hưm... Hư... A..."
Lam Từ da đầu nổ tung, bắn đầy tay anh, cao trào khiến cho vách thịt xoắn chặt, xoắn đến mức Diêm Hàn cũng phải bắn, chất lỏng chảy tràn cả ra ngoài, chảy dọc xuống bắp chân, nhỏ giọt d.âm mĩ.
Anh vừa rút ra Lam Từ đã mất lực ngã xuống nệm, miệng nhỏ thở hổn hển, đôi mắt mê ly.
Diêm Hàn nhìn cậu bên dưới trống trơn còn chảy nước, bên trên lại nữa hở, lộ ra đôi vai trần cùng cần cổ trắng nõn ẩn nấp tuyến thể hơi sưng, bụng nhỏ hơi lộ có chút căng lên mà yết hầu lăn lộn, thật muốn đè ra làm nữa.
" Nhớ kỹ, tôi ở đây cho em dựa dẫm, không lại tự làm những việc quá sức của bản thân, hại mình, còn chọc tôi tức giận."
Anh bế cậu lên đi vào nhà tắm.
" Lần sau lại như vậy để tôi biết được lại làm em không xuống được giường, cũng không cần đi học nữa."
Đặt cậu vào bồn tắm, nhìn cậu bởi vì lời nói của anh mà run lên, môi nhỏ trề ra lại thấy bất đắc dĩ.
" Xin lỗi đã đánh em, là tôi suy nghĩ không chu đáo, nếu tôi giữ em lại em cũng không chạy về dọn phòng, tôi sai rồi được chưa?"
Vừa đánh vừa xoa, chó má anh.
Lam Từ vừa được người hầu hạ tắm rửa lại ở trong lòng biệt nữu mắng chửi người.
Nhưng không thể không nói, Diêm Hàn thật biết cách trị Lam Từ.
Vốn dĩ Lam Từ không phải người khó hầu hạ, cậu là con nhà nghèo, ngoại trừ cha cậu thì cũng chưa có ai cưng chiều cậu như vậy, mới khiến cậu đối với anh được chiều sinh hư.
Nếu không phải do hoàn cảnh, người như Lam Từ nếu được sống trong nhung lụa sẽ đặc biệt thoả mãn mà vươn tay nắm lấy chúng, chẳng sợ nhiều, chỉ sợ ít.
Nhưng sự cưng chiều của Diêm Hàn dành cho cậu có chút đến quá nhanh quá đột ngột lại quá nhiều khiến cậu chếnh choáng không rõ đâu là thực đâu là mơ, rồi tự đẩy mình vào hoàn cảnh vừa muốn hưởng thụ rồi lại sợ không phải thực nên muốn thoát ra, có chút tự làm khổ mình.
Giống như bây giờ, sợ hãi khiến cậu muốn đạt được chút vui thích từ việc được anh quan tâm, anh không quan tâm cậu lại vẩn vơ bất định, rồi anh quan tâm cậu lại nghĩ rằng anh chỉ muốn cho cậu vào khuôn khổ chứ không phải thật quan tâm cậu.
Diêm Hàn dù không quá rõ nhưng anh lại rất giỏi quan sát người khác, người như Lam Từ thật không phải quá khó đoán, chỉ là Lam Từ lại có thêm một tầng quan hệ gắn kết với anh, anh biết cậu trốn không thoát lại cứ muốn trêu chọc cậu, hậu quả chính là Lam Từ càng thêm bất an.
Này cũng là do Lam Từ chưa có hiểu rõ mối gắn kết giữa hai người, đợi sau này cậu hiểu rồi sẽ không thế nữa, nhưng lúc này vẫn cần phải trấn an con mèo nhỏ này nhiều hơn, bớt trêu chọc cậu lại, như vậy cũng tốt cho cả hai người.
Đêm nay hai người lại ngủ cùng nhau, phòng thì khác nhưng tình cảnh thì y chang.
Diêm Hàn ôm Lam Từ vào ngực, dùng tin tức tố hương Romantic bao bộc lấy cậu, mang lại trấn an lớn nhất cho Omega trong thời gian phát tình.
Lam Từ cũng không làm mình làm mẩy, cậu mệt mỏi ở trong mùi hương kia ngủ ngon lành.
" Mèo nhỏ, ngoan ngoãn để cho tôi yêu thương em."
Lam Từ trong cơn mơ loáng thoáng nghe được câu này, khoé miệng hơi nhếch lên một nụ cười ngọt ngào.
...
" Lam Từ!!"
Ngô Thiên lao thẳng đến chỗ Lam Từ.
Lam Từ nhíu mày giơ chân ngăn lại thế tới của cậu ta.
" Lam Từ, cậu như vậy là không được đâu, bạn bè quan tâm nhau, cậu phải để tôi ôm một cái thể hiện tình cảm chứ, hay cậu có sắc quên bạn?"
Ngô Thiên vừa khóc vừa tố Lam Từ y như một oán phụ.
" Hai Alpha cậu muốn ôm cái gì, trong lớp nhiều O, cậu có thể tới xin ôm một cái."
Lam Từ không chút khách khí đạp hắn ra.
" Ngô Thiên, cậu không muốn sống nữa mới muốn ôm Lam Từ."
La Mộng trêu ghẹo hắn.
Ngô Thiên quay lại trừng La Mộng một cái, sau đó thần bí ngồi ghé vào gần Lam Từ.
Lam Từ đối với hành vi của hắn rất bài xích, đưa tay đẩy đầu hắn ra.
" Cậu như vậy là không được đâu, cũng không phải O, mắc gì cậu né người ta như né tà, người ta không chịu!!"
Ngô Thiên làm mình làm mẩy chọc cho cả lớp cười ha ha.
Nhưng mà Lam Từ cũng không để ý hắn, lúc này cậu có hơi hiểu ý của Diêm Hàn.
So với lúc vẫn là A thuần túy thì cậu lại càng thêm bài xích bất cứ A nào đến gần, cảm xúc quá mãnh liệt khiến cậu không tự chủ được mà ghét bỏ có A đến gần mình.
Dù là A với nhau, miễn không dùng tin tức tố bắn phá nhau thì hai A cũng có thể choàng vai bá cổ, như anh em một nhà.
Nhưng sau khi bị Diêm Hàn biến đổi cậu lại sinh ra chán ghét với tiếp xúc quá gần cùng với đụng chạm da thịt với người khác.
Cũng may cậu không phải kiểu người hở tí là choàng vai bá cổ, chỉ là vừa mới bị đánh dấu, cậu rất không muốn lại gần hơi thở của người khác.
Diêm Hàn cúi đầu hôn xuống hai cánh mông đỏ ửng, còn dọc theo kẻ mông xuống nơi xấu hổ vẫn còn có chút đỏ do bị làm quá nhiều.
Nơi này bởi vì Lam Từ lại muốn phát tình mà trở nên mềm mại dị thường, dù không đến nổi chảy nước đến lênh láng nhưng cũng là thơm ngào ngạt, ướt mềm.
" A... Ưm..."
Tiếng động d.âm mị vang lên bên tai khiến Lam Từ vừa xấu hổ lại mềm nhũn cả người.
Eo mông bị anh nhấc lên thật cao, toàn thân bị tin tức tố của anh bao quanh, sức lực không có chỉ biết úp mặt xuống nệm, mặc người tận tình hầu hạ bằng đầu lưỡi ấm nóng.
" A...!!"
Cậu nhỏ rỉ nước bị bàn tay to nắm lấy, tuột lộng.
Xúc cảm từ hai nơi mẫn cảm bên dưới hạ thân không ngừng lan tràn toàn thân, chiếm đoạt lý trí của Lam Từ, môi càng phát ra nhiều tiếng rên rỉ đè nén.
" A!"
Diêm Hàn chẳng mất bao lâu đã khiến cậu bắn ra, nhìn thân thể ửng hồng xụi lơ nằm trên nệm giường, khoé mắt ướt át cùng cái miệng nhỏ hơi hé không ngừng phát ra tiếng rên ngọt nị chọc người trướng đau đến nổ tung.
Lam Từ vừa bắn chưa kịp thả lỏng được bao nhiêu lại bị người nắm eo bắt phải ưỡn mông thừa nhận thứ to lớn của người.
" Hức... A..."
Lam Từ ưỡn lưng cong cả người.
Sống lưng thon dài, đường cong lưu sướng tạo ra một cảnh đẹp mị hoặc lòng người.
" Quay lại, tôi muốn hôn em."
Giọng nói trầm khàn phả ra bên tai, cằm cậu bị Diêm Hàn nắm lấy, bắt phải quay đầu, đôi môi hơi hé nhanh chóng bị nuốt mất.
" Ưm... Ha... A..."
Lam Từ nắm chặt nệm giường, ngửa cổ mặc người hôn, vách thịt mềm mại trong u cốc bị cự long ma sát đến ướt át, cậu nhỏ vừa bắn lại cứng lên trong tay anh, cùng nhau được chăm sóc hầu hạ, không khác đêm trước chút nào mang lại cho cậu khoái cảm lớn nhất, mãnh liệt nhất.
" A sâu quá... Đừng mà a..."
Nơi tận cùng bên trong u cốc bị anh giã đến bức bối từng cơn, cậu cảm thấy lạ lắm...
Diêm Hàn giống như bắt được tín hiệu, không ngừng giã vào nơi đó.
Khoái cảm quá lớn khi vách thịt xoắn chặt lấy cậu nhỏ của anh khiến đôi song đồng không biết từ lúc nào trở nên vàng rực, đôi mắt sói nhìn chằm chằm cổ của Lam Từ, có xúc động muốn cắn lấy, phá nát, lại rót vào càng nhiều tin tức tố của bản thân.
Anh cúi đầu gặm lên tuyến thể của cậu, lâu lâu còn lấy răng nanh mài mài, mài đến Lam Từ căng thẳng cả người, vách thịt cũng bởi vì vậy mà xoắn lại càng chặt.
" Hít... Thả lỏng... Tôi không cắn nữa, em cũng chịu không nổi..."
Diêm Hàn khàn giọng dỗ dành con mèo nhỏ đang hoảng sợ.
Dù cho là lúc khoái cảm nhất Diêm Hàn cũng không quên để tâm tới cảm xúc của Lam Từ, biết lúc nào nên trấn an cậu, lại lúc nào cho cậu điều tốt đẹp nhất.
" Hưm... Hư... A..."
Lam Từ da đầu nổ tung, bắn đầy tay anh, cao trào khiến cho vách thịt xoắn chặt, xoắn đến mức Diêm Hàn cũng phải bắn, chất lỏng chảy tràn cả ra ngoài, chảy dọc xuống bắp chân, nhỏ giọt d.âm mĩ.
Anh vừa rút ra Lam Từ đã mất lực ngã xuống nệm, miệng nhỏ thở hổn hển, đôi mắt mê ly.
Diêm Hàn nhìn cậu bên dưới trống trơn còn chảy nước, bên trên lại nữa hở, lộ ra đôi vai trần cùng cần cổ trắng nõn ẩn nấp tuyến thể hơi sưng, bụng nhỏ hơi lộ có chút căng lên mà yết hầu lăn lộn, thật muốn đè ra làm nữa.
" Nhớ kỹ, tôi ở đây cho em dựa dẫm, không lại tự làm những việc quá sức của bản thân, hại mình, còn chọc tôi tức giận."
Anh bế cậu lên đi vào nhà tắm.
" Lần sau lại như vậy để tôi biết được lại làm em không xuống được giường, cũng không cần đi học nữa."
Đặt cậu vào bồn tắm, nhìn cậu bởi vì lời nói của anh mà run lên, môi nhỏ trề ra lại thấy bất đắc dĩ.
" Xin lỗi đã đánh em, là tôi suy nghĩ không chu đáo, nếu tôi giữ em lại em cũng không chạy về dọn phòng, tôi sai rồi được chưa?"
Vừa đánh vừa xoa, chó má anh.
Lam Từ vừa được người hầu hạ tắm rửa lại ở trong lòng biệt nữu mắng chửi người.
Nhưng không thể không nói, Diêm Hàn thật biết cách trị Lam Từ.
Vốn dĩ Lam Từ không phải người khó hầu hạ, cậu là con nhà nghèo, ngoại trừ cha cậu thì cũng chưa có ai cưng chiều cậu như vậy, mới khiến cậu đối với anh được chiều sinh hư.
Nếu không phải do hoàn cảnh, người như Lam Từ nếu được sống trong nhung lụa sẽ đặc biệt thoả mãn mà vươn tay nắm lấy chúng, chẳng sợ nhiều, chỉ sợ ít.
Nhưng sự cưng chiều của Diêm Hàn dành cho cậu có chút đến quá nhanh quá đột ngột lại quá nhiều khiến cậu chếnh choáng không rõ đâu là thực đâu là mơ, rồi tự đẩy mình vào hoàn cảnh vừa muốn hưởng thụ rồi lại sợ không phải thực nên muốn thoát ra, có chút tự làm khổ mình.
Giống như bây giờ, sợ hãi khiến cậu muốn đạt được chút vui thích từ việc được anh quan tâm, anh không quan tâm cậu lại vẩn vơ bất định, rồi anh quan tâm cậu lại nghĩ rằng anh chỉ muốn cho cậu vào khuôn khổ chứ không phải thật quan tâm cậu.
Diêm Hàn dù không quá rõ nhưng anh lại rất giỏi quan sát người khác, người như Lam Từ thật không phải quá khó đoán, chỉ là Lam Từ lại có thêm một tầng quan hệ gắn kết với anh, anh biết cậu trốn không thoát lại cứ muốn trêu chọc cậu, hậu quả chính là Lam Từ càng thêm bất an.
Này cũng là do Lam Từ chưa có hiểu rõ mối gắn kết giữa hai người, đợi sau này cậu hiểu rồi sẽ không thế nữa, nhưng lúc này vẫn cần phải trấn an con mèo nhỏ này nhiều hơn, bớt trêu chọc cậu lại, như vậy cũng tốt cho cả hai người.
Đêm nay hai người lại ngủ cùng nhau, phòng thì khác nhưng tình cảnh thì y chang.
Diêm Hàn ôm Lam Từ vào ngực, dùng tin tức tố hương Romantic bao bộc lấy cậu, mang lại trấn an lớn nhất cho Omega trong thời gian phát tình.
Lam Từ cũng không làm mình làm mẩy, cậu mệt mỏi ở trong mùi hương kia ngủ ngon lành.
" Mèo nhỏ, ngoan ngoãn để cho tôi yêu thương em."
Lam Từ trong cơn mơ loáng thoáng nghe được câu này, khoé miệng hơi nhếch lên một nụ cười ngọt ngào.
...
" Lam Từ!!"
Ngô Thiên lao thẳng đến chỗ Lam Từ.
Lam Từ nhíu mày giơ chân ngăn lại thế tới của cậu ta.
" Lam Từ, cậu như vậy là không được đâu, bạn bè quan tâm nhau, cậu phải để tôi ôm một cái thể hiện tình cảm chứ, hay cậu có sắc quên bạn?"
Ngô Thiên vừa khóc vừa tố Lam Từ y như một oán phụ.
" Hai Alpha cậu muốn ôm cái gì, trong lớp nhiều O, cậu có thể tới xin ôm một cái."
Lam Từ không chút khách khí đạp hắn ra.
" Ngô Thiên, cậu không muốn sống nữa mới muốn ôm Lam Từ."
La Mộng trêu ghẹo hắn.
Ngô Thiên quay lại trừng La Mộng một cái, sau đó thần bí ngồi ghé vào gần Lam Từ.
Lam Từ đối với hành vi của hắn rất bài xích, đưa tay đẩy đầu hắn ra.
" Cậu như vậy là không được đâu, cũng không phải O, mắc gì cậu né người ta như né tà, người ta không chịu!!"
Ngô Thiên làm mình làm mẩy chọc cho cả lớp cười ha ha.
Nhưng mà Lam Từ cũng không để ý hắn, lúc này cậu có hơi hiểu ý của Diêm Hàn.
So với lúc vẫn là A thuần túy thì cậu lại càng thêm bài xích bất cứ A nào đến gần, cảm xúc quá mãnh liệt khiến cậu không tự chủ được mà ghét bỏ có A đến gần mình.
Dù là A với nhau, miễn không dùng tin tức tố bắn phá nhau thì hai A cũng có thể choàng vai bá cổ, như anh em một nhà.
Nhưng sau khi bị Diêm Hàn biến đổi cậu lại sinh ra chán ghét với tiếp xúc quá gần cùng với đụng chạm da thịt với người khác.
Cũng may cậu không phải kiểu người hở tí là choàng vai bá cổ, chỉ là vừa mới bị đánh dấu, cậu rất không muốn lại gần hơi thở của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.