Chương 126: Chương 126
Thiên Đường Phóng Trục Giả
11/01/2018
Đoạn Thiên Môn năm đó ở Nhân gian uy danh hiển hách, công trạng có thể lưu truyền lại đời sau chỉ có mỗi cái chuyện sư phụ trước khi phi thăng còn ráng kéo theo Tử Tiêu Thần Lôi mà dí đồ đệ chạy bán mạng. Bởi vì niên đại quá xưa, cho nên đám tiểu yêu cũng không biết đến cái môn phái dở hơi này. Cho dù các đại tông phái vẫn còn nhớ rõ Đoạn Thiên Môn, song hai đời sư đồ Đỗ Hành lại rất im hơi lặng tiếng, cũng không ra ngoài "làm hại" Tu Chân giới, kiếm tiên có thể tạo thành lực phá hoại mạnh đến mức nào, rất nhiều người đều chưa từng được chứng kiến qua. Mà ngay cả khi nói đến Đỗ Hành, mọi người chỉ biết trước lúc phi thăng y chính là đệ nhất cao thủ của Tu Chân giới, sở hữu một thanh kiếm vô cùng lợi hại, tên gọi Thập Phương Câu Diệt, sau đó trọng điểm liền bị chuyển sang thanh kiếm kia, nào là tuyệt thế hung khí, nào là đồ sát hàng vạn hàng nghìn. Cũng chẳng ai nghĩ đến chuyện nếu không có Đỗ Hành, thanh kiếm đó có còn được xem là lợi hại sao?
Bởi vì Dư Côn mỗi ngày đều được lên TV kể chuyện, nói về những kinh nghiệm chân thực nhất trong cuộc tuyệt địa đại đào sinh khi mà Thiên giới chuẩn bị diệt vong, thế nên cái tên Đoạn Thiên Môn này liền bước vào hàng ngũ nổi tiếng nhà nhà đều biết người người đều hay, ngay cả con chuột thường trộm dầu ở nhà bếp cũng nghe nhiều đến mức lỗ tai thiếu điều đóng kén.
—— Đoạn Thiên Môn này, ngay cả là trên Thiên giới đầy rẫy Cổ Tiên Hoang thú cũng dám mặc sức lộng hành, Tu Chân giới, có cửa sao?
Dư Côn có một loại tài năng, chính là có thể khơi mào khủng hoảng, khiến cho người nghe kinh hồn bạt vía, đa số những gì lão nói trên TV đều là sự thật, chẳng qua lão còn rất biết chọn trọng điểm để kể. Phải nói là cực kỳ đúng chỗ.
Xem đi, mỗi lần nói đến Linh Hoán kiếm tiên, cái mớ hạnh kiểm xấu chất đống như núi tạm thời không tính, chỉ nội cái lý lịch trích ngang của Linh Hoán kiếm tiên thôi là đã đủ để khiến cho tất cả mọi người kinh hãi: trải qua hai lần Cửu Trọng Thiên Kiếp.
Sau đó là Lạc Trì kiếm tiên, nghe nói trời sinh bản tính lười nhác, ngay cả cưỡi mây cũng chẳng chịu đứng cưỡi đàng hoàng như người ta, thế nhưng lại có thể tu luyện tới mức phi thăng thành tiên, người này phải có thiên phú cao đến mức nào chứ, thân là đồ đệ của Linh Hoán, ở cùng với lão sư phụ lười biếng ưa bắt bẻ mà còn có thể sống đến là thoải mái tự tại, vậy thì thực lực có thể kém cỏi được sao? (Linh Hoán kiếm tiên bị đạp xuống, chỉ đành đóng vai trò bậc thang làm nền)
Tần Phong kiếm tiên, trong ghi chép của các đại môn phái, chính là vị kiếm tu Đoạn Thiên Môn năm xưa thường hay qua lại với bọn họ nhất. Không như Linh Hoán Lạc Trì lười biếng đến mức ngay cả thiệp mời cũng muốn đem đi giấu giếm tiêu hủy, hễ là việc trọng đại của các đại tông phái, Tần Phong kiếm tiên đa phần đều sẽ có mặt, mặc dù chưa từng làm ra chuyện gì kinh thiên động địa lưu truyền ngàn năm, nhưng cho tới tận lúc ông ta phi thăng, Tu Chân giới vẫn không có lấy một người nào có thể thắng được nửa chiêu nửa thức trong tay ông ta, quả là một kỷ lục bất bại.
Thanh kiếm thuộc sở hữu của kiếm tu được Tu Chân giới ghi chép lại kỹ lưỡng nhất, ngoại trừ Thập Phương Câu Diệt, chính là danh kiếm Quán Nhật.
Kiếm dài hai thước bảy phân, toàn thân màu trắng bạc, thoạt nhìn thì rất bình thường không có gì đặc sắc, nhưng kiếm quang lại như ánh mặt trời vừa lên, trong nháy mắt liền bắn ra hàng ngàn hàng vạn tia sáng rực rỡ, xuyên vân phá vụ, khuất lấp đất trời. Nghe nói có một người tu chân, không biết là đui mù hay là ngứa tay mà dám đi khiêu chiến với "kiếm tu Đoạn Thiên Môn trong truyền thuyết", sau khi trở về thì suýt chút nữa là mắc chứng sợ ánh sáng, cái chuyện mất mặt này, các đại tông phái đều chỉ lưu truyền nội bộ, chưa hề nói ra ngoài. Dẫn đến một ngàn năm sau, Tần Phong kiếm tiên oai phong là thế, nhưng vẫn chỉ đứng vào hàng ngũ vô danh.
Sau đó chính là sư đệ của Tần Phong, cũng thuộc vào hàng ngũ vô danh chân chính, Thái Nhạc kiếm tiên, phải nói là ông ta chẳng có chút thanh danh gì ở Tu Chân giới, thuộc loại không có hộ khẩu theo đúng nghĩa đen. Nhưng người này là sư phụ của Đỗ Hành đó, hiểu không? Cho dù là ở trên trời, Thái Nhạc cũng có thể công khai trước mặt bàn dân thiên hạ mà đuổi giết Linh Hoán kiếm tiên mấy vạn dặm, cái chuyện dũng mãnh bậc này, người bình thường có thể làm được sao?
Còn có bốn vị tán tu kiếm tiên thuộc vào hàng uy danh hiển hách chân chính ở Tu Chân giới, bốn người này không môn không phái, nhưng tên tuổi lại là vang dội nhất! Không có bọn họ, sẽ không có hiệu ứng "thương hiệu đã qua chứng nhận thực tiễn"! Truyền thừa của kiếm tu tuy rằng không ít, thế nhưng bản thân vị kiếm tu lưu truyền lại những công pháp kia —— cũng không thành công! Nếu muốn học theo, vậy thì phải suy nghĩ cho kỹ. A, mấy người hỏi là có ngoại lệ nào thành công hay không ấy hả, có chớ, chính là bốn vị truyền thừa kia chứ đâu, nhưng mà chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Quần chúng Tu Chân giới cứ hễ nghe nói ai là kiếm tu, việc làm đầu tiên sẽ là thể hiện sự kính nể, tất cả mọi người đều phải bước trên con đường phi thăng đầy trắc trở, mà chỉ có con đường của kiếm tu là đặc biệt gian khổ khó khăn, nếu như vận mệnh ngang trái, vậy thì càng bất hạnh hơn người khác không biết bao nhiêu lần, điều này khiến cho quần chúng nhân dân thoáng cái liền cảm thấy an ủi được phần nào.
Mà sau khi "thể hiện sự kính nể" xong, bọn họ sẽ bắt đầu hỏi dò, ngươi là tầm sư học đạo từ vị kiếm tu nào? Nếu như báo đúng tên tuổi của bốn vị kiếm tu thành công qua ải kia, vậy thì xin chúc mừng, tất cả mọi người đều sẽ cảm thán người nọ sao mà tốt số, còn nếu không phải... Cái chuyện "thể hiện sự kính nể" kia sẽ lập tức biến chất, cứ như đang chiêm ngưỡng một đám bọt sóng sớm muộn gì cũng tan biến trên bờ biển, nhưng vẫn xả thân trải đường cho lớp sóng tới sau vậy.
Được rồi, chính là cái đám kiếm tiên nào đó, phía trên họ còn có một vị môn chủ nữa kia kìa!
Dư Côn còn chưa kịp kể đến khúc Trường Thừa môn chủ uy vũ chém nhanh diệt gọn Đại La Kim Tiên, thế mà Trường Thừa môn chủ đã vội vàng tự hủy hoại hình tượng của mình trên chương trình phát sóng trực tiếp —— được rồi, là bán lõa thể cho bàn dân thiên hạ ngắm nhìn, quả thực đã khiến cho một đám trưởng lão tông chủ mới vừa lắc đầu cảm thán thói đời ngày nay, một giây sau liền kinh hồn táng đảm khi biết rằng vị này đây chính là Trường Thừa kiếm tiên, người duy nhất có thể trấn được toàn bộ Đoạn Thiên Môn, là vị sư phụ dở hơi dù có bị Tử Tiêu Thần Lôi dí đánh vẫn kiên trì gửi gắm lại đồ vật cho đồ đệ mình.
Tu Chân giới biết rất ít về Trường Thừa kiếm tiên, sau việc này liền xem hình tượng của Trường Thừa như N vị kiếm tiên dở hơi hợp thể lại.
Không thể miêu tả kỹ càng được, cho nên cũng không có cách nào nghĩ thông được, cứu mạng!
Sau khi tất cả khách hàng của khách sạn Phong Trần biết được tin tức Đoạn Thiên Môn sắp đến, lập tức thi nhau hãi hùng tuyên bố mình muốn bế quan, còn lấp kín tất cả cửa hang, không có cửa thì liều mạng đào lỗ dưới đất. Các đại tông môn cũng nhân cơ hội này mà thông báo ở chỗ bọn họ có mấy miếng đất nhỏ cho thuê, nếu ai muốn thì có thể dọn vào ở tạm, chỉ là giá cả hơi bị cao, mấy con yêu quái nghèo mạt chỉ có thể nhìn mà than thở.
Nghe nói tiểu nhị của khách sạn là Trường Hữu cũng sống chết đòi nghỉ phép cho bằng được. Sau đó còn rút hết tất cả tiền tiết kiệm, chạy thẳng tới Nhật Chiếu Tông xin ở nhờ.
"Ngươi nhanh chóng nghĩ cách đi chứ!" Dư Côn đầu đầy mồ hôi đi tới đi lui trong khoang thuyền.
Đỗ Hành lại chỉ ung dung ngồi ở chỗ kia pha trà, tay nghề của y khá là thành thạo, động tác lưu loát liền mạch, thế nhưng con cá nào đó lại không có tâm trạng chiêm ngưỡng, còn thanh kiếm nào đó lại không biết thưởng thức.
Thẩm Đông quấn trên người tấm chăn dệt từ tơ tằm, nằm bò trên cái tháp gỗ nhỏ bên cạnh cửa sổ, hai mí mắt đánh nhau, nửa mê nửa tỉnh.
Đoạn Thiên Môn thì Đoạn Thiên Môn, hắn đã làm một trận với Đỗ Hành từ trước rồi:
Trời muốn đổ mưa, sư môn muốn gây chuyện, hai việc đó đều là không có biện pháp, cứ kệ đi thôi!
Đỗ Hành sâu sắc tán thành.
—— vụ mua bán có lời nhất từ trước đến nay mà y từng làm, chính là lúc trên Tiên giới đã khiến cho Triển Viễn phải đồng ý chịu trách nhiệm hết tất cả giấy phạt của y và Thẩm Đông. Nhìn đi, hiện giờ người đau khổ chạy tới chạy lui lo lên lo xuống chính là Triển Viễn, nghĩ biện pháp an trí cho kiếm tiên Đoạn Thiên Môn cũng là Triển Viễn, lừa bịp tống tiền Dư Côn vẫn là Triển Viễn!
Dư Côn giận dữ bất bình, đứng trên thuyền lầu ngóng về phía xa, rốt cuộc trông thấy một đám người vừa đặt chân tới khách sạn Phong Trần, lúc này liền lao qua, kéo áo Triển Viễn chửi ầm lên:
"Triển Viễn, đừng nghĩ rằng bản thân ngươi đã từng thành Phật là có thể họa lây cá ao*, khinh cá quá đáng!"
*Câu gốc: ương cập trì ngư, nằm trong câu ngạn ngữ "thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư" nghĩa là "cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá".
Một câu mắng này, tức thì khiến cho Thẩm Đông miễn cưỡng tỉnh táo lại, sau đó nện khung cửa sổ cười như điên.
Dư Côn đã dùng cả bản thân mình để chứng minh, rằng logic của Tu Chân giới quả thật không còn thuốc nào có thể cứu nổi nữa...
Triển Viễn dường như thoáng nở nụ cười, sau đó vươn tay kéo con cá béo đang đu trên người mình xuống, "Dư Côn, ngươi là thủ lĩnh Tu Chân giới, số tiền kia ngươi không ra thì ai ra?"
"Nói bậy! Từ ngày phi thăng ta đã từ chức rồi!!"
"Nhưng ngươi đã trở lại..."
"Ngươi đúng là không biết phân rõ phải trái!"
"Chư pháp nhân quả, bần tăng sao lại không biết phân rõ phải trái được, Dư Côn đạo hữu có muốn cùng ta luận đạo hay chăng?"
Dư Côn còn định đấm ngực giậm chân, thế nhưng Linh Hoán kiếm tiên đứng phía sau đã không thể nhẫn nại được nữa: "Nói xong chưa, chỗ ở của chúng ta đâu?"
"Là ở tạm, chính là khách điếm này đây!" Triển Viễn vội vàng nhấn mạnh.
"Ta đường đường là kiếm tiên Đoạn Thiên Môn, vì sao phải ở khách điếm?" Linh Hoán kiếm tiên mới đúng là không biết phân rõ phải trái.
"Nhà ở mà Tu Chân giới bố trí cho các ngươi vẫn còn đang xây dựng!" Nụ cười của Triển Viễn chuyển thành cười gượng, nhưng mà ít nhiều gì vẫn còn cười được, Dư Côn bên cạnh đã thiếu điều khóc rống lên rồi kia kìa.
Tần Phong kiếm tiên ở bên cạnh thúc giục: "Chúng ta cũng vừa từ Tiên giới xuống đây chưa được bao lâu, mọi chuyện ở Nhân gian đều chưa nắm rõ, thôi cứ giao cho Triển Viễn đi! Đừng ở chỗ này nhiều lời nữa, trên lưng ta còn đang cõng môn chủ đây này!"
Đúng vậy, vì để lôi kéo Trường Thừa tới đây, chúng kiếm tiên không thể không xắn tay áo lần thứ hai, đồng lòng hợp lực đánh cho ông ta ngất xỉu.
Đây là lý do vì sao trên TV nói Triển Viễn đã an bài kiếm tiên Đoạn Thiên Môn đến ở tạm trong khách sạn Phong Trần, nhưng kết quả là hai ngày sau đó bọn họ mới dọn vào, các đại môn phái cũng kịp thời kiếm chác được một mớ tiền của phi nghĩa, chính là nhờ cái nguyên nhân sai lệch thời gian này đây.
"Môn chủ quan trọng hơn, phải nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa để còn đặt ngài ấy xuống nữa."
"Đúng đúng, lỡ đâu môn chủ tỉnh lại thì hỏng chuyện!"
Chúng kiếm tiên dứt khoát hóa thành một luồng sáng, trực tiếp phóng vút lên con thuyền lầu trôi nổi giữa sông.
Dư Côn có chút sững sờ, đưa tay lên gãi gãi trán, mở miệng hỏi: "Làm sao bọn họ biết Đỗ Hành đang ở đó? Triển Viễn ngươi nói à?"
"Cái gì, Đỗ Hành đang ở nơi này?" Triển Viễn kinh hãi.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, lập tức tỉnh ngộ.
Cái đám kiếm tiên kia không phải là biết Đỗ Hành đang ở đó, mà là sau khi dõi mắt quan sát liền phát hiện chỉ có con thuyền lầu kia là lớn nhất hoa lệ nhất. Vậy thì cần gì phải nói nữa, dù con thuyền kia đã có người ở, người bên trong cũng phải ngoan ngoãn dọn ra ngoài, nhường chỗ cho Đoạn Thiên Môn bọn họ!
Linh Hoán kiếm tiên vừa đặt chân lên boong thuyền liền cảm nhận được trong khoang thuyền đã có người, ông ta nhìn cũng không nhìn, lập tức kiêu căng phách lối quát to: "Ai ở nơi này, cho ngươi thời gian nửa chén trà, lập tức mang theo cả người lẫn vật nhanh chóng biến đi cho ta!"
"..."
Một chút động tĩnh cũng không có, Linh Hoán kiếm tiên giận dữ.
Ông ta cảm thấy mình đã khách khí lắm rồi, nếu là ở trên trời, cái đám Cổ Tiên kia vừa nhìn thấy Đoạn Thiên Môn đến, có ai lại không lập tức tự động tự giác co giò chạy biến luôn đâu, ngay cả kêu cũng không cần kêu nữa kìa.
Vì thế ông ta cười lạnh bước vào cửa khoang thuyền.
Chuyện xảy ra sau đó hẳn mọi người đều đoán được...
Dư Côn phục sát đất mà nhìn Linh Hoán kiếm tiên thế nhưng vẫn có thể mặt dày chẳng chút xấu hổ cười ha ha: "Thì ra là Đỗ Hành ngươi tới đây sắp xếp nơi ở cho chúng ta. Không tồi, nơi này nước trong đến mức ngay cả cá cũng không có, bãi đất bồi sạch sẽ đến mức chẳng thấy cò trắng đâu, phòng ở cũng không tệ, so với cái nơi gọi là bệnh viện gì đó thì tốt hơn nhiều."
Có thể không tốt sao? Cách trang trí nội thất ở nơi này là cổ phong mà.
Đã vậy còn không phải cái loại cổ phong pha trộn đủ thứ thập cẩm tả pí lù như của Nhân gian, các loại vật dụng như bình hoa ghế dựa cũng chẳng phải hàng nhái, mà thật sự là đồ cổ có lịch sử mấy trăm năm. Thế nhưng mấy thứ này nhất định là rất khó phù hợp với thẩm mỹ quan của Trường Thừa môn chủ, Cổ Thiên Thần chắc chắn chỉ cảm thấy hang động đá tảng này kia mới là cách bày trí tuyệt vời nhất.
Triển Viễn lặng lẽ niệm Phật hiệu, nơi mà ông ta khó khăn lắm mới tìm ra, thoáng cái liền biến thành công lao của Đỗ Hành, này rốt cuộc là do Đỗ Hành quá toàn năng, hay là kiếm tiên Đoạn Thiên Môn lúc nào cũng cảm thấy người nhà mình là tốt đẹp nhất?
Đại sư dám cược rằng Đỗ Hành Thẩm Đông sẽ chẳng chịu nổi cái đám kiếm tiên này, tức thì quyết định chuồn êm giữa chừng.
Đại sư vẫn còn một chuyện nghĩ hoài chẳng ra, cái tên Linh Hoán kiếm tiên này ngay cả sư phụ của mình cũng dám đánh ngất, có lý nào lại khách khí với Đỗ Hành như vậy, nhất định là không phải e ngại sư phụ Đỗ Hành đâu nhỉ!
Trong lòng buồn bực, ông ta không nhịn được mà nói với Dư Côn nghi vấn của mình.
"Ngốc quá xá, hắn là khách khí với Thẩm Đông, căn bản không phải là Đỗ Hành." Dư Côn khinh bỉ nhìn ông ta.
Đối với kiếm, kiếm tiên khá là nhẫn nại tốt tính, cho dù thanh kiếm đó không phải là của mình. Trong mắt bọn họ, kiếm là Đạo, cho dù không phải Đạo của mình, là Đạo của người khác thì cũng phải tôn trọng chứ! Hơn nữa đối với Đỗ Hành, Thẩm Đông không chỉ là kiếm, đạo lữ nhà người ta thì càng phải khách khí chứ sao —— Dư Côn chợt phát hiện suy nghĩ của mình đã loạn thành một đống cháo heo rồi, vậy nếu như Thẩm Đông xúi giục Khinh Hồng kiếm đi đập cho Linh Hoán một trận, loại chuyện như thế này phải gọi là gì, à đúng rồi, bạo lực gia đình!
Đánh là thương mắng là yêu, yêu đến không chịu được nữa thì dùng kiếm chém...
Dư Côn choáng váng ôm đầu, liều mạng lắc tới lắc lui, hòng để cho bản thân mình tỉnh táo lại một chút.
Thẩm Đông kéo lê tứ chi đau nhức đứng dậy nhường chỗ cho Trường Thừa môn chủ, Đỗ Hành lại tiện tay kéo xuống cái chăn tơ tằm mà Thẩm Đông bọc trên người, đắp lên cho Trường Thừa môn chủ đang nằm một chỗ hôn mê bất tỉnh.
Trường Thừa không mặc quần áo, trên người chỉ quấn duy nhất một tấm da báo.
Từ đầu tới giờ ông ta vẫn chỉ lẳng lặng nằm yên trên lưng Tần Phong kiếm tiên, mái tóc dài phất phơ rũ xuống trước người, toàn bộ vai lưng đều lộ ra ngoài. Sau khi được đặt nằm xuống lại vô thức nghiêng đầu, tóc liền rơi xuống bên cạnh, từ hõm vai trở xuống không có thứ gì che chắn.
"Cái gì? Ngươi nói là Trường Thừa môn chủ mất trí nhớ?" Dư Côn nghẹn lời.
Lão là Côn Bằng, cũng là thần thú sống sót từ thời hồng hoang viễn cổ tới giờ. Lúc đầu nhìn thấy Trường Thừa không mặc quần áo, lão còn chưa cảm thấy quá kỳ quái.
"Không phải mất trí nhớ, là chỉ nhớ được chuyện đời trước thôi." Triển Viễn đau đầu vô cùng.
Trên mặt Dư Côn chợt hiện vẻ kiêng kị khó lường.
Về chuyện đời trước môn chủ rốt cuộc là ai, vấn đề này ngược lại không ai nghi ngờ, ngoại trừ Thẩm Đông, những người xuất thân từ Tu Chân giới tốt xấu gì vẫn có chút thường thức. Mọi người vốn nghĩ rằng danh tự của môn chủ, chính là lấy từ Trường Thừa thần do Cửu Đức Khí biến thành, ai mà ngờ được... ông ta lại là Cổ Thiên Thần!
Thái Nhạc kiếm tiên chạy đến bên cạnh Đỗ Hành, bắt đầu dong dài kể lể đủ loại hành vi nhố nhăng của môn chủ trong mấy ngày này, cuối cùng còn không cam tâm mà hỏi lại một câu: "Đồ đệ ngươi nói thử xem, đây có phải là âm mưu của Ứng Long hay không, không thì tại sao đang yên đang lành, ký ức lại lùi về kiếp trước kia chứ?"
Đỗ Hành trầm ngâm không nói.
Thái Nhạc kiếm tiên vân vê chòm râu, lắc đầu nói: "Chuyện bất thường ắt có điểm quái lạ, cũng là người mang trọng thương trong người, nhưng ta thấy ngươi ngược lại rất tốt, ngoại trừ tu vi công lực chưa khôi phục, song cũng không đến mức trở lại kiếp trước, vì vậy nguyên nhân không phải là lúc đánh nhau ở tầng thứ ba quá ác liệt, cho nên bất cẩn chạm phải nước Hồ Luân Hồi... A, nhắc mới nhớ, Cổ Thiên Thần hình như rất khó luân hồi, cho dù còn sót lại tàn hồn, đa phần đều sẽ hóa thành loài yêu thú khác!"
Nếu thật sự là vậy, ví dụ điển hình nhất chính là vị quân chủ xui xẻo bị Nhị Phụ tiễn về với ông bà kia, sau khi chết liền biến thành một loài yêu thú khác, không còn lý trí, cực kỳ hung tàn, nghe nói đó chính là oán khí do bị chết oan đưa tới.
"Môn chủ lúc trước cũng rơi vào Hồ Luân Hồi..." Tần Phong kiếm tiên nói.
"Sau đó thì sao?" Bất ngờ thay, người lên tiếng lại là Lạc Trì kiếm tiên vạn năm lười biếng chả hề nói chuyện, ông ta rề rà nhả từng chữ một, "Kiếm tu của Tu Chân giới đều có truyền thừa, truyền thừa của môn chủ là đến từ vị kiếm tiên nào? Vì sao cho tới tận bây giờ chúng ta cũng chưa từng được nghe nói đến?"
Lần này ngay cả Triển Viễn cũng lắc đầu, nếu thật sự có một vị kiếm tiên như vậy, Đoạn Thiên Môn nhận được truyền thừa, phát triển với tốc độ chóng mặt đến thế, tại sao lại không ai biết tới người đó? Ít nhất tại Tiên giới, những vị thanh danh hiển hách đâu hề thiếu!
Linh Hoán kiếm tiên trưng ra vẻ mặt cổ quái, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Môn chủ từng nói hắn có sư phụ sư thúc..."
"Bọn họ là ai?"
"Ta không biết." Linh Hoán kiếm tiên tức giận nói, "Trước kia là ta lười hỏi, về sau lại phi thăng, ở trên trời cũng không gặp được mấy người đó... Ta cũng không dám hỏi."
Chúng tiên lườm Linh Hoán, manh mối tốt nhất đều bị chặt đứt trong tay ngươi rồi!
Linh Hoán liền không chút khách khí lườm lại: các ngươi cũng chỉ được mỗi cái miệng mà thôi! Thử đến lúc môn chủ bất mãn chau mày đi, có ai dám hỏi nhiều thêm một câu không!
Cũng phải nói thêm, loại người lười biếng sợ phiền toái như Linh Hoán, ít đi vài tiền bối sư môn đến quản lý ông ta, ông ta ước còn không được nữa kìa!
"Tìm được bọn họ rồi, biết đâu sẽ có thể khiến cho môn chủ khôi phục... Nhân tiện cũng tìm hiểu được vì sao môn chủ sau khi chuyển thế lại có thể trở thành kiếm tu rồi phi thăng lần nữa." Đỗ Hành nhíu mày nói.
Thái Nhạc kiếm tiên há miệng, vô lực khép mở vài lần, sau đó mới khụ một tiếng, nói: "Nhưng mà, Tiên giới đã bị diệt!"
"Các tầng trời phía trên tầng mười tám. Xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không biết." Đỗ Hành nhắc nhở.
"Không cần nghĩ, trên đó cũng tiêu rồi!" Dư Côn buột miệng.
Chúng tiên đồng loạt quay đầu nhìn lão.
"Ha ha, ta chỉ đoán thôi! Đoán!" Dư Côn giấu đầu hở đuôi cười gượng.
Đỗ Hành cũng không gặng hỏi, chỉ nhìn chằm chằm vào Dư Côn, nhìn đến mức trên trán con cá nào đó túa đầy mồ hôi hột, lúc này Đỗ Hành mới nói:
"Còn một chuyện nữa... Đám người sư phụ lúc trước từ tầng mười bốn chạy xuống, thời điểm có phải quá sớm? Tốc độ có phải quá nhanh hay không?"
Bởi vì Dư Côn mỗi ngày đều được lên TV kể chuyện, nói về những kinh nghiệm chân thực nhất trong cuộc tuyệt địa đại đào sinh khi mà Thiên giới chuẩn bị diệt vong, thế nên cái tên Đoạn Thiên Môn này liền bước vào hàng ngũ nổi tiếng nhà nhà đều biết người người đều hay, ngay cả con chuột thường trộm dầu ở nhà bếp cũng nghe nhiều đến mức lỗ tai thiếu điều đóng kén.
—— Đoạn Thiên Môn này, ngay cả là trên Thiên giới đầy rẫy Cổ Tiên Hoang thú cũng dám mặc sức lộng hành, Tu Chân giới, có cửa sao?
Dư Côn có một loại tài năng, chính là có thể khơi mào khủng hoảng, khiến cho người nghe kinh hồn bạt vía, đa số những gì lão nói trên TV đều là sự thật, chẳng qua lão còn rất biết chọn trọng điểm để kể. Phải nói là cực kỳ đúng chỗ.
Xem đi, mỗi lần nói đến Linh Hoán kiếm tiên, cái mớ hạnh kiểm xấu chất đống như núi tạm thời không tính, chỉ nội cái lý lịch trích ngang của Linh Hoán kiếm tiên thôi là đã đủ để khiến cho tất cả mọi người kinh hãi: trải qua hai lần Cửu Trọng Thiên Kiếp.
Sau đó là Lạc Trì kiếm tiên, nghe nói trời sinh bản tính lười nhác, ngay cả cưỡi mây cũng chẳng chịu đứng cưỡi đàng hoàng như người ta, thế nhưng lại có thể tu luyện tới mức phi thăng thành tiên, người này phải có thiên phú cao đến mức nào chứ, thân là đồ đệ của Linh Hoán, ở cùng với lão sư phụ lười biếng ưa bắt bẻ mà còn có thể sống đến là thoải mái tự tại, vậy thì thực lực có thể kém cỏi được sao? (Linh Hoán kiếm tiên bị đạp xuống, chỉ đành đóng vai trò bậc thang làm nền)
Tần Phong kiếm tiên, trong ghi chép của các đại môn phái, chính là vị kiếm tu Đoạn Thiên Môn năm xưa thường hay qua lại với bọn họ nhất. Không như Linh Hoán Lạc Trì lười biếng đến mức ngay cả thiệp mời cũng muốn đem đi giấu giếm tiêu hủy, hễ là việc trọng đại của các đại tông phái, Tần Phong kiếm tiên đa phần đều sẽ có mặt, mặc dù chưa từng làm ra chuyện gì kinh thiên động địa lưu truyền ngàn năm, nhưng cho tới tận lúc ông ta phi thăng, Tu Chân giới vẫn không có lấy một người nào có thể thắng được nửa chiêu nửa thức trong tay ông ta, quả là một kỷ lục bất bại.
Thanh kiếm thuộc sở hữu của kiếm tu được Tu Chân giới ghi chép lại kỹ lưỡng nhất, ngoại trừ Thập Phương Câu Diệt, chính là danh kiếm Quán Nhật.
Kiếm dài hai thước bảy phân, toàn thân màu trắng bạc, thoạt nhìn thì rất bình thường không có gì đặc sắc, nhưng kiếm quang lại như ánh mặt trời vừa lên, trong nháy mắt liền bắn ra hàng ngàn hàng vạn tia sáng rực rỡ, xuyên vân phá vụ, khuất lấp đất trời. Nghe nói có một người tu chân, không biết là đui mù hay là ngứa tay mà dám đi khiêu chiến với "kiếm tu Đoạn Thiên Môn trong truyền thuyết", sau khi trở về thì suýt chút nữa là mắc chứng sợ ánh sáng, cái chuyện mất mặt này, các đại tông phái đều chỉ lưu truyền nội bộ, chưa hề nói ra ngoài. Dẫn đến một ngàn năm sau, Tần Phong kiếm tiên oai phong là thế, nhưng vẫn chỉ đứng vào hàng ngũ vô danh.
Sau đó chính là sư đệ của Tần Phong, cũng thuộc vào hàng ngũ vô danh chân chính, Thái Nhạc kiếm tiên, phải nói là ông ta chẳng có chút thanh danh gì ở Tu Chân giới, thuộc loại không có hộ khẩu theo đúng nghĩa đen. Nhưng người này là sư phụ của Đỗ Hành đó, hiểu không? Cho dù là ở trên trời, Thái Nhạc cũng có thể công khai trước mặt bàn dân thiên hạ mà đuổi giết Linh Hoán kiếm tiên mấy vạn dặm, cái chuyện dũng mãnh bậc này, người bình thường có thể làm được sao?
Còn có bốn vị tán tu kiếm tiên thuộc vào hàng uy danh hiển hách chân chính ở Tu Chân giới, bốn người này không môn không phái, nhưng tên tuổi lại là vang dội nhất! Không có bọn họ, sẽ không có hiệu ứng "thương hiệu đã qua chứng nhận thực tiễn"! Truyền thừa của kiếm tu tuy rằng không ít, thế nhưng bản thân vị kiếm tu lưu truyền lại những công pháp kia —— cũng không thành công! Nếu muốn học theo, vậy thì phải suy nghĩ cho kỹ. A, mấy người hỏi là có ngoại lệ nào thành công hay không ấy hả, có chớ, chính là bốn vị truyền thừa kia chứ đâu, nhưng mà chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Quần chúng Tu Chân giới cứ hễ nghe nói ai là kiếm tu, việc làm đầu tiên sẽ là thể hiện sự kính nể, tất cả mọi người đều phải bước trên con đường phi thăng đầy trắc trở, mà chỉ có con đường của kiếm tu là đặc biệt gian khổ khó khăn, nếu như vận mệnh ngang trái, vậy thì càng bất hạnh hơn người khác không biết bao nhiêu lần, điều này khiến cho quần chúng nhân dân thoáng cái liền cảm thấy an ủi được phần nào.
Mà sau khi "thể hiện sự kính nể" xong, bọn họ sẽ bắt đầu hỏi dò, ngươi là tầm sư học đạo từ vị kiếm tu nào? Nếu như báo đúng tên tuổi của bốn vị kiếm tu thành công qua ải kia, vậy thì xin chúc mừng, tất cả mọi người đều sẽ cảm thán người nọ sao mà tốt số, còn nếu không phải... Cái chuyện "thể hiện sự kính nể" kia sẽ lập tức biến chất, cứ như đang chiêm ngưỡng một đám bọt sóng sớm muộn gì cũng tan biến trên bờ biển, nhưng vẫn xả thân trải đường cho lớp sóng tới sau vậy.
Được rồi, chính là cái đám kiếm tiên nào đó, phía trên họ còn có một vị môn chủ nữa kia kìa!
Dư Côn còn chưa kịp kể đến khúc Trường Thừa môn chủ uy vũ chém nhanh diệt gọn Đại La Kim Tiên, thế mà Trường Thừa môn chủ đã vội vàng tự hủy hoại hình tượng của mình trên chương trình phát sóng trực tiếp —— được rồi, là bán lõa thể cho bàn dân thiên hạ ngắm nhìn, quả thực đã khiến cho một đám trưởng lão tông chủ mới vừa lắc đầu cảm thán thói đời ngày nay, một giây sau liền kinh hồn táng đảm khi biết rằng vị này đây chính là Trường Thừa kiếm tiên, người duy nhất có thể trấn được toàn bộ Đoạn Thiên Môn, là vị sư phụ dở hơi dù có bị Tử Tiêu Thần Lôi dí đánh vẫn kiên trì gửi gắm lại đồ vật cho đồ đệ mình.
Tu Chân giới biết rất ít về Trường Thừa kiếm tiên, sau việc này liền xem hình tượng của Trường Thừa như N vị kiếm tiên dở hơi hợp thể lại.
Không thể miêu tả kỹ càng được, cho nên cũng không có cách nào nghĩ thông được, cứu mạng!
Sau khi tất cả khách hàng của khách sạn Phong Trần biết được tin tức Đoạn Thiên Môn sắp đến, lập tức thi nhau hãi hùng tuyên bố mình muốn bế quan, còn lấp kín tất cả cửa hang, không có cửa thì liều mạng đào lỗ dưới đất. Các đại tông môn cũng nhân cơ hội này mà thông báo ở chỗ bọn họ có mấy miếng đất nhỏ cho thuê, nếu ai muốn thì có thể dọn vào ở tạm, chỉ là giá cả hơi bị cao, mấy con yêu quái nghèo mạt chỉ có thể nhìn mà than thở.
Nghe nói tiểu nhị của khách sạn là Trường Hữu cũng sống chết đòi nghỉ phép cho bằng được. Sau đó còn rút hết tất cả tiền tiết kiệm, chạy thẳng tới Nhật Chiếu Tông xin ở nhờ.
"Ngươi nhanh chóng nghĩ cách đi chứ!" Dư Côn đầu đầy mồ hôi đi tới đi lui trong khoang thuyền.
Đỗ Hành lại chỉ ung dung ngồi ở chỗ kia pha trà, tay nghề của y khá là thành thạo, động tác lưu loát liền mạch, thế nhưng con cá nào đó lại không có tâm trạng chiêm ngưỡng, còn thanh kiếm nào đó lại không biết thưởng thức.
Thẩm Đông quấn trên người tấm chăn dệt từ tơ tằm, nằm bò trên cái tháp gỗ nhỏ bên cạnh cửa sổ, hai mí mắt đánh nhau, nửa mê nửa tỉnh.
Đoạn Thiên Môn thì Đoạn Thiên Môn, hắn đã làm một trận với Đỗ Hành từ trước rồi:
Trời muốn đổ mưa, sư môn muốn gây chuyện, hai việc đó đều là không có biện pháp, cứ kệ đi thôi!
Đỗ Hành sâu sắc tán thành.
—— vụ mua bán có lời nhất từ trước đến nay mà y từng làm, chính là lúc trên Tiên giới đã khiến cho Triển Viễn phải đồng ý chịu trách nhiệm hết tất cả giấy phạt của y và Thẩm Đông. Nhìn đi, hiện giờ người đau khổ chạy tới chạy lui lo lên lo xuống chính là Triển Viễn, nghĩ biện pháp an trí cho kiếm tiên Đoạn Thiên Môn cũng là Triển Viễn, lừa bịp tống tiền Dư Côn vẫn là Triển Viễn!
Dư Côn giận dữ bất bình, đứng trên thuyền lầu ngóng về phía xa, rốt cuộc trông thấy một đám người vừa đặt chân tới khách sạn Phong Trần, lúc này liền lao qua, kéo áo Triển Viễn chửi ầm lên:
"Triển Viễn, đừng nghĩ rằng bản thân ngươi đã từng thành Phật là có thể họa lây cá ao*, khinh cá quá đáng!"
*Câu gốc: ương cập trì ngư, nằm trong câu ngạn ngữ "thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư" nghĩa là "cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá".
Một câu mắng này, tức thì khiến cho Thẩm Đông miễn cưỡng tỉnh táo lại, sau đó nện khung cửa sổ cười như điên.
Dư Côn đã dùng cả bản thân mình để chứng minh, rằng logic của Tu Chân giới quả thật không còn thuốc nào có thể cứu nổi nữa...
Triển Viễn dường như thoáng nở nụ cười, sau đó vươn tay kéo con cá béo đang đu trên người mình xuống, "Dư Côn, ngươi là thủ lĩnh Tu Chân giới, số tiền kia ngươi không ra thì ai ra?"
"Nói bậy! Từ ngày phi thăng ta đã từ chức rồi!!"
"Nhưng ngươi đã trở lại..."
"Ngươi đúng là không biết phân rõ phải trái!"
"Chư pháp nhân quả, bần tăng sao lại không biết phân rõ phải trái được, Dư Côn đạo hữu có muốn cùng ta luận đạo hay chăng?"
Dư Côn còn định đấm ngực giậm chân, thế nhưng Linh Hoán kiếm tiên đứng phía sau đã không thể nhẫn nại được nữa: "Nói xong chưa, chỗ ở của chúng ta đâu?"
"Là ở tạm, chính là khách điếm này đây!" Triển Viễn vội vàng nhấn mạnh.
"Ta đường đường là kiếm tiên Đoạn Thiên Môn, vì sao phải ở khách điếm?" Linh Hoán kiếm tiên mới đúng là không biết phân rõ phải trái.
"Nhà ở mà Tu Chân giới bố trí cho các ngươi vẫn còn đang xây dựng!" Nụ cười của Triển Viễn chuyển thành cười gượng, nhưng mà ít nhiều gì vẫn còn cười được, Dư Côn bên cạnh đã thiếu điều khóc rống lên rồi kia kìa.
Tần Phong kiếm tiên ở bên cạnh thúc giục: "Chúng ta cũng vừa từ Tiên giới xuống đây chưa được bao lâu, mọi chuyện ở Nhân gian đều chưa nắm rõ, thôi cứ giao cho Triển Viễn đi! Đừng ở chỗ này nhiều lời nữa, trên lưng ta còn đang cõng môn chủ đây này!"
Đúng vậy, vì để lôi kéo Trường Thừa tới đây, chúng kiếm tiên không thể không xắn tay áo lần thứ hai, đồng lòng hợp lực đánh cho ông ta ngất xỉu.
Đây là lý do vì sao trên TV nói Triển Viễn đã an bài kiếm tiên Đoạn Thiên Môn đến ở tạm trong khách sạn Phong Trần, nhưng kết quả là hai ngày sau đó bọn họ mới dọn vào, các đại môn phái cũng kịp thời kiếm chác được một mớ tiền của phi nghĩa, chính là nhờ cái nguyên nhân sai lệch thời gian này đây.
"Môn chủ quan trọng hơn, phải nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa để còn đặt ngài ấy xuống nữa."
"Đúng đúng, lỡ đâu môn chủ tỉnh lại thì hỏng chuyện!"
Chúng kiếm tiên dứt khoát hóa thành một luồng sáng, trực tiếp phóng vút lên con thuyền lầu trôi nổi giữa sông.
Dư Côn có chút sững sờ, đưa tay lên gãi gãi trán, mở miệng hỏi: "Làm sao bọn họ biết Đỗ Hành đang ở đó? Triển Viễn ngươi nói à?"
"Cái gì, Đỗ Hành đang ở nơi này?" Triển Viễn kinh hãi.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, lập tức tỉnh ngộ.
Cái đám kiếm tiên kia không phải là biết Đỗ Hành đang ở đó, mà là sau khi dõi mắt quan sát liền phát hiện chỉ có con thuyền lầu kia là lớn nhất hoa lệ nhất. Vậy thì cần gì phải nói nữa, dù con thuyền kia đã có người ở, người bên trong cũng phải ngoan ngoãn dọn ra ngoài, nhường chỗ cho Đoạn Thiên Môn bọn họ!
Linh Hoán kiếm tiên vừa đặt chân lên boong thuyền liền cảm nhận được trong khoang thuyền đã có người, ông ta nhìn cũng không nhìn, lập tức kiêu căng phách lối quát to: "Ai ở nơi này, cho ngươi thời gian nửa chén trà, lập tức mang theo cả người lẫn vật nhanh chóng biến đi cho ta!"
"..."
Một chút động tĩnh cũng không có, Linh Hoán kiếm tiên giận dữ.
Ông ta cảm thấy mình đã khách khí lắm rồi, nếu là ở trên trời, cái đám Cổ Tiên kia vừa nhìn thấy Đoạn Thiên Môn đến, có ai lại không lập tức tự động tự giác co giò chạy biến luôn đâu, ngay cả kêu cũng không cần kêu nữa kìa.
Vì thế ông ta cười lạnh bước vào cửa khoang thuyền.
Chuyện xảy ra sau đó hẳn mọi người đều đoán được...
Dư Côn phục sát đất mà nhìn Linh Hoán kiếm tiên thế nhưng vẫn có thể mặt dày chẳng chút xấu hổ cười ha ha: "Thì ra là Đỗ Hành ngươi tới đây sắp xếp nơi ở cho chúng ta. Không tồi, nơi này nước trong đến mức ngay cả cá cũng không có, bãi đất bồi sạch sẽ đến mức chẳng thấy cò trắng đâu, phòng ở cũng không tệ, so với cái nơi gọi là bệnh viện gì đó thì tốt hơn nhiều."
Có thể không tốt sao? Cách trang trí nội thất ở nơi này là cổ phong mà.
Đã vậy còn không phải cái loại cổ phong pha trộn đủ thứ thập cẩm tả pí lù như của Nhân gian, các loại vật dụng như bình hoa ghế dựa cũng chẳng phải hàng nhái, mà thật sự là đồ cổ có lịch sử mấy trăm năm. Thế nhưng mấy thứ này nhất định là rất khó phù hợp với thẩm mỹ quan của Trường Thừa môn chủ, Cổ Thiên Thần chắc chắn chỉ cảm thấy hang động đá tảng này kia mới là cách bày trí tuyệt vời nhất.
Triển Viễn lặng lẽ niệm Phật hiệu, nơi mà ông ta khó khăn lắm mới tìm ra, thoáng cái liền biến thành công lao của Đỗ Hành, này rốt cuộc là do Đỗ Hành quá toàn năng, hay là kiếm tiên Đoạn Thiên Môn lúc nào cũng cảm thấy người nhà mình là tốt đẹp nhất?
Đại sư dám cược rằng Đỗ Hành Thẩm Đông sẽ chẳng chịu nổi cái đám kiếm tiên này, tức thì quyết định chuồn êm giữa chừng.
Đại sư vẫn còn một chuyện nghĩ hoài chẳng ra, cái tên Linh Hoán kiếm tiên này ngay cả sư phụ của mình cũng dám đánh ngất, có lý nào lại khách khí với Đỗ Hành như vậy, nhất định là không phải e ngại sư phụ Đỗ Hành đâu nhỉ!
Trong lòng buồn bực, ông ta không nhịn được mà nói với Dư Côn nghi vấn của mình.
"Ngốc quá xá, hắn là khách khí với Thẩm Đông, căn bản không phải là Đỗ Hành." Dư Côn khinh bỉ nhìn ông ta.
Đối với kiếm, kiếm tiên khá là nhẫn nại tốt tính, cho dù thanh kiếm đó không phải là của mình. Trong mắt bọn họ, kiếm là Đạo, cho dù không phải Đạo của mình, là Đạo của người khác thì cũng phải tôn trọng chứ! Hơn nữa đối với Đỗ Hành, Thẩm Đông không chỉ là kiếm, đạo lữ nhà người ta thì càng phải khách khí chứ sao —— Dư Côn chợt phát hiện suy nghĩ của mình đã loạn thành một đống cháo heo rồi, vậy nếu như Thẩm Đông xúi giục Khinh Hồng kiếm đi đập cho Linh Hoán một trận, loại chuyện như thế này phải gọi là gì, à đúng rồi, bạo lực gia đình!
Đánh là thương mắng là yêu, yêu đến không chịu được nữa thì dùng kiếm chém...
Dư Côn choáng váng ôm đầu, liều mạng lắc tới lắc lui, hòng để cho bản thân mình tỉnh táo lại một chút.
Thẩm Đông kéo lê tứ chi đau nhức đứng dậy nhường chỗ cho Trường Thừa môn chủ, Đỗ Hành lại tiện tay kéo xuống cái chăn tơ tằm mà Thẩm Đông bọc trên người, đắp lên cho Trường Thừa môn chủ đang nằm một chỗ hôn mê bất tỉnh.
Trường Thừa không mặc quần áo, trên người chỉ quấn duy nhất một tấm da báo.
Từ đầu tới giờ ông ta vẫn chỉ lẳng lặng nằm yên trên lưng Tần Phong kiếm tiên, mái tóc dài phất phơ rũ xuống trước người, toàn bộ vai lưng đều lộ ra ngoài. Sau khi được đặt nằm xuống lại vô thức nghiêng đầu, tóc liền rơi xuống bên cạnh, từ hõm vai trở xuống không có thứ gì che chắn.
"Cái gì? Ngươi nói là Trường Thừa môn chủ mất trí nhớ?" Dư Côn nghẹn lời.
Lão là Côn Bằng, cũng là thần thú sống sót từ thời hồng hoang viễn cổ tới giờ. Lúc đầu nhìn thấy Trường Thừa không mặc quần áo, lão còn chưa cảm thấy quá kỳ quái.
"Không phải mất trí nhớ, là chỉ nhớ được chuyện đời trước thôi." Triển Viễn đau đầu vô cùng.
Trên mặt Dư Côn chợt hiện vẻ kiêng kị khó lường.
Về chuyện đời trước môn chủ rốt cuộc là ai, vấn đề này ngược lại không ai nghi ngờ, ngoại trừ Thẩm Đông, những người xuất thân từ Tu Chân giới tốt xấu gì vẫn có chút thường thức. Mọi người vốn nghĩ rằng danh tự của môn chủ, chính là lấy từ Trường Thừa thần do Cửu Đức Khí biến thành, ai mà ngờ được... ông ta lại là Cổ Thiên Thần!
Thái Nhạc kiếm tiên chạy đến bên cạnh Đỗ Hành, bắt đầu dong dài kể lể đủ loại hành vi nhố nhăng của môn chủ trong mấy ngày này, cuối cùng còn không cam tâm mà hỏi lại một câu: "Đồ đệ ngươi nói thử xem, đây có phải là âm mưu của Ứng Long hay không, không thì tại sao đang yên đang lành, ký ức lại lùi về kiếp trước kia chứ?"
Đỗ Hành trầm ngâm không nói.
Thái Nhạc kiếm tiên vân vê chòm râu, lắc đầu nói: "Chuyện bất thường ắt có điểm quái lạ, cũng là người mang trọng thương trong người, nhưng ta thấy ngươi ngược lại rất tốt, ngoại trừ tu vi công lực chưa khôi phục, song cũng không đến mức trở lại kiếp trước, vì vậy nguyên nhân không phải là lúc đánh nhau ở tầng thứ ba quá ác liệt, cho nên bất cẩn chạm phải nước Hồ Luân Hồi... A, nhắc mới nhớ, Cổ Thiên Thần hình như rất khó luân hồi, cho dù còn sót lại tàn hồn, đa phần đều sẽ hóa thành loài yêu thú khác!"
Nếu thật sự là vậy, ví dụ điển hình nhất chính là vị quân chủ xui xẻo bị Nhị Phụ tiễn về với ông bà kia, sau khi chết liền biến thành một loài yêu thú khác, không còn lý trí, cực kỳ hung tàn, nghe nói đó chính là oán khí do bị chết oan đưa tới.
"Môn chủ lúc trước cũng rơi vào Hồ Luân Hồi..." Tần Phong kiếm tiên nói.
"Sau đó thì sao?" Bất ngờ thay, người lên tiếng lại là Lạc Trì kiếm tiên vạn năm lười biếng chả hề nói chuyện, ông ta rề rà nhả từng chữ một, "Kiếm tu của Tu Chân giới đều có truyền thừa, truyền thừa của môn chủ là đến từ vị kiếm tiên nào? Vì sao cho tới tận bây giờ chúng ta cũng chưa từng được nghe nói đến?"
Lần này ngay cả Triển Viễn cũng lắc đầu, nếu thật sự có một vị kiếm tiên như vậy, Đoạn Thiên Môn nhận được truyền thừa, phát triển với tốc độ chóng mặt đến thế, tại sao lại không ai biết tới người đó? Ít nhất tại Tiên giới, những vị thanh danh hiển hách đâu hề thiếu!
Linh Hoán kiếm tiên trưng ra vẻ mặt cổ quái, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Môn chủ từng nói hắn có sư phụ sư thúc..."
"Bọn họ là ai?"
"Ta không biết." Linh Hoán kiếm tiên tức giận nói, "Trước kia là ta lười hỏi, về sau lại phi thăng, ở trên trời cũng không gặp được mấy người đó... Ta cũng không dám hỏi."
Chúng tiên lườm Linh Hoán, manh mối tốt nhất đều bị chặt đứt trong tay ngươi rồi!
Linh Hoán liền không chút khách khí lườm lại: các ngươi cũng chỉ được mỗi cái miệng mà thôi! Thử đến lúc môn chủ bất mãn chau mày đi, có ai dám hỏi nhiều thêm một câu không!
Cũng phải nói thêm, loại người lười biếng sợ phiền toái như Linh Hoán, ít đi vài tiền bối sư môn đến quản lý ông ta, ông ta ước còn không được nữa kìa!
"Tìm được bọn họ rồi, biết đâu sẽ có thể khiến cho môn chủ khôi phục... Nhân tiện cũng tìm hiểu được vì sao môn chủ sau khi chuyển thế lại có thể trở thành kiếm tu rồi phi thăng lần nữa." Đỗ Hành nhíu mày nói.
Thái Nhạc kiếm tiên há miệng, vô lực khép mở vài lần, sau đó mới khụ một tiếng, nói: "Nhưng mà, Tiên giới đã bị diệt!"
"Các tầng trời phía trên tầng mười tám. Xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không biết." Đỗ Hành nhắc nhở.
"Không cần nghĩ, trên đó cũng tiêu rồi!" Dư Côn buột miệng.
Chúng tiên đồng loạt quay đầu nhìn lão.
"Ha ha, ta chỉ đoán thôi! Đoán!" Dư Côn giấu đầu hở đuôi cười gượng.
Đỗ Hành cũng không gặng hỏi, chỉ nhìn chằm chằm vào Dư Côn, nhìn đến mức trên trán con cá nào đó túa đầy mồ hôi hột, lúc này Đỗ Hành mới nói:
"Còn một chuyện nữa... Đám người sư phụ lúc trước từ tầng mười bốn chạy xuống, thời điểm có phải quá sớm? Tốc độ có phải quá nhanh hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.