Chương 57: Tìm thầy chữa bệnh...
Thiên Đường Phóng Trục Giả
11/01/2018
Đây là một căn nhà nghỉ cực kỳ bình thường, cầu thang rất hẹp, chỉ đủ để một người đặt nửa bàn chân lên, tầng lầu vốn đã chẳng rộng rãi gì lại còn được ngăn cách bằng những tấm rèm màu lam in hoa cũ kỹ, tuy rằng rất sạch sẽ, nhưng đã bị giặt đến bạc màu, bên trên còn đính thêm vài mụn vá màu đen với những đường may thô kệch vụng về, cực kỳ khó coi.
Chẳng qua những mảnh vá chằng vá đụp sứt sẹo cùng tấm rèm in hoa kia lại liên kết với nhau tạo thành một trận pháp, ngăn cách hết thảy những âm thanh ở bên trong. Dựa trên diện tích của cả căn nhà mà nói, không gian phía sau tấm rèm kia cực kỳ không hợp lý, đây là một căn phòng diện tích chừng mấy trăm bình, ánh sáng cũng khá đầy đủ, nhưng điều bất thường là trên vách tường hoàn toàn không có lấy một cánh cửa sổ nào.
Từ lúc vừa bước vào cửa, đã có một đám trẻ nhỏ cao chừng một mét chen chúc ngồi đó, như thể đang xếp hàng ở cầu thang phòng học đợi làm một cuộc kiểm tra sức khỏe tổng quát do nhà trường tổ chức, trên đầu chúng là những chùm đuôi sam dựng thẳng được buộc bằng ruy băng đỏ, đã sang thu mà chúng chỉ để chân trần và mặc độc một cái yếm màu đỏ, tất cả đều béo tròn mũm mĩm, có đứa thì bày trước mặt một đống chai chai lọ lọ và hồ lô, có đứa thì ngồi trước một đống cành khô cỏ khô, còn có đứa dứt khoát dựa vào một cái gương cao cỡ người trưởng thành mà ngủ gà ngủ gật, chỉ có hai ba đứa là đang bận rộn bưng chén đĩa chạy tới chạy lui.
Một ông lão với chòm râu cá trê, mặt đầy đốm đồi mồi, đeo một cặp kính cổ gọng tròn đang vuốt râu lắc đầu:
"Theo như lão phu thấy, quản lý Đỗ đây không phải là bị bệnh."
"Vậy ông nói thử xem này là bị gì?" Dư Côn đứng bên cạnh vén vén tay áo, vừa lúc trông thấy một đứa nhỏ béo tròn lạch bạch chạy tới, lập tức không chút khách khí mà vơ lấy ống trúc đựng một thứ chất lỏng trong suốt trong cái mâm trên đầu đứa nhỏ, ngửa đầu uống cạn, sau đó lại thuận tay ném trở về.
Ống trúc nện lên cái mâm bạc kia khiến đứa nhỏ béo tròn giật mình, lập tức khựng lại tại chỗ, nghiêng đầu dùng đôi mắt sũng nước mà nhìn chằm chằm Dư Côn.
"Xa Hương Nhưỡng một ly, thu phí tám ngàn." Ông lão râu cá trê hừ hừ.
"Không thành vấn đề, ta uống xong rồi, cho thêm ly nữa!" Dư Côn chẳng chút để ý mà phất tay, bị một đứa nhóc nhìn chằm chằm đầy ấm ức, thế mà chẳng có lấy chút áp lực nào, ngược lại còn véo hai cái má beo béo kia một chập, cười tủm tỉm nói:
"Bé nhân sâm nhà ngươi sờ đã nhỉ!"
"..."
Ông lão râu cá trê đành phải cố gắng giả vờ như không nhìn thấy gì: "Đừng nói Đỗ Hành không có bệnh, cho dù có, ta cũng không trị được."
"Bàn Cổ Đại Thần của ta ơi, ngươi đang đùa hả?" Dư Côn căng thẳng túm lấy cổ áo của ông lão râu cá trê: "Hôm nay ngươi mà không trị khỏi căn bệnh này, ta sẽ hủy đi bảng hiệu Thần Nông Cốc nhà ngươi! Đỗ Hành đạo hữu nếu mà có chuyện gì, vậy mai này bưu kiện chuyển phát nhanh ta biết gởi cho ai?"
Một kẻ đã sống từ thuở hồng hoang cho tới nay, rốt cuộc cũng gần như trở thành thần thú thượng cổ dị chủng duy nhất như Côn Bằng, lực tay kia hoàn toàn chẳng hề nhẹ nhàng chút nào, ông lão bị gã túm đến trắng cả mắt, đành phải nín thở, dùng tiếng bụng mà la ó:
"Gì cũng phải từ từ, quân tử động khẩu, tiểu nhân động thủ, bẻ gãy cổ rồi thì khó nối xương lắm đấy!"
"Ai là quân tử, ta là cá!"
"..."
Khó khăn lắm mới giữ được cái cổ từ trong tay Dư Côn, ông lão vuốt vuốt cổ liều mạng thở: "Gộp lại toàn bộ giới Tu Chân cũng chẳng có được bao nhiêu kiếm tu, ta đây căn bản là không có toa thuốc mẫu để phối theo, cái kiểu dã man không chịu nói lý như ngươi, phàm nhân gọi là hành hung bác sĩ đó!"
"Vậy làm sao ngươi biết y không có bệnh?"
"Này còn chưa rõ ràng sao?" Vị đại phu Thần Nông Cốc này quả thật là vô cùng đau đớn, trong ánh mắt chất chứa đầy những câu hỏi bao nhiêu năm qua ngươi làm sao mà sống tiếp được vậy, "Không phải bất cứ người tu hành nào sống hơn 300 năm, rèn được kiếm thì đều có thể trở thành kiếm tu, kiếm tu trông thì cực kỳ lợi hại đấy, cực kỳ nở mày nở mặt đấy, nhưng con đường cầu đạo lại khó đi hơn người bình thường gấp trăm lần. Chỉ có những người thuộc dòng tộc Linh Hoán Tán Nhân ở Đông Hải, đời đời đều là kiếm tu..."
"Cái gì mà đời đời, ngay cả mèo cũng chỉ có hai ba con." Dư Côn lẩm bẩm.
Người tu chân từ Trúc Cơ đến Phi Thăng, nhanh nhất cũng phải mất bốn năm trăm năm, nếu tính như vậy thì từ sau cuộc chiến Phong Thần, thế gian nhiều nhất cũng chỉ mới qua được hơn năm nghìn năm, mà nhiều nơi trên thế gian, gia phả được ghi chép lại còn chưa vượt quá mười đời kia kìa.
"Được rồi, già trẻ lớn bé của cái nhà kia từ xưa đến nay tính đi tính lại cũng chỉ có năm người, nhưng người nào trước khi phi thăng lại không phải là cao thủ có thể đếm trên đầu ngón tay của giới Tu Chân kia chứ, ngươi đã sớm đoán được lai lịch của Đỗ Hành, chẳng lẽ còn không biết đời đời nhà người ta đều tu luyện theo con đường này à, có biến cố có bất trắc gì không phải y đều nắm rõ rồi hay sao, giám đốc Dư ngươi ấy, thật sự là lo bò trắng răng!"
"Hừ, nói tới nói lui, còn không phải cái tên lang băm nhà ngươi học nghệ không cao không chữa được bệnh hay sao!"
Ông lão râu cá trê nhún vai: "Tùy ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ, phí chẩn bệnh bảy ngàn, viện phí cứ mỗi 12 canh giờ thì thu ba ngàn".
"Ngươi hẳn là nên tìm Đỗ Hành mà đòi chứ?"
"Ngươi không phải ông chủ của siêu thị Sơn Hải sao?"
Dư Côn sửng sốt, trong thoáng chốc chợt có xúc động muốn khóc một dòng sông.
Ai nói làm công là khổ? Làm ông chủ mới thật là khổ!
Lúc này một bé nhân sâm beo béo lùn tịt hốt hoảng từ trên lầu hai chạy xuống, sau đó tiến đến sát bên người ông lão râu cá trê, nhón chân, giơ tay chỉ chỉ lên lầu, trong miệng phát ra những âm tiết kỳ quái.
Ông lão râu cá trê vừa nghe vừa cổ quái liếc nhìn Dư Côn.
"Sao rồi, có chuyện gì?" Dư Côn không khỏi cảm thấy da đầu ngứa ran.
"Viện phí phải tăng gấp đôi."
"A?"
"Thanh kiếm kia tự đi ra ngoài."
"Khoan đã, đó là kiếm mà!" Dư Côn phẫn nộ nhảy dựng lên, mấy người thấy ai mang kiếm đi lên xe buýt công cộng mà lại mua hai vé xe không? Mấy người thấy ai mang kiếm đi đến nhà tắm công cộng mà phải trả phí dành cho hai người không —— từ từ, hình như kiếm không thể ngâm nước nhỉ?
"Ta cũng biết đó là một thanh kiếm, nhưng vấn đề mấu chốt là, bây giờ nó là một người!"
"..."
"Hơn nữa, người này cũng là nhân viên của siêu thị Sơn Hải nhà ngươi!"
Dư Côn ủ rũ, ngã ngồi trên chiếc ghế trúc.
Lần sau tuyệt đối sẽ không mướn cái loại nhân viên gặp chuyện cũng kéo nhau gặp chuyện chung như thế này đâu!! Giới Tu Chân không có bảo hiểm y tế đúng là tổn thương không gượng dậy nổi mà!
***
Thẩm Đông đột nhiên mở to mắt.
Hắn trông thấy người đang ngồi xếp bằng ngay ngắn bất động ở đối diện mình chính là Đỗ Hành, hai tay y đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp, từ thắt lưng trở xuống chỉ có một cái khố rộng màu trắng mỏng manh, mắt cá chân trần trụi gác trên đầu gối chỉ lộ ra một nửa, toàn thân đều là mồ hôi ướt đẫm, mái tóc sũng nước dán trên ngực và cổ.
Đột nhiên trông thấy Đỗ Hành như vậy, Thẩm Đông có chút không quen.
Bởi vì vừa rồi rõ ràng vẫn còn đang chứng kiến bộ dáng mười ba mười bốn tuổi của ai kia, cùng cảnh tượng mưa tiễn rợp trời ùn ùn kéo đến, thế nhưng tất cả lại chợt tan biến, vặn vẹo hóa thành rất nhiều thứ, cuối cùng dừng lại ở cảnh tượng khi độ kiếp —— hình như hắn đã nhớ ra được toàn bộ, mà cũng không đúng, từ lúc đám tiểu yêu núi Chung Nam Sơn bị bọn phương sĩ tàn sát đến khi Đỗ Hành độ kiếp, ở giữa hình như còn một lỗ hổng khá lớn.
Thế nhưng hắn nghĩ vẫn là đừng nên nhớ lại quá đầy đủ, bởi vì đoạn này bao gồm cả quá trình Đỗ Hành rèn kiếm. Chỉ cần nghĩ đến liền khiến xương cốt cả người Thẩm Đông cảm thấy đau nhức.
Thiên lôi! Tia Cửu Trọng Thiên Kiếp cấp cao nhất kia cuối cùng cũng đã giáng xuống!
Sau này ra ngoài hắn đã có thể kiêu ngạo hất mặt nói, ông trời còn chưa đánh chết được tôi, mấy người là ai mà có thể làm khó dễ tôi?
"Úi..." Thẩm Đông vốn đang cực kỳ đắc ý, lại không cẩn thận mà cắn mạnh vào đầu lưỡi, quai hàm kèn kẹt một tiếng, đau đến mức hắn thiếu điều la lên, chẳng lẽ cười mà cũng trật khớp được sao?
Mà đây là nơi nào, căn phòng không có trần, trông như mấy căn nhà kiểu cũ hồi trước giải phóng, toàn bộ căn phòng đều được lát bằng mấy tấm ván gỗ dài nhỏ, vách tường bốn phía cũng trống trơn, trong phòng ngay cả cái bàn cũng chẳng có.
Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, Thẩm Đông nghiêng đầu nhìn sang, lập tức há hốc mồm.
Sau đó lại là một cơn đau nhức ập đến, Thẩm Đông vô cùng nghi ngờ vừa rồi mình nghiêng đầu như vậy, có phải cũng khiến cho các đốt xương trật luôn rồi không.
Trước cửa có một đám mấy đứa nhỏ béo lùn mặc yếm đang đứng, chúng nó thầm thì gì đó không rõ, đứa này chọt đứa kia, đứa kia chọt đứa nọ, xô xô đẩy đẩy, cuối cùng mới có một đứa thấp bé nhất với làn da trắng trẻo nhất rơm rớm nước mắt do bị đám bạn đuổi ra, trong tay nó cầm một cái chăn, vừa cứng nhắc vừa khiếp đảm mà dịch từng bước từng bước dưới ánh nhìn của Thẩm Đông.
Đỗ Hành trên giường vẫn không chút động tĩnh, mà Thẩm Đông thì không thể động đậy.
Bé nhân sâm ném tấm chăn sang, rồi lập tức lăn xuống lầu cứ như thể đang chạy trốn ôn dịch.
Thẩm Đông lúc này mới chậm rãi phát hiện ——
"Quần áo của tôi đâu?"
Rõ ràng hắn đang ở nhà với Đỗ Hành, trong phòng ngủ, ở trên giường (sao nghe cứ sai sai nhỉ), làm sao có thể chạy đến căn nhà cũ nát này được, lại còn có một đám con nít chân trần mông trần chỉ mặc mỗi cái yếm từ đâu chui ra nữa chứ?
"Chỗ này rốt cuộc là đâu đây, có người sống không?"
"Khụ khụ, đương nhiên là Thần Nông Cốc."
Dư Côn vừa lau cái trán mướt rượt mồ hôi vừa bò lên lầu, phía sau còn có một ông lão với hàm râu cá trê đi theo, ông lão vừa lên tới liền thuần thục khoa tay múa chân trên đỉnh đầu Thẩm Đông, miệng còn lẩm bẩm, thật là kỳ lạ.
"Thần Nông Cốc là nơi nào?"
Thật ra Thẩm Đông đang hỏi Đỗ Hành, nhưng không hiểu vì sao Đỗ Hành ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Dư Côn thuận miệng nói: "Chính là bệnh viện."
"Đang yên đang lành, tự dưng đưa tôi vào bệnh viện làm gì?"
"Khụ, cho phép tôi thông báo cho cậu một tin buồn, đám người ở giới Tu Chân kia thế nhưng lại cho rằng tôi bị Hình Thiên chém chết, cho nên chuyện tôi "sống lại từ cái chết" đã kinh động giới Tu Chân, dẫn đến việc hiện nay mọi người đều biết là không thể tin vào lời đồn, là một kiếm tu, Đỗ Hành trong lúc thu kiếm, do cậu không hài lòng về môi trường sống trong thức hải của y, khiến cho nguyên hình của cậu dung hợp không ổn định, thế nên Đỗ Hành chỉ còn một con đường là tẩu hỏa nhập ma sau đó bị đưa vào bệnh viện."
Thẩm Đông trợn mắt há mồm, ông lão râu cá trê đã ngừng tay, đang đau đầu đỡ trán:
"Chớ có nói hươu nói vượn, chỉ là trao đổi linh thức, nối liền gân mạch lại một lần nữa thôi."
Ông ta nói xong, liền cười ha ha dùng hai ngón tay vuốt râu mép của mình, gật gù đắc ý: "Lúc này đây, với tuệ nhãn thông suốt của lão phu thì đã có thể nhìn rõ được tình huống rồi, Đỗ Hành là dựa trên công pháp cổ xưa để cố gắng hội tụ linh khí cho cậu, toàn bộ giới Tu Chân bao gồm cả chính Đỗ Hành đều đã nghĩ sai, họ cho rằng cậu là nhờ vào thiên lôi mà biến hóa, bởi vì là pháp bảo bổn mạng của kiếm tu, cho nên cảnh giới của cậu và Đỗ Hành đều giống nhau, nhưng trên thực tế thì cậu đã đắc đạo rồi!"
Nếu đổi lại là Thẩm Đông lúc trước, chắc chắn hắn sẽ buồn bực hỏi, lấy được? Lấy được cái gì, hắn có nhặt được thứ gì đâu.
*Đắc đạo và lấy được 得到 là hai từ giống nhau nhưng khác nghĩa.
Thế nhưng khi đã khôi phục lại trí nhớ, hắn dù gì cũng đã từng bị sư phụ của Đỗ Hành lải nhải đến N năm rồi, rốt cuộc cũng từ không hay biết gì mà trở nên khá mẫn cảm với một vài từ ngữ.
"Ông đùa à!" Dư Côn và Thẩm Đông đồng thời lên tiếng.
Đắc đạo là một thành ngữ, mà theo sau nó thường là hai chữ thành tiên.
"Ngay cả một tên không biết chút gì như thế này mà cũng có thể thành tiên à?" Dư Côn đầu tiên là vặn hỏi lại.
"Triêu văn đạo, tịch tử khả hĩ*, trong thần thoại, phù du chỉ có thể sống một ngày mà còn có thể đắc đạo, vậy thì kiếm cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài được! Ngay cả phàm nhân cũng nói kỳ thị chủng tộc là không thể chấp nhận mà!"
*Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam.
Thẩm Đông cố chịu đựng để không phun ra một ngụm máu: "Vậy sao tôi vẫn còn ở đây?"
Vị đại phu kia bĩu môi, này còn phải hỏi à, Đỗ Hành thế nào bộ cậu không thấy sao? Đỗ Hành bởi vì không có kiếm nên không thể phi thăng, còn kiếm không có kiếm tu thì có thể thành tiên sao? Các người đều là cá mè một lứa, chẳng tên nào có thể trông cậy được!
"Lúc trước khi cậu bị sét đánh nhất định là đã thông suốt thức tỉnh, cho nên không bị đánh chết mà là biến hóa, thế nhưng thiên đạo hà khắc, khiến cho cậu trực tiếp quên đi sự kiện kia." Ông lão râu cá trê cười tủm tỉm vỗ vỗ vào cổ Thẩm Đông, giúp các khớp xương trật của hắn quay về vị trí, "Bây giờ cậu linh mạch thông suốt pháp lực dồi dào, làm gì cũng nhẹ nhàng thôi, nếu không thì chỉ lắc đầu cũng có thể khiến đầu bay luôn đấy! Ừm, cậu còn nghi vấn nào nữa không?"
"Có..."
"Nói nghe xem."
"Kia là ai vậy?" Thẩm Đông nghi hoặc nhìn người đứng phía sau vị đại phu nọ, nhìn không ra tuổi tác, mặt mũi sắc nét, sống mũi cao, môi mỏng, nói đơn giản thì chính là đẹp trai đến không thể tả nổi, ngoại trừ cái đầu bóng lưỡng cùng với đôi lông mày là được vẽ lên kia, khiến người nọ trông có chút kỳ quái, nhưng nếu đi trên đường thì xác suất người quay đầu tuyệt đối sẽ là trăm phần trăm.
Dư Côn xấu hổ, chỉ có thể ngượng ngùng sờ cằm.
Cái động tác quen thuộc này ——
Thì ra không phải là nằm mơ, lấy hình tượng của vị giám đốc béo mập kia cố gắng rút bớt ra rồi lại chắp vá vào, mới có thể gắng gượng nhìn ra được hai phần quen thuộc, quả nhiên mỗi một kẻ mập đều có ẩn chứa tiềm năng.
Điện thoại dưới lầu đổ chuông, Dư Côn vội ho một tiếng, dứt khoát chuồn gấp, vị đại phu kia túm lấy bé nhân sâm đang thập thò nhìn lén trước cửa, vừa lúc nắm được cái đuôi sam dựng thẳng của nó, lập tức lôi theo xuống lầu.
Thẩm Đông trông thấy bàn tay đặt trên đầu gối của Đỗ Hành khẽ động đậy.
"Anh nghe hết rồi?"
Đỗ Hành chậm rãi mở to mắt, chăm chú nhìn Thẩm Đông.
"Ngày đó, làm sao anh trốn thoát được..." Trước mắt Thẩm Đông hiện lên bộ dạng con bạch hồ kia, toàn thân cắm đầy tên, máu tươi nhuộm đỏ cả lớp lông trắng, có lẽ cho đến lúc chết, đám tiểu yêu quái núi Chung Nam Sơn cũng chưa hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
"Hai con bạch hồ, Tùng thụ tinh, hoàng thử lang, còn cả..."
Đỗ Hành lúc đầu còn không hiểu Thẩm Đông đang nói đến chuyện gì, nhưng khi từng cái từng cái tên của đám tiểu yêu kia được liệt kê ra, vẻ mặt của y đột nhiên thay đổi, không phải bởi vì Thẩm Đông đã nhớ lại, mà là ngay cả những chuyện xảy ra từ rất lâu như vậy, Thẩm Đông cũng có thể nhớ rõ? Y vươn tay đè lại vai phải Thẩm Đông, giọng nói có chút khàn:
"Sau đó... sư phụ đến."
Đúng vậy, quên mất là vẫn có sư phụ của Đỗ Hành ở đó.
Thẩm Đông cũng chợt nghĩ đến một chuyện, lập tức nghi hoặc hỏi: "Vậy ông lão dong dài kia... sư phụ anh hiện giờ ở đâu?"
Đỗ Hành nghe được hai chữ dong dài, ánh mắt liền có chút thay đổi nhỏ nhoi, đại khái là ý cười:
"Ở trên trời."
"Ặc?"
Dưới lầu, vị đại phu kia vừa bắt máy.
"Alô, đường dây nóng cứu trợ Thần Nông Cốc xin nghe, cái gì, ngươi bất cẩn ăn luôn pháp bảo của mình? Sao ngươi không ăn luôn bản thân đi... Phí giải phẫu lấy đồ vật từ trong cơ thể ra là mười vạn, cụ thể còn phải xem đó là thứ gì, đúng rồi, pháp bảo của ngươi là... Gì? Luyện màn thầu thành pháp bảo, tính ra là từ 400 năm trước... màn thầu thời nhà Minh! Bàn Cổ Đại Thần của ta ơi, ngươi nhanh chóng đến Thần Nông Cốc mau, đúng đúng, ngươi có bệnh, bệnh của ngươi chắc chắn là cực kỳ nghiêm trọng."
Chẳng qua những mảnh vá chằng vá đụp sứt sẹo cùng tấm rèm in hoa kia lại liên kết với nhau tạo thành một trận pháp, ngăn cách hết thảy những âm thanh ở bên trong. Dựa trên diện tích của cả căn nhà mà nói, không gian phía sau tấm rèm kia cực kỳ không hợp lý, đây là một căn phòng diện tích chừng mấy trăm bình, ánh sáng cũng khá đầy đủ, nhưng điều bất thường là trên vách tường hoàn toàn không có lấy một cánh cửa sổ nào.
Từ lúc vừa bước vào cửa, đã có một đám trẻ nhỏ cao chừng một mét chen chúc ngồi đó, như thể đang xếp hàng ở cầu thang phòng học đợi làm một cuộc kiểm tra sức khỏe tổng quát do nhà trường tổ chức, trên đầu chúng là những chùm đuôi sam dựng thẳng được buộc bằng ruy băng đỏ, đã sang thu mà chúng chỉ để chân trần và mặc độc một cái yếm màu đỏ, tất cả đều béo tròn mũm mĩm, có đứa thì bày trước mặt một đống chai chai lọ lọ và hồ lô, có đứa thì ngồi trước một đống cành khô cỏ khô, còn có đứa dứt khoát dựa vào một cái gương cao cỡ người trưởng thành mà ngủ gà ngủ gật, chỉ có hai ba đứa là đang bận rộn bưng chén đĩa chạy tới chạy lui.
Một ông lão với chòm râu cá trê, mặt đầy đốm đồi mồi, đeo một cặp kính cổ gọng tròn đang vuốt râu lắc đầu:
"Theo như lão phu thấy, quản lý Đỗ đây không phải là bị bệnh."
"Vậy ông nói thử xem này là bị gì?" Dư Côn đứng bên cạnh vén vén tay áo, vừa lúc trông thấy một đứa nhỏ béo tròn lạch bạch chạy tới, lập tức không chút khách khí mà vơ lấy ống trúc đựng một thứ chất lỏng trong suốt trong cái mâm trên đầu đứa nhỏ, ngửa đầu uống cạn, sau đó lại thuận tay ném trở về.
Ống trúc nện lên cái mâm bạc kia khiến đứa nhỏ béo tròn giật mình, lập tức khựng lại tại chỗ, nghiêng đầu dùng đôi mắt sũng nước mà nhìn chằm chằm Dư Côn.
"Xa Hương Nhưỡng một ly, thu phí tám ngàn." Ông lão râu cá trê hừ hừ.
"Không thành vấn đề, ta uống xong rồi, cho thêm ly nữa!" Dư Côn chẳng chút để ý mà phất tay, bị một đứa nhóc nhìn chằm chằm đầy ấm ức, thế mà chẳng có lấy chút áp lực nào, ngược lại còn véo hai cái má beo béo kia một chập, cười tủm tỉm nói:
"Bé nhân sâm nhà ngươi sờ đã nhỉ!"
"..."
Ông lão râu cá trê đành phải cố gắng giả vờ như không nhìn thấy gì: "Đừng nói Đỗ Hành không có bệnh, cho dù có, ta cũng không trị được."
"Bàn Cổ Đại Thần của ta ơi, ngươi đang đùa hả?" Dư Côn căng thẳng túm lấy cổ áo của ông lão râu cá trê: "Hôm nay ngươi mà không trị khỏi căn bệnh này, ta sẽ hủy đi bảng hiệu Thần Nông Cốc nhà ngươi! Đỗ Hành đạo hữu nếu mà có chuyện gì, vậy mai này bưu kiện chuyển phát nhanh ta biết gởi cho ai?"
Một kẻ đã sống từ thuở hồng hoang cho tới nay, rốt cuộc cũng gần như trở thành thần thú thượng cổ dị chủng duy nhất như Côn Bằng, lực tay kia hoàn toàn chẳng hề nhẹ nhàng chút nào, ông lão bị gã túm đến trắng cả mắt, đành phải nín thở, dùng tiếng bụng mà la ó:
"Gì cũng phải từ từ, quân tử động khẩu, tiểu nhân động thủ, bẻ gãy cổ rồi thì khó nối xương lắm đấy!"
"Ai là quân tử, ta là cá!"
"..."
Khó khăn lắm mới giữ được cái cổ từ trong tay Dư Côn, ông lão vuốt vuốt cổ liều mạng thở: "Gộp lại toàn bộ giới Tu Chân cũng chẳng có được bao nhiêu kiếm tu, ta đây căn bản là không có toa thuốc mẫu để phối theo, cái kiểu dã man không chịu nói lý như ngươi, phàm nhân gọi là hành hung bác sĩ đó!"
"Vậy làm sao ngươi biết y không có bệnh?"
"Này còn chưa rõ ràng sao?" Vị đại phu Thần Nông Cốc này quả thật là vô cùng đau đớn, trong ánh mắt chất chứa đầy những câu hỏi bao nhiêu năm qua ngươi làm sao mà sống tiếp được vậy, "Không phải bất cứ người tu hành nào sống hơn 300 năm, rèn được kiếm thì đều có thể trở thành kiếm tu, kiếm tu trông thì cực kỳ lợi hại đấy, cực kỳ nở mày nở mặt đấy, nhưng con đường cầu đạo lại khó đi hơn người bình thường gấp trăm lần. Chỉ có những người thuộc dòng tộc Linh Hoán Tán Nhân ở Đông Hải, đời đời đều là kiếm tu..."
"Cái gì mà đời đời, ngay cả mèo cũng chỉ có hai ba con." Dư Côn lẩm bẩm.
Người tu chân từ Trúc Cơ đến Phi Thăng, nhanh nhất cũng phải mất bốn năm trăm năm, nếu tính như vậy thì từ sau cuộc chiến Phong Thần, thế gian nhiều nhất cũng chỉ mới qua được hơn năm nghìn năm, mà nhiều nơi trên thế gian, gia phả được ghi chép lại còn chưa vượt quá mười đời kia kìa.
"Được rồi, già trẻ lớn bé của cái nhà kia từ xưa đến nay tính đi tính lại cũng chỉ có năm người, nhưng người nào trước khi phi thăng lại không phải là cao thủ có thể đếm trên đầu ngón tay của giới Tu Chân kia chứ, ngươi đã sớm đoán được lai lịch của Đỗ Hành, chẳng lẽ còn không biết đời đời nhà người ta đều tu luyện theo con đường này à, có biến cố có bất trắc gì không phải y đều nắm rõ rồi hay sao, giám đốc Dư ngươi ấy, thật sự là lo bò trắng răng!"
"Hừ, nói tới nói lui, còn không phải cái tên lang băm nhà ngươi học nghệ không cao không chữa được bệnh hay sao!"
Ông lão râu cá trê nhún vai: "Tùy ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ, phí chẩn bệnh bảy ngàn, viện phí cứ mỗi 12 canh giờ thì thu ba ngàn".
"Ngươi hẳn là nên tìm Đỗ Hành mà đòi chứ?"
"Ngươi không phải ông chủ của siêu thị Sơn Hải sao?"
Dư Côn sửng sốt, trong thoáng chốc chợt có xúc động muốn khóc một dòng sông.
Ai nói làm công là khổ? Làm ông chủ mới thật là khổ!
Lúc này một bé nhân sâm beo béo lùn tịt hốt hoảng từ trên lầu hai chạy xuống, sau đó tiến đến sát bên người ông lão râu cá trê, nhón chân, giơ tay chỉ chỉ lên lầu, trong miệng phát ra những âm tiết kỳ quái.
Ông lão râu cá trê vừa nghe vừa cổ quái liếc nhìn Dư Côn.
"Sao rồi, có chuyện gì?" Dư Côn không khỏi cảm thấy da đầu ngứa ran.
"Viện phí phải tăng gấp đôi."
"A?"
"Thanh kiếm kia tự đi ra ngoài."
"Khoan đã, đó là kiếm mà!" Dư Côn phẫn nộ nhảy dựng lên, mấy người thấy ai mang kiếm đi lên xe buýt công cộng mà lại mua hai vé xe không? Mấy người thấy ai mang kiếm đi đến nhà tắm công cộng mà phải trả phí dành cho hai người không —— từ từ, hình như kiếm không thể ngâm nước nhỉ?
"Ta cũng biết đó là một thanh kiếm, nhưng vấn đề mấu chốt là, bây giờ nó là một người!"
"..."
"Hơn nữa, người này cũng là nhân viên của siêu thị Sơn Hải nhà ngươi!"
Dư Côn ủ rũ, ngã ngồi trên chiếc ghế trúc.
Lần sau tuyệt đối sẽ không mướn cái loại nhân viên gặp chuyện cũng kéo nhau gặp chuyện chung như thế này đâu!! Giới Tu Chân không có bảo hiểm y tế đúng là tổn thương không gượng dậy nổi mà!
***
Thẩm Đông đột nhiên mở to mắt.
Hắn trông thấy người đang ngồi xếp bằng ngay ngắn bất động ở đối diện mình chính là Đỗ Hành, hai tay y đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp, từ thắt lưng trở xuống chỉ có một cái khố rộng màu trắng mỏng manh, mắt cá chân trần trụi gác trên đầu gối chỉ lộ ra một nửa, toàn thân đều là mồ hôi ướt đẫm, mái tóc sũng nước dán trên ngực và cổ.
Đột nhiên trông thấy Đỗ Hành như vậy, Thẩm Đông có chút không quen.
Bởi vì vừa rồi rõ ràng vẫn còn đang chứng kiến bộ dáng mười ba mười bốn tuổi của ai kia, cùng cảnh tượng mưa tiễn rợp trời ùn ùn kéo đến, thế nhưng tất cả lại chợt tan biến, vặn vẹo hóa thành rất nhiều thứ, cuối cùng dừng lại ở cảnh tượng khi độ kiếp —— hình như hắn đã nhớ ra được toàn bộ, mà cũng không đúng, từ lúc đám tiểu yêu núi Chung Nam Sơn bị bọn phương sĩ tàn sát đến khi Đỗ Hành độ kiếp, ở giữa hình như còn một lỗ hổng khá lớn.
Thế nhưng hắn nghĩ vẫn là đừng nên nhớ lại quá đầy đủ, bởi vì đoạn này bao gồm cả quá trình Đỗ Hành rèn kiếm. Chỉ cần nghĩ đến liền khiến xương cốt cả người Thẩm Đông cảm thấy đau nhức.
Thiên lôi! Tia Cửu Trọng Thiên Kiếp cấp cao nhất kia cuối cùng cũng đã giáng xuống!
Sau này ra ngoài hắn đã có thể kiêu ngạo hất mặt nói, ông trời còn chưa đánh chết được tôi, mấy người là ai mà có thể làm khó dễ tôi?
"Úi..." Thẩm Đông vốn đang cực kỳ đắc ý, lại không cẩn thận mà cắn mạnh vào đầu lưỡi, quai hàm kèn kẹt một tiếng, đau đến mức hắn thiếu điều la lên, chẳng lẽ cười mà cũng trật khớp được sao?
Mà đây là nơi nào, căn phòng không có trần, trông như mấy căn nhà kiểu cũ hồi trước giải phóng, toàn bộ căn phòng đều được lát bằng mấy tấm ván gỗ dài nhỏ, vách tường bốn phía cũng trống trơn, trong phòng ngay cả cái bàn cũng chẳng có.
Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, Thẩm Đông nghiêng đầu nhìn sang, lập tức há hốc mồm.
Sau đó lại là một cơn đau nhức ập đến, Thẩm Đông vô cùng nghi ngờ vừa rồi mình nghiêng đầu như vậy, có phải cũng khiến cho các đốt xương trật luôn rồi không.
Trước cửa có một đám mấy đứa nhỏ béo lùn mặc yếm đang đứng, chúng nó thầm thì gì đó không rõ, đứa này chọt đứa kia, đứa kia chọt đứa nọ, xô xô đẩy đẩy, cuối cùng mới có một đứa thấp bé nhất với làn da trắng trẻo nhất rơm rớm nước mắt do bị đám bạn đuổi ra, trong tay nó cầm một cái chăn, vừa cứng nhắc vừa khiếp đảm mà dịch từng bước từng bước dưới ánh nhìn của Thẩm Đông.
Đỗ Hành trên giường vẫn không chút động tĩnh, mà Thẩm Đông thì không thể động đậy.
Bé nhân sâm ném tấm chăn sang, rồi lập tức lăn xuống lầu cứ như thể đang chạy trốn ôn dịch.
Thẩm Đông lúc này mới chậm rãi phát hiện ——
"Quần áo của tôi đâu?"
Rõ ràng hắn đang ở nhà với Đỗ Hành, trong phòng ngủ, ở trên giường (sao nghe cứ sai sai nhỉ), làm sao có thể chạy đến căn nhà cũ nát này được, lại còn có một đám con nít chân trần mông trần chỉ mặc mỗi cái yếm từ đâu chui ra nữa chứ?
"Chỗ này rốt cuộc là đâu đây, có người sống không?"
"Khụ khụ, đương nhiên là Thần Nông Cốc."
Dư Côn vừa lau cái trán mướt rượt mồ hôi vừa bò lên lầu, phía sau còn có một ông lão với hàm râu cá trê đi theo, ông lão vừa lên tới liền thuần thục khoa tay múa chân trên đỉnh đầu Thẩm Đông, miệng còn lẩm bẩm, thật là kỳ lạ.
"Thần Nông Cốc là nơi nào?"
Thật ra Thẩm Đông đang hỏi Đỗ Hành, nhưng không hiểu vì sao Đỗ Hành ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Dư Côn thuận miệng nói: "Chính là bệnh viện."
"Đang yên đang lành, tự dưng đưa tôi vào bệnh viện làm gì?"
"Khụ, cho phép tôi thông báo cho cậu một tin buồn, đám người ở giới Tu Chân kia thế nhưng lại cho rằng tôi bị Hình Thiên chém chết, cho nên chuyện tôi "sống lại từ cái chết" đã kinh động giới Tu Chân, dẫn đến việc hiện nay mọi người đều biết là không thể tin vào lời đồn, là một kiếm tu, Đỗ Hành trong lúc thu kiếm, do cậu không hài lòng về môi trường sống trong thức hải của y, khiến cho nguyên hình của cậu dung hợp không ổn định, thế nên Đỗ Hành chỉ còn một con đường là tẩu hỏa nhập ma sau đó bị đưa vào bệnh viện."
Thẩm Đông trợn mắt há mồm, ông lão râu cá trê đã ngừng tay, đang đau đầu đỡ trán:
"Chớ có nói hươu nói vượn, chỉ là trao đổi linh thức, nối liền gân mạch lại một lần nữa thôi."
Ông ta nói xong, liền cười ha ha dùng hai ngón tay vuốt râu mép của mình, gật gù đắc ý: "Lúc này đây, với tuệ nhãn thông suốt của lão phu thì đã có thể nhìn rõ được tình huống rồi, Đỗ Hành là dựa trên công pháp cổ xưa để cố gắng hội tụ linh khí cho cậu, toàn bộ giới Tu Chân bao gồm cả chính Đỗ Hành đều đã nghĩ sai, họ cho rằng cậu là nhờ vào thiên lôi mà biến hóa, bởi vì là pháp bảo bổn mạng của kiếm tu, cho nên cảnh giới của cậu và Đỗ Hành đều giống nhau, nhưng trên thực tế thì cậu đã đắc đạo rồi!"
Nếu đổi lại là Thẩm Đông lúc trước, chắc chắn hắn sẽ buồn bực hỏi, lấy được? Lấy được cái gì, hắn có nhặt được thứ gì đâu.
*Đắc đạo và lấy được 得到 là hai từ giống nhau nhưng khác nghĩa.
Thế nhưng khi đã khôi phục lại trí nhớ, hắn dù gì cũng đã từng bị sư phụ của Đỗ Hành lải nhải đến N năm rồi, rốt cuộc cũng từ không hay biết gì mà trở nên khá mẫn cảm với một vài từ ngữ.
"Ông đùa à!" Dư Côn và Thẩm Đông đồng thời lên tiếng.
Đắc đạo là một thành ngữ, mà theo sau nó thường là hai chữ thành tiên.
"Ngay cả một tên không biết chút gì như thế này mà cũng có thể thành tiên à?" Dư Côn đầu tiên là vặn hỏi lại.
"Triêu văn đạo, tịch tử khả hĩ*, trong thần thoại, phù du chỉ có thể sống một ngày mà còn có thể đắc đạo, vậy thì kiếm cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài được! Ngay cả phàm nhân cũng nói kỳ thị chủng tộc là không thể chấp nhận mà!"
*Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam.
Thẩm Đông cố chịu đựng để không phun ra một ngụm máu: "Vậy sao tôi vẫn còn ở đây?"
Vị đại phu kia bĩu môi, này còn phải hỏi à, Đỗ Hành thế nào bộ cậu không thấy sao? Đỗ Hành bởi vì không có kiếm nên không thể phi thăng, còn kiếm không có kiếm tu thì có thể thành tiên sao? Các người đều là cá mè một lứa, chẳng tên nào có thể trông cậy được!
"Lúc trước khi cậu bị sét đánh nhất định là đã thông suốt thức tỉnh, cho nên không bị đánh chết mà là biến hóa, thế nhưng thiên đạo hà khắc, khiến cho cậu trực tiếp quên đi sự kiện kia." Ông lão râu cá trê cười tủm tỉm vỗ vỗ vào cổ Thẩm Đông, giúp các khớp xương trật của hắn quay về vị trí, "Bây giờ cậu linh mạch thông suốt pháp lực dồi dào, làm gì cũng nhẹ nhàng thôi, nếu không thì chỉ lắc đầu cũng có thể khiến đầu bay luôn đấy! Ừm, cậu còn nghi vấn nào nữa không?"
"Có..."
"Nói nghe xem."
"Kia là ai vậy?" Thẩm Đông nghi hoặc nhìn người đứng phía sau vị đại phu nọ, nhìn không ra tuổi tác, mặt mũi sắc nét, sống mũi cao, môi mỏng, nói đơn giản thì chính là đẹp trai đến không thể tả nổi, ngoại trừ cái đầu bóng lưỡng cùng với đôi lông mày là được vẽ lên kia, khiến người nọ trông có chút kỳ quái, nhưng nếu đi trên đường thì xác suất người quay đầu tuyệt đối sẽ là trăm phần trăm.
Dư Côn xấu hổ, chỉ có thể ngượng ngùng sờ cằm.
Cái động tác quen thuộc này ——
Thì ra không phải là nằm mơ, lấy hình tượng của vị giám đốc béo mập kia cố gắng rút bớt ra rồi lại chắp vá vào, mới có thể gắng gượng nhìn ra được hai phần quen thuộc, quả nhiên mỗi một kẻ mập đều có ẩn chứa tiềm năng.
Điện thoại dưới lầu đổ chuông, Dư Côn vội ho một tiếng, dứt khoát chuồn gấp, vị đại phu kia túm lấy bé nhân sâm đang thập thò nhìn lén trước cửa, vừa lúc nắm được cái đuôi sam dựng thẳng của nó, lập tức lôi theo xuống lầu.
Thẩm Đông trông thấy bàn tay đặt trên đầu gối của Đỗ Hành khẽ động đậy.
"Anh nghe hết rồi?"
Đỗ Hành chậm rãi mở to mắt, chăm chú nhìn Thẩm Đông.
"Ngày đó, làm sao anh trốn thoát được..." Trước mắt Thẩm Đông hiện lên bộ dạng con bạch hồ kia, toàn thân cắm đầy tên, máu tươi nhuộm đỏ cả lớp lông trắng, có lẽ cho đến lúc chết, đám tiểu yêu quái núi Chung Nam Sơn cũng chưa hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
"Hai con bạch hồ, Tùng thụ tinh, hoàng thử lang, còn cả..."
Đỗ Hành lúc đầu còn không hiểu Thẩm Đông đang nói đến chuyện gì, nhưng khi từng cái từng cái tên của đám tiểu yêu kia được liệt kê ra, vẻ mặt của y đột nhiên thay đổi, không phải bởi vì Thẩm Đông đã nhớ lại, mà là ngay cả những chuyện xảy ra từ rất lâu như vậy, Thẩm Đông cũng có thể nhớ rõ? Y vươn tay đè lại vai phải Thẩm Đông, giọng nói có chút khàn:
"Sau đó... sư phụ đến."
Đúng vậy, quên mất là vẫn có sư phụ của Đỗ Hành ở đó.
Thẩm Đông cũng chợt nghĩ đến một chuyện, lập tức nghi hoặc hỏi: "Vậy ông lão dong dài kia... sư phụ anh hiện giờ ở đâu?"
Đỗ Hành nghe được hai chữ dong dài, ánh mắt liền có chút thay đổi nhỏ nhoi, đại khái là ý cười:
"Ở trên trời."
"Ặc?"
Dưới lầu, vị đại phu kia vừa bắt máy.
"Alô, đường dây nóng cứu trợ Thần Nông Cốc xin nghe, cái gì, ngươi bất cẩn ăn luôn pháp bảo của mình? Sao ngươi không ăn luôn bản thân đi... Phí giải phẫu lấy đồ vật từ trong cơ thể ra là mười vạn, cụ thể còn phải xem đó là thứ gì, đúng rồi, pháp bảo của ngươi là... Gì? Luyện màn thầu thành pháp bảo, tính ra là từ 400 năm trước... màn thầu thời nhà Minh! Bàn Cổ Đại Thần của ta ơi, ngươi nhanh chóng đến Thần Nông Cốc mau, đúng đúng, ngươi có bệnh, bệnh của ngươi chắc chắn là cực kỳ nghiêm trọng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.