Chương 53: Trọng kiếm khinh bạn...
Thiên Đường Phóng Trục Giả
11/01/2018
53, Trọng kiếm khinh bạn...
Với hình thể của Côn Bằng, dù có là vùng biển rộng lớn nhất thế giới thì chẳng qua cũng chỉ là một hồ nước lớn mà thôi, vậy tại sao nó lại lạc đường? Là bởi vì mấy người quên tính đến chiều sâu của hồ nước này.
Lưng của Côn, không biết dài mấy ngàn dặm, chưa kể từ lưng đến bụng Côn cũng là vài ngàn mét, là một con cá, thân thể nó có hình dạng phẳng dẹp rất khoa học, nếu nổi trên mặt nước, cũng không thể xem như một hòn đảo, mà thực sự có thể tính là một lục địa.
Chuyến du lịch nghỉ phép của Côn Bằng là từ biển Bắc đến Biển Nam, mà vùng biển bên này thì nó lại không biết rõ.
Hơn nữa, trong mấy năm nay nó chưa từng đến biển...
Cứ như vậy, một con quái vật khổng lồ vẫn mải miết lượn tới lượn lui ngoài vùng biển châu Mỹ, từ Canada bơi tới Mexico, xuống thẳng tới Chile ở Nam Mỹ, lại còn cực kỳ hưng phấn mà nhìn đám sóng rẽ ngang mỗi khi nó bơi qua... Thế nhưng với kích thước của nó, muốn chen chúc qua eo biển Drake thì có chút khó khăn, vì thế nó chẳng thể liếc ngang ngó dọc, chỉ có thể trông theo phương hướng của mặt trời mà buồn bực bơi về phía trước.
Thư đáo dụng thời phương hận thiểu, tại sao trong bài khảo hạch về phàm nhân lại không hỏi về bản đồ thế giới kia chứ?
* Thư đáo dụng thời phương hận thiểu: Đến lúc cần dùng đến sách vở mới ân hận là trí thức mình còn thiếu.
Cái gì, mấy người hỏi nó vì sao không biến nhỏ chút, hoặc là biến thẳng về hình dáng con người luôn ấy hả, nè, bây giờ với cái kích thước như vậy thì mới dễ được "tìm thấy" đó. Hừ hừ, quan trọng nhất là phải biết chuẩn bị chu đáo hiểu không, nó đã ký gửi một miếng vảy cho công ty chuyển phát nhanh quốc tế Gấu Trúc rồi, một khi nó lạc đường, chỉ cần thi pháp từ xa thì liền có thể tự động chuyển phát nhanh tới Đỗ Hành.
Về phần Đỗ Hành có tới hay không, thật ra không quan trọng.
Chỉ cần mở ra bưu kiện, miếng vảy sẽ từ trạng thái bị niêm phong mà được phóng thích ra, cũng tiện cho nó có thể nhanh chóng định vị được phương hướng mà bơi về.
Thế nhưng tại sao chuyển phát nhanh còn chưa tới?
Dư Côn tiếp tục buồn bực bơi qua bơi lại, rõ ràng là chuyển phát nhanh trong thành phố mà, hẳn là phải tới mau lắm chứ!
Chẳng lẽ gần đây nhân viên của công ty chuyển phát nhanh không đủ? Hoặc là công ty chuyển phát nhanh bị phá sản? Hay là cái tên Đỗ Hành khốn nạn kia lại không biết đã chạy đi đâu, người chuyển phát không tìm được người ký nhận bưu kiện?
Theo dọc bờ biển mà lượn tới lượn lui ba tiếng đồng hồ, cũng đủ cày cho thềm lục địa châu Mỹ thành ruộng tốt luôn rồi.
Từng đợt sóng hung hãn cuộn trào, lại dần dần hạ xuống một cách đầy quỷ dị, tiểu bang bên này đã nhìn thấy đầu cá, mà tiểu bang bên kia còn chưa trông được đuôi cá, này là cái chuyện quái quỷ gì đây!
Vì thế chính phủ các nước đều phẫn nộ mà liều mạng ném đủ các loại thông điệp sang phía chính phủ Trung Quốc ở bên kia Thái Bình Dương.
—— quái vật kia còn tính đợi tới khi nào? Các người nhanh chóng bắt nó đi đi... Không, dựa trên điều lệ hữu nghị quốc tế, những giống quý hiếm thì phải trục xuất về nước! Cho dù muốn vứt rác thì cũng không nên vứt trước cửa nhà người ta chứ!
Dưới sự theo dõi của vệ tinh, con cá béo nào đấy vẫn cứ tiếp tục nghịch nước.
Người phụ trách đàm phán nắm giữ thông điệp của chính phủ dở khóc dở cười, muốn tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa, hình như hơi thiếu đạo đức, còn tỏ vẻ lo lắng à, tình huống này lại quá mức khôi hài, người nọ nghiêm mặt, dùng lời lẽ nghiêm túc mà đùa giỡn với bên kia.
—— anh xem, chỉ là một con cá mà thôi, xin đừng phản ứng như thể chúng tôi đã đưa cả một dàn máy bay chiến đấu sang vùng biển quốc gia của các anh vậy chứ, mấy chuyện này chỉ có nước các anh mới thích làm thôi, chúng tôi không mấy yêu thích loại nghệ thuật hành vi này đâu.
—— Shit! Thứ đó mà là cá à?
—— không phải sao? Vệ tinh cũng đã quay được rõ ràng rồi mà, có đầu có đuôi có vây, sao lại không phải là cá chứ?
—— anh từng thấy qua con cá nào biết bay rồi à?
Bên này người phụ trách ngẩng đầu ngẫm nghĩ, người phát ngôn của Nhà Trắng có lẽ sắp rối loạn tinh thần luôn rồi, chẳng phải có loài cá gọi là phi ngư (cá bay/cá chuồn) sao? Thế nhưng lúc này vẫn là không nên nói ra, mắc công lại kích thích người ta, thôi đổi cách nói khác vậy.
—— ở phương Đông này ngay cả khỉ còn biết bay, đừng nói chi đến cá.
Tốt lắm, bên kia cứng họng rồi, phải nhanh tìm bộ ngành đặc biệt đến xử lý thôi.
Xét thấy đây là "vấn đề quốc tế" vượt qua cả phạm trù khoa học, bên này liền khẩn cấp mở một cuộc hội nghị, Triển Viễn bình tĩnh ngồi trên ghế nhâm nhi tách trà, tuy rằng công phu trấn định cao siêu đến mức dù núi có sập cũng chẳng nao núng, dù nai chạy ngang cũng chẳng ngó nghiêng như thế này quả thật rất đáng kính phục, quả nhiên không hổ danh là người tu chân sắp thành tiên thành Phật trong truyền thuyết —— nhưng với cái bản chất ngu ngốc của giới Tu Chân mà đến Thẩm Đông cũng nhìn ra được kia, những lãnh đạo quốc gia cả đời lăn lộn trong giới chính trị thì làm sao có thể bị qua mắt được?
Cái gì, mấy người nói đến thế giới quan à, từ khi người ta biết được sự tồn tại của giới Tu Chân, cùng với chuyện ở giới Tu Chân không có hệ thống giáo dục bắt buộc, thất học tới mức 90% dân cư đều chẳng biết vệ tinh là gì, thứ thế giới quan đó đã bị đánh bật bởi những cái mới. Chỉ cần phân tích vấn đề theo hệ thống khoa học, mấy thứ quái dị này nhìn riết cũng thành quen thôi, lâu ngày thì sẽ chẳng còn nhằm nhò gì.
"Côn Bằng lạc đường?" Cái hành vi lộn ngang lộn ngược dọc theo bờ biển nhà người ta kia thật sự trông cứ y như thằng nhóc lạc mẹ đang ủ rũ cúi đầu bước đi trên phố, hết nhìn đông tới nhìn tây chờ người quen tới đón.
"Mặc kệ nó!" Triển Viễn nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó chợt phát giác loại tâm trạng này không có lợi cho việc tu hành, liền lập tức bùm một cái mà biến ra nụ cười tươi roi rói như thể đang tắm trong gió xuân trông y chang mấy lão thần côn, "Thuốc trị bệnh người không chết, Phật chỉ độ kẻ có duyên, mặc dù ta đây như Phật Như Lai, nhưng cũng không độ được những kẻ ngu ngốc như vậy!"
"..."
Đại sư, độ của ngài, chẳng lẽ là độ trong dẫn độ về nước hả?
*dẫn độ về nước: áp giải phạm nhân về nước.
"Xin các vị đừng lo, ở giới Tu Chân, cho dù là một con heo sống đến tám trăm năm cũng có thể thành tinh, Côn Bằng đã tồn tại từ thời thượng cổ tới nay, tuổi tác có thể so sánh với hóa thạch, chỉ là lạc đường mà thôi, chắc chắn hắn có biện pháp tự giải quyết."
Lão vừa dứt lời, liền trông thấy con cá lớn đang ì ạch bơi tới bơi lui kia chợt ngừng lại, bất thình lình xoay người, rẽ nước lao đi, chạy thẳng tới bờ bên kia của Thái Bình Dương.
Lúc này đây Thẩm Đông đang ngồi chồm hổm trong phòng khách, dùng ngón tay khều khều cái "thảm" đen nặng nề bán trong suốt kia.
Vậy mà lại rất dày, những hoa văn hình cung bên trên cực kỳ rõ ràng, từng vòng từng vòng xếp theo trình tự ngay ngắn.
Hình như hắn từng nghe người ta bảo, tuổi của cây thì phải xem vòng năm, tuổi của cá thì phải nhìn vảy?
Vì thế Thẩm Đông bắt đầu hào hứng tính xem Dư Côn rốt cuộc đã sống được bao lâu, hắn đếm số vòng tới một trăm, sau đó dùng ngón tay ước lượng khoảng cách tương đối, rồi dùng nó để đo đạc những phần còn lại của miếng vảy, Thẩm Đông lúc này lại ngây ra.
"Thằng cha kia đã một vạn tuổi?"
"Có lẽ không thua kém là bao..."
Hóa thạch sống đó nha!
Thẩm Đông chậm chạp bắt đầu cân nhắc xem trong đám dị thú thượng cổ có con nào là cá.
Quái vật đầu người thân xà như Nhị Phụ thì trong thần thoại nhiều không đếm xuể, nhưng nếu nói về cá thì thật ra chẳng có bao nhiêu, nổi danh nhất lại càng chỉ có một con, nhưng khéo thay lại rơi đúng vào cái lão giám đốc Dư kia, mà thật ra tên lão cũng là một kiểu chơi chữ đồng âm.
Tách chữ Côn ra chẳng phải sẽ được hai chữ Dư Côn sao?
* Dư Côn 余昆 [yú kūn]; Côn 鲲 [kūn], tách ra sẽ được鱼[yú] – cá và 昆 Côn [kūn]
—— thảo nào Trì Mậu là một con chuột mà tên gọi lại nghe na ná như Ngật Miêu (ăn mèo), còn bảo đây là mốt thịnh hành ở giới Tu Chân.
*Trì Mậu & Ngật Miêu đồng âm.
Lôi Thành choáng váng ôm cái hộp chuyển phát nhanh rời đi, nói cho hoa mỹ thì là vội vàng đi kiếm tiền, còn trên thực tế thì là đang lèm bèm, ngay cả Côn Bằng cũng có, vậy giới Tu Chân tại sao còn chưa có Lã Động Tân Hà Tiên Cô gì gì đó xách quân đi quét sạch cái đám U Minh giới luôn cho rồi?
* Lã Động Tân, Hà Tiên Cô: hai vị tiên trong Bát tiên.
Đương nhiên nghi vấn này của cậu ta cho dù có nói ra thì cũng sẽ bị Thẩm Đông khinh bỉ.
Tuy rằng không biết cái tên Nhị Phụ gì đó rốt cuộc tại sao lại đến đây, thế nhưng nhìn cái gã Hình Thiên dù không đầu vẫn hăng say chiến đấu kia, cũng là một trong những chiến thần trong thần thoại, với chiến tích một mình từ nhân gian đánh lên tới Nam Thiên Môn, vậy thì trình độ cỡ Bát tiên cũng chẳng ăn thua gì, không khéo lại còn phải tới Hoa Quả Sơn tìm Tề Thiên Đại Thánh nữa ấy chứ —— đỡ trán, cuộc sống như thế này quả thật là hết thuốc chữa rồi.
"Những quái vật kia sau khi bị tống vào giới U Minh xong, chẳng lẽ không có thần tiên ở nhân gian canh giữ hay sao?"
Cực kỳ vô trách nhiệm, để chúng làm hại môi trường mà không ai đứng ra quản lý.
"Cho dù là ở giới Tu Chân, Thiên Đình cũng chỉ là một thứ truyền thuyết hư vô mơ hồ mà thôi."
Đỗ Hành đặt bức thư cầu cứu bằng thẻ trúc lên bàn, hoàn toàn không có chút động thái nào biểu hiện là muốn ra ngoài tìm người cả, y nhìn nhìn miếng vảy có thể trải ra làm thảm lót sàn kia:
"Âm tào địa phủ đã biến mất, trước đó, Thiên Đình cũng được, Đại Lôi Âm Tự ở phía Tây cũng thế, cũng chưa có người nào từng thấy qua. Bảy tám trăm năm trước, còn có thể nghe nói có thần tiên hạ phàm, hoặc là tin tức người nào đó độ kiếp phi thăng, nhưng dần dần, loại chuyện này cũng trở nên hiếm hoi, cứ như cả Nhân gian này đã bị cắt đứt liên hệ với tất cả các giới."
*Đại Lôi Âm Tự: là nơi ở của Phật Đà, là thánh địa Phật giáo.
Người tu chân muốn thành tiên, yêu ma quỷ quái cũng muốn đắc đạo, cho dù là cư dân của giới U Minh thì cũng muốn đến Tu La đạo và Ma giới trong Lục Đạo Luân Hồi để quậy phá đùa giỡn, nhưng sự thật đau lòng là tất cả bọn họ dường như đã bị bỏ quên trên trái đất này.
"Dư Côn sống lâu như vậy, dù sao cũng phải gặp qua thần tiên rồi chứ."
Dù họ có tồn tại thật hay không, cũng không có liên quan gì nhiều đến cuộc sống hiện giờ, Thẩm Đông cảm thấy chuyện này thật sự không có bao nhiêu hy vọng.
Thế nhưng —— hắn bỗng nhiên phát hiện, những câu chuyện về vị thần tiên nào đó lạc đường 400 năm, hoặc là vị thần tiên nào đó luyện cả một ngọn núi thành pháp bảo, không khéo chính là do Dư Côn lắm chuyện bịa ra, nếu không thì càng về sau ngay cả bóng dáng thần tiên cũng không thấy, vậy thì giới Tu Chân biết tìm đâu ra mấy thứ tin đồn chuyện nhảm này kia chứ?
Nghĩ đến đây, hắn lại chợt nghiến răng nghiến lợi, không khéo nhiều năm về sau, Dư Côn cũng sẽ giống như vậy mà đắc ý buôn chuyện với kẻ khác, kể rằng trước đây có một kiếm tu, không cẩn thận làm mất kiếm của mình, về sau lại xảy ra rất nhiều chuyện không thể cho người khác biết được...
"Cho lão lạc đến chết luôn đi!"
Thẩm Đông đá một cú lên miếng vảy, bước vào bếp định rót nước uống.
Nhưng tay phải của hắn bị thương nặng, hoàn toàn không có cách nào cử động được, quơ quào nửa ngày mới rót xong một ly nước lạnh, sau đó duỗi cổ hét về phía phòng khách:
"Anh nói phương pháp phức tạp hơn là gì, tôi phải bắt tay vào chuẩn bị cho thật tốt!"
Đỗ Hành dường như đang thất thần, nghe thấy hắn gọi liền khẽ chớp mắt, đứng dậy nói:
"Được, gần đây tâm trạng tôi cũng không ổn định, có chút kỳ lạ."
"Anh còn nói cái gì mà tu hành cho tốt, thiên kiếp cũng sẽ không giáng xuống lần nữa!" Thẩm Đông ực một cái uống cạn ly nước, bỗng nhiên cân nhắc lại, mình nói chuyện phải chăng có hơi giống như đang xát muối lên vết thương người ta không nhỉ?
Vì thế hắn không mấy tự nhiên mà chêm vào thêm một câu: "Chẳng lẽ hồi nãy anh đang có chuyện gì uất ức lắm à? Hay là bị ám toán đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi?"
"..."
Quả thật hơi có cảm giác tẩu hỏa nhập ma, nhưng hình như không liên quan mấy đến việc bị ám toán.
Đỗ Hành nhìn Thẩm Đông bước vào phòng ngủ —— thật ra cũng không còn cách nào, căn phòng tồi tàn này hoàn toàn chẳng có chỗ nào có thể khoanh chân ngồi thiền, ngoại trừ cái giường kia thì không còn lựa chọn nào khác, cũng không thể ngồi luôn dưới đất được.
Đối với một kiếm tu mà nói, rất khó để có thể miêu tả kiếm nhà mình hình dạng ra sao, có lẽ bọn họ hiểu rõ từng đặc điểm chi tiết dù là rất nhỏ trên thanh kiếm của mình, thế nhưng kiếm không biết nói, cũng sẽ không phát biểu ý kiến đối với một sự việc nào đó, lại càng không kiên trì bướng bỉnh đòi hỏi cuộc sống của riêng mình.
Từ khoảnh khắc Đỗ Hành thất lạc thanh kiếm của mình, y cũng biết có một số việc sẽ không còn như lúc ban đầu.
Cho nên dù có gặp lại Thẩm Đông ở siêu thị Sơn Hải, y cũng không có cái cảm giác vui sướng khi "tìm được rồi", mà là cảm giác an tâm "quả nhiên là như vậy", trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông xuống.
Bộ dạng Thẩm Đông cũng không mấy khác biệt so với đại đa số người, cho dù bề ngoài hắn không quá tệ, nhưng giới Tu Chân lại có rất nhiều yêu quái có thể biến hóa thành tuyệt thế mỹ nhân, người tu chân cũng không mấy quan tâm đến hình thức bên ngoài, nếu cách hai trăm năm không gặp, cũng không chắc sau khi đụng mặt thì có thể nhận ra được đúng người quen của mình hay không.
Nhưng khuôn mặt và diện mạo xa lạ này, từ khi nào mà ngay cả lúc nhắm mắt lại, y cũng có thể phác họa được không sai một ly?
Đỗ Hành còn đang thất thần, Thẩm Đông thì đang nhớ lại tư thế trong phim truyền hình, rất có hình có dạng mà bày ra một POSE, hắn nhìn Đỗ Hành bước vào cửa, sau đó mới chậm rãi nghĩ tới một chuyện:
"Khoan khoan, anh đừng nói với tôi là phải cởi quần áo nha."
"Cậu không cần."
Thẩm Đông thở phào một hơi, kinh nghiệm của hắn là mấy chuyện ở giới Tu Chân thì không thể dùng logic thông thường mà suy luận được.
"Ê ê, vậy anh đang làm gì đó?"
"Tôi chỉ nói là cậu không cần."
"..."
Thẩm Đông mắt cũng quên chớp mà ngu người ra, nhưng hắn còn chưa nhìn rõ được thứ gì, tay trái đã bị kéo qua, bàn tay dán lên trán Đỗ Hành, huyệt lao cung trong lòng bàn tay đối diện với mi tâm người kia.
Một luồng hơi ấm theo cánh tay truyền vào, như thể hắn đang được ngâm mình trong suối nước nóng.
Thẩm Đông thoáng cái đã trở nên mơ màng, cảm giác ấm áp dễ chịu này thật dễ khiến người ta buồn ngủ.
"Tĩnh tâm, nín thở." Giọng nói ổn định trầm thấp, mà bởi vì đang kề sát vào nhau, cho nên chất giọng nghe khá là thuần hậu.
Thẩm Đông bị bảo như vậy, lập tức gắng gượng khiến cho mình tỉnh táo lại, còn nhịn không được mà định mắng một câu tình trạng như vầy làm sao mà tĩnh tâm, hay là ném anh vào bồn tắm ngâm mình xem coi anh tĩnh tâm kiểu gì! Cái gì cũng chẳng muốn làm, mong mỏi duy nhất chỉ là ngủ một giấc.
Vì thế hắn càng làm cho mình tỉnh táo, đầu óc lại càng thêm mơ hồ, ngay cả phương hướng còn không phân biệt nổi, càng khỏi nói tới chuyện ảo tưởng mấy thứ như khí tụ đan điền, truyền qua hai mạch nhâm cốc, rồi một luồng nhiệt lưu di chuyển qua kinh mạch này nọ như trong tiểu thuyết võ hiệp hay viết... Tất cả đều chỉ là bịa đặt, hiện giờ hắn cứ có cảm giác như đang nằm trên bờ biển phơi nắng, mí mắt nặng ngàn cân, tay chân cũng nặng nề, ngay cả thắt lưng cũng không giữ thẳng nổi, chỉ muốn ngã đầu nằm xuống đi gặp Chu Công ngay và luôn.
Toàn bộ căn phòng đều bị một luồng sáng êm dịu bao phủ.
So với bộ dáng lung lay sắp ngã hận không thể nằm xuống đánh một giấc của Thẩm Đông, Đỗ Hành lại là bất ngôn bất động, hai mắt nhắm nghiền, nhưng khi thời gian trôi qua, vẻ mặt y lại dần dần chuyển từ yên tĩnh sang phức tạp, ngay cả đôi mày cũng nhíu lại thật chặt.
Đúng lúc đó, cửa sổ phòng khách bị người ta dùng một cước đá văng.
"Ta muốn khiếu nại công ty chuyển phát nhanh, quá chậm, còn ngươi nữa Đỗ Hành! Ngươi quả nhiên là trọng kiếm khinh bạn..."
Bàn tay Đỗ Hành đang nắm chặt tay Thẩm Đông chợt run rẩy, lập tức mở to mắt, giường ngủ và bàn ghế trong phòng đều hóa thành bột phấn, sát khí lan tỏa khắp nơi, cứ như trong khoảnh khắc kia, cả tiểu khu đều bị một bóng đen bao phủ trong thoáng chốc.
Trong phòng khách, Dư Côn trượt chân cắm đầu ngã xuống miếng vảy của chính mình:
"Chuyện gì xảy ra? Hình Thiên đuổi tới rồi à?"
Đỗ Hành để trần nửa thân trên bước từ trong phòng ngủ ra, mái tóc đen dài bay phất phơ cũng dần dần hạ xuống, ngay ngắn buông rũ sau vai, trông cũng không có gì khác so với lúc bình thường, nhưng giữa mi tâm y lại có thêm một ký tự nhỏ dài màu đỏ tươi đầy quái dị.
Phương.
Là Phương trong Thập Phương Câu Diệt.
—–
Hợp thể rồi ヾ(0∀0*★)゚*・.。
Với hình thể của Côn Bằng, dù có là vùng biển rộng lớn nhất thế giới thì chẳng qua cũng chỉ là một hồ nước lớn mà thôi, vậy tại sao nó lại lạc đường? Là bởi vì mấy người quên tính đến chiều sâu của hồ nước này.
Lưng của Côn, không biết dài mấy ngàn dặm, chưa kể từ lưng đến bụng Côn cũng là vài ngàn mét, là một con cá, thân thể nó có hình dạng phẳng dẹp rất khoa học, nếu nổi trên mặt nước, cũng không thể xem như một hòn đảo, mà thực sự có thể tính là một lục địa.
Chuyến du lịch nghỉ phép của Côn Bằng là từ biển Bắc đến Biển Nam, mà vùng biển bên này thì nó lại không biết rõ.
Hơn nữa, trong mấy năm nay nó chưa từng đến biển...
Cứ như vậy, một con quái vật khổng lồ vẫn mải miết lượn tới lượn lui ngoài vùng biển châu Mỹ, từ Canada bơi tới Mexico, xuống thẳng tới Chile ở Nam Mỹ, lại còn cực kỳ hưng phấn mà nhìn đám sóng rẽ ngang mỗi khi nó bơi qua... Thế nhưng với kích thước của nó, muốn chen chúc qua eo biển Drake thì có chút khó khăn, vì thế nó chẳng thể liếc ngang ngó dọc, chỉ có thể trông theo phương hướng của mặt trời mà buồn bực bơi về phía trước.
Thư đáo dụng thời phương hận thiểu, tại sao trong bài khảo hạch về phàm nhân lại không hỏi về bản đồ thế giới kia chứ?
* Thư đáo dụng thời phương hận thiểu: Đến lúc cần dùng đến sách vở mới ân hận là trí thức mình còn thiếu.
Cái gì, mấy người hỏi nó vì sao không biến nhỏ chút, hoặc là biến thẳng về hình dáng con người luôn ấy hả, nè, bây giờ với cái kích thước như vậy thì mới dễ được "tìm thấy" đó. Hừ hừ, quan trọng nhất là phải biết chuẩn bị chu đáo hiểu không, nó đã ký gửi một miếng vảy cho công ty chuyển phát nhanh quốc tế Gấu Trúc rồi, một khi nó lạc đường, chỉ cần thi pháp từ xa thì liền có thể tự động chuyển phát nhanh tới Đỗ Hành.
Về phần Đỗ Hành có tới hay không, thật ra không quan trọng.
Chỉ cần mở ra bưu kiện, miếng vảy sẽ từ trạng thái bị niêm phong mà được phóng thích ra, cũng tiện cho nó có thể nhanh chóng định vị được phương hướng mà bơi về.
Thế nhưng tại sao chuyển phát nhanh còn chưa tới?
Dư Côn tiếp tục buồn bực bơi qua bơi lại, rõ ràng là chuyển phát nhanh trong thành phố mà, hẳn là phải tới mau lắm chứ!
Chẳng lẽ gần đây nhân viên của công ty chuyển phát nhanh không đủ? Hoặc là công ty chuyển phát nhanh bị phá sản? Hay là cái tên Đỗ Hành khốn nạn kia lại không biết đã chạy đi đâu, người chuyển phát không tìm được người ký nhận bưu kiện?
Theo dọc bờ biển mà lượn tới lượn lui ba tiếng đồng hồ, cũng đủ cày cho thềm lục địa châu Mỹ thành ruộng tốt luôn rồi.
Từng đợt sóng hung hãn cuộn trào, lại dần dần hạ xuống một cách đầy quỷ dị, tiểu bang bên này đã nhìn thấy đầu cá, mà tiểu bang bên kia còn chưa trông được đuôi cá, này là cái chuyện quái quỷ gì đây!
Vì thế chính phủ các nước đều phẫn nộ mà liều mạng ném đủ các loại thông điệp sang phía chính phủ Trung Quốc ở bên kia Thái Bình Dương.
—— quái vật kia còn tính đợi tới khi nào? Các người nhanh chóng bắt nó đi đi... Không, dựa trên điều lệ hữu nghị quốc tế, những giống quý hiếm thì phải trục xuất về nước! Cho dù muốn vứt rác thì cũng không nên vứt trước cửa nhà người ta chứ!
Dưới sự theo dõi của vệ tinh, con cá béo nào đấy vẫn cứ tiếp tục nghịch nước.
Người phụ trách đàm phán nắm giữ thông điệp của chính phủ dở khóc dở cười, muốn tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa, hình như hơi thiếu đạo đức, còn tỏ vẻ lo lắng à, tình huống này lại quá mức khôi hài, người nọ nghiêm mặt, dùng lời lẽ nghiêm túc mà đùa giỡn với bên kia.
—— anh xem, chỉ là một con cá mà thôi, xin đừng phản ứng như thể chúng tôi đã đưa cả một dàn máy bay chiến đấu sang vùng biển quốc gia của các anh vậy chứ, mấy chuyện này chỉ có nước các anh mới thích làm thôi, chúng tôi không mấy yêu thích loại nghệ thuật hành vi này đâu.
—— Shit! Thứ đó mà là cá à?
—— không phải sao? Vệ tinh cũng đã quay được rõ ràng rồi mà, có đầu có đuôi có vây, sao lại không phải là cá chứ?
—— anh từng thấy qua con cá nào biết bay rồi à?
Bên này người phụ trách ngẩng đầu ngẫm nghĩ, người phát ngôn của Nhà Trắng có lẽ sắp rối loạn tinh thần luôn rồi, chẳng phải có loài cá gọi là phi ngư (cá bay/cá chuồn) sao? Thế nhưng lúc này vẫn là không nên nói ra, mắc công lại kích thích người ta, thôi đổi cách nói khác vậy.
—— ở phương Đông này ngay cả khỉ còn biết bay, đừng nói chi đến cá.
Tốt lắm, bên kia cứng họng rồi, phải nhanh tìm bộ ngành đặc biệt đến xử lý thôi.
Xét thấy đây là "vấn đề quốc tế" vượt qua cả phạm trù khoa học, bên này liền khẩn cấp mở một cuộc hội nghị, Triển Viễn bình tĩnh ngồi trên ghế nhâm nhi tách trà, tuy rằng công phu trấn định cao siêu đến mức dù núi có sập cũng chẳng nao núng, dù nai chạy ngang cũng chẳng ngó nghiêng như thế này quả thật rất đáng kính phục, quả nhiên không hổ danh là người tu chân sắp thành tiên thành Phật trong truyền thuyết —— nhưng với cái bản chất ngu ngốc của giới Tu Chân mà đến Thẩm Đông cũng nhìn ra được kia, những lãnh đạo quốc gia cả đời lăn lộn trong giới chính trị thì làm sao có thể bị qua mắt được?
Cái gì, mấy người nói đến thế giới quan à, từ khi người ta biết được sự tồn tại của giới Tu Chân, cùng với chuyện ở giới Tu Chân không có hệ thống giáo dục bắt buộc, thất học tới mức 90% dân cư đều chẳng biết vệ tinh là gì, thứ thế giới quan đó đã bị đánh bật bởi những cái mới. Chỉ cần phân tích vấn đề theo hệ thống khoa học, mấy thứ quái dị này nhìn riết cũng thành quen thôi, lâu ngày thì sẽ chẳng còn nhằm nhò gì.
"Côn Bằng lạc đường?" Cái hành vi lộn ngang lộn ngược dọc theo bờ biển nhà người ta kia thật sự trông cứ y như thằng nhóc lạc mẹ đang ủ rũ cúi đầu bước đi trên phố, hết nhìn đông tới nhìn tây chờ người quen tới đón.
"Mặc kệ nó!" Triển Viễn nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó chợt phát giác loại tâm trạng này không có lợi cho việc tu hành, liền lập tức bùm một cái mà biến ra nụ cười tươi roi rói như thể đang tắm trong gió xuân trông y chang mấy lão thần côn, "Thuốc trị bệnh người không chết, Phật chỉ độ kẻ có duyên, mặc dù ta đây như Phật Như Lai, nhưng cũng không độ được những kẻ ngu ngốc như vậy!"
"..."
Đại sư, độ của ngài, chẳng lẽ là độ trong dẫn độ về nước hả?
*dẫn độ về nước: áp giải phạm nhân về nước.
"Xin các vị đừng lo, ở giới Tu Chân, cho dù là một con heo sống đến tám trăm năm cũng có thể thành tinh, Côn Bằng đã tồn tại từ thời thượng cổ tới nay, tuổi tác có thể so sánh với hóa thạch, chỉ là lạc đường mà thôi, chắc chắn hắn có biện pháp tự giải quyết."
Lão vừa dứt lời, liền trông thấy con cá lớn đang ì ạch bơi tới bơi lui kia chợt ngừng lại, bất thình lình xoay người, rẽ nước lao đi, chạy thẳng tới bờ bên kia của Thái Bình Dương.
Lúc này đây Thẩm Đông đang ngồi chồm hổm trong phòng khách, dùng ngón tay khều khều cái "thảm" đen nặng nề bán trong suốt kia.
Vậy mà lại rất dày, những hoa văn hình cung bên trên cực kỳ rõ ràng, từng vòng từng vòng xếp theo trình tự ngay ngắn.
Hình như hắn từng nghe người ta bảo, tuổi của cây thì phải xem vòng năm, tuổi của cá thì phải nhìn vảy?
Vì thế Thẩm Đông bắt đầu hào hứng tính xem Dư Côn rốt cuộc đã sống được bao lâu, hắn đếm số vòng tới một trăm, sau đó dùng ngón tay ước lượng khoảng cách tương đối, rồi dùng nó để đo đạc những phần còn lại của miếng vảy, Thẩm Đông lúc này lại ngây ra.
"Thằng cha kia đã một vạn tuổi?"
"Có lẽ không thua kém là bao..."
Hóa thạch sống đó nha!
Thẩm Đông chậm chạp bắt đầu cân nhắc xem trong đám dị thú thượng cổ có con nào là cá.
Quái vật đầu người thân xà như Nhị Phụ thì trong thần thoại nhiều không đếm xuể, nhưng nếu nói về cá thì thật ra chẳng có bao nhiêu, nổi danh nhất lại càng chỉ có một con, nhưng khéo thay lại rơi đúng vào cái lão giám đốc Dư kia, mà thật ra tên lão cũng là một kiểu chơi chữ đồng âm.
Tách chữ Côn ra chẳng phải sẽ được hai chữ Dư Côn sao?
* Dư Côn 余昆 [yú kūn]; Côn 鲲 [kūn], tách ra sẽ được鱼[yú] – cá và 昆 Côn [kūn]
—— thảo nào Trì Mậu là một con chuột mà tên gọi lại nghe na ná như Ngật Miêu (ăn mèo), còn bảo đây là mốt thịnh hành ở giới Tu Chân.
*Trì Mậu & Ngật Miêu đồng âm.
Lôi Thành choáng váng ôm cái hộp chuyển phát nhanh rời đi, nói cho hoa mỹ thì là vội vàng đi kiếm tiền, còn trên thực tế thì là đang lèm bèm, ngay cả Côn Bằng cũng có, vậy giới Tu Chân tại sao còn chưa có Lã Động Tân Hà Tiên Cô gì gì đó xách quân đi quét sạch cái đám U Minh giới luôn cho rồi?
* Lã Động Tân, Hà Tiên Cô: hai vị tiên trong Bát tiên.
Đương nhiên nghi vấn này của cậu ta cho dù có nói ra thì cũng sẽ bị Thẩm Đông khinh bỉ.
Tuy rằng không biết cái tên Nhị Phụ gì đó rốt cuộc tại sao lại đến đây, thế nhưng nhìn cái gã Hình Thiên dù không đầu vẫn hăng say chiến đấu kia, cũng là một trong những chiến thần trong thần thoại, với chiến tích một mình từ nhân gian đánh lên tới Nam Thiên Môn, vậy thì trình độ cỡ Bát tiên cũng chẳng ăn thua gì, không khéo lại còn phải tới Hoa Quả Sơn tìm Tề Thiên Đại Thánh nữa ấy chứ —— đỡ trán, cuộc sống như thế này quả thật là hết thuốc chữa rồi.
"Những quái vật kia sau khi bị tống vào giới U Minh xong, chẳng lẽ không có thần tiên ở nhân gian canh giữ hay sao?"
Cực kỳ vô trách nhiệm, để chúng làm hại môi trường mà không ai đứng ra quản lý.
"Cho dù là ở giới Tu Chân, Thiên Đình cũng chỉ là một thứ truyền thuyết hư vô mơ hồ mà thôi."
Đỗ Hành đặt bức thư cầu cứu bằng thẻ trúc lên bàn, hoàn toàn không có chút động thái nào biểu hiện là muốn ra ngoài tìm người cả, y nhìn nhìn miếng vảy có thể trải ra làm thảm lót sàn kia:
"Âm tào địa phủ đã biến mất, trước đó, Thiên Đình cũng được, Đại Lôi Âm Tự ở phía Tây cũng thế, cũng chưa có người nào từng thấy qua. Bảy tám trăm năm trước, còn có thể nghe nói có thần tiên hạ phàm, hoặc là tin tức người nào đó độ kiếp phi thăng, nhưng dần dần, loại chuyện này cũng trở nên hiếm hoi, cứ như cả Nhân gian này đã bị cắt đứt liên hệ với tất cả các giới."
*Đại Lôi Âm Tự: là nơi ở của Phật Đà, là thánh địa Phật giáo.
Người tu chân muốn thành tiên, yêu ma quỷ quái cũng muốn đắc đạo, cho dù là cư dân của giới U Minh thì cũng muốn đến Tu La đạo và Ma giới trong Lục Đạo Luân Hồi để quậy phá đùa giỡn, nhưng sự thật đau lòng là tất cả bọn họ dường như đã bị bỏ quên trên trái đất này.
"Dư Côn sống lâu như vậy, dù sao cũng phải gặp qua thần tiên rồi chứ."
Dù họ có tồn tại thật hay không, cũng không có liên quan gì nhiều đến cuộc sống hiện giờ, Thẩm Đông cảm thấy chuyện này thật sự không có bao nhiêu hy vọng.
Thế nhưng —— hắn bỗng nhiên phát hiện, những câu chuyện về vị thần tiên nào đó lạc đường 400 năm, hoặc là vị thần tiên nào đó luyện cả một ngọn núi thành pháp bảo, không khéo chính là do Dư Côn lắm chuyện bịa ra, nếu không thì càng về sau ngay cả bóng dáng thần tiên cũng không thấy, vậy thì giới Tu Chân biết tìm đâu ra mấy thứ tin đồn chuyện nhảm này kia chứ?
Nghĩ đến đây, hắn lại chợt nghiến răng nghiến lợi, không khéo nhiều năm về sau, Dư Côn cũng sẽ giống như vậy mà đắc ý buôn chuyện với kẻ khác, kể rằng trước đây có một kiếm tu, không cẩn thận làm mất kiếm của mình, về sau lại xảy ra rất nhiều chuyện không thể cho người khác biết được...
"Cho lão lạc đến chết luôn đi!"
Thẩm Đông đá một cú lên miếng vảy, bước vào bếp định rót nước uống.
Nhưng tay phải của hắn bị thương nặng, hoàn toàn không có cách nào cử động được, quơ quào nửa ngày mới rót xong một ly nước lạnh, sau đó duỗi cổ hét về phía phòng khách:
"Anh nói phương pháp phức tạp hơn là gì, tôi phải bắt tay vào chuẩn bị cho thật tốt!"
Đỗ Hành dường như đang thất thần, nghe thấy hắn gọi liền khẽ chớp mắt, đứng dậy nói:
"Được, gần đây tâm trạng tôi cũng không ổn định, có chút kỳ lạ."
"Anh còn nói cái gì mà tu hành cho tốt, thiên kiếp cũng sẽ không giáng xuống lần nữa!" Thẩm Đông ực một cái uống cạn ly nước, bỗng nhiên cân nhắc lại, mình nói chuyện phải chăng có hơi giống như đang xát muối lên vết thương người ta không nhỉ?
Vì thế hắn không mấy tự nhiên mà chêm vào thêm một câu: "Chẳng lẽ hồi nãy anh đang có chuyện gì uất ức lắm à? Hay là bị ám toán đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi?"
"..."
Quả thật hơi có cảm giác tẩu hỏa nhập ma, nhưng hình như không liên quan mấy đến việc bị ám toán.
Đỗ Hành nhìn Thẩm Đông bước vào phòng ngủ —— thật ra cũng không còn cách nào, căn phòng tồi tàn này hoàn toàn chẳng có chỗ nào có thể khoanh chân ngồi thiền, ngoại trừ cái giường kia thì không còn lựa chọn nào khác, cũng không thể ngồi luôn dưới đất được.
Đối với một kiếm tu mà nói, rất khó để có thể miêu tả kiếm nhà mình hình dạng ra sao, có lẽ bọn họ hiểu rõ từng đặc điểm chi tiết dù là rất nhỏ trên thanh kiếm của mình, thế nhưng kiếm không biết nói, cũng sẽ không phát biểu ý kiến đối với một sự việc nào đó, lại càng không kiên trì bướng bỉnh đòi hỏi cuộc sống của riêng mình.
Từ khoảnh khắc Đỗ Hành thất lạc thanh kiếm của mình, y cũng biết có một số việc sẽ không còn như lúc ban đầu.
Cho nên dù có gặp lại Thẩm Đông ở siêu thị Sơn Hải, y cũng không có cái cảm giác vui sướng khi "tìm được rồi", mà là cảm giác an tâm "quả nhiên là như vậy", trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông xuống.
Bộ dạng Thẩm Đông cũng không mấy khác biệt so với đại đa số người, cho dù bề ngoài hắn không quá tệ, nhưng giới Tu Chân lại có rất nhiều yêu quái có thể biến hóa thành tuyệt thế mỹ nhân, người tu chân cũng không mấy quan tâm đến hình thức bên ngoài, nếu cách hai trăm năm không gặp, cũng không chắc sau khi đụng mặt thì có thể nhận ra được đúng người quen của mình hay không.
Nhưng khuôn mặt và diện mạo xa lạ này, từ khi nào mà ngay cả lúc nhắm mắt lại, y cũng có thể phác họa được không sai một ly?
Đỗ Hành còn đang thất thần, Thẩm Đông thì đang nhớ lại tư thế trong phim truyền hình, rất có hình có dạng mà bày ra một POSE, hắn nhìn Đỗ Hành bước vào cửa, sau đó mới chậm rãi nghĩ tới một chuyện:
"Khoan khoan, anh đừng nói với tôi là phải cởi quần áo nha."
"Cậu không cần."
Thẩm Đông thở phào một hơi, kinh nghiệm của hắn là mấy chuyện ở giới Tu Chân thì không thể dùng logic thông thường mà suy luận được.
"Ê ê, vậy anh đang làm gì đó?"
"Tôi chỉ nói là cậu không cần."
"..."
Thẩm Đông mắt cũng quên chớp mà ngu người ra, nhưng hắn còn chưa nhìn rõ được thứ gì, tay trái đã bị kéo qua, bàn tay dán lên trán Đỗ Hành, huyệt lao cung trong lòng bàn tay đối diện với mi tâm người kia.
Một luồng hơi ấm theo cánh tay truyền vào, như thể hắn đang được ngâm mình trong suối nước nóng.
Thẩm Đông thoáng cái đã trở nên mơ màng, cảm giác ấm áp dễ chịu này thật dễ khiến người ta buồn ngủ.
"Tĩnh tâm, nín thở." Giọng nói ổn định trầm thấp, mà bởi vì đang kề sát vào nhau, cho nên chất giọng nghe khá là thuần hậu.
Thẩm Đông bị bảo như vậy, lập tức gắng gượng khiến cho mình tỉnh táo lại, còn nhịn không được mà định mắng một câu tình trạng như vầy làm sao mà tĩnh tâm, hay là ném anh vào bồn tắm ngâm mình xem coi anh tĩnh tâm kiểu gì! Cái gì cũng chẳng muốn làm, mong mỏi duy nhất chỉ là ngủ một giấc.
Vì thế hắn càng làm cho mình tỉnh táo, đầu óc lại càng thêm mơ hồ, ngay cả phương hướng còn không phân biệt nổi, càng khỏi nói tới chuyện ảo tưởng mấy thứ như khí tụ đan điền, truyền qua hai mạch nhâm cốc, rồi một luồng nhiệt lưu di chuyển qua kinh mạch này nọ như trong tiểu thuyết võ hiệp hay viết... Tất cả đều chỉ là bịa đặt, hiện giờ hắn cứ có cảm giác như đang nằm trên bờ biển phơi nắng, mí mắt nặng ngàn cân, tay chân cũng nặng nề, ngay cả thắt lưng cũng không giữ thẳng nổi, chỉ muốn ngã đầu nằm xuống đi gặp Chu Công ngay và luôn.
Toàn bộ căn phòng đều bị một luồng sáng êm dịu bao phủ.
So với bộ dáng lung lay sắp ngã hận không thể nằm xuống đánh một giấc của Thẩm Đông, Đỗ Hành lại là bất ngôn bất động, hai mắt nhắm nghiền, nhưng khi thời gian trôi qua, vẻ mặt y lại dần dần chuyển từ yên tĩnh sang phức tạp, ngay cả đôi mày cũng nhíu lại thật chặt.
Đúng lúc đó, cửa sổ phòng khách bị người ta dùng một cước đá văng.
"Ta muốn khiếu nại công ty chuyển phát nhanh, quá chậm, còn ngươi nữa Đỗ Hành! Ngươi quả nhiên là trọng kiếm khinh bạn..."
Bàn tay Đỗ Hành đang nắm chặt tay Thẩm Đông chợt run rẩy, lập tức mở to mắt, giường ngủ và bàn ghế trong phòng đều hóa thành bột phấn, sát khí lan tỏa khắp nơi, cứ như trong khoảnh khắc kia, cả tiểu khu đều bị một bóng đen bao phủ trong thoáng chốc.
Trong phòng khách, Dư Côn trượt chân cắm đầu ngã xuống miếng vảy của chính mình:
"Chuyện gì xảy ra? Hình Thiên đuổi tới rồi à?"
Đỗ Hành để trần nửa thân trên bước từ trong phòng ngủ ra, mái tóc đen dài bay phất phơ cũng dần dần hạ xuống, ngay ngắn buông rũ sau vai, trông cũng không có gì khác so với lúc bình thường, nhưng giữa mi tâm y lại có thêm một ký tự nhỏ dài màu đỏ tươi đầy quái dị.
Phương.
Là Phương trong Thập Phương Câu Diệt.
—–
Hợp thể rồi ヾ(0∀0*★)゚*・.。
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.