Chương 133: Cuối: Ngọc Kinh Tố Tiên (Kết)
Khúc Tiểu Khúc
01/11/2023
Vào đêm trước khi Tử Quỳnh chuẩn bị đến chiến trường giới môn, lần đầu
tiên Thời Lưu bước vào Đông Đế Đế Cung, nơi có những tòa nhà hùng vĩ
lượn lờ khói tím.
Xưa kia thịnh cảnh phồn hoa, nhưng đêm nay trong đế cung lại vắng vẻ tĩnh lặng.
Sau khi Trung Thiên Đế quy vị, những câu chuyện lưu truyền chốn phàm trần và U Minh cũng tràn vào Tiên giới. Chuyện Tây Đế Côn Ly điên khùng mất trí đã không còn là bí mật ở Tiên giới ba trăm ngày qua, sự im lặng của Trung Thiên Đế Cung và Nam Thiền tiên tử đã khiến các tiên phủ trực thuộc các đế cung hoang mang.
Tan đàn xẻ nghé, hai đế cung nghiêng ngả khiến đàn chim sợ hãi muốn bỏ chạy.
Khi Thời Lưu bước vào thiên điện vắng vẻ, trong phạm vi thần thức, tiên hầu cuối cùng còn sót lại của Đông Đế Đế Cung đang quay người vội vàng bỏ đi.
Thiếu nữ vượt qua ngưỡng cửa rồi dừng bước, hàng mi dài cụp xuống che khuất cảm xúc trong mắt.
Khi Thời Lưu ngước mắt lên lần nữa, trông thấy bóng dáng của một nữ tử ngồi sau bàn ở thiên điện, cuối cùng, một tia cảm xúc phức tạp không thể che giấu hiện ra từ đôi lông mày hơi nhíu lại của nàng.
“Người không ngăn cản sao?” Thời Lưu tới gần.
Tử Quỳnh nhíu mày lúng ta lúng túng dời qua dời lại đống ly chén bình trên bàn, không trả lời câu hỏi của Thời Lưu mà chỉ nói: “Nam Thiền nói con thích Vân Hồ Thanh và Bích Vân Tôi nhất, nên ta hỏi mượn cô ấy một chút, đáng tiếc, một nửa bị giã hỏng rồi…… Chậc, lại đổ!”
Dường như Thời Lưu không bận tâm lắm đến việc nàng ấy không trả lời câu hỏi của mình, nàng bước bước cuối cùng đến trước bàn, lặng lẽ nhận lấy chày nhỏ pha trà từ tay Tử Quỳnh.
Tử Quỳnh thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này bình thường đều do tiên hầu làm, ta lại không thích uống trà, nên thật sự không làm được.”
Dừng lại một chút, dường như nàng nhớ đến câu hỏi mà Thời Lưu hỏi khi vừa vào điện, nàng mỉm cười, lười biếng chống má: “Cứ mặc bọn họ đi, dù sao ta cũng không trở về, giữ lại người để làm gì.”
Chiếc chày giã trà khựng lại một chút, rồi lại từ từ nâng lên hạ xuống.
“Hơn nữa, con quên những gì ta nói với con rồi sao,” Tử Quỳnh khẽ cười, “Theo cái lợi tránh cái hại là bản năng của con người.”
“......”
Thời Lưu dừng tay, im lặng ngước mắt lên.
Sau bàn, gương mặt lười biếng xinh đẹp của Tử Quỳnh tiên đế dường như dần dần trùng lặp với hình bóng của bà lão trong trí nhớ mơ hồ của nàng khi còn nhỏ.
Tất nhiên nàng nhớ.
Khi đó nàng bị Thời gia nhốt trong tiểu viện khuất trong rừng sau núi, chỉ có mình bà ấy ở bên cạnh nàng.
Bà ấy dạy nàng nhận biết linh vật và đọc y thư, mang về cho nàng rất nhiều sách cổ; mỗi đêm khi nàng khóc lóc đòi cha mẹ, bà ấy vừa nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, vừa khe khẽ ngâm nga bài đồng dao được lưu truyền ở cương vực cực bắc của cõi Phàm; bà ấy kể cho nàng nghe nhiều cố sự và truyền thuyết, khiến nàng dù ở trong tiểu viện nhỏ bé chật hẹp nhưng lòng vẫn hướng về thế giới bao la……
Vừa là cha vừa là mẹ, vừa là trưởng bối vừa là bạn bè, đó là người đầu tiên cho nàng hy vọng và sự chèo chống.
Ấy thế mà ——
Người ấy cũng là một trong những kẻ đầu sỏ khiến Phong Nghiệp sa vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Bàn tay cầm chày của Thời Lưu run rẩy, một lát sau, nàng mới trở lại bình thường, cụp mắt xuống: “Theo cái lợi tránh cái hại là bản năng của con người, nhưng nơi đây là Tiên giới, là nơi mà người Phàm khao khát hướng tới, con nghĩ rằng ít nhất ở đây…… không nên như thế này.”
Tử Quỳnh mỉm cười: “Chẳng phải chữ ‘tiên’ này cũng lấy người làm gốc sao?”
Thời Lưu buông chày giã trà xuống, đổ bột trà xay mịn từ cối đá vào bình.
Nàng không ngước mắt lên mà chỉ nói: “Cho nên, đây chính là nguyên nhân mà vạn năm trước người thúc đẩy sát cục phản bội kia ư?”
“——”
Nụ cười trên gương mặt của nữ tử chợt khựng lại.
Một lát sau, Tử Quỳnh khẽ thở dài: “Tiểu Thời Lưu của ta quả nhiên đã trưởng thành hơn rất nhiều, nếu là trước kia, con nhất định sẽ không bao giờ hỏi như vậy.”
Thời Lưu ngước mắt lên, bình thản im lặng nhìn nàng.
Như thể không cưỡng lại được đôi mắt trong veo của thiếu nữ, Tử Quỳnh cụp mi xuống.
Im lặng một lúc, nàng thì thầm: “Kỳ thật, con rất may mắn, Thời Lưu. Người con yêu luôn kề bên con, cùng con đi trên cùng một con đường.”
Thời Lưu nhíu mày, bác bỏ theo bản năng: “Huynh ấy hoàn toàn khác với Côn Ly.”
“Con chỉ nhìn thấy Côn Ly của hiện tại mà thôi.” Tử Quỳnh cười nhạt, nhưng sâu trong đáy mắt chỉ có vẻ buồn bã, “Có lẽ con không tin, nhưng người ấy từng là một công tử ngọc thế vô song.”
Thời Lưu muốn phản bác lại theo bản năng, nhưng lại khựng lại khi sa vào ánh mắt của Tử Quỳnh.
Trong chốc lát, ánh mắt của Tử Quỳnh hơi rõ ràng lại, như thể vừa tỉnh lại từ một miền hồi ức xa xăm như một giấc mộng, nàng cụp mắt mỉm cười: “Nhưng con nói đúng, dù sao Phong Nghiệp cũng hoàn toàn khác Côn Ly. Ta nói những điều này thật sự không phải vì muốn bào chữa cho mình và hắn. Hắn mưu mô độc ác, ra tay tàn nhẫn, không đáng được tha thứ; còn ta vì sự ích kỷ của bản thân mà tự tay sát hại người bạn vạn năm, nghiệp chướng nặng nề như nhau thôi —— Có tội tức là có tội, không cần phải biết lý do.”
Ánh mắt của Thời Lưu hơi run rẩy.
“Mặc kệ thế nào,” Tử Quỳnh ngồi thẳng người, bưng ấm trà lên, “Con bằng lòng đến đưa tiễn trước khi ta đi, ta rất vui, Thời Lưu.”
Thời Lưu trở lại như thường, ánh mắt quét qua ấm trà và chén nhỏ bừa bộn khắp bàn: “Người biết con sẽ tới mà.”
“......”
Tử Quỳnh chớp mắt, dáng vẻ bộc lộ lười biếng và phiền muộn khi bị vạch trần: “Chỉ mà một canh bạc mà thôi. Sự thật đã chứng minh, dù tiểu Thời Lưu có trưởng thành cách mấy, thì vẫn luôn lương thiện như lúc ta rời đi.”
Thời Lưu lắc đầu.
Tử Quỳnh hơi ngạc nhiên: “Ta nói sai à?”
“Đêm nay con đến không phải để tiễn người. Mà là con có một chuyện muốn hỏi, một chuyện muốn làm.”
Dứt lời, Thời Lưu dừng lại một chút, vẻ mặt hơi phức tạp.
Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng nói: “Con vốn muốn hỏi, tại sao năm ấy người xuất hiện ở Thời gia, tại sao lại dạy con khôn lớn, là khiêm nhường hổ thẹn, hay là có mưu đồ nhưng sau đó đổi ý rồi rời đi.”
Tử Quỳnh hơi ngẩn người.
Thời Lưu không chờ nàng trả lời: “Nhưng lúc nãy người nói, có tội tức là có tội, không cần biết lý do, con cũng chợt nghĩ thông suốt.”
Thiếu nữ ngước mắt lên lặng lẽ nhìn nàng: “Năm ấy người cho con thiện ý, để lại ân tình, thế là đủ rồi, không cần truy cứu nguyên do ban sơ.”
Sửng sốt một lúc lâu, trong mắt Tử Quỳnh lộ ra ý cười vui vẻ và thoải mái: “Vậy chuyện con muốn làm là gì?”
Thời Lưu hơi do dự.
Trước khi đến đây nàng đã suy nghĩ rất lâu, cho rằng chuyện này là lẽ đương nhiên, là trách nhiệm của cả Côn Ly và Tử Quỳnh, nhưng khi đến trước mặt Tử Quỳnh, nhớ lại quá khứ, nàng chợt cảm thấy khó mở miệng.
Nhưng dẫu sao đây cũng là lẽ phải mà bọn họ nợ hắn, không nên bởi vì nàng mà khoan thứ.
Thời Lưu nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh ——
“Xin Đông Đế bệ hạ thay Côn Ly soạn 《Cáo Thiên hạ Thư》.”
“......”
Sau khoảng lặng, Tử Quỳnh rót trà, nâng chén lên uống một ngụm nhỏ, sau đó thở dài: “Có nhất thiết phải thế không?”
“Thiện ác hữu báo, thiên lý sáng tỏ, nhất định phải thế.”
“Thôi được rồi, vậy sẽ nghe lời con.”
“......?”
Thời Lưu sửng sốt một chút, giật mình ngước mắt lên, dường như nàng chưa từng nghĩ rằng Tử Quỳnh sẽ đồng ý thoải mái như vậy, thậm chí còn không cần dùng đến những gì mình chuẩn bị trước khi đến.
Tử Quỳnh giơ tay lên, nhẫn Tu Di tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, một chồng giấy mỏng rơi xuống bàn.
Dòng chữ trên giấy lấp lánh ánh tím vàng, đó là dấu vết truyền âm mà thần thức đế cấp tạo ra —— Khi nó vừa xuất hiện, dù chưa thi triển thuật pháp và rót tiên khí vào, hình như Thời Lưu đã có thể nghe được giọng nói của nữ đế, bắt đầu từ trận chiến Tam giới vạn năm trước, từng câu từng chữ rõ ràng, kể về hành vi xấu xa mà Côn Ly, Đoạn Thần và nàng đã phản bội bạn mình.
“Ta cảm thấy 《Cáo Thiên hạ Thư》không thích hợp, thiên hạ chỉ bao gồm dưới thiên môn, nhưng nếu đã muốn vạch trần chuyện ác của quá khứ, sao có thể không tính cả Tiên giới chứ?” Tử Quỳnh cười tủm tỉm, “Cho nên thứ ta chuẩn bị là 《Cáo Tam giới Thư》.”
Cuối cùng Thời Lưu cũng hoàn hồn sau cơn ngơ ngác: “Thần âm đế cấp tự khai tội ác, truyền khắp Tam giới…… Người sẽ không còn đường quay lại.”
“Ai muốn quay lại chứ?”
Tử Quỳnh bỗng bật cười, cười đến mức người run bần bật, nàng xua tay nói: “Ta không giống Côn Ly, ta chưa bao giờ nuốt lời —— Nếu đã nói sẽ vĩnh viễn ở lại giới môn, vậy thì sẽ vĩnh viễn ở lại đó.”
Nàng ngừng cười, con ngươi chứa ánh xanh: “Tuổi trời vô tận, tuổi người không dấu vết, quãng đời còn lại ta sẽ không trở về, xem như dùng thứ này để chuộc lại tội lỗi của bọn ta đi.”
“......”
Trong lòng Thời Lưu tràn ngập nhiều cảm xúc, nhất thời khó có thể kìm lại, cứ như thể có muôn lời muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Song, cuối cùng, thiếu nữ không nói gì cả.
Nàng chỉ lùi lại hai bước, cúi đầu hành lễ: “Thời Lưu cảm tạ ơn nuôi dạy của ngài. Ngày mai không đến giới môn đưa tiễn, hôm nay, tại đây, cung tiễn Đông Đế.”
Sau bàn, đáy mắt của Tử Quỳnh như mơ hồ có ánh nước, trước khi Thời Lưu ngẩng đầu lên, nàng mỉm cười: “Được, lễ này ta nhận. Con đến nơi này của ta khá lâu rồi nhỉ, nghe tiên phủ kế bên nói, Phong Nghiệp rất dính con, thường xuyên muốn đi theo, con đừng khiến hắn theo tới đây.”
Thời Lưu biết đây chỉ là cái cớ, nhưng nàng không hề vạch trần.
Nàng đứng thẳng lên, xoay người đi ra ngoài.
Trước khi bước ra khỏi thiên điện, thiếu nữ nhìn thấy sắc thu bên ngoài điện của đế cung, nàng chợt dừng bước, như thể nhớ ra điều gì đó.
Giọng nói lười biếng của Tử Quỳnh cũng vang lên sau lưng: “Hình như con còn chuyện muốn hỏi?”
“Thuở xưa, tin đồn về Trung Thiên Đế là người kể cho con nghe, còn có một chuyện con đã lãng quên nhiều năm, nhưng cách đây không lâu vừa nhớ lại, chuyện đó cũng do người nói cho con biết.”
“Hửm?”
Thời Lưu cúi đầu khẽ nói: “Năm ấy, sau núi có một thiếu niên, đến từ Huyền Môn, bệnh nặng khó chữa, người nói rằng thần hồn của huynh ấy quá mạnh mẽ, thân thể không thể chịu đựng được.”
Tử Quỳnh khựng lại, dời mắt sang nơi khác, sờ mép tách trà: “Có chuyện này sao? Hình như ta quên rồi.”
“Sau khi Phong Nghiệp tỉnh lại, Nam Thiền tiên đế không chịu dẫn con đi gặp ‘đứa bé’ bị thu hồi thần hồn căn nguyên kia, con đã mơ hồ đoán được rồi.” Thời Lưu nghiêng đầu nhìn lại, “Người không cần phải che giấu.”
Tử Quỳnh thở dài: “Ta đã nói là không lừa được con mà, vậy mà Nam Thiền không tin. Cho nên, con muốn hỏi sư huynh con đang ở đâu à? Không được đâu, lúc nãy ta đã nói rồi, ta chưa bao giờ nuốt lời.”
“Sư huynh đã không muốn gặp, núi sông xa xôi, hà tất quấy rầy nhau.”
Thời Lưu định thần lại, cười khẽ với người trong điện: “Con hỏi người, chỉ vì muốn chứng thực suy đoán của mình thôi. Thuở còn bé con luôn tò mò, tại sao hình như vú nuôi biết hết mọi thứ vậy nhỉ.”
Ánh mắt của Tử Quỳnh hơi lung lay vị nụ cười nọ, nàng chống má thở dài: “Đúng vậy, đáng tiếc chuyện đời là thế mà, cho dù biết hết mọi thứ, nhưng vẫn phạm sai lầm.”
Bàn tay vuốt ve quanh mép cốc nhẹ nhàng cong lên, nữ tử ngồi sau bàn lười biếng mở mắt ra: “Tiểu Thời Lưu à, chặng đường mà con phải đi vẫn còn rất dài. Nếu đi xa hãy nhớ quay đầu nhìn lại, đừng nên giống ta…… và người kia.”
“Cẩn tuân Đông Đế dạy dỗ.”
“Chao ôi, đừng bắt chước mấy lão phu tử của Phàm giới. Đi đi, đi đi, ta muốn nghỉ ngơi dưỡng dung.”
“......”
Trước khi cửa điện khép lại, thiếu nữ im lặng hồi lâu.
Sau đó nàng xoay người đi, không hề ngoảnh lại.
Bên ngoài Đông Đế Đế Cung không có nhật nguyệt tinh hải, chỉ có mây tía chậm rãi tụ hợp. Nó khiến mọi tòa nhà nguy nga tráng lệ chìm trong biển mây giống như ảo ảnh giả dối phồn hoa nơi bầu trời xa xôi, sau đó mọi thứ bị cuốn trôi bởi một cơn mưa muộn màng trong vắt.
—
Vào ngày mà 《Cáo Tam giới Thư》do đích thân Tử Quỳnh soạn thông truyền Tam giới, bên ngoài Trung Thiên Đế Cung, tiên nhân của thập nhị tiên phủ và tán tiên khắp tiên đình chùi nước mắt bày tỏ xúc động, chật như nêm cối.
May mà Thời Lưu đã tính toán từ trước ——
Sau khi giải quyết hết những chuyện vặt vãnh ở Tiên giới và bỏ lại Nam Thiền oán niệm sâu nặng tư chưởng tiên đình, nàng và Phong Nghiệp xuống Phàm giới.
Sau đó phát hiện, Phàm giới cũng sôi nổi hệt như Tiên giới.
Tượng thần cung phụng của Trung Thiên Đế có thể được nhìn thấy khắp mọi nơi ở nhân gian, kích cỡ khác nhau, ngũ thải ban lan, ngay cả Phong Đô Đế mặt xanh nanh vàng cũng được chuyển ra.
Khi mới đến một thành trì lớn ở bắc cương, dọc đường đi đã nhìn thấy không dưới mười pho tượng, suốt chặng đường mặt Phong Nghiệp tối sầm, còn Thời Lưu thì luôn phải nhịn cười.
Có lẽ diễn xuất của Thời Lưu không tốt lắm ——
Còn chưa tìm được nhà trọ để nghỉ chân, nàng đã bị Phong Nghiệp đang đội mũ “bắt” vào một con hẻm nhỏ cạnh phố xá sầm uất của thành trì.
“...... Không được cười.” Phong Nghiệp rủ mắt xuống, trong đôi đồng tử màu vàng có một chút bực bội cực kỳ nhạt đến mức khó phát hiện ra.
Thời Lưu càng buồn cười hơn: “Lúc nãy ta mới thấy một cái, cao lắm.” Thời Lưu khoa tay múa chân, “Thật ra, nó trông giống chàng lắm đó.”
“?”
Rèm che dưới mũ bị vén lên, Phong Nghiệp nhướng mày: “Cao thế nào?”
Thời Lưu không nhận ra sự nguy hiểm ẩn trong đáy mắt của người nọ, nàng giơ tay lên ngang ngực: “Cái màu vàng ấy, chàng có thấy không, cao đến đây ——”
Chưa dứt lời, cổ tay của nàng đã bị Phong Nghiệp tóm lấy, ấn vào bức tường gạch hơi ẩm phía sau.
Lông mi của Thời Lưu vẫn chưa vơi ý cười, ngơ ngác ngước lên.
Phong Nghiệp ra vẻ muốn hôn xuống.
Thời Lưu vô thức nhắm mắt lại, nhưng trong bóng tối, nàng nhận ra Phong Nghiệp dừng lại ở khoảnh cách rất gần, gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hô hấp của hắn.
Sau đó nàng nghe thấy tiếng cười khúc khích trầm thấp bật ra từ cổ họng của hắn: “Ta muốn hôn nàng, cho hỏi có được hay không?”
“......!”
Thời Lưu vừa xấu hổ vừa hơi bực bội, nàng ngước gương mặt đỏ bừng lên, dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi dường như muốn cắn hắn: “Chàng cố ý.”
“Ồ, bị quả lựu nhỏ phát hiện ra rồi.” Phong Nghiệp lười biếng cụp mắt xuống, lại nhích đến gần nàng hơn.
Chỉ cần thiếu nữ nói thêm một câu thì nàng sẽ hôn lên môi hắn.
“Như vậy mà vẫn không mắc câu.” Phong Nghiệp khẽ thở dài, như đang thì thầm với đôi môi mềm mại của nàng, “Tiểu đế quân tương lai của ta thật quyết đoán.”
Dưới sự trêu chọc gần như giày vò của hắn, thiếu nữ không khỏi đỏ mặt.
Tấm rèm trắng như tuyết bị Thời Lưu giật xuống, dán chặt vào gương mặt cực kỳ đẹp mắt nhưng cũng rất đáng ghét nọ, thừa dịp hắn chưa đuổi theo, nàng xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng chạy ra khỏi con hẻm.
Chỉ còn lại giọng nói thẹn quá hóa giận của thiếu nữ thông qua thần thức truyền âm ——
“Phong Nghiệp, mặt của chàng chê chàng rồi!”
Tiếng cười trầm thấp đuổi theo tai của thiếu nữ, quanh quẩn kéo dài.
Đáng tiếc Phong Nghiệp không vui vẻ được lâu.
Ghé thăm hầu hết nhà trọ trong thành, Thời Lưu ngạc nhiên khi thấy nhà trọ nào cũng có tượng của Trung Thiên Đế, mặc dù dáng dấp trông khác nhau, nhưng biết rõ bổn tôn trên bàn thờ đang ở ngay bên cạnh, Thời Lưu vẫn hơi lúng túng và buồn cười.
Thế là, ý định tạm thời ở lại nhà trọ trong thành chỉ có thể từ bỏ, hai người chỉ đơn giản đi về hướng điểm đến ban đầu của chuyến đi ——
Không ngờ thịnh cảnh thiên hạ thờ cúng thần linh lại lan đến tận núi xanh ẩn thế của Thời gia.
Ngôi miếu gần nhất nằm ngay cạnh con đường lên núi dưới chân núi Thời gia.
Trước ngôi miếu, hình như có một bà lão dẫn cháu trai của mình đến, đang vô cùng thành kính kéo thiếu niên bên cạnh đến bái lạy pho tượng, miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Tiên nhân có thể nghe thấy mọi thứ dưới thiên môn, tất nhiên lời nói của bà lão cũng lọt vào tai của Thời Lưu và Phong Nghiệp gần đó.
“Xin Trung Thiên Đế phù hộ…… hương khói nhà họ Tôn thịnh vượng, trai gái thành đôi, càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt……”
“Phụt.”
Lần này Thời Lưu không nhịn được nữa, nàng nghiêng đầu bật cười.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ nhìn sang chỗ khác, trên môi là một nụ cười nhẹ.
Bổn tôn thần minh đang nhắm mắt dưỡng thần: “......”
Đáng tiếc, tiếng cười của Thời Lưu cũng bị bà lão nghe thấy, đối phương kéo thiếu niên lang đứng dậy, nếp nhăn trên mặt dường như nhiều hơn đôi chút: “Tiểu cô nương, sao cô lại cười? Đừng có mà không tin, vị Trung Thiên Đế này là thánh nhân lương thiện, rất linh nghiệm.”
Thời Lưu vội vã điều chỉnh lại vẻ mặt, đôi mắt hơi cong cong vì cười: “Ngài đừng hiểu lầm, ta không hề cười ngài. Đương nhiên ta tin ngài ấy, nhưng chuyện truyền thừa hương khói hậu đại con nối dõi này ấy, hình như không do Trung Thiên Đế phụ trách.”
“Đó là vì cô không biết đó thôi, Trung Thiên Đế thần thông quảng đại, trên trời dưới đất không có chuyện gì không làm được —— U Minh uế thổ ấy, cô bé có từng nghe nói tới chưa? Đó chính là cụ Trung Thiên Đế xả thân trấn áp vì bảo vệ Phàm giới của chúng ta khỏi uế khí! Trà lâu thư quán vẫn còn đang bàn luận đấy, hôm qua trong thành còn có cái gì mà thần âm giảng đạo ấy nhỉ? Cực kỳ, cực kỳ khó tin nổi……”
Bà lão còn nói thêm nhiều lời với Thời Lưu trước khi bị thiếu niên lang thiếu kiên nhẫn bên cạnh kéo đi.
Nhìn bóng lưng của bà lão tóc hoa râm, Thời Lưu cụp mắt xoay người lại: “Trung Thiên Đế bệ hạ, cụ ngài rất uy phong nhỉ.”
“......” Dưới rèm che, Phong Nghiệp mở mắt ra: “?”
Ngay khi hắn vừa mở mắt, thiếu nữ vốn chưa kịp chạy xa ba trượng đã bị một luồng sáng vàng nhạt quấn quanh eo, sau đó kéo về phía Phong Nghiệp.
Đồng thời rơi vào lòng thần minh đang “ôm cây đợi thỏ”.
Phong Nghiệp đỡ lấy lưng của Thời Lưu, cố ý ép nàng không được vùng vẫy và né tránh, đôi mắt màu mực như có ánh kim lưu chuyển, trầm giọng lặp lại lời của nàng: “...... Cụ?”
“Không phải ta nói.” Thời Lưu mở to hai mắt, trông có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, “Là bà lão lúc nãy nói.”
“......”
“Nhưng ngẫm lại, người ta nói sự thật mà.”
“?”
Phong Nghiệp bế thiếu nữ mà hắn vừa định thả ra lên, trong đôi mắt vàng óng nọ như tràn ngập một cảm giác áp bách mơ hồ, cứ như thể muốn bao bọc toàn thân nàng.
Lúc này thiếu nữ trong lòng hắn rốt cuộc cũng không thể giấu được ý cười trong đáy mắt, nàng cười đến mức suýt ngã xuống trong vòng tay hắn: “Ta không biết đấy, hóa ra Trung Thiên Đế bệ hạ còn có thể ban phúc cho con dân của ngài ấy có cả con trai lẫn con gái, lại còn càng nhiều càng tốt nữa chứ.”
Phong Nghiệp khẽ nheo mắt lại, lười biếng liếc nhìn thiếu nữ cười đến mức không ngừng lại được trong lòng hắn.
Vài giây sau, hắn bỗng lên tiếng: “Ban phúc cho tín đồ thì không được.”
“Hả……?”
Thời Lưu mơ hồ ngửi được một tia lãnh hương khiến nàng bất an, nụ cười dần tắt lịm.
“Nhưng tiểu đế quân tương lai,” Phong Nghiệp giơ tay, nhẹ nhàng nhéo vành vai mềm mại đỏ ửng của thiếu nữ, giọng trầm thấp của hắn gần kề: “Nếu nàng muốn ta ban phúc cho nàng, ta nhất định làm được.”
“——?”
“Ta đổi ý rồi.”
Dưới ánh mắt không thể tin được “Lời này mà chàng cũng nói được” của thiếu nữ, thần minh lười biếng thả nàng ra, hắn vừa chậm rãi nói, vừa chỉnh lại bộ quần áo bị hắn làm lộn xộn nhăn nheo của nàng, từng chút từng chút một.
Cuối cùng dừng lại trước cổ của thiếu nữ, ngón tay của Phong Nghiệp khẽ co lại, cọ vào chiếc cằm trắng nõn mềm mại của nàng.
“Tối nay qua đêm ở Thời gia đi.” Thấy gò má của thiếu nữ bị nhuộm đỏ, hắn không thể khắc chế ý cười ham muốn trong mắt, “Ở lại thêm mấy ngày nữa nhé, tiểu đế quân thấy thế nào?”
“......”
“Tiểu đế quân” nhịn một lát, trước khi gương mặt đỏ bừng như nhỏ máu, nàng mới nhớ tới một từ mới mà mình vừa nghe được ở Phàm giới.
Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Biến thái.”
Thần minh không nhịn được mà bật cười, cúi đầu hôn lên chóp mũi đang bực bội của nàng: “Ta xem như nàng đồng ý.”
“?”
Thời Lưu muốn phản bác lại, nhưng lúc này lại chợt chậm chạp nhận ra điều gì đó.
Nàng nghiêng đầu nhìn sang một bên, sau đó thoáng thấy thiếu nữ lạnh mặt ôm Đoạn Tương Tư đứng dưới gốc cây cách đó không xa.
Sau một nhịp thở.
Thời Lưu đã đứng cách Phong Nghiệp mấy trượng.
Mặt nàng đỏ ửng nhưng lại cố tỏ ra điềm tĩnh: “Đã lâu không gặp. Thời Ly, muội đến từ khi nào vậy?”
Phong Nghiệp đi đến bên cạnh nàng, trước khi dừng bước hắn thuận miệng trả lời: “Ba mươi nhịp thở trước.”
Thời Lưu: “?”
Nàng nghiêng đầu, ném cho Phong Nghiệp ánh mắt “Sao chàng không nói cho ta biết”.
Thấy sự tương tác trong lặng lẽ của hai người nọ càng ngày càng chói mắt, Thời Ly xị mặt cười nhạt: “Cho nên tỷ gọi ta đến đây chỉ để ta thấy hai người ân ái à?”
“Gì mà ân ái, muội đừng nói bậy.”
Thời Lưu lập tức quay mặt lại với vẻ mặt chăm chú nghiêm túc: “Ta chỉ muốn tới thăm muội, xem gần đây muội sống ở Thời gia thế nào thôi.”
Thời Ly còn muốn lạnh lùng với nàng một chút, nhưng nghĩ đến những lời đồn thổi khiến nàng ấy bứt rứt không yên, vẻ lạnh lùng hơi vơi bớt, nàng ấy hơi không được tự nhiên nghiêng mặt sang một bên: “Dù sao vẫn tốt hơn tỷ dăm ba ngày muốn sống muốn chết.”
Thời Lưu ngẩn người, không khỏi bật cười: “Muội đang lo lắng cho ta sao?”
“..... Làm gì có chuyện đó.” Thời Ly nói một cách chính đáng, nhưng vẫn không chịu quay mặt lại nhìn nàng.
Thời Lưu cũng không bận tâm lắm, nàng mỉm cười nhìn Thời Ly đã lâu không gặp.
Cao hơn một chút, không còn mặc váy áo nữa, mà đã đổi sang trường bào, còn có……
Thoáng thấy ban chỉ gia truyền của Thời gia trên ngón cái của Thời Ly, Thời Lưu hơi giật mình: “Vị trí gia chủ đã chính thức truyền cho muội rồi sao?”
“Ừm.”
Khựng lại một chút, Thời Ly hơi nghiêng mặt lại nhìn nàng: “Trước khi xuống núi, phụ thân muốn đi cùng, nhưng ta đã từ chối.”
Câu này của thiếu nữ dường như hơi đột ngột, nhưng Thời Lưu vẫn hiểu hết ý của nàng ấy, nhất là cái biểu cảm “Xem xem ta làm được gì này” kia.
Ý cười trong mắt của Thời Lưu càng đậm hơn, hệt như mây ráng chiếu trên bầu trời: “Cảm ơn.”
“Ta biết tỷ sẽ không tha thứ cho ông ấy, cũng sẽ không tha thứ cho Thời gia.” Thời Ly trầm mặc một lát, sau đó nói nhỏ, “Tỷ không cần lo cho ta, cho dù không còn là Tử Thần, nhưng cuộc sống của ta ở Thời gia vẫn tốt lắm.”
Thời Lưu mỉm cười gật đầu: “Được.”
Thời Ly quay đầu nhìn bóng người đã lướt đến dưới tàng cây xa xa khi hai nàng bắt đầu trò chuyện.
Nhìn chằm chằm một lát, nàng ấy hơi nhíu mày hỏi: “Cái người luôn ở bên tỷ kia, thật sự chính là……”
Thời Ly không nói hết câu, nàng ấy giơ thanh kiếm trong tay lên, đầu vỏ kiếm hướng về phía miếu thờ gần đó.
“......”
Cảm nhận được thần thức của thần minh đằng xa nhàn nhạt quét qua mình, Thời Lưu nhịn cười nói: “Ừm, là chàng ấy.”
“Nghe nói sau khi ngài ấy quy vị, tính tình thay đổi rất nhiều,” Thời Ly nhớ tới những gì lúc nãy mình thấy, hơi bất an hỏi, “Ngài ấy không bắt nạt tỷ chứ?”
Thần thức bên cạnh run lên, tựa như đang bực bội và kìm nén cảm xúc.
Có thứ gì đó vô hình cọ vào ngón tay buông thõng của Thời Lưu, như thể rất tủi thân.
“Không đâu.”
Thời Lưu vỗ về thần thức trong lòng bàn tay, sau đó mới ngước mắt nhìn Thời Ly, ánh mắt của nàng rất nghiêm túc.
“Chàng ấy là vị thần tốt nhất thế gian, cũng như là người trần tục độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế của ta.”
“......”
Dưới gốc cây đằng xa.
Ngón tay đang xoay ống sáo của Phong Nghiệp hơi khựng lại, sau đó tiếp tục lơ đễnh xoay tròn.
Chỉ có dưới tấm rèm bị gió thổi khẽ bay lên, môi mỏng của người nọ không nhịn được mà cong lên, lộ ra nụ cười khó có thể che giấu.
—
Dự định ở lại Thời gia vài ngày của Phong Nghiệp tan thành bọt biển.
Đặc biệt là sau khi nghe nói hai người có ý định ở lại nhân gian lâu dài, Thời Ly tiết kiệm được chút thái độ lưu luyến không rời, cực kỳ quyết đoán tiễn hai người xuống núi.
“Chuyện này không thể trách Thời Ly.” Thời Lưu nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Phong Nghiệp vì đại kế thất bại, nàng không khỏi mỉm cười, “Ai bảo lần trước lúc đến Thời gia, chàng để lại cho bọn họ biển máu đầy khắp núi đồi, dọn ba ngày ba đêm cũng chưa xong làm chi?”
“Đó là mưa U Minh.”
Phong Nghiệp sửa lại lời của nàng, sau đó lập tức khẽ liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh, “Hơn nữa, hôm đó ta vì cứu ai?”
“Đó là cứu hả?” Thời Lưu cố ý tỏ ra kinh ngạc, “Ta còn tưởng là cướp hôn.”
Phong Nghiệp nhướng mày, giọng điệu nguy hiểm: “Cướp, hôn? Nàng thành hôn với ai?”
Màu vàng nhạt trong mắt của thần trở nên đậm hơn, như thực thể lưu chuyển.
Tim của Thời Lưu nhảy dựng, thầm nghĩ tiêu rồi, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra vẻ ngơ ngác: “Hả? Ta nói thế à? Nhất định là chàng nghe nhầm.”
“?”
Trước khi Phong Nghiệp hoàn hồn, trong chớp mắt, bóng dáng của Thời Lưu đã đi thẳng vào thành trì gần chân núi nhất.
Giữa phố xá nhộn nhịp người qua kẻ lại, thiếu nữ đứng giữa dòng người tấp nập, chậm rãi xoay người lại, mỉm cười rạng rỡ với Phong Nghiệp, người đi theo sau nàng chậm một bước.
Đôi đồng tử trong veo và đen láy của nàng ngước nhìn Phong Nghiệp, hệt như một hồ nước sạch sẽ nhất thế gian, trong vắt đến mức không có lấy một vết bẩn.
Hắn chợt nhớ ra rằng, cách đây rất lâu, trên chiến trường giới môn đẫm máu và đầy chết chóc, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một khối lưu ly trong vắt giữa vũng máu bạt ngàn san dã.
Hắn khom lưng nhặt nó lên.
Chỉ có máu của hắn nhuộm đỏ vỏ đá.
Bên trong Lưu Ly Thạch Tâm, một tiểu lưu ly yêu nhỏ bé trong suốt bị đánh thức, nàng chậm rãi mở mắt ra. Cách vỏ đá, chuyện đầu tiên nàng làm sau khi tỉnh lại chính là nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay hắn.
Đó là lần đầu tiên.
Thần minh nghe thấy sâu trong lồng ngực, vang lên một chút chấn động.
Hệt như bây giờ.
Chỉ là nó nhiều hơn năm xưa rất nhiều, dường như hắn nghe thấy âm thanh một đóa hoa của thế gian nở rộ.
—
Vượt qua biển người tấp nập, Phong Nghiệp đi về phía Thời Lưu.
Bị ánh mắt của người nọ ảnh hưởng, Thời Lưu cũng chạy về phía hắn.
Cho đến khi đến trước mặt.
Thời Lưu hơi thẹn thùng dừng bước: “Vừa rồi chàng đang suy nghĩ gì vậy?”
“Nàng.” Phong Nghiệp đáp lại mà không hề nghĩ suy.
“?”
Thời Lưu hơi nheo mắt lại: “Có phải chàng đang suy nghĩ về lời ta nói với Thời Ly hay không.”
“Nàng nói gì vậy?” Phong Nghiệp rủ mắt nhìn nàng, khẽ mỉm cười, “Nói xấu ta à?”
“Rõ ràng chàng nghe được mà.”
Thời Lưu dừng lại một chút rồi dời tầm mắt: “Ta nói với muội ấy, chàng là vị thần tốt nhất thế gian.”
“Sau đó thì sao?”
“Hết rồi.” Thiếu nữ chột dạ quay mặt sang hướng khác.
“Sao không nhắc đến chính mình.”
“Hả?” Thời Lưu tò mò quay đầu lại, “Nhắc đến ta làm gì?”
Phong Nghiệp nắm lấy tay nàng, đặt lên lồng ngực, lúc này trái tim của hắn đang đập như một người phàm tục.
Thời Lưu hơi ngơ ngác, ngẩng đầu lên.
Mọi thứ đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
—— Trong nháy mắt, thế gian bị thần minh kéo vào một khoảng lặng dài đằng đẵng.
Phong Nghiệp khom người xuống.
Giữa đám đông bất động, hắn tham luyến hôn lên môi nàng.
“Ta nghĩ, nàng là vị thần độc nhất vô nhị của thế gian.”
— — —
【Quyển 5 · Vĩ ký】
Tình yêu như thần minh mong muốn, vĩnh viễn ở lại nhân gian của ngài.
《Quyển 5: Ngọc Kinh Tố Tiên》, kết thúc.
—— Hoàn thành chính truyện ——
Xưa kia thịnh cảnh phồn hoa, nhưng đêm nay trong đế cung lại vắng vẻ tĩnh lặng.
Sau khi Trung Thiên Đế quy vị, những câu chuyện lưu truyền chốn phàm trần và U Minh cũng tràn vào Tiên giới. Chuyện Tây Đế Côn Ly điên khùng mất trí đã không còn là bí mật ở Tiên giới ba trăm ngày qua, sự im lặng của Trung Thiên Đế Cung và Nam Thiền tiên tử đã khiến các tiên phủ trực thuộc các đế cung hoang mang.
Tan đàn xẻ nghé, hai đế cung nghiêng ngả khiến đàn chim sợ hãi muốn bỏ chạy.
Khi Thời Lưu bước vào thiên điện vắng vẻ, trong phạm vi thần thức, tiên hầu cuối cùng còn sót lại của Đông Đế Đế Cung đang quay người vội vàng bỏ đi.
Thiếu nữ vượt qua ngưỡng cửa rồi dừng bước, hàng mi dài cụp xuống che khuất cảm xúc trong mắt.
Khi Thời Lưu ngước mắt lên lần nữa, trông thấy bóng dáng của một nữ tử ngồi sau bàn ở thiên điện, cuối cùng, một tia cảm xúc phức tạp không thể che giấu hiện ra từ đôi lông mày hơi nhíu lại của nàng.
“Người không ngăn cản sao?” Thời Lưu tới gần.
Tử Quỳnh nhíu mày lúng ta lúng túng dời qua dời lại đống ly chén bình trên bàn, không trả lời câu hỏi của Thời Lưu mà chỉ nói: “Nam Thiền nói con thích Vân Hồ Thanh và Bích Vân Tôi nhất, nên ta hỏi mượn cô ấy một chút, đáng tiếc, một nửa bị giã hỏng rồi…… Chậc, lại đổ!”
Dường như Thời Lưu không bận tâm lắm đến việc nàng ấy không trả lời câu hỏi của mình, nàng bước bước cuối cùng đến trước bàn, lặng lẽ nhận lấy chày nhỏ pha trà từ tay Tử Quỳnh.
Tử Quỳnh thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này bình thường đều do tiên hầu làm, ta lại không thích uống trà, nên thật sự không làm được.”
Dừng lại một chút, dường như nàng nhớ đến câu hỏi mà Thời Lưu hỏi khi vừa vào điện, nàng mỉm cười, lười biếng chống má: “Cứ mặc bọn họ đi, dù sao ta cũng không trở về, giữ lại người để làm gì.”
Chiếc chày giã trà khựng lại một chút, rồi lại từ từ nâng lên hạ xuống.
“Hơn nữa, con quên những gì ta nói với con rồi sao,” Tử Quỳnh khẽ cười, “Theo cái lợi tránh cái hại là bản năng của con người.”
“......”
Thời Lưu dừng tay, im lặng ngước mắt lên.
Sau bàn, gương mặt lười biếng xinh đẹp của Tử Quỳnh tiên đế dường như dần dần trùng lặp với hình bóng của bà lão trong trí nhớ mơ hồ của nàng khi còn nhỏ.
Tất nhiên nàng nhớ.
Khi đó nàng bị Thời gia nhốt trong tiểu viện khuất trong rừng sau núi, chỉ có mình bà ấy ở bên cạnh nàng.
Bà ấy dạy nàng nhận biết linh vật và đọc y thư, mang về cho nàng rất nhiều sách cổ; mỗi đêm khi nàng khóc lóc đòi cha mẹ, bà ấy vừa nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, vừa khe khẽ ngâm nga bài đồng dao được lưu truyền ở cương vực cực bắc của cõi Phàm; bà ấy kể cho nàng nghe nhiều cố sự và truyền thuyết, khiến nàng dù ở trong tiểu viện nhỏ bé chật hẹp nhưng lòng vẫn hướng về thế giới bao la……
Vừa là cha vừa là mẹ, vừa là trưởng bối vừa là bạn bè, đó là người đầu tiên cho nàng hy vọng và sự chèo chống.
Ấy thế mà ——
Người ấy cũng là một trong những kẻ đầu sỏ khiến Phong Nghiệp sa vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Bàn tay cầm chày của Thời Lưu run rẩy, một lát sau, nàng mới trở lại bình thường, cụp mắt xuống: “Theo cái lợi tránh cái hại là bản năng của con người, nhưng nơi đây là Tiên giới, là nơi mà người Phàm khao khát hướng tới, con nghĩ rằng ít nhất ở đây…… không nên như thế này.”
Tử Quỳnh mỉm cười: “Chẳng phải chữ ‘tiên’ này cũng lấy người làm gốc sao?”
Thời Lưu buông chày giã trà xuống, đổ bột trà xay mịn từ cối đá vào bình.
Nàng không ngước mắt lên mà chỉ nói: “Cho nên, đây chính là nguyên nhân mà vạn năm trước người thúc đẩy sát cục phản bội kia ư?”
“——”
Nụ cười trên gương mặt của nữ tử chợt khựng lại.
Một lát sau, Tử Quỳnh khẽ thở dài: “Tiểu Thời Lưu của ta quả nhiên đã trưởng thành hơn rất nhiều, nếu là trước kia, con nhất định sẽ không bao giờ hỏi như vậy.”
Thời Lưu ngước mắt lên, bình thản im lặng nhìn nàng.
Như thể không cưỡng lại được đôi mắt trong veo của thiếu nữ, Tử Quỳnh cụp mi xuống.
Im lặng một lúc, nàng thì thầm: “Kỳ thật, con rất may mắn, Thời Lưu. Người con yêu luôn kề bên con, cùng con đi trên cùng một con đường.”
Thời Lưu nhíu mày, bác bỏ theo bản năng: “Huynh ấy hoàn toàn khác với Côn Ly.”
“Con chỉ nhìn thấy Côn Ly của hiện tại mà thôi.” Tử Quỳnh cười nhạt, nhưng sâu trong đáy mắt chỉ có vẻ buồn bã, “Có lẽ con không tin, nhưng người ấy từng là một công tử ngọc thế vô song.”
Thời Lưu muốn phản bác lại theo bản năng, nhưng lại khựng lại khi sa vào ánh mắt của Tử Quỳnh.
Trong chốc lát, ánh mắt của Tử Quỳnh hơi rõ ràng lại, như thể vừa tỉnh lại từ một miền hồi ức xa xăm như một giấc mộng, nàng cụp mắt mỉm cười: “Nhưng con nói đúng, dù sao Phong Nghiệp cũng hoàn toàn khác Côn Ly. Ta nói những điều này thật sự không phải vì muốn bào chữa cho mình và hắn. Hắn mưu mô độc ác, ra tay tàn nhẫn, không đáng được tha thứ; còn ta vì sự ích kỷ của bản thân mà tự tay sát hại người bạn vạn năm, nghiệp chướng nặng nề như nhau thôi —— Có tội tức là có tội, không cần phải biết lý do.”
Ánh mắt của Thời Lưu hơi run rẩy.
“Mặc kệ thế nào,” Tử Quỳnh ngồi thẳng người, bưng ấm trà lên, “Con bằng lòng đến đưa tiễn trước khi ta đi, ta rất vui, Thời Lưu.”
Thời Lưu trở lại như thường, ánh mắt quét qua ấm trà và chén nhỏ bừa bộn khắp bàn: “Người biết con sẽ tới mà.”
“......”
Tử Quỳnh chớp mắt, dáng vẻ bộc lộ lười biếng và phiền muộn khi bị vạch trần: “Chỉ mà một canh bạc mà thôi. Sự thật đã chứng minh, dù tiểu Thời Lưu có trưởng thành cách mấy, thì vẫn luôn lương thiện như lúc ta rời đi.”
Thời Lưu lắc đầu.
Tử Quỳnh hơi ngạc nhiên: “Ta nói sai à?”
“Đêm nay con đến không phải để tiễn người. Mà là con có một chuyện muốn hỏi, một chuyện muốn làm.”
Dứt lời, Thời Lưu dừng lại một chút, vẻ mặt hơi phức tạp.
Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng nói: “Con vốn muốn hỏi, tại sao năm ấy người xuất hiện ở Thời gia, tại sao lại dạy con khôn lớn, là khiêm nhường hổ thẹn, hay là có mưu đồ nhưng sau đó đổi ý rồi rời đi.”
Tử Quỳnh hơi ngẩn người.
Thời Lưu không chờ nàng trả lời: “Nhưng lúc nãy người nói, có tội tức là có tội, không cần biết lý do, con cũng chợt nghĩ thông suốt.”
Thiếu nữ ngước mắt lên lặng lẽ nhìn nàng: “Năm ấy người cho con thiện ý, để lại ân tình, thế là đủ rồi, không cần truy cứu nguyên do ban sơ.”
Sửng sốt một lúc lâu, trong mắt Tử Quỳnh lộ ra ý cười vui vẻ và thoải mái: “Vậy chuyện con muốn làm là gì?”
Thời Lưu hơi do dự.
Trước khi đến đây nàng đã suy nghĩ rất lâu, cho rằng chuyện này là lẽ đương nhiên, là trách nhiệm của cả Côn Ly và Tử Quỳnh, nhưng khi đến trước mặt Tử Quỳnh, nhớ lại quá khứ, nàng chợt cảm thấy khó mở miệng.
Nhưng dẫu sao đây cũng là lẽ phải mà bọn họ nợ hắn, không nên bởi vì nàng mà khoan thứ.
Thời Lưu nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh ——
“Xin Đông Đế bệ hạ thay Côn Ly soạn 《Cáo Thiên hạ Thư》.”
“......”
Sau khoảng lặng, Tử Quỳnh rót trà, nâng chén lên uống một ngụm nhỏ, sau đó thở dài: “Có nhất thiết phải thế không?”
“Thiện ác hữu báo, thiên lý sáng tỏ, nhất định phải thế.”
“Thôi được rồi, vậy sẽ nghe lời con.”
“......?”
Thời Lưu sửng sốt một chút, giật mình ngước mắt lên, dường như nàng chưa từng nghĩ rằng Tử Quỳnh sẽ đồng ý thoải mái như vậy, thậm chí còn không cần dùng đến những gì mình chuẩn bị trước khi đến.
Tử Quỳnh giơ tay lên, nhẫn Tu Di tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, một chồng giấy mỏng rơi xuống bàn.
Dòng chữ trên giấy lấp lánh ánh tím vàng, đó là dấu vết truyền âm mà thần thức đế cấp tạo ra —— Khi nó vừa xuất hiện, dù chưa thi triển thuật pháp và rót tiên khí vào, hình như Thời Lưu đã có thể nghe được giọng nói của nữ đế, bắt đầu từ trận chiến Tam giới vạn năm trước, từng câu từng chữ rõ ràng, kể về hành vi xấu xa mà Côn Ly, Đoạn Thần và nàng đã phản bội bạn mình.
“Ta cảm thấy 《Cáo Thiên hạ Thư》không thích hợp, thiên hạ chỉ bao gồm dưới thiên môn, nhưng nếu đã muốn vạch trần chuyện ác của quá khứ, sao có thể không tính cả Tiên giới chứ?” Tử Quỳnh cười tủm tỉm, “Cho nên thứ ta chuẩn bị là 《Cáo Tam giới Thư》.”
Cuối cùng Thời Lưu cũng hoàn hồn sau cơn ngơ ngác: “Thần âm đế cấp tự khai tội ác, truyền khắp Tam giới…… Người sẽ không còn đường quay lại.”
“Ai muốn quay lại chứ?”
Tử Quỳnh bỗng bật cười, cười đến mức người run bần bật, nàng xua tay nói: “Ta không giống Côn Ly, ta chưa bao giờ nuốt lời —— Nếu đã nói sẽ vĩnh viễn ở lại giới môn, vậy thì sẽ vĩnh viễn ở lại đó.”
Nàng ngừng cười, con ngươi chứa ánh xanh: “Tuổi trời vô tận, tuổi người không dấu vết, quãng đời còn lại ta sẽ không trở về, xem như dùng thứ này để chuộc lại tội lỗi của bọn ta đi.”
“......”
Trong lòng Thời Lưu tràn ngập nhiều cảm xúc, nhất thời khó có thể kìm lại, cứ như thể có muôn lời muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Song, cuối cùng, thiếu nữ không nói gì cả.
Nàng chỉ lùi lại hai bước, cúi đầu hành lễ: “Thời Lưu cảm tạ ơn nuôi dạy của ngài. Ngày mai không đến giới môn đưa tiễn, hôm nay, tại đây, cung tiễn Đông Đế.”
Sau bàn, đáy mắt của Tử Quỳnh như mơ hồ có ánh nước, trước khi Thời Lưu ngẩng đầu lên, nàng mỉm cười: “Được, lễ này ta nhận. Con đến nơi này của ta khá lâu rồi nhỉ, nghe tiên phủ kế bên nói, Phong Nghiệp rất dính con, thường xuyên muốn đi theo, con đừng khiến hắn theo tới đây.”
Thời Lưu biết đây chỉ là cái cớ, nhưng nàng không hề vạch trần.
Nàng đứng thẳng lên, xoay người đi ra ngoài.
Trước khi bước ra khỏi thiên điện, thiếu nữ nhìn thấy sắc thu bên ngoài điện của đế cung, nàng chợt dừng bước, như thể nhớ ra điều gì đó.
Giọng nói lười biếng của Tử Quỳnh cũng vang lên sau lưng: “Hình như con còn chuyện muốn hỏi?”
“Thuở xưa, tin đồn về Trung Thiên Đế là người kể cho con nghe, còn có một chuyện con đã lãng quên nhiều năm, nhưng cách đây không lâu vừa nhớ lại, chuyện đó cũng do người nói cho con biết.”
“Hửm?”
Thời Lưu cúi đầu khẽ nói: “Năm ấy, sau núi có một thiếu niên, đến từ Huyền Môn, bệnh nặng khó chữa, người nói rằng thần hồn của huynh ấy quá mạnh mẽ, thân thể không thể chịu đựng được.”
Tử Quỳnh khựng lại, dời mắt sang nơi khác, sờ mép tách trà: “Có chuyện này sao? Hình như ta quên rồi.”
“Sau khi Phong Nghiệp tỉnh lại, Nam Thiền tiên đế không chịu dẫn con đi gặp ‘đứa bé’ bị thu hồi thần hồn căn nguyên kia, con đã mơ hồ đoán được rồi.” Thời Lưu nghiêng đầu nhìn lại, “Người không cần phải che giấu.”
Tử Quỳnh thở dài: “Ta đã nói là không lừa được con mà, vậy mà Nam Thiền không tin. Cho nên, con muốn hỏi sư huynh con đang ở đâu à? Không được đâu, lúc nãy ta đã nói rồi, ta chưa bao giờ nuốt lời.”
“Sư huynh đã không muốn gặp, núi sông xa xôi, hà tất quấy rầy nhau.”
Thời Lưu định thần lại, cười khẽ với người trong điện: “Con hỏi người, chỉ vì muốn chứng thực suy đoán của mình thôi. Thuở còn bé con luôn tò mò, tại sao hình như vú nuôi biết hết mọi thứ vậy nhỉ.”
Ánh mắt của Tử Quỳnh hơi lung lay vị nụ cười nọ, nàng chống má thở dài: “Đúng vậy, đáng tiếc chuyện đời là thế mà, cho dù biết hết mọi thứ, nhưng vẫn phạm sai lầm.”
Bàn tay vuốt ve quanh mép cốc nhẹ nhàng cong lên, nữ tử ngồi sau bàn lười biếng mở mắt ra: “Tiểu Thời Lưu à, chặng đường mà con phải đi vẫn còn rất dài. Nếu đi xa hãy nhớ quay đầu nhìn lại, đừng nên giống ta…… và người kia.”
“Cẩn tuân Đông Đế dạy dỗ.”
“Chao ôi, đừng bắt chước mấy lão phu tử của Phàm giới. Đi đi, đi đi, ta muốn nghỉ ngơi dưỡng dung.”
“......”
Trước khi cửa điện khép lại, thiếu nữ im lặng hồi lâu.
Sau đó nàng xoay người đi, không hề ngoảnh lại.
Bên ngoài Đông Đế Đế Cung không có nhật nguyệt tinh hải, chỉ có mây tía chậm rãi tụ hợp. Nó khiến mọi tòa nhà nguy nga tráng lệ chìm trong biển mây giống như ảo ảnh giả dối phồn hoa nơi bầu trời xa xôi, sau đó mọi thứ bị cuốn trôi bởi một cơn mưa muộn màng trong vắt.
—
Vào ngày mà 《Cáo Tam giới Thư》do đích thân Tử Quỳnh soạn thông truyền Tam giới, bên ngoài Trung Thiên Đế Cung, tiên nhân của thập nhị tiên phủ và tán tiên khắp tiên đình chùi nước mắt bày tỏ xúc động, chật như nêm cối.
May mà Thời Lưu đã tính toán từ trước ——
Sau khi giải quyết hết những chuyện vặt vãnh ở Tiên giới và bỏ lại Nam Thiền oán niệm sâu nặng tư chưởng tiên đình, nàng và Phong Nghiệp xuống Phàm giới.
Sau đó phát hiện, Phàm giới cũng sôi nổi hệt như Tiên giới.
Tượng thần cung phụng của Trung Thiên Đế có thể được nhìn thấy khắp mọi nơi ở nhân gian, kích cỡ khác nhau, ngũ thải ban lan, ngay cả Phong Đô Đế mặt xanh nanh vàng cũng được chuyển ra.
Khi mới đến một thành trì lớn ở bắc cương, dọc đường đi đã nhìn thấy không dưới mười pho tượng, suốt chặng đường mặt Phong Nghiệp tối sầm, còn Thời Lưu thì luôn phải nhịn cười.
Có lẽ diễn xuất của Thời Lưu không tốt lắm ——
Còn chưa tìm được nhà trọ để nghỉ chân, nàng đã bị Phong Nghiệp đang đội mũ “bắt” vào một con hẻm nhỏ cạnh phố xá sầm uất của thành trì.
“...... Không được cười.” Phong Nghiệp rủ mắt xuống, trong đôi đồng tử màu vàng có một chút bực bội cực kỳ nhạt đến mức khó phát hiện ra.
Thời Lưu càng buồn cười hơn: “Lúc nãy ta mới thấy một cái, cao lắm.” Thời Lưu khoa tay múa chân, “Thật ra, nó trông giống chàng lắm đó.”
“?”
Rèm che dưới mũ bị vén lên, Phong Nghiệp nhướng mày: “Cao thế nào?”
Thời Lưu không nhận ra sự nguy hiểm ẩn trong đáy mắt của người nọ, nàng giơ tay lên ngang ngực: “Cái màu vàng ấy, chàng có thấy không, cao đến đây ——”
Chưa dứt lời, cổ tay của nàng đã bị Phong Nghiệp tóm lấy, ấn vào bức tường gạch hơi ẩm phía sau.
Lông mi của Thời Lưu vẫn chưa vơi ý cười, ngơ ngác ngước lên.
Phong Nghiệp ra vẻ muốn hôn xuống.
Thời Lưu vô thức nhắm mắt lại, nhưng trong bóng tối, nàng nhận ra Phong Nghiệp dừng lại ở khoảnh cách rất gần, gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hô hấp của hắn.
Sau đó nàng nghe thấy tiếng cười khúc khích trầm thấp bật ra từ cổ họng của hắn: “Ta muốn hôn nàng, cho hỏi có được hay không?”
“......!”
Thời Lưu vừa xấu hổ vừa hơi bực bội, nàng ngước gương mặt đỏ bừng lên, dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi dường như muốn cắn hắn: “Chàng cố ý.”
“Ồ, bị quả lựu nhỏ phát hiện ra rồi.” Phong Nghiệp lười biếng cụp mắt xuống, lại nhích đến gần nàng hơn.
Chỉ cần thiếu nữ nói thêm một câu thì nàng sẽ hôn lên môi hắn.
“Như vậy mà vẫn không mắc câu.” Phong Nghiệp khẽ thở dài, như đang thì thầm với đôi môi mềm mại của nàng, “Tiểu đế quân tương lai của ta thật quyết đoán.”
Dưới sự trêu chọc gần như giày vò của hắn, thiếu nữ không khỏi đỏ mặt.
Tấm rèm trắng như tuyết bị Thời Lưu giật xuống, dán chặt vào gương mặt cực kỳ đẹp mắt nhưng cũng rất đáng ghét nọ, thừa dịp hắn chưa đuổi theo, nàng xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng chạy ra khỏi con hẻm.
Chỉ còn lại giọng nói thẹn quá hóa giận của thiếu nữ thông qua thần thức truyền âm ——
“Phong Nghiệp, mặt của chàng chê chàng rồi!”
Tiếng cười trầm thấp đuổi theo tai của thiếu nữ, quanh quẩn kéo dài.
Đáng tiếc Phong Nghiệp không vui vẻ được lâu.
Ghé thăm hầu hết nhà trọ trong thành, Thời Lưu ngạc nhiên khi thấy nhà trọ nào cũng có tượng của Trung Thiên Đế, mặc dù dáng dấp trông khác nhau, nhưng biết rõ bổn tôn trên bàn thờ đang ở ngay bên cạnh, Thời Lưu vẫn hơi lúng túng và buồn cười.
Thế là, ý định tạm thời ở lại nhà trọ trong thành chỉ có thể từ bỏ, hai người chỉ đơn giản đi về hướng điểm đến ban đầu của chuyến đi ——
Không ngờ thịnh cảnh thiên hạ thờ cúng thần linh lại lan đến tận núi xanh ẩn thế của Thời gia.
Ngôi miếu gần nhất nằm ngay cạnh con đường lên núi dưới chân núi Thời gia.
Trước ngôi miếu, hình như có một bà lão dẫn cháu trai của mình đến, đang vô cùng thành kính kéo thiếu niên bên cạnh đến bái lạy pho tượng, miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Tiên nhân có thể nghe thấy mọi thứ dưới thiên môn, tất nhiên lời nói của bà lão cũng lọt vào tai của Thời Lưu và Phong Nghiệp gần đó.
“Xin Trung Thiên Đế phù hộ…… hương khói nhà họ Tôn thịnh vượng, trai gái thành đôi, càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt……”
“Phụt.”
Lần này Thời Lưu không nhịn được nữa, nàng nghiêng đầu bật cười.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ nhìn sang chỗ khác, trên môi là một nụ cười nhẹ.
Bổn tôn thần minh đang nhắm mắt dưỡng thần: “......”
Đáng tiếc, tiếng cười của Thời Lưu cũng bị bà lão nghe thấy, đối phương kéo thiếu niên lang đứng dậy, nếp nhăn trên mặt dường như nhiều hơn đôi chút: “Tiểu cô nương, sao cô lại cười? Đừng có mà không tin, vị Trung Thiên Đế này là thánh nhân lương thiện, rất linh nghiệm.”
Thời Lưu vội vã điều chỉnh lại vẻ mặt, đôi mắt hơi cong cong vì cười: “Ngài đừng hiểu lầm, ta không hề cười ngài. Đương nhiên ta tin ngài ấy, nhưng chuyện truyền thừa hương khói hậu đại con nối dõi này ấy, hình như không do Trung Thiên Đế phụ trách.”
“Đó là vì cô không biết đó thôi, Trung Thiên Đế thần thông quảng đại, trên trời dưới đất không có chuyện gì không làm được —— U Minh uế thổ ấy, cô bé có từng nghe nói tới chưa? Đó chính là cụ Trung Thiên Đế xả thân trấn áp vì bảo vệ Phàm giới của chúng ta khỏi uế khí! Trà lâu thư quán vẫn còn đang bàn luận đấy, hôm qua trong thành còn có cái gì mà thần âm giảng đạo ấy nhỉ? Cực kỳ, cực kỳ khó tin nổi……”
Bà lão còn nói thêm nhiều lời với Thời Lưu trước khi bị thiếu niên lang thiếu kiên nhẫn bên cạnh kéo đi.
Nhìn bóng lưng của bà lão tóc hoa râm, Thời Lưu cụp mắt xoay người lại: “Trung Thiên Đế bệ hạ, cụ ngài rất uy phong nhỉ.”
“......” Dưới rèm che, Phong Nghiệp mở mắt ra: “?”
Ngay khi hắn vừa mở mắt, thiếu nữ vốn chưa kịp chạy xa ba trượng đã bị một luồng sáng vàng nhạt quấn quanh eo, sau đó kéo về phía Phong Nghiệp.
Đồng thời rơi vào lòng thần minh đang “ôm cây đợi thỏ”.
Phong Nghiệp đỡ lấy lưng của Thời Lưu, cố ý ép nàng không được vùng vẫy và né tránh, đôi mắt màu mực như có ánh kim lưu chuyển, trầm giọng lặp lại lời của nàng: “...... Cụ?”
“Không phải ta nói.” Thời Lưu mở to hai mắt, trông có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, “Là bà lão lúc nãy nói.”
“......”
“Nhưng ngẫm lại, người ta nói sự thật mà.”
“?”
Phong Nghiệp bế thiếu nữ mà hắn vừa định thả ra lên, trong đôi mắt vàng óng nọ như tràn ngập một cảm giác áp bách mơ hồ, cứ như thể muốn bao bọc toàn thân nàng.
Lúc này thiếu nữ trong lòng hắn rốt cuộc cũng không thể giấu được ý cười trong đáy mắt, nàng cười đến mức suýt ngã xuống trong vòng tay hắn: “Ta không biết đấy, hóa ra Trung Thiên Đế bệ hạ còn có thể ban phúc cho con dân của ngài ấy có cả con trai lẫn con gái, lại còn càng nhiều càng tốt nữa chứ.”
Phong Nghiệp khẽ nheo mắt lại, lười biếng liếc nhìn thiếu nữ cười đến mức không ngừng lại được trong lòng hắn.
Vài giây sau, hắn bỗng lên tiếng: “Ban phúc cho tín đồ thì không được.”
“Hả……?”
Thời Lưu mơ hồ ngửi được một tia lãnh hương khiến nàng bất an, nụ cười dần tắt lịm.
“Nhưng tiểu đế quân tương lai,” Phong Nghiệp giơ tay, nhẹ nhàng nhéo vành vai mềm mại đỏ ửng của thiếu nữ, giọng trầm thấp của hắn gần kề: “Nếu nàng muốn ta ban phúc cho nàng, ta nhất định làm được.”
“——?”
“Ta đổi ý rồi.”
Dưới ánh mắt không thể tin được “Lời này mà chàng cũng nói được” của thiếu nữ, thần minh lười biếng thả nàng ra, hắn vừa chậm rãi nói, vừa chỉnh lại bộ quần áo bị hắn làm lộn xộn nhăn nheo của nàng, từng chút từng chút một.
Cuối cùng dừng lại trước cổ của thiếu nữ, ngón tay của Phong Nghiệp khẽ co lại, cọ vào chiếc cằm trắng nõn mềm mại của nàng.
“Tối nay qua đêm ở Thời gia đi.” Thấy gò má của thiếu nữ bị nhuộm đỏ, hắn không thể khắc chế ý cười ham muốn trong mắt, “Ở lại thêm mấy ngày nữa nhé, tiểu đế quân thấy thế nào?”
“......”
“Tiểu đế quân” nhịn một lát, trước khi gương mặt đỏ bừng như nhỏ máu, nàng mới nhớ tới một từ mới mà mình vừa nghe được ở Phàm giới.
Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Biến thái.”
Thần minh không nhịn được mà bật cười, cúi đầu hôn lên chóp mũi đang bực bội của nàng: “Ta xem như nàng đồng ý.”
“?”
Thời Lưu muốn phản bác lại, nhưng lúc này lại chợt chậm chạp nhận ra điều gì đó.
Nàng nghiêng đầu nhìn sang một bên, sau đó thoáng thấy thiếu nữ lạnh mặt ôm Đoạn Tương Tư đứng dưới gốc cây cách đó không xa.
Sau một nhịp thở.
Thời Lưu đã đứng cách Phong Nghiệp mấy trượng.
Mặt nàng đỏ ửng nhưng lại cố tỏ ra điềm tĩnh: “Đã lâu không gặp. Thời Ly, muội đến từ khi nào vậy?”
Phong Nghiệp đi đến bên cạnh nàng, trước khi dừng bước hắn thuận miệng trả lời: “Ba mươi nhịp thở trước.”
Thời Lưu: “?”
Nàng nghiêng đầu, ném cho Phong Nghiệp ánh mắt “Sao chàng không nói cho ta biết”.
Thấy sự tương tác trong lặng lẽ của hai người nọ càng ngày càng chói mắt, Thời Ly xị mặt cười nhạt: “Cho nên tỷ gọi ta đến đây chỉ để ta thấy hai người ân ái à?”
“Gì mà ân ái, muội đừng nói bậy.”
Thời Lưu lập tức quay mặt lại với vẻ mặt chăm chú nghiêm túc: “Ta chỉ muốn tới thăm muội, xem gần đây muội sống ở Thời gia thế nào thôi.”
Thời Ly còn muốn lạnh lùng với nàng một chút, nhưng nghĩ đến những lời đồn thổi khiến nàng ấy bứt rứt không yên, vẻ lạnh lùng hơi vơi bớt, nàng ấy hơi không được tự nhiên nghiêng mặt sang một bên: “Dù sao vẫn tốt hơn tỷ dăm ba ngày muốn sống muốn chết.”
Thời Lưu ngẩn người, không khỏi bật cười: “Muội đang lo lắng cho ta sao?”
“..... Làm gì có chuyện đó.” Thời Ly nói một cách chính đáng, nhưng vẫn không chịu quay mặt lại nhìn nàng.
Thời Lưu cũng không bận tâm lắm, nàng mỉm cười nhìn Thời Ly đã lâu không gặp.
Cao hơn một chút, không còn mặc váy áo nữa, mà đã đổi sang trường bào, còn có……
Thoáng thấy ban chỉ gia truyền của Thời gia trên ngón cái của Thời Ly, Thời Lưu hơi giật mình: “Vị trí gia chủ đã chính thức truyền cho muội rồi sao?”
“Ừm.”
Khựng lại một chút, Thời Ly hơi nghiêng mặt lại nhìn nàng: “Trước khi xuống núi, phụ thân muốn đi cùng, nhưng ta đã từ chối.”
Câu này của thiếu nữ dường như hơi đột ngột, nhưng Thời Lưu vẫn hiểu hết ý của nàng ấy, nhất là cái biểu cảm “Xem xem ta làm được gì này” kia.
Ý cười trong mắt của Thời Lưu càng đậm hơn, hệt như mây ráng chiếu trên bầu trời: “Cảm ơn.”
“Ta biết tỷ sẽ không tha thứ cho ông ấy, cũng sẽ không tha thứ cho Thời gia.” Thời Ly trầm mặc một lát, sau đó nói nhỏ, “Tỷ không cần lo cho ta, cho dù không còn là Tử Thần, nhưng cuộc sống của ta ở Thời gia vẫn tốt lắm.”
Thời Lưu mỉm cười gật đầu: “Được.”
Thời Ly quay đầu nhìn bóng người đã lướt đến dưới tàng cây xa xa khi hai nàng bắt đầu trò chuyện.
Nhìn chằm chằm một lát, nàng ấy hơi nhíu mày hỏi: “Cái người luôn ở bên tỷ kia, thật sự chính là……”
Thời Ly không nói hết câu, nàng ấy giơ thanh kiếm trong tay lên, đầu vỏ kiếm hướng về phía miếu thờ gần đó.
“......”
Cảm nhận được thần thức của thần minh đằng xa nhàn nhạt quét qua mình, Thời Lưu nhịn cười nói: “Ừm, là chàng ấy.”
“Nghe nói sau khi ngài ấy quy vị, tính tình thay đổi rất nhiều,” Thời Ly nhớ tới những gì lúc nãy mình thấy, hơi bất an hỏi, “Ngài ấy không bắt nạt tỷ chứ?”
Thần thức bên cạnh run lên, tựa như đang bực bội và kìm nén cảm xúc.
Có thứ gì đó vô hình cọ vào ngón tay buông thõng của Thời Lưu, như thể rất tủi thân.
“Không đâu.”
Thời Lưu vỗ về thần thức trong lòng bàn tay, sau đó mới ngước mắt nhìn Thời Ly, ánh mắt của nàng rất nghiêm túc.
“Chàng ấy là vị thần tốt nhất thế gian, cũng như là người trần tục độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế của ta.”
“......”
Dưới gốc cây đằng xa.
Ngón tay đang xoay ống sáo của Phong Nghiệp hơi khựng lại, sau đó tiếp tục lơ đễnh xoay tròn.
Chỉ có dưới tấm rèm bị gió thổi khẽ bay lên, môi mỏng của người nọ không nhịn được mà cong lên, lộ ra nụ cười khó có thể che giấu.
—
Dự định ở lại Thời gia vài ngày của Phong Nghiệp tan thành bọt biển.
Đặc biệt là sau khi nghe nói hai người có ý định ở lại nhân gian lâu dài, Thời Ly tiết kiệm được chút thái độ lưu luyến không rời, cực kỳ quyết đoán tiễn hai người xuống núi.
“Chuyện này không thể trách Thời Ly.” Thời Lưu nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Phong Nghiệp vì đại kế thất bại, nàng không khỏi mỉm cười, “Ai bảo lần trước lúc đến Thời gia, chàng để lại cho bọn họ biển máu đầy khắp núi đồi, dọn ba ngày ba đêm cũng chưa xong làm chi?”
“Đó là mưa U Minh.”
Phong Nghiệp sửa lại lời của nàng, sau đó lập tức khẽ liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh, “Hơn nữa, hôm đó ta vì cứu ai?”
“Đó là cứu hả?” Thời Lưu cố ý tỏ ra kinh ngạc, “Ta còn tưởng là cướp hôn.”
Phong Nghiệp nhướng mày, giọng điệu nguy hiểm: “Cướp, hôn? Nàng thành hôn với ai?”
Màu vàng nhạt trong mắt của thần trở nên đậm hơn, như thực thể lưu chuyển.
Tim của Thời Lưu nhảy dựng, thầm nghĩ tiêu rồi, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra vẻ ngơ ngác: “Hả? Ta nói thế à? Nhất định là chàng nghe nhầm.”
“?”
Trước khi Phong Nghiệp hoàn hồn, trong chớp mắt, bóng dáng của Thời Lưu đã đi thẳng vào thành trì gần chân núi nhất.
Giữa phố xá nhộn nhịp người qua kẻ lại, thiếu nữ đứng giữa dòng người tấp nập, chậm rãi xoay người lại, mỉm cười rạng rỡ với Phong Nghiệp, người đi theo sau nàng chậm một bước.
Đôi đồng tử trong veo và đen láy của nàng ngước nhìn Phong Nghiệp, hệt như một hồ nước sạch sẽ nhất thế gian, trong vắt đến mức không có lấy một vết bẩn.
Hắn chợt nhớ ra rằng, cách đây rất lâu, trên chiến trường giới môn đẫm máu và đầy chết chóc, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một khối lưu ly trong vắt giữa vũng máu bạt ngàn san dã.
Hắn khom lưng nhặt nó lên.
Chỉ có máu của hắn nhuộm đỏ vỏ đá.
Bên trong Lưu Ly Thạch Tâm, một tiểu lưu ly yêu nhỏ bé trong suốt bị đánh thức, nàng chậm rãi mở mắt ra. Cách vỏ đá, chuyện đầu tiên nàng làm sau khi tỉnh lại chính là nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay hắn.
Đó là lần đầu tiên.
Thần minh nghe thấy sâu trong lồng ngực, vang lên một chút chấn động.
Hệt như bây giờ.
Chỉ là nó nhiều hơn năm xưa rất nhiều, dường như hắn nghe thấy âm thanh một đóa hoa của thế gian nở rộ.
—
Vượt qua biển người tấp nập, Phong Nghiệp đi về phía Thời Lưu.
Bị ánh mắt của người nọ ảnh hưởng, Thời Lưu cũng chạy về phía hắn.
Cho đến khi đến trước mặt.
Thời Lưu hơi thẹn thùng dừng bước: “Vừa rồi chàng đang suy nghĩ gì vậy?”
“Nàng.” Phong Nghiệp đáp lại mà không hề nghĩ suy.
“?”
Thời Lưu hơi nheo mắt lại: “Có phải chàng đang suy nghĩ về lời ta nói với Thời Ly hay không.”
“Nàng nói gì vậy?” Phong Nghiệp rủ mắt nhìn nàng, khẽ mỉm cười, “Nói xấu ta à?”
“Rõ ràng chàng nghe được mà.”
Thời Lưu dừng lại một chút rồi dời tầm mắt: “Ta nói với muội ấy, chàng là vị thần tốt nhất thế gian.”
“Sau đó thì sao?”
“Hết rồi.” Thiếu nữ chột dạ quay mặt sang hướng khác.
“Sao không nhắc đến chính mình.”
“Hả?” Thời Lưu tò mò quay đầu lại, “Nhắc đến ta làm gì?”
Phong Nghiệp nắm lấy tay nàng, đặt lên lồng ngực, lúc này trái tim của hắn đang đập như một người phàm tục.
Thời Lưu hơi ngơ ngác, ngẩng đầu lên.
Mọi thứ đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
—— Trong nháy mắt, thế gian bị thần minh kéo vào một khoảng lặng dài đằng đẵng.
Phong Nghiệp khom người xuống.
Giữa đám đông bất động, hắn tham luyến hôn lên môi nàng.
“Ta nghĩ, nàng là vị thần độc nhất vô nhị của thế gian.”
— — —
【Quyển 5 · Vĩ ký】
Tình yêu như thần minh mong muốn, vĩnh viễn ở lại nhân gian của ngài.
《Quyển 5: Ngọc Kinh Tố Tiên》, kết thúc.
—— Hoàn thành chính truyện ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.