Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 37: Phong Châu Quỷ Vực (10)

Khúc Tiểu Khúc

06/06/2023

Phía sau Yến Thu Bạch, bắt đầu từ Viên Hồi, tất cả các đệ tử của Huyền Môn đều ngây ra như phỗng.

Giống trong tưởng tượng của bọn hắn, là cảnh tượng hai nam giành một nữ…

Nhưng, đối tượng được tranh giành, có phải nhầm rồi không?

Bị kẹp giữa trường bào xanh lơ và áo choàng đen tuyền là tiểu cô nương nhỏ nhắn, yếu ớt, ngốc ngốc Thời La, còn người bị hắt hủi lại là Thời Ly sư muội của bọn họ?

Sao có thể như thế được?

Là người trong cuộc, Thời Lưu chắc chắn là người ngơ ngác nhất ở đây.

Phong Nghiệp luôn vui giận thất thường, không hành động theo lẽ thường, hắn không muốn cùng nhóm với Thời Ly, Thời Lưu có thể hiểu được ——

Nhưng Yến sư huynh tiếng tăm lừng lẫy của Huyền Môn này bị sao thế?

Hắn, chẳng phải hắn và Thời Ly lưỡng tình tương duyệt, chỉ chờ Huyền Môn và Thời gia định ra hôn ước sau đó kết thành đạo lữ sao?

Hắn mời Thời La làm gì?

“......”

Thời Lưu suy nghĩ đến mức đau cả đầu.

“Thu Bạch sư huynh, huynh không cần phải lo lắng — Phương Quỳnh sư huynh có thể chăm sóc tốt cho sư muội.” Thời Ly là người mở miệng đầu tiên, thần sắc của nàng vẫn lãnh nhược băng sương, nhưng trong đáy mắt như đè nén một chút cảm xúc gì đó, chỉ là điều này không hề thể hiện ra bên ngoài.

Thời Ly tự nhiên đi vào giữa ba người họ.

Lúc nói chuyện, nàng nhẹ nhàng nghiêng người, tách Yến Thu Bạch ra khỏi người đang bị “cưỡng ép” Thời Lưu.

Thời Lưu giật mình, cảm thấy nhẹ nhõm.

Hóa ra Yến Thu Bạch sư huynh muốn chăm sóc cho Thời La, vì nàng ấy là người yếu nhất trong bốn người?

Danh hiệu đệ nhất công tử của Huyền Môn quả nhiên là thật.

Ánh mắt ôn hòa của Yến Thu Bạch khẽ động, không trả lời Thời Ly.

Quạt xếp trong tay ngừng lại vài nhịp, đuôi quạt khẽ nhấc lên, Thời Lưu liền cảm nhận được một lực nhẹ nhàng dịu dàng từ từ nới lỏng lực nắm tay của Phong Nghiệp.

Thời Lưu giật mình, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt điềm tĩnh êm dịu như nước hồ ngày xuân của Yến Thu Bạch.

“Thời La sư muội, chọn như thế nào là quyền tự do của muội, không nên bị người khác ràng buộc.”

“......?”

Cuối cùng Thời Lưu cũng hiểu ra ——

Hình như Yến Thu Bạch nghĩ rằng nàng bị Phương Quỳnh ép buộc?

Vừa hiểu ra điều này, Thời Lưu đột nhiên phát hiện, lực kìm kẹp từ Phong Nghiệp trên cổ tay mình đã “phối hợp” thả lỏng ra.

Thiếu nữ khẽ ngẩn ra, rủ mắt nhìn xuống.

Ống sáo ngọc bích chẳng biết từ lúc nào đã từ trong áo choàng chuyển xuống giữa những ngón tay hắn, ngón tay trắng lạnh khẽ áp vào thân sáo, khớp ngón tay hơi cong lên.

Như thể sẵn sàng ra tay.

Mí mắt của Thời Lưu giật giật, cuống quít nắm lấy bàn tay vừa buông ra của Phong Nghiệp.

Thân ảnh thanh niên sau lưng khựng lại.

Sau vài giây, con ngươi lạnh lùng của Phong Nghiệp hạ xuống nhìn nàng: “?”

Thời Lưu vờ như không cảm nhận được ánh mắt của hắn: “Cảm ơn Yến sư huynh. Nhưng Thời Ly sư tỷ nói không sai, Phương Quỳnh sư huynh có thể chăm sóc tốt cho ta, không dám làm phiền Yến sư huynh.”

“......”

Yên tĩnh mấy giây.

“Được, vậy thì làm theo lời của sư muội.” Yến Thu Bạch xoay người lại, dẫn Thời Ly bước vào khảo nghiệm “Vấn Tâm”.

Hư ảnh dòng chữ nhỏ màu vàng lóe lên, bóng dáng hai người lập tức bị hút vào, biến mất giữa lầu sáu.

Thời Lưu không dám chậm trễ.

Trông bầu vẽ gáo (*), nàng cũng kéo Phong Nghiệp cùng nhau bước lên phía trước, để khảo nghiệm “Vấn Tâm” hút hai người vào.

(*) Trông bầu vẽ gáo (Thành ngữ): mô phỏng theo hình dáng bên ngoài..

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||

Trước mắt tối sầm lại, sau đó sáng lên.

Lần này, Thời Lưu chưa kịp mở miệng, bên cạnh đã vang lên giọng điệu cười lạnh của Phong Nghiệp:

“Ngươi bảo vệ hắn?”

Tuy là cười, nhưng khi Thời Lưu quay lại nhìn, cho dù đang trong đường hầm tối tăm với ánh đèn dầu leo lét, thì nàng cũng nhận ra, trong đôi mắt đen láy như lưu ly đen của hắn không hề có chút ý cười nào.

Chỉ có sự hời hợt, thậm chí là lệ khí và sát ý.

Thời Lưu không biết mình chọc giận hắn khi nào, nhưng nàng không thẹn với lương tâm: “Ta không có.”

“Vừa rồi lúc ở bên ngoài, ta muốn ra tay, ngươi ngăn cản hai lần.”

“?”

Thời Lưu mờ mịt chớp mắt một cái: “Nào có hai lần.”

Vẻ mặt của Phong Nghiệp càng lạnh hơn: “Có phải ngươi cảm thấy, ta dẫn ngươi ra ngoài thì sẽ không làm gì ngươi?”

“Không phải.” Cặp lông mày nhỏ của Thời Lưu nhíu chặt lại, ngửa mặt lên, “Phong Nghiệp, rõ ràng là ta bảo vệ ngươi mà.”

“?”

Một nụ cười hờ hững bạc bẽo hiện lên trên gương mặt của thanh niên. Hắn giơ tay lên, đốt ngón tay thẳng tắp như trúc nâng lên từ dưới lớp áo choàng, bất ngờ bóp lấy chiếc cổ mảnh mai của nữ hài.

Hắn không dùng sức, giống như chỉ đùa nghịch trêu đùa, nhưng sát ý trong mắt lại rất rõ ràng.

“Ta hận kẻ lừa dối phản bội nhất.”

Thời Lưu bị hắn ép phải hơi ngẩng đầu lên.

Sắc mặt của thiếu nữ tái nhợt, yếu ớt và nhỏ bé đến mức chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể giết chết, nhưng trong đôi đồng tử đen nhánh đáng thương lại không có chút sợ hãi nào.

Thậm chí, lúc này, nàng nhìn thẳng vào hắn mà không hề lảng tránh: “Ta không hề lừa ngươi.”

— —



Bản tính của Thời Lưu rất bướng bỉnh.

Chuyện nàng đã nhận định đúng sai, chết cũng không hối cải, tuyệt đối không quay đầu lại, càng không biện bạch, cầu xin lòng thương hại cho bản thân.

Phong Nghiệp cúi xuống nhìn nàng bằng đôi đồng tử lạnh băng không có chút cảm xúc nào.

Vài giây sau.

Hắn rủ mắt xuống, hơi nghiêng đầu nhìn nàng: “Vậy ngươi cho rằng ta không thể đối phó với hắn à?”

“Ta biết ngươi rất lợi hại.” Thời Lưu mím môi, do dự một chút, cuối cùng nhẹ nói, “Nhưng ngươi bị thương.”

“......”

Đốt ngón tay của Phong Nghiệp thả lỏng ra, rút về dưới lớp áo choàng.

Nhưng tiểu cô nương trước mặt được một tấc lại muốn tiến một thước, như lúc ở bên ngoài, trở tay nắm lấy bàn tay đang muốn rời đi của hắn, lần này nàng còn trực tiếp dùng sức áp sát tới —

Nàng nhón chân, thân thể mảnh mai nghiêng về phía trước, tựa như một con hồ điệp dập dờn trên áo choàng của hắn.

Chóp mũi trắng nõn gần như cọ vào áo choàng lông của hắn, nữ hài hít hà, sau đó ngẩng đầu lên, kiên quyết nói: “Ngươi chắc chắn bị thương.”

Sự lạnh lùng trong đáy mắt Phong Nghiệp hơi dao động, nhưng nhanh chóng bị đông cứng lại.

Nếp gấp giữa hai hàng mày của hắn càng sâu, gạt bàn tay đang nắm chặt lấy vạt áo của mình ra, giọng điệu lạnh nhạt nhưng bình tĩnh: “Ngươi muốn chết có phải không?”

So với nụ cười chứa sát ý lúc nãy, câu nói này không hề có chút uy hiếp nào.

Thời Lưu lui lại: “Hôm ngươi rời khỏi khách sạn, ta đoán sẽ có nguy hiểm. Nhưng sau khi ngươi trở về, mọi thứ vẫn bình thường, tựa như không có chuyện gì, cho nên ta chỉ nghi ngờ mà thôi.”

“Vậy ngươi xác định thế nào?” Phong Nghiệp quay đầu nhìn lại, “Bằng mũi chó của ngươi à?”

“?”

Thời Lưu hơi bực bội, thiếu nữ quay lại, bất mãn lườm hắn.

Phong Nghiệp khẽ “xùy” một tiếng, không để ý đến dáng vẻ muốn cắn người của chó con, cất bước bỏ đi.

Dọc theo con đường hầm với ánh đèn dầu lờ mờ, hắn bình tĩnh thản nhiên, như đang dạo trong nhà mình, không thèm để ý gì mà tiến lên phía trước.

Thời Lưu theo sau: “Ngoại trừ luôn có mùi máu tươi nhàn nhạt, còn có nguyên nhân khác nữa.” Nàng đi theo, giơ tay nhẹ nhàng kéo lấy áo choàng đen tuyền của hắn, “Ta cảm thấy ngươi không thích màu đen, nhưng trước khi đi lại phủ thêm cái áo này lên. Đây là lý do ta đoán ngươi bị thương.”

“......”

Phong Nghiệp dừng bước.

Câu hỏi “Sao ngươi biết ta không thích màu đen?” không thể thốt ra khỏi miệng.

Lông mi của thanh niên rủ xuống, gò má và hàm dưới căng chặt, khiến hắn càng hờ hững và lãnh đạm. Hắn không quay đầu lại, mà đi sâu vào đường hầm.

Thời Lưu vẫn đi theo sau: “Ngươi bị thương có nặng lắm không?”

“Không chết được.”

“... Ngươi thật kỳ quái.” Thời Lưu hơi nhăn mũi lại, “Ta từng gặp người liều mạng, cơ mà chưa từng thấy người nào lợi hại như ngươi nhưng vẫn luôn liều mạng.”

Phong Nghiệp phẩy ống sáo ngọc dưới lớp áo choàng, hất đi sát khí vô hình trước mặt, đồng thời khẽ đảo mắt sang bên cạnh: “Ta liều mạng khi nào?”

Quần áo của thiếu nữ bị gió thổi ngược, thiếu nữ ngớ ra, mờ mịt nhìn về phía trước.

Chẳng có gì cả.

Thời Lưu khó hiểu, tiếp lời hắn: “Vì giết người, ngay cả an nguy của bản thân cũng chẳng thèm bận tâm, không phải liều mạng thì là gì?”

“Ngươi sai rồi.”

Phong Nghiệp nhẹ nhàng giễu cợt: “Khắp Tam Giới này, không có ai trân trọng mạng sống hơn ta.”

Hắn nhận hết mọi tra tấn trong địa ngục chí thâm chí ám, trầm luân vạn năm, cuối cùng hóa thành ác quỷ hung ác tàn bạo nhất cõi đời, bò lên từ vực thẳm sâu vô tận.

Hắn chết đi một vạn lần, mới đổi được một cơ hội tân sinh.

Hắn trân quý mạng sống của mình nhất.

“Chỉ có điều,” Phong Nghiệp cụp mắt, nhẹ nhàng mơn trớn ống sáo xanh biếc, “Ta sống chính là để khiến một số kẻ phải chết.”

“ — — ”

Thời Lưu nghe thế thì giật mình, không thể không dừng bước.

Trong đường hầm tĩnh mịch u ám này, một ngọn gió chẳng biết thổi từ đâu tới, lạnh lẽo, ẩm ướt và đẫm máu, như thể được thổi đến từ địa ngục thối nát nhất trần đời.

Thời Lưu bỗng rùng mình, hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt.

Phong Nghiệp chú ý đến, nâng mắt hỏi nàng: “Đã đến?”

Thời Lưu ngơ ngác: “Cái gì đến, ở đâu?”

“Ngươi cảm thấy vì sao ta nhất định phải dẫn ngươi vào đây.” Phong Nghiệp nhấc sáo ngọc trong tay lên, tiếng sáo trong trẻo vang lên, người cầm sáo tựa như đang dạo chơi trong hoa viên.

Không biết thứ gì trong đường hầm tăm tối bị hắn kích phát, trong tầm mắt của Thời Lưu, bỗng nhiên xuất hiện vô số đạo hào quang kim sắc sắc bén, mang theo sát khí như dao như gươm, lao thẳng vào Phong Nghiệp.

“Cẩn thận.” Thời Lưu cuống quít muốn nhào lên phía trước, kéo hắn tránh ra.

Phong Nghiệp khẽ nhíu mày, giơ tay trái lên, chọc vào trán nàng: “Ngươi làm gì thế?”

“Cứu ngươi… Ngươi không nhìn thấy — ”

Thời Lưu chưa nói xong.

Sáo ngọc trong tay Phong Nghiệp bay lên, tùy ý ngân lên vài tiếng sáo thanh thúy, vô hình hóa hữu hình, chúng đứng yên, không rơi xuống, hóa giải từng đợt công kích dữ dội và đáng sợ kia.

Thời Lưu nghẹn lại.

Sau đó, nàng bắt gặp người nọ quay lại, ánh mắt lãnh lãnh đạm đạm, nghiền ngẫm lại giễu cợt: “ — — Cứu ta?”

Thời Lưu: “......”

Bên cạnh hai người, đường hầm u ám vô tận bỗng như một tấm gương vỡ vụn, vô số tia sáng bất quy tắc từ từ bắn ra từ khe nứt, mọi thứ trước mặt dần dần biến mất.

Thời Lưu vừa ngạc nhiên vừa thấp thỏm, vô thức nắm lấy áo choàng của Phong Nghiệp.

Thời Lưu: “Nó, con đường này, sao nát bét thế?”

“Công lao của ngươi.”

“?”

Thời Lưu vốn cho rằng Phong Nghiệp lại đang giễu cợt nàng nhưng giọng điệu của người nọ rõ ràng rất bình tĩnh, thậm chí còn có vài phần thản nhiên, khiến nàng càng thêm khó hiểu.

Phong Nghiệp lặp lại: “Ngươi cho rằng vì sao ta nhất định phải dẫn ngươi vào đây.”



“Ta?” Thời Lưu chỉ vào chóp mũi của mình.

“Thể chất của ngươi đặc biệt,” Phong Nghiệp nhìn gương mặt lạ lẫm không có vết sẹo của thiếu nữ này một chút, sau đó cau mày dời mắt, “Tuy bản thể không ở đây, nhưng thần hồn được ôn dưỡng trong cơ thể nhiều năm, dù đã rời xác nhưng vẫn có thể nhìn thấu một số ảo giác mà ngay cả tu giả Thiên Cảnh cũng không thể phá được.”

Thời Lưu kinh ngạc: “Sao ngươi biết — — Ta có thể nhìn thấu ảo giác?”

Ánh mắt của Phong Nghiệp lạnh như băng, mang theo một tia giễu cợt thản nhiên như đang nói “Tại sao ta không biết”.

Thời Lưu vờ như không nhìn thấy: “Cho nên đường hầm kia là ảo giác, cơn gió mát mà lúc nãy ta cảm nhận được là sơ hở của ảo giác hoặc là lối thoát?”

“...Ừ.”

Phong Nghiệp hơi ngạc nhiên vì nàng có thể hiểu ra nhanh như vậy, nhưng khi nhìn thoáng qua ngực của thiếu nữ, hắn không còn cảm thấy kỳ lạ nữa.

Chỉ là mỗi khi nghĩ đến điều này Phong Nghiệp bỗng cảm thấy bực bội một cách khó hiểu.

Đương lúc hai người nói chuyện.

Tất cả ảo giác mờ ảo đã hoàn toàn biến mất, hiện ra trước mặt bọn họ là một gian phòng được trang trí đỏ thẫm.

Nến đỏ, bàn đỏ, trướng đỏ, ga trải giường đỏ.

— — Vô cùng đáng chúc mừng.

Màu đỏ ánh lên khiến mặt của nữ hài phủ một màu đỏ nhạt, nàng thấp thỏm giật giật áo choàng của Phong Nghiệp: “Có phải chúng ta đã xông vào phòng tân hôn của người khác không?”

Phong Nghiệp: “Vẫn là ảo cảnh.”

“...A?”

Thời Lưu cảm thấy có chút khó tin, từ khi nàng chào đời cho đến nay, trên đời này không có ảo giác nào có thể che khuất mắt của nàng, hơn nữa…

Nữ hài dịch sang bên cạnh hai bước, chạm vào chiếc bàn gần nhất.

Thời Lưu bối rối rụt tay lại: “Là là là thật mà.”

Phong Nghiệp liếc nàng: “Ngươi biết Thiên Đàn Mộc là đệ nhất tạo hóa thần mộc của Tam Giới, nhưng lại không biết công hiệu của nó?”

“Công hiệu?” Thời Lưu chần chừ, “Người chết sống lại, xương trắng mọc ra thịt?”

“...Đó là công hiệu khi ăn nó.”

Phong Nghiệp ghét bỏ quay lại, ánh mắt quét khắp phòng: “Nó ở đâu thì sẽ tạo ra ảo ảnh theo suy nghĩ của những người ở đó. Khác với ảo ảnh của những linh vật yêu vật khác ở chỗ nó có thể biến ảo ảnh của mình thành nửa thật nửa giả — Đây chính là lý do nó xứng với hai từ ‘tạo hóa’.”

Nghe vậy, hai mắt của Thời Lưu sáng lên: “Trên đời này lại có loại linh vật như vậy à?”

Phong Nghiệp nhìn nàng với ánh mặt phức tạp.

…Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm có thể tồn tại trên cõi đời này, thế thì tạo hóa linh mộc sao lại không thể có.

Thời Lưu chạy về chỗ của hắn, không kìm được hưng phấn: “Cho nên Thiên Đàn Mộc thật sự ở đây hả? Trong lầu bảy của Thông Thiên Các?”

“Phải.” Ánh mắt của Phong Nghiệp khẽ chuyển, “Nhưng chỉ là một mảnh rất nhỏ, không hoàn chỉnh.”

Thời Lưu sửng sốt một chút, đột nhiên ý thức được cái gì, hỏi: “Sao ngươi biết thế?”

“Cái gì?”

“Thì, Thiên Đàn Mộc, mấy ngàn năm nay nó chưa từng xuất hiện trong Tam Giới, trong tất cả ghi chép chỉ nói nó có thể giúp người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt.” Càng nói vẻ mặt của Thời Lưu càng hoang mang, “Nhưng ngươi, nhưng sao ngươi lại rành như vậy? Thậm chí còn biết nó chỉ là một mảnh vỡ nhỏ?”

Vẻ mặt của Phong Nghiệp lạnh nhạt: “Ảo cảnh này chỉ là một căn phòng, mà Thiên Đàn Mộc hoàn chỉnh có thể tạo ra một thế giới nhỏ — Há lại chỉ có chút đỉnh trước mắt này.”

Thời Lưu mím môi, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Không biết nghĩ tới cái gì, đồng tử của nữ hài khẽ run lên.

Dường như Phong Nghiệp nhận ra điều đó, môi mỏng của hắn nhẹ nhàng cong lên, liếc nàng: “Còn tại sao ta biết, ngươi đoán thử xem.”

“......”

Thời Lưu im lặng một lúc lâu, sau đó khẽ nắm tay, lắc đầu nói: “Ta không đoán.”

“?”

“Ta chỉ biết ngươi là Phong Nghiệp, người giúp ta rời khỏi Quỷ Ngục, thế là đủ rồi.”

“......”

Nhìn thiếu nữ đang cúi đầu, Phong Nghiệp hơi nheo mắt lại.

Thời Lưu không đợi hắn cũng không nhìn hắn nữa, thậm chí nàng còn có chút sợ hãi, sợ bạch y thiếu niên mà nàng không thân quen, ép nàng đoán và nói ra thân phận của hắn.

Nàng cũng không biết tại sao mình lại sợ.

Nhưng chính là sợ.

Vì vậy, Thời Lưu không hề nghĩ ngợi mà bước một bước về phía căn phòng trước mặt.

Trước mắt như có một bức màn nước trong suốt, theo bước chân của nàng, màn nước vỡ tan.

Toàn bộ căn phòng đột nhiên “sống” dậy.

Những màu đỏ tĩnh trở thành màu đỏ sống động, vô số góc của căn phòng chuyển từ ảo thành thật, rất nhiều bóng dáng xuất hiện.

Thời Lưu nhìn thoáng qua.

Sau đó da mặt mỏng trắng hồng của nữ hài lập tức đỏ bừng lên.

Toàn cảnh, khắp phòng, mỹ nhân diêm dúa lòe loẹt.

Thế cũng thôi đi.

Nhưng chính là…

Không mặc quần áo.

“......”

Lúc này, Phong Nghiệp khẽ thở dài, đi đến rồi dừng lại bên cạnh Thời Lưu.

Hắn tùy ý gạt đi cánh tay ngọc ngà quyến rũ đang định chạm vào người, đôi mắt đen như mực khẽ đảo, lười nhác đánh giá tiểu cô nương xấu hổ đến mức mặt đỏ như tôm luộc.

“Ngươi,”

Phong Nghiệp cười khẩy: “Thì ra ngươi thích loại này?”

Thời Lưu: “......!”

Nàng không có!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook