Chương 18: Lung Điểu 18
Long Ngâm Thảo
30/12/2021
Cô quyết định sẽ nói chuyện cùng Thời Vũ.
"Con... thích như bây giờ lắm ạ." Diệp Thanh Linh bối rối trong phút chốc, ngay sau đó đã nở nụ cười ngọt ngào, "Ngoại, chị ấy nuôi con nhiều năm như vậy, bây giờ con tốt nghiệp rồi, cuối cùng cũng có thể báo đáp chị ấy. Được ở bên cạnh, chăm sóc, giúp chị ấy, con thấy rất hạnh phúc."
"Con đó, Tiểu Linh à..." Bà ngoại cười lắc đầu, "Nhiễm Nhiễm là cái đứa mà mười ngón tay không dính miếng nước, đã vậy còn bị chiều hư, đúng thật là cần người chăm sóc. Nhưng mà làm gì có người nào mà chăm sóc tới nổi tự mình bị bệnh luôn chứ? Giọng của con lúc bình thường dễ nghe như thế, cứ như là chim sơn ca, bây giờ giọng lại khàn khàn, bà ngoại nghe mà thấy đau hết cả lòng."
Nói đến mấy câu sau, giọng bà ngoại bỗng trở nên nghẹn ngào.
Nụ cười của Diệp Thanh Linh cũng lập tức cứng đơ, giống như trong cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, mũi cũng tự nhiên thấy chua xót.
"Ngoại ơi, con..."
Diệp Thanh Linh vừa định mở miệng, bà ngoại liền nắm lấy tay cô, thở dài, lời nói nặng nề, thấm thía: "Tiểu Linh, con nói thật cho ngoại nghe, tại sao lại không đi ca hát? Là Nhiễm Nhiễm bắt con đi làm công ty đúng không?"
"Lúc nãy bà ngoại thấy cả rồi, con bị bệnh như vậy mà còn vừa nghe nhạc vừa nhịp nhịp theo. Từ hồi trung học con đã học âm nhạc rồi, đại học lại học thêm bốn năm trời. Con thích như vậy, nếu không phải con bé Nhiễm Nhiễm nói gì bậy bạ linh tinh với con thì sao mà con lại bỏ ngang chứ?"
Diệp Thanh Linh cúi đầu, lời nói bị nghẹn lại trong lòng không thốt nên câu.
Diệp Thanh Linh nhìn những ngón tay khô gầy của bà ngoại đang nắm chặt lấy tay cô, ngón tay cái của bà vuốt nhè nhẹ trên mu bàn tay, dịu dàng mà an ủi cô.
Im lặng một hồi lâu, Diệp Thanh Linh cố nén giọng mình lại để cho âm thanh phát ra nghe không nghẹn nào: "Không có, ngoại, là con tự nguyện... là tự con muốn đi công ty với chị ấy, bên cạnh chị ấy, chăm sóc chị ấy."
"Ngoại ơi, con thích ca hát, nhưng con lại thích chị ấy hơn." Cô nhẹ giọng nói, "Con cũng thích ngoại nữa."
Nói xong, Diệp Thanh Linh nũng nịu kéo cánh tay của bà ngoại.
"Con đó, cái miệng dẻo quá ha." Bà ngoại không biết làm sao cho đành, chỉ cười khe khẽ, trông rất hiền từ.
Bà ngoại lại chậm rãi nói: "Đứa bé ngốc này, ngoại biết con thích Nhiễm Nhiễm, con bé Nhiễm Nhiễm cũng thích con, bà ngoại đã mong hai con kết hôn từ lâu rồi. Nhưng mà nhất cử nhất động của con với Nhiễm Nhiễm suốt mấy năm nay, bà ngoại đều để ở trong lòng. Bà ngoại biết, Nhiễm Nhiễm có lỗi với con nhiều, tìm đâu ra người nào mà lại đối xử với người trong lòng như con bé chứ? Ngoại thấy con như vậy ngoại cũng đau lòng."
Diệp Thanh Linh ngơ ngác một hồi, bà ngoại nói... Thời Vũ thích cô? Để cô ở trong lòng?
Tối hôm qua, thừa dịp Thời vũ say rượu cô cũng hỏi rồi nhưng vẫn không nhận được câu trả lời, Thời Vũ sẽ thật sự thích cô sao? Hay quá lắm chỉ là thích như thích một con chó cảnh mà thôi?
Nếu như Thời Vũ thích cô, thì làm sao mà ngay cả chuyện cô bị bệnh cũng không nhận ra, không hề quan tâm cô, cũng không tôn trọng sở thích lẫn ước mơ của cô một chút xíu nào?
Nhưng nghe giọng bà ngoại hiền từ như thế, Diệp Thanh Linh lại theo bản năng cảm thấy an tâm.
"Nếu không phải cái nết con bé Nhiễm Nhiễm là mềm không chịu mà cứng không ăn, đã vậy tính tình còn bướng bỉnh như trâu, thì ngoại cũng muốn đánh con bé mấy cái thật đau rồi mắng cho một trận."
Diệp Thanh Linh gần như là theo bản năng mà ôm lấy tay bà ngoại, vung vung mấy cái rồi nũng nịu: "Thôi mà ngoại..."
Bà ngoại bật cười: "Con còn đang bệnh mà, còn biết nói đỡ cho Nhiễm Nhiễm nữa?"
Diệp Thanh Linh cúi đầu, thè lưỡi.
Bà ngoại nắm chặt tay cô, tiếp tục nói: "Tiểu Linh, con thích Nhiễm Nhiễm là một chuyện, nhưng tóm lại con vẫn phải sống cuộc đời của con. Con muốn làm cái gì thì cứ làm cái nấy, con đừng vì Nhiễm Nhiễm, mà đánh mất chính mình."
"Tiểu Linh, con phải hiểu được rằng, thích Nhiễm Nhiễm hay là thích chính bản thân mình, thích âm nhạc hay là bất cứ thứ gì khác, đều không có xung đột gì cả. Nhưng mà bà già này nói thì nói vậy thôi, không tính, cuối cùng vẫn phụ thuộc và chính con và Nhiễm Nhiễm."
Diệp Thanh Linh rũ mắt tự hỏi rồi nghiêm túc mà gật đầu.
Lời bà ngoại nói ra như đánh thức thứ gì đó trong cô, khiến cho suy nghĩ của cô cũng tự nhiên mà bao la hơn trước.
Nhưng phút chốc, trong đầu Diệp Thanh Linh vẫn còn có một số chỗ hơi mơ hồ, cần cô phải nghiêm túc suy ngẫm lại.
Cô suy tư, nói: Ngoại, con sẽ nghiêm túc mà ngẫm lại."
Bà ngoại cười hiền từ, gật đầu: "Rồi rồi rồi, bé con ngoan, vậy con cứ ở ban công hóng gió, ngoại về phòng nghỉ ngơi trước, chút nữa dọn cơm xong dì Liễu sẽ đến gọi con."
Diệp Thanh Linh ngước đầu nhìn khoảng không trung xanh thăm thẳm mà ngẩn ngơ, lâu lâu có mấy chú chim nhỏ xuyên qua khung cảnh, xuất hiện trong tầm mắt rồi nhưng rồi rất nhanh đã ríu rít bay đi mất.
Cô nhớ về rất nhiều năm trước, cô cũng ngồi trên ngọn núi cao, nhìn trời cao ngút ngàn.
Bầu trời nhìn từ trên núi thì sáng hơn trong thành phố nhiều, mây trắng bay bay trong làn gió, có rất nhiều chú chim hót líu lo từ trên trời cao nghiêng cánh bay ngang qua, xem cả ngày không chán.
Diệp Thanh Linh lúc đó còn nhỏ cứ chịu không được mà thắc mắc không biết những chú chim kia rồi sẽ bay đến đâu? Sẽ bay đến thành phố sao? Trong thành phố... Trời đất bao la mà giáo viên ở trường núi ngày nào cũng nhắc, là cái gì ấy nhỉ?
Có phải khi trốn đến thành phố rồi thì sẽ không bị ba và bà nội đuổi đánh đuổi mắng nữa không? Có phải sẽ không bị bắt làm những công việc đồng áng nặng nề nữa không? Có phải muốn làm cái gì thì làm cái nấy, có thể được đi học, được hát ca, cũng sẽ không bị bà nội móc mỉa "con nhỏ chết tiệt này"?
Có phải khi trốn đến thành phố rồi... sẽ được tự do?
Về sau, năm cô mười sáu tuổi, lại vô tình nghe thấy ba và bà nội muốn bán mình cho một người đàn ông ở thôn bên cạnh để lấy tiền sính lễ, Diệp Thanh Linh không hề đắn đo mà chạy trốn.
Nhưng mà...
Ngẫm lại những chuyện đã trải qua suốt mấy năm nay, đặc biệt là một tuần sau khi tốt nghiệp, cô bỗng nhiên phát hiện ra cô chưa từng được tự do.
Diệp Thanh Linh luôn muốn làm một chú chim, tự do bay liệng. Chứ không phải từ cái lồng sắt này... lại bay qua một cái lồng sắt khác.
Lại ngẫm lại lời của bà ngoại nói, Diệp Thanh Linh tựa mình vào ban can rồi thở một hơi dài thường thượt.
Có lẽ... là bà ngoại nói đúng, chuyện Diệp Thanh Linh thích Thời Vũ, thề sẽ bên cạnh Thời Vũ cả đời, như thiêu thân lao đầu vào lửa, và cả âm nhạc mà cô yêu thích, muốn theo đuổi tự do, là những chuyện không hề xung đột với nhau.
Và còn nữa, cho dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng Diệp Thanh Linh nguyện ý tin tưởng lời bà ngoại nói, tin tưởng Thời Vũ có thích và có đặt cô ở trong lòng.
Diệp Thanh Linh lại ngước đầu lên nhìn lũ chim chóc trên bầu trời, lúc này, ánh mắt cô đã sáng hơn rất nhiều.
Cô quyết định sẽ nói chuyện cùng Thời Vũ.
"Con... thích như bây giờ lắm ạ." Diệp Thanh Linh bối rối trong phút chốc, ngay sau đó đã nở nụ cười ngọt ngào, "Ngoại, chị ấy nuôi con nhiều năm như vậy, bây giờ con tốt nghiệp rồi, cuối cùng cũng có thể báo đáp chị ấy. Được ở bên cạnh, chăm sóc, giúp chị ấy, con thấy rất hạnh phúc."
"Con đó, Tiểu Linh à..." Bà ngoại cười lắc đầu, "Nhiễm Nhiễm là cái đứa mà mười ngón tay không dính miếng nước, đã vậy còn bị chiều hư, đúng thật là cần người chăm sóc. Nhưng mà làm gì có người nào mà chăm sóc tới nổi tự mình bị bệnh luôn chứ? Giọng của con lúc bình thường dễ nghe như thế, cứ như là chim sơn ca, bây giờ giọng lại khàn khàn, bà ngoại nghe mà thấy đau hết cả lòng."
Nói đến mấy câu sau, giọng bà ngoại bỗng trở nên nghẹn ngào.
Nụ cười của Diệp Thanh Linh cũng lập tức cứng đơ, giống như trong cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, mũi cũng tự nhiên thấy chua xót.
"Ngoại ơi, con..."
Diệp Thanh Linh vừa định mở miệng, bà ngoại liền nắm lấy tay cô, thở dài, lời nói nặng nề, thấm thía: "Tiểu Linh, con nói thật cho ngoại nghe, tại sao lại không đi ca hát? Là Nhiễm Nhiễm bắt con đi làm công ty đúng không?"
"Lúc nãy bà ngoại thấy cả rồi, con bị bệnh như vậy mà còn vừa nghe nhạc vừa nhịp nhịp theo. Từ hồi trung học con đã học âm nhạc rồi, đại học lại học thêm bốn năm trời. Con thích như vậy, nếu không phải con bé Nhiễm Nhiễm nói gì bậy bạ linh tinh với con thì sao mà con lại bỏ ngang chứ?"
Diệp Thanh Linh cúi đầu, lời nói bị nghẹn lại trong lòng không thốt nên câu.
Diệp Thanh Linh nhìn những ngón tay khô gầy của bà ngoại đang nắm chặt lấy tay cô, ngón tay cái của bà vuốt nhè nhẹ trên mu bàn tay, dịu dàng mà an ủi cô.
Im lặng một hồi lâu, Diệp Thanh Linh cố nén giọng mình lại để cho âm thanh phát ra nghe không nghẹn nào: "Không có, ngoại, là con tự nguyện... là tự con muốn đi công ty với chị ấy, bên cạnh chị ấy, chăm sóc chị ấy."
"Ngoại ơi, con thích ca hát, nhưng con lại thích chị ấy hơn." Cô nhẹ giọng nói, "Con cũng thích ngoại nữa."
Nói xong, Diệp Thanh Linh nũng nịu kéo cánh tay của bà ngoại.
"Con đó, cái miệng dẻo quá ha." Bà ngoại không biết làm sao cho đành, chỉ cười khe khẽ, trông rất hiền từ.
Bà ngoại lại chậm rãi nói: "Đứa bé ngốc này, ngoại biết con thích Nhiễm Nhiễm, con bé Nhiễm Nhiễm cũng thích con, bà ngoại đã mong hai con kết hôn từ lâu rồi. Nhưng mà nhất cử nhất động của con với Nhiễm Nhiễm suốt mấy năm nay, bà ngoại đều để ở trong lòng. Bà ngoại biết, Nhiễm Nhiễm có lỗi với con nhiều, tìm đâu ra người nào mà lại đối xử với người trong lòng như con bé chứ? Ngoại thấy con như vậy ngoại cũng đau lòng."
Diệp Thanh Linh ngơ ngác một hồi, bà ngoại nói... Thời Vũ thích cô? Để cô ở trong lòng?
Tối hôm qua, thừa dịp Thời vũ say rượu cô cũng hỏi rồi nhưng vẫn không nhận được câu trả lời, Thời Vũ sẽ thật sự thích cô sao? Hay quá lắm chỉ là thích như thích một con chó cảnh mà thôi?
Nếu như Thời Vũ thích cô, thì làm sao mà ngay cả chuyện cô bị bệnh cũng không nhận ra, không hề quan tâm cô, cũng không tôn trọng sở thích lẫn ước mơ của cô một chút xíu nào?
Nhưng nghe giọng bà ngoại hiền từ như thế, Diệp Thanh Linh lại theo bản năng cảm thấy an tâm.
"Nếu không phải cái nết con bé Nhiễm Nhiễm là mềm không chịu mà cứng không ăn, đã vậy tính tình còn bướng bỉnh như trâu, thì ngoại cũng muốn đánh con bé mấy cái thật đau rồi mắng cho một trận."
Diệp Thanh Linh gần như là theo bản năng mà ôm lấy tay bà ngoại, vung vung mấy cái rồi nũng nịu: "Thôi mà ngoại..."
Bà ngoại bật cười: "Con còn đang bệnh mà, còn biết nói đỡ cho Nhiễm Nhiễm nữa?"
Diệp Thanh Linh cúi đầu, thè lưỡi.
Bà ngoại nắm chặt tay cô, tiếp tục nói: "Tiểu Linh, con thích Nhiễm Nhiễm là một chuyện, nhưng tóm lại con vẫn phải sống cuộc đời của con. Con muốn làm cái gì thì cứ làm cái nấy, con đừng vì Nhiễm Nhiễm, mà đánh mất chính mình."
"Tiểu Linh, con phải hiểu được rằng, thích Nhiễm Nhiễm hay là thích chính bản thân mình, thích âm nhạc hay là bất cứ thứ gì khác, đều không có xung đột gì cả. Nhưng mà bà già này nói thì nói vậy thôi, không tính, cuối cùng vẫn phụ thuộc và chính con và Nhiễm Nhiễm."
Diệp Thanh Linh rũ mắt tự hỏi rồi nghiêm túc mà gật đầu.
Lời bà ngoại nói ra như đánh thức thứ gì đó trong cô, khiến cho suy nghĩ của cô cũng tự nhiên mà bao la hơn trước.
Nhưng phút chốc, trong đầu Diệp Thanh Linh vẫn còn có một số chỗ hơi mơ hồ, cần cô phải nghiêm túc suy ngẫm lại.
Cô suy tư, nói: Ngoại, con sẽ nghiêm túc mà ngẫm lại."
Bà ngoại cười hiền từ, gật đầu: "Rồi rồi rồi, bé con ngoan, vậy con cứ ở ban công hóng gió, ngoại về phòng nghỉ ngơi trước, chút nữa dọn cơm xong dì Liễu sẽ đến gọi con."
Diệp Thanh Linh ngước đầu nhìn khoảng không trung xanh thăm thẳm mà ngẩn ngơ, lâu lâu có mấy chú chim nhỏ xuyên qua khung cảnh, xuất hiện trong tầm mắt rồi nhưng rồi rất nhanh đã ríu rít bay đi mất.
Cô nhớ về rất nhiều năm trước, cô cũng ngồi trên ngọn núi cao, nhìn trời cao ngút ngàn.
Bầu trời nhìn từ trên núi thì sáng hơn trong thành phố nhiều, mây trắng bay bay trong làn gió, có rất nhiều chú chim hót líu lo từ trên trời cao nghiêng cánh bay ngang qua, xem cả ngày không chán.
Diệp Thanh Linh lúc đó còn nhỏ cứ chịu không được mà thắc mắc không biết những chú chim kia rồi sẽ bay đến đâu? Sẽ bay đến thành phố sao? Trong thành phố... Trời đất bao la mà giáo viên ở trường núi ngày nào cũng nhắc, là cái gì ấy nhỉ?
Có phải khi trốn đến thành phố rồi thì sẽ không bị ba và bà nội đuổi đánh đuổi mắng nữa không? Có phải sẽ không bị bắt làm những công việc đồng áng nặng nề nữa không? Có phải muốn làm cái gì thì làm cái nấy, có thể được đi học, được hát ca, cũng sẽ không bị bà nội móc mỉa "con nhỏ chết tiệt này"?
Có phải khi trốn đến thành phố rồi... sẽ được tự do?
Về sau, năm cô mười sáu tuổi, lại vô tình nghe thấy ba và bà nội muốn bán mình cho một người đàn ông ở thôn bên cạnh để lấy tiền sính lễ, Diệp Thanh Linh không hề đắn đo mà chạy trốn.
Nhưng mà...
Ngẫm lại những chuyện đã trải qua suốt mấy năm nay, đặc biệt là một tuần sau khi tốt nghiệp, cô bỗng nhiên phát hiện ra cô chưa từng được tự do.
Diệp Thanh Linh luôn muốn làm một chú chim, tự do bay liệng. Chứ không phải từ cái lồng sắt này... lại bay qua một cái lồng sắt khác.
Lại ngẫm lại lời của bà ngoại nói, Diệp Thanh Linh tựa mình vào ban can rồi thở một hơi dài thường thượt.
Có lẽ... là bà ngoại nói đúng, chuyện Diệp Thanh Linh thích Thời Vũ, thề sẽ bên cạnh Thời Vũ cả đời, như thiêu thân lao đầu vào lửa, và cả âm nhạc mà cô yêu thích, muốn theo đuổi tự do, là những chuyện không hề xung đột với nhau.
Và còn nữa, cho dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng Diệp Thanh Linh nguyện ý tin tưởng lời bà ngoại nói, tin tưởng Thời Vũ có thích và có đặt cô ở trong lòng.
Diệp Thanh Linh lại ngước đầu lên nhìn lũ chim chóc trên bầu trời, lúc này, ánh mắt cô đã sáng hơn rất nhiều.
Cô quyết định sẽ nói chuyện cùng Thời Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.