Chương 40: Sơn Khuyển 39
Long Ngâm Thảo
21/01/2022
Để lại một vết son môi.
Không biết cuối cùng có phải là do Diệp Thanh Linh căng thẳng thật hay không, nhưng khi cô hát câu đầu thì đúng là trong hơi thở có mang theo một chút ngập ngừng. Lúc cô rũ mắt, sự rối rắm trong ánh mắt cũng lộ ra một ít.
Tuy vậy, không ai thấy có vấn đề gì cả, ngược lại, bọn họ lại thật lòng sinh ra cảm giác trìu mến đối với người thiếu nữ đang đứng trên sân khấu, thậm chí còn có người hồi hộp mà nín thở chờ đợi câu tiếp theo của cô.
Từng câu một vang lên.
Sự ngập ngừng dần biến mất, nhịp điệu cũng dần dần theo tiếng trống đệm mà trở nên vui sướng.
Diệp Thanh Linh ngước mắt nhìn về phía khán giả, nhìn về phía màn ảnh, đôi mắt đen lay láy tràn đầy ý cười, rực rỡ như một khu vườn đầy hoa. Cô vừa hát vừa đi một cách thoải mái trên sân khấu.
Dù khán giả không hiểu được ca từ của khúc sơn ca, nhưng bọn họ như thấy được một cô bé ngây thơ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ, cô bé đang tự do mà chạy thật nhanh, hít thở nguồn không khí tươi mát.
Tựa như nghe được tiếng chim hót trên núi, tiếng sói tru trong rừng, tiếng suối chảy róch rách và cả tiếng cỏ cây lay động trong gió.
Ánh sáng xanh biển của gậy huỳnh quang lại theo tiếng hát mà bắt đầu đong đưa thật vui vẻ.
.......
Khi giọng hát của Diệp Thanh Linh cất lên, không chỉ có sân khấu, mà những thí sinh trong phòng nghỉ cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Linh trên màn hình trực tiếp, thậm chí còn có người đứng bật dậy, há hốc miệng kinh ngạc.
"Trời, má....!" Còn có người vì quá bất ngờ mà thốt ra tiếng khàn khàn, "Này cũng quá..."
"Quá ao chình...!"
Sắc mặt của những người được phía nhà đầu tư nhét vào trong nháy mắt đã trở nên đỏ bừng, vô cùng khó coi.
Lúc nãy Lý Hạ Trà ở trong cánh gà cũng nghe được giọng hát của Diệp Thanh Linh, tâm trạng của hắn rất bực tức, rốt cuộc đẩy được cửa phòng nghỉ ra thì vẫn nghe thấy tiếng của Diệp Thanh Linh ở bên trong.
"Đậu má."
Hắn mắng một câu rồi đột nhiên đóng cửa bước ra ngoài.
Lý Hạ Trà đen cả mặt, không biết là đang nhắn tin Wechat cho ai, hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi, nụ cười nham hiểm lại bắt đầu hiện lại trên gương mặt của hắn lần thứ hai.
Cho dù Diệp Thanh Linh hát hay đến đâu cũng vô dụng thôi, dù sau vị trí quán quân cũng đã được đàm phán nội bộ rồi.
.......
Trên sân khấu.
Sau khi đoạn nhạc đệm nhịp trống biến mất, nhịp điệu cũng từ vui vẻ trở về với kiểu ngân kéo dài như lúc mở đầu, cảm giác vừa linh hoạt lại vừa kỳ ảo. Vả lại, hơi thở của Diệp Thanh Linh tựa như mang theo một chút ngập ngừng khó tả lần hai, lúc ánh mắt cô lay động làm lộ ra cảm xúc khiến cho người ta nhìn thấy mà đau cả lòng.
Ban đầu, khán giả còn tưởng là do cô hồi hộp quá, nhưng lúc này, tất cả mọi người đều đã nhận ra là do Diệp Thanh Linh cố tình hát như thế.
Câu cuối cùng, tiếng ngân vang khắp sân khấu như gợn nước lăn tăn, từng tầng một khuếch tán khắp nơi.
Sau khi Diệp Thanh Linh hát xong, cô mỉm cười nhìn khán giả và ban giám khảo rồi cúi gập người.
Toàn bộ trường quay im lặng đến đáng sợ, một chốc sau mới có một vị giám khảo nữ tuổi trung niên hoàn hồn, vỗ vỗ ngực, kích động đứng bật dậy: "Cái cô Diệp, Diệp..."
Vị giám khảo này là một nghệ sĩ gạo cội rất nổi tiếng trong giới âm nhạc - Tịch Văn, tuy là tính cách của bà nhìn qua có hơi khó đoán, thích gì làm nấy, nhưng địa vị trong giới lại rất cao, những giải thưởng âm nhạc từ nhỏ cho tới lớn, từ trong nước ra nước ngoài thì bà ấy đều đã được cầm qua. Suốt mấy năm nay, Tịch Văn đã gần như ở ẩn, cũng không biết làm sao mà chương trình có thể mời được bà.
"Cô gọi em Thanh Linh là được rồi ạ." Đôi mắt Diệp Thanh Linh cong lên, ý cười nhẹ nhàng.
"Thanh Linh!" Vị giám khảo kia vì kích động mà thở mấy hơi, cuối cùng mới bình tĩnh lại được, "Em hát thật sự quá... Phải nói sao nhỉ, kiểu làm cho tôi kinh ngạc quá! Lúc đầu tôi không có định đến làm giám khảo của《Giọng Hát Nội Lực》đâu, không ngờ tôi lại gặp được một hạt giống tốt như em, thật sự là bất ngờ quá thể!"
Khi Tịch Văn nói xong, khán giả và những vị giám khảo khác cũng phục hồi tinh thần lại, những tiếng hoan hô reo hò bắt đầu vang lên.
Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng nhấp môi cười, không hề có chút sợ hãi, cũng không hề có chút tự cao: "Cảm ơn ban giám khảo, cảm ơn mọi người."
Sau khi Diệp Thanh Linh hát bài này xong, lời nhận xét của ban giám khảo đưa ra dài hơn tất cả những thí sinh trước.
Tuy nói nhận xét, nhưng thật ra là nói thay phiên khen ngợi thì đúng hơn.
Lúc khen xong, đôi mắt của bà Tịch Văn còn sáng rực lên, hỏi một câu: "Tiểu Thanh Linh, ca từ của bài sơn ca mà em vừa trình bày có nghĩa là gì nhỉ? Em có thể giải thích cho mọi người nghe không?"
Chỉ nói tới nói lui mấy câu thôi mà cách Tịch Văn gọi Diệp Thanh Linh đã trở nên thân mật hơn, còn được thêm một chữ "Tiểu" trước tên nữa.
"Đương nhiên là được ạ." Diệp Thanh Linh cười khẽ, giải thích, "Quê của em là ở trên một ngọn núi của Xuyên Thành, đây cũng là khúc sơn ca của nơi em sống, lời bài hát đang kể về câu chuyện của một cô bé lần đầu bước ra khỏi ngọn núi cao để tiến vào thành thị ạ."
"Thì ra là vậy, nói như thế, thì đoạn bắt đầu lẫn đoạn kết thúc của bài này, cái cảm giác sợ hãi ấy, thật ra là cảm nhận của cô bé đó khi lần đầu đến thành thị nên vừa thấy lạ lẫm, vừa thấy sợ hãi?" Tịch Văn tự hỏi một hồi, "vậy đoạn giữa..."
Diệp Thanh Linh gật đầu, bổ sung thêm: "Đoạn ở giữa là lúc cô ấy hồi tưởng về cuộc sống lúc còn trên núi, một cuộc sống vô lo vô nghĩ ạ."
Cô vừa nói xong thì Tịch Văn liền vỗ tay cười lớn, một vị giám khảo ngồi bên cạnh cũng không nhịn được mà nói: "Thanh Linh, lúc em hát cái đoạn đấy, tôi còn có cảm giác là tôi đang đi theo em lên núi."
"Thanh Linh, em là sinh viên mới ra trường của Học Viện Âm Nhạc Hải Thành à? Chuyên ngành của em là thanh nhạc hay sao?" Có người hỏi.
Diệp Thanh Linh: "Dạ không, em học ngành Âm Nhạc Biểu Diễn ạ."
"Bảo sao." Vị giám khảo đó vỗ vỗ tay, "Khi em bắt đầu hát, không chỉ có chất giọng, mà ngay cả thần thái, động tác, biểu cảm cũng thể hiện được rất rõ nét hình ảnh của người thiếu nữ ngây thơ trong bài."
Ban giám khảo lại khen thêm mấy câu, sau đó là đến phần chấm điểm.
Quy tắc chấm điểm của vòng đầu tiên rất đơn giản, quyền chấm điểm thuộc về ban giám khảo và cả khán giả trong trường quay, nhưng điểm của giám khảo chiếm tỷ trọng cao hơn. Tạm thời, Diệp Thanh Linh sẽ rời khỏi sân khấu, sau khi tất cả mọi người ghi hình xong thì sẽ công bố điểm và vị trí xếp hạng.
Trên đường đến phòng nghỉ, Diệp Thanh Linh vô tình thấy được vị ca sĩ số 06, người đã hát bị crack trước đó, còn đang ngồi xổm ôm mặt nghẹn ngào ở một góc hành lang. Một chàng trai cao to mét tám lại đang cuộn tròn người nức nở thở không ra hơi.
Lúc trang điểm ban chiều, Diệp Thanh Linh vừa khéo nghe được anh ta đang tập luyện ở bên ngoài, thật ra là kỹ thuật của anh ta cũng không tệ, chất giọng cũng đặc biệt, nhưng mà phần crack trên sân khấu chắc chắn sẽ khiến điểm của anh ta không thể cao được rồi.
Vì Diệp Thanh Linh bị mất trí nhớ nên Hoàng Tiểu Dật đã dặn tới dặn lui, nói hoài nói mãi, cái ngành này rất khốc liệt, cho dù bình thường cô có thể hiện tốt tới đâu thì khán giả cũng chỉ nhìn thấy, cũng chỉ nhớ đến một vài phút ngắn ngủi của cô trên sân khấu. Vật đổi sao dời, chỉ cần trên sân khấu có chút sai sót thôi thì tất cả sự nổ lực sẽ trở nên hoang phí.
Vốn dĩ là Diệp Thanh Linh cũng không định đến quấy rầy số 06, nhưng lúc anh ta ngẩng đầu lên thì lại tình ngờ thấy được hình phản chiếu của Diệp Thanh Linh qua ô cửa sổ, anh ta chợt co rúm lại rồi run lẩy bẩy.
Diệp Thanh Linh thở dài một hơi, bước qua bên đó rồi đưa cho anh ta một bao khăn giấy: "Cố lên."
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của anh ta, xoay người bước đi.
Ngoại trừ số 06 ra thì còn có một hai người đang bấm điện ở phía góc kia của hành lang, hoặc cũng có người đứng ngay cửa sổ để ngắm nhìn cảnh đêm. Diệp Thanh Linh nghĩ một hồi, cô không về lại phòng chờ mà đi tìm một góc yên tĩnh để gọi điện thoại cho Thời Vũ.
Phía ngoài cửa sổ chỉ có màn đêm bao trùm, lâu lâu còn có vài chiếc xe ra ra vào vào đài truyền hình, ánh đèn xe phát ra chùm tia sáng trắng.
Diệp Thanh Linh đợi tầm ba mươi giây, Thời Vũ không bắt máy, cô chợt nhớ ra bây giờ mới hơn chín giờ, giờ này chắc là Thời Vũ còn đang làm việc.
Diệp Thanh Linh bấm tắt cuộc gọi, vừa định đi về phía phòng thì màn hình điện thoại lại sáng lên.
Chữ "Chị" sáng lên trên màn hình.
Ánh mắt của Diệp Thanh Linh cũng trở nên rực rỡ, thiếu điều muốn phóng ra ngoài cửa sổ, cô bấm nhận cuộc gọi: "Chị Thời! Em hát xong rồi!"
Bên Thời Vũ, tiếng bàn phím chợt ngừng lại mấy giây, sau đó lại có một giọng cười nhẹ nhàng truyền đến, giống như đang cưng chiều.
Diệp Thanh Linh cũng bật cười theo, cười một cách ngô nghê.
"Sao rồi?" Thời Vũ dừng làm việc, cô bước đến cạnh cửa sổ, nhìn những ngọn đèn neon bên ngoài, nhẹ giọng nhướng mày hỏi.
Diệp Thanh Linh cười: "Em biểu diễn cũng không tệ lắm, ban giám khảo toàn khen em thôi, vô vòng trong thì chắc là không thành vấn đề. À, chị Thời, phần thưởng của em chị chuẩn bị xong chưa nè?"
Thời Vũ ngừng lại một chút: "..."
Phần thưởng? Nếu Diệp Thanh Linh không nhắc thì cô cũng quên bén nó đi.
"Đương nhiên là chuẩn bị xong rồi." Thời Vũ nói, sau đó nhắn tin cho Trương Y: [ Bây giờ đi mua giúp tôi mấy món quà mà con gái thích, cái gì cũng được hết, nửa tiếng nữa mang đến đây nhé. ]
"Chị Thời ơi, em biết ngay chị là người tốt nhất luôn mà." Diệp Thanh Linh nở nụ cười tươi rói.
Bên đầu dây bên kia, Thời Vũ không nói gì thêm, khi cô ngước mắt lên nhìn, cô thấy rất rõ ràng cái dáng vẻ chột dạ của mình đang phản chiếu trên của kính.
"Phải rồi, chị Thời, cả ngày nay em phải ghi hình quá trời quá đất luôn, làm em mệt mỏi gần chết, đuối muốn xỉu... Nhưng mà đến tối, nghĩ tới cảnh em sẽ được hát, được mọi người nhìn thấy, giống như trong TV ấy ạ, mọi người có thể nghe được tiếng ca của em, thế là bao nhiêu mỏi mệt cũng tan biến hết..."
Diệp Thanh Linh bắt đầu kể về những chuyện hôm nay.
"Ừm." Thời Vũ ngồi lại vào bàn, vừa làm việc lại vừa lo ra để nghe được câu chuyện của Diệp Thanh Linh, sự mệt mỏi lẫn ủ dột của cả ngày dài cũng vơi bớt, thay vào đó là nét thoải mái hiếm thấy, cô cong môi.
Nhưng khi tâm trạng cảm thấy được thả lỏng, dưới đáy lòng của Thời Vũ lại đột nhiên có một chút cảm xúc rất khó chịu đang dâng lên, giống như là bất an.
Còn có hơi đau nhói.
Quả nhiên, nếu so chuyện cô thả Diệp Thanh Linh ra, để cho cô ấy tự do bay liệng trên bầu trời, thì cô lại càng thích giữ khư khư cô ấy ở bên cạnh mình, để mình tự ý chơi đùa hơn. Nếu không làm thế thì trong lòng cứ thấy hoảng loạn.
"..."
"Cái anh trai lên biểu diễn trước em còn bị crack nữa, anh ấy cũng có bản lĩnh lắm, cơ mà lỡ hát sai một câu thôi thì chắc là không còn cơ hội nữa..." Nói đến đây, giọng của Diệp Thanh Linh có hơi mất mát, "Lúc trước, Tiểu Dật còn nói với em rằng sân khấu này tàn khốc lắm, dù em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng mà lúc em thật sự chứng kiến... em vẫn thấy buồn lòng lắm ạ."
Tàn khốc?
Thời Vũ khinh thường, khẽ cười một tiếng, Diệp Thanh Linh còn chưa được nếm mùi của sự tàn khốc thật sự cơ mà. Mặc cho chuyện thực lực của em có mạnh đến đâu, nỗ lực đến đâu, thì em vẫn sẽ phải chịu thua trước những người có "chống lưng".
Ví dụ như nội tình của《Giọng Hát Nội Lực》, cho dù Diệp Thanh Linh hát hay cỡ nào thì cũng chỉ là hòn đá kê chân cho một người nào đó. Chờ đến lúc Diệp Thanh Linh lang bạt bên ngoài bị thương, đau thấu tâm can, thì tự nhiên sẽ biết về nhà.
Thời Vũ cười hài lòng, cô không nói ra, chỉ "ừm" một tiếng tỏ vẻ trấn an, lại hỏi thêm: "Hôm nay mấy giờ em về?"
"Chắc là em về hơi trễ, tầm mười hai giờ gì đó, bây giờ còn tưới hai mươi người chưa lên hát lận." Diệp Thanh Linh trả lời, "Cơ mà chị Thời đừng lo lắng nha, chị Tiểu Dật sẽ đến đón em!"
Đây là lần thứ hai Diệp Thanh Linh nhắc đến "Tiểu Dật", Thời Vũ nhíu mày: "Diệp Thanh Linh, khỏi bảo cô ấy đến."
"Hửm?" Diệp Thanh Linh ngơ ngác, cô vừa kịp hoàn hồn thì Thời Vũ cũng vừa mở miệng nói: "Chị đến đón em."
Trong mắt của Diệp Thanh Linh như phát ra ánh sáng, cô gật đầu thật mạnh: "Dạ! Chị Thời, để em gửi địa chỉ cho chị nha."
"Được." Lại nói thêm mấy câu nữa hai người mới tắt điện thoại.
Thời Vũ tiện tay để điện thoại sang một bên, làm việc thêm một hồi, khi cô cầm điện thoại lên mới phát hiện ra điện thoại còn đang để thông máy với Diệp Thanh Linh. Hình như lúc nãy cô quên bấm tắt, có vẻ là Diệp Thanh Linh cũng quên bén đi.
Thời Vũ áp điện thoại lên tai, cô nghe được tiếng hát của Diệp Thanh Linh ở trong đó.
"Diệp Thanh Linh?" Cô nhẹ nhàng gọi, chờ một lát cũng không thấy Diệp Thanh Linh trả lời, chắc là đã nhét điện thoại vào túi rồi.
Thời Vũ cười cười, ngón tay đang để trên nút chấm dứt cuộc gọi thì chợt dừng lại, cuối cùng, cô không bấm tắt, ngược lại còn mở loa ngoài ra.
Tiếng hát bên kia vẫn chưa dứt, Thời Vũ không cảm nhạc nổi, lúc này, cô chỉ cảm thấy cái giọng của người này nếu so với Diệp Thanh Linh thì không có cửa, dở muốn chết luôn. Thời Vũ làm việc mà cứ lo ra, cứ mỗi lần một bài được hát xong thì cô lại nhắn một tin cho Diệp Thanh Linh:
[ Khó nghe. ]
[ Khó nghe quá trời. ]
[ Ô nhiễm tinh thần. ]
[ Ồn ào. ]
.......
Lúc Diệp Thanh Linh nói chuyện điện thoại với Thời Vũ xong, cô không bấm tắt ngay, cô cũng chẳng biết tại sao, nhưng mà cô muốn chờ Thời Vũ tắt máy trước.
Diệp Thanh Linh bấm ra màn hình, nhắn tin cho Hoàng Tiểu Dật: [ Hát xong ùi, tự em thấy hát cũng ổn đó ], kèm theo đó là một đống sticker.
Diệp Thanh Linh: [ Phải rồi Tiểu Dật, hôm nay chị không cần đến đón em nha, chị Thời nói chị ấy đến đón em về nhà. ]
Bên phía Hoàng Tiểu Dật hiện lên chữ "Đang nhập tin nhắn" chỉ có vài giây rồi biến mất, sau đó màn hình lại sáng lên: [ Được. ]
Hoàng Tiểu Dật: [ Chị quản lý thí sinh cũng liên hệ với chị rồi, mấy chị đấy khen em trình diễn quá trời hay, còn nói là muốn làm fan não tàn của em nữa kìa ]
Hoàng Tiểu Dật: [ Ghen.jpg ]
Diệp Thanh Linh: [ Hahaha.jpg ]
Hoàng Tiểu Dật: [ Ngoại trừ phần diễn ra thì sao? Hôm nay em ở trong trường quay thì thấy sao, có gì không ổn không? Mấy thí sinh khác như nào? ]
Diệp Thanh Linh nghĩ nghĩ, đánh chữ: [ Cũng được ạ, mới đầu thì em thấy hơi mệt thật, nhưng mà lúc lên sân khấu rồi thì không mệt chút nào luôn, chỉ thấy vui vẻ thôi à. Cơ mà thật ra là em có gặp một người nam không tốt cho lắm, tên là Lý Hạ Trà, hình như cậu này không thích em. ]
Vừa nhìn đến tên này thì Hoàng Tiểu Dật đã thấy khó ưa, nhíu nhíu mày.
Lý Hạ Trà, ca sĩ của Đại Tân Sinh, kỹ thuật thanh nhạc không tệ, ngoại hình cũng được ưa thích, có rất nhiều fan mama và fan chị gái, nhưng mà vấn đề nhân phẩm thì chắc là người trong ngành ai cũng rõ cả rồi, chẳng ra gì.
Nhất là về sinh hoạt cá nhân, vô cùng trụy lạc, nghe bảo là nam nữ gì cũng chơi, còn chơi vui nữa là đằng khác, đặc biệt là rất thích dựa hơi các nhà đầu tư.
Hoàng Tiểu Dật nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không nói cho Diệp Thanh Linh nghe những phần mà con nít không nên nghe, cô chỉ nói: [ Nhân phẩm của Lý Hạ Trà không tốt, hồi trước tham gia mấy gameshow hay giở trò dựa hơi để bắt nạt người mới lắm, nếu mà cậu ta bắt nạt em, em cứ nói chị biết, bên công ty sẽ xử lý cho em. ]
Diệp Thanh Linh liếm liếm môi: [ Yên tâm, tuổi gì ăn hiếp được em. Hôm nay cậu ta có kiếm chuyện với em, nhưng mà bị em chọc cho tức xì khói. ]
Hoàng Tiểu Dật: [? ]
Diệp Thanh Linh cười khẽ, gõ chữ: [ Em kêu cậu ta là anh già. ]
Phía bên kia, Hoàng Tiểu Dật nhìn tin nhắn xong, nhém chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Diệp Thanh Linh cũng hơi bị đỉnh, nhìn cái mặt búng ra sữa của Lý Hạ Trà thế mà lại kêu là anh già? Hắn không bị tức đến hộc máu cơ à? Đỉnh nhất là người của Diệp Thanh Linh nhìn qua còn thấy cao hơn hắn một chút ấy chứ hahahah...
.......
Đến khuya, rốt cuộc thì tất cả mọi người cũng đã biểu diễn xong.
Ba mươi hai thí sinh tập trung lên sân khấu, ban giám khảo bắt đầu công bố điểm.
Đại khái là bên phía của Lý Hạ Trà cũng không ngờ tới chuyện tự nhiên ở đâu lại nhảy ra một hắc mã như Diệp Thanh Linh. Vòng thi đầu tiên không có dàn xếp phiếu, nên cho dù phân nửa số khán giả trong trường quay là fan của hắn, thì vị trí quán quân của vòng này vẫn thuộc về Diệp Thanh Linh.
Ngay khoảnh khắc thứ hạng được công bố, ánh đèn chùm chiếu lên người của Diệp Thanh Linh, cô nở nụ cười dịu dàng với phía dưới sân khấu rồi cúi gập người cảm ơn khán giả và ban giám khảo. Những khán giả bên dưới hồ hởi gọi tên cô, gậy huỳnh quang cũng không ngừng nhảy múa.
Lý Hạ Trà còn thấy có cả đèn tiếp ứng của hắn trong đấy nữa.
Lý Hạ Trà: "..."
Hắn tức xì khói.
.......
Sau khi công bố thứ tự xong, mười sáu người vào vòng trong, mười sáu người phải ra về, trên sân khấu đã có một số người ôm chầm lấy nhau khóc nức nở.
Quả nhiên là anh trai số 06, cái người hát crack, đã bị loại mất, có lẽ là do lúc nãy anh ta đã khóc không nên bây giờ không khóc nữa, anh ta bước thật cẩn thận đến bên cạnh Diệp Thanh Linh: "Thanh Linh, hôm nay, cảm ơn khăn giấy của cô."
"Không có chi." Diệp Thanh Linh quan tâm hỏi, "Anh ổn không đó?"
"Ừm, hết buồn rồi." Số 06 cười nhàn nhạt, "Tôi vào showbiz cũng được hai năm rồi, nhưng mà vẫn không có fan, không có tài nguyên, cũng chưa từng được đứng trước mặt khán giả hát, đến tận bây giờ, khó khăn lắm tôi mới giành được cơ hội tham gia chương trình, ai mà dè tôi hồi hộp quá, tự tay đánh mất cơ hội, nên lúc đó tôi mới không nén được, thế mới bật khóc... Để cô chê cười rồi."
Diệp Thanh Linh cụp mắt, khóe môi giật giật, nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt ra một câu an ủi. Nếu cô không mất trí nhớ thì chắc là cô có thể dùng kinh nghiệm bản thân để phân tích cổ vũ, nhưng mà cô lại mất trí nhớ rồi, inh nghiệm sống thì cũng chỉ có mười sáu năm, Diệp Thanh Linh thật sự cũng không biết nên nói sao.
Cô vỗ vỗ cánh tay anh ta, giọng rất trầm: "Sau này cố lên, con đường tương lai còn dài mà."
"Ừm." Chàng trai gãi đầu cười, anh ta vừa buồn lại vừa có chút ngại ngùng nói, "Thật ra lúc đó tôi khóc, là vì một nguyên nhân khác nữa... là... Thanh Linh, lúc tôi hát xong, tôi không có về ngay mà tôi còn ở lại cánh gà để nói chuyện với mấy nhân viên hỗ trợ bên đó, cuối cùng tôi nghe được giọng hát của cô, cho nên mới bật khóc như vậy. Cô hát hay thật sự luôn đó, nếu mà tôi không mắc lỗi thì cũng không có cửa để so với cô được."
Diệp Thanh Linh cũng cười ngượng ngùng lại.
Bỗng nhiên, chàng trai lại nói nhỏ: "Thật ra là tôi thấy anh Hạ Trà cũng không có cửa với cô luôn."
"Nên là..." Chàng trai hơi ngập ngừng, đôi mánh bỗng nhiên rữ rỡ như ngọn đuốc, "Tuy là tôi bị loại rồi, nhưng tôi tin rằng cô sẽ được vào vòng chung kết, trở thành quán quân mùa này! Cô nhất định sẽ có thể đứng trên một sân khấu hoành tráng hơn nữa, nhất định sẽ có một ngày, tất cả mọi người sẽ biết đến tiếng hát của cô! Tôi, tôi nhận khăn giấy của cô rồi, sau này sẽ là fan của cô!"
Nhìn ánh mắt chân thành của chàng trai, Diệp Thanh Linh như phảng phất thấy được tương lai phía trước, cảnh cô được đứng giữa một sân khấu thật to, cất cao bài hát mà cô yêu thích.
Diệp Thanh Linh cười cong cả mắt, nói nghiêm túc: "Cảm ơn anh, người fan đầu tiên của tôi."
.......
Cuối cùng cũng đã ghi hình xong.
Diệp Thanh Linh bước khỏi sân quay, lấy điện thoại ra, lúc màn hình sáng lên, khóe mắt cô còn giật giật mấy cái.
Thời Vũ thế mà còn chưa chịu tắt điện thoại của cô á...? Không chỉ không tắt, mà còn chịu khó nhắn cho cô hơn hai mươi mấy tin, Diệp Thanh Linh bấm vào mới phát hiện ra toàn bộ tin nhắn đều đang chê giọng hát của những thí sinh khác.
... Không hề có một câu khen nào.
Ba mươi hai thí sinh sẽ cùng đi rời khỏi trên cùng một đoạn hành lang, đôi khi cũng có người chào tạm biệt Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt, trong nháy mắt, cô thấy cực kỳ chột dạ.
Cô cẩn thận áp điện thoại vào tai mình, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Chị Thời ơi."
Ngay lập tức, đầu dây bên đó đã có một tiếng cười khẽ truyền đến: "Hửm?"
Theo bản năng, Diệp Thanh Linh định hô lên, nhưng cô nhìn xung quanh vẫn còn những thí sinh khác, cuối cùng chỉ còn cách cố gắng hạ giọng xuống, dùng âm mũi nói: "Chị Thời ơi, em quay xong rồi, chị ở đâu dạ?"
"Hầm xe." Thời Vũ chậm rãi nói, "Diệp Thanh Linh, em được hạng mấy đó?"
Diệp Thanh Linh mím môi, cười ngọt như mía lùi. Cô đảo đảo mắt, không đáp lại lời của Thời Vũ ngay mà chỉ nói: "Chị Thời, chờ chút nữa em nói chị nghe."
"Diệp Thanh Linh, chị nghe được tiếng em cười rồi." Giọng của Thời Vũ lộ ra sự bất lực.
Diệp Thanh Linh thè lưỡi một cái.
Có một thí sinh bên cạnh thấy Diệp Thanh Linh đang dịu dàng làm nũng xong, đôi mắt mở to muốn rớt ra ngoài. Tuy là hôm nay trông Diệp Thanh Linh có vẻ rất dịu dàng và dễ gần, cơ mà tổng thể thì vẫn khiến cho người ta cảm nhận có chút xa cách.
Giống như kiểu... một con sói hoang lớn lên tự do cùng rừng núi, độc lập, phóng khoáng, tự tin.
Tóm lại là không hề liên quan gì đến chữ đáng yêu.
Diệp Thanh Linh thấy được vẻ mặt hốt hoảng của người thí sinh đó, gương mặt bỗng dưng đỏ ửng: "Chị Thời, giờ em chạy qua đó, chút nữa tụi mình nói chuyện tiếp."
Cô bước nhanh hơn nữa, nhưng vẫn chưa chịu tắt điện thoại, Thời Vũ bên kia cũng không tắt.
Hai người lặng lẽ nghe tiếng hít thở của nhau.
Bên phía Diệp Thanh Linh đang dần trở nên yên tĩnh hơn, hô hấp cũng dần dần rõ rệt, cuối cùng còn có một chút hổn hển.
Thời Vũ tựa vào bên cạnh cửa xe, lặng nghe tiếng thở dốc ngày càng to phát ra từ chiếc earphone còn đeo trên tai, bỗng nhiên cô nhận ra gì đó, ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Thanh Linh đang từ đằng xa chạy đến: "Chị Thời!"
Diệp Thanh Linh hôm nay đã làm tóc, mái tóc chỉ dài quá vai được buộc thành kiểu đuôi gà, còn có một lọn tóc nhỏ được tách ra rồi bện thành chiếc bính tóc, khi cô ấy lon ton, lọn tóc và chiếc đuôi gà cũng nhảy múa. Trang điểm lại trông có vẻ rất nhạt, nhìn không kỹ thì sẽ không phát hiện, nhưng nó lại càng tôn lên đôi mắt long lay xinh xắn ấy.
Thời Vũ cười khẽ, ngoắc ngoắc tay về phía cô ấy.
Diệp Thanh Linh chạy thật nhanh đến trước mặt Thời Vũ, nhảy một cái đã phóng đến rồi ôm chặt lấy cô, nếu không phải Thời Vũ đang tựa lưng vào cửa xe thì chắc là đã bị sự phấn khích Diệp Thanh Linh đẩy lùi ra sau mấy bước rồi.
"Được rồi, mới có một ngày không gặp thôi mà em làm lố vậy sao?" Thời Vũ cười bất lực, đẩy đẩy bả vai của Diệp Thanh Linh.
Tuy là vẻ mặt thể hiện sự ghét bỏ, nhưng ánh mắt lại chất chứa sự cưng chiều, thỏa mãn.
"Phải lố chứ!" Diệp Thanh Linh gật đầu thật mạnh, kề sát tai của Thời Vũ, thở ra một ngụm hơi ấm áp, "Chị Thời, hôm nay em là quán quân!"
Cảm giác được luồng hơi lướt qua tai, Thời Vũ không nhịn được mà run rẩy một chút, gần như là phải nhờ hết vào cánh cửa xe phía sau mới đứng vững nổi.
Bỗng nhiên, cô phát hiện ra... tư thế đứng bây giờ của hai người, giống như là Diệp Thanh Linh đang đè cô lên xe.
"Diệp Thanh Linh...! Em lui ra sau một chút." Thời Vũ hô lên, nhưng ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra, giọng nói của cô trong câu này còn mang theo một chút giận lẫy.
Diệp Thanh Linh hoang mang mà chớp chớp mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước lui về sau.
Ánh mắt của cô vẫn sáng ngời như thế, ngây thơ vô tội.
Thời Vũ nhìn Diệp Thanh Linh tầm hai giây sau đầu mới kịp nhảy số, sự kích động lúc nãy là do Diệp Thanh Linh đạt được vị trí quán quân, chứ không phải là do được nhìn thấy mình. Sự rung động trong lòng Thời Vũ chợt tan biến, đã thế còn dâng lên một chút cảm xúc phiền muộn.
"Chị Thời ơi," Diệp thanh Linh nháy mắt tỏ vẻ vô tội, cô không hề nhận ra được sự biến hóa trong cảm xúc của Thời Vũ, yếu đuối hỏi, "Phần thưởng của em đâu ạ?"
Thời Vũ: "..."
Lập tức lại bực mình thêm.
Bỗng nhiên, Thời Vũ sùng sức túm lấy cổ áo của Diệp Thanh Linh, bước về phía trước một bước rồi xoay người thay đổi vị trí với Diệp Thanh Linh, đè cô ấy lên trên cửa xe.
"Phần, thưởng...?" Giọng của Thời Vũ có chút nghẹn.
Diệp Thanh Linh vẫn đang ngoan ngoãn tròn xoe mắt nhìn Thời Vũ, cũng rất biết phối hợp, không hề phản kháng. Cô tựa người vào cửa xe, chân hơi cong lại, lúc này nhìn lướt qua có vẻ cô thấp hơn Thời Vũ một tẹo.
Thời Vũ từ trên cao nhìn xuống Diệp Thanh Linh, nở nụ cười bí ẩn, chậm rãi cúi thấp đầu.
Diệp thanh Linh bối rối mà chớp chớp mắt, giống như cô ấy đang sợ hãi, nhưng lại không hề né tránh.
Thời Vũ cách cô ấy ngày càng gần, nhịp thở của hai người cũng đan xen vào nhau.
Cuối cùng, cánh môi mềm mại của Thời Vũ... dịu dàng đáp xuống bên má của Diệp Thanh Linh.
Lúc này là má bên trái.
Để lại một vết son môi.
Không biết cuối cùng có phải là do Diệp Thanh Linh căng thẳng thật hay không, nhưng khi cô hát câu đầu thì đúng là trong hơi thở có mang theo một chút ngập ngừng. Lúc cô rũ mắt, sự rối rắm trong ánh mắt cũng lộ ra một ít.
Tuy vậy, không ai thấy có vấn đề gì cả, ngược lại, bọn họ lại thật lòng sinh ra cảm giác trìu mến đối với người thiếu nữ đang đứng trên sân khấu, thậm chí còn có người hồi hộp mà nín thở chờ đợi câu tiếp theo của cô.
Từng câu một vang lên.
Sự ngập ngừng dần biến mất, nhịp điệu cũng dần dần theo tiếng trống đệm mà trở nên vui sướng.
Diệp Thanh Linh ngước mắt nhìn về phía khán giả, nhìn về phía màn ảnh, đôi mắt đen lay láy tràn đầy ý cười, rực rỡ như một khu vườn đầy hoa. Cô vừa hát vừa đi một cách thoải mái trên sân khấu.
Dù khán giả không hiểu được ca từ của khúc sơn ca, nhưng bọn họ như thấy được một cô bé ngây thơ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ, cô bé đang tự do mà chạy thật nhanh, hít thở nguồn không khí tươi mát.
Tựa như nghe được tiếng chim hót trên núi, tiếng sói tru trong rừng, tiếng suối chảy róch rách và cả tiếng cỏ cây lay động trong gió.
Ánh sáng xanh biển của gậy huỳnh quang lại theo tiếng hát mà bắt đầu đong đưa thật vui vẻ.
.......
Khi giọng hát của Diệp Thanh Linh cất lên, không chỉ có sân khấu, mà những thí sinh trong phòng nghỉ cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Linh trên màn hình trực tiếp, thậm chí còn có người đứng bật dậy, há hốc miệng kinh ngạc.
"Trời, má....!" Còn có người vì quá bất ngờ mà thốt ra tiếng khàn khàn, "Này cũng quá..."
"Quá ao chình...!"
Sắc mặt của những người được phía nhà đầu tư nhét vào trong nháy mắt đã trở nên đỏ bừng, vô cùng khó coi.
Lúc nãy Lý Hạ Trà ở trong cánh gà cũng nghe được giọng hát của Diệp Thanh Linh, tâm trạng của hắn rất bực tức, rốt cuộc đẩy được cửa phòng nghỉ ra thì vẫn nghe thấy tiếng của Diệp Thanh Linh ở bên trong.
"Đậu má."
Hắn mắng một câu rồi đột nhiên đóng cửa bước ra ngoài.
Lý Hạ Trà đen cả mặt, không biết là đang nhắn tin Wechat cho ai, hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi, nụ cười nham hiểm lại bắt đầu hiện lại trên gương mặt của hắn lần thứ hai.
Cho dù Diệp Thanh Linh hát hay đến đâu cũng vô dụng thôi, dù sau vị trí quán quân cũng đã được đàm phán nội bộ rồi.
.......
Trên sân khấu.
Sau khi đoạn nhạc đệm nhịp trống biến mất, nhịp điệu cũng từ vui vẻ trở về với kiểu ngân kéo dài như lúc mở đầu, cảm giác vừa linh hoạt lại vừa kỳ ảo. Vả lại, hơi thở của Diệp Thanh Linh tựa như mang theo một chút ngập ngừng khó tả lần hai, lúc ánh mắt cô lay động làm lộ ra cảm xúc khiến cho người ta nhìn thấy mà đau cả lòng.
Ban đầu, khán giả còn tưởng là do cô hồi hộp quá, nhưng lúc này, tất cả mọi người đều đã nhận ra là do Diệp Thanh Linh cố tình hát như thế.
Câu cuối cùng, tiếng ngân vang khắp sân khấu như gợn nước lăn tăn, từng tầng một khuếch tán khắp nơi.
Sau khi Diệp Thanh Linh hát xong, cô mỉm cười nhìn khán giả và ban giám khảo rồi cúi gập người.
Toàn bộ trường quay im lặng đến đáng sợ, một chốc sau mới có một vị giám khảo nữ tuổi trung niên hoàn hồn, vỗ vỗ ngực, kích động đứng bật dậy: "Cái cô Diệp, Diệp..."
Vị giám khảo này là một nghệ sĩ gạo cội rất nổi tiếng trong giới âm nhạc - Tịch Văn, tuy là tính cách của bà nhìn qua có hơi khó đoán, thích gì làm nấy, nhưng địa vị trong giới lại rất cao, những giải thưởng âm nhạc từ nhỏ cho tới lớn, từ trong nước ra nước ngoài thì bà ấy đều đã được cầm qua. Suốt mấy năm nay, Tịch Văn đã gần như ở ẩn, cũng không biết làm sao mà chương trình có thể mời được bà.
"Cô gọi em Thanh Linh là được rồi ạ." Đôi mắt Diệp Thanh Linh cong lên, ý cười nhẹ nhàng.
"Thanh Linh!" Vị giám khảo kia vì kích động mà thở mấy hơi, cuối cùng mới bình tĩnh lại được, "Em hát thật sự quá... Phải nói sao nhỉ, kiểu làm cho tôi kinh ngạc quá! Lúc đầu tôi không có định đến làm giám khảo của《Giọng Hát Nội Lực》đâu, không ngờ tôi lại gặp được một hạt giống tốt như em, thật sự là bất ngờ quá thể!"
Khi Tịch Văn nói xong, khán giả và những vị giám khảo khác cũng phục hồi tinh thần lại, những tiếng hoan hô reo hò bắt đầu vang lên.
Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng nhấp môi cười, không hề có chút sợ hãi, cũng không hề có chút tự cao: "Cảm ơn ban giám khảo, cảm ơn mọi người."
Sau khi Diệp Thanh Linh hát bài này xong, lời nhận xét của ban giám khảo đưa ra dài hơn tất cả những thí sinh trước.
Tuy nói nhận xét, nhưng thật ra là nói thay phiên khen ngợi thì đúng hơn.
Lúc khen xong, đôi mắt của bà Tịch Văn còn sáng rực lên, hỏi một câu: "Tiểu Thanh Linh, ca từ của bài sơn ca mà em vừa trình bày có nghĩa là gì nhỉ? Em có thể giải thích cho mọi người nghe không?"
Chỉ nói tới nói lui mấy câu thôi mà cách Tịch Văn gọi Diệp Thanh Linh đã trở nên thân mật hơn, còn được thêm một chữ "Tiểu" trước tên nữa.
"Đương nhiên là được ạ." Diệp Thanh Linh cười khẽ, giải thích, "Quê của em là ở trên một ngọn núi của Xuyên Thành, đây cũng là khúc sơn ca của nơi em sống, lời bài hát đang kể về câu chuyện của một cô bé lần đầu bước ra khỏi ngọn núi cao để tiến vào thành thị ạ."
"Thì ra là vậy, nói như thế, thì đoạn bắt đầu lẫn đoạn kết thúc của bài này, cái cảm giác sợ hãi ấy, thật ra là cảm nhận của cô bé đó khi lần đầu đến thành thị nên vừa thấy lạ lẫm, vừa thấy sợ hãi?" Tịch Văn tự hỏi một hồi, "vậy đoạn giữa..."
Diệp Thanh Linh gật đầu, bổ sung thêm: "Đoạn ở giữa là lúc cô ấy hồi tưởng về cuộc sống lúc còn trên núi, một cuộc sống vô lo vô nghĩ ạ."
Cô vừa nói xong thì Tịch Văn liền vỗ tay cười lớn, một vị giám khảo ngồi bên cạnh cũng không nhịn được mà nói: "Thanh Linh, lúc em hát cái đoạn đấy, tôi còn có cảm giác là tôi đang đi theo em lên núi."
"Thanh Linh, em là sinh viên mới ra trường của Học Viện Âm Nhạc Hải Thành à? Chuyên ngành của em là thanh nhạc hay sao?" Có người hỏi.
Diệp Thanh Linh: "Dạ không, em học ngành Âm Nhạc Biểu Diễn ạ."
"Bảo sao." Vị giám khảo đó vỗ vỗ tay, "Khi em bắt đầu hát, không chỉ có chất giọng, mà ngay cả thần thái, động tác, biểu cảm cũng thể hiện được rất rõ nét hình ảnh của người thiếu nữ ngây thơ trong bài."
Ban giám khảo lại khen thêm mấy câu, sau đó là đến phần chấm điểm.
Quy tắc chấm điểm của vòng đầu tiên rất đơn giản, quyền chấm điểm thuộc về ban giám khảo và cả khán giả trong trường quay, nhưng điểm của giám khảo chiếm tỷ trọng cao hơn. Tạm thời, Diệp Thanh Linh sẽ rời khỏi sân khấu, sau khi tất cả mọi người ghi hình xong thì sẽ công bố điểm và vị trí xếp hạng.
Trên đường đến phòng nghỉ, Diệp Thanh Linh vô tình thấy được vị ca sĩ số 06, người đã hát bị crack trước đó, còn đang ngồi xổm ôm mặt nghẹn ngào ở một góc hành lang. Một chàng trai cao to mét tám lại đang cuộn tròn người nức nở thở không ra hơi.
Lúc trang điểm ban chiều, Diệp Thanh Linh vừa khéo nghe được anh ta đang tập luyện ở bên ngoài, thật ra là kỹ thuật của anh ta cũng không tệ, chất giọng cũng đặc biệt, nhưng mà phần crack trên sân khấu chắc chắn sẽ khiến điểm của anh ta không thể cao được rồi.
Vì Diệp Thanh Linh bị mất trí nhớ nên Hoàng Tiểu Dật đã dặn tới dặn lui, nói hoài nói mãi, cái ngành này rất khốc liệt, cho dù bình thường cô có thể hiện tốt tới đâu thì khán giả cũng chỉ nhìn thấy, cũng chỉ nhớ đến một vài phút ngắn ngủi của cô trên sân khấu. Vật đổi sao dời, chỉ cần trên sân khấu có chút sai sót thôi thì tất cả sự nổ lực sẽ trở nên hoang phí.
Vốn dĩ là Diệp Thanh Linh cũng không định đến quấy rầy số 06, nhưng lúc anh ta ngẩng đầu lên thì lại tình ngờ thấy được hình phản chiếu của Diệp Thanh Linh qua ô cửa sổ, anh ta chợt co rúm lại rồi run lẩy bẩy.
Diệp Thanh Linh thở dài một hơi, bước qua bên đó rồi đưa cho anh ta một bao khăn giấy: "Cố lên."
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của anh ta, xoay người bước đi.
Ngoại trừ số 06 ra thì còn có một hai người đang bấm điện ở phía góc kia của hành lang, hoặc cũng có người đứng ngay cửa sổ để ngắm nhìn cảnh đêm. Diệp Thanh Linh nghĩ một hồi, cô không về lại phòng chờ mà đi tìm một góc yên tĩnh để gọi điện thoại cho Thời Vũ.
Phía ngoài cửa sổ chỉ có màn đêm bao trùm, lâu lâu còn có vài chiếc xe ra ra vào vào đài truyền hình, ánh đèn xe phát ra chùm tia sáng trắng.
Diệp Thanh Linh đợi tầm ba mươi giây, Thời Vũ không bắt máy, cô chợt nhớ ra bây giờ mới hơn chín giờ, giờ này chắc là Thời Vũ còn đang làm việc.
Diệp Thanh Linh bấm tắt cuộc gọi, vừa định đi về phía phòng thì màn hình điện thoại lại sáng lên.
Chữ "Chị" sáng lên trên màn hình.
Ánh mắt của Diệp Thanh Linh cũng trở nên rực rỡ, thiếu điều muốn phóng ra ngoài cửa sổ, cô bấm nhận cuộc gọi: "Chị Thời! Em hát xong rồi!"
Bên Thời Vũ, tiếng bàn phím chợt ngừng lại mấy giây, sau đó lại có một giọng cười nhẹ nhàng truyền đến, giống như đang cưng chiều.
Diệp Thanh Linh cũng bật cười theo, cười một cách ngô nghê.
"Sao rồi?" Thời Vũ dừng làm việc, cô bước đến cạnh cửa sổ, nhìn những ngọn đèn neon bên ngoài, nhẹ giọng nhướng mày hỏi.
Diệp Thanh Linh cười: "Em biểu diễn cũng không tệ lắm, ban giám khảo toàn khen em thôi, vô vòng trong thì chắc là không thành vấn đề. À, chị Thời, phần thưởng của em chị chuẩn bị xong chưa nè?"
Thời Vũ ngừng lại một chút: "..."
Phần thưởng? Nếu Diệp Thanh Linh không nhắc thì cô cũng quên bén nó đi.
"Đương nhiên là chuẩn bị xong rồi." Thời Vũ nói, sau đó nhắn tin cho Trương Y: [ Bây giờ đi mua giúp tôi mấy món quà mà con gái thích, cái gì cũng được hết, nửa tiếng nữa mang đến đây nhé. ]
"Chị Thời ơi, em biết ngay chị là người tốt nhất luôn mà." Diệp Thanh Linh nở nụ cười tươi rói.
Bên đầu dây bên kia, Thời Vũ không nói gì thêm, khi cô ngước mắt lên nhìn, cô thấy rất rõ ràng cái dáng vẻ chột dạ của mình đang phản chiếu trên của kính.
"Phải rồi, chị Thời, cả ngày nay em phải ghi hình quá trời quá đất luôn, làm em mệt mỏi gần chết, đuối muốn xỉu... Nhưng mà đến tối, nghĩ tới cảnh em sẽ được hát, được mọi người nhìn thấy, giống như trong TV ấy ạ, mọi người có thể nghe được tiếng ca của em, thế là bao nhiêu mỏi mệt cũng tan biến hết..."
Diệp Thanh Linh bắt đầu kể về những chuyện hôm nay.
"Ừm." Thời Vũ ngồi lại vào bàn, vừa làm việc lại vừa lo ra để nghe được câu chuyện của Diệp Thanh Linh, sự mệt mỏi lẫn ủ dột của cả ngày dài cũng vơi bớt, thay vào đó là nét thoải mái hiếm thấy, cô cong môi.
Nhưng khi tâm trạng cảm thấy được thả lỏng, dưới đáy lòng của Thời Vũ lại đột nhiên có một chút cảm xúc rất khó chịu đang dâng lên, giống như là bất an.
Còn có hơi đau nhói.
Quả nhiên, nếu so chuyện cô thả Diệp Thanh Linh ra, để cho cô ấy tự do bay liệng trên bầu trời, thì cô lại càng thích giữ khư khư cô ấy ở bên cạnh mình, để mình tự ý chơi đùa hơn. Nếu không làm thế thì trong lòng cứ thấy hoảng loạn.
"..."
"Cái anh trai lên biểu diễn trước em còn bị crack nữa, anh ấy cũng có bản lĩnh lắm, cơ mà lỡ hát sai một câu thôi thì chắc là không còn cơ hội nữa..." Nói đến đây, giọng của Diệp Thanh Linh có hơi mất mát, "Lúc trước, Tiểu Dật còn nói với em rằng sân khấu này tàn khốc lắm, dù em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng mà lúc em thật sự chứng kiến... em vẫn thấy buồn lòng lắm ạ."
Tàn khốc?
Thời Vũ khinh thường, khẽ cười một tiếng, Diệp Thanh Linh còn chưa được nếm mùi của sự tàn khốc thật sự cơ mà. Mặc cho chuyện thực lực của em có mạnh đến đâu, nỗ lực đến đâu, thì em vẫn sẽ phải chịu thua trước những người có "chống lưng".
Ví dụ như nội tình của《Giọng Hát Nội Lực》, cho dù Diệp Thanh Linh hát hay cỡ nào thì cũng chỉ là hòn đá kê chân cho một người nào đó. Chờ đến lúc Diệp Thanh Linh lang bạt bên ngoài bị thương, đau thấu tâm can, thì tự nhiên sẽ biết về nhà.
Thời Vũ cười hài lòng, cô không nói ra, chỉ "ừm" một tiếng tỏ vẻ trấn an, lại hỏi thêm: "Hôm nay mấy giờ em về?"
"Chắc là em về hơi trễ, tầm mười hai giờ gì đó, bây giờ còn tưới hai mươi người chưa lên hát lận." Diệp Thanh Linh trả lời, "Cơ mà chị Thời đừng lo lắng nha, chị Tiểu Dật sẽ đến đón em!"
Đây là lần thứ hai Diệp Thanh Linh nhắc đến "Tiểu Dật", Thời Vũ nhíu mày: "Diệp Thanh Linh, khỏi bảo cô ấy đến."
"Hửm?" Diệp Thanh Linh ngơ ngác, cô vừa kịp hoàn hồn thì Thời Vũ cũng vừa mở miệng nói: "Chị đến đón em."
Trong mắt của Diệp Thanh Linh như phát ra ánh sáng, cô gật đầu thật mạnh: "Dạ! Chị Thời, để em gửi địa chỉ cho chị nha."
"Được." Lại nói thêm mấy câu nữa hai người mới tắt điện thoại.
Thời Vũ tiện tay để điện thoại sang một bên, làm việc thêm một hồi, khi cô cầm điện thoại lên mới phát hiện ra điện thoại còn đang để thông máy với Diệp Thanh Linh. Hình như lúc nãy cô quên bấm tắt, có vẻ là Diệp Thanh Linh cũng quên bén đi.
Thời Vũ áp điện thoại lên tai, cô nghe được tiếng hát của Diệp Thanh Linh ở trong đó.
"Diệp Thanh Linh?" Cô nhẹ nhàng gọi, chờ một lát cũng không thấy Diệp Thanh Linh trả lời, chắc là đã nhét điện thoại vào túi rồi.
Thời Vũ cười cười, ngón tay đang để trên nút chấm dứt cuộc gọi thì chợt dừng lại, cuối cùng, cô không bấm tắt, ngược lại còn mở loa ngoài ra.
Tiếng hát bên kia vẫn chưa dứt, Thời Vũ không cảm nhạc nổi, lúc này, cô chỉ cảm thấy cái giọng của người này nếu so với Diệp Thanh Linh thì không có cửa, dở muốn chết luôn. Thời Vũ làm việc mà cứ lo ra, cứ mỗi lần một bài được hát xong thì cô lại nhắn một tin cho Diệp Thanh Linh:
[ Khó nghe. ]
[ Khó nghe quá trời. ]
[ Ô nhiễm tinh thần. ]
[ Ồn ào. ]
.......
Lúc Diệp Thanh Linh nói chuyện điện thoại với Thời Vũ xong, cô không bấm tắt ngay, cô cũng chẳng biết tại sao, nhưng mà cô muốn chờ Thời Vũ tắt máy trước.
Diệp Thanh Linh bấm ra màn hình, nhắn tin cho Hoàng Tiểu Dật: [ Hát xong ùi, tự em thấy hát cũng ổn đó ], kèm theo đó là một đống sticker.
Diệp Thanh Linh: [ Phải rồi Tiểu Dật, hôm nay chị không cần đến đón em nha, chị Thời nói chị ấy đến đón em về nhà. ]
Bên phía Hoàng Tiểu Dật hiện lên chữ "Đang nhập tin nhắn" chỉ có vài giây rồi biến mất, sau đó màn hình lại sáng lên: [ Được. ]
Hoàng Tiểu Dật: [ Chị quản lý thí sinh cũng liên hệ với chị rồi, mấy chị đấy khen em trình diễn quá trời hay, còn nói là muốn làm fan não tàn của em nữa kìa ]
Hoàng Tiểu Dật: [ Ghen.jpg ]
Diệp Thanh Linh: [ Hahaha.jpg ]
Hoàng Tiểu Dật: [ Ngoại trừ phần diễn ra thì sao? Hôm nay em ở trong trường quay thì thấy sao, có gì không ổn không? Mấy thí sinh khác như nào? ]
Diệp Thanh Linh nghĩ nghĩ, đánh chữ: [ Cũng được ạ, mới đầu thì em thấy hơi mệt thật, nhưng mà lúc lên sân khấu rồi thì không mệt chút nào luôn, chỉ thấy vui vẻ thôi à. Cơ mà thật ra là em có gặp một người nam không tốt cho lắm, tên là Lý Hạ Trà, hình như cậu này không thích em. ]
Vừa nhìn đến tên này thì Hoàng Tiểu Dật đã thấy khó ưa, nhíu nhíu mày.
Lý Hạ Trà, ca sĩ của Đại Tân Sinh, kỹ thuật thanh nhạc không tệ, ngoại hình cũng được ưa thích, có rất nhiều fan mama và fan chị gái, nhưng mà vấn đề nhân phẩm thì chắc là người trong ngành ai cũng rõ cả rồi, chẳng ra gì.
Nhất là về sinh hoạt cá nhân, vô cùng trụy lạc, nghe bảo là nam nữ gì cũng chơi, còn chơi vui nữa là đằng khác, đặc biệt là rất thích dựa hơi các nhà đầu tư.
Hoàng Tiểu Dật nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không nói cho Diệp Thanh Linh nghe những phần mà con nít không nên nghe, cô chỉ nói: [ Nhân phẩm của Lý Hạ Trà không tốt, hồi trước tham gia mấy gameshow hay giở trò dựa hơi để bắt nạt người mới lắm, nếu mà cậu ta bắt nạt em, em cứ nói chị biết, bên công ty sẽ xử lý cho em. ]
Diệp Thanh Linh liếm liếm môi: [ Yên tâm, tuổi gì ăn hiếp được em. Hôm nay cậu ta có kiếm chuyện với em, nhưng mà bị em chọc cho tức xì khói. ]
Hoàng Tiểu Dật: [? ]
Diệp Thanh Linh cười khẽ, gõ chữ: [ Em kêu cậu ta là anh già. ]
Phía bên kia, Hoàng Tiểu Dật nhìn tin nhắn xong, nhém chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Diệp Thanh Linh cũng hơi bị đỉnh, nhìn cái mặt búng ra sữa của Lý Hạ Trà thế mà lại kêu là anh già? Hắn không bị tức đến hộc máu cơ à? Đỉnh nhất là người của Diệp Thanh Linh nhìn qua còn thấy cao hơn hắn một chút ấy chứ hahahah...
.......
Đến khuya, rốt cuộc thì tất cả mọi người cũng đã biểu diễn xong.
Ba mươi hai thí sinh tập trung lên sân khấu, ban giám khảo bắt đầu công bố điểm.
Đại khái là bên phía của Lý Hạ Trà cũng không ngờ tới chuyện tự nhiên ở đâu lại nhảy ra một hắc mã như Diệp Thanh Linh. Vòng thi đầu tiên không có dàn xếp phiếu, nên cho dù phân nửa số khán giả trong trường quay là fan của hắn, thì vị trí quán quân của vòng này vẫn thuộc về Diệp Thanh Linh.
Ngay khoảnh khắc thứ hạng được công bố, ánh đèn chùm chiếu lên người của Diệp Thanh Linh, cô nở nụ cười dịu dàng với phía dưới sân khấu rồi cúi gập người cảm ơn khán giả và ban giám khảo. Những khán giả bên dưới hồ hởi gọi tên cô, gậy huỳnh quang cũng không ngừng nhảy múa.
Lý Hạ Trà còn thấy có cả đèn tiếp ứng của hắn trong đấy nữa.
Lý Hạ Trà: "..."
Hắn tức xì khói.
.......
Sau khi công bố thứ tự xong, mười sáu người vào vòng trong, mười sáu người phải ra về, trên sân khấu đã có một số người ôm chầm lấy nhau khóc nức nở.
Quả nhiên là anh trai số 06, cái người hát crack, đã bị loại mất, có lẽ là do lúc nãy anh ta đã khóc không nên bây giờ không khóc nữa, anh ta bước thật cẩn thận đến bên cạnh Diệp Thanh Linh: "Thanh Linh, hôm nay, cảm ơn khăn giấy của cô."
"Không có chi." Diệp Thanh Linh quan tâm hỏi, "Anh ổn không đó?"
"Ừm, hết buồn rồi." Số 06 cười nhàn nhạt, "Tôi vào showbiz cũng được hai năm rồi, nhưng mà vẫn không có fan, không có tài nguyên, cũng chưa từng được đứng trước mặt khán giả hát, đến tận bây giờ, khó khăn lắm tôi mới giành được cơ hội tham gia chương trình, ai mà dè tôi hồi hộp quá, tự tay đánh mất cơ hội, nên lúc đó tôi mới không nén được, thế mới bật khóc... Để cô chê cười rồi."
Diệp Thanh Linh cụp mắt, khóe môi giật giật, nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt ra một câu an ủi. Nếu cô không mất trí nhớ thì chắc là cô có thể dùng kinh nghiệm bản thân để phân tích cổ vũ, nhưng mà cô lại mất trí nhớ rồi, inh nghiệm sống thì cũng chỉ có mười sáu năm, Diệp Thanh Linh thật sự cũng không biết nên nói sao.
Cô vỗ vỗ cánh tay anh ta, giọng rất trầm: "Sau này cố lên, con đường tương lai còn dài mà."
"Ừm." Chàng trai gãi đầu cười, anh ta vừa buồn lại vừa có chút ngại ngùng nói, "Thật ra lúc đó tôi khóc, là vì một nguyên nhân khác nữa... là... Thanh Linh, lúc tôi hát xong, tôi không có về ngay mà tôi còn ở lại cánh gà để nói chuyện với mấy nhân viên hỗ trợ bên đó, cuối cùng tôi nghe được giọng hát của cô, cho nên mới bật khóc như vậy. Cô hát hay thật sự luôn đó, nếu mà tôi không mắc lỗi thì cũng không có cửa để so với cô được."
Diệp Thanh Linh cũng cười ngượng ngùng lại.
Bỗng nhiên, chàng trai lại nói nhỏ: "Thật ra là tôi thấy anh Hạ Trà cũng không có cửa với cô luôn."
"Nên là..." Chàng trai hơi ngập ngừng, đôi mánh bỗng nhiên rữ rỡ như ngọn đuốc, "Tuy là tôi bị loại rồi, nhưng tôi tin rằng cô sẽ được vào vòng chung kết, trở thành quán quân mùa này! Cô nhất định sẽ có thể đứng trên một sân khấu hoành tráng hơn nữa, nhất định sẽ có một ngày, tất cả mọi người sẽ biết đến tiếng hát của cô! Tôi, tôi nhận khăn giấy của cô rồi, sau này sẽ là fan của cô!"
Nhìn ánh mắt chân thành của chàng trai, Diệp Thanh Linh như phảng phất thấy được tương lai phía trước, cảnh cô được đứng giữa một sân khấu thật to, cất cao bài hát mà cô yêu thích.
Diệp Thanh Linh cười cong cả mắt, nói nghiêm túc: "Cảm ơn anh, người fan đầu tiên của tôi."
.......
Cuối cùng cũng đã ghi hình xong.
Diệp Thanh Linh bước khỏi sân quay, lấy điện thoại ra, lúc màn hình sáng lên, khóe mắt cô còn giật giật mấy cái.
Thời Vũ thế mà còn chưa chịu tắt điện thoại của cô á...? Không chỉ không tắt, mà còn chịu khó nhắn cho cô hơn hai mươi mấy tin, Diệp Thanh Linh bấm vào mới phát hiện ra toàn bộ tin nhắn đều đang chê giọng hát của những thí sinh khác.
... Không hề có một câu khen nào.
Ba mươi hai thí sinh sẽ cùng đi rời khỏi trên cùng một đoạn hành lang, đôi khi cũng có người chào tạm biệt Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt, trong nháy mắt, cô thấy cực kỳ chột dạ.
Cô cẩn thận áp điện thoại vào tai mình, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Chị Thời ơi."
Ngay lập tức, đầu dây bên đó đã có một tiếng cười khẽ truyền đến: "Hửm?"
Theo bản năng, Diệp Thanh Linh định hô lên, nhưng cô nhìn xung quanh vẫn còn những thí sinh khác, cuối cùng chỉ còn cách cố gắng hạ giọng xuống, dùng âm mũi nói: "Chị Thời ơi, em quay xong rồi, chị ở đâu dạ?"
"Hầm xe." Thời Vũ chậm rãi nói, "Diệp Thanh Linh, em được hạng mấy đó?"
Diệp Thanh Linh mím môi, cười ngọt như mía lùi. Cô đảo đảo mắt, không đáp lại lời của Thời Vũ ngay mà chỉ nói: "Chị Thời, chờ chút nữa em nói chị nghe."
"Diệp Thanh Linh, chị nghe được tiếng em cười rồi." Giọng của Thời Vũ lộ ra sự bất lực.
Diệp Thanh Linh thè lưỡi một cái.
Có một thí sinh bên cạnh thấy Diệp Thanh Linh đang dịu dàng làm nũng xong, đôi mắt mở to muốn rớt ra ngoài. Tuy là hôm nay trông Diệp Thanh Linh có vẻ rất dịu dàng và dễ gần, cơ mà tổng thể thì vẫn khiến cho người ta cảm nhận có chút xa cách.
Giống như kiểu... một con sói hoang lớn lên tự do cùng rừng núi, độc lập, phóng khoáng, tự tin.
Tóm lại là không hề liên quan gì đến chữ đáng yêu.
Diệp Thanh Linh thấy được vẻ mặt hốt hoảng của người thí sinh đó, gương mặt bỗng dưng đỏ ửng: "Chị Thời, giờ em chạy qua đó, chút nữa tụi mình nói chuyện tiếp."
Cô bước nhanh hơn nữa, nhưng vẫn chưa chịu tắt điện thoại, Thời Vũ bên kia cũng không tắt.
Hai người lặng lẽ nghe tiếng hít thở của nhau.
Bên phía Diệp Thanh Linh đang dần trở nên yên tĩnh hơn, hô hấp cũng dần dần rõ rệt, cuối cùng còn có một chút hổn hển.
Thời Vũ tựa vào bên cạnh cửa xe, lặng nghe tiếng thở dốc ngày càng to phát ra từ chiếc earphone còn đeo trên tai, bỗng nhiên cô nhận ra gì đó, ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Thanh Linh đang từ đằng xa chạy đến: "Chị Thời!"
Diệp Thanh Linh hôm nay đã làm tóc, mái tóc chỉ dài quá vai được buộc thành kiểu đuôi gà, còn có một lọn tóc nhỏ được tách ra rồi bện thành chiếc bính tóc, khi cô ấy lon ton, lọn tóc và chiếc đuôi gà cũng nhảy múa. Trang điểm lại trông có vẻ rất nhạt, nhìn không kỹ thì sẽ không phát hiện, nhưng nó lại càng tôn lên đôi mắt long lay xinh xắn ấy.
Thời Vũ cười khẽ, ngoắc ngoắc tay về phía cô ấy.
Diệp Thanh Linh chạy thật nhanh đến trước mặt Thời Vũ, nhảy một cái đã phóng đến rồi ôm chặt lấy cô, nếu không phải Thời Vũ đang tựa lưng vào cửa xe thì chắc là đã bị sự phấn khích Diệp Thanh Linh đẩy lùi ra sau mấy bước rồi.
"Được rồi, mới có một ngày không gặp thôi mà em làm lố vậy sao?" Thời Vũ cười bất lực, đẩy đẩy bả vai của Diệp Thanh Linh.
Tuy là vẻ mặt thể hiện sự ghét bỏ, nhưng ánh mắt lại chất chứa sự cưng chiều, thỏa mãn.
"Phải lố chứ!" Diệp Thanh Linh gật đầu thật mạnh, kề sát tai của Thời Vũ, thở ra một ngụm hơi ấm áp, "Chị Thời, hôm nay em là quán quân!"
Cảm giác được luồng hơi lướt qua tai, Thời Vũ không nhịn được mà run rẩy một chút, gần như là phải nhờ hết vào cánh cửa xe phía sau mới đứng vững nổi.
Bỗng nhiên, cô phát hiện ra... tư thế đứng bây giờ của hai người, giống như là Diệp Thanh Linh đang đè cô lên xe.
"Diệp Thanh Linh...! Em lui ra sau một chút." Thời Vũ hô lên, nhưng ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra, giọng nói của cô trong câu này còn mang theo một chút giận lẫy.
Diệp Thanh Linh hoang mang mà chớp chớp mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước lui về sau.
Ánh mắt của cô vẫn sáng ngời như thế, ngây thơ vô tội.
Thời Vũ nhìn Diệp Thanh Linh tầm hai giây sau đầu mới kịp nhảy số, sự kích động lúc nãy là do Diệp Thanh Linh đạt được vị trí quán quân, chứ không phải là do được nhìn thấy mình. Sự rung động trong lòng Thời Vũ chợt tan biến, đã thế còn dâng lên một chút cảm xúc phiền muộn.
"Chị Thời ơi," Diệp thanh Linh nháy mắt tỏ vẻ vô tội, cô không hề nhận ra được sự biến hóa trong cảm xúc của Thời Vũ, yếu đuối hỏi, "Phần thưởng của em đâu ạ?"
Thời Vũ: "..."
Lập tức lại bực mình thêm.
Bỗng nhiên, Thời Vũ sùng sức túm lấy cổ áo của Diệp Thanh Linh, bước về phía trước một bước rồi xoay người thay đổi vị trí với Diệp Thanh Linh, đè cô ấy lên trên cửa xe.
"Phần, thưởng...?" Giọng của Thời Vũ có chút nghẹn.
Diệp Thanh Linh vẫn đang ngoan ngoãn tròn xoe mắt nhìn Thời Vũ, cũng rất biết phối hợp, không hề phản kháng. Cô tựa người vào cửa xe, chân hơi cong lại, lúc này nhìn lướt qua có vẻ cô thấp hơn Thời Vũ một tẹo.
Thời Vũ từ trên cao nhìn xuống Diệp Thanh Linh, nở nụ cười bí ẩn, chậm rãi cúi thấp đầu.
Diệp thanh Linh bối rối mà chớp chớp mắt, giống như cô ấy đang sợ hãi, nhưng lại không hề né tránh.
Thời Vũ cách cô ấy ngày càng gần, nhịp thở của hai người cũng đan xen vào nhau.
Cuối cùng, cánh môi mềm mại của Thời Vũ... dịu dàng đáp xuống bên má của Diệp Thanh Linh.
Lúc này là má bên trái.
Để lại một vết son môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.