Cầu Ma

Chương 440: Bán đồ!

Nhĩ Căn

06/05/2013

Tô Minh không lập tức lên tiếng mà biểu tình suy tư.

“Chung huynh có cách gì có thể từ tay những lão quái Hậu Vu tham gia phần hai đại hội đổ bảo lấy được Xích Thạch, số lượng còn không ít?” Qua một lúc Tô Minh từ từ hỏi.

“Cái này…” Ô Đa chần chờ một lúc, lắc đầu rồi nói. “Xin Mặc huynh thứ lỗi, nếu Mặc huynh đồng ý hợp tác thì ta mới nói kỹ càng được. Ta chỉ có thể nói là vì việc này ta đã tìm đến ba Vu hữu trợ giúp. Vốn nắm chắc sáu phần, nhưng nếu Mặc huynh tham gia thì có bảy phần, thậm chí là tám phần!” Nói xong Ô Đa vẻ mặt chân thành nhìn Tô Minh.

“Việc này ta còn cần suy nghĩ, tạm thời không thể trả lời Chung huynh.” Lát sau Tô Minh lắc đầu, trầm giọng nói.

Hắn có thể hiểu Ô Đa không nói kỹ hơn, dù sao nếu đổi lại là hắn thì cũng thế thôi. Nhưng việc này quá mạo hiểm, thu hoạch nếu không có lợi ích quá lớn thì Tô Minh không thích lấy bản thân đánh cuộc vào Xích Thạch chưa biết giá trị.

“Được, hy vọng Mặc huynh suy nghĩ cẩn thận. Chung ta hy vọng có thể lại lần nữa cùng Mặc huynh bắt tay nhau.” Ô Đa vốn không mơ tưởng Tô Minh lập tức đồng ý ngay. Dù sao cùng đám lão quái Hậu Vu tranh giành Xích Thạch, không cẩn thận sẽ mất mạng. Tô Minh không lập tức từ chối đã là tốt lắm rồi.

Gã biết tính tình Tô Minh cẩn thận, gã thấy ra điều này từ năm trước lần đầu tiên họ gặp mặt và phối hợp. Càng biết Tô Minh đã nói suy nghĩ thì chắc chắn là đang đắn đo chứ không phải lấy cớ, nên không cần khuyên thêm nữa. Dù gã vô cùng mong muốn Tô Minh tham gia nhưng nếu nói nhiều thì hiệu quả không tốt.

Ô Đa lại nói một phen với Tô Minh các loại truyền thuyết về Chúc Cửu Giới, khi trời hoàng hôn thì hai người chia tay nhau đi.

Tô Minh không quay về nhà trọ mà đi một vòng Vu thành. Chỗ này có rất nhiều cửa hàng, không ít vật phẩm buôn bán Tô Minh chưa từng thấy hoặc nghe nói qua. Thậm chí có một ít thảo dược bên ngoài hiếm thấy nhưng tại đây thì có khá nhiều.

Trên người Tô Minh có thẻ tre miêu tả nhiều thảo dược, Tô Minh thấy đến bảy, tám gốc hình dạng y như đã vẽ trên thẻ tre, điều này khiến hắn rất hưng phấn. Phải biết rằng không gian kỳ lạ đó tuy Tô Minh không nỡ dùng Đoạt Linh Dược mở cánh cửa, nhưng thời gian trôi qua, một ngày nào đó hắn phải luyện chế đan dược sau Đoạt Linh Dược. Mặc dù không biết đan dược sau tên gọi là gì, cần thảo dược gì, nhưng đem mỗi loại có thể sưu tầm lấy một chút thì rồi sẽ có lúc dùng.

Tô Minh hào hứng mấy ngày sau đều dùng vào việc sưu tầm thảo dược cả Vu thành. Chẳng những tìm được không ít thảo dược ghi trên thẻ tre, hắn thậm chí còn tìm ra tất cả tài liệu luyện Thanh Trần, Nam Ly, Sơn Linh, thậm chí là Đoạt Linh Dược!

Những tài liệu bị bán rải rác, thậm chí có không ít bị dùng vào việc khác, nhưng theo Tô Minh thấy thì đám thảo dược đều là bảo bối.

Chỉ là Tô Minh có vu tinh hữu hạn, dù đám thảo dược giá không cao nhưng nếu hắn muốn mua hết thì hao phí vu tinh sẽ không ít. Ô Đa từng nói nếu muốn thử vận may tại đại hội đổ bảo thì phải cần chuẩn bị nhiều vu tinh. Nhưng Tô Minh không mấy hứng thú với đại hội đổ bảo, theo hắn nghĩ cái gọi là đổ bảo xác suất quá thấp, hắn không có nhiều vu tinh để cược, trả giá ra và thu hoạch chênh lệch quá lớn.



‘Có thể không tham gia đại hội đổ bảo, nhưng bây giờ không còn vu tinh để mua đám thảo dược, việc này hơi khó khăn.’

Nửa tháng sau, Tô Minh đứng cạnh cửa sổ gian phòng, lòng nửa vui nửa buồn. Vui là nửa tháng qua hắn đi hầu hết cửa hàng Vu thành, mua được nhiều dược liệu, khiến hắn tự tin có thể luyện ra nhiều đan dược hơn. Dù là Đoạt Linh Dược, trừ khó tìm người thực vật ra, về mặt thảo dược thì có thể lại luyện mười viên. Buồn là giờ thiếu vu tinh, nhìn chỗ này còn có không ít thảo dược mà không cách nào mua khiến Tô Minh lo lắng bỏ qua cơ hội lần này, không biết lần sau đi Chúc Cửu Giới là ngày tháng năm nào.

‘Thôi, chỉ còn cách bán đan dược lần nữa. May là trong thời gian này lúc mua thảo dược có thầm hỏi thăm, hiểu biết nơi đây. Dù bán và giao dịch đan dược hiếm nhưng vẫn có.’ Mắt Tô Minh chợt lóe, quyết định.

Trong khoảng thời gian này hắn nói bóng gió như là đan dược cỡ Thanh Trần Dược có bán không. Khi đi gần hết Vu thành, hắn chỉ ở một cửa hàng thấy hai viên Thanh Trần Dược, dược hiệu sót lại không nhiều, cách luyện và mùi khiến Tô Minh liếc mắt liền thấy ra so với Thanh Trần Dược của mình dù hơi khác chút nhưng đa phần giống nhau!

Tô Minh nâng tay phải, lật lại, lập tức trong lòng bàn tay xuất hiện ba viên Thanh Trần Dược. Ba viên Thanh Trần Dược tỏa ánh sáng bóng loáng, mùi thuốc thơm ngát, nhìn rất không tầm thường.

Ngắm ba viên Thanh Trần Dược trong tay, Tô Minh cất đi, ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt tĩnh tọa. Nửa tháng nay hắn không thời gian chú ý hai người A Hổ, Lan Lan, nhưng trên người họ có ấn ký thần thức của Tô Minh. Khi hai người xảy ra nguy hiểm thì Tô Minh sẽ như nửa tháng trước chạy nhanh tới.

Tô Minh giữ lời hứa, nếu không đồng ý với Vu Công Bạch Ngưu bộ lạc thì thôi, đã hứa rồi hắn sẽ cố gắng hết sức hoàn thành. Loại giữ lời hứa này người ngoài thấy chỉ là bề ngoài, kỳ thực chỉ vì trong lòng hắn không muốn thất hứa với người nữa. Cho nên nhìn thì Tô Minh không mấy chú ý A Hổ, Lan Lan nhưng thực sự không phải vậy.

Một đêm trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, Tô Minh từ ngồi xếp bằng mở mắt ra, mắt chợt lóe, đứng dậy ra khỏi phòng. Nam Cung Ngân còn đang bế quan, nửa tháng chưa từng ra ngoài. Tô Minh liếc gian phòng Nam Cung Ngân một cái rồi rời khỏi nhà trọ.

Hắn đi một vòng Vu thành, không ai phát hiện bộ dạng Tô Minh biến đổi. Không còn mặt nạ, đầu đội mũ, thân thể như là biến thô to hơn. Những phần thô to này người ngoài không thấy quá rõ kỳ thực là bọ cánh cứng đen của Cơ Vân Hải theo ý chí của phân thân dán người Tô Minh, khiến thân hình hắn thô to một vòng.

Hoàn toàn biến dạng xong Tô Minh xuất hiện trên con đường khá phồn hoa, đứng trước cửa hàng quy mô không nhỏ. Cửa hàng có sáu tầng, ở trong Vu thành quy mô cỡ này chỉ khoảng mười nhà.

Đằng trước cửa hàng cắm một bia đá, mặt trên rồng bay phượng múa viết ba chữ to, Cửu Vu Các!

Nửa tháng nay Tô Minh từng đi qua Cửu Vu Các hai lần, mỗi lần đều sẽ mua đi không ít thảo dược. Hắn biết thảo dược chỗ này khá đầy đủ, trừ thảo dược ra thứ gì cũng bán. Dù là pháp bảo hay vật khí, hoặc vật đặc biệt tại Chúc Cửu Giới, thậm chí là tin tức bí ẩn cũng đủ hết.

Tô Minh thu lại tầm mắt. Hắn đội mũ, người tỏa ra thần thức vòng quanh, còn có lực lượng nguyên anh ẩn chứa bên trong khiến khí thế hắn cực kỳ hỗn loạn nhưng cân bằng. Hắn cất bước đi vào Cửu Vu Các.



Tầng thứ nhất rất lớn, nhìn khá là trống trải, chính giữa có ba vách đá cao vài mét to lớn, mặt trên chớp lóe chữ viết. Bên cạnh ba vách đá đang có một ít Vu nhân nhìn chằm chằm, đôi khi vội vàng đi hai bên người phục vụ mặc thống nhất quần áo chờ đợi tại đó, thường thầm thì vài câu xong bị người chỉ dẫn mang đi. Tiến vào tầng thứ nhất đại sảnh bốn phía có tồn tại mười mật thất cấm chế.

Tô Minh từng đến hai lần, đây là lần thứ ba, ngựa quen đường cũ. Hắn biết chữ viết chớp lóe trên ba vách đá là vật nơi này bán ra, nếu vừa ý thì đi tìm người phục vụ để giao dịch.

Chỗ sau cùng đại sảnh tầng thứ nhất có truyền tống trận chừng vài mét, trận này duy nhất truyền tống lên tầng hai. Trừ truyền tống trận ra không còn cách nào vào tầng hai.

Mắt quét đại sảnh, mặt mũi Tô Minh bị mũ che đậy, người ngoài không thể trông thấy, nhưng khí thế hỗn loạn rồi lại cân bằng từ người hắn khiến người phu vụ nơi này chú ý. Trong đó có một người đàn ông trung niên lập tức bước ra vài bước đi tới trước mặt Tô Minh, chắp tay cúi đầu.

“Vị bằng hữu này, có gì cần phục vụ?” Người đàn ông trung niên tu vi là Ương Vu, có vẻ không yếu, mặt mang tươi cười nhìn Tô Minh.

“Bán đồ vật!” Tô Minh nhàn nhạt nói, không nhiều lời.

“Ồ? Không biết người muốn bán là vật gì? Cửu Vu Các ta đối với bất cứ báu vật thế gian đều sẽ dựa theo giá trị vốn có ra giá để người vừa lòng.” Người đàn ông mỉm cười tỏa ra cảm giác ngưng tụ trên người Tô Minh, lập tức bị lực lượng mạnh mẽ bắn ngược khiến gã biến sắc mặt, phản xạ lùi vài bước.

“Từ khi nào Cửu Vu Các không biết quy tắc?” Dưới mũ truyền ra giọng khàn khàn của Tô Minh, giọng âm trầm lạnh lẽo tâm hồn.

Người đàn ông trung niên bị thần thức Tô Minh bắn ngược đầu óc ù vang. Thần thức của Tô Minh mạnh mẽ ngay cả Hậu Vu gặp phải đều sẽ chú ý, chứ đừng nói là người đàn ông Ương Vu. Người đàn ông mặt tái nhợt, định mở miệng thì Tô Minh hừ lạnh một tiếng, tay phải vung, ném ra bình nhỏ màu trắng.

“Vật này đưa cho chủ nhân ngươi, nhận hay không, lão phu chỉ cho nửa tiếng!” Tô Minh giọng nói lạnh lùng.

Người đàn ông trung niên bản năng đón lấy bình trắng nhỏ, thầm kinh sợ tu vi của Tô Minh. Gã mở nắp bình cúi đầu ngửi, mày nhíu lại. Trong bình nhỏ chỉ có mùi thuốc, ngửi thì có chút không tầm thường nhưng bên trong trống rỗng, chỉ còn lại mùi hương mà thôi.

Vì cẩn thận, người đàn ông chắp tay cúi đầu với Tô Minh xong đi hướng truyền tống trận. Ánh sáng chợt lóe, gã biến mất.

Tô Minh đứng trong đại sảnh, dưới mũ sắc mặt như thường. Người đàn ông biến mất chưa đến mười lăm phút thì trận pháp lại tỏa ánh sáng. Người đàn ông vẻ mặt chấn kinh bước ra, sau lưng đi theo một ông lão.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook