Cầu Ma

Chương 1136: báu vật của Nghịch Thánh

Nhĩ Căn

10/02/2014

Chiếc nhẫn màu trắng này rất là tinh tế, thoạt nhìn không giống như con trai đeo, ngược lại giống của phụ nữ dùng. Khi bay ra, chiếc nhẫn màu trắng ngay lập tức xuyên thấu cột sáng thông thiên, trực tiếp bềnh bồng trên thân thể bản tôn của Tô Minh nằm ở tế đàn trong cột sáng.

“Thỉnh báu vật của Nghịch Thánh!” Tinh Cực Đạo mặc áo lam, mắt lóe ánh sáng âm u, tay phải ấn pháp quyết cách không chỉ vào chiếc nhẫn màu trắng kia.

Chiếc nhẫn màu trắng lập tức tỏa ánh sáng chói mắt, khoảnh khắc mở rộng, biến to cỡ ba mét.

Cùng lúc đó, chiếc nhẫn màu trắng phóng ra hơi thở khiến cột sáng run rẩy, hơi thở tràn ngập toàn bộ cột sáng, thẩm thấu ra ngoài làm Bạch Phượng hoàn toàn biến sắc mặt, liên tục lùi mấy bước, mặt tái nhợt lộ vẻ hoảng sợ chưa từng có, cũng lộ vẻ cuồng nhiệt trong mắt sao. Người Bạch Phượng run run, lập tức quỳ lạy.

Đế Thiên từng là hiên tôn, cường giả vượt qua ông lão mặc áo đen, Tinh Cực Đạo làm lại thân hình, mặc dù không thể tương đương với bản thể của hai người này tại Nghịch Thánh trận doanh nhưng cũng có thể đấu một trận. Mặc dù lúc trước Đế Thiên đấu với Tô Hiên Y lưỡng bại câu thương, bị thương quá nặng, cho đến nay thần hồn, tu vi lui bước rất nhiều, nhưng dù gì y là hiên tôn. Tuy nhiên trước uy nhiếp tràn ra từ chiếc nhẫn màu trắng, biểu tình Đế Thiên biến đổi, lui ra phía sau vài bước, trong mắt đồng dạng lộ ra hoảng sợ.

Uy nhiếp này có cảm giác cao nhất, muốn quỳ lạy, muốn cúi đầu, sinh mệnh nào có gan giãy dụa đều nhất định sẽ bị diệt vong.

‘Bất khả ngôn, đây tuyệt đối là hơi thở bất khả ngôn, cường giả bất khả ngôn của Nghịch Thánh chân giới!!!' Đế Thiên thở hổn hển thụt lùi, biểu tình biến đổi, cuối cùng quỳ lạy.

Chiếc nhẫn màu trắng trong cột sáng không ngừng tràn ra uy nhiếp, có nhiều ký hiệu phức tạp liên tục vòng quanh bên trên. Những ký hiệu ẩn chứa lực lượng làm Tô Minh nín thở, khiến hắn nhìn thấy như là mở ra cánh cửa trong sinh mệnh của hắn.

Cánh cửa mở ra tầm mắt của Tô Minh, trong giây lát này hắn thấy được... Bất khả ngôn!

Hơi thở này cường đại, Tô Minh tìm tòi toàn bộ trí nhớ, trong giây lát hiện lên một thân hình... Một thân hình tang thương ở trên con thuyền cổ xưa, nhìn chúng sinh mang theo tế phẩm đến.

'Diệt Sinh lão nhân, loại cảm giác này giống như cảnh giới của Diệt Sinh lão nhân. Chiếc nhẫn màu trắng này đến từ Nghịch Thánh, là báu vật của Nghịch Thánh!'

Biểu tình của Tinh Cực Đạo lộ ra cuồng nhiệt, lập tức quỳ hướng chiếc nhẫn màu trắng. Ông lão mặc áo đen khi thấy chiếc nhẫn màu trắng tràn ra uy nhiếp thì vung tay áo, cũng quỳ xuống.



Lại theo hơi thở không ngừng khuếch tán, dần dần lấy nơi đây làm trung tâm, tám phương hạ phàm các tu sĩ cảm nhận được hơi thở này lòng run run, cùng quỳ xuống.

Trong khu vực liên minh tiên tộc, thậm chí là tu sĩ Đạo Thần Tông chiến đấu đều cảm nhận được hơi thở này, họ giống như người liên minh tiên tộc, tinh thần run rẩy nhìn hướng liên minh tiên tộc, thân thể của họ bản năng quỳ lạy hơi thở này.

Hơi thở còn khuếch tán, ước chừng hơn mười mười giây sau, nó khuếch tán đến toàn bộ Đạo Thần chân giới, thậm chí lan vào Đạo Thần Tông, khiến cho vô số tu sĩ hoảng sợ. Người bọn họ mang theo khuất nhục, mang theo tuyệt vọng, không thể không quỳ lạy hướng liên minh tiên tộc.

Toàn bộ Đạo Thần Tông một mảnh tĩnh mịch, chỉ có vô số tu sĩ quỳ lạy...

Chỉ duy nhất đất bế quan của Tô Hiên Y trong Đạo Thần Tông, vốn y đang khoanh chân, cảm nhận hơi thở này thì ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm nhẹ, biểu tình nội lộ ra chờ mong đã lâu. Tô Hiên Y chậm rãi đứng dậy, giơ lên tay phải siết thành nắm đấm đánh hướng hư vô.

Lặng lẽ, đất bế quan của Tô Hiên Y rung động mạnh như sắp hỏng mất, nhưng lập tức còn có vô số ký hiệu ngay lập tức xuất hiện từ hư vô, lóng lánh xoay nhanh như đang tu sửa.

"Hơi thở này vẫn chưa đủ, nhưng giai đoạn thứ nhất sắp hoàn thành. Khi đạt tới vô cùng thì chính là lúc Tô Hiên Y ta hoàn toàn khống chế thân thể này, có cơ hội ra khỏi đây!"

“Nghịch Thánh, Ám Thần, còn có thằng nhãi hiên tôn, các ngươi đoán rất lâu nhưng tuyệt đối không đoán ra kế hoạch của Tô ta. Các ngươi không đoán ra Tô ta điên cuồng cỡ nào sau khi bộ tộc diệt vong!” Tô Hiên Y ngửa mặt lên trời cười to, mặt vặn vẹo, trong dữ tợn có điên cuồng đủ hủy diệt khung trời.

Tiếng Tô Hiên Y rít gào quanh quẩn trong đất bế quan, không thể truyền đến liên minh tiên tộc, cũng không vào tai Tô Minh được. Tô Minh ở trong cơ thể của ông lão mặc áo đen, hắn nhìn chiếc nhẫn màu trắng trong cột sáng, có cảm giác chưa từng có tràn ngập trong lòng, khiến tâm hắn đang tiến hành lột xác, tiến tới tu vi càng mạnh, hướng đến trở thành mạnh nhất trong trời đất.

'Đây là tu vi của Nghịch Thánh sao? Không biết kiếp này Tô Minh ta có ngày nào được tu vi như vậy không?’ Tô Minh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn màu trắng.

Thần thức của Tô Minh dao động, hắn không nhận ra hạc trọc lông cùng hắn giấu trong người ông lão mặc áo đen nhìn thấy chiếc nhẫn màu trắng thì run bần bật. Trong mắt của hạc trọc lông có nhớ nhung, có cảm giác nói không nên lời, như là nhớ lại, như là suy tư.

“Phi Hoa, Đã bao nhiêu năm, ta rời đi nơi đó đã bao nhiêu năm... Thì ra ngươi đã bước tới một bước đó, trở thành Nghịch Thánh. Nghịch Thánh, ngươi đã dùng cách lúc trước ta nói cho ngươi sao? Là con đường ta dùng toàn bộ sinh mệnh tạo ra. Đó là một sai lầm, nhưng lại có thể trở thành con đường Nghịch Thánh...” Hạc trọc lông thì thào, bỗng cào đầu mình.

“Chết tiệt, hình như ta nghĩ tới chút chuyện..."



Đúng lúc này, đột nhiên trong cột sáng, tế đàn chỗ thân thể bản tôn của Tô Minh toát ra từng mùi hương thơm khuếch tán ra ngoài, bao phủ thân thể bản tôn của Tô Minh vào dưới chiếc nhẫn màu trắng. Cùng lúc đó, chiếc nhẫn màu trắng như có ý thức riêng, toát ra ánh sáng xuyên thấu xương mù, xuyên qua thân thể bản tôn của Tô Minh. Tô Minh nhìn thấy thân thể mình trong sương mù biến trong suốt. Có thể thấy mỗi sợi gân trong người, một đám điểm lốc xoáy trong sợi gân, rậm rạp trên người. Tựa như mạch lạc hợp thành một ký hiệu khổng lồ phức tạp, lại giống như trở thành cái khóa phức tạp. Người bên ngoài thấy ký hiệu rất phức tạp, thâm ảo. Nhưng chỗ Tô Minh thì thấy loại sinh mệnh, mạch lạc hình thành ký hiệu dấu vết sinh mệnh của Tố Minh tộc bọn hắn, hình thành khóa là khóa huyết mạch Tố Minh tộc của họ.

“Chưởng Cực đạo tôn!” Tinh Cực Đạo mặc áo lam nói.

Khi Tinh Cực Đạo thốt lời, ông lão mặc áo đen giơ hai tay ấn pháp quyết, lắc người lao tới cột sáng cùng với Tinh Cực Đạo, khoảnh khắc xuyên thấu, bềnh bồng trong cột sáng, khoanh chân ngồi bên cạnh chiếc nhẫn màu trắng.

Hai người đồng thời thở sâu, trong giây lát toát ra toàn bộ tu vi dung nhập vào chiếc nhẫn màu trắng. Hiển nhiên muốn chiếc nhẫn màu trắng này dẫn động trong hai người không ai có đủ tư cách, phải cùng ra tay mới miễn cưỡng làm được.

Thần thức Tô Minh động, hắn ở trong người ông lão mặc áo đen lập tức cảm nhận tu vi của gã quay cuồng thẳng hướng chiếc nhẫn màu trắng. Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn có loại xúc động muốn chia một tia thần thức đi theo, xúc động này cực kỳ mãnh liệt, dù Tô Minh muốn áp chế nó cũng thấy không cam lòng.

'Đây là báu vật của Nghịch Thánh, loại báu vật này...’ Thần thức của Tô Minh dao động mạnh, dứt khoát tràn một chút thần thức, theo tu vi của ông lão mặc áo đen thẳng đến chiếc nhẫn màu trắng.

Trong quá trình hạc trọc lông biết được chuyện quan trọng, được Tô Minh đồng ý cho tinh thạch, nó không suy nghĩ những trí nhớ mà nó cảm thấy lung tung nữa, hết sức biến thần thức của Tô Minh trông giống như lực lượng tu vi của ông lão mặc áo đen.

Tô Minh toát ra một tia thần thức, trong phút chốc sẽ theo tu vi của ông lão mặc áo đen ùa vào chiếc nhẫn màu trắng. Khoảnh khắc tiến vào chiếc nhẫn màu trắng kia, trong óc Tô Minh nổ vang, hắn thấy thế giới bàng bạc, có sông có núi, cũng có vô số sinh mệnh tồn tại, nhưng cẩn thận nhìn thì phát hiện một số tồn tại ở thế giới này thậm chí bao vây thế giới đều từ các ký hiệu tạo thành. Số lượng những ký hiệu này nhiều, cho dù là Tô Minh đều không thể tính toán rõ ràng, chỉ có thể dùng vô số đến hình dung.

Cùng lúc đó, khoảnh khắc Tô Minh nhìn thấy thế giới này, hắn đã nhận ra chiếc nhẫn màu trắng không phải Tinh Cực Đạo, ông lão mặc áo đen có thể thúc giục, tu vi của hai người đối với báu vật của Nghịch Thánh này chỉ như muối bỏ biển. Nhưng tu vi của Tinh Cực Đạo, ông lão mặc áo đen ồ ạt tiến vào mở ra cấm chế bên trong chiếc nhẫn màu trắng, khiến cấm chế mở ra, tất cả ký hiệu tạo thành thế giới này nổ vang, phân giải, hóa thành ký hiệu bay múa. Tô Minh không nhìn tình cảnh này, tinh thần rung động, hắn có cảm giác mãnh liệt là hình như trong ký hiệu ẩn giấu một loại hắn không hiểu rõ, nhưng nếu hiểu ra thì tu vi sẽ tăng vọt.

Cảm giác này rất là mãnh liệt, khiến cho Tô Minh tập trung hết sức vào quan sát. Ngay sau đó toàn bộ thế giới biến thành vô số ký hiệu, Tinh Cực Đạo phát ra tiếng gầm nhẹ.

"Đế Thiên, dâng hiến hết ra vật mấy năm nay ngươi chuẩn bị đi, dùng để nghịch chuyển khung trời, khiến trời, thời gian đảo ngược bị tiêu hao."

Đế Thiên mắt chợt lóe, cố nén nỗi lòng kích động mãnh liệt, ném ra túi trữ vật của y vào cột sáng. Đế Thiên tay phải ấn pháp quyết chỉ vào, lập tức túi trữ vật mở ra, thật nhiều vật y chuẩn bị vô số năm chợt bay ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook