Chương 1100: Cái nhìn kia… [4]
Nhĩ Căn
06/02/2014
Từng bước một, Tô Minh nhấc chân đạp trên bậc thang tế đàn. Mãi đến khi
Tô Minh đứng trên tế đàn, cúi đầu nhìn trận pháp dưới chân do vô số phù
văn tổ thành từng vòng tồn tại trên bình đài.
Trầm mặc
Bóng dáng trong đất Đạo Thần bế quan liên tiếp với tế đàn cũng im lặng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi đến khi qua nửa tiếng, hai người Đạo Lâm, Đạo Hóa lộ vẻ nghi ngờ. So với bọn họ vừa đứng trên tế đàn liền cảm nhận ý chí của Đạo Thần lão tổ, giờ phút này Đạo Không lại như bình thường, không có biến đổi kỳ lạ gì.
Tang ngồi khoanh chân một bên vẻ mặt cảm thán, khẽ thở dài. Tang không nói tiếng nào, vung tay áo cuốn Đạo Lâm, Đạo Hóa bao gồm cả gã chớp mắt rời khỏi trời đất này, để lại cho... Tô Minh.
Khi Tang cuốn Đạo Lâm, Đạo Hóa rời đi, lại qua hơn mười giây, bỗng nhiên hư vô quanh Tô Minh vặn vẹo, bao gồm thân thể hắn cũng mơ hồ. Cùng lúc đó, lực lượng bàng bạc xuất hiện trong hư vô, lao hướng Thịnh Thế Liên Hoa của Tô Minh, hiển nhiên muốn mở lực kỳ lạ của y phục này. Nhưng khi lực lượng sắp đụng vào áo Tô Minh thì hắn ngẩng đầu, mặt lạnh như băng thụt lùi một bước. Tu vi trong người khuếch tán, đụng mạnh vào lực hùng hồn kia.
*Ầm!* một tiếng.
Tô Minh lùi ba bước, ngăn cản lực lượng bàng bạc mở ra y phục của mình.
“Minh nhi..."
Khi Tô Minh xoay người đi tới bước thứ ba thì trong hư vô bên tai phát ra tiếng thở dài. Thanh âm này rất là nhu hòa, mang theo xin lỗi, làm bước chân Tô Minh ngừng lại. Tô Minh nhắm mắt, cùng lúc đó, trận pháp trên tế đàn lóe sáng rực rỡ, lực lượng truyền tống bỗng xuất hiện bao bọc thân hình Tô Minh.
Khi Tô Minh lại mở mắt ra, nơi hắn đứng là một mật thất lượn lờ khói mờ. Mật thất rất lớn, xuyên qua những sương khói có thể thấy đằng trước có bóng người đưa lưng hướng hắn, như là đang khoanh chân. Từ thân hình toát ra mục nát, tang thương, và tử khí đậm đặc khuếch tán.
Tô Minh đứng ở vị trí này không thấy trước mặt bóng người kia đặt trâm cài và trống bôi, hắn cũng không thấy ánh mắt cái bóng kia ngơ ngác nhìn trống bôi, lộ ra vô cùng áy náy.
Nếu Tô Minh thấy trống bôi đó thì có lẽ nhớ ra, đó là khi hắn còn nhỏ, thấy đồng bạn khác có đồ chơi như vậy, năn nỉ A Công làm cho một cái. Ngày thứ hai, khi A Công đưa trống bôi cho hắn thì Tô Minh rất là vui vẻ, kéo dài tới mấy ngày. Mãi đến vài năm sau, Tô Minh lớn lên, khi hắn thích leo núi, tìm thấy Tiểu Hồng làm bạn, trống bôi này bị hắn lãng quên ném ở nơi nào đó.
Có lẽ Tô Minh sẽ nhớ, bởi vì trống bôi này là món đồ chơi thứ nhất hắn vòi vĩnh A Công, cũng là cái cuối cùng. Trống bôi lắc kêu thùng thùng sẽ khiến Tô Minh cảm thấy mình không khác gì bạn chơi khác.
Y im lặng, Tô Minh cũng vậy. Nhưng cuối cùng Tô Minh đánh vỡ yên tĩnh nơi đây, hắn hít sâu, sắp tay, cúi đầu hướng bóng dáng kia.
“Đạo Không, bái kiến lão tổ.” Giọng của Tô Minh quanh quẩn trong mật thất, có dư âm, thật lâu không tán.
“Ta là lão tổ của Đạo Thần, cũng không phải... Lão tổ của ngươi.” Thật lâu, thanh âm khàn khàn phát ra từ bóng dáng kia.
Tô Minh không thấy tay y chạm trống bôi khẽ run.
“Chắc ngươi tưởng tượng được lấy thiên phú của Tố Minh tộc ta, lấy trí tuệ con của Tô Hiên Y ta, ngươi có thể trở về Đạo Thần Tông chứng minh ngươi đã hiểu. Ta, là Đạo Thần lão tổ, ta, cũng là Tô Hiên Y, cũng là... Phụ thân của ngươi.” Thanh âm của bóng dáng kia khi nói đến câu cuối thì tu vi không thể hình dung như y cũng chịu không nổi có âm rung.
“Lão tổ nói đùa.” Tô Minh trầm mặc giây lát, lắc đầu, xoay người đi ra sau.
Tinh thần Tô Minh truyền thần niệm cho hạc trọc lông, khiến nó mang mình rời khỏi đây. Tô Minh không muốn ở lại, không muốn một chút nào.
Trước khi tới đây thì trong đầu Tô Minh có nghĩ đến sau khi gặp mặt Tô Hiên Y sẽ như thế nào. Tô Minh có phập phồng, mờ mịt, rối rắm, nhưng thật sự thấy bóng dáng kia hắn mới phát hiện có tưởng tượng thế nào, bình tĩnh cỡ nào cũng không thể đè nén oán khí trong lòng không thể xua tan. Tô Minh oán hận đối phương, oán khí sâu đến hắn không thể bỏ qua.
“Ngươi...” Bóng dáng ấy run lên.
Mặt chính diện mà Tô Minh không thấy, bàn tay chạm trống bôi run càng dữ dội, toát ra bi thương.
“Ta có thể bù đắp, Minh nhi, ngươi nên hiểu, nên biết là ta có khó xử, ta..."
“Lão tổ, ngươi còn chưa xong sao?” Tô Minh dừng bước chân, xoay người, âm trầm nhìn bóng dáng kia, vẻ mặt dữ tợn.
“Ngươi là ngươi, ta là ta. Ngươi là Đạo Thần cũng tốt, Tô Hiên Y cũng thế, ngươi là ngươi, ta là ta! Ngươi có thể tiếp tục hoàn thành kế hoạch của mình, nhưng đừng xem ra như quân cờ, hôm nay ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng làm quân cờ thời gian lâu như vậy, sẽ có ngày ta vượt qua ngươi! Ngươi là ngươi, ta là ta. Ngươi có kế hoạch của ngươi, ta có bước chân của ta!"
Tô Minh vung tay áo, quay đầu, nhấc chân. Hiếm khi hạc trọc lông không ở lúc này ồn ào làm phiền hắn. Hạc trọc lông phát hiện không khí chỗ này quái dị thì ngoan ngoãn toát ra lực lượng của mình, khiến hai chân Tô Minh xuất hiện sóng gợn. Tô Minh dùng lực lượng của hạc trọc lông, cưỡng ép rời khỏi đây, cái nơi khiến lòng hắn buồn phiền, tức giận. Tô Minh sợ nếu còn ở lại thì sẽ không thể kiềm chế tức giận, sẽ phát ra tính cách khác của mình.
“Ngươi họ Tô, tên của ngươi là ông nội ngươi đặt cho, trong cơ thể ngươi chảy huyết mạch Tố Minh tộc, đó là sự thật ngươi không thể thay đổi. Cha hiểu ngươi oán, ta có thể dùng tương lai bù đắp quá khứ, ta...” Bóng dáng kia cay đắng nói.
Y chưa nói xong thì Tô Minh khựng bước, đánh tan sóng gợn dưới chân, tóc biến thành đỏ, đôi mắt có điên cuồng, đó là tính cách hủy diệt của Tô Minh. Chẳng qua lần này Tô Minh tóc đỏ muốn trút ra không phải giết chóc cùng diệt vong, mà là oán khí vô tận chôn dưới đáy lòng của hắn. Khi hóa thành tóc đỏ, Tô Minh cười to.
Tô Minh xoay người, nhìn chằm chằm bóng dáng kia, tiếng cười vang vọng, mắt đầy tơ máu, điên cuồng.
"Bù đắp, hay cho bù đắp. Khi ta còn nhỏ hỏi A Công cha mẹ ở đâu? A Công trầm mặc, ta bàng hoàng cùng sợ, từ đó về sau không còn hỏi vấn đề này. Khi đó ngươi ở đâu? Ngươi bù đắp như thế nào?"
“Khi ta nhìn các bạn có cha mẹ, môi khi chiều về tự trở lại lều nhà mình, chỉ có ta ở trong gian nhà của mình, im lặng nhìn ánh trăng. Khi đó ngươi ở đâu? Ngươi bù đắp như thế nào?"
“Khi ta thiếu niên, lần lượt ở trên Ô Sơn nhìn bầu trời, ước ao có một ngày cha mẹ đón ta đi. Khi đó ngươi ở đâu? Ngươi bù đắp như thế nào?"
“Khi ta bị bạn khác khi dễ, khi ta bị cười nhạo không có cha mẹ, mỗi lần Lôi Thần giúp ta đánh bọn họ. Khi đó ngươi ở đâu? Ngươi bù đắp như thế nào?"
"Bù đắp, hay cho bù đắp, hai chữ đơn giản như vậy ngươi nghĩ có thể đánh tan oán khí của ta sao? Buồn cười, buồn cười, thật qua vớ vẩn. Ta muốn hỏi lại ngươi, Tô Hiên Y. Khi ta phát hiện tất cả của ta đều là giả dối, bị người ta tạo ra, khi đó ta khổ sở, ta mê mang, ngươi bù đắp như thế nào?"
“Khi ta phát hiện thì ra Ô Sơn là ta trải qua hơn ba mươi lần luân hồi, loại cảm giác đó, cái cảm giác bị người lừa gạt, ngươi bù đắp như thế nào?"
“Khi Đế Thiên lần lượt bày bố ta, khống chế vận mệnh của ta thì ngươi ở đâu? Ngươi xứng nói hai chữ bù đắp vào lúc này sao?"
“Khi ta bị buộc không thể không rời khỏi Ô Sơn, đi Thần Nguyên Phế Địa, nằm trên Xích Hỏa Tinh, giống như cái xác, ngươi lại ở đâu?"
“Càng buồn cười là khi ta nói cho mình cha mẹ đã mất, trong lòng đau đớn phát hiện thì ra mẹ ta nằm ở Đệ Ngũ Hỏa Lô. Ta thông cảm bà, ta không trách bà, bởi vì cho dù chết thì bà vẫn ôm ta, khiến ta cảm nhất ấm áp của mẹ. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi ở đâu? Khiến một người cho rằng mình không có cha mẹ giờ biết bản thân không mồ côi, đó không phải hưng phấn, vui sướng, không hề. Ngươi không cảm giác được cho nên ngươi không biết, nhưng ta biết, đó là đau đến tột đỉnh và mờ mịt!"
Trầm mặc
Bóng dáng trong đất Đạo Thần bế quan liên tiếp với tế đàn cũng im lặng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi đến khi qua nửa tiếng, hai người Đạo Lâm, Đạo Hóa lộ vẻ nghi ngờ. So với bọn họ vừa đứng trên tế đàn liền cảm nhận ý chí của Đạo Thần lão tổ, giờ phút này Đạo Không lại như bình thường, không có biến đổi kỳ lạ gì.
Tang ngồi khoanh chân một bên vẻ mặt cảm thán, khẽ thở dài. Tang không nói tiếng nào, vung tay áo cuốn Đạo Lâm, Đạo Hóa bao gồm cả gã chớp mắt rời khỏi trời đất này, để lại cho... Tô Minh.
Khi Tang cuốn Đạo Lâm, Đạo Hóa rời đi, lại qua hơn mười giây, bỗng nhiên hư vô quanh Tô Minh vặn vẹo, bao gồm thân thể hắn cũng mơ hồ. Cùng lúc đó, lực lượng bàng bạc xuất hiện trong hư vô, lao hướng Thịnh Thế Liên Hoa của Tô Minh, hiển nhiên muốn mở lực kỳ lạ của y phục này. Nhưng khi lực lượng sắp đụng vào áo Tô Minh thì hắn ngẩng đầu, mặt lạnh như băng thụt lùi một bước. Tu vi trong người khuếch tán, đụng mạnh vào lực hùng hồn kia.
*Ầm!* một tiếng.
Tô Minh lùi ba bước, ngăn cản lực lượng bàng bạc mở ra y phục của mình.
“Minh nhi..."
Khi Tô Minh xoay người đi tới bước thứ ba thì trong hư vô bên tai phát ra tiếng thở dài. Thanh âm này rất là nhu hòa, mang theo xin lỗi, làm bước chân Tô Minh ngừng lại. Tô Minh nhắm mắt, cùng lúc đó, trận pháp trên tế đàn lóe sáng rực rỡ, lực lượng truyền tống bỗng xuất hiện bao bọc thân hình Tô Minh.
Khi Tô Minh lại mở mắt ra, nơi hắn đứng là một mật thất lượn lờ khói mờ. Mật thất rất lớn, xuyên qua những sương khói có thể thấy đằng trước có bóng người đưa lưng hướng hắn, như là đang khoanh chân. Từ thân hình toát ra mục nát, tang thương, và tử khí đậm đặc khuếch tán.
Tô Minh đứng ở vị trí này không thấy trước mặt bóng người kia đặt trâm cài và trống bôi, hắn cũng không thấy ánh mắt cái bóng kia ngơ ngác nhìn trống bôi, lộ ra vô cùng áy náy.
Nếu Tô Minh thấy trống bôi đó thì có lẽ nhớ ra, đó là khi hắn còn nhỏ, thấy đồng bạn khác có đồ chơi như vậy, năn nỉ A Công làm cho một cái. Ngày thứ hai, khi A Công đưa trống bôi cho hắn thì Tô Minh rất là vui vẻ, kéo dài tới mấy ngày. Mãi đến vài năm sau, Tô Minh lớn lên, khi hắn thích leo núi, tìm thấy Tiểu Hồng làm bạn, trống bôi này bị hắn lãng quên ném ở nơi nào đó.
Có lẽ Tô Minh sẽ nhớ, bởi vì trống bôi này là món đồ chơi thứ nhất hắn vòi vĩnh A Công, cũng là cái cuối cùng. Trống bôi lắc kêu thùng thùng sẽ khiến Tô Minh cảm thấy mình không khác gì bạn chơi khác.
Y im lặng, Tô Minh cũng vậy. Nhưng cuối cùng Tô Minh đánh vỡ yên tĩnh nơi đây, hắn hít sâu, sắp tay, cúi đầu hướng bóng dáng kia.
“Đạo Không, bái kiến lão tổ.” Giọng của Tô Minh quanh quẩn trong mật thất, có dư âm, thật lâu không tán.
“Ta là lão tổ của Đạo Thần, cũng không phải... Lão tổ của ngươi.” Thật lâu, thanh âm khàn khàn phát ra từ bóng dáng kia.
Tô Minh không thấy tay y chạm trống bôi khẽ run.
“Chắc ngươi tưởng tượng được lấy thiên phú của Tố Minh tộc ta, lấy trí tuệ con của Tô Hiên Y ta, ngươi có thể trở về Đạo Thần Tông chứng minh ngươi đã hiểu. Ta, là Đạo Thần lão tổ, ta, cũng là Tô Hiên Y, cũng là... Phụ thân của ngươi.” Thanh âm của bóng dáng kia khi nói đến câu cuối thì tu vi không thể hình dung như y cũng chịu không nổi có âm rung.
“Lão tổ nói đùa.” Tô Minh trầm mặc giây lát, lắc đầu, xoay người đi ra sau.
Tinh thần Tô Minh truyền thần niệm cho hạc trọc lông, khiến nó mang mình rời khỏi đây. Tô Minh không muốn ở lại, không muốn một chút nào.
Trước khi tới đây thì trong đầu Tô Minh có nghĩ đến sau khi gặp mặt Tô Hiên Y sẽ như thế nào. Tô Minh có phập phồng, mờ mịt, rối rắm, nhưng thật sự thấy bóng dáng kia hắn mới phát hiện có tưởng tượng thế nào, bình tĩnh cỡ nào cũng không thể đè nén oán khí trong lòng không thể xua tan. Tô Minh oán hận đối phương, oán khí sâu đến hắn không thể bỏ qua.
“Ngươi...” Bóng dáng ấy run lên.
Mặt chính diện mà Tô Minh không thấy, bàn tay chạm trống bôi run càng dữ dội, toát ra bi thương.
“Ta có thể bù đắp, Minh nhi, ngươi nên hiểu, nên biết là ta có khó xử, ta..."
“Lão tổ, ngươi còn chưa xong sao?” Tô Minh dừng bước chân, xoay người, âm trầm nhìn bóng dáng kia, vẻ mặt dữ tợn.
“Ngươi là ngươi, ta là ta. Ngươi là Đạo Thần cũng tốt, Tô Hiên Y cũng thế, ngươi là ngươi, ta là ta! Ngươi có thể tiếp tục hoàn thành kế hoạch của mình, nhưng đừng xem ra như quân cờ, hôm nay ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng làm quân cờ thời gian lâu như vậy, sẽ có ngày ta vượt qua ngươi! Ngươi là ngươi, ta là ta. Ngươi có kế hoạch của ngươi, ta có bước chân của ta!"
Tô Minh vung tay áo, quay đầu, nhấc chân. Hiếm khi hạc trọc lông không ở lúc này ồn ào làm phiền hắn. Hạc trọc lông phát hiện không khí chỗ này quái dị thì ngoan ngoãn toát ra lực lượng của mình, khiến hai chân Tô Minh xuất hiện sóng gợn. Tô Minh dùng lực lượng của hạc trọc lông, cưỡng ép rời khỏi đây, cái nơi khiến lòng hắn buồn phiền, tức giận. Tô Minh sợ nếu còn ở lại thì sẽ không thể kiềm chế tức giận, sẽ phát ra tính cách khác của mình.
“Ngươi họ Tô, tên của ngươi là ông nội ngươi đặt cho, trong cơ thể ngươi chảy huyết mạch Tố Minh tộc, đó là sự thật ngươi không thể thay đổi. Cha hiểu ngươi oán, ta có thể dùng tương lai bù đắp quá khứ, ta...” Bóng dáng kia cay đắng nói.
Y chưa nói xong thì Tô Minh khựng bước, đánh tan sóng gợn dưới chân, tóc biến thành đỏ, đôi mắt có điên cuồng, đó là tính cách hủy diệt của Tô Minh. Chẳng qua lần này Tô Minh tóc đỏ muốn trút ra không phải giết chóc cùng diệt vong, mà là oán khí vô tận chôn dưới đáy lòng của hắn. Khi hóa thành tóc đỏ, Tô Minh cười to.
Tô Minh xoay người, nhìn chằm chằm bóng dáng kia, tiếng cười vang vọng, mắt đầy tơ máu, điên cuồng.
"Bù đắp, hay cho bù đắp. Khi ta còn nhỏ hỏi A Công cha mẹ ở đâu? A Công trầm mặc, ta bàng hoàng cùng sợ, từ đó về sau không còn hỏi vấn đề này. Khi đó ngươi ở đâu? Ngươi bù đắp như thế nào?"
“Khi ta nhìn các bạn có cha mẹ, môi khi chiều về tự trở lại lều nhà mình, chỉ có ta ở trong gian nhà của mình, im lặng nhìn ánh trăng. Khi đó ngươi ở đâu? Ngươi bù đắp như thế nào?"
“Khi ta thiếu niên, lần lượt ở trên Ô Sơn nhìn bầu trời, ước ao có một ngày cha mẹ đón ta đi. Khi đó ngươi ở đâu? Ngươi bù đắp như thế nào?"
“Khi ta bị bạn khác khi dễ, khi ta bị cười nhạo không có cha mẹ, mỗi lần Lôi Thần giúp ta đánh bọn họ. Khi đó ngươi ở đâu? Ngươi bù đắp như thế nào?"
"Bù đắp, hay cho bù đắp, hai chữ đơn giản như vậy ngươi nghĩ có thể đánh tan oán khí của ta sao? Buồn cười, buồn cười, thật qua vớ vẩn. Ta muốn hỏi lại ngươi, Tô Hiên Y. Khi ta phát hiện tất cả của ta đều là giả dối, bị người ta tạo ra, khi đó ta khổ sở, ta mê mang, ngươi bù đắp như thế nào?"
“Khi ta phát hiện thì ra Ô Sơn là ta trải qua hơn ba mươi lần luân hồi, loại cảm giác đó, cái cảm giác bị người lừa gạt, ngươi bù đắp như thế nào?"
“Khi Đế Thiên lần lượt bày bố ta, khống chế vận mệnh của ta thì ngươi ở đâu? Ngươi xứng nói hai chữ bù đắp vào lúc này sao?"
“Khi ta bị buộc không thể không rời khỏi Ô Sơn, đi Thần Nguyên Phế Địa, nằm trên Xích Hỏa Tinh, giống như cái xác, ngươi lại ở đâu?"
“Càng buồn cười là khi ta nói cho mình cha mẹ đã mất, trong lòng đau đớn phát hiện thì ra mẹ ta nằm ở Đệ Ngũ Hỏa Lô. Ta thông cảm bà, ta không trách bà, bởi vì cho dù chết thì bà vẫn ôm ta, khiến ta cảm nhất ấm áp của mẹ. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi ở đâu? Khiến một người cho rằng mình không có cha mẹ giờ biết bản thân không mồ côi, đó không phải hưng phấn, vui sướng, không hề. Ngươi không cảm giác được cho nên ngươi không biết, nhưng ta biết, đó là đau đến tột đỉnh và mờ mịt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.