Cầu Ma

Chương 924: Càng tinh thuần

Nhĩ Căn

02/11/2013

Tô Minh biểu tình bình tĩnh xuyên qua tầng thiên thạch, đôi khi liếc đầu ngón tay, bên trong ẩn giấu Phong Thần mật hoa. Không còn mười ba chiến thuyền phòng hộ, không thể che giấu hương Phong Thần mật hoa. May là lúc trước sau khi xua tan Đề Đào Thú thì Tô Minh ở trên chiến thuyền không ngừng hòa tan, khiến mùi hương tỏa ra nhiều, bây giờ dù còn lại chút ít nhưng hắn dùng tu vi áp chế, phong tỏa có thể đè ép mùi hương đến mức thấp nhất. Nhưng nếu thi triển toàn bộ tu vi thì khó tránh khỏi tỏa mùi Phong Thần mật hoa, tuy nhiên người đàn ông gầy trước mắt lộ ra manh mối của Thiên Tà Tử, nếu để người ngoài hành động thì Tô Minh khó mà yên bụng, nên đành tự mình ra ngoài.

Hiện tại truy đuổi nửa tháng không khiến mãnh thú nào đến, Tô Minh dần yên lòng. Người đàn ông gầy trước mắt này, Tô Minh định từ từ mài mòn ý chí của gã, cho đến cuối cùng dùng thuật nhiếp hồn tìm ra manh mối của sư tôn.

Nửa tháng truy kích lại qua ba ngày sau, Tô Minh rời khỏi tầng thiên thạch, đập vào mắt hắn là trời sao mênh mông, vô số bụi trần, giống như mảnh vụn sau khi tinh cầu tan vỡ trôi trong trời sao này. Đất đai hoang tàn, cây to viễn cổ mục rữa, và khung xương xám đen.

Trời sao như biển, những thứ tàn phá này là một phần của nó.

Trời sao nơi đây không phải một mảnh tối đen mà toát ra màu xám, từng ý tang thương hiện ra trong lòng những ai ánh mắt đầu tiên nhìn trời sao này, rất khó bôi xóa đi.

Tang thương, cổ xưa, thậm chí mang theo một chút hoang dã, trừ điều đó ra thì hoàn toàn yên tĩnh.

Vô biên vô hạn không thấy tận cùng, phía xa chỗ âm u ẩn giấu trong màu xám, nếu nhìn thời gian lâu thì kiềm không được đầy áp lực, khiến người cảm thấy không thể hô hấp, nhịp tim đập chậm rãi giảm dần, mãi đến khi cùng trời sao mục nát.

Trời sao quá lớn, cho nên chỗ này yên tĩnh, dù có sinh linh xuất hiện thì rất khó đánh phá nó. Phía xa trên mảnh dá vụn cỡ vài ngàn mét có một con thú đen như mực, thân rắn đầu hổ, thân thể vòng quanh mảnh đá, miệng nó ngậm một mãnh thú hình dạng như rồng, đang từ từ nuốt vào. Đôi mắt tím lạnh lùng nhìn Tô Minh, khách không mời đi ra từ tầng thiên thạch.

Tô Minh nhìn xung quanh, cảm nhận ý tang thương ập vào mặt. Chỗ này là ngoài rìa thần nguyên tinh hải, đây là nơi ít có tu sĩ đến, chỉ kém một chút có thể gọi là đất cấm.

Phía xa, trên một khung xương mục to lớn, có một người ngồi xổm, đó là người đàn ông gầy mà Tô Minh truy kích. Gã ngồi chồm hổm, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Minh. Không biết khi nào thì tay gã đàn ông cầm một thanh loan đao, đao này màu xám, là cốt đao. Tay phải của gã thì ấn vào xương cốt, nắm ngón tay gõ tiết tấu kỳ lạ, mỗi lần gõ sẽ khiến màu khung xương nhạt đi một chút.

“Thần nguyên tinh hải.” Tô Minh khẽ thì thào.

Tô Minh nhìn xung quanh, bỗng cảm thấy chỗ này thân thiết, dù đây là lần đầu tiên Tô Minh thấy nó nhưng không cảm giác xa lạ. Không phải nói hắn đã từng, hoặc ở năm tháng nào đó từng tới đây, mà vì hoang dã, tang thương, nguyên thủy nơi này rất quen thuộc, đất Âm Tử cũng là như vậy.

"Gri!!!” Tiếng rít sắc nhọn phát ra từ miệng người đàn ông gầy. Gã ngồi xổm trên khung xương, tay trái giơ ngang cốt đao.

Cùng với tiếng rít, trời sao trong chớp mắt biến khác đi. Những tảng đá vỡ này bất giác chĩa mũi nhọn vào Tô Minh. Cây viễn cổ mục rữa, trong chớp mắt từ bên trong bò ra từng loại độc trùng có thể sinh tồn trong trời sao. Còn có những khung xương bềnh bồng trong trời sao khoảnh khắc có loại linh động, địch ý như ẩn như hiện không thể tán đi. Thậm chí mãnh thú đầu hổ mình rắn quấn quanh hòn đá cũng nuốt mãnh thú cái ực xuống, đôi mắt tím lóe tia bất thiện.

Đây là bài xích, thần nguyên tinh hải bài xích người bên ngoài tới, một loại lực lượng khó tả. Nếu so sánh thần nguyên tinh hải thành ý chí thì ý chí này lạnh lùng, từ chối tất cả người ngoài, là bìa xích. Người ngoài tới đây sẽ đối mặt cả thần nguyên tinh hải dù là khung trời hay chúng xinh, các địch ý sinh ra từ bài xích, hóa thành nguyền rủa.



Hiện tại Tô Minh đến như là một ngọn đèn trong bóng tối, nhìn như tùy ý nhưng đối với thần nguyên tinh hải thì quá rõ ràng, cách biệt.

Đây cũng là kế hoạch của người đàn ông gầy, hiển nhiên gã sớm biết người ngoài tới thần nguyên tinh hải sẽ bị bài xích, lực bài xích này không tồn tại bên ngoài tầng thiên thạch, cũng sẽ không xuất hiện bên trong tầng thiên thạch. Nhưng xuyên thấu qua tầng thiên thạch, bước vào ngoài rìa thần nguyên tinh hải thì lập tức sẽ sinh ra lực bài xích.

Người đàn ông gầy mượn lực bài xích này, khiến gã chiến thắng người có tu vi cao sâu hơn gã. Thậm chí dùng cách này trong trí nhớ của gã có mấy lần biến đầu người ngoài đến thành tài sản của gã.

Người đàn ông gầy mặt lạnh băng, định hành động thì bỗng nhiên...

Tô Minh liếc người đàn ông gầy, ánh mắt hai người ở giữa trời sao giao nhau.

Khi ánh mắt họ giao nhau, người đàn ông gầy nhe răng nhếch miệng với Tô Minh, cũng lộ dữ tợn. So sánh với người đàn ông gầy đối địch thì Tô Minh biểu tình bình tĩnh, thản nhiên cười. Tô Minh cảm nhận được chỗ này bài xích, cũng đoán ra cách nghĩ của người đàn ông gầy.

Không nói gì nhiều, Tô Minh ngẩng đầu, tai phải cởi dây cột tóc, để tóc xõa ra. Tinh thần thánh bào trên người hắn gợi lên sóng gợn, biến thành hình dạng như da thú.

Làn da của Tô Minh không còn là mật ong mà hơi đen, khuôn mặt không còn tuấn tú mà thành kiên cường. Tô Minh giơ lên tay phải, trong ánh mắt ngơ ngẩn của người đàn ông gầy, sờ mặt mình, móng tay của hắn chậm rãi vạch ra đường máu giữa mũi và mắt. Máu chảy ra từ vết thương, bị Tô Minh lau đi, trên mặt hắn có một vết sẹo từng có tại Man tộc.

Tô Minh ngẩng đầu lên.

Khi Tô Minh ngẩng đầu, người đàn ông gầy phía xa biến sắc mặt, lại lộ ra vẻ khó tin, lần này biểu tình của gã vượt xa lúc Tô Minh nói tiếng Vu tộc.

Thân thểngười đàn ông gầy run bần bật, bởi vì lúc này Tô Minh ở trong mắt gã không có cảm giác như người ngoài, hơi thở cũng chuyển đối hoàn toàn, biến thành tang thương cùng hoang dã, nguyên thủy cùng cổ xưa, biến thành cảm giác dù hơi khác với thần nguyên tinh hải nhưng vẫn đồng nguyên.

Người đàn ông gầy không thể hiểu nổi, nó xâm nhập vào óc gã, khiến gã trong phút chốc khó thể chấp nhận hình ảnh này. Nếu không phải gã chính mắt trông thấy thì tuyệt đối sẽ không cho rằng đối phương là người bên ngoài.

Dù là bộ dạng hay hơi thở, thậm chí linh hồn động cũng tràn ngập cảm giác đồng nguyên với thần nguyên tinh hải, loại biến đổi này khiến gã khó chấp nhận.

Trong ký ức của gã từng thấy người ngoài giả trang thành tu sĩ trong thần nguyên tinh hải, nhưng dù có giả trang giống hơn, dù có phân biệt bằng ngôn ngữ nhưng hơi thở đặc biệt của thần nguyên tinh hải dù có làm sao cũng không thể nắm bắt được. Hơi thở này là mấu chốt phân rõ.

Nhưng hôm nay, trên người Tô Minh đậm đặc hơi thở, thậm chí càng tinh thuần hơn gã vốn sinh ra tại thần nguyên tinh hải.



Trong trời sao, những bộ phận mũi nhọn đá vụn chĩa vào Tô Minh dần thả lỏng, không chĩa vào mà giống bình thường, trôi nổi trong tinh hải.

Những cây viễn cổ mục nát, các con độc trùng bò ra lúc nhúc vốn sinh địch ý vào giây phút này biến mất. Chỉ cần không có người chủ động trêu chọc thì chúng nó sẽ không ra ngoài, giờ thì chúng nó bò trở lại cây mục, biến mất.

Còn có từng khung xương tàn phá sinh ra địch ý như ẩn như hiện, bây giờ đã hoàn toàn biến mất, như ngưng tụ lại linh hồn chúng nó, tiếp tục ngủ say.

Còn mãnh thú mình rắn đầu hổ vòng quanh mảnh đá vụn thì há mồm, trên người khí hung tợn tán đi, biến thành biểu tình lười biếng, lại nằm sấp xuống, nhắm mắt, tiêu hóa thực vật trong người. Dường như nó cảm giác được Tô Minh và người đàn ông gầy xích mích là tranh chấp nội bộ thần nguyên tinh hải, chỉ cần không chủ động trêu chọc tới chỗ nó thì nó sẽ không tham gia.

Trời sao xung quanh, loại bài xích kia vào giây phút này biến mất.

“Ngươi là người của bộ lạc nào?” Người đàn ông gầy nhìn chằm chằm Tô Minh, bỗng mở miệng, nói ra câu đầu tiên từ khi hắn tới đây.

Giọng gã lạnh băng, giống như con người gã, dùng tiếng Vu tộc.

Tô Minh đứng đó, định mở miệng thì chợt thấy mắt người đàn ông gầy tối sầm lại, bỗng vọt lên chớp mắt đến trước mặt hắn, loan đao nắm trong tay trái chĩa lưỡi ra ngoài, xẹt tia sáng lạnh cắt cổ hắn.

Tốc độ của gã cực nhanh, dù lưỡi dao là xương nhưng với tốc độ này thì dấy lên tiếng xé gió, như có thể rạch phá hư vô. Nếu bị nó đụng phải, đừng nói là xác thịt bình thường, dù có cơ bắp mạnh mẽ cũng khó tránh khỏi bị thương.

Nhưng phái Tô Minh, khi mũi dao đụng vào cổ hắn thì phát ra tiếng sắt thép va chạm.

Đinh một tiếng, người đàn ông gầy biến sắc mặt, lập tức oãy người đi tới sau lưng Tô Minh, năm ngón tay không cầm cốt nhẫn ấn vào lưng Tô Minh.

"Ô Sơn bộ lạc.” Tô Minh không tạm dừng, chậm rãi nói.

Tô Minh lùi lại một bước, dùng lưng đánh vào người đàn ông gầy.

*Ầm!* một tiếng, người đàn ông gầy hộc máu, cốt nhẫn trong tay tan vỡ, tay phải gã run rẩy, biến sắc mặt, ngửa đầu gầm lên.

Cùng với tiếng gầm, không khí ngoài người gã vặn vẹo, một cái bóng ảo to lớn huyễn hóa sau lưng gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook