Chương 1040: Có thể không ra
Nhĩ Căn
02/01/2014
Tô Minh đoạt xá Ách Thương màu lam chỉ mấy chục giây nhưng hòa tan hấp thu chỉ trong vài giây.
Nếu hôm nay hắn thôn phệ Ách Thương màu lam trong một thời gian dài thì sẽ không khiến các Ách Thương khác khiếp sợ như vậy. Nhưng giờ phút này, Tô Minh chỉ thôn phệ trong một tích tắc!
Vẻn vẹn một tích tắc, vẻn vẹn trong chớp mắt hắn đụng vào Ách Thương màu lam kia, tất cả đã hoàn thành. Tinh không màu xanh lam bị nhuộm thành màu tím khiến một trăm ngàn tinh không màu lam trở thành tinh không màu tím, khiến tinh không mà phân thân Ách Thương của Tô Minh nắm giữ từ một trăm ngàn biến thành hai trăm ngàn.
Trong tích tắc thôn phệ xong Ách Thương kia, Tô Minh đã trở thành Ách Thương mạnh nhất. Lúc trước hắn cũng mạnh nhất nhưng hôm nay lại càng mạnh hơn.
Toàn bộ tinh không đều là màu tím, sóng gợn vô hình nhanh chóng xoay tròn khắp bốn phương. Tô Minh xoay người sang, trong tròng mắt vẫn là màu tím như trước nhưng càng thêm chói mắt, yêu dị hơn trước, khí tức tà ác trên người lan ra càng ngập trời!
Mái tóc dài của hắn phiêu diêu, y phục của hắn không gió mà bay. Hắn đứng trong tinh không màu tím, hơi cúi đầu, nụ cười kiệt ngạo tản ra từ khóe miệng truyền ra từ bên người rồi vang vọng khắp thương khung. Khí tức bễ nghễ trong tiếng cười kia tràn ngập tám phương khiến tám phân hồn Ách Thương còn lại chấn động tâm thần rồi mau chóng rút lui, muốn rời khỏi khoảng tinh không mà Tô Minh màu tím đã thôn phệ này.
Vị trí một trăm ngàn tấm bia đá, hạch tâm của Tây Hoàn Dị Địa xảy ra biến hóa thì bên ngoài cũng xuất hiện biến hóa. Hầu như trong nháy máy tinh không màu lam biến thành màu tím, Ách Thương màu lam bị Tô Minh thôn phệ thì ở chỗ một trăm ngàn tấm bia đá, mười ngàn bia đá màu tím bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng màu tím cường liệt. Trong chớp mắt, hào quang này đã bao trùm toàn bộ đại địa.
Ngay sau đó, từng tiếng kêu la thảm thiết đau đớn bỗng nhiên truyền ra từ chỗ trăm ngàn tấm bia đá. Truyền ra tiếng kêu la thảm thiết không phải bia đá màu tím mà là mười ngàn bia đá màu lam trong một trăm ngàn tấm bia đá kia.
Mười ngàn người này cho dù tu vi lực lượng thế nào, cho dù là nam hay nữ, cho dù là già hay trẻ thì trong nháy mắt này, toàn bộ đều phát ra âm thanh kêu la thảm thiết đến cực điểm. Thất khiếu bọn họ chảy máu, từng người từng người ngã quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy không ngừng. Trên mi tâm bọn hắn lập tức nhô ra phù văn phức tạp. Phù văn nhìn như dấu ấn này dường như đang không ngừng sinh sôi ở mi tâm bọn hắn. Phù văn màu lam nhanh chóng lóe lên hào quang màu xanh lam.
Bia đá của bọn họ bỗng xuất hiện khe nứt cực lớn. Khe nứt này nhanh chóng lan tràn rồi bộc phát ra hào quang màu lam yếu ớt. Cảnh tượng này lập tức khiến mọi người xung quanh trở nên khiếp sợ, thần sắc không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
Cứ kêu la thảm thiết như thế này không phải cách hay nhưng tâm lý này lại vô cùng rõ ràng. Vì bọn họ không biết gì về cảnh tượng này nên trong lòng bọn họ vô cùng khủng hoảng. Mọi người xung quanh tấm bia đá lập tức ồ lên. Mặc dù có mấy vạn người ồ lên nhưng vẫn không thể nào che giấu được tiếng kêu thê lương thảm thiết đến cực điểm từ trong tấm bia đá màu xanh truyền ra.
- Xảy ra chuyện gì?
- Chuyện này... đây là thế nào? Sao lại như vậy?
- Bia đá của bọn họ lại vỡ vụn?
Trong nháy mắt bốn phía nổi lên tiếng ồ lên, mười ngàn bia đá màu xanh lam trong một trăm ngàn bia đá bị nứt đang tản mát ra hào quang màu xanh lam kia bỗng nhiên ảm đạm rồi biến mất không thấy tăm hơi. Chỉ trong chớp mắt sau, hào quang màu tím cường liệt bỗng xuyên thấu từ trong đó ra, đảo mắt đã biến mười ngàn tấm bia đá màu xanh lam thành màu tím!
Mười ngàn tấm bia đá này hóa thành màu tím, mười ngàn tu sĩ trong tấm bia đá kia vẫn kêu la thảm thiết đau đớn bên trong mà vẫn chưa chết. Trên mi tâm của bọn hắn, ấn ký màu xanh lam đang liên tục lấp lóe bỗng biến thành màu tím chỉ trong khoảnh khắc!
Ấn ký màu tím liên tục chớp động mấy cái rồi biến mất trong mi tâm của mười ngàn tu sĩ này. Tiếng kêu la thảm thiết đau đớn của bọn họ cũng dần dần suy yếu, chỉ là ai cũng mình đầy mồ hôi, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía bia đá.
Trong một trăm ngàn bia đá đang dựng ở đại địa này có tổng cộng hai mươi ngàn bia đá màu tím. Cảnh tượng này khiến mọi người chú ý, tiếp cận rồi yên lặng như chết chóc.
lóe lên, tốc độ lần hai tăng vọt lên mấy lần, tiếng ầm ầm chấn động cả tinh không. Chỉ trong thời gian vài hơi thở, hắn đã tới phần cuối của một tinh không khác, chỗ bức tường ngăn cản biên giới.
Ầm!
Tiếng nổ vang vọng khắp tinh không. Thân thể Tô Minh đột nhiên đụng mạnh vào bức tường vô hình này. Bức tường này liền run rẩy kịch liệt. Trước đó khi Tô Minh đụng vào bức tường ngăn cản tinh không màu xanh thì cần phải dùng đến hai lần, thậm chí ba lần nhưng giờ chỉ một thoáng đã sụp đổ. Tay phải hắn giơ lên rồi vỗ mạnh một cái, nhất thời hai trăm ngàn tinh không màu tím liền ngưng tụ vào bàn tay phải của Tô Minh. Trong chớp mắt hạ xuống, trong nháy mắt đụng vào bức tường ngăn cản vô hình này, một tiếng nổ kinh thiên động địa chợt vang vọng.
Bức tường ngăn cản vô hình này bỗng chia năm xẻ bảy, rầm rầm sụp đổ, hoàn toàn bị tan rã. Trong nháy mắt tan rã, ánh sáng màu đỏ từ trong đó tỏa ra. Theo ánh sáng xuất hiện còn có Ách Thương màu đỏ thẫm đang gào thét mà đến.
- Là màu đỏ thẫm.
Tô Minh nhoáng lên một cái, bí mật mang theo tinh không màu tím mênh mông nhảy vào trong tinh không màu đỏ thẫm này. Trong chớp mắt màu tím đã khuếch tán ra. Con mắt Tô Minh tập trung vào Tinh Hà màu đỏ thẫm trước mặt, thân thể hóa thành cầu vồng gào thét mà đi như muốn tê liệt tinh không màu đỏ thẫm này.
- Muốn dung hợp ta sao? Tuyệt đối không thể!
Tiếng rống giận đột nhiên truyền ra từ trong tinh hà kia. Tinh không này lập tức nhanh chóng xoay tròn, tiếng nổ vang vọng khắp nơi. Theo Tinh Hà xoay tròn, một cái vòng xoáy khổng lồ đột nhiên xuất hiện rồi cuốn lấy tám phương, tạo thành một luồng gió xoáy mãnh liệt trong tinh không.
Gió xoáy này mang theo khí tức hủy diệt quét qua tám phía. Có thể thấy trong vòng xoáy có một cây đại thụ màu đỏ. Cây đại thụ này khổng lồ, tán cây cũng là màu đỏ thẫm, tràn đầy khí tức hủy diệt và điên cuồng nhưng lại không dám bước ra khỏi vòng xoáy nửa bước mà trốn trong vòng xoáy. Hai con mắt như vòng tuổi trên cái cây khô nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Trong mắt màu tím của Tô Minh hiện lên hình ảnh vòng xoáy đang xoay tròn và Ách Thương màu đỏ kia, cũng không nói gì, chỉ là tay phải giơ lên. Năm ngón tay đang xòe ra trong tinh không từ từ nắm chặt thành quả đấm. Lập tức tinh không màu đỏ thẫm bị tinh không màu tím bao trùm tất cả. Từ xa nhìn lại có thể thấy rõ ràng, ngoại trừ vị trí trung tâm màu đỏ thẫm ra thì toàn bộ phạm vi bốn phía đều là màu tím.
Hầu như trong chớp mắt Tô Minh giơ tay phải lên tạo thành nắm đấm, màu tím ở bốn phía đột nhiên dừng lại như bất động. Tay phải Tô Minh từ từ lay động một vòng, sau một vòng, tinh không màu tím đang bất động cũng xoay tròn theo.
Tay phải Tô Minh lay động một lần nữa, tinh không màu tím xoay tròn dữ dội lên gấp gần trăm lên, tiếng nổ vang kinh thiên động địa chấn động khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy tinh không màu tím xoay tròn ngược lại với hướng vòng xoáy của Tinh Hà.
- Ngươi có thể không ra.
Tô Minh âm trầm mở miệng.
Ách Thương màu đỏ thẫm trong vòng xoáy Tinh Hà lộ ra vẻ sợ hãi, hiển nhiên là đã nhìn thấu mục đích của Tô Minh, đột nhiên gào thét lên:
- Chư vị đồng tông, nếu các ngươi không nghĩ cách cứu ta thì hôm nay chính là lúc Ách Thương chúng ta biến mất!
Trong nháy mắt Ách Thương màu đỏ thẫm gào thét, tay phải của Tô Minh liền lay động lần thứ ba. Tiếng ầm ầm nhất thời cường liệt hơn, tinh không màu tím đang xoay tròn bốn phía không chỉ tăng lên dữ dội gấp trăm lần mà là ngàn lần!
Trong tiếng nổ vang, theo cánh tay phải của Tô Minh hạ xuống rồi chỉ tay về phía Tinh Hà kia, lập tức tinh không màu tím đang xoay tròn bốn phía bỗng co rút lại rồi đánh tới vòng xoáy Tinh Hà kia.
Uỳnh uỳnh!
Giống như tinh không đang run rẩy, tiếng ầm ầm đã lấn át cả tiếng gào thét của Ách Thương màu đỏ thẫm. Trong nháy mắt hai vòng xoáy chuyển động không cùng phương đụng chạm với nhau, vòng xoáy Tinh Hà liền như thứ không có rễ, khó có thể đối kháng với vòng xoáy do hai ngàn tinh không tạo thành kia, đột nhiên sụp đổ. Ách Thương màu đỏ thẫm ở trong lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng. Cảnh giới sinh mệnh chênh lệnh, Ách Thương màu lam đã bị thôn phệ đã chứng tỏ đây là vận mệnh không thể nào phản kháng được.
Trong cơn tuyệt vọng, Ách Thương màu đỏ thẫm xoay tròn trong tinh không màu tím gào thét tới gần Tô Minh. Một lát sau, tinh không vốn dĩ có màu đỏ thẫm đã hoàn toàn biến thành màu tím. Thân ảnh càng chói mắt hơn của Tô Minh từ từ đi ra khỏi tinh không màu tím.
Tóc của hắn dài đến eo, phiêu diêu trong tinh không màu tím, thân thể thon dài tràn ngập cành cây đung đưa bốn phía. Còn có con ngươi màu tím kia, mặc dù cúi đầu nhưng khí tức man hoang nguyên thủy vẫn cuồng bạo hiển hiện ra trên người.
Khí tức này đến từ Ách Thương.
Nếu hôm nay hắn thôn phệ Ách Thương màu lam trong một thời gian dài thì sẽ không khiến các Ách Thương khác khiếp sợ như vậy. Nhưng giờ phút này, Tô Minh chỉ thôn phệ trong một tích tắc!
Vẻn vẹn một tích tắc, vẻn vẹn trong chớp mắt hắn đụng vào Ách Thương màu lam kia, tất cả đã hoàn thành. Tinh không màu xanh lam bị nhuộm thành màu tím khiến một trăm ngàn tinh không màu lam trở thành tinh không màu tím, khiến tinh không mà phân thân Ách Thương của Tô Minh nắm giữ từ một trăm ngàn biến thành hai trăm ngàn.
Trong tích tắc thôn phệ xong Ách Thương kia, Tô Minh đã trở thành Ách Thương mạnh nhất. Lúc trước hắn cũng mạnh nhất nhưng hôm nay lại càng mạnh hơn.
Toàn bộ tinh không đều là màu tím, sóng gợn vô hình nhanh chóng xoay tròn khắp bốn phương. Tô Minh xoay người sang, trong tròng mắt vẫn là màu tím như trước nhưng càng thêm chói mắt, yêu dị hơn trước, khí tức tà ác trên người lan ra càng ngập trời!
Mái tóc dài của hắn phiêu diêu, y phục của hắn không gió mà bay. Hắn đứng trong tinh không màu tím, hơi cúi đầu, nụ cười kiệt ngạo tản ra từ khóe miệng truyền ra từ bên người rồi vang vọng khắp thương khung. Khí tức bễ nghễ trong tiếng cười kia tràn ngập tám phương khiến tám phân hồn Ách Thương còn lại chấn động tâm thần rồi mau chóng rút lui, muốn rời khỏi khoảng tinh không mà Tô Minh màu tím đã thôn phệ này.
Vị trí một trăm ngàn tấm bia đá, hạch tâm của Tây Hoàn Dị Địa xảy ra biến hóa thì bên ngoài cũng xuất hiện biến hóa. Hầu như trong nháy máy tinh không màu lam biến thành màu tím, Ách Thương màu lam bị Tô Minh thôn phệ thì ở chỗ một trăm ngàn tấm bia đá, mười ngàn bia đá màu tím bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng màu tím cường liệt. Trong chớp mắt, hào quang này đã bao trùm toàn bộ đại địa.
Ngay sau đó, từng tiếng kêu la thảm thiết đau đớn bỗng nhiên truyền ra từ chỗ trăm ngàn tấm bia đá. Truyền ra tiếng kêu la thảm thiết không phải bia đá màu tím mà là mười ngàn bia đá màu lam trong một trăm ngàn tấm bia đá kia.
Mười ngàn người này cho dù tu vi lực lượng thế nào, cho dù là nam hay nữ, cho dù là già hay trẻ thì trong nháy mắt này, toàn bộ đều phát ra âm thanh kêu la thảm thiết đến cực điểm. Thất khiếu bọn họ chảy máu, từng người từng người ngã quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy không ngừng. Trên mi tâm bọn hắn lập tức nhô ra phù văn phức tạp. Phù văn nhìn như dấu ấn này dường như đang không ngừng sinh sôi ở mi tâm bọn hắn. Phù văn màu lam nhanh chóng lóe lên hào quang màu xanh lam.
Bia đá của bọn họ bỗng xuất hiện khe nứt cực lớn. Khe nứt này nhanh chóng lan tràn rồi bộc phát ra hào quang màu lam yếu ớt. Cảnh tượng này lập tức khiến mọi người xung quanh trở nên khiếp sợ, thần sắc không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
Cứ kêu la thảm thiết như thế này không phải cách hay nhưng tâm lý này lại vô cùng rõ ràng. Vì bọn họ không biết gì về cảnh tượng này nên trong lòng bọn họ vô cùng khủng hoảng. Mọi người xung quanh tấm bia đá lập tức ồ lên. Mặc dù có mấy vạn người ồ lên nhưng vẫn không thể nào che giấu được tiếng kêu thê lương thảm thiết đến cực điểm từ trong tấm bia đá màu xanh truyền ra.
- Xảy ra chuyện gì?
- Chuyện này... đây là thế nào? Sao lại như vậy?
- Bia đá của bọn họ lại vỡ vụn?
Trong nháy mắt bốn phía nổi lên tiếng ồ lên, mười ngàn bia đá màu xanh lam trong một trăm ngàn bia đá bị nứt đang tản mát ra hào quang màu xanh lam kia bỗng nhiên ảm đạm rồi biến mất không thấy tăm hơi. Chỉ trong chớp mắt sau, hào quang màu tím cường liệt bỗng xuyên thấu từ trong đó ra, đảo mắt đã biến mười ngàn tấm bia đá màu xanh lam thành màu tím!
Mười ngàn tấm bia đá này hóa thành màu tím, mười ngàn tu sĩ trong tấm bia đá kia vẫn kêu la thảm thiết đau đớn bên trong mà vẫn chưa chết. Trên mi tâm của bọn hắn, ấn ký màu xanh lam đang liên tục lấp lóe bỗng biến thành màu tím chỉ trong khoảnh khắc!
Ấn ký màu tím liên tục chớp động mấy cái rồi biến mất trong mi tâm của mười ngàn tu sĩ này. Tiếng kêu la thảm thiết đau đớn của bọn họ cũng dần dần suy yếu, chỉ là ai cũng mình đầy mồ hôi, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía bia đá.
Trong một trăm ngàn bia đá đang dựng ở đại địa này có tổng cộng hai mươi ngàn bia đá màu tím. Cảnh tượng này khiến mọi người chú ý, tiếp cận rồi yên lặng như chết chóc.
lóe lên, tốc độ lần hai tăng vọt lên mấy lần, tiếng ầm ầm chấn động cả tinh không. Chỉ trong thời gian vài hơi thở, hắn đã tới phần cuối của một tinh không khác, chỗ bức tường ngăn cản biên giới.
Ầm!
Tiếng nổ vang vọng khắp tinh không. Thân thể Tô Minh đột nhiên đụng mạnh vào bức tường vô hình này. Bức tường này liền run rẩy kịch liệt. Trước đó khi Tô Minh đụng vào bức tường ngăn cản tinh không màu xanh thì cần phải dùng đến hai lần, thậm chí ba lần nhưng giờ chỉ một thoáng đã sụp đổ. Tay phải hắn giơ lên rồi vỗ mạnh một cái, nhất thời hai trăm ngàn tinh không màu tím liền ngưng tụ vào bàn tay phải của Tô Minh. Trong chớp mắt hạ xuống, trong nháy mắt đụng vào bức tường ngăn cản vô hình này, một tiếng nổ kinh thiên động địa chợt vang vọng.
Bức tường ngăn cản vô hình này bỗng chia năm xẻ bảy, rầm rầm sụp đổ, hoàn toàn bị tan rã. Trong nháy mắt tan rã, ánh sáng màu đỏ từ trong đó tỏa ra. Theo ánh sáng xuất hiện còn có Ách Thương màu đỏ thẫm đang gào thét mà đến.
- Là màu đỏ thẫm.
Tô Minh nhoáng lên một cái, bí mật mang theo tinh không màu tím mênh mông nhảy vào trong tinh không màu đỏ thẫm này. Trong chớp mắt màu tím đã khuếch tán ra. Con mắt Tô Minh tập trung vào Tinh Hà màu đỏ thẫm trước mặt, thân thể hóa thành cầu vồng gào thét mà đi như muốn tê liệt tinh không màu đỏ thẫm này.
- Muốn dung hợp ta sao? Tuyệt đối không thể!
Tiếng rống giận đột nhiên truyền ra từ trong tinh hà kia. Tinh không này lập tức nhanh chóng xoay tròn, tiếng nổ vang vọng khắp nơi. Theo Tinh Hà xoay tròn, một cái vòng xoáy khổng lồ đột nhiên xuất hiện rồi cuốn lấy tám phương, tạo thành một luồng gió xoáy mãnh liệt trong tinh không.
Gió xoáy này mang theo khí tức hủy diệt quét qua tám phía. Có thể thấy trong vòng xoáy có một cây đại thụ màu đỏ. Cây đại thụ này khổng lồ, tán cây cũng là màu đỏ thẫm, tràn đầy khí tức hủy diệt và điên cuồng nhưng lại không dám bước ra khỏi vòng xoáy nửa bước mà trốn trong vòng xoáy. Hai con mắt như vòng tuổi trên cái cây khô nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Trong mắt màu tím của Tô Minh hiện lên hình ảnh vòng xoáy đang xoay tròn và Ách Thương màu đỏ kia, cũng không nói gì, chỉ là tay phải giơ lên. Năm ngón tay đang xòe ra trong tinh không từ từ nắm chặt thành quả đấm. Lập tức tinh không màu đỏ thẫm bị tinh không màu tím bao trùm tất cả. Từ xa nhìn lại có thể thấy rõ ràng, ngoại trừ vị trí trung tâm màu đỏ thẫm ra thì toàn bộ phạm vi bốn phía đều là màu tím.
Hầu như trong chớp mắt Tô Minh giơ tay phải lên tạo thành nắm đấm, màu tím ở bốn phía đột nhiên dừng lại như bất động. Tay phải Tô Minh từ từ lay động một vòng, sau một vòng, tinh không màu tím đang bất động cũng xoay tròn theo.
Tay phải Tô Minh lay động một lần nữa, tinh không màu tím xoay tròn dữ dội lên gấp gần trăm lên, tiếng nổ vang kinh thiên động địa chấn động khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy tinh không màu tím xoay tròn ngược lại với hướng vòng xoáy của Tinh Hà.
- Ngươi có thể không ra.
Tô Minh âm trầm mở miệng.
Ách Thương màu đỏ thẫm trong vòng xoáy Tinh Hà lộ ra vẻ sợ hãi, hiển nhiên là đã nhìn thấu mục đích của Tô Minh, đột nhiên gào thét lên:
- Chư vị đồng tông, nếu các ngươi không nghĩ cách cứu ta thì hôm nay chính là lúc Ách Thương chúng ta biến mất!
Trong nháy mắt Ách Thương màu đỏ thẫm gào thét, tay phải của Tô Minh liền lay động lần thứ ba. Tiếng ầm ầm nhất thời cường liệt hơn, tinh không màu tím đang xoay tròn bốn phía không chỉ tăng lên dữ dội gấp trăm lần mà là ngàn lần!
Trong tiếng nổ vang, theo cánh tay phải của Tô Minh hạ xuống rồi chỉ tay về phía Tinh Hà kia, lập tức tinh không màu tím đang xoay tròn bốn phía bỗng co rút lại rồi đánh tới vòng xoáy Tinh Hà kia.
Uỳnh uỳnh!
Giống như tinh không đang run rẩy, tiếng ầm ầm đã lấn át cả tiếng gào thét của Ách Thương màu đỏ thẫm. Trong nháy mắt hai vòng xoáy chuyển động không cùng phương đụng chạm với nhau, vòng xoáy Tinh Hà liền như thứ không có rễ, khó có thể đối kháng với vòng xoáy do hai ngàn tinh không tạo thành kia, đột nhiên sụp đổ. Ách Thương màu đỏ thẫm ở trong lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng. Cảnh giới sinh mệnh chênh lệnh, Ách Thương màu lam đã bị thôn phệ đã chứng tỏ đây là vận mệnh không thể nào phản kháng được.
Trong cơn tuyệt vọng, Ách Thương màu đỏ thẫm xoay tròn trong tinh không màu tím gào thét tới gần Tô Minh. Một lát sau, tinh không vốn dĩ có màu đỏ thẫm đã hoàn toàn biến thành màu tím. Thân ảnh càng chói mắt hơn của Tô Minh từ từ đi ra khỏi tinh không màu tím.
Tóc của hắn dài đến eo, phiêu diêu trong tinh không màu tím, thân thể thon dài tràn ngập cành cây đung đưa bốn phía. Còn có con ngươi màu tím kia, mặc dù cúi đầu nhưng khí tức man hoang nguyên thủy vẫn cuồng bạo hiển hiện ra trên người.
Khí tức này đến từ Ách Thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.