Chương 340: Cuộc chiến phòng thủ!
Nhĩ Căn
19/03/2013
Trên chiến trường bên trên Thiên Lam thành, gần ngàn người kịch chiến. Theo thời gian trôi qua, nhân số tử vong tăng lên, từng thân xác không hoàn chỉnh từ giữa không trung rơi xuống.
Phạm vi giao chiến vốn nên thu nhỏ, nhưng chẳng những không phải, ngược lại phạm vi càng lớn thêm chút. Bởi vì nơi này là Thiên Lam thành, nơi này tồn tại số lượng Man tộc nhiều đến khó thể tưởng tượng. Trên trời chỗ giao chiến so với toàn chiến trường thì thật là quy mô nhỏ đến không đáng kể.
Thật nhiều Vu tộc tử vong không chỉ vì nơi này là sân nhà Man tộc, Sơ Vu không ngừng gia nhập, cho nên dù bên Vu tộc ngày càng ít mà quy mô thì hơi mở rộng.
Nhưng chiến tranh nơi đây chỉ là một phần trận đấu quy mô nhỏ. Trọng điểm không phải nơi đây mà là trong khói đen trên cao tít. Bây giờ trong khói đen tiếng nổ đì đùng, xuất hiện bốn Man tượng cao to.
Bốn Man tượng rõ ràng thuộc về bốn cường giả Man Hồn Man tộc. Man tượng này nhìn không phải thực chất, hơi hư ảo, như có gió thổi qua liền tán đi, nhưng đây chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Man Hồn cảnh có thể ngưng tụ ra Man tượng. Loại năng lực này khiến Man Hồn cảnh mạnh mẽ không phải Tế Cốt có thể kháng cự. Có thể giết Man Hồn cảnh, trong tiềm thức của mọi người chỉ có Man Hồn cảnh.
Chiến đấu trong khói đen đã tới mức kịch liệt nhất. Bên dưới giữa không trung, trận chiến Man Vu cũng sắp tới cuối. Từng tên Vu tộc lần lượt chết đi, từng mãnh thú bị chúng triệu hoán ra cũng ngã gục.
Quần áo Tô Minh biến thành màu máu, nhìn thoáng qua có thể thấy ra màu vốn có của quần áo không phải là đỏ, vẫn cảm giác được quần áo mang đến giết chóc điên cuồng ghê gớm.
Đặc biệt trong mắt Tô Minh, mắt trái bình tĩnh và mắt phải đỏ máu. Mái tóc dài đen bay phất phơ, kiếm quang xanh vòng quanh, còn có con rối mặt nát quần áo tả tơi đi theo sau hắn.
Đây trở thành trong trận đấu quy mô nhỏ, mọi người đều chú ý tới thân hình lạ lùng đó.
Bởi vì thân hình đi qua đâu, dù là Vu tộc có tu vi cỡ nào đều sẽ chết thê thảm. Dù là người Ương Vu Vu tộc, cũng thường khó tránh khỏi cái chết khi người ấy nâng lên tay phải, vòng tay ở cổ tay hóa thành khói đen lượn lờ.
Đó là khí thế gần như vô địch, sát khí bởi vì giết quá nhiều người mà hình thành. Bộ đồ máu như ngưng tụ thật nhiều hồn, khiến Tô Minh cất bước có tiếng rền rĩ rít gào lượn lờ bốn phía.
Rất nhiều người nhớ kỹ thân ảnh ngày hôm nay. Trừ khí thế vô địch ra, bởi vì hắn xuất hiện thường cứu được một sinh mệnh, mạng của Man tộc.
Hắn thói quen im lặng. Trên chiến trường, Tô Minh không rống gầm, không cười cuồng ngạo. Hắn luôn im lặng, luôn giết chóc. Bây giờ Tô Minh thân thể xuất hiện đằng trước một Vu tộc. Vu nhân vừa thấy hắn thì sắc mặt biến đổi, vội vàng lùi ra sau. Gã chính mắt thấy Tô Minh ra tay ba lần, mỗi lần đều là bên mình chết. Trong ba người chết còn có một Ương Vu có thể so với trung kỳ Tế Cốt!
Nhưng Vu nhân này mới lùi ba bước thì dựng đứng lông tơ. Tô Minh như u linh xuất hiện sau lưng gã, nhát kiếm lạnh lùng, khi xoay người rời đi thì con rối Hòa Phong sau lưng âm hiểm cười.
Tô Minh đi trong chiến trường này, một đường giết qua. Hắn không biết mình đã giết bao nhiêu người, giáp Thần Tướng trên người đã tan vỡ mấy lần. Dù có trận pháp phòng ngự, nhưng vẫn không tránh khỏi. Bây giờ áo giáp lần nữa xuất hiện không cách nào tổ hợp trận pháp bên trong. Dù lực phòng hộ suy yếu nhưng sát khí của Tô Minh trên chiến trường bị người nhớ kỹ, có thể so với giáp vô hình.
Hắn đã nuốt rất nhiều dược vật mới khiến mình đi tiếp được. Nếu không thì trên chiến trường không phải một chọi một, hắn rất khó chống đỡ.
May là Tô Minh chuẩn bị không ít dược vật. Bây giờ hắn xuất hiện sau lưng một Vu nhân, mạnh đụng ra sau, đem Vu nhân vốn đã trọng thương bị đụng thành bụi phấn. Hắn đang định rời đi thì bỗng khựng bước chân.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn ngoài mấy trăm mét, trong chiến trường có một người.
Người này tuổi không lớn, chừng ba mươi tuổi, trên người trần trụi. Thân hình tràn đầy máu tươi lộ ra cảm giác vạm vỡ, đây là một Vu tộc!
Gã đang túm thân thể một người đàn ông Man tộc, cắn cổ, hút máu tươi. Máu thuận theo thân hình người đàn ông chảy xuống, nhỏ giọt từ khóe miệng.
Đôi mắt gã lạnh lùng nhìn Tô Minh, đầu từ vùi vào cổ người đàn ông ngẩng lên, kéo đầu người đàn ông Man tộc tách khỏi thân thể, nâng đầu lên, để máu tí tách rơi vào miệng.
Người đàn ông Man tộc chết đi, Tô Minh biết người đó. Đó là đồng bạn của Trương Thiên Tháp, người đàn ông lạnh lùng cũng là người thứ nhất nói lời hoan nghênh Tô Minh.
Người đàn ông mãi đến lúc chết, trong đôi mắt kia vẫn là lạnh lùng.
Tô Minh nhìn hình ảnh đó, nhìn tay trái người đàn ông Vu tộc chỉ hướng mình, liếm môi như đang nói lời gì, nhưng thanh âm bị nhấn chìm trong tiếng chém giết, Tô Minh không nghe thấy được.
Nhưng hắn hiểu ý của người đàn ông Vu tộc, bởi vì gã quăng đầu đi, đột nhiên tiến tới Tô Minh. Tốc độ gã không chậm, như dấy lên gió mạnh rít gào lao thẳng tới hắn.
Khi tiến lên, sau lưng gã có những cái bóng biến ảo, mỗi một cái đều rõ ràng là người Man tộc bị gã giết. Trong đó có một cái chính là đồng bạn của Trương Thiên Tháp.
Những bóng người kia không dưới hai mươi cái, lượn lờ như âm hồn cùng người này hướng tới Tô Minh.
“Linh Môi…” Con ngươi Tô Minh co rút, tiến lên một bước, dấy lên gió mạnh hơn cuốn tám hướng, lao tới người đàn ông.
Hai người khoảng cách ngày càng gần. Lát sau tới khi gần nhau thì mở ra trận chém giết. Người đàn ông ra tay, bốn phía có nhiều oan hồn thét gào đến, những oan hồn này có Man tộc, cũng có Vu tộc!
Chỗ chiến đấu giống Tô Minh ở trên chiến trường không chỉ có một mà là vài chục cái. Hễ Vu tộc nào còn sống đến bây giờ thì đều là Linh Môi!!!
Một Linh Môi nếu đặt ở chỗ không có nhiều người chết thì sức chiến đấu có hạn. Nhưng nếu là trong chiến trường, chết nhiều người thì Linh Môi sẽ biến cực kỳ cường đại.
Đây là thủ đoạn chiến tranh độc đáo của Vu tộc!
Tiếng *đùng đùng* vang vọng trên chiến trường. Lát sau khi mọi người giao chiến thì đột nhiên khói đen trên bầu trời như bị người xé ra, như có bàn tay to vô hình xé sương trên bầu trời. Tiếng nổ vang vọng, lại thấy giao long toàn thân nổ tung. Trong tiếng gào thê lương nó hóa thành sương đỏ, cuốn ông lão Vu tộc ba hình dạng giống hệt nhau lao thẳng tới đất Vu tộc.
Đó là thuộc về cường giả trong bốn cường giả Thiên Lam thành, trong đó có hai người muốn đuổi theo thì người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm trọng nâng tay ngăn cản.
“Các vị tộc hữu đừng đuổi theo. Dù mục tiêu Vu tộc là tiến vào Man tộc nhưng điều kiện là hủy diệt Thiên Lam thành và chiếm cứ. Nếu không thì để chúng tiến vào, đám lão già cao tầng Vu tộc cũng sẽ do dự. Mặt khác, việc này có gì không đúng, Vu tộc Tuyệt cảnh Tư Thần mỗi nửa năm mới triển khai truyền tống như vậy một lần, tại sao chỉ xuất hiện ba Tuyệt Vu và một thánh thú? Theo kế hoạch và dự đoán, thêm vào chút tình báo, Vu tộc chỉ có một đôi Tuyệt cảnh Tư Thần, chỉ có cơ hội một lần, họ nên xuất động lực lượng mạnh hơn mới đúng. Thiên Lam thành chúng ta cũng vì điều đó mà chuẩn bị kỹ càng, thế mà hôm nay con mồi không ra, không thể sử dụng.” Người đàn ông trung niên nhíu mày.
“Ý ngươi là chúng cố ý dụ chúng ta đuổi theo?” Một ông lão Man Hồn cảnh lưng còng khàn khàn hỏi.
“Việc này…” Người đàn ông trung niên định lên tiếng thì bỗng biến sắc mặt.
Biến sắc còn có ba ông lão. Bởi vì giờ phút này, trên chiến trường khổng lồ ngoài Thiên Lam thành, trong tiếng giết liên tiếp trời và đất, trên bầu trời có năm vị trí xuất hiện khe hở như lúc trước ở trên bầu trời Thiên Lam thành!
Nếu chỉ thế thì thôi, sau Thiên Lam thành, trong phạm vi thuộc về Man tộc, trên bầu trời xuất hiện khe hở nữa, không phải một cái mà là hai cái!!!
Hai khe hở to lớn thêm vào năm khe hở trên bầu trời của Vu tộc cùng lấp lóe!
Người đàn ông trung niên vẻ mặt âm trầm, nhoáng người lên lao thẳng xuống dưới.
“Khe hở Vu tộc ở trong Man tộc, làm phiền ba vị!” Giọng người đàn ông trung niên quanh quẩn.
Thân thể gã ở dưới trận chiến trong đám người lấp lóe mấy chục lần, mỗi lần lóe lên là sẽ xuất hiện bên cạnh một Linh Môi trong Vu tộc. Dù là Linh Môi này thi triển thuật pháp gì, thần thông mạnh cỡ nào khi người đàn ông trung niên một ngón xuyên trán, lập tức tắt thở.
Người đàn ông trung niên tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã lấp lóe xuất hiện bên cạnh Tô Minh. Khoảnh khắc gã xuất hiện, người đàn ông Vu tộc đấu với Tô Minh phun máu, thân hình chia năm xẻ bảy, đây không phải do người đàn ông trung niên tạo thành mà Tô Minh chậm rãi hạ xuống ngón trỏ, một bút Man Thương.
Mặt Tô Minh tái nhợt, hít thở dồn dập. Trận chiến này nguy hiểm chỉ mình hắn biết.
Người đàn ông trung niên liếc Tô Minh một cái, gật đầu, biến mất. Lát sau khi gã xuất hiện ở giữa không trung thì trên chiến trường, tất cả Linh Môi Vu tộc đều chết hết.
“Ngươi, ngươi, còn có ngươi…Bảy người các ngươi theo ta, đi tới chiến trường đó!” Người đàn ông trung niên chỉ hướng khe hở trên đất Man tộc phía xa.
Theo ngón tay y chỉ, mọi người xung quanh cùng xé gió lao ra, có ba cường giả Man Hồn trên trời dẫn dắt hướng tới hai khe hở.
Còn có nhiều người hơn bay ra từ Thiên Lam thành gia nhập. Có hai ông lão áo trắng cùng đi, lúc tiến lên thì không khí dưới chân rung động, sau lưng có Man tượng biến ảo. Hai người này cũng là sơ kỳ Man Hồn. Hai người bay lên trời chắp tay với ba người kia, cùng nghiêm túc tiến lên.
Tô Minh không động đậy, bởi vì trong bảy người mà người đàn ông trung niên giữ lại có hắn!
“Biểu hiện của bảy người các ngươi là ưu tú nhất trong trận vừa rồi. Mấy người khác ta đã gặp qua, ngươi hơi lạ, tên là gì, đến từ bộ lạc hay tông môn nào?” Ánh mắt người đàn ông trung niên như điện, quét qua thân thể bảy người, nhìn hướng Tô Minh.
Phạm vi giao chiến vốn nên thu nhỏ, nhưng chẳng những không phải, ngược lại phạm vi càng lớn thêm chút. Bởi vì nơi này là Thiên Lam thành, nơi này tồn tại số lượng Man tộc nhiều đến khó thể tưởng tượng. Trên trời chỗ giao chiến so với toàn chiến trường thì thật là quy mô nhỏ đến không đáng kể.
Thật nhiều Vu tộc tử vong không chỉ vì nơi này là sân nhà Man tộc, Sơ Vu không ngừng gia nhập, cho nên dù bên Vu tộc ngày càng ít mà quy mô thì hơi mở rộng.
Nhưng chiến tranh nơi đây chỉ là một phần trận đấu quy mô nhỏ. Trọng điểm không phải nơi đây mà là trong khói đen trên cao tít. Bây giờ trong khói đen tiếng nổ đì đùng, xuất hiện bốn Man tượng cao to.
Bốn Man tượng rõ ràng thuộc về bốn cường giả Man Hồn Man tộc. Man tượng này nhìn không phải thực chất, hơi hư ảo, như có gió thổi qua liền tán đi, nhưng đây chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Man Hồn cảnh có thể ngưng tụ ra Man tượng. Loại năng lực này khiến Man Hồn cảnh mạnh mẽ không phải Tế Cốt có thể kháng cự. Có thể giết Man Hồn cảnh, trong tiềm thức của mọi người chỉ có Man Hồn cảnh.
Chiến đấu trong khói đen đã tới mức kịch liệt nhất. Bên dưới giữa không trung, trận chiến Man Vu cũng sắp tới cuối. Từng tên Vu tộc lần lượt chết đi, từng mãnh thú bị chúng triệu hoán ra cũng ngã gục.
Quần áo Tô Minh biến thành màu máu, nhìn thoáng qua có thể thấy ra màu vốn có của quần áo không phải là đỏ, vẫn cảm giác được quần áo mang đến giết chóc điên cuồng ghê gớm.
Đặc biệt trong mắt Tô Minh, mắt trái bình tĩnh và mắt phải đỏ máu. Mái tóc dài đen bay phất phơ, kiếm quang xanh vòng quanh, còn có con rối mặt nát quần áo tả tơi đi theo sau hắn.
Đây trở thành trong trận đấu quy mô nhỏ, mọi người đều chú ý tới thân hình lạ lùng đó.
Bởi vì thân hình đi qua đâu, dù là Vu tộc có tu vi cỡ nào đều sẽ chết thê thảm. Dù là người Ương Vu Vu tộc, cũng thường khó tránh khỏi cái chết khi người ấy nâng lên tay phải, vòng tay ở cổ tay hóa thành khói đen lượn lờ.
Đó là khí thế gần như vô địch, sát khí bởi vì giết quá nhiều người mà hình thành. Bộ đồ máu như ngưng tụ thật nhiều hồn, khiến Tô Minh cất bước có tiếng rền rĩ rít gào lượn lờ bốn phía.
Rất nhiều người nhớ kỹ thân ảnh ngày hôm nay. Trừ khí thế vô địch ra, bởi vì hắn xuất hiện thường cứu được một sinh mệnh, mạng của Man tộc.
Hắn thói quen im lặng. Trên chiến trường, Tô Minh không rống gầm, không cười cuồng ngạo. Hắn luôn im lặng, luôn giết chóc. Bây giờ Tô Minh thân thể xuất hiện đằng trước một Vu tộc. Vu nhân vừa thấy hắn thì sắc mặt biến đổi, vội vàng lùi ra sau. Gã chính mắt thấy Tô Minh ra tay ba lần, mỗi lần đều là bên mình chết. Trong ba người chết còn có một Ương Vu có thể so với trung kỳ Tế Cốt!
Nhưng Vu nhân này mới lùi ba bước thì dựng đứng lông tơ. Tô Minh như u linh xuất hiện sau lưng gã, nhát kiếm lạnh lùng, khi xoay người rời đi thì con rối Hòa Phong sau lưng âm hiểm cười.
Tô Minh đi trong chiến trường này, một đường giết qua. Hắn không biết mình đã giết bao nhiêu người, giáp Thần Tướng trên người đã tan vỡ mấy lần. Dù có trận pháp phòng ngự, nhưng vẫn không tránh khỏi. Bây giờ áo giáp lần nữa xuất hiện không cách nào tổ hợp trận pháp bên trong. Dù lực phòng hộ suy yếu nhưng sát khí của Tô Minh trên chiến trường bị người nhớ kỹ, có thể so với giáp vô hình.
Hắn đã nuốt rất nhiều dược vật mới khiến mình đi tiếp được. Nếu không thì trên chiến trường không phải một chọi một, hắn rất khó chống đỡ.
May là Tô Minh chuẩn bị không ít dược vật. Bây giờ hắn xuất hiện sau lưng một Vu nhân, mạnh đụng ra sau, đem Vu nhân vốn đã trọng thương bị đụng thành bụi phấn. Hắn đang định rời đi thì bỗng khựng bước chân.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn ngoài mấy trăm mét, trong chiến trường có một người.
Người này tuổi không lớn, chừng ba mươi tuổi, trên người trần trụi. Thân hình tràn đầy máu tươi lộ ra cảm giác vạm vỡ, đây là một Vu tộc!
Gã đang túm thân thể một người đàn ông Man tộc, cắn cổ, hút máu tươi. Máu thuận theo thân hình người đàn ông chảy xuống, nhỏ giọt từ khóe miệng.
Đôi mắt gã lạnh lùng nhìn Tô Minh, đầu từ vùi vào cổ người đàn ông ngẩng lên, kéo đầu người đàn ông Man tộc tách khỏi thân thể, nâng đầu lên, để máu tí tách rơi vào miệng.
Người đàn ông Man tộc chết đi, Tô Minh biết người đó. Đó là đồng bạn của Trương Thiên Tháp, người đàn ông lạnh lùng cũng là người thứ nhất nói lời hoan nghênh Tô Minh.
Người đàn ông mãi đến lúc chết, trong đôi mắt kia vẫn là lạnh lùng.
Tô Minh nhìn hình ảnh đó, nhìn tay trái người đàn ông Vu tộc chỉ hướng mình, liếm môi như đang nói lời gì, nhưng thanh âm bị nhấn chìm trong tiếng chém giết, Tô Minh không nghe thấy được.
Nhưng hắn hiểu ý của người đàn ông Vu tộc, bởi vì gã quăng đầu đi, đột nhiên tiến tới Tô Minh. Tốc độ gã không chậm, như dấy lên gió mạnh rít gào lao thẳng tới hắn.
Khi tiến lên, sau lưng gã có những cái bóng biến ảo, mỗi một cái đều rõ ràng là người Man tộc bị gã giết. Trong đó có một cái chính là đồng bạn của Trương Thiên Tháp.
Những bóng người kia không dưới hai mươi cái, lượn lờ như âm hồn cùng người này hướng tới Tô Minh.
“Linh Môi…” Con ngươi Tô Minh co rút, tiến lên một bước, dấy lên gió mạnh hơn cuốn tám hướng, lao tới người đàn ông.
Hai người khoảng cách ngày càng gần. Lát sau tới khi gần nhau thì mở ra trận chém giết. Người đàn ông ra tay, bốn phía có nhiều oan hồn thét gào đến, những oan hồn này có Man tộc, cũng có Vu tộc!
Chỗ chiến đấu giống Tô Minh ở trên chiến trường không chỉ có một mà là vài chục cái. Hễ Vu tộc nào còn sống đến bây giờ thì đều là Linh Môi!!!
Một Linh Môi nếu đặt ở chỗ không có nhiều người chết thì sức chiến đấu có hạn. Nhưng nếu là trong chiến trường, chết nhiều người thì Linh Môi sẽ biến cực kỳ cường đại.
Đây là thủ đoạn chiến tranh độc đáo của Vu tộc!
Tiếng *đùng đùng* vang vọng trên chiến trường. Lát sau khi mọi người giao chiến thì đột nhiên khói đen trên bầu trời như bị người xé ra, như có bàn tay to vô hình xé sương trên bầu trời. Tiếng nổ vang vọng, lại thấy giao long toàn thân nổ tung. Trong tiếng gào thê lương nó hóa thành sương đỏ, cuốn ông lão Vu tộc ba hình dạng giống hệt nhau lao thẳng tới đất Vu tộc.
Đó là thuộc về cường giả trong bốn cường giả Thiên Lam thành, trong đó có hai người muốn đuổi theo thì người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm trọng nâng tay ngăn cản.
“Các vị tộc hữu đừng đuổi theo. Dù mục tiêu Vu tộc là tiến vào Man tộc nhưng điều kiện là hủy diệt Thiên Lam thành và chiếm cứ. Nếu không thì để chúng tiến vào, đám lão già cao tầng Vu tộc cũng sẽ do dự. Mặt khác, việc này có gì không đúng, Vu tộc Tuyệt cảnh Tư Thần mỗi nửa năm mới triển khai truyền tống như vậy một lần, tại sao chỉ xuất hiện ba Tuyệt Vu và một thánh thú? Theo kế hoạch và dự đoán, thêm vào chút tình báo, Vu tộc chỉ có một đôi Tuyệt cảnh Tư Thần, chỉ có cơ hội một lần, họ nên xuất động lực lượng mạnh hơn mới đúng. Thiên Lam thành chúng ta cũng vì điều đó mà chuẩn bị kỹ càng, thế mà hôm nay con mồi không ra, không thể sử dụng.” Người đàn ông trung niên nhíu mày.
“Ý ngươi là chúng cố ý dụ chúng ta đuổi theo?” Một ông lão Man Hồn cảnh lưng còng khàn khàn hỏi.
“Việc này…” Người đàn ông trung niên định lên tiếng thì bỗng biến sắc mặt.
Biến sắc còn có ba ông lão. Bởi vì giờ phút này, trên chiến trường khổng lồ ngoài Thiên Lam thành, trong tiếng giết liên tiếp trời và đất, trên bầu trời có năm vị trí xuất hiện khe hở như lúc trước ở trên bầu trời Thiên Lam thành!
Nếu chỉ thế thì thôi, sau Thiên Lam thành, trong phạm vi thuộc về Man tộc, trên bầu trời xuất hiện khe hở nữa, không phải một cái mà là hai cái!!!
Hai khe hở to lớn thêm vào năm khe hở trên bầu trời của Vu tộc cùng lấp lóe!
Người đàn ông trung niên vẻ mặt âm trầm, nhoáng người lên lao thẳng xuống dưới.
“Khe hở Vu tộc ở trong Man tộc, làm phiền ba vị!” Giọng người đàn ông trung niên quanh quẩn.
Thân thể gã ở dưới trận chiến trong đám người lấp lóe mấy chục lần, mỗi lần lóe lên là sẽ xuất hiện bên cạnh một Linh Môi trong Vu tộc. Dù là Linh Môi này thi triển thuật pháp gì, thần thông mạnh cỡ nào khi người đàn ông trung niên một ngón xuyên trán, lập tức tắt thở.
Người đàn ông trung niên tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã lấp lóe xuất hiện bên cạnh Tô Minh. Khoảnh khắc gã xuất hiện, người đàn ông Vu tộc đấu với Tô Minh phun máu, thân hình chia năm xẻ bảy, đây không phải do người đàn ông trung niên tạo thành mà Tô Minh chậm rãi hạ xuống ngón trỏ, một bút Man Thương.
Mặt Tô Minh tái nhợt, hít thở dồn dập. Trận chiến này nguy hiểm chỉ mình hắn biết.
Người đàn ông trung niên liếc Tô Minh một cái, gật đầu, biến mất. Lát sau khi gã xuất hiện ở giữa không trung thì trên chiến trường, tất cả Linh Môi Vu tộc đều chết hết.
“Ngươi, ngươi, còn có ngươi…Bảy người các ngươi theo ta, đi tới chiến trường đó!” Người đàn ông trung niên chỉ hướng khe hở trên đất Man tộc phía xa.
Theo ngón tay y chỉ, mọi người xung quanh cùng xé gió lao ra, có ba cường giả Man Hồn trên trời dẫn dắt hướng tới hai khe hở.
Còn có nhiều người hơn bay ra từ Thiên Lam thành gia nhập. Có hai ông lão áo trắng cùng đi, lúc tiến lên thì không khí dưới chân rung động, sau lưng có Man tượng biến ảo. Hai người này cũng là sơ kỳ Man Hồn. Hai người bay lên trời chắp tay với ba người kia, cùng nghiêm túc tiến lên.
Tô Minh không động đậy, bởi vì trong bảy người mà người đàn ông trung niên giữ lại có hắn!
“Biểu hiện của bảy người các ngươi là ưu tú nhất trong trận vừa rồi. Mấy người khác ta đã gặp qua, ngươi hơi lạ, tên là gì, đến từ bộ lạc hay tông môn nào?” Ánh mắt người đàn ông trung niên như điện, quét qua thân thể bảy người, nhìn hướng Tô Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.