Chương 259: Đó một con…Kim Bằng!
Nhĩ Căn
19/03/2013
Còn có người khổng lồ do máu thịt mãnh thú hợp thành, từng con xông hướng Thiên Tà Tử bị ông dữ tợn nhanh chóng tới gần, đụng vào nhau, khiến người khổng lồ tan vỡ, Thiên Tà Tử thì cuồng tiếu bước ra.
Ông đi đến đâu là Vu nhân nơi đây ngực xuất hiện một lỗ máu, bên trong trống rỗng không có trái tim.
Tim chúng bị Thiên Tà Tử đào ra, bóp chặt, từng giọt dung nhập vào hư vô, xuất hiện trong biển máu của Thiên Tà Tử.
Giây phút trông thấy hình ảnh này, Tô Minh hít sâu, nhìn chằm chằm biển máu sau lưng Thiên Tà Tử, biển máu mênh mông.
“Chẳng lẽ đều là sư tôn giết chóc tạo thành…” Tô Minh thì thào.
Còn có mười mấy tên cả người bành trướng, lấy thân thể làm vũ khí mạnh nhất, từng tên trên mặt xăm đồ đằng đánh ra một đấm khiến không khí vặn vẹo. Mười mấy người ra tay cùng lúc, khoảnh khắc đánh hướng Thiên Tà Tử. Thiên Tà Tử vung tay áo, áo dài màu tím trên người ông chớp mắt phóng đại vô số lần, đảo mắt đã che đậy bốn phía, cũng bao trùm thân thể mười mấy gã đàn ông Vu tộc trong áo dài tím.
Hình ảnh đó chỉ diễn ra trong chớp mắt, y áo dài tím của Thiên Tà Tử trở lại bình thường, ngực mười mấy gã đàn ông đều xuất hiện lỗ hổng máu chảy đầm đìa, bên trong không có tim.
“Linh Môi Vu tộc, đồng tình người chết, lạnh lùng với người sống. Năm đó lão phu từng giết qua một cái, thích nhất cùng Linh Môi giao chiến, có thể khiến ta tận tình giết chóc!” Trong tiếng cười âm u của Thiên Tà Tử, biển máu sau lưng hóa thành cái mồm to hút Vu nhân.
Lần hút này có không ít thân thể Vu nhân run bần bật, ngực nhô ra thịt cỡ nắm tay mấp máy, biểu tình thống khổ. Ngực nổ tung, trái tim bay ra, vỡ tan tành chảy ra máu bị biển máu hút mạnh vào miệng.
Ngay lúc này, một tiếng hừ lạnh âm trầm mềm nhẹ đột nhiên từ dưới khung trời Vu tộc vọng lên. Tô Minh lập tức chuyển mắt nhìn. Hắn thấy dưới mặt đất, không biết khi nào xuất hiện ông lão mặc áo dài hai màu trắng đen.
Ông lão tóc hoa râm nhưng trên mặt đủ màu sắc, xăm đầy đồ án, nhìn thoáng qua không trông rõ đó là đồ đằng gì. Lão đứng đó, không thèm liếc Tô Minh cái nào, ánh mắt tập trung vào người Thiên Tà Tử, nâng lên tay phải chộp hướng bầu trời.
Cái chụp này khiến cả bầu trời bỗng hỗn loạn, dường như khung trời đều biến thành nước bùn. Cảm giác áp lực đè lên người Tô Minh, khiến hắn hít thở dồn dập.
Cùng lúc đó, hắn thấy tại bầu trời hỗn loạn này xuất hiện từng đợt ảo ảnh. Những ảo ảnh này từng tên sắc mặt thành kính, bộ dạng đều là Vu tộc đã bị Thiên Tà Tử lấy đi trái tim mà chết.
Mấy trăm linh hồn tràn ngập bốn phương tám hướng bầu trời, theo lão Linh Môi bắt lấy chúng lao thẳng tới tay phải, như mây khói cuồn cuộn, thoáng chốc xuất hiện trước tay phải của lão, ngưng tụ lại xuất hiện một giọt nước trong suốt!
Giọt nước trong suốt khi xuất hiện thì tám hướng tràn ngập lạnh lẽo âm trầm.
Thiên Tà Tử cười nhạt xoay người, ngừng giết chóc. Những Vu tộc trong trận tàn sát may mắn không chết bây giờ cùng lùi ra sau, phong tỏa xung quanh, ngay cả Tô Minh cũng bị bao vây.
“Lão phu ở đây đợi ngươi mười lăm năm.” Ông lão Linh Môi khàn giọng nói, nắm lấy giọt nước trong suốt bềnh bồng trước người, nuốt vào miệng. Người lão run bần bật, biểu tình thống khổ.
“Những người bi thương chết đi, lấy thân Linh Môi ta, cảm nhận oán và ai của các ngươi. Ta nguyện dùng thân mình chứa hận và nộ của các ngươi. Khi còn sống các ngươi chết trong tay kẻ khác, sau khi các ngươi chết, dùng thân ta, đến đi.”
Ông lão nói xong câu cuối cùng, càng run dữ dội hơn, đôi mắt chậm rãi khép kín. Vu nhân bao vây Tô Minh và Thiên Tà Tử, từng người biểu tình kính sợ và sợ hãi.
“Thú vị, không ngờ đến một Linh Môi có thể dung hồn.” Thiên Tà Tử liếm môi, mắt lộ hung ác.
Tô Minh đứng đó, trận chém giết gần như không liên quan đến hắn, hắn không cần ra tay. Có Thiên Tà Tử ở đó, không ai đặt mục tiêu vào hắn.
Dù sao thì so với Thiên Tà Tử, bây giờ Tô Minh thật sự là yếu ớt không gây chú ý.
Ngay lúc đó, ông lão Linh Môi nhắm mắt bỗng nhiên mở đôi mắt ra, bên trong con người một mảnh máu xám. Khoảnh khắc mắt mở, trong miệng lão rống ra tiếng gầm như vô số tiếng gào thét dung hợp một chỗ.
“Trả tim ta, lại cho ta!!!
Tiếng rống phát ra, trên người ông lão lập tức xuất hiện vô số cục u. Mấy cục u đó rõ ràng là từng khuôn mặt, những khuôn mặt ở trên làn da gầm rống, khiến ông bây giờ cho cảm giác khiến người nhìn thấy ghê tởm.
Ông lão đạp hướng mặt đất, động đất, bay người lên lao thẳng tới Thiên Tà Tử. Giây phút tới gần Thiên Tà Tử, ông lão nâng đôi tay lên, một chỉ trời, một chỉ đất, ngửa đầu lại rống.
“Trả tâm cho ta!”
Bầu trời biến sắc, tận cùng bầu trời hỗn loạn, từ hư vô vươn ra một cái xương tay khổng lồ, kèm theo hơi thở mục rữa một chưởng ấn hướng Thiên Tà Tử.
Cùng lúc đó, từ mặt đất cũng có một xương tay run rẩy phá đất mà ra, cùng với xương tay trên trời chộp hướng Thiên Tà Tử.
Thiên Tà Tử mắt chợt lóe tia hung tàn. Biển máu sau lưng rít gào bao phủ thân hình, tượng đá ôm ngực bây giờ nhìn thì chậm nhưng khoảnh khắc va chạm với hai xương tay thiên địa thì lần đầu tiên duỗi ra đôi tay, một trên một dưới, cùng hai xương tay cách không va chạm.
Trời đất bỗng vang tiếng đinh tai nhức óc. Xương tay từ trên trời giáng xuống tan vỡ, từng tấc bóc ra hóa thành vô số mảnh vụn đảo vòng biến mất.
Xương tay mặt đất cũng trong cơn chấn động, dường như không chịu nổi một chưởng của tượng đá, bỗng tan vỡ, như mưa xương rơi rớt xuống đất.
Đôi mắt xám của ông lão Linh Môi chợt lóe, khi hai xương tay trở thành bụi phấn thì lão duỗi đôi tay, ngửa đầu phát ra tiếng hú sắc nhọn.
Theo tiếng hú, người lão run bần bật, những gương mặt oan hồn trên làn da theo đó lao ra khỏi người ông lão.
Những oan hồn không ngừng lao ra, thân thể ông lão run rẩy, máu thịt nhanh chóng héo rút, chỉ vài giây thì lão đã thành da bọc xương rơi xuống đất. Nhưng một oan hồn cuối cùng trong người cũng vọt ra ngoài.
Đầy trời oan hồn gầm rống lao thẳng đến Thiên Tà Tử.
Thiên Tà Tử hừ lạnh định ra tay, nhưng lúc đó có hai tiếng thở dài mềm nhẹ từ chân trời phương xa truyền đến.
Tiếng thở dài rất mềm nhẹ, dường như không có một chút tức giận mà dịu dàng tựa tình nhân thỏ thẻ, thổi tới mặt, rơi vào lỗ tai.
Tô Minh đưa mắt nhìn, phát hiện chân trời phương xa có hai người đàn ông đi đến.
Hai người đàn ông đẹp đến phụ nữ còn thấy xấu hổ không bằng. Hai người mặc áo dài màu trắng, diện mạo tuấn tú khiến dù là nam hay nữ, nhìn thấy thì đều bị hấp dẫn.
Càng kinh người là hai người nắm tay nhau, mang theo nụ cười tuyệt đẹp, từng bước một, tựa tình nhân thân mật đi tới.
“Tư Thần!!!” Trong đôi mắt Thiên Tà Tử, lần đầu tiên trừ hung tàn và hưng phấn ra có phần trầm trọng.
“Ngay cả Tư Thần của Vu tộc hiếm thấy cũng xuất hiện tại đây, thú vị. Tuyển chọn ra đôi Tư Thần cũng không phải chuyện dễ.”
Hai người đàn ông áo trắng tuyệt mỹ nắm tay nhau tựa tình nhân đi đến. Đôi mắt họ lộ ra xinh đẹp không thuộc về thế gian này. Nhìn Thiên Tà Tử, trong đó một người nhẹ giọng nói.
“Ta có thể tưởng tượng ra quanh ngươi, có một bóng dáng do oan hồn hợp thành nhưng không có tim.”
Theo tiếng nói mềm nhẹ truyền ra, rất nhiều oan hồn xông hướng Thiên Tà Tử khoảnh khắc đột nhiên khuếch tán, lấy chỗ ông đứng làm trung tâm, vẽ ra một thân hình khổng lồ.
Thân hình khổng lồ ấy do oan hồn tổ thành, không ngừng gào thét, hồi âm kinh thiên.
“Ta có thể tưởng tượng, ngươi không thể động đậy, không thể thi pháp, ngươi sẽ trở thành tâm của thân hình ấy, sau đó, tan vỡ.” Trong hai người đàn ông tuấn tú, một người khác mỉm cười mềm nhẹ nói.
Tô Minh mở to mắt, con ngươi lại co rút. Đây có thể nói là lần đầu tiên hắn tiếp xúc Vu tộc, thấy Linh Môi đồng tình người chết, lạnh lùng với người sống. Bây giờ hắn lại thấy Tư Thần dường như nắm giữ lực lượng khó tin nào đó! Hắn thấy thân thể sư tôn Thiên Tà Tử giống như Tư Thần đã nói, không ngờ trong chớp mắt khựng lại, biển máu ngoài người dần tan biến.
Đôi mắt Tô Minh chợt lóe sát khí, từng tiếng chuông ngân quanh quẩn trong người. Tay hắn xuất hiện vảy trắng, trán có kiếm ấn xanh lấp lóe, trên người hắn, Man Văn như ẩn như hiện.
Bởi vì hắn chẳng những thấy thân hình sư tôn đông lại, còn thấy đường nét do oan hồn tổ thành ngoài người Thiên Tà Tử đã thành hình, vị trí sư tôn ở chính là trái tim, xem bộ dạng như là muốn bao phủ cả người Thiên Tà Tử vào trong.
Nhưng Tô Minh có thắc mắc là theo hắn hiểu biết sư tôn, nếu Thiên Tà Tử dám huênh hoang tới đây thì tuyệt đối sẽ không lỗ mãng. Tuy nhiên, Tô Minh nghĩ không ra sư tôn còn có thủ đoạn gì nữa.
Trong lúc nguy cấp này, khoảnh khắc Tô Minh định ra tay, đột nhiên vang lên một tiếng khiến Tư Thần tuyệt mỹ đột nhiên biến sắc mặt, khiến ông lão Linh Môi da bọc xương trên mặt đất phát ra tiếng kinh hô chưa từng có, khiến Vu tộc bao vây Tô Minh và Thiên Tà Tử từng người lộ ra tiếng kêu khó tin. Thanh âm phát ra từ người Thiên Tà Tử.
“Vu thú của ta…lấy thanh âm của Thiên Tà Tử ta, triệu hoán ngươi.”
Theo giọng nói của Thiên Tà Tử quanh quẩn, phương xa trên mặt đất, có một tiếng rống kinh người vang lên, gió lốc quét qua. Chỉ thấy trời đất xa xăm xuất hiện một kim bằng khổng lồ, kích cỡ thoạt trông hơn ngàn mét!
“Đây…đây là Kim Bằng Thánh Thú!!! Ngươi…ngươi rốt cuộc là ai, sao có thể biết thánh thuật của Vu tộc ta!!!” Dưới đất, ông lão Linh Môi biểu tình hoảng sợ thất thanh kinh hô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.