Chương 823: Đơn giản như vậy đấy
Nhĩ Căn
11/09/2013
Tô Minh nhấc chân lên, khi người xung quanh bị tiếng trận pháp xé rách nổ ầm ầm chấn động thì hắn tiến tới trước, một bước đạp xuống, thân thể hắn biến mất.
Hắn biến mất không khiến người khác rung động, vì trong lòng họ Tô Minh vốn là mạnh nhất chỗ này. Nhưng Minh Long ở một bên con ngươi co rút, lộ vẻ khó tin, ngây ngốc nhìn chỗ Tô Minh biến mất. Trong chớp mắt đó nó cảm giác vị giới cực kỳ mãnh liệt, nó thậm chí từ người Tô Minh cảm nhận sự nguy hiểm, đó là nguy hiểm uy hiếp đến nó, điều này khiến minh long rất khó tin.
*Ầm!*
Trong bình chướng hòn đảo phía xa, Đạo Nguyên và năm người đạo nô vừa mới bước vào. Đạo Nguyên mới lộ vẻ vênh váo, chưa thốt ra lời chuẩn bị sẵn thì năm người đạo nô biến sắc mặt.
Khi chúng biến sắc mặt thì Tô Minh từ trong hư vô bước ra, biểu tình chết lặng nhưng trong mắt sát khí ngập trời. Khi lộ mặt thì hắn không chút ngừng lại lao hướng Đạo Nguyên.
“Cường giả, là cường giả giới tôn! Chết tiệt, tại sao chỗ này có cường giả giới tôn chứ! “
“ Bảo vệ thiếu chủ đi, trên thân người này mùi máu đậm đặc, chủ vị giới hùng hồn, đây là...đây là máu me vì đã giết nhiều người cũng cảnh giới! “
Năm người đạo nô biến sắc mặt, có một người lập tức chộp lấy Đạo Nguyên thụt lùi, còn lại bốn người hóa thành vệt đỏ lao hướng Tô Minh. Khi bốn người đến thì tu vi trong người toàn diện bùng phát, đáng tiếc là trên đất Man tộc thì mặc dù họ là sơ kỳ giới tôn, nhưng bị ức chế chủ vị giới, có thể biểu hiện ra ngoài sức
chiến đấu năm đó có thể khiến Tô Minh tuyệt vọng thì bây giờ...
Tô Minh lao nhanh đi, chớp mắt va chạm với bốn người. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tay phải Tô Minh một đấm đánh vào người đạo nô thập cửu.
Đạo nô thập cửu trợn to mắt, thân thể gã trong chớp mắt vỡ ra từng tấc thành bốn năm mảnh. Khi gã đối mặt Tô Minh, bị giết ngay lập tức, chủ vị giới tính hủy diệt ùa vào thân hình tan vỡ, xé nát nguyên thần của gã, bôi xóa linh hồn, hình thần đều diệt.
Cùng lúc đó, còn lại ba người đạo nô thần thông trong khoảnh khắc đánh vào người Tô Minh, nhưng khiến chúng kinh hoàng rung động là thần thông không mang lại chút tác dụng gì, thậm chí không thể khiến hắn tạm dừng, trơ mắt nhìn đạo nô thập cửu bị nháy mắt diệt sát.
“Đừng nói các ngươi không thể triển khai chủ vị giới, coi như là có thể làm được điều đó thì sơ kỳ vị giới bình thường Tô ta giết không khó, hiện tại các ngươi sẽ bị giết dễ như trở bàn tay!” Tô Minh xoay người, đôi mắt lộ mối hận thấu xương, giọng nói như gió lạnh thổi qua, khiến ba người đạo nô tinh thần run lên.
Phía xa đạo nô ngũ nhất mang theo Đạo Nguyên lao nhanh. Đạo Nguyên biểu tình hoảng sợ. Ba người đạo nô ở trước mặt Tô Minh lập tức thụt lùi, hắn cường đại khiến chúng cảm nhận áp lực mãnh liệt, thậm chí lời của Tô Minh không khiến họ thấy có gì là cuồng vọng cả.
Đúng như đối phương đã nói, xem như bọn họ triển khai chủ vị giới sợ rằng cũng không phải đối thủ của người trước mắt. Đặc biệt là trên thân người này có mùi máu giết chóc khiến họ rất là kinh sợ. Đây là mùi máu không biết giết bao nhiêu người rồi mới có, cường giả như vậy đương nhiên chúng không dám chọc vào. Nhưng Tô Minh xuất hiện quá đột ngột, chúng không biết làm sao đắc tội hắn. Phải biết rằng dù chúng mang sát khí đến nhưng vẫn chưa phá hỏng điều gì ở đây cả, tối đa là xé rách bình chướng mà thôi.
“ Hiểu lầm rồi, người đừng tức giận, chúng ta là người của Đạo Thần Tông, chuyện này là hiểu lầm thôi. “
“Đúng vậy, chúng ta chỉ là đi qua nơi này, thủ hộ thiếu chủ mà đến, không biết nơi đây là chỗ đạo hữu tĩnh tu, xin thứ cho chúng ta dùng lễ tạ tội, lập tức đi ngay! “
“ Người có tu vi không tầm thường thì chắc không phải hạng vô danh. Hai chúng ta không oán không cừu, việc này là lầm... “
Ba người vội nói, Tô Minh cường dại khiến chúng tâm kinh, giờ phút này không lo đến đi truy cứu cái chết của đạo nô thập cửu, bây giờ rời khỏi đây mới là chủ yếu, vậy nên chúng ăn nói rất là khép nép, còn chắp tay xin lỗi nữa.
Nhưng không đợi ba người nói xong thì Tô Minh cười dài cắt đứt lời của họ.
“Không oán không cừu?” Tiếng cười của Tô Minh cực kỳ thê lương, toát ra hận ngập trời.
Khi nói ra câu này hắn tiến lên một bước, ba người đạo nô liền biến sắc mặt, biết lùi chính là chết, đôi mắt chúng đỏ rực lao hướng Tô Minh.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
“Không oán không cừu, các ngươi nói với Tô ta là không oán không cừu! “
Dưới chân Tô Minh ầm vang, ánh sáng vàng nhạt bỗng nhiên khuếch tán ra ngàn mét, bao phủ tám hướng, hình thành sương khói vàng cuồn cuộn, đây là chủ vị giới của Tô Minh.
Khi chủ vị giới của hắn bùng phát thì trong ba người đạo nô nhị nhất thân hình nổ tung, bị chủ vị giới của Tô Minh đè ép vỡ vụn ra.
“Chúng ta sao có thể không oán không cừu!” Giọng Tô Minh vang vọng, người nhoáng lên đã xuất hiện bên cạnh đạo nô tam nhất, ngón trỏ tay phải mang theo hắn đâm xuyên trán gã, làm đầu gã nổ tung. Hắn mặc kệ công kích trước khi chết của đạo nô tam nhất rơi trên người, không thèm để ý.
“Đây là...tinh thần thánh bào, hắn có tinh thần thánh bào!!!” Đạo nô tam nhất hét lên, thanh âm tràn đầy kinh ngạc, đó cũng là tiếng nói cuối cùng của gã.
“Chúng ta thù hận ngập trời!” Tô Minh mạnh xoay người, sau khi diệt sát đạo nô tam nhất thì hướng đến đạo nô tứ nhất bị lời nói của đạo nô tam nhất khiến giật mình, vội vàng lùi ra sau.
Đôi mắt Tô Minh lộ sát khí mãnh liệt, trong chớp mắt chính hắn cũng không phát hiện, mắt phải phù văn thay thế con mắt vừa hình thành không bao lâu thì bị sát khí mãnh liệt của hắn ảnh hưởng, chớp lóe một cái. Khoảnh khắc này đạo nô tứ nhất đang vội lùi ra sau thì run lên bần bật, trong mắt phải ảnh chiếu phù văn từ con mắt của Tô Minh.
Gần như khi phù văn mới xuất hiện thì đạo nô phát ra tiếng hét thê lương, trong phút chốc người run rẩy, tu vi mau chóng tan biến, giây lát đã không còn lại chút gì, trở thành người bình thường. Cùng lúc đó, dường như gã không thể thừa nhận lực lượng phù văn chợt lóe của Tô Minh, không có tiếng nổ mà trực tiếp vỡ vụn thành tro bụi.
Sau khi gã chết, có một phù văn bềnh bồng giữa không trung lao hướng mắt phải của Tô Minh, dung nhập vào, phù văn nơi đáy mắt càng thêm rõ ràng, chớp sáng ngời.
Tô Minh ngẩn ra, nhưng giờ phút này hắn không muốn nghiên cứu bí mật trong mắt mà nhìn hướng đạo nô ngũ nhất cùng với Đạo Nguyên. Đạo Nguyên mặt trắng bệch, gã thấy Tô Minh nhìn hướng mình thì phát ra tiếng hét chói tai.
“ Ngươi là ai, ngươi đến cùng là ai! Ngươi có tinh thần thánh bào, nhưng ta chưa từng thấy ngươi, ngươi là ai chứ!!!” Đạo Nguyên hét chói tai vừa xong thì đạo nô ngũ nhất bên cạnh gã run lên, trong ocn ngươi có phù văn của Tô Minh.
Không có tiếng nổ, lặng lẽ âm thầm. Người đạo nô ngũ nhất run rẩy, tu vi đều đánh mất hết, thân thể vỡ vụn hóa thành hai phù văn bay hướng Tô Minh, dung nhập vào mắt phải của hắn. Phù văn của mắt phải Tô Minh chớp lóe kịch liệt, xuất hiện bóng chồng, đây rõ ràng là ba phù văn chồng lên nhau mà ra.
Hắn biến mất không khiến người khác rung động, vì trong lòng họ Tô Minh vốn là mạnh nhất chỗ này. Nhưng Minh Long ở một bên con ngươi co rút, lộ vẻ khó tin, ngây ngốc nhìn chỗ Tô Minh biến mất. Trong chớp mắt đó nó cảm giác vị giới cực kỳ mãnh liệt, nó thậm chí từ người Tô Minh cảm nhận sự nguy hiểm, đó là nguy hiểm uy hiếp đến nó, điều này khiến minh long rất khó tin.
*Ầm!*
Trong bình chướng hòn đảo phía xa, Đạo Nguyên và năm người đạo nô vừa mới bước vào. Đạo Nguyên mới lộ vẻ vênh váo, chưa thốt ra lời chuẩn bị sẵn thì năm người đạo nô biến sắc mặt.
Khi chúng biến sắc mặt thì Tô Minh từ trong hư vô bước ra, biểu tình chết lặng nhưng trong mắt sát khí ngập trời. Khi lộ mặt thì hắn không chút ngừng lại lao hướng Đạo Nguyên.
“Cường giả, là cường giả giới tôn! Chết tiệt, tại sao chỗ này có cường giả giới tôn chứ! “
“ Bảo vệ thiếu chủ đi, trên thân người này mùi máu đậm đặc, chủ vị giới hùng hồn, đây là...đây là máu me vì đã giết nhiều người cũng cảnh giới! “
Năm người đạo nô biến sắc mặt, có một người lập tức chộp lấy Đạo Nguyên thụt lùi, còn lại bốn người hóa thành vệt đỏ lao hướng Tô Minh. Khi bốn người đến thì tu vi trong người toàn diện bùng phát, đáng tiếc là trên đất Man tộc thì mặc dù họ là sơ kỳ giới tôn, nhưng bị ức chế chủ vị giới, có thể biểu hiện ra ngoài sức
chiến đấu năm đó có thể khiến Tô Minh tuyệt vọng thì bây giờ...
Tô Minh lao nhanh đi, chớp mắt va chạm với bốn người. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tay phải Tô Minh một đấm đánh vào người đạo nô thập cửu.
Đạo nô thập cửu trợn to mắt, thân thể gã trong chớp mắt vỡ ra từng tấc thành bốn năm mảnh. Khi gã đối mặt Tô Minh, bị giết ngay lập tức, chủ vị giới tính hủy diệt ùa vào thân hình tan vỡ, xé nát nguyên thần của gã, bôi xóa linh hồn, hình thần đều diệt.
Cùng lúc đó, còn lại ba người đạo nô thần thông trong khoảnh khắc đánh vào người Tô Minh, nhưng khiến chúng kinh hoàng rung động là thần thông không mang lại chút tác dụng gì, thậm chí không thể khiến hắn tạm dừng, trơ mắt nhìn đạo nô thập cửu bị nháy mắt diệt sát.
“Đừng nói các ngươi không thể triển khai chủ vị giới, coi như là có thể làm được điều đó thì sơ kỳ vị giới bình thường Tô ta giết không khó, hiện tại các ngươi sẽ bị giết dễ như trở bàn tay!” Tô Minh xoay người, đôi mắt lộ mối hận thấu xương, giọng nói như gió lạnh thổi qua, khiến ba người đạo nô tinh thần run lên.
Phía xa đạo nô ngũ nhất mang theo Đạo Nguyên lao nhanh. Đạo Nguyên biểu tình hoảng sợ. Ba người đạo nô ở trước mặt Tô Minh lập tức thụt lùi, hắn cường đại khiến chúng cảm nhận áp lực mãnh liệt, thậm chí lời của Tô Minh không khiến họ thấy có gì là cuồng vọng cả.
Đúng như đối phương đã nói, xem như bọn họ triển khai chủ vị giới sợ rằng cũng không phải đối thủ của người trước mắt. Đặc biệt là trên thân người này có mùi máu giết chóc khiến họ rất là kinh sợ. Đây là mùi máu không biết giết bao nhiêu người rồi mới có, cường giả như vậy đương nhiên chúng không dám chọc vào. Nhưng Tô Minh xuất hiện quá đột ngột, chúng không biết làm sao đắc tội hắn. Phải biết rằng dù chúng mang sát khí đến nhưng vẫn chưa phá hỏng điều gì ở đây cả, tối đa là xé rách bình chướng mà thôi.
“ Hiểu lầm rồi, người đừng tức giận, chúng ta là người của Đạo Thần Tông, chuyện này là hiểu lầm thôi. “
“Đúng vậy, chúng ta chỉ là đi qua nơi này, thủ hộ thiếu chủ mà đến, không biết nơi đây là chỗ đạo hữu tĩnh tu, xin thứ cho chúng ta dùng lễ tạ tội, lập tức đi ngay! “
“ Người có tu vi không tầm thường thì chắc không phải hạng vô danh. Hai chúng ta không oán không cừu, việc này là lầm... “
Ba người vội nói, Tô Minh cường dại khiến chúng tâm kinh, giờ phút này không lo đến đi truy cứu cái chết của đạo nô thập cửu, bây giờ rời khỏi đây mới là chủ yếu, vậy nên chúng ăn nói rất là khép nép, còn chắp tay xin lỗi nữa.
Nhưng không đợi ba người nói xong thì Tô Minh cười dài cắt đứt lời của họ.
“Không oán không cừu?” Tiếng cười của Tô Minh cực kỳ thê lương, toát ra hận ngập trời.
Khi nói ra câu này hắn tiến lên một bước, ba người đạo nô liền biến sắc mặt, biết lùi chính là chết, đôi mắt chúng đỏ rực lao hướng Tô Minh.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
“Không oán không cừu, các ngươi nói với Tô ta là không oán không cừu! “
Dưới chân Tô Minh ầm vang, ánh sáng vàng nhạt bỗng nhiên khuếch tán ra ngàn mét, bao phủ tám hướng, hình thành sương khói vàng cuồn cuộn, đây là chủ vị giới của Tô Minh.
Khi chủ vị giới của hắn bùng phát thì trong ba người đạo nô nhị nhất thân hình nổ tung, bị chủ vị giới của Tô Minh đè ép vỡ vụn ra.
“Chúng ta sao có thể không oán không cừu!” Giọng Tô Minh vang vọng, người nhoáng lên đã xuất hiện bên cạnh đạo nô tam nhất, ngón trỏ tay phải mang theo hắn đâm xuyên trán gã, làm đầu gã nổ tung. Hắn mặc kệ công kích trước khi chết của đạo nô tam nhất rơi trên người, không thèm để ý.
“Đây là...tinh thần thánh bào, hắn có tinh thần thánh bào!!!” Đạo nô tam nhất hét lên, thanh âm tràn đầy kinh ngạc, đó cũng là tiếng nói cuối cùng của gã.
“Chúng ta thù hận ngập trời!” Tô Minh mạnh xoay người, sau khi diệt sát đạo nô tam nhất thì hướng đến đạo nô tứ nhất bị lời nói của đạo nô tam nhất khiến giật mình, vội vàng lùi ra sau.
Đôi mắt Tô Minh lộ sát khí mãnh liệt, trong chớp mắt chính hắn cũng không phát hiện, mắt phải phù văn thay thế con mắt vừa hình thành không bao lâu thì bị sát khí mãnh liệt của hắn ảnh hưởng, chớp lóe một cái. Khoảnh khắc này đạo nô tứ nhất đang vội lùi ra sau thì run lên bần bật, trong mắt phải ảnh chiếu phù văn từ con mắt của Tô Minh.
Gần như khi phù văn mới xuất hiện thì đạo nô phát ra tiếng hét thê lương, trong phút chốc người run rẩy, tu vi mau chóng tan biến, giây lát đã không còn lại chút gì, trở thành người bình thường. Cùng lúc đó, dường như gã không thể thừa nhận lực lượng phù văn chợt lóe của Tô Minh, không có tiếng nổ mà trực tiếp vỡ vụn thành tro bụi.
Sau khi gã chết, có một phù văn bềnh bồng giữa không trung lao hướng mắt phải của Tô Minh, dung nhập vào, phù văn nơi đáy mắt càng thêm rõ ràng, chớp sáng ngời.
Tô Minh ngẩn ra, nhưng giờ phút này hắn không muốn nghiên cứu bí mật trong mắt mà nhìn hướng đạo nô ngũ nhất cùng với Đạo Nguyên. Đạo Nguyên mặt trắng bệch, gã thấy Tô Minh nhìn hướng mình thì phát ra tiếng hét chói tai.
“ Ngươi là ai, ngươi đến cùng là ai! Ngươi có tinh thần thánh bào, nhưng ta chưa từng thấy ngươi, ngươi là ai chứ!!!” Đạo Nguyên hét chói tai vừa xong thì đạo nô ngũ nhất bên cạnh gã run lên, trong ocn ngươi có phù văn của Tô Minh.
Không có tiếng nổ, lặng lẽ âm thầm. Người đạo nô ngũ nhất run rẩy, tu vi đều đánh mất hết, thân thể vỡ vụn hóa thành hai phù văn bay hướng Tô Minh, dung nhập vào mắt phải của hắn. Phù văn của mắt phải Tô Minh chớp lóe kịch liệt, xuất hiện bóng chồng, đây rõ ràng là ba phù văn chồng lên nhau mà ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.