Chương 1247: Giết chết ông lão áo trắng!
Nhĩ Căn
07/04/2014
Hơi thở của Đạo Thần chân giới lấy con mắt thứ ba của Tô Minh làm trung
tâm khuếch tán bốn phía. Bầu trời ầm vang, động đất. Đây là lần đầu tiên Đạo Thần chân giới lộ ra hơi thở hoàn chỉnh của mình trong vòng xoáy âm tử, vòng quanh Tô Minh, khiến tóc dài của hắn bay lên, quần áp phấp
phới. Con ngươi trong con mắt thứ ba co rút, khuếch tán làm Tô Minh có
lực lượng Man Thần và tràn ngập sự yêu dị, tà ác. Loại tà ác đó người
người nhìn liền khó quên.
“Đạo Thần chân giới là ta, ta chính là Đạo Thần chân giới!"
Ba ý chí phái đối diện rung động vì thân phận của Tô Minh.
Tô Minh dùng thanh âm lạnh lùng như sấm vọng tám hướng đáp lại câu hỏi.
Tô Minh gằn từng chữ, thanh sau mạnh mẽ hơn thanh trước. Khi chữ cuối cùng truyền ra, khung trời, dưới đất cùng chấn động. Bàn tay to lớn ở trước mặt Tô Minh khoảnh khắc đã tan vỡ. Ông lão áo xám biến sắc mặt, người liên tục lùi ra xa mấy trăm mét, hai đoàn khói trắng, đen trước mặt lão như bị cuồng phong thổi quét, rất là chật vật trở lại hình người. Ba người hoảng sợ nhìn Tô Minh, biểu tình tràn ngập không thể tin.
“Đoạt xá chân giới rồi sao?” Mắt ông lão áo xám lóe tia sáng, giơ hai tay lên.
Ông lão áo trắng, ông lão áo đen bên cạnh ông lão áo xám cũng ấn pháp quyết, lắc người, hai người lại biến thành khói trắng và đen thổi tám hướng. Ông lão áo xám tiến tới trước, thân hình lão tan ra thành khói xám giao hòa cùng trắng, đen, ngưng tụ cùng một chỗ, khuấy động hư vô. Ý chí ngày càng lớn mạnh bỗng nhiên xuất hiện.
“Tang thiên phi điền!"
Thanh âm mơ hồ từ trong sương mù dung hợp ba màu đen, trắng, xám xuất hiện trong ý chí khổng lồ vọng ra. Khi thanh âm dứt lời, cả bầu trời biến thành màu đỏ.
Trên bầu trời đó như tồn tại từng mạch lạc tựa mạng nhện rải đầy khung trời, vô biên vô hạn, khiến người nhìn có cảm giác như trời đất biến thành lồng giam, bị che đậy, phong ấn. Đặc biệt là mạch lạc trong bầu trời đỏ khiến người ta vừa nhìn trông như mạng nhện, nhưng nhìn kỹ thì lại có điều khác biệt, rất khó lập tức phân biệt ra thứ che đậy bầu trời rốt cuộc là cái gì.
“Tương biến vô thiên!"
Ý chí trong đoàn sương ba màu đen, trắng, xám lại phát ra thanh âm hùng hồn, thanh âm vang vọng, trời và đất như đứng lặng. Lực lượng yên lặng này vượt qua cả định thân thuật mà Tô Minh từng thấy, đây là cả thế giới hoàn toàn yên lặng, tạm dừng.
Vạn vật xung quanh, bao gồm hỏa hồn đều đông lại. Giống như bốn chữ đó, tương biến vô thiên!
Lần đầu tiên Tô Minh lộ vẻ mặt nghiêm túc, xung quanh hắn vòng quanh hơi thở chân giới. Thân thể Tô Minh trông có khí mơ hồ, đôi khi rõ ràng, đây là vì hơi thở Đạo Thần chân giới vòng quanh đối kháng với vòng xoáy âm tử nơi đây.
“Tang sí ... Đệ nhất trán!” Tiếng gầm từ trong sương mù ý chí vang lên.
Trời đất ầm vang, Tô Minh chính mắt thấy trong thế giới yên tĩnh này, mạch lạc màu đỏ như mạng nhện che đậy khung trời vào giây phút này động đậy.
Đó là múa, tựa như đập cánh. Cánh động, gió nhẹ thổi. Gió nhẹ trông như không có uy hiếp gì lại khiến con ngươi Tô Minh co rút.
Mạch lạc che đấy khung trời căn bản không phải mạng nhện mà là cánh, xme hình dạng thì rất giống với cánh bươm bướm.
Nguy hiểm sinh mạng tràn ngập trong lòng Tô Minh, giờ phút này hắn lập tức giơ lên tay phải vung tới trước mặt, quát khẽ ba chữ.
“Man Thần biến!"
Ở trong thế giới Man Thần thi triển ra Man Thần biến.
Giây phút Tô Minh dứt lời, quanh tay phải của hắn lao ra ngàn vạn hồn Đại Man, gầm rống lao vào tay phải của hắn, nhanh chóng dung nhập, khiến cánh tay phải trướng lên. Tô Minh giơ tay trái, lại xuất hiện mấy ngàn vạn hồn Đại Man. Sau đó là hai chân, thân hình. Quá tình Man Thần biến giây lát hoàn thành, thân hình Tô Minh tăng vọt mấy phần, sừng sững trong trời đất. Tô Minh, là thần Đại Man chân chính.
Man Thần biến, biến Man Thần!
Hơn trăm triệu hồn Đại Man dung nhập, thân hình Tô Minh trướng lên, lực lượng Man tộc cực độ bùng phát khiến trong một giây Tô Minh như có lực lượng xé rách trời đất. Đó là cảm giác lực lượng cường đại bị nắm giữ trong tay, rất khó thể hình dung. Khoảnh khắc này dù Tô Minh đối mặt với bất khả ngôn cũng có thể ra tay đấu. Đây là thân thể Đại Man hoàn mỹ nhất, chẳng qua dù là thời đại linh tiên thì Đại Man bộ lạc cũng không có thân hình mạnh nhất. Đây là vô số năm qua, vô số hồn của Đại Man bộ lạc ngưng tụ cùng một chỗ mới hình thành, Man Thần duy nhất.
Man Thần biến, trời đất run rẩy, lực lượng vô hình bắt thế giới yên lặng cũng không ổn định.
Tô Minh ngửa đầu gầm rống, thanh âm kinh thiên động địa, điên cuồng có thể sánh ngang với cổ thần rống. Thanh âm vang vọng, lực lượng vô hình đông lại Man tộc trong khoảnh khắc tan vỡ, sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc xung quanh kích động nhìn Tô Minh, họ càng sùng bái hơn, cảm nhận huyết mạch càng mãnh liệt từ người Tô Minh.
Nếu nói Tô Minh trước khi thi triển Man Thần khiến toàn Man tộc cuồng nhiệt, sùng kính, khiến huyết mạch hòa cùng thì sau khi Man Thần biến, Tô Minh ở trong lòng toàn tộc nhân Man tộc không còn là huyết mạch hòa cùng, đã vượt qua rồi, như ... Nhìn đến tổ tiên!!
“Man Thần!"
“Man Thần!!"
“Man Thần!"
Sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc cùng quỳ lạy hướng Tô Minh, sóng âm ngập trời, tang sí bao phủ trên trời mang theo luồng gió như sắp hủy diệt thế giới lao hướng Tô Minh.
Gió muốn hủy diệt không chỉ là Tô Minh, còn bao gồm cả thế giới Man tộc. Khi gió tới gần, Tô Minh thi triển Man Thần biến có thần hình hùng vĩ lộ tia nhìn châm chọc. Sự châm chọc đến từ niềm tin, từ lực lượng Đại Man mạnh đến tột cùng, tràn ngập cuồng bạo trong người Tô Minh.
“Nơi này là thế giới Man tộc.” Tô Minh giơ lên tay phải.
“Ta là Man Thần của Man tộc."
“Nếu là tang sí trong truyền thuyết thì thôi, huyễn sí của các ngươi cũng dám đối đầu với ta?"
Tô Minh không chờ tang sí tới gần đã tiến tới trước, giơ lên hai tay, nhảy người lên khép tay lại đập xuống tang sí tới gần.
Cái đập này không có thuật pháp thần thông gì, nhưng ngưng tụ tất cả lực lượng sau khi Tô Minh Man Thần biến, đó là quyết tâm, điên cuồng của hơn trăm triệu hồn Đại Man thủ hộ Man tộc.
Còn có ý chí chân giới ngưng tụ ở con mắt thứ ba trên trán Tô Minh, tất cả hòa vào nhau, biến thành cú đập đơn giản nhất của hắn trong trời đất này.
Cú đập như xé rách tất cả quy tắc, sáng tạo ra pháp tắc trời đất thuộc về Man tộc. Khi vung tay va chạm với tang sí, khiến trời đất chợt biến vĩnh hằng.
“Vỡ cho ta!” Mắt Tô Minh đỏ ngầu, gầm lên.
Trời đất từ vĩnh hằng ầm vang, mặt đất mạnh rung lắc, khung trời vặn vẹo. Tang sí màu đỏ phát ra tiếng két két, tan vỡ, văng tứ tung ở trước mặt Tô Minh.
Những ngọn gió có thể hủy diệt tất cả nhưng không thể hủy diệt thân hình, ý chí của Tô Minh, càng không thể hủy diệt Man tộc được hắn bảo vệ.
Tang sí tan vỡ, sương khói dung hợp ba màu đen, trắng, xám bị cú đập cuồng bạo của Man Thần Tô Minh đánh tán loạn, tứ tán biến thành ba ông lão. Mặt ba ông lão tái nhợt, vẻ mặt kinh sợ, nhanh chóng thụt lùi. Ý chí của họ chấn động, lòng tràn ngập khó tin. Nên biết rằng tang sí đệ nhất trán là thần thông chỉ ba người cùng nhau mới thúc đẩy được, đó là lực lượng vô thượng có thể hủy diệt một giới, dù không phải cánh Tang Tương trong truyền thuyết nhưng có thể mượn hình của nó, có chút lực lượng trong truyền thuyết, dù là vậy thì vẫn không thể lay động Tô Minh chút nào. Đặc biệt là Man Thần biến của Tô Minh khiến ba ông lão hoảng sợ, hiếm khi có vẻ sợ hãi.
Khi ba ông lão thụt lùi thì Tô Minh ở giữa không trung chợt ngoái đầu, mắt đỏ rực. Man Thần biến của hắn sắp biến mất, khi thời gian sắp đến thì ánh mắt chợt rơi vào người ông lão áo trắng.
Người này chính là ý chí cổ xưa từng ép buộc Tô Minh, hắn có sát khí mạnh nhất với ông lão áo trắng. ánh mắt rơi vào người ông lão áo trắng, Tô Minh giơ tay phải chỉ hướng lão.
“Nhân danh chí tôn của chân giới, uy nghiêm của Man Thần, chúa tể của khung trời, mặt đất, ta phán ngươi ... hình thần đều diệt!!!” Tô Minh thốt lời.
Xung quanh âm vang, hơi thở chân giới cuồng bạo, lực lượng Man Thần xoay tít, ngưng tụ lại biến thành thiên ý ngập trời. Thiên ý tràn ngập bỗng bao phủ người ông lão áo trắng.
Ông lão áo trắng biến sắc mặt, hai tay ấn pháp quyết định chống lại.
“Chết cho ta!"
Tay Tô Minh giơ lên từ chỉ thành chưởng, từ xa chộp hướng ông lão áo trắng. Bàn tay biến thành nắm đấm, trong lòng bàn tay bắt chặt hồn của ông lão áo trắng, siết mạnh. Ông lão áo trắng phát ra tiếng hét thê lương, lộ biểu tình sợ hãi cùng tuyệt vọng, và từ đầu đến cuối không thể tin.
“Không thể nào, hắn không thể giết ta được, coi như hắn đoạt xá Đạo Thần chân giới cũng không có tư cách diệt ta, cái này ... ” Người ông lão áo trắng vặn vẹo, hét chói tai.
*Ầm!* một tiếng, thân hình của ông lão áo trắng thành bốn năm mảnh, biến thành sương trắng tản ra bốn phương tám hướng mạnh bỏ chạy. Nhưng rồi sương trắng chợt khựng lại, dường như trong hư vô có gió nhẹ thổi. ở trong mắt mọi người, sương trắng do ông lão áo trắng biến thành như bị xóa đi, tan thành mây khói.
Ba ý chí luôn tồn tại trong vòng xoáy âm tử từ hằng cổ tới nay vào giây phút này, trước khi chết ông lão áo trắng vẫn không thể tin, như lời Tô Minh đã nói, hình thần đều diệt, từ nay không còn dấu vết sinh mệnh, thậm chí không có cơ may luân hồi chuyển thế.
“Đạo Thần chân giới là ta, ta chính là Đạo Thần chân giới!"
Ba ý chí phái đối diện rung động vì thân phận của Tô Minh.
Tô Minh dùng thanh âm lạnh lùng như sấm vọng tám hướng đáp lại câu hỏi.
Tô Minh gằn từng chữ, thanh sau mạnh mẽ hơn thanh trước. Khi chữ cuối cùng truyền ra, khung trời, dưới đất cùng chấn động. Bàn tay to lớn ở trước mặt Tô Minh khoảnh khắc đã tan vỡ. Ông lão áo xám biến sắc mặt, người liên tục lùi ra xa mấy trăm mét, hai đoàn khói trắng, đen trước mặt lão như bị cuồng phong thổi quét, rất là chật vật trở lại hình người. Ba người hoảng sợ nhìn Tô Minh, biểu tình tràn ngập không thể tin.
“Đoạt xá chân giới rồi sao?” Mắt ông lão áo xám lóe tia sáng, giơ hai tay lên.
Ông lão áo trắng, ông lão áo đen bên cạnh ông lão áo xám cũng ấn pháp quyết, lắc người, hai người lại biến thành khói trắng và đen thổi tám hướng. Ông lão áo xám tiến tới trước, thân hình lão tan ra thành khói xám giao hòa cùng trắng, đen, ngưng tụ cùng một chỗ, khuấy động hư vô. Ý chí ngày càng lớn mạnh bỗng nhiên xuất hiện.
“Tang thiên phi điền!"
Thanh âm mơ hồ từ trong sương mù dung hợp ba màu đen, trắng, xám xuất hiện trong ý chí khổng lồ vọng ra. Khi thanh âm dứt lời, cả bầu trời biến thành màu đỏ.
Trên bầu trời đó như tồn tại từng mạch lạc tựa mạng nhện rải đầy khung trời, vô biên vô hạn, khiến người nhìn có cảm giác như trời đất biến thành lồng giam, bị che đậy, phong ấn. Đặc biệt là mạch lạc trong bầu trời đỏ khiến người ta vừa nhìn trông như mạng nhện, nhưng nhìn kỹ thì lại có điều khác biệt, rất khó lập tức phân biệt ra thứ che đậy bầu trời rốt cuộc là cái gì.
“Tương biến vô thiên!"
Ý chí trong đoàn sương ba màu đen, trắng, xám lại phát ra thanh âm hùng hồn, thanh âm vang vọng, trời và đất như đứng lặng. Lực lượng yên lặng này vượt qua cả định thân thuật mà Tô Minh từng thấy, đây là cả thế giới hoàn toàn yên lặng, tạm dừng.
Vạn vật xung quanh, bao gồm hỏa hồn đều đông lại. Giống như bốn chữ đó, tương biến vô thiên!
Lần đầu tiên Tô Minh lộ vẻ mặt nghiêm túc, xung quanh hắn vòng quanh hơi thở chân giới. Thân thể Tô Minh trông có khí mơ hồ, đôi khi rõ ràng, đây là vì hơi thở Đạo Thần chân giới vòng quanh đối kháng với vòng xoáy âm tử nơi đây.
“Tang sí ... Đệ nhất trán!” Tiếng gầm từ trong sương mù ý chí vang lên.
Trời đất ầm vang, Tô Minh chính mắt thấy trong thế giới yên tĩnh này, mạch lạc màu đỏ như mạng nhện che đậy khung trời vào giây phút này động đậy.
Đó là múa, tựa như đập cánh. Cánh động, gió nhẹ thổi. Gió nhẹ trông như không có uy hiếp gì lại khiến con ngươi Tô Minh co rút.
Mạch lạc che đấy khung trời căn bản không phải mạng nhện mà là cánh, xme hình dạng thì rất giống với cánh bươm bướm.
Nguy hiểm sinh mạng tràn ngập trong lòng Tô Minh, giờ phút này hắn lập tức giơ lên tay phải vung tới trước mặt, quát khẽ ba chữ.
“Man Thần biến!"
Ở trong thế giới Man Thần thi triển ra Man Thần biến.
Giây phút Tô Minh dứt lời, quanh tay phải của hắn lao ra ngàn vạn hồn Đại Man, gầm rống lao vào tay phải của hắn, nhanh chóng dung nhập, khiến cánh tay phải trướng lên. Tô Minh giơ tay trái, lại xuất hiện mấy ngàn vạn hồn Đại Man. Sau đó là hai chân, thân hình. Quá tình Man Thần biến giây lát hoàn thành, thân hình Tô Minh tăng vọt mấy phần, sừng sững trong trời đất. Tô Minh, là thần Đại Man chân chính.
Man Thần biến, biến Man Thần!
Hơn trăm triệu hồn Đại Man dung nhập, thân hình Tô Minh trướng lên, lực lượng Man tộc cực độ bùng phát khiến trong một giây Tô Minh như có lực lượng xé rách trời đất. Đó là cảm giác lực lượng cường đại bị nắm giữ trong tay, rất khó thể hình dung. Khoảnh khắc này dù Tô Minh đối mặt với bất khả ngôn cũng có thể ra tay đấu. Đây là thân thể Đại Man hoàn mỹ nhất, chẳng qua dù là thời đại linh tiên thì Đại Man bộ lạc cũng không có thân hình mạnh nhất. Đây là vô số năm qua, vô số hồn của Đại Man bộ lạc ngưng tụ cùng một chỗ mới hình thành, Man Thần duy nhất.
Man Thần biến, trời đất run rẩy, lực lượng vô hình bắt thế giới yên lặng cũng không ổn định.
Tô Minh ngửa đầu gầm rống, thanh âm kinh thiên động địa, điên cuồng có thể sánh ngang với cổ thần rống. Thanh âm vang vọng, lực lượng vô hình đông lại Man tộc trong khoảnh khắc tan vỡ, sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc xung quanh kích động nhìn Tô Minh, họ càng sùng bái hơn, cảm nhận huyết mạch càng mãnh liệt từ người Tô Minh.
Nếu nói Tô Minh trước khi thi triển Man Thần khiến toàn Man tộc cuồng nhiệt, sùng kính, khiến huyết mạch hòa cùng thì sau khi Man Thần biến, Tô Minh ở trong lòng toàn tộc nhân Man tộc không còn là huyết mạch hòa cùng, đã vượt qua rồi, như ... Nhìn đến tổ tiên!!
“Man Thần!"
“Man Thần!!"
“Man Thần!"
Sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc cùng quỳ lạy hướng Tô Minh, sóng âm ngập trời, tang sí bao phủ trên trời mang theo luồng gió như sắp hủy diệt thế giới lao hướng Tô Minh.
Gió muốn hủy diệt không chỉ là Tô Minh, còn bao gồm cả thế giới Man tộc. Khi gió tới gần, Tô Minh thi triển Man Thần biến có thần hình hùng vĩ lộ tia nhìn châm chọc. Sự châm chọc đến từ niềm tin, từ lực lượng Đại Man mạnh đến tột cùng, tràn ngập cuồng bạo trong người Tô Minh.
“Nơi này là thế giới Man tộc.” Tô Minh giơ lên tay phải.
“Ta là Man Thần của Man tộc."
“Nếu là tang sí trong truyền thuyết thì thôi, huyễn sí của các ngươi cũng dám đối đầu với ta?"
Tô Minh không chờ tang sí tới gần đã tiến tới trước, giơ lên hai tay, nhảy người lên khép tay lại đập xuống tang sí tới gần.
Cái đập này không có thuật pháp thần thông gì, nhưng ngưng tụ tất cả lực lượng sau khi Tô Minh Man Thần biến, đó là quyết tâm, điên cuồng của hơn trăm triệu hồn Đại Man thủ hộ Man tộc.
Còn có ý chí chân giới ngưng tụ ở con mắt thứ ba trên trán Tô Minh, tất cả hòa vào nhau, biến thành cú đập đơn giản nhất của hắn trong trời đất này.
Cú đập như xé rách tất cả quy tắc, sáng tạo ra pháp tắc trời đất thuộc về Man tộc. Khi vung tay va chạm với tang sí, khiến trời đất chợt biến vĩnh hằng.
“Vỡ cho ta!” Mắt Tô Minh đỏ ngầu, gầm lên.
Trời đất từ vĩnh hằng ầm vang, mặt đất mạnh rung lắc, khung trời vặn vẹo. Tang sí màu đỏ phát ra tiếng két két, tan vỡ, văng tứ tung ở trước mặt Tô Minh.
Những ngọn gió có thể hủy diệt tất cả nhưng không thể hủy diệt thân hình, ý chí của Tô Minh, càng không thể hủy diệt Man tộc được hắn bảo vệ.
Tang sí tan vỡ, sương khói dung hợp ba màu đen, trắng, xám bị cú đập cuồng bạo của Man Thần Tô Minh đánh tán loạn, tứ tán biến thành ba ông lão. Mặt ba ông lão tái nhợt, vẻ mặt kinh sợ, nhanh chóng thụt lùi. Ý chí của họ chấn động, lòng tràn ngập khó tin. Nên biết rằng tang sí đệ nhất trán là thần thông chỉ ba người cùng nhau mới thúc đẩy được, đó là lực lượng vô thượng có thể hủy diệt một giới, dù không phải cánh Tang Tương trong truyền thuyết nhưng có thể mượn hình của nó, có chút lực lượng trong truyền thuyết, dù là vậy thì vẫn không thể lay động Tô Minh chút nào. Đặc biệt là Man Thần biến của Tô Minh khiến ba ông lão hoảng sợ, hiếm khi có vẻ sợ hãi.
Khi ba ông lão thụt lùi thì Tô Minh ở giữa không trung chợt ngoái đầu, mắt đỏ rực. Man Thần biến của hắn sắp biến mất, khi thời gian sắp đến thì ánh mắt chợt rơi vào người ông lão áo trắng.
Người này chính là ý chí cổ xưa từng ép buộc Tô Minh, hắn có sát khí mạnh nhất với ông lão áo trắng. ánh mắt rơi vào người ông lão áo trắng, Tô Minh giơ tay phải chỉ hướng lão.
“Nhân danh chí tôn của chân giới, uy nghiêm của Man Thần, chúa tể của khung trời, mặt đất, ta phán ngươi ... hình thần đều diệt!!!” Tô Minh thốt lời.
Xung quanh âm vang, hơi thở chân giới cuồng bạo, lực lượng Man Thần xoay tít, ngưng tụ lại biến thành thiên ý ngập trời. Thiên ý tràn ngập bỗng bao phủ người ông lão áo trắng.
Ông lão áo trắng biến sắc mặt, hai tay ấn pháp quyết định chống lại.
“Chết cho ta!"
Tay Tô Minh giơ lên từ chỉ thành chưởng, từ xa chộp hướng ông lão áo trắng. Bàn tay biến thành nắm đấm, trong lòng bàn tay bắt chặt hồn của ông lão áo trắng, siết mạnh. Ông lão áo trắng phát ra tiếng hét thê lương, lộ biểu tình sợ hãi cùng tuyệt vọng, và từ đầu đến cuối không thể tin.
“Không thể nào, hắn không thể giết ta được, coi như hắn đoạt xá Đạo Thần chân giới cũng không có tư cách diệt ta, cái này ... ” Người ông lão áo trắng vặn vẹo, hét chói tai.
*Ầm!* một tiếng, thân hình của ông lão áo trắng thành bốn năm mảnh, biến thành sương trắng tản ra bốn phương tám hướng mạnh bỏ chạy. Nhưng rồi sương trắng chợt khựng lại, dường như trong hư vô có gió nhẹ thổi. ở trong mắt mọi người, sương trắng do ông lão áo trắng biến thành như bị xóa đi, tan thành mây khói.
Ba ý chí luôn tồn tại trong vòng xoáy âm tử từ hằng cổ tới nay vào giây phút này, trước khi chết ông lão áo trắng vẫn không thể tin, như lời Tô Minh đã nói, hình thần đều diệt, từ nay không còn dấu vết sinh mệnh, thậm chí không có cơ may luân hồi chuyển thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.