Chương 443: Giống y như đúc
Nhĩ Căn
06/05/2013
Tô Minh khựng bước chân, ngoái đầu nhìn người đàn ông áo trắng.
Người đàn ông nâng lên tay trái, từ trong lòng lấy ra một túi trữ vật, lấy bớt ra xong ném hướng Tô Minh. Túi bay thẳng tới chỗ hắn, bị hắn đón lấy tập trung nhìn. Số lượng bên trong vừa đúng hai mươi mốt vạn vu tinh. Số lượng khổng lồ này có lẽ ở trong mắt vài người Chúc Cửu Giới không tính là gì, nhưng với Tô Minh là lần hắn có được vu tinh nhiều nhất.
Nhưng so với vu tinh, càng khiến Tô Minh để ý là Xích Thạch đặt tại đây! Tô Minh đi tới mấy bước, trước ánh mắt của người đàn ông áo trắng đến bên cạnh Xích Thạch, nâng lên tay phải, vung tay áo. Lập tức Xích Thạch to lớn biến mất, bị Tô Minh thu vào trong túi trữ vật. Nhưng hắn rất cẩn thận, không bỏ chung với tiểu nhân đen mà là cái túi khác.
Lấy khối Xích Thạch to xong Tô Minh từ trong lòng móc ra Thanh Trần Dược còn lại quăng hướng người đàn ông áo trắng. Thanh Trần Dược bay hướng y, bị đón lấy, Tô Minh xoay người đi hướng truyền tống trận.
Ánh sáng truyền tống chớp lóe, khi thân hình Tô Minh biến mất thì người đàn ông áo trắng ngẩn đầu lên, sắc mặt âm trầm như đang do dự cái gì. Bỗng nhiên sau lưng y vặn vẹo, bước ra một ông lão áo dài màu đen, tay cầm gậy đầu rắn.
Người đàn ông áo trắng cúi đầu, sắc mặt rất cung kính.
“Người này tu vi hỗn loạn, ta cảm nhận được nguy hiểm như ẩn như hiện, không cần lo lắng mặt khác.” Ông lão đi ra nhìn hướng truyền tống trận Tô Minh rời đi, khàn giọng nói.
“Có thể khiến chủ thượng cảm thấy nguy hiểm? Không lẽ…không lẽ người này là Hậu Vu?” Người đàn ông áo trắng ngẩng đầu lên, chần chờ hỏi.
“Có khả năng. Khối Xích Thạch của ngươi là sao? Còn có chúng ta thiếu bao nhiêu Thanh Trần Dược nữa?” Ông lão im lặng giây lát, từ từ hỏi.
“Chủ thượng, khối Xích Thạch đó là trước kia ta ngẫu nhiên có được chứ không phải vật trong đại hội đổ bảo. Vốn định nghiên cứu một phen nhưng bên trong trống rỗng, là thứ vô dụng. Còn Thanh Trần Dược, cộng vào hôm nay ba viên phẩm chất không sai, kém hai viên nữa là đủ!” Người đàn ông áo trắng lập tức nói.
“Hai viên…” Ông lão trầm ngâm một lúc xoay người rời đi, biến mất trong sóng gợn vặn vẹo.
Bên Tô Minh, hắn đi ra Cửu Vu Các xong không về nhà trọ ngay mà đi vòng vèo trong Vu thành. Hắn tỏa ra thần thức, mãi đến khi xác nhận không ai theo sau mới hồi phục diện mạo vốn có, đội mặt nạ đen. Đến hoàng hôn thì hắn đi nhiều cửa hàng Vu thành, tốn gần mười vạn vu tinh, mua hết những thảo dược hắn cần, vẻ mặt bình tĩnh trở về nhà trọ.
Quay về phòng thì sắc trời đã tối sầm, Tô Minh ngồi xếp bằng, thần thức tỏa bốn phía khiến chỗ này nằm trong tầm khống chế. Hắn hít sâu, từ túi trữ vật lấy ra tảng đá đấu giá ở ngoài Thiên Hàng Tông. Nhìn tiểu nhân đen ngồi tĩnh tọa trong đá, Tô Minh nheo mắt.
“Vật này rốt cuộc là gì. Mình chỉ biết ngón tay nó là một trong vật chủ yếu luyện Nạp Thần Dược.” Tô Minh lầm bầm, mắt quét qua tiểu nhân đen.
Đặc tính của đá này khá giống với Xích Thạch, thần thức khó thể xem thấu. Lúc trước Tô Minh không liên hệ chúng nó nhưng giờ nhìn thì thấy chỗ giống ngày càng nhiều.
Hồi lâu sau, Tô Minh thu lại tầm mắt, tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, lập tức ánh sáng đỏ sậm chớp động. Trước mặt Tô Minh lộ ra khối Xích Thạch to lớn.
Khoảnh khắc Xích Thạch xuất hiện, Tô Minh thấy tiểu nhân đen trong tảng đá run rẩy như giãy dụa muốn mở mắt ra. Đồ đằng ở trán chớp lóe, lại lộ ra cây bảy lá đầu rắn. Lát sau, tiểu nhân đen run càng dữ dội, thân thể tỏa ra khói đen như mực nhỏ vào nước, khuếch tán trong đá trong suốt.
Cùng lúc đó, con ngươi Tô Minh co rút. Trong lòng hắn dâng lên cảm giác nguy hiểm, đến cực kỳ đột ngột.
“Cho ta…cho ta…”
Bỗng nhiên, một giọng nói khàn khàn âm trầm quanh quẩn trong phòng Tô Minh. Thanh âm vang lên, tồn tại trong phòng có thần thức Tô Minh, cảm nhận lạnh lẽo âm trầm. Thanh âm kia như đến từ năm tháng dài lâu không thể biết, từ ngữ lộ ra khát vọng và tang thương, khiến người nghe xong cũng mục nát.
“Đem nó…cho ta…ta cho ngươi cả đời giàu sang…cho ngươi cả đời đứng trên tất cả…đưa nó…cho ta…”
Giọng nói ẩn chứa lực lượng kỳ lạ vang vọng trong phòng, dẫn động thần thức Tô Minh, khiến quanh hắn xuất hiện vô số vặn vẹo, khiến tất cả vật chất trong phòng vào phút này không thành hình.
Tô Minh ánh mắt ngưng tụ, thần thức bị kích động. Hắn hừ lạnh, trực tiếp cắt đứt thanh âm truyền đến, cuốn tay áo lập tức thu tảng đá có tiểu nhân đen vào trong túi trữ vật, thần thức ở bên ngoài nhanh chóng phong lại.
“Cho ta…cho ta…cho…ta…”
Thật lâu sau thanh âm trong túi trữ vật mới dần tán đi, ngày càng yếu ớt. Đến cuối cùng Tô Minh quan sát tiểu nhân đen chậm rãi bình tĩnh lại, khói đen tỏa ra cũng từ từ chảy ngược, quay về thân thể tiểu nhân.
Theo khói đen biến mất, cảm giác nguy hiểm cũng tán đi. Mắt hắn chợt lóe, ngoái đầu nhìn bốn phía, con ngươi co rút. Tất cả vật chất trong phòng đều thành tro bụi, ở trong mắt Tô Minh rơi rụng trên mặt đất. Cả căn phòng trống rỗng. Chỉ có Xích Thạch là yên tĩnh tồn tại trước mặt Tô Minh, không chút biến đổi.
Tô Minh im lặng nửa ngày, mày luôn chau. Lần đầu tiên Tô Minh nghe thấy tiểu nhân đen truyền ra giọng nói. Hắn vốn tưởng nó là vật chết, giờ xem ra dường như không phải thế.
‘Tiểu nhân đen rốt cuộc là gì, tại sao thấy Xích Thạch này thì có biến đổi như vậy? Còn có hình ảnh chớp lóe ở trán nó trừ phi là thứ tồn tại trong Xích Thạch?’ Tô Minh nhìn Xích Thạch, mắt lóe dứt khoát.
‘Tạm thời không cần biết tiểu nhân đen là cái gì. Còn Xích Thạch, nếu bên trong trống rỗng thì thôi, nếu thật trong đó có thảo dược người ngoài không thể tra xét, bộ dạng thảo dược nếu giống như hình ảnh ở trán tiểu nhân, vậy thì…’ Tô Minh đứng dậy đi tới cạnh Xích Thạch, nhìn vài lần. Tay phải nâng lên bỗng ấn bên trên. Cái ấn này lập tức Xích Thạch chấn động, có từng mảng vụn vỡ ra.
Tô Minh nhướng mày, lực lượng một chưởng vừa rồi đủ tạc núi phá đá, nhưng rơi vào Xích Thạch chỉ khiến tầng ngoài vỡ một chút. Tô Minh đưa mắt nhìn nhiều lỗ nhỏ trên Xích Thạch, lùi vài bước, trán lóe ánh sáng xanh. Lập tức kiếm nhỏ bay ra, tiếng kiếm ngân, ánh sáng xanh chói lòa, kiếm nhỏ xé gió lao đi mạnh chém tảng đá.
Cái chém này truyền ra tiếng nổ. Nếu không phải thần thức Tô Minh phong bốn phía thì thanh âm sẽ vang khắp nhà trọ.
Tiếng nổ qua đi, kiếm nhỏ nâng lên, Xích Thạch lộ ra xác ngoài có một vệt nứt sâu ba tấc, thấy tình hình này, Tô Minh rung động.
‘Đá cứng thật!’ Tô Minh suy tư, tay phải nâng lên chỉ vào kiếm nhỏ.
Kiếm nhỏ lại rít gào tới gần Xích Thạch, lần này không chém mà mũi kiếm xuyên thấu đâm vào.
*Phập!* một tiếng, kiếm nhỏ xuyên nguyên cây, tình hình này khiến mắt Tô Minh chớp lóe. Lát sau kiếm nhỏ bay ra, đổi vị trí, lại đâm vào.
Vòng đi vòng lại nhiều lần, kiếm nhỏ đâm xuống rút ra hình thành lỗ kiếm trở thành vệt chỉ dài chia cắt Xích Thạch.
‘Tảng đá này rất lạ, chém xuống chỉ được ba tấc, nhưng mũi kiếm đâm xuyên thì lại dễ dàng…’ Tô Minh nâng lên tay phải, ấn pháp quyết.
Kiếm nhỏ lập tức bay lên giữa không trung, ánh sáng chớp lóe biến to ra, dài gần một mét chém xuống chính giữa Xích Thạch bị vô số lỗ kiếm hình thành đường chỉ.
Nhát kiếm chém xuống, tiếng nổ xen lẫn tiếng két két, đó là thanh âm từng lỗ hổng vỡ liên tiếp cùng nhau. Tiếng nổ tán đi, thanh kiếm to xanh sắc bén bị Tô Minh nâng lên, Xích Thạch trước mặt hắn rung rinh, từ giữa tan vỡ chia thành hai. Chính giữa hai nửa tảng đá là trống rỗng, nếu hợp chúng nó lại vừa lúc là hình tròn. Xem bộ dạng như là có người không biết dùng cách gì tách ra.
Tô Minh tiến lên vài bước nhìn hai nửa tảng đá, ánh mắt rơi vào nửa khối bên phải, như là mùi thuốc phát ra từ nửa khối này. Tô Minh hơi suy tư, khống chế kiếm nhỏ xanh làm tương tự lần nữa chém nửa khối đá, mãi đến chia thành bảy, tám phần thì hắn nhặt lên một khối.
Đó là một hòn đá bất quy tắc, kích cỡ chừng hai nắm tay. Tô Minh cầm đá, mùi thuốc nhàn nhạt ập vào mũi, nguồn gốc mùi hương chính là từ tảng đá. Tầm mắt Tô Minh nhìn thấy có một đoạn tầng lá cây, lá cùng đá hòa thành một, nhưng nhìn kỹ có thể thấy nó tồn tại.
Đó là một mảnh lá cây, chẳng qua Tô Minh chém chặt đứt nửa góc.
Cầm đá, tay trái Tô Minh không ngừng ấn, động tác rất mềm nhẹ, mảng lớn tro bụi rơi xuống. Dần dần, hóa đá ngày càng nhỏ, qua hai tiếng đồng hồ, hòn đá trong tay Tô Minh chỉ còn một nửa.
Tô Minh ngơ ngác nhìn hòn đá trong tay, mắt hắn dần xuất hiện tia sáng. Bởi vì hòn đá trong tay hắn không còn là màu đỏ sậm mà trong suốt. Trong suốt giống y như đúc tảng đá có tiểu nhân đen!
Trong hòn đá trong suốt có một gốc thảo dược có bảy lá cây, trong đó sáu lá không còn sức sống, thậm chí bên trong có một mảnh kéo dài ở tầng ngoài cùng mất đi một góc.
Nhưng có một lá cây dài phần mũi giống rắn, như bị phong trong hòn đá nhưng nhìn vẫn cmar nhận tồn tại sức sống.
Người đàn ông nâng lên tay trái, từ trong lòng lấy ra một túi trữ vật, lấy bớt ra xong ném hướng Tô Minh. Túi bay thẳng tới chỗ hắn, bị hắn đón lấy tập trung nhìn. Số lượng bên trong vừa đúng hai mươi mốt vạn vu tinh. Số lượng khổng lồ này có lẽ ở trong mắt vài người Chúc Cửu Giới không tính là gì, nhưng với Tô Minh là lần hắn có được vu tinh nhiều nhất.
Nhưng so với vu tinh, càng khiến Tô Minh để ý là Xích Thạch đặt tại đây! Tô Minh đi tới mấy bước, trước ánh mắt của người đàn ông áo trắng đến bên cạnh Xích Thạch, nâng lên tay phải, vung tay áo. Lập tức Xích Thạch to lớn biến mất, bị Tô Minh thu vào trong túi trữ vật. Nhưng hắn rất cẩn thận, không bỏ chung với tiểu nhân đen mà là cái túi khác.
Lấy khối Xích Thạch to xong Tô Minh từ trong lòng móc ra Thanh Trần Dược còn lại quăng hướng người đàn ông áo trắng. Thanh Trần Dược bay hướng y, bị đón lấy, Tô Minh xoay người đi hướng truyền tống trận.
Ánh sáng truyền tống chớp lóe, khi thân hình Tô Minh biến mất thì người đàn ông áo trắng ngẩn đầu lên, sắc mặt âm trầm như đang do dự cái gì. Bỗng nhiên sau lưng y vặn vẹo, bước ra một ông lão áo dài màu đen, tay cầm gậy đầu rắn.
Người đàn ông áo trắng cúi đầu, sắc mặt rất cung kính.
“Người này tu vi hỗn loạn, ta cảm nhận được nguy hiểm như ẩn như hiện, không cần lo lắng mặt khác.” Ông lão đi ra nhìn hướng truyền tống trận Tô Minh rời đi, khàn giọng nói.
“Có thể khiến chủ thượng cảm thấy nguy hiểm? Không lẽ…không lẽ người này là Hậu Vu?” Người đàn ông áo trắng ngẩng đầu lên, chần chờ hỏi.
“Có khả năng. Khối Xích Thạch của ngươi là sao? Còn có chúng ta thiếu bao nhiêu Thanh Trần Dược nữa?” Ông lão im lặng giây lát, từ từ hỏi.
“Chủ thượng, khối Xích Thạch đó là trước kia ta ngẫu nhiên có được chứ không phải vật trong đại hội đổ bảo. Vốn định nghiên cứu một phen nhưng bên trong trống rỗng, là thứ vô dụng. Còn Thanh Trần Dược, cộng vào hôm nay ba viên phẩm chất không sai, kém hai viên nữa là đủ!” Người đàn ông áo trắng lập tức nói.
“Hai viên…” Ông lão trầm ngâm một lúc xoay người rời đi, biến mất trong sóng gợn vặn vẹo.
Bên Tô Minh, hắn đi ra Cửu Vu Các xong không về nhà trọ ngay mà đi vòng vèo trong Vu thành. Hắn tỏa ra thần thức, mãi đến khi xác nhận không ai theo sau mới hồi phục diện mạo vốn có, đội mặt nạ đen. Đến hoàng hôn thì hắn đi nhiều cửa hàng Vu thành, tốn gần mười vạn vu tinh, mua hết những thảo dược hắn cần, vẻ mặt bình tĩnh trở về nhà trọ.
Quay về phòng thì sắc trời đã tối sầm, Tô Minh ngồi xếp bằng, thần thức tỏa bốn phía khiến chỗ này nằm trong tầm khống chế. Hắn hít sâu, từ túi trữ vật lấy ra tảng đá đấu giá ở ngoài Thiên Hàng Tông. Nhìn tiểu nhân đen ngồi tĩnh tọa trong đá, Tô Minh nheo mắt.
“Vật này rốt cuộc là gì. Mình chỉ biết ngón tay nó là một trong vật chủ yếu luyện Nạp Thần Dược.” Tô Minh lầm bầm, mắt quét qua tiểu nhân đen.
Đặc tính của đá này khá giống với Xích Thạch, thần thức khó thể xem thấu. Lúc trước Tô Minh không liên hệ chúng nó nhưng giờ nhìn thì thấy chỗ giống ngày càng nhiều.
Hồi lâu sau, Tô Minh thu lại tầm mắt, tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, lập tức ánh sáng đỏ sậm chớp động. Trước mặt Tô Minh lộ ra khối Xích Thạch to lớn.
Khoảnh khắc Xích Thạch xuất hiện, Tô Minh thấy tiểu nhân đen trong tảng đá run rẩy như giãy dụa muốn mở mắt ra. Đồ đằng ở trán chớp lóe, lại lộ ra cây bảy lá đầu rắn. Lát sau, tiểu nhân đen run càng dữ dội, thân thể tỏa ra khói đen như mực nhỏ vào nước, khuếch tán trong đá trong suốt.
Cùng lúc đó, con ngươi Tô Minh co rút. Trong lòng hắn dâng lên cảm giác nguy hiểm, đến cực kỳ đột ngột.
“Cho ta…cho ta…”
Bỗng nhiên, một giọng nói khàn khàn âm trầm quanh quẩn trong phòng Tô Minh. Thanh âm vang lên, tồn tại trong phòng có thần thức Tô Minh, cảm nhận lạnh lẽo âm trầm. Thanh âm kia như đến từ năm tháng dài lâu không thể biết, từ ngữ lộ ra khát vọng và tang thương, khiến người nghe xong cũng mục nát.
“Đem nó…cho ta…ta cho ngươi cả đời giàu sang…cho ngươi cả đời đứng trên tất cả…đưa nó…cho ta…”
Giọng nói ẩn chứa lực lượng kỳ lạ vang vọng trong phòng, dẫn động thần thức Tô Minh, khiến quanh hắn xuất hiện vô số vặn vẹo, khiến tất cả vật chất trong phòng vào phút này không thành hình.
Tô Minh ánh mắt ngưng tụ, thần thức bị kích động. Hắn hừ lạnh, trực tiếp cắt đứt thanh âm truyền đến, cuốn tay áo lập tức thu tảng đá có tiểu nhân đen vào trong túi trữ vật, thần thức ở bên ngoài nhanh chóng phong lại.
“Cho ta…cho ta…cho…ta…”
Thật lâu sau thanh âm trong túi trữ vật mới dần tán đi, ngày càng yếu ớt. Đến cuối cùng Tô Minh quan sát tiểu nhân đen chậm rãi bình tĩnh lại, khói đen tỏa ra cũng từ từ chảy ngược, quay về thân thể tiểu nhân.
Theo khói đen biến mất, cảm giác nguy hiểm cũng tán đi. Mắt hắn chợt lóe, ngoái đầu nhìn bốn phía, con ngươi co rút. Tất cả vật chất trong phòng đều thành tro bụi, ở trong mắt Tô Minh rơi rụng trên mặt đất. Cả căn phòng trống rỗng. Chỉ có Xích Thạch là yên tĩnh tồn tại trước mặt Tô Minh, không chút biến đổi.
Tô Minh im lặng nửa ngày, mày luôn chau. Lần đầu tiên Tô Minh nghe thấy tiểu nhân đen truyền ra giọng nói. Hắn vốn tưởng nó là vật chết, giờ xem ra dường như không phải thế.
‘Tiểu nhân đen rốt cuộc là gì, tại sao thấy Xích Thạch này thì có biến đổi như vậy? Còn có hình ảnh chớp lóe ở trán nó trừ phi là thứ tồn tại trong Xích Thạch?’ Tô Minh nhìn Xích Thạch, mắt lóe dứt khoát.
‘Tạm thời không cần biết tiểu nhân đen là cái gì. Còn Xích Thạch, nếu bên trong trống rỗng thì thôi, nếu thật trong đó có thảo dược người ngoài không thể tra xét, bộ dạng thảo dược nếu giống như hình ảnh ở trán tiểu nhân, vậy thì…’ Tô Minh đứng dậy đi tới cạnh Xích Thạch, nhìn vài lần. Tay phải nâng lên bỗng ấn bên trên. Cái ấn này lập tức Xích Thạch chấn động, có từng mảng vụn vỡ ra.
Tô Minh nhướng mày, lực lượng một chưởng vừa rồi đủ tạc núi phá đá, nhưng rơi vào Xích Thạch chỉ khiến tầng ngoài vỡ một chút. Tô Minh đưa mắt nhìn nhiều lỗ nhỏ trên Xích Thạch, lùi vài bước, trán lóe ánh sáng xanh. Lập tức kiếm nhỏ bay ra, tiếng kiếm ngân, ánh sáng xanh chói lòa, kiếm nhỏ xé gió lao đi mạnh chém tảng đá.
Cái chém này truyền ra tiếng nổ. Nếu không phải thần thức Tô Minh phong bốn phía thì thanh âm sẽ vang khắp nhà trọ.
Tiếng nổ qua đi, kiếm nhỏ nâng lên, Xích Thạch lộ ra xác ngoài có một vệt nứt sâu ba tấc, thấy tình hình này, Tô Minh rung động.
‘Đá cứng thật!’ Tô Minh suy tư, tay phải nâng lên chỉ vào kiếm nhỏ.
Kiếm nhỏ lại rít gào tới gần Xích Thạch, lần này không chém mà mũi kiếm xuyên thấu đâm vào.
*Phập!* một tiếng, kiếm nhỏ xuyên nguyên cây, tình hình này khiến mắt Tô Minh chớp lóe. Lát sau kiếm nhỏ bay ra, đổi vị trí, lại đâm vào.
Vòng đi vòng lại nhiều lần, kiếm nhỏ đâm xuống rút ra hình thành lỗ kiếm trở thành vệt chỉ dài chia cắt Xích Thạch.
‘Tảng đá này rất lạ, chém xuống chỉ được ba tấc, nhưng mũi kiếm đâm xuyên thì lại dễ dàng…’ Tô Minh nâng lên tay phải, ấn pháp quyết.
Kiếm nhỏ lập tức bay lên giữa không trung, ánh sáng chớp lóe biến to ra, dài gần một mét chém xuống chính giữa Xích Thạch bị vô số lỗ kiếm hình thành đường chỉ.
Nhát kiếm chém xuống, tiếng nổ xen lẫn tiếng két két, đó là thanh âm từng lỗ hổng vỡ liên tiếp cùng nhau. Tiếng nổ tán đi, thanh kiếm to xanh sắc bén bị Tô Minh nâng lên, Xích Thạch trước mặt hắn rung rinh, từ giữa tan vỡ chia thành hai. Chính giữa hai nửa tảng đá là trống rỗng, nếu hợp chúng nó lại vừa lúc là hình tròn. Xem bộ dạng như là có người không biết dùng cách gì tách ra.
Tô Minh tiến lên vài bước nhìn hai nửa tảng đá, ánh mắt rơi vào nửa khối bên phải, như là mùi thuốc phát ra từ nửa khối này. Tô Minh hơi suy tư, khống chế kiếm nhỏ xanh làm tương tự lần nữa chém nửa khối đá, mãi đến chia thành bảy, tám phần thì hắn nhặt lên một khối.
Đó là một hòn đá bất quy tắc, kích cỡ chừng hai nắm tay. Tô Minh cầm đá, mùi thuốc nhàn nhạt ập vào mũi, nguồn gốc mùi hương chính là từ tảng đá. Tầm mắt Tô Minh nhìn thấy có một đoạn tầng lá cây, lá cùng đá hòa thành một, nhưng nhìn kỹ có thể thấy nó tồn tại.
Đó là một mảnh lá cây, chẳng qua Tô Minh chém chặt đứt nửa góc.
Cầm đá, tay trái Tô Minh không ngừng ấn, động tác rất mềm nhẹ, mảng lớn tro bụi rơi xuống. Dần dần, hóa đá ngày càng nhỏ, qua hai tiếng đồng hồ, hòn đá trong tay Tô Minh chỉ còn một nửa.
Tô Minh ngơ ngác nhìn hòn đá trong tay, mắt hắn dần xuất hiện tia sáng. Bởi vì hòn đá trong tay hắn không còn là màu đỏ sậm mà trong suốt. Trong suốt giống y như đúc tảng đá có tiểu nhân đen!
Trong hòn đá trong suốt có một gốc thảo dược có bảy lá cây, trong đó sáu lá không còn sức sống, thậm chí bên trong có một mảnh kéo dài ở tầng ngoài cùng mất đi một góc.
Nhưng có một lá cây dài phần mũi giống rắn, như bị phong trong hòn đá nhưng nhìn vẫn cmar nhận tồn tại sức sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.