Chương 1233: Man Phi
Nhĩ Căn
31/03/2014
Tô Minh đoạt xá Đạo Thần chân giới, ngưng tụ Chân Giới phân thân, mặc dù nơi này không thuộc về phạm vi của Đạo Thần chân giới, mặc dù chỗ này là vòng xoáy âm tử nhưng đẳng cấp sinh mệnh của Tô Minh cực cao, tử khí nho nhỏ biến thành rồng không thể xúc phạm hắn được. Như là bề trên cho dù không ở trên lãnh thổ của mình thì vẫn không dễ dàng bị xâm phạm.
Tô Minh quát lùi rồng tử khí, biểu tình bình tĩnh nhấc chân đi tới khe nứt tiến vào thế giới của Man tộc. Nhưng khoảnh khắc Tô Minh bước vào khe nứt, sắp biến mất thì chợt biến sắc mặt, dường là khó hiểu, kinh ngạc. Rất nhanh, biểu tình của Tô Minh biến thành rung động.
Tô Minh cảm nhận lực lượng duyên pháp đậm đặc khó thể hình dung, lực lượng duyên pháp này có khoảng hai mươi vạn cái, trong đó mức độ đậm đặc của cái nào cũng đủ sánh với gần ba trăm tu sĩ bị Tô Minh nô dịch trong Đạo Thần chân giới.
Tức là nói hai mươi lực lượng duyên pháp có thể sánh bằng duyên lực của sáu trăm vạn tu sĩ ngưng tụ lại ở bên ngoài.
Chỉ như vậy đã làm Tô Minh kinh ngạc chứ đừng nói tới trừ hai mươi lực lượng duyên pháp ra hắn còn cảm nhận rải rác gần trăm vạn nguyên pháp tồn tại, những lực lượng duyên pháp này dù không phải là hai mươi vạn lực lượng duyên pháp kia, nhưng mỗi một cái tương đương mức độ trăm người bên ngoài ngưng tụ thành.
Tất cả điều này sao không làm Tô Minh rung động cho được? Nếu những duyên pháp này đều thuộc sở hữu của Tô Minh thì tương đương với ức vạn duyên pháp bên ngoài. Tô Minh có thể trực tiếp giáng xuống Chân Giới phân thân tại đất Man tộc, biến giới này thành một phần chân giới của hắn.
Con ngươi Tô Minh co rút, lập tức bước vào đất Man tộc. Tô Minh mãnh liệt cảm giác được mức đậm đặc của lực lượng duyên pháp nhưng không ý chí nào có thể hấp thu được. Bởi vì lực lượng duyên pháp đều có dấu ấn, nó là dấu ấn của hắn.
Khi bóng dáng Tô Minh biến mất thì trong thế giới vòng xoáy âm tử mà Đế Thiên ở, y nằm trong quan tài mở bừng mắt ra, ý chí khuếch tán cả thế giới.
“Lão phu đã cảm giác được hơi thở của Tô Minh!"
Ý chí của Đế Thiên quanh quẩn, trong thế giới này chốc lát có từng đợt ý chí buông xuống, khiến trời đất chấn động, hư vô vặn vẹo tựa tận thế đã đến.
“Chưa tới lúc đi ra ngoài mà tiểu tử này đã đến, mặc kệ hắn đi."
"Âm tử chi tuyền ... Không thể quấy nhiễu."
“Tang phó tòng ... chết có thể giấu nhiều dấu vết hơn."
"Ám Thần và Nghịch Thánh buông xuống, tam hoang triệt để tan vỡ, mãi khi nó đến thì mới là lúc chúng ta ra ngoài."
Những ý chí cổ xưa, tang thương va chạm cùng ý chí của Đế Thiên, dần tan biến. Các ý chí biến mất, trong vòng xoáy âm tử có ám khe hở thế giới không gian lập tức khép lại, biến mất, biến mất vĩnh viễn trong mấy vạn thế giới.
... ...
Đất Man tộc, bầu trời không còn là màu xanh biếc mà là nâu đất, nếu nhìn kỹ sẽ thấy có từng vòng sáng màu đất ở trên bầu trời, hòa cùng ánh nắng chiếu xuống biển rộng. Khắp mặt đất là biển mênh mông, nước biển cuồn cuộn màu đen như mực, vỗ sóng. Từng hòn đảo sừng sững, không thấy đại lục, có lẽ một ít hòn đảo lớn từng là đại lục nơi đây.
Năm đó bốn khối đại lục trong biến đổi ngàn năm có lẽ lại trải qua hủy diệt sâu sắc, khiến đại lục vỡ ra trong năm nào đó, hoặc là chìm vào biển lớn, hay là hóa thành đảo hoang.
Man tộc cũng tốt, Vu tộc cũng thế, và người bị gọi là Tà Man, giờ phút này họ ở trên vùng đất quá khứ là đất Man tộc, bây giờ là Tử Hải đảo tiếp tục sinh sản ...
Không còn đại lục phân chia, không còn khác biệt địa vực. Tông môn trước kia hoặc là biến mất, hoặc suy sút, ít có hưng thịnh. Bộ lạc cũng bị hủy diệt, hoặc vùi trong biển sâu. Sau ngàn năm,
Đa số là một vài người bộ lạc, tông môn ở trên cùng một hòn đảo, lại tụ tập thành liên minh thế lực.
Nhìn từ góc độ lịch sử thì Man tộc đã lột xác, ra khỏi thời đại bộ lạc, cũng ra khỏi thời đại tông sơn môn phiệt, tiến vào con đường ganh đua nhau, không cực hạn bộ lạc, tông môn mà là một thứ gì khác. Có nhiều câu chuyện chìm trong biển sâu, rất nhiều cái xác giấu trong phế tích đáy biển, cũng có nhiều tiếc nuối, truy cầu theo ăn mthangs ngàn năm, hoặc là trôi qua, hoặc tan biến theo gió.
“Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu khai quật Man tộc của ta ngàn vạn thu. Man Thần đời thứ hai không sống lâu được, dẫn động man thân bất diệt ưu. Man Thần đời thứ ba hồn ý lưu, tiếc cho thương sinh không thể cầu. Man Thần đời thứ bốn, Man Thần đời thứ bốn ... " Giọng con nít non nớt vang vọng trong Tử Hải, vang một góc hòn đảo cỡ trung, trong vùng núi bằng phẳng.”
Nơi đó có hơn mười đứa trẻ cỡ bảy, tám tuổi, ai nấy nhăn nhó ngồi. Trong đó có một đứa trẻ đứng khi nói tới Man Thần đời thứ bốn thì rõ ràng đa quên, sợ hãi nhìn ông lão khoanh chân ngồi trước mặt họ.
Ông lão mặc áo vải thô, mái tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn nghiêm khắc nhìn cậu bé rụt rè sợ hãi.
“Man Thần đời thứ bốn ... Man Thần đời thứ bốn,,,"
“Man Thần đời thứ bốn khu thần tù tiên, kỳ ý kỳ thân không bao giờ hủ!” Một cô bé ngồi bên cạnh cậu bé khẽ thở dài, tiếp lời.
Cô bé nói xong, cậu bé thầm thở dài, nhưng lập tức lớn tiếng nói.
“Ta vốn sắp nghĩ tới nhưng ... "
“Được rồi.” Ông lão khoanh chân ngồi đằng trước đám con nít, chậm rãi nói.
Ông lão nói dứt lời, đám con nít ngoan ngoãn im lặng.
“Các ngươi là đứa trẻ của Man tộc, có huyết mạch Man tộc, phải ghi nhớ một điều, phải khắc ghi bốn vị Man Thần của Man tộc ta. Bọn họ vì để Man tộc nổi trội mà trả giá mọi thứ. Đặc biệt là Man Thần đời thứ nhất sáng tạo ra huy hoàng cho Man tộc ta. Man Thần đời thứ bốn dùng sức một mình ngưng tụ bộ lạc Man tộc rải rác, đuổi tu tiên tộc nô dịch chúng ta ra khỏi Man tộc. Cả đời các ngươi phải nhớ kỹ hai vị Man Thần, suốt đời!” Lời ông lão nói dần nghiêm nghị hơn.
Đám trẻ vội gật đầu. Bọn họ luôn nhớ tên của bốn vị Man Thần, vĩnh viễn không quên. Lúc trước bởi vì cậu bé căng thẳng nên mới lắp bắp.
“Ngày mai các ngươi sắp tiếp nhận Man Khải, có tư chất tu Man hay không, có thể lớn lên được Man Phi chúc phúc, thành tựu ý mệnh tu không thì phải xem tạo hóa của các ngươi.” Lời ông lão nói không còn nghiêm khắc mà lộ ra hiền lành.
“Ta muốn trở thành mệnh tu!"
“Ta cũng vậy, đó là bộ lạc Man Thần đời thứ bốn để lại, a ba của ta chính là mệnh tu!"
Đám trẻ hưng phấn gào la, thanh âm non nớt vang vọng trong sáng sớm, hòa cùng tiếng sóng vỗ bờ truyền ra xa.
“Muốn trở thành mệnh tu không phải dễ. Mệnh tu là bộ lạc thân truyền duy nhất của Tô Minh đại nhân, Man Thần đời thứ bốn trước khi mất tích đã để lại. Tu sĩ trong bộ lạc này dùng mệnh chống trời, dùng mệch nghịch cải trời đất, nếu không có ý chí chưa từng có thì không thể, cũng không xứng trở thành mệnh tu.” Ông lão chậm rãi nói, ngẩng đầu nhìn ra xa.
Theo ánh mắt của ông lão có thể thấy trong vùng biển cách nơi này không bao xa tồn tại một hòn đảo.
Trên đảo bắt mắt nhất là một pho tượng to lớn, đó là tượng một thanh niên. Thanh niên mặc áo dài, chắp tay sau long, tóc và vạt áo bị gió thổi. Thanh niên nhìn ra xa, biểu tình uy nghiêm, pho tượng phát ra uy nhiếp đậm đặc. Uy nhiếp bao phu xung quanh, khiến phạm vi hải vực này không có động vật biển nào dám tới gần nửa bước. Hễ kẻ nào đến gần sẽ tự động tránh ra ngay. Mơ hồ thấy dưới pho tượng trên hòn đảo có nhiều người đang bái lạy.
Vẻ mặt họ cuồng nhiệt, biểu tình tràn ngập thành kính. Pho tượng trước mặt họ ở trong mắt người ngoài là Man Thần đời thứ bốn, nhưng tất cả Man sĩ trên đảo thì thấy pho tượng là hồn, là lão tổ của họ, là thần linh cho họ hy vọng, sáng tạo ra Mệnh tộc.
Mệnh tộc, không thể xâm phạm, Mệnh tộc mạnh mẽ nổi dậy.
Thời gian ngàn năm, từng là đảo Mệnh tộc giờ dù không thay đổi kích cỡ nhưng tu sĩ Mệnh tộc ở bên trong có hơn ba vạn. Chỗ này được gọi là thánh địa trong Mệnh tộc.
Sự thật là trong Tử Hải này hòn đảo có pho tượng Tô Minh có tổng cộng ba mươi ba chỗ, mỗi chỗ đều có vài ngàn, thậm chí là trên vạn mệnh tu tồn tại.
Bọn họ không liên quan tới chiến tranh giữa các thế lực Man tộc trên vô số hòn đảo ở Tử Hải, địa vị của họ trên tất cả thế lực, bảo vệ cân bằng cho thế giới Man tộc, thủ hộ biển rộng này. Họ chỉ có hai kẻ địch, một là thú triều vô cùng vô tận, mỗi cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện một lần. Còn có trong quầng sáng màu đất trên trời đôi khi sẽ buông xuống sinh linh từ bên ngoài. Mỗi khi xuất hiện một trong hai sự kiện này chính là lúc mệnh tu hành động.
Bình thường mệnh tu tập trung tu hành, bái lạy pho tượng, trả giá tất cả sinh mệnh cho thần linh của họ.
Ở trong mắt ông lão, đằng sau pho tượng thánh địa Mệnh tộc có một ngọn núi, trên ngọn núi có một tòa cung điện to lớn không xa hoa nhưng tràn ngập hơi thở hồng hoang Man tộc.
Bộ dạng của cung điện rất giống với Đại Ngu hoàng cung, sừng sững hùng vĩ trên đỉnh núi, bên trong toát ra từng luồng sáng. ánh sáng không chói mắt, ánh sáng nhu hòa là ngọn đèn trên Tử Hải, mỗi cách một đoạn thời gian sẽ có người Man tộc từ mỗi hòn đảo tới đây lạy.
Vì trong cung điện cư ngụ một sự tồn tại cao quý nhất hiện nay trên đất Man tộc. Dù cô phủ nhận nhưng vẫn có điều cần thiết cho việc ổn định Man tộc, bởi vậy được nhận làm phi của Man Thần đời thứ bốn, tên của cô gọi là Phương Thương Lan.
Tô Minh quát lùi rồng tử khí, biểu tình bình tĩnh nhấc chân đi tới khe nứt tiến vào thế giới của Man tộc. Nhưng khoảnh khắc Tô Minh bước vào khe nứt, sắp biến mất thì chợt biến sắc mặt, dường là khó hiểu, kinh ngạc. Rất nhanh, biểu tình của Tô Minh biến thành rung động.
Tô Minh cảm nhận lực lượng duyên pháp đậm đặc khó thể hình dung, lực lượng duyên pháp này có khoảng hai mươi vạn cái, trong đó mức độ đậm đặc của cái nào cũng đủ sánh với gần ba trăm tu sĩ bị Tô Minh nô dịch trong Đạo Thần chân giới.
Tức là nói hai mươi lực lượng duyên pháp có thể sánh bằng duyên lực của sáu trăm vạn tu sĩ ngưng tụ lại ở bên ngoài.
Chỉ như vậy đã làm Tô Minh kinh ngạc chứ đừng nói tới trừ hai mươi lực lượng duyên pháp ra hắn còn cảm nhận rải rác gần trăm vạn nguyên pháp tồn tại, những lực lượng duyên pháp này dù không phải là hai mươi vạn lực lượng duyên pháp kia, nhưng mỗi một cái tương đương mức độ trăm người bên ngoài ngưng tụ thành.
Tất cả điều này sao không làm Tô Minh rung động cho được? Nếu những duyên pháp này đều thuộc sở hữu của Tô Minh thì tương đương với ức vạn duyên pháp bên ngoài. Tô Minh có thể trực tiếp giáng xuống Chân Giới phân thân tại đất Man tộc, biến giới này thành một phần chân giới của hắn.
Con ngươi Tô Minh co rút, lập tức bước vào đất Man tộc. Tô Minh mãnh liệt cảm giác được mức đậm đặc của lực lượng duyên pháp nhưng không ý chí nào có thể hấp thu được. Bởi vì lực lượng duyên pháp đều có dấu ấn, nó là dấu ấn của hắn.
Khi bóng dáng Tô Minh biến mất thì trong thế giới vòng xoáy âm tử mà Đế Thiên ở, y nằm trong quan tài mở bừng mắt ra, ý chí khuếch tán cả thế giới.
“Lão phu đã cảm giác được hơi thở của Tô Minh!"
Ý chí của Đế Thiên quanh quẩn, trong thế giới này chốc lát có từng đợt ý chí buông xuống, khiến trời đất chấn động, hư vô vặn vẹo tựa tận thế đã đến.
“Chưa tới lúc đi ra ngoài mà tiểu tử này đã đến, mặc kệ hắn đi."
"Âm tử chi tuyền ... Không thể quấy nhiễu."
“Tang phó tòng ... chết có thể giấu nhiều dấu vết hơn."
"Ám Thần và Nghịch Thánh buông xuống, tam hoang triệt để tan vỡ, mãi khi nó đến thì mới là lúc chúng ta ra ngoài."
Những ý chí cổ xưa, tang thương va chạm cùng ý chí của Đế Thiên, dần tan biến. Các ý chí biến mất, trong vòng xoáy âm tử có ám khe hở thế giới không gian lập tức khép lại, biến mất, biến mất vĩnh viễn trong mấy vạn thế giới.
... ...
Đất Man tộc, bầu trời không còn là màu xanh biếc mà là nâu đất, nếu nhìn kỹ sẽ thấy có từng vòng sáng màu đất ở trên bầu trời, hòa cùng ánh nắng chiếu xuống biển rộng. Khắp mặt đất là biển mênh mông, nước biển cuồn cuộn màu đen như mực, vỗ sóng. Từng hòn đảo sừng sững, không thấy đại lục, có lẽ một ít hòn đảo lớn từng là đại lục nơi đây.
Năm đó bốn khối đại lục trong biến đổi ngàn năm có lẽ lại trải qua hủy diệt sâu sắc, khiến đại lục vỡ ra trong năm nào đó, hoặc là chìm vào biển lớn, hay là hóa thành đảo hoang.
Man tộc cũng tốt, Vu tộc cũng thế, và người bị gọi là Tà Man, giờ phút này họ ở trên vùng đất quá khứ là đất Man tộc, bây giờ là Tử Hải đảo tiếp tục sinh sản ...
Không còn đại lục phân chia, không còn khác biệt địa vực. Tông môn trước kia hoặc là biến mất, hoặc suy sút, ít có hưng thịnh. Bộ lạc cũng bị hủy diệt, hoặc vùi trong biển sâu. Sau ngàn năm,
Đa số là một vài người bộ lạc, tông môn ở trên cùng một hòn đảo, lại tụ tập thành liên minh thế lực.
Nhìn từ góc độ lịch sử thì Man tộc đã lột xác, ra khỏi thời đại bộ lạc, cũng ra khỏi thời đại tông sơn môn phiệt, tiến vào con đường ganh đua nhau, không cực hạn bộ lạc, tông môn mà là một thứ gì khác. Có nhiều câu chuyện chìm trong biển sâu, rất nhiều cái xác giấu trong phế tích đáy biển, cũng có nhiều tiếc nuối, truy cầu theo ăn mthangs ngàn năm, hoặc là trôi qua, hoặc tan biến theo gió.
“Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu khai quật Man tộc của ta ngàn vạn thu. Man Thần đời thứ hai không sống lâu được, dẫn động man thân bất diệt ưu. Man Thần đời thứ ba hồn ý lưu, tiếc cho thương sinh không thể cầu. Man Thần đời thứ bốn, Man Thần đời thứ bốn ... " Giọng con nít non nớt vang vọng trong Tử Hải, vang một góc hòn đảo cỡ trung, trong vùng núi bằng phẳng.”
Nơi đó có hơn mười đứa trẻ cỡ bảy, tám tuổi, ai nấy nhăn nhó ngồi. Trong đó có một đứa trẻ đứng khi nói tới Man Thần đời thứ bốn thì rõ ràng đa quên, sợ hãi nhìn ông lão khoanh chân ngồi trước mặt họ.
Ông lão mặc áo vải thô, mái tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn nghiêm khắc nhìn cậu bé rụt rè sợ hãi.
“Man Thần đời thứ bốn ... Man Thần đời thứ bốn,,,"
“Man Thần đời thứ bốn khu thần tù tiên, kỳ ý kỳ thân không bao giờ hủ!” Một cô bé ngồi bên cạnh cậu bé khẽ thở dài, tiếp lời.
Cô bé nói xong, cậu bé thầm thở dài, nhưng lập tức lớn tiếng nói.
“Ta vốn sắp nghĩ tới nhưng ... "
“Được rồi.” Ông lão khoanh chân ngồi đằng trước đám con nít, chậm rãi nói.
Ông lão nói dứt lời, đám con nít ngoan ngoãn im lặng.
“Các ngươi là đứa trẻ của Man tộc, có huyết mạch Man tộc, phải ghi nhớ một điều, phải khắc ghi bốn vị Man Thần của Man tộc ta. Bọn họ vì để Man tộc nổi trội mà trả giá mọi thứ. Đặc biệt là Man Thần đời thứ nhất sáng tạo ra huy hoàng cho Man tộc ta. Man Thần đời thứ bốn dùng sức một mình ngưng tụ bộ lạc Man tộc rải rác, đuổi tu tiên tộc nô dịch chúng ta ra khỏi Man tộc. Cả đời các ngươi phải nhớ kỹ hai vị Man Thần, suốt đời!” Lời ông lão nói dần nghiêm nghị hơn.
Đám trẻ vội gật đầu. Bọn họ luôn nhớ tên của bốn vị Man Thần, vĩnh viễn không quên. Lúc trước bởi vì cậu bé căng thẳng nên mới lắp bắp.
“Ngày mai các ngươi sắp tiếp nhận Man Khải, có tư chất tu Man hay không, có thể lớn lên được Man Phi chúc phúc, thành tựu ý mệnh tu không thì phải xem tạo hóa của các ngươi.” Lời ông lão nói không còn nghiêm khắc mà lộ ra hiền lành.
“Ta muốn trở thành mệnh tu!"
“Ta cũng vậy, đó là bộ lạc Man Thần đời thứ bốn để lại, a ba của ta chính là mệnh tu!"
Đám trẻ hưng phấn gào la, thanh âm non nớt vang vọng trong sáng sớm, hòa cùng tiếng sóng vỗ bờ truyền ra xa.
“Muốn trở thành mệnh tu không phải dễ. Mệnh tu là bộ lạc thân truyền duy nhất của Tô Minh đại nhân, Man Thần đời thứ bốn trước khi mất tích đã để lại. Tu sĩ trong bộ lạc này dùng mệnh chống trời, dùng mệch nghịch cải trời đất, nếu không có ý chí chưa từng có thì không thể, cũng không xứng trở thành mệnh tu.” Ông lão chậm rãi nói, ngẩng đầu nhìn ra xa.
Theo ánh mắt của ông lão có thể thấy trong vùng biển cách nơi này không bao xa tồn tại một hòn đảo.
Trên đảo bắt mắt nhất là một pho tượng to lớn, đó là tượng một thanh niên. Thanh niên mặc áo dài, chắp tay sau long, tóc và vạt áo bị gió thổi. Thanh niên nhìn ra xa, biểu tình uy nghiêm, pho tượng phát ra uy nhiếp đậm đặc. Uy nhiếp bao phu xung quanh, khiến phạm vi hải vực này không có động vật biển nào dám tới gần nửa bước. Hễ kẻ nào đến gần sẽ tự động tránh ra ngay. Mơ hồ thấy dưới pho tượng trên hòn đảo có nhiều người đang bái lạy.
Vẻ mặt họ cuồng nhiệt, biểu tình tràn ngập thành kính. Pho tượng trước mặt họ ở trong mắt người ngoài là Man Thần đời thứ bốn, nhưng tất cả Man sĩ trên đảo thì thấy pho tượng là hồn, là lão tổ của họ, là thần linh cho họ hy vọng, sáng tạo ra Mệnh tộc.
Mệnh tộc, không thể xâm phạm, Mệnh tộc mạnh mẽ nổi dậy.
Thời gian ngàn năm, từng là đảo Mệnh tộc giờ dù không thay đổi kích cỡ nhưng tu sĩ Mệnh tộc ở bên trong có hơn ba vạn. Chỗ này được gọi là thánh địa trong Mệnh tộc.
Sự thật là trong Tử Hải này hòn đảo có pho tượng Tô Minh có tổng cộng ba mươi ba chỗ, mỗi chỗ đều có vài ngàn, thậm chí là trên vạn mệnh tu tồn tại.
Bọn họ không liên quan tới chiến tranh giữa các thế lực Man tộc trên vô số hòn đảo ở Tử Hải, địa vị của họ trên tất cả thế lực, bảo vệ cân bằng cho thế giới Man tộc, thủ hộ biển rộng này. Họ chỉ có hai kẻ địch, một là thú triều vô cùng vô tận, mỗi cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện một lần. Còn có trong quầng sáng màu đất trên trời đôi khi sẽ buông xuống sinh linh từ bên ngoài. Mỗi khi xuất hiện một trong hai sự kiện này chính là lúc mệnh tu hành động.
Bình thường mệnh tu tập trung tu hành, bái lạy pho tượng, trả giá tất cả sinh mệnh cho thần linh của họ.
Ở trong mắt ông lão, đằng sau pho tượng thánh địa Mệnh tộc có một ngọn núi, trên ngọn núi có một tòa cung điện to lớn không xa hoa nhưng tràn ngập hơi thở hồng hoang Man tộc.
Bộ dạng của cung điện rất giống với Đại Ngu hoàng cung, sừng sững hùng vĩ trên đỉnh núi, bên trong toát ra từng luồng sáng. ánh sáng không chói mắt, ánh sáng nhu hòa là ngọn đèn trên Tử Hải, mỗi cách một đoạn thời gian sẽ có người Man tộc từ mỗi hòn đảo tới đây lạy.
Vì trong cung điện cư ngụ một sự tồn tại cao quý nhất hiện nay trên đất Man tộc. Dù cô phủ nhận nhưng vẫn có điều cần thiết cho việc ổn định Man tộc, bởi vậy được nhận làm phi của Man Thần đời thứ bốn, tên của cô gọi là Phương Thương Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.