Chương 1322: Ngồi kiệu hay đi bộ?
Nhĩ Căn
01/05/2014
Tô Minh thì thào:
-Diệt Sinh lão nhân ...
Tô Minh không ngờ mọi thứ trở lại nguyên điểm có liên quan đến nhân vật trong truyền thuyết kia, đặc biệt là hắn không hề xa lạ với Diệt Sinh chủng. Tô Minh ôn dưỡng Diệt Sinh chủng thật lâu, mãi khi để một nửa Diệt Sinh chủng trưởng thành. Vũ Huyên cũng vậy, mọi thứ đến bây giờ đều tồn tại vô hình với Tô Minh, đặc biệt là ...
Có lẽ người ta sẽ nói chuyện về Diệt Sinh lão nhân chỉ là một truyền thuyết, nhưng Tô Minh nhớ rõ hắn đúng là từ Diệt Sinh chủng có một ông lão ngồi trên chiếc thuyền cổ xưa. Ngay cả hạc trọc lông cũng từng gặp Diệt Sinh lão nhân, khi đó nó định đổi lấy bất tử.
-Cường giả như vậy mà bỏ chạy từ tay thanh niên áo đen khi giới của lão bị hủy diệt, có thể xuyên qua thương mang tới đây, nếu nói lão chết trong thời gian thì ta tuyệt đối không tin! Vậy là nếu lão không chết thì bây giờ đang ở đâu? Có mục đích gì? Tô Hiên Y cố chấp Diệt Sinh chủng như vậy thì chắc biết nhiều lắm.
Tô Minh im lặng thật lâu, lại liếc đại điện, xoay người đi ra ngoài, nhấc chân lên đạp xuống, bóng dáng biến mất ở một giới này.
Trước khi đi đến Ám Thần trận doanh Tô Minh vốn tưởng mình hiểu Tam Hoang, Tang Tương rồi, nhưng đến giờ phút này hắn mới phát hiện có chút bí mật e rằng ngay cả Tam Hoang cũng không biết, bao gồm Tang Tương.
Ví dụ như thanh niên áo đen nuốt bươm bướm, ví dụ như Diệt Sinh lão nhân từ trong thương mang dọc theo lỗ hổng bươm bướm đi vào. So sánh với những điều này thì lỗ hổng bươm bướm Tang Tương hình thành như thế nào đã không là chủ yếu.
Càng biết nhiều thì Tô Minh nhìn toàn thế giới do bốn cánh Tang Tương biến thành càng cảm thấy sâu thẳm. Là ai sáng tạo ra chín bươm bướm trong thương mang, là ai gioa cho chín con bươm bướm năng lực sáng tạo sinh mệnh, sáng tạo thế giới này. Thanh niên áo đen là ai, tại sao muốn nuốt bươm bướm? Còn Diệt Sinh lão nhân, lão cửu tử nhất sinh chạy trốn tới nơi này, mục đích của lão là gì?
Mọi nghi vấn vòng quanh trong tinh thần Tô Minh, khiến hắn im lặng rời khỏi giới này, mắt chợt lóe. Dù tình hình phát triển như thế nào, dù Tang Tương nơi hắn ở có bị hủy diệt không, đoạt xá với Tam Hoang có thành công không, và thanh niên áo đen có đến không, hoặc là Diệt Sinh lão nhân có mục đích gì. Tô Minh không biết cụ thể những điều này, vậy dù có suy đoán cỡ nào cũng vô dụng. Bây giờ hữu dụng nhất với Tô Minh là khiến chính mình càng ngày càng lớn mạnh, cho dù bây giờ mạnh nhất bản kỷ vẫn chưa đủ, phải khiến toàn bốn cánh Tang Tương, vô số kỷ nguyên nay hắn là người mạnh nhất. Thậm chí tiến thêm một bước, trở thành sự tồn tại giống như Diệt Sinh lão nhân có thể vượt ngang thương mang, chỉ có như vậy mới có thể đối kháng mọi tai kiếp, dù không thể chống cự trong tai kiếp thì vẫn có thể giữ thực lực nhất định, để lại khả năng vùng lên trong tương lai.
Tô Minh ôm quyết tâm đó ngẩng đầu lên, mắt chớp lóe, cất bước đi tới nhiều giới Ám Thần hơn, cắn nuốt. Tô Minh chẳng những muốn nuốt giới Ám Thần mà còn muốn nuốt giới Nghịch Thánh, đến khi nuốt hết ba trăm sáu mươi giới Ám Thần, Nghịch Thánh thì ý chí của Tô Minh sẽ lại lột xác lần nữa.
Có thể chống đỡ cho Tô Minh tiến hành lần thăng tiên cuối cùng!
Cắn nuốt tiếp tục gần nửa tháng, nơi Tô Minh đi qua, bất cứ giới nào. Mặc kệ bên trong tồn tại tộc quần, bộ lạc gì, trong giới sinh ra ý chí yếu ớt sẽ bị Tô Minh nuốt sạch sẽ, nhưng hắn không quấy rầy tộc nhân của bộ lạc giới nào. Loại cắn nuốt này thật ra không gây nhiều ảnh hưởng cho bọn họ, tương đương hấp thu ý chí do niệm lực nhiều năm của bộ lạc chuyển hóa thành giới, có thể xem như là thần linh các bộ lạc tế bái. Sau khi bị cắn nuốt, chỗ hỏng duy nhất là bộ lạc giới này không có cảm giác hòa hợp cùng toàn thế giới nhưng tu vi vẫn còn, tuổi thọ còn đó, qua năm tháng sau là sẽ hồi phục như thường. Tuy nhiên, cách tai kiếp còn khoảng mấy trăm năm, dù Tô Minh không đi nuốt thì cuối cùng những ý chí yếu ớt sẽ bị xóa đi ý nghĩa tồn tại.
Tuy nhiên, Tô Minh không phát hiện ra trong các giới hắn đi qua, ba người áo đen của Diệt Sinh Điện luôn theo như bóng với hình, ngưng tụ oán, ngưng tụ hận của các tộc nhân bộ lạc với Tô Minh, như hạt mầm hấp thu mọi mặt trái, không ngừng trưởng thành.
Tô Minh cắn nuốt ý chí của giới này, trong khoảng thời gian đó hạc trọc lông rất là thoải mái, thường khi hắn nuốt ý chí một giới thì nó sẽ dựa theo cách hóa thân dùng mọi cách sưu tầm tất cả tinh thạch, dùng hết mọi cách xấu xa. Đối với hạc trọc lông thì chỉ là chuyện nhỏ, nên biết rằng lúc ở Hắc Mặc Tinh thì hạc trọc lông vì tinh thạch xài chiêu lừa hôn, so với khoảng thời gian này xem như nó mềm lòng nhiều rồi.
Mãi đến nửa tháng sau, Tô Minh nuốt bảy phần ý chí của một trăm tám mươi giới Ám Thần, đang định tiếp tục, hạc trọc lông cũng thòm thèm. Ngày hôm nay, Tô Minh đi qua một giới chợt khựng lại, tay phải vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một ngọc giản. Ngọc giản này là một lũ hồn của Viêm Bùi Thần Hoàng do Tô Minh ngưng tụ, hình thành ngọc thạch có thể truyền âm. Tô Minh liếc ngọc giản, mắt liếc qua, trong đầu hiện ra thanh âm cung kính của Viêm Bùi Thần Hoàng.
-Chủ thượng, theo yêu cầu của người tìm kiếm dấu vết của mấy người kia, nhưng chủ thượng nên đến giới mà Thiên Hồ tộc ở đi.
Câu nói này do dự, dường như không biết nên mở lời như thế nào, như gặp phải chuyện không biết nên giải thích ra sao, sẽ chọc giận Tô Minh, căng thẳng, bàng hoàng. Tô Minh trầm ngâm cất ngọc giản, lắc người, dựa theo bản đồ trong đầu đi hướng giới chỗ Thiên Hồ tộc.
Tô Minh còn chưa kịp nuốt ý chí của giới này, nằm trong con số ba phần trăm. Tô Minh không biết Thiên Hồ tộc là bộ lạc gì, nhưng Viêm Bùi Thần Hoàng từng nói với hắn là vị thần hoàng thứ ba, Tử Nhược thuộc về Thiên Hồ tộc.
Tô Minh không nghĩ nhiều đến nữ nhân thứ nhất của Ám Thần trận doanh, Tử Nhược trong miệng Viêm Bùi Thần Hoàng. Giờ phút này, Tô Minh đi tới, không có lãng phí chút thời gian, chỉ mười lăm phút sau đã liên tục xuyên qua nhiều giới, một chân bước vào Thiên Hồ giới của Thiên Hồ tộc. Tô Minh mới vào giới này liền nhíu mày, trời sao không tối đen mà là màu đỏ, sắc hồng khiến người nhìn bất giác toàn thân ấm áp. Nhưng không phải thân thể ấm áp mà là tốc độ máu di chuyển nhanh hơn chút phát ra chút sức nóng. Loại cảm giác này khiến Tô Minh thấy rất lạ, nhưng lấy tu vi của hắn cường đại, ý chí bàng bạc không suy tư nhiều. Dù sao mỗi một giới có điểm khác nhau, Tô Minh biết điều này.
Khi Tô Minh bước vào một giới này, trước mặt hắn có từng vệt đỏ xé gió lao tới. Đưa mắt nhìn trong cầu vồng đều là các nữ nhân cực kỳ xinh đẹp. Những nữ nhân không ăn mặc hở hang, có cảm giác đoan trang, ai cũng cực đẹp. Không tìm ra chút tỳ vết nào trên người họ, các nữ nhân tới gần, ở trước mặt Tô Minh hợp thành hai đội ngũ dài. Mỗi một nữ nhân mỉm cười giơ cao đèn lồng đỏ, ánh chiểu trời sao đỏ tràn ngập cảm giác như hoa hồng, huyễn diệu, ám muội khó tả.
Tuy nhiên, ám muội rất nhạt, nếu ngươi có tà niệm thì sẽ cảm nhận rất mãnh liệt, nhưng nếu là tâm linh tinh thuần thì sẽ cảm thấy rất tuyệt vời. Tô Minh không phải là người trước, cũng không phải là người sau. Tô Minh nhíu mày, lạnh lùng nhìn đường dài do hai đội nữ nhân tổ thành, không biết lan tràn đến đâu. Đẹp cũng tốt, xấu cũng thế, đều không lọt vào mắt Tô Minh. Tô Minh không có cảm giác đặc biệt mãnh liệt, vì cuộc đời này hắn chưa có kinh nghiệm.
Một đám nữ nhân oanh oanh yến yến:
-Thiên Hồ tộc bái kiến Tô Minh tiền bối!
Các nữ nhân đoan trang cùng khom lưng, cúi đầu hướng Tô Minh, thanh âm êm tai, mềm mại nhưng không phóng đãng, cung kính ẩn chứa ý vô tình như ảo giác. Dù là Tô Minh cũng không kiềm được nhìn vài lần, nghe vào tai rất thoải mái, khiến chân mày hắn giãn ra.
Hai nữ nhân đứng đầu hai đội nữ nhân, một cô nhẹ giọng nói:
-Mời tiền bối, tộc trưởng và Tử Hoàng, Bùi Hoàng đều ở phía trước, đang tới đây lễ bái, nghênh giá tiền bối.
Mắt cô liếc người Tô Minh, có vẻ rất là ngây thơ.
Tô Minh gật đầu, định cất bước thì nữ nhân khác vội vàng quỳ xuống, khẽ hỏi:
-Không biết tiền bối muốn ngồi kiệu hay đi bộ?
Giọng nữ nhân như chuông trong trẻo, rơi vào tai Tô Minh như mưa xuân trong lòng, bất giác thấy thoải mái, nên hắn ngừng bước nhìn sang.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
-Cái gì gọi là ngồi kiệu?
Hỏi xong Tô Minh ngây ra như phỗng, thấy hai đội nữ nhân hơn trăm người tụ tập lại, hai tay gác lên vai nữ nhân đứng đằng trước, chớp mắt hợp thành hình rắn, từng vòng tròn thành xà trận.
Trung tâm xà trận do hơn mười nữ nhân thân hình mềm mại hợp thành chỗ ngồi, thành cái kiệu cực kỳ hương diễm.
Nữ nhân lúc trước lên tiếng khomg lưng, cúi đầu khẽ nói:
-Mời tiền bối lên kiệu.
Biểu tình của cô chẳng chút thay đổi, trước sau như một đoan trang, như là kiệu thế này thiên kinh địa nghĩa, nếu ngươi nghĩ nhiều thì không phải lỗi của họ mà là của ngươi.
-Diệt Sinh lão nhân ...
Tô Minh không ngờ mọi thứ trở lại nguyên điểm có liên quan đến nhân vật trong truyền thuyết kia, đặc biệt là hắn không hề xa lạ với Diệt Sinh chủng. Tô Minh ôn dưỡng Diệt Sinh chủng thật lâu, mãi khi để một nửa Diệt Sinh chủng trưởng thành. Vũ Huyên cũng vậy, mọi thứ đến bây giờ đều tồn tại vô hình với Tô Minh, đặc biệt là ...
Có lẽ người ta sẽ nói chuyện về Diệt Sinh lão nhân chỉ là một truyền thuyết, nhưng Tô Minh nhớ rõ hắn đúng là từ Diệt Sinh chủng có một ông lão ngồi trên chiếc thuyền cổ xưa. Ngay cả hạc trọc lông cũng từng gặp Diệt Sinh lão nhân, khi đó nó định đổi lấy bất tử.
-Cường giả như vậy mà bỏ chạy từ tay thanh niên áo đen khi giới của lão bị hủy diệt, có thể xuyên qua thương mang tới đây, nếu nói lão chết trong thời gian thì ta tuyệt đối không tin! Vậy là nếu lão không chết thì bây giờ đang ở đâu? Có mục đích gì? Tô Hiên Y cố chấp Diệt Sinh chủng như vậy thì chắc biết nhiều lắm.
Tô Minh im lặng thật lâu, lại liếc đại điện, xoay người đi ra ngoài, nhấc chân lên đạp xuống, bóng dáng biến mất ở một giới này.
Trước khi đi đến Ám Thần trận doanh Tô Minh vốn tưởng mình hiểu Tam Hoang, Tang Tương rồi, nhưng đến giờ phút này hắn mới phát hiện có chút bí mật e rằng ngay cả Tam Hoang cũng không biết, bao gồm Tang Tương.
Ví dụ như thanh niên áo đen nuốt bươm bướm, ví dụ như Diệt Sinh lão nhân từ trong thương mang dọc theo lỗ hổng bươm bướm đi vào. So sánh với những điều này thì lỗ hổng bươm bướm Tang Tương hình thành như thế nào đã không là chủ yếu.
Càng biết nhiều thì Tô Minh nhìn toàn thế giới do bốn cánh Tang Tương biến thành càng cảm thấy sâu thẳm. Là ai sáng tạo ra chín bươm bướm trong thương mang, là ai gioa cho chín con bươm bướm năng lực sáng tạo sinh mệnh, sáng tạo thế giới này. Thanh niên áo đen là ai, tại sao muốn nuốt bươm bướm? Còn Diệt Sinh lão nhân, lão cửu tử nhất sinh chạy trốn tới nơi này, mục đích của lão là gì?
Mọi nghi vấn vòng quanh trong tinh thần Tô Minh, khiến hắn im lặng rời khỏi giới này, mắt chợt lóe. Dù tình hình phát triển như thế nào, dù Tang Tương nơi hắn ở có bị hủy diệt không, đoạt xá với Tam Hoang có thành công không, và thanh niên áo đen có đến không, hoặc là Diệt Sinh lão nhân có mục đích gì. Tô Minh không biết cụ thể những điều này, vậy dù có suy đoán cỡ nào cũng vô dụng. Bây giờ hữu dụng nhất với Tô Minh là khiến chính mình càng ngày càng lớn mạnh, cho dù bây giờ mạnh nhất bản kỷ vẫn chưa đủ, phải khiến toàn bốn cánh Tang Tương, vô số kỷ nguyên nay hắn là người mạnh nhất. Thậm chí tiến thêm một bước, trở thành sự tồn tại giống như Diệt Sinh lão nhân có thể vượt ngang thương mang, chỉ có như vậy mới có thể đối kháng mọi tai kiếp, dù không thể chống cự trong tai kiếp thì vẫn có thể giữ thực lực nhất định, để lại khả năng vùng lên trong tương lai.
Tô Minh ôm quyết tâm đó ngẩng đầu lên, mắt chớp lóe, cất bước đi tới nhiều giới Ám Thần hơn, cắn nuốt. Tô Minh chẳng những muốn nuốt giới Ám Thần mà còn muốn nuốt giới Nghịch Thánh, đến khi nuốt hết ba trăm sáu mươi giới Ám Thần, Nghịch Thánh thì ý chí của Tô Minh sẽ lại lột xác lần nữa.
Có thể chống đỡ cho Tô Minh tiến hành lần thăng tiên cuối cùng!
Cắn nuốt tiếp tục gần nửa tháng, nơi Tô Minh đi qua, bất cứ giới nào. Mặc kệ bên trong tồn tại tộc quần, bộ lạc gì, trong giới sinh ra ý chí yếu ớt sẽ bị Tô Minh nuốt sạch sẽ, nhưng hắn không quấy rầy tộc nhân của bộ lạc giới nào. Loại cắn nuốt này thật ra không gây nhiều ảnh hưởng cho bọn họ, tương đương hấp thu ý chí do niệm lực nhiều năm của bộ lạc chuyển hóa thành giới, có thể xem như là thần linh các bộ lạc tế bái. Sau khi bị cắn nuốt, chỗ hỏng duy nhất là bộ lạc giới này không có cảm giác hòa hợp cùng toàn thế giới nhưng tu vi vẫn còn, tuổi thọ còn đó, qua năm tháng sau là sẽ hồi phục như thường. Tuy nhiên, cách tai kiếp còn khoảng mấy trăm năm, dù Tô Minh không đi nuốt thì cuối cùng những ý chí yếu ớt sẽ bị xóa đi ý nghĩa tồn tại.
Tuy nhiên, Tô Minh không phát hiện ra trong các giới hắn đi qua, ba người áo đen của Diệt Sinh Điện luôn theo như bóng với hình, ngưng tụ oán, ngưng tụ hận của các tộc nhân bộ lạc với Tô Minh, như hạt mầm hấp thu mọi mặt trái, không ngừng trưởng thành.
Tô Minh cắn nuốt ý chí của giới này, trong khoảng thời gian đó hạc trọc lông rất là thoải mái, thường khi hắn nuốt ý chí một giới thì nó sẽ dựa theo cách hóa thân dùng mọi cách sưu tầm tất cả tinh thạch, dùng hết mọi cách xấu xa. Đối với hạc trọc lông thì chỉ là chuyện nhỏ, nên biết rằng lúc ở Hắc Mặc Tinh thì hạc trọc lông vì tinh thạch xài chiêu lừa hôn, so với khoảng thời gian này xem như nó mềm lòng nhiều rồi.
Mãi đến nửa tháng sau, Tô Minh nuốt bảy phần ý chí của một trăm tám mươi giới Ám Thần, đang định tiếp tục, hạc trọc lông cũng thòm thèm. Ngày hôm nay, Tô Minh đi qua một giới chợt khựng lại, tay phải vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một ngọc giản. Ngọc giản này là một lũ hồn của Viêm Bùi Thần Hoàng do Tô Minh ngưng tụ, hình thành ngọc thạch có thể truyền âm. Tô Minh liếc ngọc giản, mắt liếc qua, trong đầu hiện ra thanh âm cung kính của Viêm Bùi Thần Hoàng.
-Chủ thượng, theo yêu cầu của người tìm kiếm dấu vết của mấy người kia, nhưng chủ thượng nên đến giới mà Thiên Hồ tộc ở đi.
Câu nói này do dự, dường như không biết nên mở lời như thế nào, như gặp phải chuyện không biết nên giải thích ra sao, sẽ chọc giận Tô Minh, căng thẳng, bàng hoàng. Tô Minh trầm ngâm cất ngọc giản, lắc người, dựa theo bản đồ trong đầu đi hướng giới chỗ Thiên Hồ tộc.
Tô Minh còn chưa kịp nuốt ý chí của giới này, nằm trong con số ba phần trăm. Tô Minh không biết Thiên Hồ tộc là bộ lạc gì, nhưng Viêm Bùi Thần Hoàng từng nói với hắn là vị thần hoàng thứ ba, Tử Nhược thuộc về Thiên Hồ tộc.
Tô Minh không nghĩ nhiều đến nữ nhân thứ nhất của Ám Thần trận doanh, Tử Nhược trong miệng Viêm Bùi Thần Hoàng. Giờ phút này, Tô Minh đi tới, không có lãng phí chút thời gian, chỉ mười lăm phút sau đã liên tục xuyên qua nhiều giới, một chân bước vào Thiên Hồ giới của Thiên Hồ tộc. Tô Minh mới vào giới này liền nhíu mày, trời sao không tối đen mà là màu đỏ, sắc hồng khiến người nhìn bất giác toàn thân ấm áp. Nhưng không phải thân thể ấm áp mà là tốc độ máu di chuyển nhanh hơn chút phát ra chút sức nóng. Loại cảm giác này khiến Tô Minh thấy rất lạ, nhưng lấy tu vi của hắn cường đại, ý chí bàng bạc không suy tư nhiều. Dù sao mỗi một giới có điểm khác nhau, Tô Minh biết điều này.
Khi Tô Minh bước vào một giới này, trước mặt hắn có từng vệt đỏ xé gió lao tới. Đưa mắt nhìn trong cầu vồng đều là các nữ nhân cực kỳ xinh đẹp. Những nữ nhân không ăn mặc hở hang, có cảm giác đoan trang, ai cũng cực đẹp. Không tìm ra chút tỳ vết nào trên người họ, các nữ nhân tới gần, ở trước mặt Tô Minh hợp thành hai đội ngũ dài. Mỗi một nữ nhân mỉm cười giơ cao đèn lồng đỏ, ánh chiểu trời sao đỏ tràn ngập cảm giác như hoa hồng, huyễn diệu, ám muội khó tả.
Tuy nhiên, ám muội rất nhạt, nếu ngươi có tà niệm thì sẽ cảm nhận rất mãnh liệt, nhưng nếu là tâm linh tinh thuần thì sẽ cảm thấy rất tuyệt vời. Tô Minh không phải là người trước, cũng không phải là người sau. Tô Minh nhíu mày, lạnh lùng nhìn đường dài do hai đội nữ nhân tổ thành, không biết lan tràn đến đâu. Đẹp cũng tốt, xấu cũng thế, đều không lọt vào mắt Tô Minh. Tô Minh không có cảm giác đặc biệt mãnh liệt, vì cuộc đời này hắn chưa có kinh nghiệm.
Một đám nữ nhân oanh oanh yến yến:
-Thiên Hồ tộc bái kiến Tô Minh tiền bối!
Các nữ nhân đoan trang cùng khom lưng, cúi đầu hướng Tô Minh, thanh âm êm tai, mềm mại nhưng không phóng đãng, cung kính ẩn chứa ý vô tình như ảo giác. Dù là Tô Minh cũng không kiềm được nhìn vài lần, nghe vào tai rất thoải mái, khiến chân mày hắn giãn ra.
Hai nữ nhân đứng đầu hai đội nữ nhân, một cô nhẹ giọng nói:
-Mời tiền bối, tộc trưởng và Tử Hoàng, Bùi Hoàng đều ở phía trước, đang tới đây lễ bái, nghênh giá tiền bối.
Mắt cô liếc người Tô Minh, có vẻ rất là ngây thơ.
Tô Minh gật đầu, định cất bước thì nữ nhân khác vội vàng quỳ xuống, khẽ hỏi:
-Không biết tiền bối muốn ngồi kiệu hay đi bộ?
Giọng nữ nhân như chuông trong trẻo, rơi vào tai Tô Minh như mưa xuân trong lòng, bất giác thấy thoải mái, nên hắn ngừng bước nhìn sang.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
-Cái gì gọi là ngồi kiệu?
Hỏi xong Tô Minh ngây ra như phỗng, thấy hai đội nữ nhân hơn trăm người tụ tập lại, hai tay gác lên vai nữ nhân đứng đằng trước, chớp mắt hợp thành hình rắn, từng vòng tròn thành xà trận.
Trung tâm xà trận do hơn mười nữ nhân thân hình mềm mại hợp thành chỗ ngồi, thành cái kiệu cực kỳ hương diễm.
Nữ nhân lúc trước lên tiếng khomg lưng, cúi đầu khẽ nói:
-Mời tiền bối lên kiệu.
Biểu tình của cô chẳng chút thay đổi, trước sau như một đoan trang, như là kiệu thế này thiên kinh địa nghĩa, nếu ngươi nghĩ nhiều thì không phải lỗi của họ mà là của ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.