Chương 103: Nơi gần với trời nhất
Nhĩ Căn
19/03/2013
Tô Minh lặng lẽ đứng đó, nhìn Sơn Ngân ở trước mắt. Đối với kẻ phản bội Ô Sơn bộ lạc, lòng hắn rất phức tạp. Giết gã không khiến Tô Minh vơi bớt nỗi lòng, ngược lại càng thêm nặng nề.
Nếu không phải người này làm lỗi không thể không chết, ai muốn cùng tộc giết lẫn nhau. Nếu không phải gã sai lầm khiến thương vong đầy rẫy, ai muốn trơ mắt giết chết cường giả thuở nhỏ tôn kính.
Tô Minh nhìn đôi mắt Sơn Ngân trợn to, con ngươi trống rỗng nhìn hướng Tô Minh không trông thấy, không biết trước khi chết suy nghĩ cái gì.
Khối xương nhỏ cỡ tay con nít nhuộm máu của Sơn Ngân bị gã nắm chặt, dường như là nỗi cố chấp sâu nhất trước lúc chết.
Tô Minh không biết rốt cuộc tại sao Sơn Ngân phản bội bộ lạc, điều này không có đáp án. Hắn bước nhẹ tới trước, ngồi xổm xuống nhìn Sơn Ngân đã chết, trước mắt hiện ra cảnh người này vì các Lạp Tô trong bộ lạc lấy xương thú. Lạp Tô vui sướng hoan hô, ánh mắt gã hiền hòa đầy ý cười.
Tô Minh nâng lên tay phải vuốt đôi mắt trợn to của Sơn Ngân, khép chúng lại. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, như sợ quấy rầy linh hồn Sơn Ngân.
Khẽ thở dài, Tô Minh đang muốn đứng dậy nhưng tầm mắt liếc hướng khối xương trong tay Sơn Ngân.
“Là bởi vì thứ này ư…” Tô Minh im lặng cầm lấy khối xương. Hắn không nhìn ra vật này có thứ gì, lặng lẽ bỏ nó vào ngực.
Tô Minh đứng dậy nhìn xung quanh bộ lạc từng quen thuộc, giờ đã qua thời gian tối đêm, nhưng trên trời trăng tròn vẫn tỏa ánh sáng lóa mắt. Ánh trăng sáng ngời rơi trên mặt đất, có tuyết phản chiếu khiến trời đất không hoàn toàn tối đen, có thể mơ hồ trông thấy cảnh vật.
Hắn đang định rời đi nhưng trước ngực bỗng hơi nóng lên. Tô Minh cúi đầu từ trong ngực lấy ra một thứ, vật này cũng là khối xương, nhưng là xương thú, chính là vật tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc cho họ trước khi chia xa.
“Nếu vật này biến thành màu đỏ, chứng minh Ô Sơn bộ lạc đã hoàn toàn bình an.” Trên mặt Tô Minh lộ ra nụ cười đã lâu không nở rộ. Trong tay hắn, xương cốt tỏa ánh sáng đỏ và hơi nóng.
“Tộc nhân, an toàn…” Tô Minh hít sâu.
Nhưng lúc này, phía xa trên đỉnh núi Hắc Viêm Sơn truyền đến một tiếng nổ trời sụp đất nứt.
Tô Minh mạnh ngẩng đầu, lập tức trông thấy ngọn núi cách Ô Sơn bộ lạc khá xa, đỉnh Hắc Viêm Phong đã vỡ ra, tiếng chấn vang vọng tám hướng. Bởi vì đỉnh núi vỡ, khiến Tô Minh ánh mắt theo đỉnh núi sụp xuống trông thấy ở trên trời Tất Đồ đấu với A Công.
A Công đang rút lui, bóng dáng như là bị trọng thương.
Sau lưng A Công sương đỏ cuồn cuộn ngập trời, mơ hồ hiện bóng Nguyệt Dực. Trên Nguyệt Dực đứng một người vóc dáng nhỏ bé.
Trận đại chiến này đã kéo dài rất lâu. Man Công Hắc Sơn bộ lạc vốn tưởng dựa vào tu vi Khai Trần của mình có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến. Nhưng khiến lão không ngờ được rằng mãi đến bây giờ, Mặc Tang vẫn đang tử chiến.
Quan trọng là theo lão thấy, dù Mặc Tang chưa tới Khai Trần nhưng phát động rất nhiều Man thuật, đều là thứ lão chưa từng gặp qua. Uy lực những Man thuật này không ngờ có thể so sánh với Khai Trần!
Nếu không phải lão có cách Tà Man, lúc chiến đấu không ngừng hút sức sống từ mặt đất, thì trận chiến này sẽ càng gian khổ.
Hiện tại Mặc Tang bị bắn ra, Tất Đồ mạnh nhảy khỏi Nguyệt Dực lao thẳng tới A Công. Lão không dám dùng Nguyệt Dực do Man Văn biến thành để tấn công. Dù sao lúc trước từng xuất hiện việc không thể khống chế Nguyệt Dực. Điều này để lại ám ảnh trong lòng lão, cũng có chút kinh hoảng.
Lão thậm chí không biết vì sao Man huyết trong người càng thêm sôi trào, như không bị khống chế muốn tuôn khỏi người lão. Đây chỉ là thứ yếu, khiến Tất Đồ sợ nhất là trong lòng không ngừng nảy ra xúc động, xúc động này không phải đến từ lý trí mà do huyết mạch lôi kéo, như là muốn quỳ lạy chỗ nào đó trên mặt đất.
Nếu không phải lão lấy tu vi Khai Trần miễn cưỡng đè nén, trận chiến này vốn không thể tiếp tục nữa.
Tô Minh đứng trong bộ lạc, thấy hình ảnh này thì lặng lẽ nhảy vọt tới ngọn núi. Tô Minh không thể bay, không thể tham gia trận chiến trên trời. Nhưng hắn có thể đi Ô Sơn, đứng ở đỉnh cao nhất. Bởi vì chỗ ấy là nơi gần với trời nhất.
Chỉ có tại đó hắn mới có khả năng giúp đỡ cho A Công. Tô Minh lặng lẽ chạy nhanh, hai mắt lấp lóe tia sáng kỳ lạ, sau lưng bay vô số tơ trăng, tựa như ánh trăng đang bay.
‘Bộ lạc đã an toàn, mình có thể không cần quan tâm nữa. Lấy tu vi của mình không thể nào tham gia trận chiến Man Công, có lẽ sẽ làm A Công phân tâm.’ Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh. Hắn không còn chỉ biết gầm rống như trước. Dù vẫn sốt ruột nhưng bình tĩnh đối diện tình hình hiện nay.
‘Nếu không phải trước đó đã có dùng ý chí khống chế được Nguyệt Dực, chắc chắn mình sẽ không đi. Nhưng trước mắt, có lẽ mình có thể giúp đỡ cho A Công!’
Cả người Tô Minh hóa thành cầu vồng đỏ, mang theo nhiều sợi tơ trăng vọt hướng rừng cây.
‘Ở chỗ gần với bầu trời nhất, cũng là gần trăng tròn nhất, huyết hỏa trùng trùng!’
Luồng sáng đỏ xẹt nhanh xuyên qua rừng cây.
Ý nghĩ này không phải mới hiện ra trong đầu Tô Minh, lúc trước khi lần đầu tiên hắn thấy Nguyệt Dực sương đỏ xuất hiện sau lưng Tất Đồ Hắc Sơn bộ lạc, thấy Man Văn Nguyệt Dực giữa trán Tất Đồ thì đã mơ hồ thành hình.
Trải qua chuyện khống chế được Nguyệt Dực, ý nghĩ này không mơ hồ nữa mà biến rõ ràng.
‘Trong năm ngọn núi Ô Sơn có rất nhiều Nguyệt Dực. Mình từng ở Ô Sơn huyết hỏa trùng trùng thì mơ hồ cảm giác Nguyệt Dực táo bạo. Nếu mình không đoán sai, vậy dưới trăng tròn, trên Ô Sơn, mình thử huyết hỏa trùng trùng rất có thể càng khiến Nguyệt Dực xôn xao, gián tiếp ảnh hưởng đến Tất Đồ Hắc Sơn bộ lạc rõ ràng là tu luyện thuật Hỏa Man!’
Trong mấy ngày bộ lạc gặp chuyện, Tô Minh học xong không xúc động nữa, học bình tĩnh và im lặng.
Hắn không chọn Hắc Viêm Sơn mà chạy nhanh tới Ô Long Sơn. Cầu vồng đỏ thường lấp lóe khoảng cách rất xa trong rừng. Thoạt nhìn tựa như dải lụa đỏ không ngừng phấp phới. Theo thời gian trôi qua, rất nhanh, cầu vồng đỏ đã xuyên qua cánh rừng, theo con đường quen thuộc tới gần Ô Long Sơn trong năm ngọn núi Ô Sơn.
Tô Minh không nhớ rõ mình đã leo lên ngọn núi này bao nhiêu lần, gần như nhớ rõ ràng mỗi một vị trí trên núi. Khoảnh khắc tới gần, chỉ thấy cầu vồng đỏ đột nhiên bắn lên, nhảy vọt vài cái đã leo lên núi, chẳng hề tạm dừng chớp mắt hướng lên đỉnh núi.
Tô Minh dốc hết tốc độ, nhưng bởi vì leo hướng sau lưng núi nên Tất Đồ và A Công Mặc Tang chiến đấu trên trời không để ý thấy hành động của Tô Minh ở ngọn núi Ô Long Sơn không xa.
Hai người tập trung chiến đấu trên cao vốn không thể chú ý xung quanh. Nhưng Tất Đồ không biết vì sao đột nhiên xuất hiện cảm giác lo sợ bất an. Man huyết trong người càng lúc càng không thể khống chế. Máu như đang sục sôi khiến lão hoảng hốt, vội vàng lùi ra sau, lần nữa chia ra một ít khí cưỡng ép đè lại. Vẻ mặt lão biến hóa, lộ ra kinh hãi.
‘Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!’ Tất Đồ thầm chấn kinh, nhưng lão không kịp nghĩ nhiều. A Công Mặc Tang đã nhân cơ hội tới gần, lần nữa phát động công kích.
Hiện giờ ông đã là nỏ mạnh hết đà, cực kỳ mệt mỏi. Nhưng chiến đấu đến tận đây, không phải ông muốn đi là được. Đặc biệt là Kinh Nam Phong Quyến mãi giờ chưa tới, khiến trong lòng Mặc Tang có bất an và cảm giác nguy hiểm.
Hiện tại Tô Minh thoăn thoắt phóng lên Ô Long Sơn, đi hướng đỉnh núi. Khi hắn đi qua từng khe hở của ngọn núi thì mơ hồ cảm nhận sâu trong khe Nguyệt Dực xôn xao.
‘Suy nghĩ của mình chắc là không sai!’ Mắt Tô Minh chợt lóe, tiếp tục leo lên.
Không lâu sau hắn đã đứng ở đỉnh cao nhất Ô Long Sơn. Gió núi rít gào thổi bay mái tóc hắn, thổi đồ da thú rách mướp phần phật bay. Nhưng hắn đứng thẳng ở đó nhìn lên trời. Bầu trời chỗ Hắc Viêm Sơn cuồn cuộn sương đỏ, bên trong có hai bóng người nhanh chóng tách ra lại dính vào, hỗn loạn tiếng nổ và tiếng rắn đen gầm.
Có cả áp lực giáng xuống, đó là khi A Công và Tất Đồ thi triển Man thuật thì khiến xung quanh biến đổi.
Hít sâu, Tô Minh khoanh chân ngồi, mạnh ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời. Trăng tròn tròn, ánh sáng rất sáng, rơi vào mắt Tô Minh, khiến máu trong người hắn như bị đốt cháy.
‘A Công, Tô Minh cùng người!’ Hai mắt Tô Minh càng lộ rõ bóng huyết nguyệt.
Theo máu sôi sục, cảm giác nóng cháy tràn ngập toàn thân. Ngay lúc đó, hắn nâng lên tay phải, cắn rách đầu ngón tay xong bôi vào con ngươi trái.
Huyết hỏa trùng trùng lần thứ tư!
Máu tươi ngay khi ngón tay hắn bôi vào con ngươi trái, Ô Long Sơn dưới thân Tô Minh lập tức chấn động. Chấn động vừa xuất hiện lại khiến cả năm ngọn Ô Sơn đều rung động.
Cùng lúc đó, bên trong năm ngọn Ô Sơn tất cả Nguyệt Dực đều kích động gào thét, muốn lao ra cây đỏ chúng nó trú ngụ. Móng vuốt chúng điên cuồng cào thân cây, từng con mắt đỏ rực mang theo hưng phấn khó tin, rít gào.
Chúng nó muốn xông ra, muốn bái lạy vua của chúng!
Cũng giây phút này, trên trời Tất Đồ ở trong sương đỏ đấu với Mặc Tang bỗng run lên, lão mau chóng lùi ra sau, vẻ mặt lộ ra kinh hoàng. Man huyết trong người lão trở nên khó khống chế, không ngừng va chạm bên trong. Tâm lão tràn ngập rung động, khiến lão không thể tự chủ muốn quỳ lạy hướng Ô Long Sơn.
‘Sao có thể được!’ Tất Đồ vén mái tóc xõa tung, khóe miệng chảy máu tươi, cưỡng ép kiềm chế sự xúc động làm lão sợ hãi. Cùng lúc đó, trong mắt lão ảnh ngược một bóng dáng gầy yếu ngồi xếp bằng trên Ô Long Sơn!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.