Cầu Ma

Chương 210: Núi này, tên là Ô!

Nhĩ Căn

19/03/2013

Trên đỉnh núi Nhan Trì, hai người đến từ Thiên Hàn Tông nhìn Tô Minh trên bầu trời, bên tai vang vọng lời Tô Minh. Thoạt trông hai người vẻ mặt bình tĩnh như thường, Thiên Hàn Tông phải có sự kiêu ngạo của Thiên Hàn Tông.

Lại thêm tình huống trước mắt hai người thấy không cần gì phải quá chấn kinh. Người gọi là Tô Minh chẳng qua tu vi hơi cao chút thôi.

Nhưng tu vi cỡ này thì hai người đã thấy quá nhiều trong Thiên Hàn Tông, vốn không đặt ở trong lòng.

Duy nhất khiến hai người hơi kinh ngạc là An Đông bộ lạc chủ động thốt lời chịu thua. Lấy tôn nghiêm một bộ lạc, chưa đánh nhau đã lập tức nhận thua, điều này hơi không hợp với lẽ thường.

“Dù người này có chút quan hệ với An Đông bộ lạc thì cũng không cần làm vậy.” Người đàn ông đến từ Thiên Hàn Tông hơi cau mày sau đó giãn ra. Việc này theo gã thấy thì cũng không cần để ở trong lòng.

Trong đám Man Sĩ đứng cùng họ không có Nhan Trì Man Công, người làm chủ là Nhan Loan, bây giờ mắt bà đầy sát khí nhìn Tô Minh trên bầu trời.

Khác với An Đông và Phổ Khương, đợt này Thiên Hàn Tông chỉ nhận một người, quyết định là Hàn Phỉ Tử. Cho nên theo Nhan Loan thấy, người khiêu chiến đạt được tư cách nhập môn chính là uy hiếp của Nhan Trì bộ lạc.

“Tu vi của ngươi không bình thường, nếu đã chủ động yêu cầu tất cả người Khai Trần trong Nhan Trì bộ lạc cùng ra tay, vậy Nhan Loan xin tuân theo.” Mặt Nhan Loan lộ nụ cười như gió xuân, nụ cười kia cực mị hoặc.

Ngay cả gã đàn ông Thiên Hàn Tông trông thấy thì nhịp tim đập biến nhanh hơn, vội nhìn sang chỗ khác.

Lấy tu vi trung kỳ Khai Trần hết sức thi triển ra thuật mê hoặc, uy lực vượt xa năm đó Tô Minh gặp ở vùng đất tổ tiên Hàm Sơn bế quan.

Đối mặt nụ cười tuyệt đẹp khiến người động tâm này, Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh chẳng chút biến sắc, lạnh nhạt nhìn Nhan Loan.

Trước ánh mắt bình tĩnh của Tô Minh, con ngươi Nhan Loan co rút. Nhưng lúc này không cho bà thời gian nghĩ nhiều, nhích người tiến lên một bước, bà tựa như bươm bướm đỏ bay lên.

“Tất cả tộc nhân Khai Trần Nhan Trì bộ lạc, lên!” Giọng Nhan Loan mềm nhẹ nhưng ẩn chứa hào hùng, vang vọng.

Chỉ thấy trên núi Nhan Trì, khoảnh khắc có sáu bóng người xé gió bay đến.

Sáu bóng người có ba nam ba nữ, tuổi đều là trải qua năm tháng thăng trầm. Lúc này họ bay ra đạp không mà đến, đảo mắt đã xuất hiện bên cạnh Nhan Loan, lao thẳng đến Tô Minh.

Tô Minh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hắn không ra tay mà nhìn bảy người xông tới trước mặt.

Tất cả người trong Hàm Sơn thành đều tập trung nhìn hình ảnh này trên trời, có tiếng hít thở dồn dập. Dù họ không quen biết Tô Minh nhưng trong thời gian này, Tô Minh xuất hiện khiến áp lực mấy ngày nay có chỗ bùng phát.

Trên núi Phổ Khương, rất nhiều tộc nhân bao gồm cả Man Công đều im lặng nhìn lên trời, biểu tình có chút phức tạp. Đặc biệt là Phổ Khương Man Công, lão luôn nhìn bóng lưng Tô Minh, dần dần, cảm giác quen thuộc ngày càng rõ ràng, nhưng cứ nhớ không ra nguyên do ở đâu.

Trên núi An Đông một mảnh yên tĩnh, dường như ngăn cách với trận khiêu chiến này, không nghe không hỏi.

“Người này có chút cuồng vọng.” Trên núi Nhan Trì, gã đàn ông Thiên Hàn Tông lạnh nhạt nói.

“Đích thực cuồng vọng. Dù hắn bằng vào Sơn Văn đè ép Phổ Khương, nhưng ta nghe nói Phổ Khương Man Công và tộc trưởng trước đó đã bị thương, không thể phát huy hết tu vi, mà Nhan Trì bộ lạc thì khác.” Người phụ nữ đứng cạnh mỉm cười gật đầu.



“Cứ nhìn xem đi, dù sao truyền tống trận còn đang trong quá trình mở ra, chưa mở hết. Trong thời gian chờ đợi trận pháp mở có thể nhìn trò hay cũng không tệ.”

“Đúng thế, dù hắn thắng hiểm cũng không sao, cho hắn tư cách nhập môn cũng chẳng có gì. Nhưng đó chỉ là tư cách mà thôi, sau đó chúng ta có thể tùy tiện ra một vấn đề để hắn hoàn thành. Hoàn thành xong một cái lại một cái khác, mãi đến khi trận pháp mở ra, tưởng tượng thôi đã thấy thú vị rồi.” Người phụ nữ tuy không đến mức tuyệt đẹp nhưng cũng rất mỹ lệ, bây giờ bật cười, chỉ là trong nụ cười ẩn chứa trào phúng.

Hàn Phỉ Tử đứng một bên, chân mày thanh cau lại. Cô nhìn Tô Minh bình tĩnh đứng giữa trời, trong lòng có cảm giác giống như Phổ Khương Man Công, từ trên người Tô Minh cô thấy có sự quen thuộc.

Đang lúc hai người nam nữ Thiên Hàn Tông nói chuyện thì Nhan Loan và sáu cường giả Khai Trần Nhan Trì bộ lạc đã tới trước mặt Tô Minh. Họ rất có ăn ý đột nhiên tản ra bao vây Tô Minh vào trong.

“Thất Nhan Động!” Bàn tay Nhan Loan nâng lên chỉ hướng giữa trán mình.

Cùng lúc đó, sáu cường giả Khai Trần đều có động tác tương tự. Chỉ thấy cơ thể bảy người run lên, lập tức sau lưng mỗi người xuất hiện ảo ảnh Man Văn Khai Trần của họ.

Mỗi ảo ảnh tồn tại trong thiên địa bây giờ cùng xuất hiện lập tức kinh động trời đất, khiến gió giật mưa sa, cả bầu trời xuất hiện một dòng suối bạc.

Dòng suối là ảo ảnh nhưng truyền đến tiếng nước chảy. Suối này chính là Man Văn của một người trong số họ biến thành!

Trong dòng suối có một con cá màu vàng. Lưng con cá có hai cánh nhảy trong nước trời, miệng phát ra từng tiếng gầm đuổi theo một hạt châu to cỡ hòn đá đằng trước mặt. Bên trong hạt châu lượn lờ mây tía không ngừng huyễn hóa ra các khuôn mặt phẫn nộ, khuôn mặt có nam có nữ, có giả có trẻ. Con cá vàng và hạt châu này cũng là Man Văn Khai Trần biến thành!

Tận cùng con suối có thể thấy một cái hồ lô khổng lồ. Hồ lô màu xanh, từ xa nhìn lại thì con suối là từ đáy hồ lô chảy xuôi ra không thấy tận cùng.

Bên cạnh hồ lô ngồi một đứa bé. Đứa bé mặc áo ngắn cầm trong tay một dây câu chơi đùa. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ra dây câu trong tay đứa trẻ như nối cùng với mây tía trong hạt châu. Theo nó chơi đùa khiến hạt châu không ngừng di động làm cá vàng đuổi theo.

Sau lưng đứa trẻ còn có một gốc cây to. Cây cực kỳ tươi tốt tỏa ra sức sống vô hạn.

Hồ lô, đứa trẻ, đại thụ, tất cả đều là Man Văn Khai Trần biến thành!

Sáu cái Man Văn hợp thành biến thành một vòng tròn khiến người xem khó tránh khỏi bị hút tinh thần, khó thể thoát ra.

Đây chính là một trong ba Man Thuật thần bí nhất của Nhan Trì bộ lạc, Man Đồ Thất Nhan Động!

Bây giờ bức Man Đồ này chỉ có lục nhan, nhan thứ bảy chớp mắt xuất hiện, đó là trên cây ngô đồng sau lưng đứa trẻ hiện ra một thiếu nữ. Không nhìn rõ khuôn mặt, diện mạo bị tóc dài như suối che mất. Nàng cúi đầu ngồi trên nhánh cây đang khẽ cất tiếng hát. Tiếng hát truyền vào tinh thần mỗi người, khiến linh hồn bất giác bị hút vào bức tranh.

Tiếng ca của thiếu nữ, tiếng nước suối chảy, còn có tiếng cười vui đùa của con nít, tiếng cá vàng đánh mặt nước đuổi theo, bốn loại thanh âm dung hợp một chỗ hình thành trùng kích không trông thấy, từ trời đất bốn phương tám hướng lao thẳng tới Tô Minh.

Vừa ra tay chính là một trong các Man Thuật mạnh nhất Nhan Trì bộ lạc, có thể thấy Nhan Loan quyết tâm chặt đứt tư cách của Tô Minh mãnh liệt cỡ nào.

Gần như khoảnh khắc trùng kích vô hình lan tới gần thì Tô Minh nhắm chặt hai mắt, như đang lắng nghe. Ngoài người hắn, hư không vặn vẹo, ảo ảnh ngọn núi hai đỉnh biến ảo bao phủ hắn vào trong.

Từng thanh âm dung hợp khoảnh khắc đụng vào ngọn núi này thì biến thành tiếng nổ như sấm đánh, quanh quẩn tám phương thật lâu không tán.

“Khúc nhạc này rất êm tai.” Tô Minh mở mắt ra, nhẹ giọng nói.

Khoảnh khắc nói ra câu này thì sóng vô hình đụng vào núi hình thành lực phản chấn mãnh liệt, đây là trận chiến giữa Man Văn và Man Văn. Nếu núi không hủy thì âm sẽ đoạn.



Tiếng cười con nít chợt ngừng!

Con cá vàng vỗ mặt nước lập tức tan biến!

Nước suối chảy chớp mắt đông lại, không còn tiếng róc rách phát ra!

Thiếu nữ trên cây ngô đồng chợt ngừng tiếng hát. Nàng mạnh ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt đẹp tuyệt trần, chỉ là trong đôi mắt ẩn chứa chấn kính.

“Thất Nhan Văn Động!” Thiếu nữ cắn răng, đứng bật dậy.

Lời nói phát ra, chỉ thấy đứa trẻ vung dây câu, hạt châu ẩn chứa sương khói mây tía thẳng đến chỗ Tô Minh.

Cùng lúc đó, đứa trẻ vẻ mặt dữ tợn nhanh chóng xông hướng Tô Minh.

Còn có con cá vàng trên mặt nước gào thét bỗng nhảy vọt lên, thân thể không ngừng biến dài, như sắp hóa rồng. Nhưng cuối cùng không hình thành mà biến thành một con thú vừa giống rồng vừa giống rắn xông lên.

Con suối mạnh đảo vòng như sống lại vây quanh Tô Minh, siết chặt.

Cuối cùng ra tay chính là thiếu nữ. Sau khi thiếu nữ đứng lên, cây ngô đồng dưới thân nàng lập tức héo tàn. Dường như nó đưa hết lực lượng khiến thân thể thiếu nữ trong một mảnh vặn vẹo hóa thành chim phượng hoàng hót vang xông hướng Tô Minh.

“Hay cho một hóa Nhan Động. Nếu thuật này có thể bị một người thi triển ra thì uy lực đó…” Tô Minh thì thào. Từ đầu tới giờ hắn không ra tay kỳ thật là vì muốn nhìn cách thi triển loại Man Văn hắn chưa từng trông thấy này.

Dù sao hắn chỉ mới bước vào Khai Trần, không hiểu nhiều về cách sử dụng Man Văn. Bây giờ trông thấy Thất Nhan Động thì hắn hơi hiểu ra.

Tình hình trên trời đủ khiến người hoa mắt. Loại giao đấu giữa Man Văn như thế này là lần đầu tiên Tô Minh hoàn toàn cảm nhận. Khoảnh khắc từng đợt thần thông tới gần, đôi mắt hắn biến sáng ngời.

“Thuật này, không bằng…nếu đã vậy thì Tô ta lấy sơn làm kính tạ!”

Hai đỉnh núi ngoài người hắn đột nhiên biến đổi, bên trên lại xuất hiện đỉnh thứ ba, thứ tư, thứ năm!

Năm đỉnh núi cùng xuất hiện, hình thành ngọn núi như năm ngón tay người đâm thủng trời

“Núi này tên là Ô!”

Đây là Ô Sơn trong Man Văn của Tô Minh. Lần đầu tiên lấy trạng thái hoàn chỉnh xuất hiện trong trận chiến trên cõi đời này! Lúc trước trong Man Văn này không có Ô Sơn!

Khoảnh khắc Tô Minh nói ra câu đó, trên năm ngọn Ô Sơn dường như truyền ra thanh âm.

“Ô…”

“Tạo Hồn Âm! Trung tâm của Man tộc ta chính là tạo! Man Văn chính là tạo, không ngừng ngưng tụ sáng tạo ra càng toàn diện hơn. Nhưng đều cần nhờ vào pháp khí, mà hắn không mượn pháp khí, hư không tạo ra Man Văn, không ngờ lại ra Tạo Hồn Âm. Đây là năng lực Man Thần trong truyền thuyết!” Trên bầu trời, Thiên Tà Tử cả người chấn động, trong mắt tràn ngập rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook