Chương 137: Phân biệt đãi ngộ
Nhĩ Căn
19/03/2013
Tô Minh điều chỉnh hô hấp, mắt sáng ngời nhìn cái hộp thoạt trông bình thường, ngồi xếp bằng trong động phủ, lòng khẩn trương.
Hắn rất mong chờ vật bên trong hộp. Hắn muốn biến có thể khiến Nhan Trì bộ lạc, Phổ Khương bộ lạc, An Đông bộ lạc năm đó phản loạn cướp đi bốn báu vật cái cuối cùng rốt cuộc là gì.
Bốn báu vật này có thể khiến ba bộ lạc nổi lên sát ý, bây giờ còn lại một khiến Huyền Luân khát vọng, Hàn Phỉ Tử tham lam. Họ thậm chí không dám truyền ra ngoài. Báu vật như vậy khiến Tô Minh càng khẩn trương.
‘Vật này vốn không thuộc về mình.’ Tô Minh thầm nghĩ.
Hắn có thể tới đây chỉ là trùng hợp kỳ duyên. Là Hòa Phong tính kế kéo hắn và vòng xoáy này, từng bước một, từ tránh né Huyền Luân, cướp Hòa Phong, đến đấu tranh với gã, cuối cùng còn thắng hiểm Hàn Phỉ Tử.
Mãi đến khi đó hắn vẫn chưa có được chỗ đặt vật này. Lúc trước Hòa Phong nói và bây giờ chỗ Tô Minh đứng hoàn toàn khác nhau.
Chỉ khi Hòa Phong thành người, hầu Tô Minh mới chân chính biết chỗ giấu bảo vật, đi đến đây.
Nhìn cái hộp trước mặt, Tô Minh biểu tình phức tạp. Hơn một năm nay hắn trải qua rất nhiều chuyện, nhưng khó khăn thì không bao nhiêu, giờ nghĩ lại thật ly kỳ.
Hít sâu, Tô Minh kiềm chế nỗi lòng, nâng lên tay phải chậm rãi đặt trên mặt hộp. Hắn định cầm lấy nhưng khoảnh khắc tay phải đụng vào cái hộp, lập tức vang lên tiếng rít sắc nhọn. Tiếng rít mang theo mãnh lực xuyên thấu, như dấy lên gợn sóng vô hình khuếch tán xung quanh.
Thanh âm két két vang vọng, chỉ thấy vách đá quanh hang trong chớp mắt xuất hiện vô số vết nứt. Từng vệt rất sâu, có một ít xuyên qua cả đá lộ ánh nắng chiếu vào.
Nếu chỉ thế thì thôi, nhưng quanh người Tô Minh, lấy hộp đá làm trung tâm, mặt đất cũng vang tiếng *két két*. Xuất hiện từng vết nứt lan tràn cả hang.
Biến đổi đột ngột khiến tinh thần Tô Minh chấn động, cũng khiến Hòa Phong kinh ngạc. Gã mờ mịt không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Năm đó gã đụng vào hộp, thậm chí mở nó ra thì không xuất hiện chuyện như vậy.
‘Chủ nhân, cái này…cái này…’ Gã sợ Tô Minh hiểu lầm, vội vàng muốn giải thích.
Nhưng Tô Minh không để ý đến gã, nhắm mắt lại, khoanh chân, giữ động tác tay phải chạm hộp đá, hồi lâu sau thở dài một hơi.
“Ta biết.” Tô Minh trầm giọng mở miệng.
Hắn tin tưởng Hòa Phong đúng thật không biết việc này. Quan trọng hơn, tiếng rít đột nhiên xuất hiện dù khiến hang rạn nứt, khiến mặt đất đầy khe rãnh nhưng không thương tổn hắn chút gì.
Bây giờ trong hộp đá vẫn truyền ra tiếng rít, thanh âm này Hòa Phong nghe rất là chói tai, dường như linh thể biến không ổn định. Nhưng Tô Minh lại cảm thấy không biết vì sao có sự thân thiết!
Tiếng rít này dường như đang hoan hô, đang kích động. Như bị phong ấn mấy trăm năm, rốt cuộc đợi đến người thức tỉnh nó.
Đó là cảm giác rất kỳ lạ, nhưng trong lòng Tô Minh cực kỳ rõ ràng. Hắn có thể cảm nhận được, vật trong hộp đang kêu gọi mình.
Tim hắn đập nhanh, mỗi lần nhảy lên đều khiến tiếng rít càng vang. Đến cuối cùng, hộp đá tự chấn động, bên trong truyền đến tiếng *bùm bùm*. Dường như bảo vật bên trong muốn xông ra.
Ánh sáng xanh lấp lóe tỏa ra từ khe hở hộp đá. Chiếu rọi mặt Tô Minh xanh xao. Hòa Phong thấy hình ảnh này thì trợn to mắt. Gã không thể tin báu vật thuộc về Hàm Sơn bộ lạc, bị Tô Minh dùng tay đụng tới lại như có linh tính, biểu hiện ra như vậy, khiến đầu óc gã trống rỗng, mờ mịt, thậm chí hơi đau lòng. Giống như thứ mình cung phụng mấy trăm năm chẳng thèm để ý mình, nhưng ngày kia thấy người ngoài thì kích động như gặp phải chủ nhân.
Loại cảm giác vớ vẩn này khiến Hòa Phong sửng sốt.
Trong hộp lấp lóe ánh sáng xanh, tiếng rít ngày càng kịch liệt, dường như sốt ruột thúc giục Tô Minh mau mở hộp để nó đi ra. Tô Minh cảm nhận được tiếng kêu gọi ngày càng mãnh liệt. Hắn hít sâu, tay phải ấn hộp đá, vỗ một cái, làm theo cách Hòa Phong chỉ đưa vào lực khắc ấn.
Hộp đá chấn động, bật mở.
Khoảnh khắc mở ra, ánh sáng xanh bỗng khuếch bao phủ cả hang trong màu xanh. Cùng lúc đó, ánh sáng càng đậm hơn lóe ra từ cái hộp, tiếng rít gào thét, bay nhanh giữa không trung hang hóa thành từng cầu vồng xanh.
Có khí thế sắc bén ập đến làm vách đá quanh hang nứt ra, mọi nơi đều có. Khí thế lãnh liệt này khiến Tô Minh dựng đứng lông tơ, cổ họng khô khốc, có cảm giác đối mặt Khai Trần. Sợi máu trong người bùng phát như muốn kháng cự. Theo hắn cảm giác thì hình như khí thế này vượt qua Khai Trần!
Nhưng giây phút khí huyết trong người Tô Minh sắp bùng nổ thì luồng sáng xanh chợt lóe bay thẳng tới chỗ hắn, tốc độ rất nhanh. Tô Minh cảm thấy mình am hiểu nhất tốc độ nhưng không thể tránh né, chợt kinh sợ thì ánh sáng xanh như xuyên qua không gian, xuất hiện gần giữa trán Tô Minh.
Trán Tô Minh ướt đẫm mồ hôi, nhìn ánh sáng xanh trước mắt. Lần này hắn nhìn thấy rõ, đây rốt cuộc là báu vật gì!
Đây là một thanh kiếm!
Một thanh kiếm có thể bay!
Một thanh kiếm màu xanh, mặt trên khắc đồ án phức tạp Tô Minh chưa từng thấy!
Nó chỉ dài bảy tấc, có thể nắm trong tay, toàn thân lạnh lẽo tỏa khí thế cực kỳ lãnh liệt. Lưỡi kiếm cực sắc bén, dường như chỉ khẽ động có thể đâm vào trán Tô Minh.
Trên trán hắn dần xuất hiện ấn ký kiếm, lấp lóe lộ ra uy nghiêm.
Hòa Phong đứng một bên nhìn Tô Minh, sắc mặt ngơ ngác. Đến tận bây giờ gã khó thể hiểu nổi, vì sao báu vật của mình, mình và hắn mở hộp cách giống nhau lại phân biệt đãi ngộ như vậy.
May hiện giờ gã là linh thể, nếu không rất có thể nghĩ không ra và không cam lòng sẽ buồn bực hộc máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.