Chương 972: Phần linh biến
Nhĩ Căn
02/12/2013
- Không được làm tổn thương tính mạng hắn.
Lão già phức tạp nói.
Thân thể mười mấy người kia bay nhanh, sau khi tới gần Tô Minh cũng chưa ra tay. Tiếng cười thê lương của Tô Minh vang vọng. Cả người hắn mang theo sự bi phẫn mãnh liệt, giơ tay phải lên, đánh ra một quyền mạnh mẽ về mười mấy người phía trước. Dưới một quyền này, hắn triển khai ra lực lượng mạnh nhất có thể bộc phát, đó là chiến lực Kiếp Dương.
Tiếng nổ vang trời, đinh tai nhức óc truyền ra. Thân thể mười mấy người kia dừng lại giữa đường, thậm chí hai mắt lão già kia còn co rút lại. Tu vi bộc phát ra từ trên người Tô Minh khiến hắn kinh hãi!
- Đây là tộc quần của ta sao?
Tô Minh bi phẫn cười to, chẳng qua tiếng cười kia lộ vẻ khổ sở, chỉ có người trải qua rồi mới có thể cảm nhận mùi vị của nó.
- Đây chính là tộc quần mà cả đời ta trải qua muôn vàn đau khổ, mạo hiểm cửu tử nhất sinh, mãi không quên, mãi muốn tìm sao?
Tô Minh giơ tay phải lên, lại đánh ra một quyền.
- Hôm nay ta tới đây, không phải muốn trở thành tộc nhân của phân thân Tru Tiên nói. Ta muốn mang đi di vật của phụ thân ta... Không ai có thể ngăn trở ta!
Tô Minh cất bước, lại đánh ra một quyền. Tu vi Kiếp Dương trong giờ khắc này hoàn toàn bộc phát, tiếng nổ vang vọng. Một mình hắn không ngừng bức lui mười mấy người Trần Phần tộc.
Mỗi quyền của Tô Minh không phải đánh lên mấy người này mà đánh về phía trước người bọn họ, do đó tạo thành lực trùng kích mãnh liệt, cuốn động khiến những người kia không thể nảo tiến tới gần, chỉ có thể không ngừng lui lại phía sau.
Sắc mặt lão già kia biến hóa, hai mắt co rút lại, quan sát thân thể Tô Minh thao túng, lộ ra ánh sáng kỳ dị.
- Lão tộc trưởng vạn năm trước rời khỏi nơi này, dáng vẻ giống đứa nhỏ này như đúc, khí tức trên thân thể cũng là khí tức của Trần Phần tộc. Điểm này tuyệt đối không sai.
- Tuy không biết lão tộc trưởng sinh ra đứa bé nào với nữ tử bên ngoài nhưng mi tâm của người này có dấu hiệu cửu diễm, biểu lộ huyết mạch tinh thuần.
- Hắn có phải là chủ hệ của Trần Phần tộc hay không... Nếu phán đoán tuổi tác của người này thì hẳn mới chỉ mấy ngàn năm thôi, vậy mà đã tu luyện đạt tới cảnh giới này. Tư chất của hắn, dù không có huyết mạch chủ hệ thì cũng đã là có một không hai trong bộ lạc.
- Đáng tiếc...nếu lão tổ có thể xuất quan thì chuyện này còn có cơ hội thay đổi.
Lão già lắc đầu nhìn mười mấy người không ngừng lui lại phía sau, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hai mắt lóe lên, tựa như đã hạ quyết định, mở miệng nói.
- Bao nhiêu biến hóa thành Phần linh thân!
Theo lời lão già nói, mười mấy người của Trần Phần tộc lập tức tạo thành động tác, ký hiệu ngọn lửa ở mi tâm hợp lại, sau đó tiếng nổ vang vọng truyền ra. Mười mấy người trong chớp mắt liền biến thành mười mấy cự nhân hỏa diễm khổng lồ, gầm thét lao thẳng về phía Tô Minh.
Tô Minh thấy được vẻ mặt biến hóa của lão già kia, nội tâm hơi chấn động. Hắn không tin ở cửa Trần Phần tộc xảy ra chuyện này mà lại không khiến vị lão tổ Chưởng Duyên Sinh Duyệt kia chú ý. Nhưng người này mãi không xuất hiện ở nơi này, có lẽ còn có nguyên nhân khác.
Về phần nguyên nhân này là gì thì Tô Minh đã mơ hồ đoán ra.
Giờ khắc này, trong đám sương mù tại khu vực quan trọng, nơi đó tồn tại một đại lục trôi nổi. Đại lục này cũng không lớn lắm nhưng đủ để mười vạn tộc nhân Trần Phần tộc sinh tồn ở đây vô số năm qua.
Nơi này chính là chỗ ở của Trần Phần tộc.
Trên đại lục này có một vùng sa mạc, không có chút thực vật nào. Từng luồng khí tức nóng bức tràn ngập bốn phía, còn có sóng nhiệt gào thét, thỉnh thoảng truyền qua. Ở vùng đất này có những ngọn tháp với độ cao bất đồng nhưng thấp nhất cũng hơn trăm trượng, còn cao thì phải hơn vạn trượng.
Dõi mắt nhìn lại, tháp cao trên đại lục này phải tới mấy vạn. Chúng phân tán ra, bốn phía đều có ngọn lửa đang thiêu đốt mà trọng điểm của ngọn lửa này là đỉnh tháp, sau đó trút xuống thân tháp tạo thành biển lửa.
Lửa trên đỉnh tháp nhìn qua thì không có gì kỳ lạ nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó như là từng con mắt, con mắt lửa.
Do đó, toàn bộ đại lục này khiến người ta cảm thấy như có cả vạn con mắt tồn tại vĩnh viễn, tựa như có thể nhìn thấu tất cả bí ẩn của thiên địa trời cao.
Trong đám tháp cao này, bên trong ngọn tháp cao nhất, ở dưới con mắt lửa giờ phút này có một người ngồi khoanh chân. Người này là một nam tử trung niên. Sắc mặt hắn có đen có đỏ, vẻ mặt không giận mà uy nghiêm, mi tâm rõ ràng có ký hiệu chín ngọn lửa.
Hắn nhìn mắt lửa khổng lồ trước mặt, lặng yên nhìn.
Bên cạnh hắn có chín lão già đang đứng. Chín người nàên lặng không nói, rối rít nhìn về phía con mắt lửa.
Ở bên trong ngọn lửa này chiếu chính là cảnh bên ngoài đại lục, trong sương mù, Tô Minh đang giao chiến với mười mấy tộc nhân Trần Phần tộc.
- Lão tổ có dấu hiệu xuất quan không?
Hồi lâu, nam tử trung niên kia lạnh nhạt nói.
- Không có chút dấu hiệu nào.
Một lão già phía sau nói nhỏ.
- Không có dấu hiệu sao... Vậy thì nói rõ là lão gia hỏa đã xuất quan rồi.
Nam tử trung niên kia cười khẽ, nụ cười mang theo vẻ âm trầm. Sự âm trầm này là bởi sự tồn tại của Tô Minh đang hiện ra trong con mắt lửa.
- Người này tuổi không lớn lắm mà đã tu luyện tới tu vi này, có thể thấy là nhiều năm qua ở bên ngoài đã trải qua hiểm trở...
Nam tử trung niên nói khẽ.
- Là thúc thúc của hắn, những năm gần đây không quan tâm tới hắn, ta cũng hơi thẹn với ca ca của mình.
Nam tử trung niên than khẽ một tiếng.
- Bỏ đi. Giết hết là được. Chín người các ngươi tự mình làm đi, dùng tốc độ nhanh nhất, xóa dấu vết của người này đi. Ta nhìn dấu hiệu chín ngọn lửa trên mi tâm hắn mà cảm thấy rất không thoải mái.
Nam tử trung niên vẫn bình thản như trước mà chín lão già bên cạnh hơi chần chừ một chút, sau đó vội vàng cúi đầu, trong thời gian ngắn biến mất.
- Một vầng mặt trời như thế, lão gia hỏa sao lại không động tâm được... Chẳng qua là vì cái gì ngươi còn không xuất quan đây... Cũng được, ta giúp ngươi giải quyết.
Nam tử trung niên lẩm bẩm, nhắm nghiền hai mắt.
Trong biển lửa sương mù ở cách nơi này vô tận, cũng cách chiến trường Tô Minh đang chiến đấu rất xa, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí tiếng nổ từ chiến trường cũng không thể truyền vào đây được.
Trong sương mù này có một thân ảnh mơ hồ khoanh chân ngồi. Thân ảnh này không cao, dáng vẻ gầếu, giống như một đứa bé vậy. Hắn đang nhìn xuống phía dưới, tựa như có thể xuyên qua tất cả sương mù, trực tiếp thấy chiến trường của Tô Minh.
- Khí tức không sai, ký hiệu cũng đúng... Cảm giác huyết mạch cũng chính xác. Mà ánh mắt của hắn cũng rất chân thật. Nhưng vì sao cuối cùng ta vẫn thấy trên người hắn có cảm giác không đúng.
Thân ảnh này mơ hồ lắc đầu, nói nhỏ.
- Năm đó Trách Dung xích mích với đệ đệ, đáng tiếc ta lại có việc ở bên ngoài, tới khi trở lại thì hắn đã rời bộ lạc rồi. Hắn rời đi cũng tính là một tử kiếp của hắn, cho nên không cho truy tìm, trong bộc lạc cũng có tộc trưởng mới.
- Chẳng quả là theo ta bấm quẻ, Trách Dung không có con nối dõi...
Thân ảnh mơ hồ này chớp hai mắt, lộ ý lạnh lùng, cũng có vẻ chần chừ.
- Có phải là tộc nhân Trần Phần tộc hay không, có phải là hậu duệ của Trách Dung hay không...... Tất cả phải xem người có thức tỉnh được thiên phú Phần Linh hay không. Nếu ngươi có thể biến hóa thành Phần Linh thì lão phu sẽ ra mặt, để ngươi nhận tổ quy tông. Nếu không thì bản thân ta muốn xem là ai dám có âm mưu với Trần Phần tộc ta!
Thân ảnh mơ hồ cười lạnh, không lên tiếng nữa.
Trên chiến trường, tiếng nổ vang ngập trời. Đối mặt với mười mấy người biến hóa thành Phần Linh hỏa diễm, Tô Minh không dừng lại. Dù mấy người này có biến hóa khiến tu vi tăng vọt nhưng cao nhất cũng chỉ là Kiếp Nguyệt, so với Kiếp Dương mà thân thể này phát huy ra được thì kém quá nhiều.
Đây là khi Tô Minh còn chưa dẫn động lực lượng của Ách Thương phân thân, nếu không thì hắn có thể khiến thân thể này đánh với đại năng Chưởng cảnh một trận, cũng giống như trận chiến với Hoành Thiên lão tổ lần trước. Nếu lúc đó Tô Minh mà có thân thể chí bảo này thì hắn nắm chắc có thể chiến đấu kịch liệt, khiến Hoành Thiên lão tổ cau mày không dứt.
Hừ lạnh một tiếng, thần sắc bi phẫn của Tô Minh không giảm, liên tục đánh ra ba quyền.
Rầm rầm rầm!
Ba quyền đánh vào hư không, tạo thành trùng kích mãnh liệt, hóa thành tiếng nổ vang truyền khắp tám phương, khiến mười mấy tộc nhân biến thân thành Phần Linh đều như bị cuồng phong quét qua, thân thể lập tức rút lui. Thân thể Tô Minh nhoáng một cái liền xông ra.
Nhưng trong nháy mắt khi hắn xông ra, đột nhiên tâm thần xuất hiện nguy cơ mãnh liệt, cũng khiến cho bốn người Huyền Thương, Hứa Tuệ cảm nhận được.
- Cẩn thận, có cường địch tới!
- Không phải một mà là chín người!
Đầu Tô Minh truyền ra tiếng nói của mọi người. Cùng lúc đó, lão già xuất hiện lúc trước cũng biến sắc.
Đúng lúc này, bốn phía hư vô quanh Tô Minh bất ngờ xuất hiện chín cơn lốc xoáy mãnh liệt. Từ trong lốc xoãy bỗng đi ra chín người. Đây là chín lão già, đại năng Kiếp Dương!
Sự xuất hiện của bọn họ lập tức khiến biển lửa sương mù gió nổi mây phun, nổ vang kịch liệt. Trong sương mù tầng tầng cuốn động, một luồng sóng nhiệt đủ để đốt cháy tất cả cẩm ầm bộc phát ra từ thân thể chín người này.
Cùng lúc đó, hào quang chói mắt theo sóng nhiệt cũng bùng lên. Phía sau chín người này hiện lên chín vầng mặt trời chói chang!
Khi bọn họ xuất hiện, sát cơ hiện ra. Thần sắc Tô Minh nghiêm trọng, đồng thời không quên ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười mang theo sự xa cách, mang theo sự tức giận mãnh liệt.
Điều này phù hợp với thân phận của hắn, cũng khiến vẻ mặt lão già xuất hiện vừa rồi lộ vẻ giãy dụa nhưng sau đó hóa thành quyết đoán.
- Lão tộc trưởng năm đó có ơn với ta. Ơn này trước kia ta không cách nào báo đáp, hôm nay con hắn tới, ta cần gì chần chờ nữa!
Lão già này cắn răng một cái, cũng không ra tay mà lập tức truyền lới tới Tô Minh.
- Thiếu tộc trưởng, mau dùng Phần Linh biến thân. Tu vi của ngươi như vậy, nhất định đã thức tỉnh thiên phú, biến hóa thành thân thể Phần Linh, tất cả đều có thể hóa giải!
Hai mắt Tô Minh lóe lên. Lúc trước hắn thấy hành động biến thân của Trần Phần tộc, đã nhớ ký mọi việc, cũng nhìn thấu chút đầu mối. Giờ phút này theo lời của lão già kia, thân thể Tô Minh bỗng nhiên lui về phía sau vài bước, cực kỳ xác định, nguyên nhân mà lão tổ Trần Phần tộc chưa xuất hiện chính là mình còn chưa tiến hành biến thân. Nhất định là đối phương đang nghi ngờ thân phận mình.
- Phần Linh biến thân!
Tô Minh truyền thần niệm với con Hạc trọc lông, đồng thời cũng truyền ý chí cho mấy người Huyền Thương. Cùng lúc đó, hắn đang muốn biến thân, nhưng nội tâm lại máy động, đứng nơi đó, dùng một phương thức hoàn toàn bất đồng, triển khai Phần Linh biến!
Cùng lúc này, bên trong hồn hắn cũng bắt đầu dẫn động khí tức của Ách Thương!
Lão già phức tạp nói.
Thân thể mười mấy người kia bay nhanh, sau khi tới gần Tô Minh cũng chưa ra tay. Tiếng cười thê lương của Tô Minh vang vọng. Cả người hắn mang theo sự bi phẫn mãnh liệt, giơ tay phải lên, đánh ra một quyền mạnh mẽ về mười mấy người phía trước. Dưới một quyền này, hắn triển khai ra lực lượng mạnh nhất có thể bộc phát, đó là chiến lực Kiếp Dương.
Tiếng nổ vang trời, đinh tai nhức óc truyền ra. Thân thể mười mấy người kia dừng lại giữa đường, thậm chí hai mắt lão già kia còn co rút lại. Tu vi bộc phát ra từ trên người Tô Minh khiến hắn kinh hãi!
- Đây là tộc quần của ta sao?
Tô Minh bi phẫn cười to, chẳng qua tiếng cười kia lộ vẻ khổ sở, chỉ có người trải qua rồi mới có thể cảm nhận mùi vị của nó.
- Đây chính là tộc quần mà cả đời ta trải qua muôn vàn đau khổ, mạo hiểm cửu tử nhất sinh, mãi không quên, mãi muốn tìm sao?
Tô Minh giơ tay phải lên, lại đánh ra một quyền.
- Hôm nay ta tới đây, không phải muốn trở thành tộc nhân của phân thân Tru Tiên nói. Ta muốn mang đi di vật của phụ thân ta... Không ai có thể ngăn trở ta!
Tô Minh cất bước, lại đánh ra một quyền. Tu vi Kiếp Dương trong giờ khắc này hoàn toàn bộc phát, tiếng nổ vang vọng. Một mình hắn không ngừng bức lui mười mấy người Trần Phần tộc.
Mỗi quyền của Tô Minh không phải đánh lên mấy người này mà đánh về phía trước người bọn họ, do đó tạo thành lực trùng kích mãnh liệt, cuốn động khiến những người kia không thể nảo tiến tới gần, chỉ có thể không ngừng lui lại phía sau.
Sắc mặt lão già kia biến hóa, hai mắt co rút lại, quan sát thân thể Tô Minh thao túng, lộ ra ánh sáng kỳ dị.
- Lão tộc trưởng vạn năm trước rời khỏi nơi này, dáng vẻ giống đứa nhỏ này như đúc, khí tức trên thân thể cũng là khí tức của Trần Phần tộc. Điểm này tuyệt đối không sai.
- Tuy không biết lão tộc trưởng sinh ra đứa bé nào với nữ tử bên ngoài nhưng mi tâm của người này có dấu hiệu cửu diễm, biểu lộ huyết mạch tinh thuần.
- Hắn có phải là chủ hệ của Trần Phần tộc hay không... Nếu phán đoán tuổi tác của người này thì hẳn mới chỉ mấy ngàn năm thôi, vậy mà đã tu luyện đạt tới cảnh giới này. Tư chất của hắn, dù không có huyết mạch chủ hệ thì cũng đã là có một không hai trong bộ lạc.
- Đáng tiếc...nếu lão tổ có thể xuất quan thì chuyện này còn có cơ hội thay đổi.
Lão già lắc đầu nhìn mười mấy người không ngừng lui lại phía sau, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hai mắt lóe lên, tựa như đã hạ quyết định, mở miệng nói.
- Bao nhiêu biến hóa thành Phần linh thân!
Theo lời lão già nói, mười mấy người của Trần Phần tộc lập tức tạo thành động tác, ký hiệu ngọn lửa ở mi tâm hợp lại, sau đó tiếng nổ vang vọng truyền ra. Mười mấy người trong chớp mắt liền biến thành mười mấy cự nhân hỏa diễm khổng lồ, gầm thét lao thẳng về phía Tô Minh.
Tô Minh thấy được vẻ mặt biến hóa của lão già kia, nội tâm hơi chấn động. Hắn không tin ở cửa Trần Phần tộc xảy ra chuyện này mà lại không khiến vị lão tổ Chưởng Duyên Sinh Duyệt kia chú ý. Nhưng người này mãi không xuất hiện ở nơi này, có lẽ còn có nguyên nhân khác.
Về phần nguyên nhân này là gì thì Tô Minh đã mơ hồ đoán ra.
Giờ khắc này, trong đám sương mù tại khu vực quan trọng, nơi đó tồn tại một đại lục trôi nổi. Đại lục này cũng không lớn lắm nhưng đủ để mười vạn tộc nhân Trần Phần tộc sinh tồn ở đây vô số năm qua.
Nơi này chính là chỗ ở của Trần Phần tộc.
Trên đại lục này có một vùng sa mạc, không có chút thực vật nào. Từng luồng khí tức nóng bức tràn ngập bốn phía, còn có sóng nhiệt gào thét, thỉnh thoảng truyền qua. Ở vùng đất này có những ngọn tháp với độ cao bất đồng nhưng thấp nhất cũng hơn trăm trượng, còn cao thì phải hơn vạn trượng.
Dõi mắt nhìn lại, tháp cao trên đại lục này phải tới mấy vạn. Chúng phân tán ra, bốn phía đều có ngọn lửa đang thiêu đốt mà trọng điểm của ngọn lửa này là đỉnh tháp, sau đó trút xuống thân tháp tạo thành biển lửa.
Lửa trên đỉnh tháp nhìn qua thì không có gì kỳ lạ nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó như là từng con mắt, con mắt lửa.
Do đó, toàn bộ đại lục này khiến người ta cảm thấy như có cả vạn con mắt tồn tại vĩnh viễn, tựa như có thể nhìn thấu tất cả bí ẩn của thiên địa trời cao.
Trong đám tháp cao này, bên trong ngọn tháp cao nhất, ở dưới con mắt lửa giờ phút này có một người ngồi khoanh chân. Người này là một nam tử trung niên. Sắc mặt hắn có đen có đỏ, vẻ mặt không giận mà uy nghiêm, mi tâm rõ ràng có ký hiệu chín ngọn lửa.
Hắn nhìn mắt lửa khổng lồ trước mặt, lặng yên nhìn.
Bên cạnh hắn có chín lão già đang đứng. Chín người nàên lặng không nói, rối rít nhìn về phía con mắt lửa.
Ở bên trong ngọn lửa này chiếu chính là cảnh bên ngoài đại lục, trong sương mù, Tô Minh đang giao chiến với mười mấy tộc nhân Trần Phần tộc.
- Lão tổ có dấu hiệu xuất quan không?
Hồi lâu, nam tử trung niên kia lạnh nhạt nói.
- Không có chút dấu hiệu nào.
Một lão già phía sau nói nhỏ.
- Không có dấu hiệu sao... Vậy thì nói rõ là lão gia hỏa đã xuất quan rồi.
Nam tử trung niên kia cười khẽ, nụ cười mang theo vẻ âm trầm. Sự âm trầm này là bởi sự tồn tại của Tô Minh đang hiện ra trong con mắt lửa.
- Người này tuổi không lớn lắm mà đã tu luyện tới tu vi này, có thể thấy là nhiều năm qua ở bên ngoài đã trải qua hiểm trở...
Nam tử trung niên nói khẽ.
- Là thúc thúc của hắn, những năm gần đây không quan tâm tới hắn, ta cũng hơi thẹn với ca ca của mình.
Nam tử trung niên than khẽ một tiếng.
- Bỏ đi. Giết hết là được. Chín người các ngươi tự mình làm đi, dùng tốc độ nhanh nhất, xóa dấu vết của người này đi. Ta nhìn dấu hiệu chín ngọn lửa trên mi tâm hắn mà cảm thấy rất không thoải mái.
Nam tử trung niên vẫn bình thản như trước mà chín lão già bên cạnh hơi chần chừ một chút, sau đó vội vàng cúi đầu, trong thời gian ngắn biến mất.
- Một vầng mặt trời như thế, lão gia hỏa sao lại không động tâm được... Chẳng qua là vì cái gì ngươi còn không xuất quan đây... Cũng được, ta giúp ngươi giải quyết.
Nam tử trung niên lẩm bẩm, nhắm nghiền hai mắt.
Trong biển lửa sương mù ở cách nơi này vô tận, cũng cách chiến trường Tô Minh đang chiến đấu rất xa, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí tiếng nổ từ chiến trường cũng không thể truyền vào đây được.
Trong sương mù này có một thân ảnh mơ hồ khoanh chân ngồi. Thân ảnh này không cao, dáng vẻ gầếu, giống như một đứa bé vậy. Hắn đang nhìn xuống phía dưới, tựa như có thể xuyên qua tất cả sương mù, trực tiếp thấy chiến trường của Tô Minh.
- Khí tức không sai, ký hiệu cũng đúng... Cảm giác huyết mạch cũng chính xác. Mà ánh mắt của hắn cũng rất chân thật. Nhưng vì sao cuối cùng ta vẫn thấy trên người hắn có cảm giác không đúng.
Thân ảnh này mơ hồ lắc đầu, nói nhỏ.
- Năm đó Trách Dung xích mích với đệ đệ, đáng tiếc ta lại có việc ở bên ngoài, tới khi trở lại thì hắn đã rời bộ lạc rồi. Hắn rời đi cũng tính là một tử kiếp của hắn, cho nên không cho truy tìm, trong bộc lạc cũng có tộc trưởng mới.
- Chẳng quả là theo ta bấm quẻ, Trách Dung không có con nối dõi...
Thân ảnh mơ hồ này chớp hai mắt, lộ ý lạnh lùng, cũng có vẻ chần chừ.
- Có phải là tộc nhân Trần Phần tộc hay không, có phải là hậu duệ của Trách Dung hay không...... Tất cả phải xem người có thức tỉnh được thiên phú Phần Linh hay không. Nếu ngươi có thể biến hóa thành Phần Linh thì lão phu sẽ ra mặt, để ngươi nhận tổ quy tông. Nếu không thì bản thân ta muốn xem là ai dám có âm mưu với Trần Phần tộc ta!
Thân ảnh mơ hồ cười lạnh, không lên tiếng nữa.
Trên chiến trường, tiếng nổ vang ngập trời. Đối mặt với mười mấy người biến hóa thành Phần Linh hỏa diễm, Tô Minh không dừng lại. Dù mấy người này có biến hóa khiến tu vi tăng vọt nhưng cao nhất cũng chỉ là Kiếp Nguyệt, so với Kiếp Dương mà thân thể này phát huy ra được thì kém quá nhiều.
Đây là khi Tô Minh còn chưa dẫn động lực lượng của Ách Thương phân thân, nếu không thì hắn có thể khiến thân thể này đánh với đại năng Chưởng cảnh một trận, cũng giống như trận chiến với Hoành Thiên lão tổ lần trước. Nếu lúc đó Tô Minh mà có thân thể chí bảo này thì hắn nắm chắc có thể chiến đấu kịch liệt, khiến Hoành Thiên lão tổ cau mày không dứt.
Hừ lạnh một tiếng, thần sắc bi phẫn của Tô Minh không giảm, liên tục đánh ra ba quyền.
Rầm rầm rầm!
Ba quyền đánh vào hư không, tạo thành trùng kích mãnh liệt, hóa thành tiếng nổ vang truyền khắp tám phương, khiến mười mấy tộc nhân biến thân thành Phần Linh đều như bị cuồng phong quét qua, thân thể lập tức rút lui. Thân thể Tô Minh nhoáng một cái liền xông ra.
Nhưng trong nháy mắt khi hắn xông ra, đột nhiên tâm thần xuất hiện nguy cơ mãnh liệt, cũng khiến cho bốn người Huyền Thương, Hứa Tuệ cảm nhận được.
- Cẩn thận, có cường địch tới!
- Không phải một mà là chín người!
Đầu Tô Minh truyền ra tiếng nói của mọi người. Cùng lúc đó, lão già xuất hiện lúc trước cũng biến sắc.
Đúng lúc này, bốn phía hư vô quanh Tô Minh bất ngờ xuất hiện chín cơn lốc xoáy mãnh liệt. Từ trong lốc xoãy bỗng đi ra chín người. Đây là chín lão già, đại năng Kiếp Dương!
Sự xuất hiện của bọn họ lập tức khiến biển lửa sương mù gió nổi mây phun, nổ vang kịch liệt. Trong sương mù tầng tầng cuốn động, một luồng sóng nhiệt đủ để đốt cháy tất cả cẩm ầm bộc phát ra từ thân thể chín người này.
Cùng lúc đó, hào quang chói mắt theo sóng nhiệt cũng bùng lên. Phía sau chín người này hiện lên chín vầng mặt trời chói chang!
Khi bọn họ xuất hiện, sát cơ hiện ra. Thần sắc Tô Minh nghiêm trọng, đồng thời không quên ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười mang theo sự xa cách, mang theo sự tức giận mãnh liệt.
Điều này phù hợp với thân phận của hắn, cũng khiến vẻ mặt lão già xuất hiện vừa rồi lộ vẻ giãy dụa nhưng sau đó hóa thành quyết đoán.
- Lão tộc trưởng năm đó có ơn với ta. Ơn này trước kia ta không cách nào báo đáp, hôm nay con hắn tới, ta cần gì chần chờ nữa!
Lão già này cắn răng một cái, cũng không ra tay mà lập tức truyền lới tới Tô Minh.
- Thiếu tộc trưởng, mau dùng Phần Linh biến thân. Tu vi của ngươi như vậy, nhất định đã thức tỉnh thiên phú, biến hóa thành thân thể Phần Linh, tất cả đều có thể hóa giải!
Hai mắt Tô Minh lóe lên. Lúc trước hắn thấy hành động biến thân của Trần Phần tộc, đã nhớ ký mọi việc, cũng nhìn thấu chút đầu mối. Giờ phút này theo lời của lão già kia, thân thể Tô Minh bỗng nhiên lui về phía sau vài bước, cực kỳ xác định, nguyên nhân mà lão tổ Trần Phần tộc chưa xuất hiện chính là mình còn chưa tiến hành biến thân. Nhất định là đối phương đang nghi ngờ thân phận mình.
- Phần Linh biến thân!
Tô Minh truyền thần niệm với con Hạc trọc lông, đồng thời cũng truyền ý chí cho mấy người Huyền Thương. Cùng lúc đó, hắn đang muốn biến thân, nhưng nội tâm lại máy động, đứng nơi đó, dùng một phương thức hoàn toàn bất đồng, triển khai Phần Linh biến!
Cùng lúc này, bên trong hồn hắn cũng bắt đầu dẫn động khí tức của Ách Thương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.