Chương 1163: Phân thân động
Nhĩ Căn
18/02/2014
Nhoáng một cái đã trôi qua ba tháng. Trong ba tháng này, Tô Minh vẫn
khoanh chân ngồi, củng cố duyên pháp, thông hiểu đạo lý bên trong lòng.
Một ngày kia, hai mắt Tô Minh chậm rãi mở ra, nhìn về phía tinh không nơi xa. Trong mắt của hắn là một vẻ thâm thúy, như ẩn chứa trời cao. Trong chốc lát, một đạo cầu vồng từ bên trong cơn lốc tinh không gào thét mà đến. Bên ngoài cầu vồng kia có sóng gợn màu trắng, lúc đi qua cơn lốc thì cùng nhau tản ra, khiến cho người này có thể triển khai tốc độ tới trình độ nhất định. Trong mấy hơi thở, cầu vòng kia đã tới gần Tô Minh. Khi cách phía trước Tô Minh tầm mười trượng thì cầu vồng này hóa thành lão giả họ Miêu, ôm quyền hướng về phía Tô Minh lạy một cái thật sâu.
- Ra mắt chủ công.
Vẻ mặt Tô Minh như thường, nhàn nhạt nhìn lão giả họ Miêu này một cái rồi khẽ gật đầu.
- Chủ công, tại hạ điều tra ở phía Đông, phát hiện ra ở đó còn sót lại mấy vạn tu sĩ. Bọn họ hoặc là tụm ba tụm năm, hoặc là tụ tập mấy trăm người, phân tán ở mọi chỗ phía Đông. Phần lớn bọn họ đều cảnh giác đối với sự xuất hiện của tại hạ. Đối với việc. . . lựa chọn Tông môn thì một ít người mừng rỡ đồng ý, phần lớn còn lại đều là chần chờ. . .
Lão giả họ Miêu cúi đầu nói.
- Vì sao ngươi bị thương?
Ánh mắt Tô Minh đảo qua người lão giả họ Miêu này, sau đó bình tĩnh nói.
- Là lúc tại hạ ở phía Đông ước chừng hơn hai tháng, cũng là tại vùng đất xa nhất trong chuyến đi này của tại hạ. Nơi đó có một quân đội mô hình nhỏ của Đạo Thần Tông, có tầm hơn một vạn người. Bọn họ từ chối ý kiến gia nhập tông môn, lại còn muốn lấy chí bảo có thể xuyên qua cơn lốc mà chủ công ban tặng…
Lão giả họ Miêu nói tới đây liền ngẩng đầu nhìn Tô Minh một cái, không tiếp tục nói nữa.
Hai mắt Tô Minh chợt lóe lên, cẩn thận nhìn lão giả họ Miêu. Hắn vung tay phải lên, lập tức một viên đan dược xuất hiện ở trong tay hắn, bay thẳng tới lão giả họ Miêu.
- Viên thuốc này đến từ thượng giới, có thể khôi phục được thương thế. Ngươi nuốt vào, ngồi xuống một canh giờ, sau đó đưa ta tới chỗ ngươi bị đả thương.
Tô Minh nói xong liền nhắm hai mắt lại, nhưng thần thức lại cẩn thận quan sát lão giả kia.
Lão giả họ Miêu nhận đan dược, liền không chút do dự nuốt vào, sau đó lập tức ngồi nhanh xuống, từ trên người liền xuất ra mồ hôi. Sau một canh giờ, hai mắt lão giả chợt mở ra, lộ ra vẻ kích động. Trong cơ thể hắn có tiếng bịch bịch vang vọng. Trên thực tế, thương thế lần này của hắn chẳng qua chỉ là một phần thương thế đã bị áp chế mà năm đó bị thương ở hạo kiếp kia. Nhưng bây giờ, sau một canh giờ ngồi xuống này, dường như tất cả thương thế đã khôi phục bảy tám phần, khiến cho tu vi toàn thân mạnh hơn một, hai phần. Loại đan dược kỳ dị này vô cùng quý giá.
Điều này làm cho lão giả họ Miêu kia nhìn về phía Tô Minh bằng ánh mắt vô cùng cảm kích. Theo sự xuất hiện của ý cảm kích kia, trong lúc nhắm mắt, Tô Minh lập tức nhận thấy được hơn một tia thần thức nhỏ yếu phát ra từ trên người lão già này, hướng về lực duyên pháp của Tô Minh.
Tuy bản thân lão già này không nhìn thấy được nhưng cảnh này cũng chứng minh rằng suy nghĩ lúc trước của Tô Minh là đúng. Giờ phút này, sau khi mở mắt, tuy Tô Minh khoanh chân bất động nhưng trong nháy mắt, hư ảnh xuất hiện từ trên người hắn chồng lên nhau, hóa thành thân ảnh mặc áo đen giống Tô Minh. Nhưng đây là phân thân của Tô Minh, là phân thân Phệ Không mạnh mẽ hơn mà hắn mới vừa tạo thành.
Trong lúc mơ hồ, trên đầu phân thân Phệ Không này có một luồng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Ánh sáng màu vàng này là một trong những tính cách của Tô Minh, giờ phút này cũng tách đi theo phân thân Phệ Không.
Năm đó Tô Minh không thể thao túng được tính cách của mình, nhưng bây giờ do hắn đã hiểu ra cách nắm giữ duyên phận ngoại giới, cho nên hắn đã có thể hoàn mỹ khống chế các tính cách khác nhau của mình, có thể tách ra ngoài, dung nhập vào phân thân.
- Dẫn đường.
Phân thân áo đen của Tô Minh truyền ra tiếng nói khàn khàn, lập tức lão giả họ Miêu đồng ý. Hắn đứng dậy, cùng phân thân của Tô Minh, nhoáng một cái đã hóa thành cầu vồng, gào thét đi về phía xa.
Sóng gợn màu trắng dưới chân hắn khuếch tán ra ngoài, đẩy ra cơn lốc ra, khiến cho tốc độ bọn họ càng lúc càng nhanh. Nhất là phân thân Phệ Không của Tô Minh lại càng mạnh mẽ, cho dù là ở bên trong cơn lốc này nhưng cũng có thể mạnh mẽ, nhanh chóng xông qua mà cũng không bị quá nhiều tổn thương. Dù sao máu thịt của hắn cũng được ngưng tụ từ việc hấp thu thân thể Cổ Thần. Tuy nói lực thân thể kia không cách nào bất diệt, nhưng cũng đã đến trình độ khó có thể diệt.
Tiếng nổ vang động trời, hai đạo cầu vồng bay nhanh tới nơi xa, sau một lát đã biến ở ở bên trong cơn lốc. Tô Minh vẫn khoanh chân ngồi ở trên mảnh đất trống trải do mấy chục vạn sóng gợn màu trắng tạo thành. Hắn chậm rãi cúi đầu, lại nhắm mắt, bắt đầu tĩnh tọa.
Thời gian trôi qua, ở trong tinh không, với lực thân thể mạnh mẽ của phân thân Phệ Không Tô Minh, tốc độ đã vượt qua lão giả họ Miêu kia. Cuối cùng, dường như phân thân Phệ Không của Tô Minh nắm cánh tay của lão giả họ Miêu, kéo hắn bay với tốc độ nhanh hơn tia chớp.
Trong lòng lão giả Họ Miêu vô cùng kích động và hoảng sợ. Hắn cảm thấy lúc trước đã biết tu vi của chủ công này kinh người, nhưng không nghĩ rằng phân thân của đối phương cũng có sức mạnh kinh khủng đến như vậy. Điều này làm cho hắn hoảng sợ, trong lòng cũng không dám có ý nghĩ phản nghịch gì đối với Tô Minh, răm rắp nghe theo.
Sau khi phân thân Phệ Không rời đi nửa tháng, Tô Minh đang ngồi khoanh chân đả tọa thì ở nơi xa lại có cầu vồng gào thét đến. Cầu vòng lần này vô cùng suy yếu, tựa như phải vật lộn chạy về. Sau khi một đầu xông vào khu vực sóng gợn, cầu vồng kia liền hóa thành người thanh niên mặc Tinh Thần bào, Đạo Chung. Sắc mặt hắn tái nhợt, phun ra một ngụm lớn máu tươi. Ở bên trong máu tươi kia còn có rất nhiều con sâu nhỏ màu trắng ngọ nguậy. Sau khi bị phun ra khỏi cơ thể, những con sâu nhỏ kia phát ra tiếng kêu vang thê lương, đột nhiên có tiếng vỡ vụn, lại biến thành từng con rết mang cánh, vừa kêu vừa chạy về phía Đạo Chung.
- Chủ công!
Tựa như Đạo Chung đã cực kỳ suy yếu, lập tức phát ra một tiếng gầm nhẹ. Hắn giơ tay phải lên, muốn bộc phát ra tất cả tu vi trong cơ thể. Đúng lúc đó Tô Minh đang khoanh chân ngồi ở phía xa bỗng nhiên mở hai mắt, tay phải giơ lên chỉ về phía trước.
Dưới một ngón tay này, như có một luồng lực năm tháng ầm ầm phủ xuống chỗ người thanh niên kia. Trong phạm vi nhỏ của lực năm tháng này hóa thành một luồng nghịch chuyển kinh khủng. Theo nghịch chuyển, thân thể những con rết có cánh kia bị cuốn đi, lại trở thành con sâu nhỏ màu trắng, rồi lại hóa thành máu tươi. Thậm chí tất cả những máu tươi này cũng lập tức nghịch chuyển, trở lại trong miệng Đạo Chung.
Cùng lúc đó, thân thể Đạo Chung run rẩy. Trong thời gian ba, năm hơi thở, bỗng nhiên ầm một tiếng, từ trong cơ thể kia có vô số sợi tơ màu trắng chui ra từ lỗ chân lông, ngưng tụ thành một quả cầu nhỏ màu trắng ở giữa không trung.
Theo quả cầu nhỏ màu trắng ngưng tụ, tu vi của Đạo Chung cũng từ từ thay đổi, dần dần khôi phục lại. Tuy không phải là tất cả nhưng cũng đã khôi phục được bảy, tám phần tu vi. Tới lúc này, luồng lực nghịch chuyển năm tháng mới tiêu tán.
Đạo Chung ngẩn người, thân thể khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh tràn ngập sợ hãi mà trước nay chưa từng có. Trong lòng hắn run rẩy. Hắn có thể cảm nhận được luồng lực vừa phát sinh ở trên người mình là nghịch chuyển năm tháng, là thần thông quảng đại có thể thao túng được thời gian.
Cũng chỉ có loại thần thông này mới có thể khiến cho thương thế trên người hắn chuyển biến tốt đẹp trong chớp mắt, mới có thể để cho những sợi tơ màu trắng tiến vào trong cơ thể kia phải đi ra ngoài, hóa thành bộ dạng vốn có.
Tô Minh mạnh mẽ, giờ khắc này như một loại trấn áp khiến cho Đạo Chung hoàn toàn rung động. Hắn hít mạnh một hơi, hướng về phía Tô Minh lạy một cái thật sâu. Trong mắt mang theo vẻ sùng kính, thấp giọng nói.
- Đa tạ chủ công cứu trợ!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tô Minh nhàn nhạt mở miệng, tay phải chụp về hư không một cái, lập tức quả cầu nhỏ màu trắng kia bị cuốn đi, rơi vào trong tay Tô Minh.
- Chủ công, ta đi về phía Tây, đã điều tra được ba mươi mốt nơi có tu sĩ tụ, trong đó có hơn phân nửa là không tới trăm người, duy chỉ có hai nơi là tồn tại mấy ngàn người. Đó là hai ngôi sao vỡ vụn. Thông qua quan sát của ta, tu sĩ ở hai nơi này đều là người của liên minh Tiên Tộc. Mà trong đó có bốn người Chưởng Cảnh. . . Trong một lần điều tra, ta bị một người trong số bọn hắn đánh cho trọng thương. Nếu không phải là có bảo vật chủ công ban thưởng trốn vào trong cơn lốc, khiến người này không thể đuổi theo thì e rằng ta vẫn lạc ở nơi đó. . .
Đạo Chung cười khổ nói.
- Hơn nữa. . .
Đạo Chung chần chờ một chút.
- Nói.
Ánh mắt Tô Minh nhìn quả cầu nhỏ màu trắng trong tay, nhàn nhạt nói.
- Hơn nữa dường như thế lực liên minh Tiên Tộc đuổi giết ta cũng thành lập một tông môn. . .
Đạo Chung lập tức nói.
Ánh mắt Tô Minh dời khỏi quả cầu nhỏ màu trắng, sau đó khẽ nhắm mắt lại. Lập tức thân thể lại có hư ảnh chồng lên nhau. Trong thời gian ngắn, có một đám sương mù từ trên người huyễn hóa ra, sau khi cất bước đi ra liền tạo thành một nam tử mơ hồ.
Trên người nam tử này mang theo một luồng tà ác không cách nào hình dung. Đây là phân thân Ách Thương của Tô Minh. Phía trên phân thân này có màu tính cách màu xám tro của Tô Minh, đại biểu cho ý hủy diệt cùng giết chóc!
Màu xám tro dung nhập vào khiến cho phân thân Ách Thương này dần dần xuất hiện mái tóc dài màu xám tro.
Không nhìn rõ được tướng mạo của nam tử tóc dài màu xám này nhưng sau khi xuất hiện, một luồng sát cơ mãnh liệt từ kia trên người này lập tức tràn ra.
- Đạo Thần Chân Giới chỉ có thể có một tông môn, không được phép xuất hiện cái thứ hai. Một khi xuất hiện phải lập tức diệt đi. Chỉ cần giết hết người dẫn đầu, nếu ai trong số đám người còn lại nghe theo thì mang về đây.
Tô Minh không hề nhìn Đạo Chung mà là tiếp tục nhìn quả cầu nhỏ màu trắng, giống như cảm thấy rất hứng thú.
Hai mắt phân thân Ách Thương màu xám tro của Tô Minh chợt lóe lên tia máu. Hắn không nói gì, thân thể tiến về phía trước một bước, đi tới bên cạnh Đạo Chung. Trong lòng Đạo Chung run lên. Hắn có thể cảm nhận được luồng sát cơ nồng nặc đến từ thân ảnh màu xám tro này, khiến cho hắn có cảm giác rung động điên cuồng. Hắn vội cúi đầu đồng ý, trong lòng lại âm thầm mong đợi, không biết những kẻ kia thấy mình quay lại sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Một ngày kia, hai mắt Tô Minh chậm rãi mở ra, nhìn về phía tinh không nơi xa. Trong mắt của hắn là một vẻ thâm thúy, như ẩn chứa trời cao. Trong chốc lát, một đạo cầu vồng từ bên trong cơn lốc tinh không gào thét mà đến. Bên ngoài cầu vồng kia có sóng gợn màu trắng, lúc đi qua cơn lốc thì cùng nhau tản ra, khiến cho người này có thể triển khai tốc độ tới trình độ nhất định. Trong mấy hơi thở, cầu vòng kia đã tới gần Tô Minh. Khi cách phía trước Tô Minh tầm mười trượng thì cầu vồng này hóa thành lão giả họ Miêu, ôm quyền hướng về phía Tô Minh lạy một cái thật sâu.
- Ra mắt chủ công.
Vẻ mặt Tô Minh như thường, nhàn nhạt nhìn lão giả họ Miêu này một cái rồi khẽ gật đầu.
- Chủ công, tại hạ điều tra ở phía Đông, phát hiện ra ở đó còn sót lại mấy vạn tu sĩ. Bọn họ hoặc là tụm ba tụm năm, hoặc là tụ tập mấy trăm người, phân tán ở mọi chỗ phía Đông. Phần lớn bọn họ đều cảnh giác đối với sự xuất hiện của tại hạ. Đối với việc. . . lựa chọn Tông môn thì một ít người mừng rỡ đồng ý, phần lớn còn lại đều là chần chờ. . .
Lão giả họ Miêu cúi đầu nói.
- Vì sao ngươi bị thương?
Ánh mắt Tô Minh đảo qua người lão giả họ Miêu này, sau đó bình tĩnh nói.
- Là lúc tại hạ ở phía Đông ước chừng hơn hai tháng, cũng là tại vùng đất xa nhất trong chuyến đi này của tại hạ. Nơi đó có một quân đội mô hình nhỏ của Đạo Thần Tông, có tầm hơn một vạn người. Bọn họ từ chối ý kiến gia nhập tông môn, lại còn muốn lấy chí bảo có thể xuyên qua cơn lốc mà chủ công ban tặng…
Lão giả họ Miêu nói tới đây liền ngẩng đầu nhìn Tô Minh một cái, không tiếp tục nói nữa.
Hai mắt Tô Minh chợt lóe lên, cẩn thận nhìn lão giả họ Miêu. Hắn vung tay phải lên, lập tức một viên đan dược xuất hiện ở trong tay hắn, bay thẳng tới lão giả họ Miêu.
- Viên thuốc này đến từ thượng giới, có thể khôi phục được thương thế. Ngươi nuốt vào, ngồi xuống một canh giờ, sau đó đưa ta tới chỗ ngươi bị đả thương.
Tô Minh nói xong liền nhắm hai mắt lại, nhưng thần thức lại cẩn thận quan sát lão giả kia.
Lão giả họ Miêu nhận đan dược, liền không chút do dự nuốt vào, sau đó lập tức ngồi nhanh xuống, từ trên người liền xuất ra mồ hôi. Sau một canh giờ, hai mắt lão giả chợt mở ra, lộ ra vẻ kích động. Trong cơ thể hắn có tiếng bịch bịch vang vọng. Trên thực tế, thương thế lần này của hắn chẳng qua chỉ là một phần thương thế đã bị áp chế mà năm đó bị thương ở hạo kiếp kia. Nhưng bây giờ, sau một canh giờ ngồi xuống này, dường như tất cả thương thế đã khôi phục bảy tám phần, khiến cho tu vi toàn thân mạnh hơn một, hai phần. Loại đan dược kỳ dị này vô cùng quý giá.
Điều này làm cho lão giả họ Miêu kia nhìn về phía Tô Minh bằng ánh mắt vô cùng cảm kích. Theo sự xuất hiện của ý cảm kích kia, trong lúc nhắm mắt, Tô Minh lập tức nhận thấy được hơn một tia thần thức nhỏ yếu phát ra từ trên người lão già này, hướng về lực duyên pháp của Tô Minh.
Tuy bản thân lão già này không nhìn thấy được nhưng cảnh này cũng chứng minh rằng suy nghĩ lúc trước của Tô Minh là đúng. Giờ phút này, sau khi mở mắt, tuy Tô Minh khoanh chân bất động nhưng trong nháy mắt, hư ảnh xuất hiện từ trên người hắn chồng lên nhau, hóa thành thân ảnh mặc áo đen giống Tô Minh. Nhưng đây là phân thân của Tô Minh, là phân thân Phệ Không mạnh mẽ hơn mà hắn mới vừa tạo thành.
Trong lúc mơ hồ, trên đầu phân thân Phệ Không này có một luồng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Ánh sáng màu vàng này là một trong những tính cách của Tô Minh, giờ phút này cũng tách đi theo phân thân Phệ Không.
Năm đó Tô Minh không thể thao túng được tính cách của mình, nhưng bây giờ do hắn đã hiểu ra cách nắm giữ duyên phận ngoại giới, cho nên hắn đã có thể hoàn mỹ khống chế các tính cách khác nhau của mình, có thể tách ra ngoài, dung nhập vào phân thân.
- Dẫn đường.
Phân thân áo đen của Tô Minh truyền ra tiếng nói khàn khàn, lập tức lão giả họ Miêu đồng ý. Hắn đứng dậy, cùng phân thân của Tô Minh, nhoáng một cái đã hóa thành cầu vồng, gào thét đi về phía xa.
Sóng gợn màu trắng dưới chân hắn khuếch tán ra ngoài, đẩy ra cơn lốc ra, khiến cho tốc độ bọn họ càng lúc càng nhanh. Nhất là phân thân Phệ Không của Tô Minh lại càng mạnh mẽ, cho dù là ở bên trong cơn lốc này nhưng cũng có thể mạnh mẽ, nhanh chóng xông qua mà cũng không bị quá nhiều tổn thương. Dù sao máu thịt của hắn cũng được ngưng tụ từ việc hấp thu thân thể Cổ Thần. Tuy nói lực thân thể kia không cách nào bất diệt, nhưng cũng đã đến trình độ khó có thể diệt.
Tiếng nổ vang động trời, hai đạo cầu vồng bay nhanh tới nơi xa, sau một lát đã biến ở ở bên trong cơn lốc. Tô Minh vẫn khoanh chân ngồi ở trên mảnh đất trống trải do mấy chục vạn sóng gợn màu trắng tạo thành. Hắn chậm rãi cúi đầu, lại nhắm mắt, bắt đầu tĩnh tọa.
Thời gian trôi qua, ở trong tinh không, với lực thân thể mạnh mẽ của phân thân Phệ Không Tô Minh, tốc độ đã vượt qua lão giả họ Miêu kia. Cuối cùng, dường như phân thân Phệ Không của Tô Minh nắm cánh tay của lão giả họ Miêu, kéo hắn bay với tốc độ nhanh hơn tia chớp.
Trong lòng lão giả Họ Miêu vô cùng kích động và hoảng sợ. Hắn cảm thấy lúc trước đã biết tu vi của chủ công này kinh người, nhưng không nghĩ rằng phân thân của đối phương cũng có sức mạnh kinh khủng đến như vậy. Điều này làm cho hắn hoảng sợ, trong lòng cũng không dám có ý nghĩ phản nghịch gì đối với Tô Minh, răm rắp nghe theo.
Sau khi phân thân Phệ Không rời đi nửa tháng, Tô Minh đang ngồi khoanh chân đả tọa thì ở nơi xa lại có cầu vồng gào thét đến. Cầu vòng lần này vô cùng suy yếu, tựa như phải vật lộn chạy về. Sau khi một đầu xông vào khu vực sóng gợn, cầu vồng kia liền hóa thành người thanh niên mặc Tinh Thần bào, Đạo Chung. Sắc mặt hắn tái nhợt, phun ra một ngụm lớn máu tươi. Ở bên trong máu tươi kia còn có rất nhiều con sâu nhỏ màu trắng ngọ nguậy. Sau khi bị phun ra khỏi cơ thể, những con sâu nhỏ kia phát ra tiếng kêu vang thê lương, đột nhiên có tiếng vỡ vụn, lại biến thành từng con rết mang cánh, vừa kêu vừa chạy về phía Đạo Chung.
- Chủ công!
Tựa như Đạo Chung đã cực kỳ suy yếu, lập tức phát ra một tiếng gầm nhẹ. Hắn giơ tay phải lên, muốn bộc phát ra tất cả tu vi trong cơ thể. Đúng lúc đó Tô Minh đang khoanh chân ngồi ở phía xa bỗng nhiên mở hai mắt, tay phải giơ lên chỉ về phía trước.
Dưới một ngón tay này, như có một luồng lực năm tháng ầm ầm phủ xuống chỗ người thanh niên kia. Trong phạm vi nhỏ của lực năm tháng này hóa thành một luồng nghịch chuyển kinh khủng. Theo nghịch chuyển, thân thể những con rết có cánh kia bị cuốn đi, lại trở thành con sâu nhỏ màu trắng, rồi lại hóa thành máu tươi. Thậm chí tất cả những máu tươi này cũng lập tức nghịch chuyển, trở lại trong miệng Đạo Chung.
Cùng lúc đó, thân thể Đạo Chung run rẩy. Trong thời gian ba, năm hơi thở, bỗng nhiên ầm một tiếng, từ trong cơ thể kia có vô số sợi tơ màu trắng chui ra từ lỗ chân lông, ngưng tụ thành một quả cầu nhỏ màu trắng ở giữa không trung.
Theo quả cầu nhỏ màu trắng ngưng tụ, tu vi của Đạo Chung cũng từ từ thay đổi, dần dần khôi phục lại. Tuy không phải là tất cả nhưng cũng đã khôi phục được bảy, tám phần tu vi. Tới lúc này, luồng lực nghịch chuyển năm tháng mới tiêu tán.
Đạo Chung ngẩn người, thân thể khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh tràn ngập sợ hãi mà trước nay chưa từng có. Trong lòng hắn run rẩy. Hắn có thể cảm nhận được luồng lực vừa phát sinh ở trên người mình là nghịch chuyển năm tháng, là thần thông quảng đại có thể thao túng được thời gian.
Cũng chỉ có loại thần thông này mới có thể khiến cho thương thế trên người hắn chuyển biến tốt đẹp trong chớp mắt, mới có thể để cho những sợi tơ màu trắng tiến vào trong cơ thể kia phải đi ra ngoài, hóa thành bộ dạng vốn có.
Tô Minh mạnh mẽ, giờ khắc này như một loại trấn áp khiến cho Đạo Chung hoàn toàn rung động. Hắn hít mạnh một hơi, hướng về phía Tô Minh lạy một cái thật sâu. Trong mắt mang theo vẻ sùng kính, thấp giọng nói.
- Đa tạ chủ công cứu trợ!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tô Minh nhàn nhạt mở miệng, tay phải chụp về hư không một cái, lập tức quả cầu nhỏ màu trắng kia bị cuốn đi, rơi vào trong tay Tô Minh.
- Chủ công, ta đi về phía Tây, đã điều tra được ba mươi mốt nơi có tu sĩ tụ, trong đó có hơn phân nửa là không tới trăm người, duy chỉ có hai nơi là tồn tại mấy ngàn người. Đó là hai ngôi sao vỡ vụn. Thông qua quan sát của ta, tu sĩ ở hai nơi này đều là người của liên minh Tiên Tộc. Mà trong đó có bốn người Chưởng Cảnh. . . Trong một lần điều tra, ta bị một người trong số bọn hắn đánh cho trọng thương. Nếu không phải là có bảo vật chủ công ban thưởng trốn vào trong cơn lốc, khiến người này không thể đuổi theo thì e rằng ta vẫn lạc ở nơi đó. . .
Đạo Chung cười khổ nói.
- Hơn nữa. . .
Đạo Chung chần chờ một chút.
- Nói.
Ánh mắt Tô Minh nhìn quả cầu nhỏ màu trắng trong tay, nhàn nhạt nói.
- Hơn nữa dường như thế lực liên minh Tiên Tộc đuổi giết ta cũng thành lập một tông môn. . .
Đạo Chung lập tức nói.
Ánh mắt Tô Minh dời khỏi quả cầu nhỏ màu trắng, sau đó khẽ nhắm mắt lại. Lập tức thân thể lại có hư ảnh chồng lên nhau. Trong thời gian ngắn, có một đám sương mù từ trên người huyễn hóa ra, sau khi cất bước đi ra liền tạo thành một nam tử mơ hồ.
Trên người nam tử này mang theo một luồng tà ác không cách nào hình dung. Đây là phân thân Ách Thương của Tô Minh. Phía trên phân thân này có màu tính cách màu xám tro của Tô Minh, đại biểu cho ý hủy diệt cùng giết chóc!
Màu xám tro dung nhập vào khiến cho phân thân Ách Thương này dần dần xuất hiện mái tóc dài màu xám tro.
Không nhìn rõ được tướng mạo của nam tử tóc dài màu xám này nhưng sau khi xuất hiện, một luồng sát cơ mãnh liệt từ kia trên người này lập tức tràn ra.
- Đạo Thần Chân Giới chỉ có thể có một tông môn, không được phép xuất hiện cái thứ hai. Một khi xuất hiện phải lập tức diệt đi. Chỉ cần giết hết người dẫn đầu, nếu ai trong số đám người còn lại nghe theo thì mang về đây.
Tô Minh không hề nhìn Đạo Chung mà là tiếp tục nhìn quả cầu nhỏ màu trắng, giống như cảm thấy rất hứng thú.
Hai mắt phân thân Ách Thương màu xám tro của Tô Minh chợt lóe lên tia máu. Hắn không nói gì, thân thể tiến về phía trước một bước, đi tới bên cạnh Đạo Chung. Trong lòng Đạo Chung run lên. Hắn có thể cảm nhận được luồng sát cơ nồng nặc đến từ thân ảnh màu xám tro này, khiến cho hắn có cảm giác rung động điên cuồng. Hắn vội cúi đầu đồng ý, trong lòng lại âm thầm mong đợi, không biết những kẻ kia thấy mình quay lại sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.