Chương 595: Số mệnh thiên phạt!
Nhĩ Căn
01/06/2013
Một trận tai kiếp, một đợt thiên tai, một...pháo hoa rực rỡ.
Hủy diệt, là giây phút xinh đẹp nhất trên thế gian. Khoảnh khắc diệt thế, tất cả như hình ảnh vĩnh hằng, để tất cả người có tư cách thấy chớp mắt huyễn lệ này ở trong tử vong trở thành ký ức vĩnh viễn suốt đời.
Mặt biển mấy trăm dặm vào khoảnh khắc này chìm xuống hơn mười mét, đó là bị trùng kích đánh vỡ, trở thành đau thương hư vô.
Nguyên thế giới trong khoảnh khắc này thành màu trắng, trắng là sương, là ánh nắng, là lực lượng thiên địa va chạm, theo nước biển chìm xuống, theo trùng kích, mép mặt biển không thể ùa vào bổ khuyết, làm nước biển lõm xuống.
Trên bầu trời, thiếu nữ mặt tái nhợt tựa vào hoàng long. Hoàng long bay nhanh trong màu trắng vô tận đi xa.
‘Ta có thể làm chỉ nhiều như vậy. Nơi này là Âm Tử hư, tu vi của ta bị áp chế gắt gao, bằng hữu Tố Minh tộc, có thể sống sót hay không phải xem mạng của ngươi rồi.’ Thiếu nữ nhắm mắt, biến mất ở bầu trời phía xa, rời khỏi khu vực nhợt nhạt này.
Mới nãy một kích là cô giúp cho Tô Minh chống hơn phân nửa lực lượng, giờ cô rất suy yếu, cần nhanh chóng trị thương.
Theo cô rời đi, màu trắng vẫn quanh quẩn. Trong màu trắng vẫn liên tục vang tiếng nổ. Đế Thiên lảo đảo lùi vài bước, hộc búng máu. Mặt y tái nhợt, trên đầu đế quan tan vỡ, đế bào trên người cũng có nhiều vết rách, khóe môi đọng vệt máu, vẻ mặt tiêu điều.
Vừa nãy y cảm nhận rõ ràng Tô Minh phản kháng bùng nổ, còn có lực lượng khác cùng hắn đối kháng thần thông của y. Nếu chỉ là vậy thì thôi, giây phút kia Đế Thiên cảm nhận lực lượng đến từ bầu trời giáng xuống, như vậy tương đương với một mình y đối diện ba phe!
May là thần thông uy lực kinh người, va chạm nhau bùng nổ thì y miễn cưỡng thụt lùi nhưng cũng trả cái giá cực đắt, trên người không còn ánh sáng vàng, vì ngọc bội đã vỡ.
“Tô Minh!” Mắt Đế Thiên lộ sát khí.
Y lùi vài bước, vung tay áo. Lập tức xung quanh màu trắng biến nhạt, nhoáng người lao tới trước y. Y cảm giác được người trên trời truyền xuống lực lượng đã đi xa, mặc dù không biết đó là ai nhưng giờ phút này, đối với Đế Thiên thì giết Tô Minh mới là việc quan trọng nhất, nên y không thèm để y lao nhanh tới vị trí thần thức y cảm ứng hắn ở.
Màu trắng dần nhạt, bốn phía biến rõ ràng, Đế Thiên liếc mắt liền thấy không trung ngoài mấy trăm mét, Tô Minh vẫn giữ bộ dạng thiếu niên khép mắt hôn mê, nhưng không rớt xuống đất, ở dưới người hắn có một cốt Huân. Cốt Huân to đến ba mét, phát ra từng tiếng Huân khúc, mặt trên có ánh sáng truyền tống lượn lờ. Ánh sáng chớp lóe càng mãnh liệt, hiển nhiên rất nhanh sẽ thi triển truyền tống!
Một khi truyền tống mở ra, vậy thì Tô Minh sẽ lại lần nữa biến mất trước mắt Đế Thiên, coi như độ qua đại kiếp nạn này. Đế Thiên có thể tưởng tượng, nếu để đối phương rời đi trái ngược kế hoạch vậy rất có thể y sẽ như mấy ngày trước, khó thể trong thời gian ngắn tìm được đối phương.
Nếu là đổi làm Đế Thiên trước khi đấu với Tô Minh thì sẽ không để chuyện này trong lòng, sớm muộn gì trong thế giới Man tộc y sẽ tìm đến Tô Minh. Nhưng trong trận chiến Đế Thiên thấy Tô Minh tiến bộ, loại tiến bộ này làm y cảm thấy nếu cho đối phương thời gian, e rằng lần tới muốn trấn áp sẽ khó khăn hơn bây giờ!
Càng quan trọng là y thấy Túc Mệnh, cái này khiến Đế Thiên tinh thần rung động gần như run rẩy. Y làm sao cũng không nghĩ ra Túc Mệnh trước tiên thức tỉnh, đây không phải kế hoạch của y, hoàn toàn thoát khỏi dự tính. Đặc biệt nghĩ đến đại kiếp nạn Đạo Thần chân giới năm đó, nghĩ tới truyền thuyết đáng sợ kia, nghĩ đến tất cả có lẽ trong tương lai không xa sẽ diễn ra, mà mọi chuyện đều do y tạo ra, sao không khiến y kinh hoàng, e ngại?
Bây giờ nhìn thấy Tô Minh hôn mê, mất đi tất cả sức chiến đấu nhưng đang bị cốt Huân truyền tống, Đế Thiên mắt lộ tia sáng lạnh, mạnh vọt tới trước như muốn ngăn cản mọi chuyện xảy ra.
Trước khi tìm đến hắn y không hề nghĩ tới một mình Tô Minh sẽ khó gặm đến vậy, khiến y chật vật trả giá nhiều như thế.
‘Tuyệt đối không thể cho hắn bất cứ cơ hội nào!’ Đế Thiên nâng lên tay phải mạnh vung hướng bầu trời.
Cái vung này không trung, biển bên dưới, tất cả không gian xung quanh ầm ầm vang, phong tỏa không gian tám hướng, phong tỏa tất cả lực truyền tống rời khỏi đây.
“Ta xem ngươi làm sao...” Đế Thiên cười nhạt, đạp chân xuống, biến mất, phút chốc đã tới đằng trước cốt Huân đỡ Tô Minh. Nhưng giây phút xuất hiện thì con ngươi Đế Thiên co rút, biểu tình lộ ra khó tin.
Loại biểu tình này rất ít xuất hiện trên người y, lý do là vì y thấy bốn phía bị phong tỏa rồi mà ánh sáng truyền tống trên cốt Huân chẳng những không giảm, ngược lại khoảnh khắc y đến thì bùng phát ánh sáng chói mắt. Ánh sáng chớp lóe, Đế Thiên trơ mắt nhìn thân thể Tô Minh nằm đã bán trong suốt!
“Lực quy tắc!!!” Đế Thiên biểu tình kinh sợ, y rất rõ ràng có thể bị phân thân của mình phong tỏa mà còn truyền tống rời đi được thì chỉ có lực quy tắc, chỉ có tu vi đạt đến mệnh cung, hiểu ra thiên địa quy tắc dao động mới có thể làm được điều này!
Bởi vì...bản tôn của y cũng làm được!
Nhưng bản tôn không thể đến, phân thân tu vi không thể làm được điều này, giờ thấy người Tô Minh biến mất thì Đế Thiên phát ra tiếng gầm!
Y biết không thể ngăn cản lực truyền tống vượt qua tu vi của mình, y thậm chí thấy ra tu vi mang đi Tô Minh không tồn tại ở đất Man tộc, mà như từ thế giới khác giáng xuống, hủy diệt kế hoạch của y, làm kiếp nạn lần này đối với Tô Minh cứ thế...tan biến.
Nhưng mà, Đế Thiên không cam lòng. Y gầm lên, mắt có tơ máu, giây phút Tô Minh theo cốt Huân tan biến thì giọng y quanh quẩn trong thiên địa.
Thanh âm như sấm sét, ẩn chứa ý chí của y khuếch tán, khiến trời Man tộc chấn động!
“Lấy niệm của ta, khí khai tiên tộc, giáng Âm Tử hư, số mệnh thiên phạt!” Giây phút Đế Thiên thốt lời.
Trên bầu trời hư vô xuất hiện một vòng xoáy to lớn, vòng xoáy lộ ra khiến phương xa mây mù bốn phía cùng dạt ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời biến dị!
Trên màn trời xa xôi một mảnh sương mù mơ hồ, sương mù vô biên vô hạn. Năm đó Tô Minh từng từ bên trong xuyên qua, đó là trên cổ kiếm thanh đồng.
Bây giờ sau vòng xoáy trên trời là một mảnh sương mù, thậm chí vòng xoáy xuất hiện do sương mù tổ thành. Khu vực màn trời biến trong suốt, hoặc nên nói lộ ra cái hố to lớn. Sau sương khói vô tận là một mảnh trời sao Tô Minh từng trông thấy. Trời sao rực rỡ! Nếu có thể đứng trên trời sao nhìn đất Âm Tử có thể thấy vòng xoáy sương khói vô cùng, và ngoài vòng xoáy chín tu chân tinh.
Chín tu chân tinh vòng quanh vòng xoáy như trấn thủ. Bây giờ tiếng của Đế Thiên quanh quẩn trong Tử Hải, như xúc phát thần thông nào đó, bỗng trong đó có một tu chân tinh tỏa ánh sáng chói lòa, màu ánh sáng là tím. Ánh sáng tím vào khoảnh khắc này chiếu rọi trời sao bốn phía.
Khí thế khủng bố không thể hình dung từ ánh sáng tím lộ ra, như là tu chân tinh trở thành pháp bảo to lớn, ngưng tụ ra ánh sáng tím làm nó lấp lánh, truyền ra tiếng nổ vang vọng vũ trụ. Trong tiếng nổ, ánh sáng tím mạnh bắn ra lao hướng vòng xoáy, khoảnh khắc đánh vào, khiến sương khói xoay tròn tạm dừng, bị cột sáng tím xuyên thấu lao sâu vào ầm ầm!
Loại uy lực này, khí thế khủng bố này khiến rất nhiều người trong tu chân tinh trên trời sao và đại lục trong một giây đều tỉnh khỏi nhập định, cùng nhìn đến chỗ phát ra khí thế khủng khiếp kia.
Tu chân tinh ngoài đất Âm Tử hiển nhiên không phải bày cho có, chúng nó là chí bảo trấn thủ đất Âm Tử!!! Trách nhiệm chúng nó chỉ có một, giết chết tất cả hồn rời khỏi đất Âm Tử!
Nhưng nếu bây giờ Tô Minh tỉnh dậy thấy tình hình này chắc chắn sẽ do dự, vì khi ở cổ kiếm thanh đồng rời đi thì...hắn không thấy tu chân tinh.
Lại nói cột sáng tím mang theo khí thế hủy diệt lấy tốc độ cực nhanh xuyên thấu vòng xoáy sương mù giáng xuống bầu trời chiến trường của Đế Thiên và Tô Minh. Ánh sáng chói lòa vô tận, từ trời sao nhìn thì không lớn nhưng khoảng cách gần nhìn nó giáng xuống, phạm vi bao phủ đến mấy ngàn mét!
Đế Thiên hiểu rằng dù là truyền tống rời đi, trừ phi là cự ly ngắn, nếu là khoảng cách dài truyền tống vậy nhìn như biến mất nhưng thật ra có dấu vết tồn tại. Dù y không thể phát hiện và hủy diệt nhưng không tiếc trả giá tất cả dùng pháp khí tiên tộc, sẽ khiến mọi thứ biến đổi.
“Túc Mệnh, chết cho ta!!!” Đế Thiên gầm lên.
Thanh âm bị ánh sáng chói lòa từ trên trời sáng xuống lấn át. Chỉ thấy cột sáng tím ầm ầm xuyên thấu bầu trời rơi vào Tử Hải, nước biển mấy ngàn mét khoảnh khắc thành khói. Ngay cả tất cả sinh linh trong mấy ngàn mét vào chớp mắt này chết hết!
Nước biển biến mất, thế giới đáy biển vốn có đại lục bị cột sáng giáng xuống thành bụi phấn, bị xuyên thấu.
Đây là lực lượng diệt thế!
Hủy diệt, là giây phút xinh đẹp nhất trên thế gian. Khoảnh khắc diệt thế, tất cả như hình ảnh vĩnh hằng, để tất cả người có tư cách thấy chớp mắt huyễn lệ này ở trong tử vong trở thành ký ức vĩnh viễn suốt đời.
Mặt biển mấy trăm dặm vào khoảnh khắc này chìm xuống hơn mười mét, đó là bị trùng kích đánh vỡ, trở thành đau thương hư vô.
Nguyên thế giới trong khoảnh khắc này thành màu trắng, trắng là sương, là ánh nắng, là lực lượng thiên địa va chạm, theo nước biển chìm xuống, theo trùng kích, mép mặt biển không thể ùa vào bổ khuyết, làm nước biển lõm xuống.
Trên bầu trời, thiếu nữ mặt tái nhợt tựa vào hoàng long. Hoàng long bay nhanh trong màu trắng vô tận đi xa.
‘Ta có thể làm chỉ nhiều như vậy. Nơi này là Âm Tử hư, tu vi của ta bị áp chế gắt gao, bằng hữu Tố Minh tộc, có thể sống sót hay không phải xem mạng của ngươi rồi.’ Thiếu nữ nhắm mắt, biến mất ở bầu trời phía xa, rời khỏi khu vực nhợt nhạt này.
Mới nãy một kích là cô giúp cho Tô Minh chống hơn phân nửa lực lượng, giờ cô rất suy yếu, cần nhanh chóng trị thương.
Theo cô rời đi, màu trắng vẫn quanh quẩn. Trong màu trắng vẫn liên tục vang tiếng nổ. Đế Thiên lảo đảo lùi vài bước, hộc búng máu. Mặt y tái nhợt, trên đầu đế quan tan vỡ, đế bào trên người cũng có nhiều vết rách, khóe môi đọng vệt máu, vẻ mặt tiêu điều.
Vừa nãy y cảm nhận rõ ràng Tô Minh phản kháng bùng nổ, còn có lực lượng khác cùng hắn đối kháng thần thông của y. Nếu chỉ là vậy thì thôi, giây phút kia Đế Thiên cảm nhận lực lượng đến từ bầu trời giáng xuống, như vậy tương đương với một mình y đối diện ba phe!
May là thần thông uy lực kinh người, va chạm nhau bùng nổ thì y miễn cưỡng thụt lùi nhưng cũng trả cái giá cực đắt, trên người không còn ánh sáng vàng, vì ngọc bội đã vỡ.
“Tô Minh!” Mắt Đế Thiên lộ sát khí.
Y lùi vài bước, vung tay áo. Lập tức xung quanh màu trắng biến nhạt, nhoáng người lao tới trước y. Y cảm giác được người trên trời truyền xuống lực lượng đã đi xa, mặc dù không biết đó là ai nhưng giờ phút này, đối với Đế Thiên thì giết Tô Minh mới là việc quan trọng nhất, nên y không thèm để y lao nhanh tới vị trí thần thức y cảm ứng hắn ở.
Màu trắng dần nhạt, bốn phía biến rõ ràng, Đế Thiên liếc mắt liền thấy không trung ngoài mấy trăm mét, Tô Minh vẫn giữ bộ dạng thiếu niên khép mắt hôn mê, nhưng không rớt xuống đất, ở dưới người hắn có một cốt Huân. Cốt Huân to đến ba mét, phát ra từng tiếng Huân khúc, mặt trên có ánh sáng truyền tống lượn lờ. Ánh sáng chớp lóe càng mãnh liệt, hiển nhiên rất nhanh sẽ thi triển truyền tống!
Một khi truyền tống mở ra, vậy thì Tô Minh sẽ lại lần nữa biến mất trước mắt Đế Thiên, coi như độ qua đại kiếp nạn này. Đế Thiên có thể tưởng tượng, nếu để đối phương rời đi trái ngược kế hoạch vậy rất có thể y sẽ như mấy ngày trước, khó thể trong thời gian ngắn tìm được đối phương.
Nếu là đổi làm Đế Thiên trước khi đấu với Tô Minh thì sẽ không để chuyện này trong lòng, sớm muộn gì trong thế giới Man tộc y sẽ tìm đến Tô Minh. Nhưng trong trận chiến Đế Thiên thấy Tô Minh tiến bộ, loại tiến bộ này làm y cảm thấy nếu cho đối phương thời gian, e rằng lần tới muốn trấn áp sẽ khó khăn hơn bây giờ!
Càng quan trọng là y thấy Túc Mệnh, cái này khiến Đế Thiên tinh thần rung động gần như run rẩy. Y làm sao cũng không nghĩ ra Túc Mệnh trước tiên thức tỉnh, đây không phải kế hoạch của y, hoàn toàn thoát khỏi dự tính. Đặc biệt nghĩ đến đại kiếp nạn Đạo Thần chân giới năm đó, nghĩ tới truyền thuyết đáng sợ kia, nghĩ đến tất cả có lẽ trong tương lai không xa sẽ diễn ra, mà mọi chuyện đều do y tạo ra, sao không khiến y kinh hoàng, e ngại?
Bây giờ nhìn thấy Tô Minh hôn mê, mất đi tất cả sức chiến đấu nhưng đang bị cốt Huân truyền tống, Đế Thiên mắt lộ tia sáng lạnh, mạnh vọt tới trước như muốn ngăn cản mọi chuyện xảy ra.
Trước khi tìm đến hắn y không hề nghĩ tới một mình Tô Minh sẽ khó gặm đến vậy, khiến y chật vật trả giá nhiều như thế.
‘Tuyệt đối không thể cho hắn bất cứ cơ hội nào!’ Đế Thiên nâng lên tay phải mạnh vung hướng bầu trời.
Cái vung này không trung, biển bên dưới, tất cả không gian xung quanh ầm ầm vang, phong tỏa không gian tám hướng, phong tỏa tất cả lực truyền tống rời khỏi đây.
“Ta xem ngươi làm sao...” Đế Thiên cười nhạt, đạp chân xuống, biến mất, phút chốc đã tới đằng trước cốt Huân đỡ Tô Minh. Nhưng giây phút xuất hiện thì con ngươi Đế Thiên co rút, biểu tình lộ ra khó tin.
Loại biểu tình này rất ít xuất hiện trên người y, lý do là vì y thấy bốn phía bị phong tỏa rồi mà ánh sáng truyền tống trên cốt Huân chẳng những không giảm, ngược lại khoảnh khắc y đến thì bùng phát ánh sáng chói mắt. Ánh sáng chớp lóe, Đế Thiên trơ mắt nhìn thân thể Tô Minh nằm đã bán trong suốt!
“Lực quy tắc!!!” Đế Thiên biểu tình kinh sợ, y rất rõ ràng có thể bị phân thân của mình phong tỏa mà còn truyền tống rời đi được thì chỉ có lực quy tắc, chỉ có tu vi đạt đến mệnh cung, hiểu ra thiên địa quy tắc dao động mới có thể làm được điều này!
Bởi vì...bản tôn của y cũng làm được!
Nhưng bản tôn không thể đến, phân thân tu vi không thể làm được điều này, giờ thấy người Tô Minh biến mất thì Đế Thiên phát ra tiếng gầm!
Y biết không thể ngăn cản lực truyền tống vượt qua tu vi của mình, y thậm chí thấy ra tu vi mang đi Tô Minh không tồn tại ở đất Man tộc, mà như từ thế giới khác giáng xuống, hủy diệt kế hoạch của y, làm kiếp nạn lần này đối với Tô Minh cứ thế...tan biến.
Nhưng mà, Đế Thiên không cam lòng. Y gầm lên, mắt có tơ máu, giây phút Tô Minh theo cốt Huân tan biến thì giọng y quanh quẩn trong thiên địa.
Thanh âm như sấm sét, ẩn chứa ý chí của y khuếch tán, khiến trời Man tộc chấn động!
“Lấy niệm của ta, khí khai tiên tộc, giáng Âm Tử hư, số mệnh thiên phạt!” Giây phút Đế Thiên thốt lời.
Trên bầu trời hư vô xuất hiện một vòng xoáy to lớn, vòng xoáy lộ ra khiến phương xa mây mù bốn phía cùng dạt ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời biến dị!
Trên màn trời xa xôi một mảnh sương mù mơ hồ, sương mù vô biên vô hạn. Năm đó Tô Minh từng từ bên trong xuyên qua, đó là trên cổ kiếm thanh đồng.
Bây giờ sau vòng xoáy trên trời là một mảnh sương mù, thậm chí vòng xoáy xuất hiện do sương mù tổ thành. Khu vực màn trời biến trong suốt, hoặc nên nói lộ ra cái hố to lớn. Sau sương khói vô tận là một mảnh trời sao Tô Minh từng trông thấy. Trời sao rực rỡ! Nếu có thể đứng trên trời sao nhìn đất Âm Tử có thể thấy vòng xoáy sương khói vô cùng, và ngoài vòng xoáy chín tu chân tinh.
Chín tu chân tinh vòng quanh vòng xoáy như trấn thủ. Bây giờ tiếng của Đế Thiên quanh quẩn trong Tử Hải, như xúc phát thần thông nào đó, bỗng trong đó có một tu chân tinh tỏa ánh sáng chói lòa, màu ánh sáng là tím. Ánh sáng tím vào khoảnh khắc này chiếu rọi trời sao bốn phía.
Khí thế khủng bố không thể hình dung từ ánh sáng tím lộ ra, như là tu chân tinh trở thành pháp bảo to lớn, ngưng tụ ra ánh sáng tím làm nó lấp lánh, truyền ra tiếng nổ vang vọng vũ trụ. Trong tiếng nổ, ánh sáng tím mạnh bắn ra lao hướng vòng xoáy, khoảnh khắc đánh vào, khiến sương khói xoay tròn tạm dừng, bị cột sáng tím xuyên thấu lao sâu vào ầm ầm!
Loại uy lực này, khí thế khủng bố này khiến rất nhiều người trong tu chân tinh trên trời sao và đại lục trong một giây đều tỉnh khỏi nhập định, cùng nhìn đến chỗ phát ra khí thế khủng khiếp kia.
Tu chân tinh ngoài đất Âm Tử hiển nhiên không phải bày cho có, chúng nó là chí bảo trấn thủ đất Âm Tử!!! Trách nhiệm chúng nó chỉ có một, giết chết tất cả hồn rời khỏi đất Âm Tử!
Nhưng nếu bây giờ Tô Minh tỉnh dậy thấy tình hình này chắc chắn sẽ do dự, vì khi ở cổ kiếm thanh đồng rời đi thì...hắn không thấy tu chân tinh.
Lại nói cột sáng tím mang theo khí thế hủy diệt lấy tốc độ cực nhanh xuyên thấu vòng xoáy sương mù giáng xuống bầu trời chiến trường của Đế Thiên và Tô Minh. Ánh sáng chói lòa vô tận, từ trời sao nhìn thì không lớn nhưng khoảng cách gần nhìn nó giáng xuống, phạm vi bao phủ đến mấy ngàn mét!
Đế Thiên hiểu rằng dù là truyền tống rời đi, trừ phi là cự ly ngắn, nếu là khoảng cách dài truyền tống vậy nhìn như biến mất nhưng thật ra có dấu vết tồn tại. Dù y không thể phát hiện và hủy diệt nhưng không tiếc trả giá tất cả dùng pháp khí tiên tộc, sẽ khiến mọi thứ biến đổi.
“Túc Mệnh, chết cho ta!!!” Đế Thiên gầm lên.
Thanh âm bị ánh sáng chói lòa từ trên trời sáng xuống lấn át. Chỉ thấy cột sáng tím ầm ầm xuyên thấu bầu trời rơi vào Tử Hải, nước biển mấy ngàn mét khoảnh khắc thành khói. Ngay cả tất cả sinh linh trong mấy ngàn mét vào chớp mắt này chết hết!
Nước biển biến mất, thế giới đáy biển vốn có đại lục bị cột sáng giáng xuống thành bụi phấn, bị xuyên thấu.
Đây là lực lượng diệt thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.