Chương 309: Thu đỉnh
Nhĩ Căn
19/03/2013
“Một ngàn một trăm vạn!”
“Một ngàn ba trăm vạn!”
“Một ngàn năm trăm vạn!”
Bở vì giá thấp nhất của đỉnh quá cao, cho nên trong phòng đấu giá người có thực lực mua không nhiều lắm. Chỉ có ba người ra giá, trong đó một người là Nhị công tử phòng số ba.
Người khác là Thiên Lam Mộng nhàn nhã, dường như hơn một ngàn vạn thạch tệ đối với cô chỉ là một con số.
Còn người ra giá cuối cùng là ông lão đội mũ. Chỉ có mái tóc trắng lộ ra ngoài, không thể nhìn kỹ diện mạo. Giọng lão khàn khàn, ngồi trong đám người vốn không chút bắt mắt, từ đầu đến cuối số lần ra giá cũng rất ít, nhưng bây giờ đột nhiên hét giá cao tới một ngàn năm trăm vạn, thoáng chốc khiến người xung quanh chú ý.
Tô Minh nhíu mày, rất là cảm thán người đất Thiên Hàn đến phòng đấu giá này có nhiều thạch tệ như vậy. So với những người đó, Tô Minh lắc đầu. Trong túi hắn nếu không tính đến số mới có được, thật là không có sức cạnh tranh với đám đó.
‘Năm trăm thạch tệ vàng, hơn trăm cái màu trắng, hơn ngàn cái màu tím. Năm trăm vạn thạch tệ này bây giờ xem ra không đủ cả giá thấp nhất.” Tô Minh biết mình tính hơi sai lệch. Kỳ thật từ lúc mới bắt đầu hội đấu giá thì hắn đã nhận ra. Mình vốn tưởng năm trăm vạn thạch tệ đã là số tiền lớn, nhưng khi đấu giá bắt đầu thì chẳng chút bắt mắt.
Cho nên mới có lúc trước thu hoạch bốn ngàn vạn thạch tệ.
Mắt Tô Minh chợt lóe, nhìn chằm chằm đỉnh trăm mét trôi nổi giữa không trung phòng đấu giá, mắt lộ ra cuồng nhiệt hắn nhìn sao cũng thấy vật đó là Hoang Đỉnh để luyện đan dược.
Đặc biệt là xung quanh, Tô Minh có thể cảm nhận được khí nóng không dung hòa với hải dương hư ảo này, hiển nhiên nó là bị lửa nóng bao phủ lâu dài, phù hợp điều kiện.
“Một ngàn bảy trăm vạn!” Thiên Lam Mộng nhẹ giọng nói, thanh âm dịu dàng êm tai, lộ ra khí chất đặc biệt của cô, khiến người xung quanh nhìn cô lòng chợt nảy mầm xuân.
Đó là một cô gái dường như không thuộc về thế giới này. Cô ưu nhã, bình thản, hơi thở như lan. Cô ngồi đó đã có thể khiến bốn phía yên tĩnh, dường như chỗ cô ở dù là thuộc về lĩnh vực nào, đều thật tự nhiên trở thành thế giới của cô.
Người ngoài chỉ có thể nhìn từ xa, không cách nào tới gần, không phải lạnh lùng mà là hai thế giới cách xa.
“Hai ngàn vạn!” Trong phòng số ba truyền ra giọng của Nhị công tử, thanh âm có loại tùy tiện, so với Thiên Lam Mộng nhu hòa nghe thì khác nhưng trong lòng có cảm giác tương tự. Giống như hai người này đến đến từ một thế giới.
Ông lão đội mũ im lặng, đang do dự có nên ra giá tiếp không. Tô Minh mạnh ngẩng đầu, Hoang Đỉnh này hắn phải có được, lần đấu giá này hắn đến là vì đỉnh.
“Hai ngàn ba trăm vạn!” Tô Minh đứng trên đài, từ từ ra tiếng.
Thanh âm phát ra, bởi vì lúc trước hắn tạo thanh thế cực lớn, bây giờ vừa mở miệng hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Thiên Lam Mộng nâng lên tay ngọc, nhìn Tô Minh đứng trên đài phòng số chín, trầm ngâm giây lát, không mở miệng kêu giá.
Trong phòng số ba, Nhị công tử mắt chợt lóe, nhìn đỉnh ở giữa không trung phòng đấu giá, lại nhìn Tô Minh ở phòng số chín, khóe miệng bỗng lộ nụ cười.
“Xem ra hắn chú ý là vật đó…”
“Nhị công tử, bảo vật hình đỉnh hiếm khi xuất thế, nếu người có được hiến cho Man Công, có lẽ sẽ có diệu dụng khác.” Ông lão họ Trần Thiên Môn ở một bên trầm giọng nói.
“Hiến cho Man Công?” Ánh mắt Nhị công tử lộ trầm tư.
Giờ phút này, trong phòng đấu giá, bởi vì Thiên Lam Mộng im lặng, Nhị công tử suy tư khiến sau khi Tô Minh ra giá rơi vào không khí tĩnh lặng.
Tim Tô Minh đập nhanh, hắn không làm được mây trôi nước chảy không thèm quan tâm, lòng căng thẳng.
“Ba ngàn vạn!” Một giọng khàn khàn bỗng vang lên.
Theo thanh âm xuất hiện, thoáng chốc khiến không khí phòng đấu giá kịch liệt nghẹt thở.
Tô Minh liếc mắt nhìn thấy người ra giá là ông lão đội mũ trước đó.
“Bốn ngàn vạn!” Tô Minh cắn răng một cái, không do dự quá lâu, mở miệng.
Nói ra cái giá bốn ngàn vạn, trong phòng đấu giá xôn xao. Bốn ngàn vạn, đây tuyệt đối không phải số lượng nhỏ. Dù lúc trước không phải không xuất hiện qua, nhưng kỳ thật là cuối cùng một tỷ cũng tốt, cùng bị Hải Đông Tông tiêu phí mấy ngàn vạn mua đi cũng đúng, trong mắt nhiều người chỉ là kịch vui.
Nhưng hôm nay không giống, đây là đấu giá chân chính, trong hoàn cảnh này, ra giá bốn ngàn vạn đủ khiến vô số người hô hấp dồn dập.
“Bốn ngàn một trăm vạn.” Ông lão đội mũ vẫn không ngẩng đầu, nghe Tô Minh ra giá thì tùy theo mở miệng.
“Bốn ngàn năm trăm vạn!” Tô Minh im lặng giây lát, lần nữa báo giá. Đây là tất cả thạch tệ của hắn, là cực hạn của hắn. Nếu ông lão vẫn tiếp tục, Tô Minh chỉ còn cách khác.
Ông lão đội mũ suy tư chẳng mấy lúc sau, lần nữa mở miệng.
“Năm ngàn vạn!”
Tô Minh nhắm chặt mắt, khi lần nữa mở ra thì bên trong chỉ có bình tĩnh. Hắn không nhìn ông lão đội mũ mà nhìn Hoang Đỉnh trôi nổi giữa không trung. Đỉnh này tỏa ra ánh sáng tuế nguyệt, như nó chất chứa tang thương vạn năm.
Ông lão đội mũ thốt ra giá năm ngàn vạn, trong phòng đấu giá trừ tiếng hít thở nặng nề ra không có thanh âm nào khác. Cái giá này không phải tay mơ có được, dù là trưởng lão Hải Đông Tông phòng số tám, lấy tu vi và địa vị, dùng vô số năm mới tích lũy được tài sản hơi vượt qua giá này một chút.
Khi Tô Minh im lặng thì, mọi người trong phòng đấu giá còn đang chờ Tô Minh kêu giá thì, cửa phòng số chín của Tô Minh bị người nhẹ gõ.
Tô Minh không quay đầu lại, Tử Xa bình tĩnh đi tới. Ngoài cửa phòng đứng người đàn ông mặc đồ đen, người đàn ông đội mặt nạ trắng, chắp tay hướng Tô Minh đứng trong phòng, đặt xuống một túi trữ vật trắng xong xoay người đi.
Từ đầu đến cuối người này không nói câu gì.
Tử Xa nhíu mày, cầm lấy túi trữ vật trở về bên cạnh Tô Minh. Chỉ là khi gã nhìn thấy chữ ‘mộng’ Thêu trên túi liền hiểu ra cái gì, đưa nó cho Tô Minh.
Tô Minh nhận lấy, nhìn chữ mộng trên túi trữ vật, im lặng giây lát, thần thức tra trong túi.
“Sáu ngàn vạn!” Giây phút Tô Minh thu lại thần thức, hướng phòng đấu giá kêu giá!
Giá cả vừa ra lập tức dấy lên tiếng xôn xao. Giá sáu ngàn vạn là rất nhiều người cả đời không thể có được.
Ông lão đội mũ thân thể chấn động, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trên đài phòng thứ chín, thân hình Tô Minh, cúi đầu, không kêu giá nữa.
Lại đợi một lúc, giọng của ông lão tóc xanh vang vọng trong phòng đấu giá.
“Đỉnh này lấy giá sáu ngàn vạn thuộc về người phòng số chín! Đấu giá hôm nay kết thúc, sáng sớm ngày mai sẽ tiếp tục. Lão phu có thể trước tiên hé lộ, đấu giá ngày mai sẽ xuất hiện bảo vật càng hiếm thấy hơn!”
Ông lão tóc xanh nói xong vung tay áo phải, bỗng chốc mấy hải long bên cạnh gầm rống, từng đợt sóng gợn khuếch tán bốn phía. Sóng gợn đi qua đâu là biển sâu hư ảo này biến mất, lộ ra trời đêm và trăng sáng, còn có tuyết rơi lất phất.
Trong phòng đấu giá, theo đáy biển hư ảo biến mất, gió lạnh rít gào đến. Mọi người dần đứng dậy rời đi, quay về chỗ ở của mình, chờ ngày mai trời sáng.
Tô Minh cũng rời đi, Tử Xa theo sau lưng. Hai người đi ra phòng thứ chín, trở lại chỗ ở mé bộ lạc.
Vừa trở về không bao lâu thì có đệ tử Hải Đông Tông đến, vì đưa tới Hoang Đỉnh khổng lồ cho Tô Minh và lấy đủ thạch tệ.
Đỉnh này cỡ trăm trượng, đặt ngoài lều Tô Minh. Tô Minh đứng cạnh đỉnh, Tử Xa đứng phía xa bảo vệ, nhưng vẫn có không ít người ở ngoài lều của mình nhìn hướng nơi này, từng ánh mắt có chút xấu xa.
Đỉnh quá lớn, Tô Minh thử thu vào trong túi trữ vật nhưng không làm được.
Tất nhiên Hải Đông Tông không cần biết Tô Minh làm cách nào mang đi cái đỉnh. Thậm chí mười mấy người khiêng đỉnh đến cũng đứng không xa nhìn. Nếu như Tô Minh không cách nào mang đi cái đỉnh, mặc kệ nó bị đặt ở bên ngoài một đêm thì việc này sẽ thành trò cười.
Tô Minh đứng cạnh đỉnh khổng lồ, khoảng cách gần như vậy, hắn thậm chí cảm nhận được đỉnh tràn đầy tang thương. Vật này tựa như người già, trải qua thời đại thay đổi, cũng có lẽ đã qua nhiều chủ nhân.
Nâng tay lên, ấn vào đỉnh khổng lồ, Tô Minh khép mắt. Thần thức của hắn thuận theo bàn tay tỏa ra, dung nhập vào trong đỉnh. Khoảnh khắc thần thức tiến vào đỉnh, Tô Minh giật bắn người.
Lực lượng mênh mông từ trong đỉnh bắn ra, thẳng đến thần thức của Tô Minh, tựa như hủy diệt, như sóng dữ lũ lụt, muốn nhấn chìm thần thức Tô Minh. Tất cả xảy ra quá nhanh, phản lực chớp mắt đến, đụng vào thần thức vô hình của Tô Minh.
“Nam…om…tôi…” Tô Minh nhẹ đọc ra mấy âm không thuận miệng.
Thanh âm này người ngoài nghe không hiểu, chỉ có đôi môi hắn khép mở. Đây là trong ký ức của hắn, khi lần đầu bước vào không gian kỳ lạ có được cách luyện đan dược, nhìn đồ án đỉnh trong đầu hiện ra cách khống chế Hoang Đỉnh như thế.
Từ khi hắn có được thì đây là lần đầu tiên sử dụng. Ba âm tiết đơn giản nhưng bên trong ẩn chứa lực lượng Tô Minh không thể hiểu. Khi chữ thứ nhất hắn nói ra, hắn cảm nhận rõ máu thịt rung lên, dường như bị lực lượng trong âm tiết hút đi, thuận theo tay phải dung nhập vào đỉnh khổng lồ.
Khi thốt ra âm thứ hai, xương cốt trong người Tô Minh như ma sát, cũng không thể nói là ma sát, là loại xương cốt toàn thân chấn động. Loại chấn động này truyền ra ngoài thành âm ‘om’.
“Một ngàn ba trăm vạn!”
“Một ngàn năm trăm vạn!”
Bở vì giá thấp nhất của đỉnh quá cao, cho nên trong phòng đấu giá người có thực lực mua không nhiều lắm. Chỉ có ba người ra giá, trong đó một người là Nhị công tử phòng số ba.
Người khác là Thiên Lam Mộng nhàn nhã, dường như hơn một ngàn vạn thạch tệ đối với cô chỉ là một con số.
Còn người ra giá cuối cùng là ông lão đội mũ. Chỉ có mái tóc trắng lộ ra ngoài, không thể nhìn kỹ diện mạo. Giọng lão khàn khàn, ngồi trong đám người vốn không chút bắt mắt, từ đầu đến cuối số lần ra giá cũng rất ít, nhưng bây giờ đột nhiên hét giá cao tới một ngàn năm trăm vạn, thoáng chốc khiến người xung quanh chú ý.
Tô Minh nhíu mày, rất là cảm thán người đất Thiên Hàn đến phòng đấu giá này có nhiều thạch tệ như vậy. So với những người đó, Tô Minh lắc đầu. Trong túi hắn nếu không tính đến số mới có được, thật là không có sức cạnh tranh với đám đó.
‘Năm trăm thạch tệ vàng, hơn trăm cái màu trắng, hơn ngàn cái màu tím. Năm trăm vạn thạch tệ này bây giờ xem ra không đủ cả giá thấp nhất.” Tô Minh biết mình tính hơi sai lệch. Kỳ thật từ lúc mới bắt đầu hội đấu giá thì hắn đã nhận ra. Mình vốn tưởng năm trăm vạn thạch tệ đã là số tiền lớn, nhưng khi đấu giá bắt đầu thì chẳng chút bắt mắt.
Cho nên mới có lúc trước thu hoạch bốn ngàn vạn thạch tệ.
Mắt Tô Minh chợt lóe, nhìn chằm chằm đỉnh trăm mét trôi nổi giữa không trung phòng đấu giá, mắt lộ ra cuồng nhiệt hắn nhìn sao cũng thấy vật đó là Hoang Đỉnh để luyện đan dược.
Đặc biệt là xung quanh, Tô Minh có thể cảm nhận được khí nóng không dung hòa với hải dương hư ảo này, hiển nhiên nó là bị lửa nóng bao phủ lâu dài, phù hợp điều kiện.
“Một ngàn bảy trăm vạn!” Thiên Lam Mộng nhẹ giọng nói, thanh âm dịu dàng êm tai, lộ ra khí chất đặc biệt của cô, khiến người xung quanh nhìn cô lòng chợt nảy mầm xuân.
Đó là một cô gái dường như không thuộc về thế giới này. Cô ưu nhã, bình thản, hơi thở như lan. Cô ngồi đó đã có thể khiến bốn phía yên tĩnh, dường như chỗ cô ở dù là thuộc về lĩnh vực nào, đều thật tự nhiên trở thành thế giới của cô.
Người ngoài chỉ có thể nhìn từ xa, không cách nào tới gần, không phải lạnh lùng mà là hai thế giới cách xa.
“Hai ngàn vạn!” Trong phòng số ba truyền ra giọng của Nhị công tử, thanh âm có loại tùy tiện, so với Thiên Lam Mộng nhu hòa nghe thì khác nhưng trong lòng có cảm giác tương tự. Giống như hai người này đến đến từ một thế giới.
Ông lão đội mũ im lặng, đang do dự có nên ra giá tiếp không. Tô Minh mạnh ngẩng đầu, Hoang Đỉnh này hắn phải có được, lần đấu giá này hắn đến là vì đỉnh.
“Hai ngàn ba trăm vạn!” Tô Minh đứng trên đài, từ từ ra tiếng.
Thanh âm phát ra, bởi vì lúc trước hắn tạo thanh thế cực lớn, bây giờ vừa mở miệng hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Thiên Lam Mộng nâng lên tay ngọc, nhìn Tô Minh đứng trên đài phòng số chín, trầm ngâm giây lát, không mở miệng kêu giá.
Trong phòng số ba, Nhị công tử mắt chợt lóe, nhìn đỉnh ở giữa không trung phòng đấu giá, lại nhìn Tô Minh ở phòng số chín, khóe miệng bỗng lộ nụ cười.
“Xem ra hắn chú ý là vật đó…”
“Nhị công tử, bảo vật hình đỉnh hiếm khi xuất thế, nếu người có được hiến cho Man Công, có lẽ sẽ có diệu dụng khác.” Ông lão họ Trần Thiên Môn ở một bên trầm giọng nói.
“Hiến cho Man Công?” Ánh mắt Nhị công tử lộ trầm tư.
Giờ phút này, trong phòng đấu giá, bởi vì Thiên Lam Mộng im lặng, Nhị công tử suy tư khiến sau khi Tô Minh ra giá rơi vào không khí tĩnh lặng.
Tim Tô Minh đập nhanh, hắn không làm được mây trôi nước chảy không thèm quan tâm, lòng căng thẳng.
“Ba ngàn vạn!” Một giọng khàn khàn bỗng vang lên.
Theo thanh âm xuất hiện, thoáng chốc khiến không khí phòng đấu giá kịch liệt nghẹt thở.
Tô Minh liếc mắt nhìn thấy người ra giá là ông lão đội mũ trước đó.
“Bốn ngàn vạn!” Tô Minh cắn răng một cái, không do dự quá lâu, mở miệng.
Nói ra cái giá bốn ngàn vạn, trong phòng đấu giá xôn xao. Bốn ngàn vạn, đây tuyệt đối không phải số lượng nhỏ. Dù lúc trước không phải không xuất hiện qua, nhưng kỳ thật là cuối cùng một tỷ cũng tốt, cùng bị Hải Đông Tông tiêu phí mấy ngàn vạn mua đi cũng đúng, trong mắt nhiều người chỉ là kịch vui.
Nhưng hôm nay không giống, đây là đấu giá chân chính, trong hoàn cảnh này, ra giá bốn ngàn vạn đủ khiến vô số người hô hấp dồn dập.
“Bốn ngàn một trăm vạn.” Ông lão đội mũ vẫn không ngẩng đầu, nghe Tô Minh ra giá thì tùy theo mở miệng.
“Bốn ngàn năm trăm vạn!” Tô Minh im lặng giây lát, lần nữa báo giá. Đây là tất cả thạch tệ của hắn, là cực hạn của hắn. Nếu ông lão vẫn tiếp tục, Tô Minh chỉ còn cách khác.
Ông lão đội mũ suy tư chẳng mấy lúc sau, lần nữa mở miệng.
“Năm ngàn vạn!”
Tô Minh nhắm chặt mắt, khi lần nữa mở ra thì bên trong chỉ có bình tĩnh. Hắn không nhìn ông lão đội mũ mà nhìn Hoang Đỉnh trôi nổi giữa không trung. Đỉnh này tỏa ra ánh sáng tuế nguyệt, như nó chất chứa tang thương vạn năm.
Ông lão đội mũ thốt ra giá năm ngàn vạn, trong phòng đấu giá trừ tiếng hít thở nặng nề ra không có thanh âm nào khác. Cái giá này không phải tay mơ có được, dù là trưởng lão Hải Đông Tông phòng số tám, lấy tu vi và địa vị, dùng vô số năm mới tích lũy được tài sản hơi vượt qua giá này một chút.
Khi Tô Minh im lặng thì, mọi người trong phòng đấu giá còn đang chờ Tô Minh kêu giá thì, cửa phòng số chín của Tô Minh bị người nhẹ gõ.
Tô Minh không quay đầu lại, Tử Xa bình tĩnh đi tới. Ngoài cửa phòng đứng người đàn ông mặc đồ đen, người đàn ông đội mặt nạ trắng, chắp tay hướng Tô Minh đứng trong phòng, đặt xuống một túi trữ vật trắng xong xoay người đi.
Từ đầu đến cuối người này không nói câu gì.
Tử Xa nhíu mày, cầm lấy túi trữ vật trở về bên cạnh Tô Minh. Chỉ là khi gã nhìn thấy chữ ‘mộng’ Thêu trên túi liền hiểu ra cái gì, đưa nó cho Tô Minh.
Tô Minh nhận lấy, nhìn chữ mộng trên túi trữ vật, im lặng giây lát, thần thức tra trong túi.
“Sáu ngàn vạn!” Giây phút Tô Minh thu lại thần thức, hướng phòng đấu giá kêu giá!
Giá cả vừa ra lập tức dấy lên tiếng xôn xao. Giá sáu ngàn vạn là rất nhiều người cả đời không thể có được.
Ông lão đội mũ thân thể chấn động, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trên đài phòng thứ chín, thân hình Tô Minh, cúi đầu, không kêu giá nữa.
Lại đợi một lúc, giọng của ông lão tóc xanh vang vọng trong phòng đấu giá.
“Đỉnh này lấy giá sáu ngàn vạn thuộc về người phòng số chín! Đấu giá hôm nay kết thúc, sáng sớm ngày mai sẽ tiếp tục. Lão phu có thể trước tiên hé lộ, đấu giá ngày mai sẽ xuất hiện bảo vật càng hiếm thấy hơn!”
Ông lão tóc xanh nói xong vung tay áo phải, bỗng chốc mấy hải long bên cạnh gầm rống, từng đợt sóng gợn khuếch tán bốn phía. Sóng gợn đi qua đâu là biển sâu hư ảo này biến mất, lộ ra trời đêm và trăng sáng, còn có tuyết rơi lất phất.
Trong phòng đấu giá, theo đáy biển hư ảo biến mất, gió lạnh rít gào đến. Mọi người dần đứng dậy rời đi, quay về chỗ ở của mình, chờ ngày mai trời sáng.
Tô Minh cũng rời đi, Tử Xa theo sau lưng. Hai người đi ra phòng thứ chín, trở lại chỗ ở mé bộ lạc.
Vừa trở về không bao lâu thì có đệ tử Hải Đông Tông đến, vì đưa tới Hoang Đỉnh khổng lồ cho Tô Minh và lấy đủ thạch tệ.
Đỉnh này cỡ trăm trượng, đặt ngoài lều Tô Minh. Tô Minh đứng cạnh đỉnh, Tử Xa đứng phía xa bảo vệ, nhưng vẫn có không ít người ở ngoài lều của mình nhìn hướng nơi này, từng ánh mắt có chút xấu xa.
Đỉnh quá lớn, Tô Minh thử thu vào trong túi trữ vật nhưng không làm được.
Tất nhiên Hải Đông Tông không cần biết Tô Minh làm cách nào mang đi cái đỉnh. Thậm chí mười mấy người khiêng đỉnh đến cũng đứng không xa nhìn. Nếu như Tô Minh không cách nào mang đi cái đỉnh, mặc kệ nó bị đặt ở bên ngoài một đêm thì việc này sẽ thành trò cười.
Tô Minh đứng cạnh đỉnh khổng lồ, khoảng cách gần như vậy, hắn thậm chí cảm nhận được đỉnh tràn đầy tang thương. Vật này tựa như người già, trải qua thời đại thay đổi, cũng có lẽ đã qua nhiều chủ nhân.
Nâng tay lên, ấn vào đỉnh khổng lồ, Tô Minh khép mắt. Thần thức của hắn thuận theo bàn tay tỏa ra, dung nhập vào trong đỉnh. Khoảnh khắc thần thức tiến vào đỉnh, Tô Minh giật bắn người.
Lực lượng mênh mông từ trong đỉnh bắn ra, thẳng đến thần thức của Tô Minh, tựa như hủy diệt, như sóng dữ lũ lụt, muốn nhấn chìm thần thức Tô Minh. Tất cả xảy ra quá nhanh, phản lực chớp mắt đến, đụng vào thần thức vô hình của Tô Minh.
“Nam…om…tôi…” Tô Minh nhẹ đọc ra mấy âm không thuận miệng.
Thanh âm này người ngoài nghe không hiểu, chỉ có đôi môi hắn khép mở. Đây là trong ký ức của hắn, khi lần đầu bước vào không gian kỳ lạ có được cách luyện đan dược, nhìn đồ án đỉnh trong đầu hiện ra cách khống chế Hoang Đỉnh như thế.
Từ khi hắn có được thì đây là lần đầu tiên sử dụng. Ba âm tiết đơn giản nhưng bên trong ẩn chứa lực lượng Tô Minh không thể hiểu. Khi chữ thứ nhất hắn nói ra, hắn cảm nhận rõ máu thịt rung lên, dường như bị lực lượng trong âm tiết hút đi, thuận theo tay phải dung nhập vào đỉnh khổng lồ.
Khi thốt ra âm thứ hai, xương cốt trong người Tô Minh như ma sát, cũng không thể nói là ma sát, là loại xương cốt toàn thân chấn động. Loại chấn động này truyền ra ngoài thành âm ‘om’.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.