Chương 746: Thu ý
Nhĩ Căn
11/09/2013
Theo bươm bướm hư ảo biến mất trên không trung, Tô Minh ngẩng đầu nhìn trời sao vô tận ầm ầm xoay chuyển. Hắn thấy trong trời sao chuyển động từng con thuyền dài lao nhanh, những con thuyền mỗi một chiếc đen ngòm, bên trên có vài người mặc tinh thần bào.
Đạo Nguyên ở phía xa trên mặt biển kiêu ngạo cười to, tinh thần thánh bào trên người gã tỏa ánh sáng âm u chói lòa, vòng quanh người gã hình thành phòng hộ nghiêm ngặt.
Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn lên trời, hắn liế chướng Vũ Huyên rời đi, nhìn hư vô Bạch Tố tan biến, nhìn Cửu Phong đưn độc và mặt biển trôi nổi vô số tay chân cụt.
“Đều chết hết...” Tô Minh thì thào, thân thể hắn không ngưng tụ mà hư ảo gần như trong suốt, biểu tình đau thương.
Hắn không để ý Đạo Nguyên và nhiều thuyền dài trên trời sao màn trời giáng xuống, nhấc chân chậm rãi đi hướng Cửu Phong. Mệt mỏi, lòng đã chết, đau thương, các loại cảm xúc tràn ngập trong tinh thần Tô Minh. Hắn trở lại Cửu Phong, trên đỉnh núi, ngoài động phủ sư tôn, hắn đứng đó.
Cho đến phút này Tô Minh vẫn đứng tại đây, dùng thân thể bảo vệ bình chướng Cửu Phong, tay phải hư ảo nắm Sát Kiếm khiến nó chĩa xéo xuống dưới. Thân kiếm vững vàng nhưng mũi kiếm run nhè nhẹ, run rẩy là kiếm linh, khao khát máu, mong chờ giết chóc.
Tô Minh yên lặng đứng đó, mái tóc tang thương là gió biển không thể thổi tan, phóng ra linh hồn. Khoảnh khắc này Tô Minh như thật sự hợp thành một cùng Cửu Phong.
Một người, một thanh kiếm, một lòng bảo vệ.
Thân thể hắn là hư ảo, trong người chẳng có chút dao động tu vi, chỉ tồn tại lực lượng linh hòn. Linh hồn này có thể nói là ý hồn, một loại thần thức, là ý chí bất khuất bất diệt còn sót lại của Tô Minh. Nhìn lên trời, khóe môi Tô Minh dần cong lên, nhưng trong nụ cười kia không có tự do mà tràn ngập bi thương.
Tiền Thần im lặng, người vẫn run rẩy nhưng cắn răng đi tới bên cạnh Tô Minh. Gã móc một con dao găm đen từ ngực ra, gã rất sợ, người run bần bật, mồ hôi chảy ròng ròng. Nhưng can đảm thật sự chính là đói mặt nguy hiểm mà không sợ hãi, cũng là trong nỗi sợ có ý chí không lùi bước, nó cũng gọi là can đảm.
Hạc trọc lông cười khổ cuối cùng từ bỏ ý định trốn chạy, thầm thở dài bay đến một bên Tô Minh. Vẻ mặt của nó lộ ra nghiêm túc và điên cuồng chưa từng có.
"Xin lỗi, đã hứa sẽ mang ngươi rời khỏi chỗ Man tộc, nhưng ta...không kịp thực hiện.” Tô Minh nhìn màn trời, nhẹ giọng nói.
Tiền Thần run rẩy lắc đầu, không lên tiếng.
Chính lúc này, nhiều thuyền dài trên trời sao màn trời trong tiếng xé gió thành từng cầu vồng đen rít gào đáp xuống mặt đất.
Chớp mắt có ngàn thuyền dài xuất hiện trong trời đất bên ngoài Cửu Phong, từng đợt uy nhiếp cường đại khó thể hình dung phát ra từ mấy ngàn người đạo nô mặc tinh thần tử bào trên ngàn chiếc thuyền dài.
Mặc dù bên trong không còn có đạo nô bước thứ ba, tu vi bước thứ hai cỡ ngàn mang đến chấn động cùng hủy diệ có đôi lúc còn kinh khủng hơn năm người bước thứ ba. Từng ánh mắt lạnh lùng, Đạo Nguyên hồi phục lại vẻ kiêu ngạo điên cuồng thét gào, khiến tai kiếp này vào giây phút hiện tại đạt đến tốt đỉnh.
"Giết hắn cho ta, diệt núi này, khiến chỗ này hoang tàn! Chết tiệt! Hắn suýt chút giết ta, thiếu chút đã giết ta rồi!!!” Mắt Đạo Nguyên đỏ rực.
Mới nãy một chớp mắt gã bị chết chóc bao phủ, là giờ phút gần với cái chết nhất trong đời, làm gã sợ đến cực hạn. Giờ gã thấy mình đã an toàn thì nỗi sợ biến thành ngang ngửa với giận dữ.
Mấy ngàn đạo nô trên gần ngàn thuyền dài lóe sát khí, không ai một mình ra tay. Họ là người Đạo Thần Tông, không đến lúc bất đắc dĩ thì sẽ chẳng thèm một mình đấu làm gì. Khi Đạo Nguyên thốt lời thì mấy ngàn người cùng bay ra, hóa thành mấy ngàn vệt đỏ lao hướng Cửu Phong.
Khí thế kinh thiên hơn cả năm đạo nô bước thứ ba mang đến uy nhiếp, khiến người nghẹt thở. Mắt Tiền Thần đỏ rực, phát cuồng gầm lên, bất chấp tất cả vọt ra. Nhưng khi gã mới nhấc chân lên thì tay trái Tô Minh ấn vai gã, lực ý hồn từ hắn truyền vào tâm thần Tiền Thần. Chấn động, Tiền Thần đầu óc ù vang, hôn mê. Tô Minh nhẹ nhàng đẩy gã ra sau bay hướng động phủ Cửu Phong.
“Đã chết quá nhiều rồi, không cần có thêm người chết.” Tô Minh thì thào.
Ý hồn tỏa ra hình thành trùng kích cuốn lấy hạc trọc lông ngơ ngác nhìn tình hình, cũng đưa nó vào động phủ. Lúc này hạc trọc lông mới phản ứng lại, nó run run ngẩn ngơ nhìn Tô Minh. Mãi đến lúc này nó mới thật sự nhận biết Tô Minh, càng nhìn, hạc trọc lông tự hỏi lòng vô tâm mà đôi mắt ướt nước.
“Chăm sóc sư huynh của ta giùm...” Tô Minh nhẹ giọng nói, cất bước hướng bầu trời, quyết tuyệt cầm Sát Kiếm xé gió lao hướng mấy ngàn đạo nô bước thứ hai.
Trong mấy ngàn đạo nô có hơn phân nửa tu vi vượt qua Tô Minh, đây là cuộc chém giết không có gì bất ngờ, một người đấu với mấy ngàn người.
Từng tiếng nổ kinh thiên vang lên, đằng trước nhất gần trăm người cùng nâng tay phải thi triển thần thông một kích, hóa thành ánh sao vô tận đánh vào thân hình hư ảo của Tô Minh. Hồn không còn ba cái phong ấn tồn tại, khi ánh sao đụng vào thân thể ảo ảnh của Tô Minh thì khó thể giống như trước xuyên thấu như không tồn tại cùng một không gian, không chồng lên nhau. Chúng như vô số gai nhọn ầm ầm đến khiến thân thể ảo của Tô Minh bỗng tan vỡ, hóa thành từng đốm sáng bị dập tắt hơn phân nửa, số còn lại dạt ra ở ngoài trăm mét lại ngưng tụ, hóa thành Tô Minh nhưng càng trong suốt hơn, như có gió thổi qua liền tan biến. Nhưng trước khi thân thể Tô Minh tan vỡ thì hắn chém ra một kiếm, uy lực một kiếm đó là lúc linh hồn hắn viên mãn lần đầu tiên phát ra. Trong kiếm ẩn chứa linh hồn của hắn, cũng chất chứa minh chi tiên triệu.
Ẩn chứa...bổn mệnh thần thông của hắn!!!
Một kiếm quét ra xé gió lao tới mấy trăm người trước mặt, trông thì không có sức mạnh kịch liệt gì, ngược lại tựa gió nhẹ thổi.
Nhưng Tô Minh thân hình tan vỡ lại ngưng tụ ra ảo ảnh càng yếu ớt hơn, thì mấy trăm người phía trước mấy ngàn người bị một kiếm của Tô Minh quét qua, có gần phân nửa đạo nô thân thể phút chốc biến già đi. Giống như năm tháng phóng đại vô hạn trên người họ, tăng nhanh só lần vận chuyển, khiến mặt mày gần trăm người không những giây lát già đi mà thân thể toát ra từng đợt mục rữa. Tóc bọn họ thành xám trắng, mặt xuất hiện nếp nhăn, sự sống như bị hư vô nuốt mất, chớp mắt đã mất đi hơn phân nửa. Thậm chí có mười mấy người bởi vì tu vi không cao, tuổi thọ vốn không nhiều giờ toàn thân héo tàn già cả, bỗng biến thành cái xác, ngay cả nguyên thần cũng không chạy ra được, trực tiếp héo rút chết đi.
Cùng lúc mười mấy người đó chết, sự sống và tuổi thọ mấy trăm người quái dị biến mất, từng đợt khói trắng tỏa ra từ thân thể họ lao hướng Tô Minh, chớp mắt dung nhập và người hắn, khiến thân hình yếu ớt biến ngưng tụ nhiều.
“Đây là sau khi linh hồn ta hoàn chỉnh, thức tỉnh bổn mệnh thần thông ư?” Tô Minh thì thào.
Hắn cảm nhận được theo những khói trắng nhập vào người, linh hồn điên cuồng trướng lên, hấp thu sự sống như là vật chất mà người hắn cực kỳ thiếu thốn, tựa như bây giờ hắn trở thành miếng bọt biểng khô vắt đang không ngừng hấp thu sự sống, tuổi thọ người bên ngoài hoàn thiện bản thân. Nhưng thức tỉnh này đối với Tô Minh thì hơi muộn, coi như là một kiếm kia hấp thu nhiều sự sống cũng vẫn không thể bù đắp chênh lệch không sửa được giữa Tô Minh và mấy ngàn đạo nô.
Theo tiếng hét chói tai của Đạo Nguyên, mấy ngàn đạo nô lại tới gần nữa, lần này là gần ngàn người thi triển thần thông, dấy lên ánh sao đủ để thay thế tất cả ánh sáng trong trời đất. Ánh sáng tràn ngập như con thú tinh thần viễn cổ, trực tiếp cắn nuốt nhấn chìm Tô Minh. Khi bị cắn nuốt thì Tô Minh bỗng nhiên ngộ, hắn hiểu ra loại bổn mệnh thần thông này của mình thì chẳng phải là...ý mùa thu đó sao?
Mặc dù không phải là màu mùa thu nhưng kiểu hấp thu sự sống, trong cơ thể hắn tựa như ngày thu, đó là dung hợp giữa sống và chết, chân chính thay đổi mặt ý nghĩa.
“Thu...” Tô Minh khẽ thốt.
Thân thể ảo của hắn tỏa ra ánh sáng đỏ, đó là màu của mùa thu. Xung quanh hắn xuất hiện vô số bông tuyết, chúng rơi xuống rồi héo tàn như lá cây mùa thua, khiến người lần đầu tiên nhìn là tuyết, nhưng lại liếc mắt đó là lá rụng.
Cùng lúc đó, tu vi của Tô Minh trong chớp mắt theo hiểu ra mà bùng phát, từ sơ kỳ mệnh cách trực tiếp thăng lên trung kỳ mệnh cách. Theo bông tuyết và lá rụng giao nhau, khiến màu thu quanh thân hắn ngày càng đậm. Khi mấy ngàn đạo nô tới gần, đợt ánh sao thứ hai gần ngàn người biến thành nhấn chìm Tô Minh thì trong mắt hắn lộ lĩnh ngộ, tu vi từ trung kỳ mệnh cách chớp mắt bước vào hậu kỳ mệnh cách!
Chỉ kém một bước là vào cảnh giới thứ hai trong tu mệnh, mệnh khuyết cảnh!
Đạo Nguyên ở phía xa trên mặt biển kiêu ngạo cười to, tinh thần thánh bào trên người gã tỏa ánh sáng âm u chói lòa, vòng quanh người gã hình thành phòng hộ nghiêm ngặt.
Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn lên trời, hắn liế chướng Vũ Huyên rời đi, nhìn hư vô Bạch Tố tan biến, nhìn Cửu Phong đưn độc và mặt biển trôi nổi vô số tay chân cụt.
“Đều chết hết...” Tô Minh thì thào, thân thể hắn không ngưng tụ mà hư ảo gần như trong suốt, biểu tình đau thương.
Hắn không để ý Đạo Nguyên và nhiều thuyền dài trên trời sao màn trời giáng xuống, nhấc chân chậm rãi đi hướng Cửu Phong. Mệt mỏi, lòng đã chết, đau thương, các loại cảm xúc tràn ngập trong tinh thần Tô Minh. Hắn trở lại Cửu Phong, trên đỉnh núi, ngoài động phủ sư tôn, hắn đứng đó.
Cho đến phút này Tô Minh vẫn đứng tại đây, dùng thân thể bảo vệ bình chướng Cửu Phong, tay phải hư ảo nắm Sát Kiếm khiến nó chĩa xéo xuống dưới. Thân kiếm vững vàng nhưng mũi kiếm run nhè nhẹ, run rẩy là kiếm linh, khao khát máu, mong chờ giết chóc.
Tô Minh yên lặng đứng đó, mái tóc tang thương là gió biển không thể thổi tan, phóng ra linh hồn. Khoảnh khắc này Tô Minh như thật sự hợp thành một cùng Cửu Phong.
Một người, một thanh kiếm, một lòng bảo vệ.
Thân thể hắn là hư ảo, trong người chẳng có chút dao động tu vi, chỉ tồn tại lực lượng linh hòn. Linh hồn này có thể nói là ý hồn, một loại thần thức, là ý chí bất khuất bất diệt còn sót lại của Tô Minh. Nhìn lên trời, khóe môi Tô Minh dần cong lên, nhưng trong nụ cười kia không có tự do mà tràn ngập bi thương.
Tiền Thần im lặng, người vẫn run rẩy nhưng cắn răng đi tới bên cạnh Tô Minh. Gã móc một con dao găm đen từ ngực ra, gã rất sợ, người run bần bật, mồ hôi chảy ròng ròng. Nhưng can đảm thật sự chính là đói mặt nguy hiểm mà không sợ hãi, cũng là trong nỗi sợ có ý chí không lùi bước, nó cũng gọi là can đảm.
Hạc trọc lông cười khổ cuối cùng từ bỏ ý định trốn chạy, thầm thở dài bay đến một bên Tô Minh. Vẻ mặt của nó lộ ra nghiêm túc và điên cuồng chưa từng có.
"Xin lỗi, đã hứa sẽ mang ngươi rời khỏi chỗ Man tộc, nhưng ta...không kịp thực hiện.” Tô Minh nhìn màn trời, nhẹ giọng nói.
Tiền Thần run rẩy lắc đầu, không lên tiếng.
Chính lúc này, nhiều thuyền dài trên trời sao màn trời trong tiếng xé gió thành từng cầu vồng đen rít gào đáp xuống mặt đất.
Chớp mắt có ngàn thuyền dài xuất hiện trong trời đất bên ngoài Cửu Phong, từng đợt uy nhiếp cường đại khó thể hình dung phát ra từ mấy ngàn người đạo nô mặc tinh thần tử bào trên ngàn chiếc thuyền dài.
Mặc dù bên trong không còn có đạo nô bước thứ ba, tu vi bước thứ hai cỡ ngàn mang đến chấn động cùng hủy diệ có đôi lúc còn kinh khủng hơn năm người bước thứ ba. Từng ánh mắt lạnh lùng, Đạo Nguyên hồi phục lại vẻ kiêu ngạo điên cuồng thét gào, khiến tai kiếp này vào giây phút hiện tại đạt đến tốt đỉnh.
"Giết hắn cho ta, diệt núi này, khiến chỗ này hoang tàn! Chết tiệt! Hắn suýt chút giết ta, thiếu chút đã giết ta rồi!!!” Mắt Đạo Nguyên đỏ rực.
Mới nãy một chớp mắt gã bị chết chóc bao phủ, là giờ phút gần với cái chết nhất trong đời, làm gã sợ đến cực hạn. Giờ gã thấy mình đã an toàn thì nỗi sợ biến thành ngang ngửa với giận dữ.
Mấy ngàn đạo nô trên gần ngàn thuyền dài lóe sát khí, không ai một mình ra tay. Họ là người Đạo Thần Tông, không đến lúc bất đắc dĩ thì sẽ chẳng thèm một mình đấu làm gì. Khi Đạo Nguyên thốt lời thì mấy ngàn người cùng bay ra, hóa thành mấy ngàn vệt đỏ lao hướng Cửu Phong.
Khí thế kinh thiên hơn cả năm đạo nô bước thứ ba mang đến uy nhiếp, khiến người nghẹt thở. Mắt Tiền Thần đỏ rực, phát cuồng gầm lên, bất chấp tất cả vọt ra. Nhưng khi gã mới nhấc chân lên thì tay trái Tô Minh ấn vai gã, lực ý hồn từ hắn truyền vào tâm thần Tiền Thần. Chấn động, Tiền Thần đầu óc ù vang, hôn mê. Tô Minh nhẹ nhàng đẩy gã ra sau bay hướng động phủ Cửu Phong.
“Đã chết quá nhiều rồi, không cần có thêm người chết.” Tô Minh thì thào.
Ý hồn tỏa ra hình thành trùng kích cuốn lấy hạc trọc lông ngơ ngác nhìn tình hình, cũng đưa nó vào động phủ. Lúc này hạc trọc lông mới phản ứng lại, nó run run ngẩn ngơ nhìn Tô Minh. Mãi đến lúc này nó mới thật sự nhận biết Tô Minh, càng nhìn, hạc trọc lông tự hỏi lòng vô tâm mà đôi mắt ướt nước.
“Chăm sóc sư huynh của ta giùm...” Tô Minh nhẹ giọng nói, cất bước hướng bầu trời, quyết tuyệt cầm Sát Kiếm xé gió lao hướng mấy ngàn đạo nô bước thứ hai.
Trong mấy ngàn đạo nô có hơn phân nửa tu vi vượt qua Tô Minh, đây là cuộc chém giết không có gì bất ngờ, một người đấu với mấy ngàn người.
Từng tiếng nổ kinh thiên vang lên, đằng trước nhất gần trăm người cùng nâng tay phải thi triển thần thông một kích, hóa thành ánh sao vô tận đánh vào thân hình hư ảo của Tô Minh. Hồn không còn ba cái phong ấn tồn tại, khi ánh sao đụng vào thân thể ảo ảnh của Tô Minh thì khó thể giống như trước xuyên thấu như không tồn tại cùng một không gian, không chồng lên nhau. Chúng như vô số gai nhọn ầm ầm đến khiến thân thể ảo của Tô Minh bỗng tan vỡ, hóa thành từng đốm sáng bị dập tắt hơn phân nửa, số còn lại dạt ra ở ngoài trăm mét lại ngưng tụ, hóa thành Tô Minh nhưng càng trong suốt hơn, như có gió thổi qua liền tan biến. Nhưng trước khi thân thể Tô Minh tan vỡ thì hắn chém ra một kiếm, uy lực một kiếm đó là lúc linh hồn hắn viên mãn lần đầu tiên phát ra. Trong kiếm ẩn chứa linh hồn của hắn, cũng chất chứa minh chi tiên triệu.
Ẩn chứa...bổn mệnh thần thông của hắn!!!
Một kiếm quét ra xé gió lao tới mấy trăm người trước mặt, trông thì không có sức mạnh kịch liệt gì, ngược lại tựa gió nhẹ thổi.
Nhưng Tô Minh thân hình tan vỡ lại ngưng tụ ra ảo ảnh càng yếu ớt hơn, thì mấy trăm người phía trước mấy ngàn người bị một kiếm của Tô Minh quét qua, có gần phân nửa đạo nô thân thể phút chốc biến già đi. Giống như năm tháng phóng đại vô hạn trên người họ, tăng nhanh só lần vận chuyển, khiến mặt mày gần trăm người không những giây lát già đi mà thân thể toát ra từng đợt mục rữa. Tóc bọn họ thành xám trắng, mặt xuất hiện nếp nhăn, sự sống như bị hư vô nuốt mất, chớp mắt đã mất đi hơn phân nửa. Thậm chí có mười mấy người bởi vì tu vi không cao, tuổi thọ vốn không nhiều giờ toàn thân héo tàn già cả, bỗng biến thành cái xác, ngay cả nguyên thần cũng không chạy ra được, trực tiếp héo rút chết đi.
Cùng lúc mười mấy người đó chết, sự sống và tuổi thọ mấy trăm người quái dị biến mất, từng đợt khói trắng tỏa ra từ thân thể họ lao hướng Tô Minh, chớp mắt dung nhập và người hắn, khiến thân hình yếu ớt biến ngưng tụ nhiều.
“Đây là sau khi linh hồn ta hoàn chỉnh, thức tỉnh bổn mệnh thần thông ư?” Tô Minh thì thào.
Hắn cảm nhận được theo những khói trắng nhập vào người, linh hồn điên cuồng trướng lên, hấp thu sự sống như là vật chất mà người hắn cực kỳ thiếu thốn, tựa như bây giờ hắn trở thành miếng bọt biểng khô vắt đang không ngừng hấp thu sự sống, tuổi thọ người bên ngoài hoàn thiện bản thân. Nhưng thức tỉnh này đối với Tô Minh thì hơi muộn, coi như là một kiếm kia hấp thu nhiều sự sống cũng vẫn không thể bù đắp chênh lệch không sửa được giữa Tô Minh và mấy ngàn đạo nô.
Theo tiếng hét chói tai của Đạo Nguyên, mấy ngàn đạo nô lại tới gần nữa, lần này là gần ngàn người thi triển thần thông, dấy lên ánh sao đủ để thay thế tất cả ánh sáng trong trời đất. Ánh sáng tràn ngập như con thú tinh thần viễn cổ, trực tiếp cắn nuốt nhấn chìm Tô Minh. Khi bị cắn nuốt thì Tô Minh bỗng nhiên ngộ, hắn hiểu ra loại bổn mệnh thần thông này của mình thì chẳng phải là...ý mùa thu đó sao?
Mặc dù không phải là màu mùa thu nhưng kiểu hấp thu sự sống, trong cơ thể hắn tựa như ngày thu, đó là dung hợp giữa sống và chết, chân chính thay đổi mặt ý nghĩa.
“Thu...” Tô Minh khẽ thốt.
Thân thể ảo của hắn tỏa ra ánh sáng đỏ, đó là màu của mùa thu. Xung quanh hắn xuất hiện vô số bông tuyết, chúng rơi xuống rồi héo tàn như lá cây mùa thua, khiến người lần đầu tiên nhìn là tuyết, nhưng lại liếc mắt đó là lá rụng.
Cùng lúc đó, tu vi của Tô Minh trong chớp mắt theo hiểu ra mà bùng phát, từ sơ kỳ mệnh cách trực tiếp thăng lên trung kỳ mệnh cách. Theo bông tuyết và lá rụng giao nhau, khiến màu thu quanh thân hắn ngày càng đậm. Khi mấy ngàn đạo nô tới gần, đợt ánh sao thứ hai gần ngàn người biến thành nhấn chìm Tô Minh thì trong mắt hắn lộ lĩnh ngộ, tu vi từ trung kỳ mệnh cách chớp mắt bước vào hậu kỳ mệnh cách!
Chỉ kém một bước là vào cảnh giới thứ hai trong tu mệnh, mệnh khuyết cảnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.