Chương 17: Thuật của tiên man
Nhĩ Căn
19/03/2013
"Tô Minh, truyền thừa từ Man tượng không có những thứ này, nhưng đây là điều mà mỗi một Man sĩ đều phải biết, và cần phải khắc ghi trong lòng! Cả đời này của A Công có lẽ không thể đạt tới Khai Trần cảnh... Man công của Phong Quyến bộ, trước hai mươi tuổi hắn còn không bằng ta, mãi đến năm ba mươi bốn tuổi thì mới miễn cưỡng đánh cùng ta một trận, A Công khi đó, trong các bộ lạc xung quanh đây, không ai không biết !" A Công chậm rãi mở miệng, khuôn mặt già nua xuất hiện vẻ hồng hào, trong mắt ông có một tia kiêu ngạo.
Chỉ là sự kiêu ngạo, giống như bị phong trần thổi lên , dính đầy tro bụi....
" Ta khi đó đã đạt tới Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tám ... " A Công than nhẹ, giọng thì thào chua xót nhớ lại, nét mặt dần lộ ra đau thương.
" Tô Minh, ngươi phải nhớ kỹ, thế gian này ngoài trời còn có trời (ý nói trời rộng như vậy nhưng vẫn còn có bầu trời khác bên ngoài, mà bầu trời bên ngoài đó còn bao phủ được cả bầu trời này chứng tỏ nó còn rộng lớn hơn, kiểu như núi cao còn có núi cao hơn a – TK: có gì không đúng thì góp ý ha, hehe), ngoài người còn có người giỏi hơn ( nhân ngoại hữu nhân ^_^), vĩnh viễn không được tự mãn ... " A Công lắc đầu, tựa như không muốn nói tới chuyện cũ có liên quan đến mình.
" Cả đời này của A Công từng đi ra ngoài ba lần, đã trải qua rất nhiều chuyện, mặc dù mất đi không ít thứ, nhưng ta lại học được một man thuật, man thuật này hơn xa cái mà bộ lạc Phong Quyến có thể biết, thậm chí trong một ít bộ lạc cỡ trung cũng rất khó có được, chỉ có trong những bộ lạc lớn mới có thể nắm giữ được tiên man thuật.
Thuật Man Khải chân chính ...suốt đời chỉ có thể thi triển một lần là vì hậu duệ chúc phúc ." Ánh mắt A Công ngưng tụ, bỗng nhiên nâng tay phải lên, trong phút chốc cả bàn tay biến thành một mảnh đỏ tươi, nhẹ nhàng đặt lên phía trên thiên linh của Tô Minh.
" Tô Minh, suốt đời A Công lần duy nhất dùng Man Khải, chính là trên người ngươi. A Công chúc phúc cho ngươi, hi vọng ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện của ta, khiến cho Ô Sơn bộ lại xuất hiện Khai Trần !
Nhanh vận chuyển khí huyết, hòa tan Man tộc huyết mà A Công ngưng luyện suốt tám mươi năm !" Toàn thân A Công huyết quang bạo tăng, nhất là tay phải, lại càng giống như muốn nhỏ ra máu, cả người hiện ra rất nhiều huyết tuyến, theo số lượng mà nhìn thì có hơn bảy trăm cái !
Đây mới là thực lực chân chính của A Công, hơn bảy trăm sợi máu, khiến cho ông dù chỉ ở Ngưng Huyết tầng chín, nhưng lại đủ sức cùng Ngưng Huyết tâng thứ mười đánh một trận.
Thân thể Tô Minh run rẩy, khí huyết trong cơ thể vận chuyển, lập tức có một luồng cảm giác ấm áp xuất hiện, chảy vào từ thiên linh, dung nhập toàn thân, khiến cho khí huyết di chuyển càng thêm nhanh chóng, lượng lớn vật chất màu đen từ trong cơ thể Tô Minh không ngừng tràn ra, dần dần cả người hắn có loại cảm giác thông thấu, mỗi lần hít thở tựa như cả ngàn vạn lỗ chân lông đều hấp thu hơi thở của đất trời.
Tiếng động răng rắc không ngừng vang lên, thân hình Tô Minh không còn run rẩy nữa, gương mặt hồng hào, phảng phát như ăn phải vật cực kỳ bổ dưỡng vậy. Huyết tuyến trên thân thể lại càng xuất hiện dị biến!
Chỉ thấy sợi máu thứ bảy trong phút chốc liền ngưng thật, sau khi ngưng tụ ra, sợi máu thứ tám cũng theo đó mà xuất hiện, sợi máu thứ chín lại càng như ẩn như hiện.
Tốc độ vận chuyển của khí huyết trong cơ thể Tô Minh đạt tới một trình độ cực kỳ khủng bố, mỗi lần vận chuyển đều làm cho máu huyết của hắn như bị ngưng luyện, thậm chí hắn có loại ảo giác, máu của mình đã đặc sệt lại.
" Đây mới là ý nghĩa thật sự của Ngưng Huyết cảnh ! Ngưng luyện máu huyết bản thân, cuối cùng ngưng tụ ra Man huyết ! "
Lúc trước hắn tu luyện, thường không được bao lâu thì cảm thấy máu trong người không đủ, nhưng lúc này, dưới luồng ấm áp truyền vào từ thiên linh, loại cảm giác này liền tan thành mây khói. Thậm chí trong lúc hoảng hốt hắn còn có loại ảo giác tựa như A Công đang bị tia máu vờn quanh đã trở thành một đoàn ánh sáng màu máu thật lớn, mà chính mình cũng là một đoàn ánh sáng màu máu. Chẳng qua nếu đem cả hai so sánh với nhau, thì giống như là mặt trăng so với đom đóm vậy. Nhưng giờ phút này, đom đóm lại đang hấp thu ánh sáng của mặt trăng, nhanh chóng lớn lên.
" Đây ... chính là theo lời A Công, Man Khải chân chính của Man tộc ta, chỉ trong những bộ lạc lớn mới có thể có được Tiên Man thuật! "
Sợi máu thứ chín, không ngờ lại ngưng tụ ra, Tô Minh cảm giác được lực lượng tràn ngập toàn thân. Lớp vật chất màu đen dơ bẩn trên người hắn đã trôi đi, thay vào đó là một mùi hương thơm ngát không cách nào diễn tả được.
Tô Minh đắm chìm trong cảm giác này, nó thật ấm áp.
A Công vẫn một mực quan sát thân thể của Tô Minh, ông biết Tiên Man thuật (e hèm giải thích một chút a, tiên man ý là nói man đời trước đấy, man lúc xa xưa, giống như tiên tần là trước thời tần [mình nghĩ thế ^_^] chớ hông phải nói tiên man là tiên tu man hay gì gì nha…>_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.