Chương 954: Tiến đến
Nhĩ Căn
24/11/2013
Mười nhịp thở trong khi ngôi sao tự bạo.
Tô Minh ngồi khoanh chân trên Ngoại Thiên tinh héo rũ. Hắn đang đợi, đợi một cường giả nhất định sẽ xuất hiện. Đây là mục đích quan trọng nhất trong lần tới Hoành Thiên tộc này của hắn.
Hắn muốn đánh một trận với Chưởng Duyên!
Toàn lực đánh với Chưởng Duyên, trận chiến này tất bại. Nhưng dù là tất bại thì Tô Minh cũng muốn đánh. Hắn muốn xem thử xem mình rốt cục kém Chưởng Duyên bao nhiêu. Mặt khác, hắn cũng muốn kiểm tra tận gốc rễ của Hoành Thiên tộc này!
Hắn phải biết trong Hoành Thiên tộc đến cùng có mấy Chưởng Duyên. Nếu chỉ có một mà nói, như vậy kế hoạch của Tô Minh được triển khai. Nếu như hơn một người, vậy thì cần phải lập kế hoạch khác thôi.
Thời gian trôi qua từng nhịp thở. Tới nhịp thở thứ sáu, Tô Minh ngẩng phắt đầu. Phù văn Thần Nguyên trong mắt hắn bỗng nhiên lóe lên, trong nháy mắt đã tràn ngập toàn thân. Cùng lúc đó, khóe miệng hắn lộ nụ cười lạnh, hai tay nâng lên nhấn một cái xuống mặt đất.
Một cái nhấn này, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động, ngay sau đó cả ngôi sao này nổ vang. Khe hở trên mặt đất không ngừng lan tràn ra. Một luồng lực tự bạo hủy diệt tình lình bộc phát trên ngôi sao này.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền ra trong hư vô. Khi tiến hừ lạnh này vang lên, toàn bộ mây đen trong bầu trời lúc này bị cuốn động, hóa thành tầng tầng lốc xoáy. Sau đó Tô Minh nhìn thấy trên bầu trời lại xuất hiện một vùng đất vô biên vô hạn!
Hoặc có thể nói, đó cũng không phải là mặt đất mà là một bàn tay vô biên vô hạn. Đó là... Chưởng Duyên Sinh Diệt của Hoành Thiên tộc đã tới.
- Rốt cục cũng tới rồi!
Tô Minh ngửa mặt lên trời cười cười, thân thể nhảy lên. Lúc đó lực sụp đổ của ngôi sao phía dưới hắn lại càng mãnh liệt. Giờ khắc này, nếu nhìn từ trong tinh không thì có thể thấy rõ ngoài Ngoại Thiên tinh có một tầng thiên thạch gào thét lao tới. Tầng thiên thạch này rậm rạp chằng chịt, nhiều không đếm nổi. Tốc độ của chúng rất nhanh, trong nháy mắt đã tới gần Ngoại Thiên tinh.
Những thiên thạch này vây quanh ngôi sao, liên tiếp với nhau, tạo thành một bàn tay đá còn lớn hơn mấy lần so với ngôi sao này. Bàn tay này nâng lên, chộp tới Ngoại Thiên tinh, xem khí thế của nó thì muốn bóp nát cả ngôi sao này.
Nhưng trong nháy mắt khi bàn tay cực lớn này đụng vào ngôi sao, ngôi sao này ầm một tiếng liền sụp đổ hoàn toàn. Lực trùng kích khi tự bạo kia, lực lượng hủy diệt và sóng lớn kia trong tích tắc này đụng với bàn tay thiên thạch.
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vang vọng trong tinh không, truyền khắp tám phương. Dù là bốn tu sĩ đã bỏ chạy rất xa kia cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Trong tiếng nổ vang này, bàn tay đá khổng lồ kia vẫn không dừng lại chút nào, tiếng hừ lạnh vẫn còn vang vọng. Bàn tay kia không ngờ chộp vào ngôi sao sụp đổ, làm cho người ta khó có thể phân biệt rõ là ngôi sao sụp đổ trước hay là bị bàn tay này bóp nát.
Cùng lúc đó, bàn tay thiên thạch kia không hề do dự, nắm thật chặt, giống như chủ nhân của nó có thể xác định, bên trong ngôi sao vừa nổ tung, chia năm xẻ bảy này có tồn tại người vừa giết tộc nhân Hoành Thiên tộc của hắn, cũng là đầu sỏ khiến ngôi sao nổ tung vậy.
- Chưởng Duyên Sinh Diệt sao...
Giọng nói trầm thấp, thình lình truyền ra từ trong ngôi sao sụp đổ. Giọng nói kia bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào. Nếu như cẩn thận nhìn lại ngôi sao vỡ vụn kia thì có thể thấy rõ trên một vùng đại lục còn chưa vỡ có một nam tử tóc dài phất phơ đang đứng.
Nam tử này đúng là Tô Minh.
- Muốn chết!
Một giọng nói lạnh lùng truyền khắp bốn phía trong hư vô. Bàn tay thiên thạch kia lại tăng tốc, trong chớp mắt đã tới gần Tô Minh, dường như muốn chôn vui cả Tô Minh và ngôi sao đã bị tổn hại này vào hư vô vậy.
- Là ai muốn chết chứ!
Trong nháy mắt khi Tô Minh mở miệng, thân thể hắn ầm ầm chấn động, hình chiếu Ách Thương bỗng nhiên biến ảo ra. Hình ảnh đại thụ khổng lồ kia liền xuất hiện trong trời xanh, va chạm với bàn tay lớn kia.
Trong thời khắc này, tiếng rầm rầm truyền ra bốn phía. Vào nháy mắt khi bàn tay to kia đụng với hình chiếu Ách Thương, nó liền khựng lại. Hình chiếu Ách Thương run rẩy, như sắp sụp đổ, lay động kịch liệt. Lúc này có thể thấy Tô Minh ở phía dưới có máu tươi tràn ra nơi khóe miệng.
- Ách Thương...
Trong hư vô truyền ra giọng nói lạnh lùng nhưng lại không thấy thân ảnh.
- Mặc dù ngươi có huyết mạch Ách Thương nhưng đã phạm tới Hoành Thiên tộc ta thì vẫn phải bị diệt vong.
Giọng nói kia khuếch tán ra. Bàn tay thiên thạch khổng lồ kia lại dùng sức lần nữa, ầm ầm bóp mạnh vào hình chiếu Ách Thương của Tô Minh. Thân thể Tô Minh chấn động, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng lui về phía sau nhưng trong mắt hắn lại không có vẻ bối rỗi mà vô cùng bình tĩnh.
Hình chiếu Ách Thương sau lưng hắn đang sụp đổ lại xuất hiện một lần nữa, đụng chạm nhiều lần với bàn tay cực lớn kia, truyền ra tiếng ầm ầm liên tiếp. Mỗi lần va chạm, thân thể Tô Minh đều chấn động. Hắn có thể cảm nhận được bàn tay kia đang ra sức, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được Chưởng Duyên Sinh Diệt này không bằng vị trấn thủ Tứ Đại Chân giới mà hắn gặp năm xưa.
Từ khi hình chiếu xuất hiện tới khi phân thân chân chính tới cần thời gian mười nhịp thở. Thời gian này đối với Tô Minh mà nói thực ra không dài. Trên thực tế, lúc trước hắn đã chuẩn bị rất kỹ, lúc nào cũng có thể để Ách Thương phân thân xuất hiện.
Nhưng hắn không làm vậy.
Hắn đứng ở đó, nhìn hình chiếu Ách Thương lần lượt bị hủy diệt, nhìn bàn tay cực lớn kia tiếp cận mình trong nháy mắt, thay thế bầu trời, thay thế tinh không, thay thế hết thảy nhưng hắn vẫn chưa cho Ách Thương phân thân xuất hiện.
Bởi hắn phát hiện ra, mỗi lần hình chiếu Ách Thương sụp đổ, lúc xuất hiện lại cứng cỏi hơn nhiều, giống như thép cần luyện trăm ngàn lần vậy. Đây cũng là một loại rèn luyện.
Tiếng nổ vang truyền ra, hình chiếu Ách Thương của Tô Minh không biết bị sụp đổ bao nhiêu lần lại xuất hiện. Bàn tay kia không ngờ sắp bóp thành nắm đấm. Tô Minh đưa mắt nhìn lại, bốn phương tám hướng toàn là bàn tay thiên thạch, giống như không còn đường trốn, không có chỗ nào có thể đối kháng.
Nhìn từ trong tinh không lại cũng có thể thấy rõ, bàn tay thiên thạch khổng lồ kia bây giơ đang không ngừng nắm tay lại, dường như sẽ bóp nát tất cả mọi thứ trong bàn tay, kể cả ngôi sao, kể cả sinh linh, kể cả vùng tinh không này.
Trong tích tắc này, Tô Minh ngẩng phắt đầu. Sợi chỉ màu tím ở mi tâm hắn lóe lên ánh sáng tím, đồng thời Tà nhãn xuất hiện. Trong thời gian ngắn, hắn nhìn thấy ngoài bàn tay thiên thạch. Tầm mắt Tô Minh phóng đại vô hạn, thình lình thấy được khe hở giữa bàn tay kia.
Hai mắt hắn ngưng tụ, thân thể vọt lên, triển khai toàn bộ tốc độ, thậm chí thu hồi hình chiếu Ách Thương, để hắn dung nhập bản thân, khiến tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt đã bay ra. Trong tiếng nổ chấn động tinh không, vang vọng phạm vi Hoành Thiên tộc, bàn tay thiên thạch kia đã bóp chặt, nghiền nát tất cả. Nhưng trong nháy mắt này, thân thể Tô Minh bỗng nhiên lại xông ra từ khe hở mà Tà nhãn nhìn thấy!
Từ xa nhìn lại, có thể thấy từ bàn tay thiên thạch khổng lồ bóp chặt kia, có một đạo cầu vồng bỗng nhiên vọt ra, đứng trong tinh không. Đồng thời trong miệng Tô Minh truyền ra tiếng nói âm trầm.
- Ách Thương!
Lời vừa thốt ra, lập tức hình chiếu hư ảo của đại thụ Ách Thương biến ảo ra sau lưng hắn. Hình chiếu này nhanh chóng ngưng tụ. Thình lình có một nam tử tóc tím đi ra từ đó.
Nam tử này xuất hiện, lập tức khiến trời xanh quay cuồng, khiến thiên địa nổ vang, khiến cả tinh không xuất hiện sóng lớn, gào thét đảo điên. Thậm chí dùng mắt thường cũng có thể thấy, lấy nam tử tóc tím kia làm trung tâm, cả tinh không này nổi lên vô số gợn sóng. Những gợn sóng này đồng loạt rút lui, nếu đổi lại là người tầm thường sẽ không nhận ra nó là cái gì.
Nhưng Tô Minh biết rõ gợn sóng này chính là pháp tắc của vùng tinh không này. Giờ phút này, pháp tắc đó sau khi Ách Thương phân thân của Tô Minh xuất hiện liền bị đẩy lui cả. Dường như cả vùng tinh không này bởi có Ách Thương phân thân của Tô Minh nên đã biến thành lĩnh vực của Ách Thương. Dù là pháp tắc gì, dù là ý chí gì cũng đều phải hành động theo ý niệm của hắn.
Trường bào màu tím, tóc dài màu tím, còn cả con mắt tím ở mi tâm!
Trong nháy mắt khi Ách Thương phân thân của Tô Minh xuất hiện, phân thân tu vi của hắn nhoáng lên một cái. Phệ Không phân thân cũng đi ra. Tam đại phân thân dùng hồn của Tô Minh làm đường dẫn, trong tinh không này liền xếp chồng lên nhau.
Ba phân thân này hóa thành một người. Tô Minh ngẩng đầu, khóe miệng lộ nụ cười tà dị, cả người tỏa ra sự tà ác rất sâu. Dường như sự hiện hữu của hắn là căn nguyên tất cả tà ác trên thế gian này vậy. Dường như chỗ hắn ở thì ánh sáng cũng bị hắc ám màu tím thay thế.
Tu vi của hắn từ Kiếp Dương không ngừng tăng lên, cho dù còn chưa đạt tới Chưởng Duyên Sinh Diệt nhưng đã gần vô hạn rồi. Mà trên người hắn lại tỏa ra vẻ tang thương cổ xưa. Cảm giác năm tháng này lượn lờ bốn phía, dường như có thể khiến tinh không mục nát vậy.
Tô Minh mang theo nụ cười tà dị, tay phải nâng lên chụp vào hư không một cái. Lập tức trong lòng bàn tay phải của hắn xuất hiện một viên đá tắng. Viên đá này chính là Thái Bình Hữu Tượng!
Tay trái của hắn nhấc lên trên. Trời xanh chấn động, trong tay trái Tô Minh xuất hiện một ngọn núi lớn. Ngọn núi này đúng Đạo Quỳ sơn!
Cùng lúc đó, sương mù màu tím mênh mông tản ra từ dưới chấn Tô Minh, rầm rầm cuốn động tám phương, tràn ngập tinh không. Cả vùng tinh không này trong chớp mắt đã trở thành tinh vực của Tô Minh Ách Thương.
- Ta muốn đánh với ngươi một trận!
Tô Minh nhìn về phía hư vô xa xa, trong mắt có thời gian dần trôi. Ở vùng hư vô kia lộ ra một thân ảnh.
Đó là một nam tử trung niên mặc áo dài màu lam nhạt, có mái tóc xanh da trời. Nam tử này rất tuấn mỹ, phía sau hắn lại không có cánh. Trong mắt hắn ẩn chứa vẻ cơ trí, khiến người ta nhìn lại có cảm giác thân lạc tinh không, không cách nào tự kiềm chế được.
Đôi môi nam tử này rất mỏng, có vẻ hơi cay nghiệt nhưng cái vẻ này trên người hắn lại hóa thành lạnh lùng. Hắn bình tĩnh nhìn Tô Minh.
- Lão phu nên gọi người là Ách Thương hay là đệ tử của Thiên Tà Tử?
Nam tử trung niên này lạnh nhạt hỏi.
- Hóa ra ngươi đã tới từ sớm rồi.
Tô Minh mỉm cười.
- Lưu lại hai tay hai chân của ngươi, lão phu sẽ niệm danh tiếng Ách Thương mà cho phép ngươi mang đầu rời đi.
Thần sắc nam tử trung niên như thường, trong lời nói mang theo vẻ cực đáng tin. Nhưng thời điểm giọng nói của hắn truyền ra, sương mù màu tím bốn phí Tô Minh bỗng nhiên quay cuồng. Pháp tắc của tinh không vừa bị đuổi ra lại theo tiếng nói của người này mà quay lại. Chỉ có điều đây là pháp tắc thuộc về hắn.
Tô Minh ngồi khoanh chân trên Ngoại Thiên tinh héo rũ. Hắn đang đợi, đợi một cường giả nhất định sẽ xuất hiện. Đây là mục đích quan trọng nhất trong lần tới Hoành Thiên tộc này của hắn.
Hắn muốn đánh một trận với Chưởng Duyên!
Toàn lực đánh với Chưởng Duyên, trận chiến này tất bại. Nhưng dù là tất bại thì Tô Minh cũng muốn đánh. Hắn muốn xem thử xem mình rốt cục kém Chưởng Duyên bao nhiêu. Mặt khác, hắn cũng muốn kiểm tra tận gốc rễ của Hoành Thiên tộc này!
Hắn phải biết trong Hoành Thiên tộc đến cùng có mấy Chưởng Duyên. Nếu chỉ có một mà nói, như vậy kế hoạch của Tô Minh được triển khai. Nếu như hơn một người, vậy thì cần phải lập kế hoạch khác thôi.
Thời gian trôi qua từng nhịp thở. Tới nhịp thở thứ sáu, Tô Minh ngẩng phắt đầu. Phù văn Thần Nguyên trong mắt hắn bỗng nhiên lóe lên, trong nháy mắt đã tràn ngập toàn thân. Cùng lúc đó, khóe miệng hắn lộ nụ cười lạnh, hai tay nâng lên nhấn một cái xuống mặt đất.
Một cái nhấn này, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động, ngay sau đó cả ngôi sao này nổ vang. Khe hở trên mặt đất không ngừng lan tràn ra. Một luồng lực tự bạo hủy diệt tình lình bộc phát trên ngôi sao này.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền ra trong hư vô. Khi tiến hừ lạnh này vang lên, toàn bộ mây đen trong bầu trời lúc này bị cuốn động, hóa thành tầng tầng lốc xoáy. Sau đó Tô Minh nhìn thấy trên bầu trời lại xuất hiện một vùng đất vô biên vô hạn!
Hoặc có thể nói, đó cũng không phải là mặt đất mà là một bàn tay vô biên vô hạn. Đó là... Chưởng Duyên Sinh Diệt của Hoành Thiên tộc đã tới.
- Rốt cục cũng tới rồi!
Tô Minh ngửa mặt lên trời cười cười, thân thể nhảy lên. Lúc đó lực sụp đổ của ngôi sao phía dưới hắn lại càng mãnh liệt. Giờ khắc này, nếu nhìn từ trong tinh không thì có thể thấy rõ ngoài Ngoại Thiên tinh có một tầng thiên thạch gào thét lao tới. Tầng thiên thạch này rậm rạp chằng chịt, nhiều không đếm nổi. Tốc độ của chúng rất nhanh, trong nháy mắt đã tới gần Ngoại Thiên tinh.
Những thiên thạch này vây quanh ngôi sao, liên tiếp với nhau, tạo thành một bàn tay đá còn lớn hơn mấy lần so với ngôi sao này. Bàn tay này nâng lên, chộp tới Ngoại Thiên tinh, xem khí thế của nó thì muốn bóp nát cả ngôi sao này.
Nhưng trong nháy mắt khi bàn tay cực lớn này đụng vào ngôi sao, ngôi sao này ầm một tiếng liền sụp đổ hoàn toàn. Lực trùng kích khi tự bạo kia, lực lượng hủy diệt và sóng lớn kia trong tích tắc này đụng với bàn tay thiên thạch.
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vang vọng trong tinh không, truyền khắp tám phương. Dù là bốn tu sĩ đã bỏ chạy rất xa kia cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Trong tiếng nổ vang này, bàn tay đá khổng lồ kia vẫn không dừng lại chút nào, tiếng hừ lạnh vẫn còn vang vọng. Bàn tay kia không ngờ chộp vào ngôi sao sụp đổ, làm cho người ta khó có thể phân biệt rõ là ngôi sao sụp đổ trước hay là bị bàn tay này bóp nát.
Cùng lúc đó, bàn tay thiên thạch kia không hề do dự, nắm thật chặt, giống như chủ nhân của nó có thể xác định, bên trong ngôi sao vừa nổ tung, chia năm xẻ bảy này có tồn tại người vừa giết tộc nhân Hoành Thiên tộc của hắn, cũng là đầu sỏ khiến ngôi sao nổ tung vậy.
- Chưởng Duyên Sinh Diệt sao...
Giọng nói trầm thấp, thình lình truyền ra từ trong ngôi sao sụp đổ. Giọng nói kia bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào. Nếu như cẩn thận nhìn lại ngôi sao vỡ vụn kia thì có thể thấy rõ trên một vùng đại lục còn chưa vỡ có một nam tử tóc dài phất phơ đang đứng.
Nam tử này đúng là Tô Minh.
- Muốn chết!
Một giọng nói lạnh lùng truyền khắp bốn phía trong hư vô. Bàn tay thiên thạch kia lại tăng tốc, trong chớp mắt đã tới gần Tô Minh, dường như muốn chôn vui cả Tô Minh và ngôi sao đã bị tổn hại này vào hư vô vậy.
- Là ai muốn chết chứ!
Trong nháy mắt khi Tô Minh mở miệng, thân thể hắn ầm ầm chấn động, hình chiếu Ách Thương bỗng nhiên biến ảo ra. Hình ảnh đại thụ khổng lồ kia liền xuất hiện trong trời xanh, va chạm với bàn tay lớn kia.
Trong thời khắc này, tiếng rầm rầm truyền ra bốn phía. Vào nháy mắt khi bàn tay to kia đụng với hình chiếu Ách Thương, nó liền khựng lại. Hình chiếu Ách Thương run rẩy, như sắp sụp đổ, lay động kịch liệt. Lúc này có thể thấy Tô Minh ở phía dưới có máu tươi tràn ra nơi khóe miệng.
- Ách Thương...
Trong hư vô truyền ra giọng nói lạnh lùng nhưng lại không thấy thân ảnh.
- Mặc dù ngươi có huyết mạch Ách Thương nhưng đã phạm tới Hoành Thiên tộc ta thì vẫn phải bị diệt vong.
Giọng nói kia khuếch tán ra. Bàn tay thiên thạch khổng lồ kia lại dùng sức lần nữa, ầm ầm bóp mạnh vào hình chiếu Ách Thương của Tô Minh. Thân thể Tô Minh chấn động, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng lui về phía sau nhưng trong mắt hắn lại không có vẻ bối rỗi mà vô cùng bình tĩnh.
Hình chiếu Ách Thương sau lưng hắn đang sụp đổ lại xuất hiện một lần nữa, đụng chạm nhiều lần với bàn tay cực lớn kia, truyền ra tiếng ầm ầm liên tiếp. Mỗi lần va chạm, thân thể Tô Minh đều chấn động. Hắn có thể cảm nhận được bàn tay kia đang ra sức, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được Chưởng Duyên Sinh Diệt này không bằng vị trấn thủ Tứ Đại Chân giới mà hắn gặp năm xưa.
Từ khi hình chiếu xuất hiện tới khi phân thân chân chính tới cần thời gian mười nhịp thở. Thời gian này đối với Tô Minh mà nói thực ra không dài. Trên thực tế, lúc trước hắn đã chuẩn bị rất kỹ, lúc nào cũng có thể để Ách Thương phân thân xuất hiện.
Nhưng hắn không làm vậy.
Hắn đứng ở đó, nhìn hình chiếu Ách Thương lần lượt bị hủy diệt, nhìn bàn tay cực lớn kia tiếp cận mình trong nháy mắt, thay thế bầu trời, thay thế tinh không, thay thế hết thảy nhưng hắn vẫn chưa cho Ách Thương phân thân xuất hiện.
Bởi hắn phát hiện ra, mỗi lần hình chiếu Ách Thương sụp đổ, lúc xuất hiện lại cứng cỏi hơn nhiều, giống như thép cần luyện trăm ngàn lần vậy. Đây cũng là một loại rèn luyện.
Tiếng nổ vang truyền ra, hình chiếu Ách Thương của Tô Minh không biết bị sụp đổ bao nhiêu lần lại xuất hiện. Bàn tay kia không ngờ sắp bóp thành nắm đấm. Tô Minh đưa mắt nhìn lại, bốn phương tám hướng toàn là bàn tay thiên thạch, giống như không còn đường trốn, không có chỗ nào có thể đối kháng.
Nhìn từ trong tinh không lại cũng có thể thấy rõ, bàn tay thiên thạch khổng lồ kia bây giơ đang không ngừng nắm tay lại, dường như sẽ bóp nát tất cả mọi thứ trong bàn tay, kể cả ngôi sao, kể cả sinh linh, kể cả vùng tinh không này.
Trong tích tắc này, Tô Minh ngẩng phắt đầu. Sợi chỉ màu tím ở mi tâm hắn lóe lên ánh sáng tím, đồng thời Tà nhãn xuất hiện. Trong thời gian ngắn, hắn nhìn thấy ngoài bàn tay thiên thạch. Tầm mắt Tô Minh phóng đại vô hạn, thình lình thấy được khe hở giữa bàn tay kia.
Hai mắt hắn ngưng tụ, thân thể vọt lên, triển khai toàn bộ tốc độ, thậm chí thu hồi hình chiếu Ách Thương, để hắn dung nhập bản thân, khiến tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt đã bay ra. Trong tiếng nổ chấn động tinh không, vang vọng phạm vi Hoành Thiên tộc, bàn tay thiên thạch kia đã bóp chặt, nghiền nát tất cả. Nhưng trong nháy mắt này, thân thể Tô Minh bỗng nhiên lại xông ra từ khe hở mà Tà nhãn nhìn thấy!
Từ xa nhìn lại, có thể thấy từ bàn tay thiên thạch khổng lồ bóp chặt kia, có một đạo cầu vồng bỗng nhiên vọt ra, đứng trong tinh không. Đồng thời trong miệng Tô Minh truyền ra tiếng nói âm trầm.
- Ách Thương!
Lời vừa thốt ra, lập tức hình chiếu hư ảo của đại thụ Ách Thương biến ảo ra sau lưng hắn. Hình chiếu này nhanh chóng ngưng tụ. Thình lình có một nam tử tóc tím đi ra từ đó.
Nam tử này xuất hiện, lập tức khiến trời xanh quay cuồng, khiến thiên địa nổ vang, khiến cả tinh không xuất hiện sóng lớn, gào thét đảo điên. Thậm chí dùng mắt thường cũng có thể thấy, lấy nam tử tóc tím kia làm trung tâm, cả tinh không này nổi lên vô số gợn sóng. Những gợn sóng này đồng loạt rút lui, nếu đổi lại là người tầm thường sẽ không nhận ra nó là cái gì.
Nhưng Tô Minh biết rõ gợn sóng này chính là pháp tắc của vùng tinh không này. Giờ phút này, pháp tắc đó sau khi Ách Thương phân thân của Tô Minh xuất hiện liền bị đẩy lui cả. Dường như cả vùng tinh không này bởi có Ách Thương phân thân của Tô Minh nên đã biến thành lĩnh vực của Ách Thương. Dù là pháp tắc gì, dù là ý chí gì cũng đều phải hành động theo ý niệm của hắn.
Trường bào màu tím, tóc dài màu tím, còn cả con mắt tím ở mi tâm!
Trong nháy mắt khi Ách Thương phân thân của Tô Minh xuất hiện, phân thân tu vi của hắn nhoáng lên một cái. Phệ Không phân thân cũng đi ra. Tam đại phân thân dùng hồn của Tô Minh làm đường dẫn, trong tinh không này liền xếp chồng lên nhau.
Ba phân thân này hóa thành một người. Tô Minh ngẩng đầu, khóe miệng lộ nụ cười tà dị, cả người tỏa ra sự tà ác rất sâu. Dường như sự hiện hữu của hắn là căn nguyên tất cả tà ác trên thế gian này vậy. Dường như chỗ hắn ở thì ánh sáng cũng bị hắc ám màu tím thay thế.
Tu vi của hắn từ Kiếp Dương không ngừng tăng lên, cho dù còn chưa đạt tới Chưởng Duyên Sinh Diệt nhưng đã gần vô hạn rồi. Mà trên người hắn lại tỏa ra vẻ tang thương cổ xưa. Cảm giác năm tháng này lượn lờ bốn phía, dường như có thể khiến tinh không mục nát vậy.
Tô Minh mang theo nụ cười tà dị, tay phải nâng lên chụp vào hư không một cái. Lập tức trong lòng bàn tay phải của hắn xuất hiện một viên đá tắng. Viên đá này chính là Thái Bình Hữu Tượng!
Tay trái của hắn nhấc lên trên. Trời xanh chấn động, trong tay trái Tô Minh xuất hiện một ngọn núi lớn. Ngọn núi này đúng Đạo Quỳ sơn!
Cùng lúc đó, sương mù màu tím mênh mông tản ra từ dưới chấn Tô Minh, rầm rầm cuốn động tám phương, tràn ngập tinh không. Cả vùng tinh không này trong chớp mắt đã trở thành tinh vực của Tô Minh Ách Thương.
- Ta muốn đánh với ngươi một trận!
Tô Minh nhìn về phía hư vô xa xa, trong mắt có thời gian dần trôi. Ở vùng hư vô kia lộ ra một thân ảnh.
Đó là một nam tử trung niên mặc áo dài màu lam nhạt, có mái tóc xanh da trời. Nam tử này rất tuấn mỹ, phía sau hắn lại không có cánh. Trong mắt hắn ẩn chứa vẻ cơ trí, khiến người ta nhìn lại có cảm giác thân lạc tinh không, không cách nào tự kiềm chế được.
Đôi môi nam tử này rất mỏng, có vẻ hơi cay nghiệt nhưng cái vẻ này trên người hắn lại hóa thành lạnh lùng. Hắn bình tĩnh nhìn Tô Minh.
- Lão phu nên gọi người là Ách Thương hay là đệ tử của Thiên Tà Tử?
Nam tử trung niên này lạnh nhạt hỏi.
- Hóa ra ngươi đã tới từ sớm rồi.
Tô Minh mỉm cười.
- Lưu lại hai tay hai chân của ngươi, lão phu sẽ niệm danh tiếng Ách Thương mà cho phép ngươi mang đầu rời đi.
Thần sắc nam tử trung niên như thường, trong lời nói mang theo vẻ cực đáng tin. Nhưng thời điểm giọng nói của hắn truyền ra, sương mù màu tím bốn phí Tô Minh bỗng nhiên quay cuồng. Pháp tắc của tinh không vừa bị đuổi ra lại theo tiếng nói của người này mà quay lại. Chỉ có điều đây là pháp tắc thuộc về hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.